Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…
Chương 238
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Buổi trưa hôm nay Tô Ngọc Kiều vì chuyện tiếp đãi mà chậm trễ, lúc cô về đến nhà thì Tiểu Bảo và A Mãn đều đã ăn rồi. Bà Hảo đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào vội vàng cho mì đã cán sẵn vào trong nồi. Tô Ngọc Kiều rửa tay xong, cô vớt mì lạnh ra, rưới nước sốt lên, lại cho thêm dưa chuột thái sợi và đậu phông rang vào là đã có bữa trưa.Mùa hè nóng nực mà được ăn một bát mì lạnh sốt tương ngon như vậy thì còn gì bằng! Bà lão là người bản địa ở làng Miêu, trước đây cũng chưa từng ăn mì, nhưng khi biết được cả nhà Tô Ngọc Kiều đều là người phương Bắc, bà ấy liền tự mình mày mò cách làm mì.Tô Ngọc Kiều trộn xong, cô gắp một đũa mì cho vào miệng, mùi vị thơm ngon có thể sánh ngang với mì bà cô làm lúc trước. Tiểu Bảo sống chung với cô từ nhỏ, khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, cô cảm thấy đồ ăn bà Hảo nấu rất ngon, Tiểu Bảo cũng vậy. Ăn xong một bát rồi lại thêm nửa bát nữa, cuối cùng Tô Ngọc Kiều sờ sờ cái bụng nhỏ căng tròn của con trai, cưỡng chế đem chén của cậu nhóc bỏ vào trong bồn rửa, không cho ăn nữa."Nếu như con thích ăn thì ngày mai lại nấu món này tiếp, còn bây giờ không được ăn nữa, nếu không thì lát nữa bụng sẽ khó chịu."Tô Ngọc Kiều xoa xoa bụng cho con trai, kiên nhẫn dạy cậu.Trong lúc Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đang ăn mì ở bên ngoài, bà Hảo lấy chiếu trong phòng hai người ra, dùng nước lạnh lau qua một lần, chờ hong khô xong lại trải trở lại giường.Vết nước trên sàn xi măng trong phòng còn chưa khô, mát mẻ hơn so với ở bên ngoài một chút, Tô Ngọc Kiều ôm con trai ngủ trưa một lát.Đồng hồ báo thức còn chưa reo lên thì Tô Ngọc Kiều đã bị cái lò sưởi nhỏ bên cạnh đánh thức, cô ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, bực bội đá tấm thảm lông bên chân xuống tới cuối giường.Mùa hè ở đây quá nóng, còn có muỗi, lúc ngủ phải giăng màn, dẫn đến trong phòng đã nóng lại càng thêm nóng.Tô Ngọc Kiều thật sự rất nhớ chiếc quạt điện trong nhà, đáng tiếc ở đây lại không thấy bán, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi mua một cái về.Lúc này mặt trời treo đỉnh đầu, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, bà Hảo mang mấy thùng nước trong nhà ra đặt ở dưới ánh mặt trời, chờ đến khi mặt trời lặn thì nước trong thùng cũng đã đủ ấm, có thể dùng để tắm rửa, dùng cách này sẽ tiết kiệm được thêm một khoảng tiền.Lúc này cả người Tô Ngọc Kiều đã nhễ nhại mồ hôi, cô thử sờ sau lưng con trai, cậu nhóc cũng không khá hơn cô là mấy, tranh thủ bây giờ còn chưa đến giờ đi làm, cô xách một thùng nước vào phòng tắm, tắm rửa cho Tiểu Bảo trước, sau đó chính mình cũng tắm.Sau khi thay quần áo sạch sẽ xong cô mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nghe bà Hảo nói còn một thời gian ngắn nữa là sẽ tới mùa mưa, đến lúc đó nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, bây giờ Tô Ngọc Kiều chỉ cầu mong cho mùa mưa năm nay đến sớm một chút, so với nắng nóng, cô thích bùn lầy hơn.Buổi chiều lúc đi làm, chờ mọi người vừa đến đông đủ, Nghiêm Thắng Lợi liền mở một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chính là nội dung chủ nhiệm Tăng nói lúc sáng – chọn người đi đến khảo sát trang trại Mặt Trời Đỏ. Mao Giai Mẫn tự nguyện đăng ký, nhưng Nghiêm Thắng Lợi cho rằng đây là lần đầu tiên đi khảo sát, kết quả khảo sát liên quan đến việc sau này có thể thuận lợi hợp tác hay không, cho nên cuối cùng quyết định chọn Hồ Lan Hương có kinh nghiệm hơn. Mặt khác anh còn đăng ký cho Tô Ngọc Kiều, lý do rất đơn giản, bởi vì cô chính là người đề xướng chuyện này.Tô Ngọc Kiều nghe Nghiêm Thắng Lợi nói cùng lắm cũng chỉ đi hai ngày là sẽ trở lại, thầm nghĩ Tiểu Bảo ở nhà với bà lão chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gật đầu đồng ý. Kỳ thật nếu như không phải tình hình giao thông bên này quá kém thì Tô Ngọc Kiều rất muốn đi dạo vòng quanh một chút, ở đây phong cảnh rất đẹp, có rất nhiều cảnh vật mà từ trước đến nay cô cũng chưa từng thấy qua, nếu như không đi ngắm nhìn thì quá uổng phí chuyến đi này.
Buổi trưa hôm nay Tô Ngọc Kiều vì chuyện tiếp đãi mà chậm trễ, lúc cô về đến nhà thì Tiểu Bảo và A Mãn đều đã ăn rồi. Bà Hảo đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào vội vàng cho mì đã cán sẵn vào trong nồi. Tô Ngọc Kiều rửa tay xong, cô vớt mì lạnh ra, rưới nước sốt lên, lại cho thêm dưa chuột thái sợi và đậu phông rang vào là đã có bữa trưa.
Mùa hè nóng nực mà được ăn một bát mì lạnh sốt tương ngon như vậy thì còn gì bằng! Bà lão là người bản địa ở làng Miêu, trước đây cũng chưa từng ăn mì, nhưng khi biết được cả nhà Tô Ngọc Kiều đều là người phương Bắc, bà ấy liền tự mình mày mò cách làm mì.
Tô Ngọc Kiều trộn xong, cô gắp một đũa mì cho vào miệng, mùi vị thơm ngon có thể sánh ngang với mì bà cô làm lúc trước. Tiểu Bảo sống chung với cô từ nhỏ, khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, cô cảm thấy đồ ăn bà Hảo nấu rất ngon, Tiểu Bảo cũng vậy. Ăn xong một bát rồi lại thêm nửa bát nữa, cuối cùng Tô Ngọc Kiều sờ sờ cái bụng nhỏ căng tròn của con trai, cưỡng chế đem chén của cậu nhóc bỏ vào trong bồn rửa, không cho ăn nữa.
"Nếu như con thích ăn thì ngày mai lại nấu món này tiếp, còn bây giờ không được ăn nữa, nếu không thì lát nữa bụng sẽ khó chịu."
Tô Ngọc Kiều xoa xoa bụng cho con trai, kiên nhẫn dạy cậu.
Trong lúc Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đang ăn mì ở bên ngoài, bà Hảo lấy chiếu trong phòng hai người ra, dùng nước lạnh lau qua một lần, chờ hong khô xong lại trải trở lại giường.
Vết nước trên sàn xi măng trong phòng còn chưa khô, mát mẻ hơn so với ở bên ngoài một chút, Tô Ngọc Kiều ôm con trai ngủ trưa một lát.
Đồng hồ báo thức còn chưa reo lên thì Tô Ngọc Kiều đã bị cái lò sưởi nhỏ bên cạnh đánh thức, cô ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, bực bội đá tấm thảm lông bên chân xuống tới cuối giường.
Mùa hè ở đây quá nóng, còn có muỗi, lúc ngủ phải giăng màn, dẫn đến trong phòng đã nóng lại càng thêm nóng.
Tô Ngọc Kiều thật sự rất nhớ chiếc quạt điện trong nhà, đáng tiếc ở đây lại không thấy bán, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi mua một cái về.
Lúc này mặt trời treo đỉnh đầu, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, bà Hảo mang mấy thùng nước trong nhà ra đặt ở dưới ánh mặt trời, chờ đến khi mặt trời lặn thì nước trong thùng cũng đã đủ ấm, có thể dùng để tắm rửa, dùng cách này sẽ tiết kiệm được thêm một khoảng tiền.
Lúc này cả người Tô Ngọc Kiều đã nhễ nhại mồ hôi, cô thử sờ sau lưng con trai, cậu nhóc cũng không khá hơn cô là mấy, tranh thủ bây giờ còn chưa đến giờ đi làm, cô xách một thùng nước vào phòng tắm, tắm rửa cho Tiểu Bảo trước, sau đó chính mình cũng tắm.
Sau khi thay quần áo sạch sẽ xong cô mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nghe bà Hảo nói còn một thời gian ngắn nữa là sẽ tới mùa mưa, đến lúc đó nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, bây giờ Tô Ngọc Kiều chỉ cầu mong cho mùa mưa năm nay đến sớm một chút, so với nắng nóng, cô thích bùn lầy hơn.
Buổi chiều lúc đi làm, chờ mọi người vừa đến đông đủ, Nghiêm Thắng Lợi liền mở một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chính là nội dung chủ nhiệm Tăng nói lúc sáng – chọn người đi đến khảo sát trang trại Mặt Trời Đỏ. Mao Giai Mẫn tự nguyện đăng ký, nhưng Nghiêm Thắng Lợi cho rằng đây là lần đầu tiên đi khảo sát, kết quả khảo sát liên quan đến việc sau này có thể thuận lợi hợp tác hay không, cho nên cuối cùng quyết định chọn Hồ Lan Hương có kinh nghiệm hơn. Mặt khác anh còn đăng ký cho Tô Ngọc Kiều, lý do rất đơn giản, bởi vì cô chính là người đề xướng chuyện này.
Tô Ngọc Kiều nghe Nghiêm Thắng Lợi nói cùng lắm cũng chỉ đi hai ngày là sẽ trở lại, thầm nghĩ Tiểu Bảo ở nhà với bà lão chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gật đầu đồng ý. Kỳ thật nếu như không phải tình hình giao thông bên này quá kém thì Tô Ngọc Kiều rất muốn đi dạo vòng quanh một chút, ở đây phong cảnh rất đẹp, có rất nhiều cảnh vật mà từ trước đến nay cô cũng chưa từng thấy qua, nếu như không đi ngắm nhìn thì quá uổng phí chuyến đi này.
Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Buổi trưa hôm nay Tô Ngọc Kiều vì chuyện tiếp đãi mà chậm trễ, lúc cô về đến nhà thì Tiểu Bảo và A Mãn đều đã ăn rồi. Bà Hảo đang dọn dẹp ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào vội vàng cho mì đã cán sẵn vào trong nồi. Tô Ngọc Kiều rửa tay xong, cô vớt mì lạnh ra, rưới nước sốt lên, lại cho thêm dưa chuột thái sợi và đậu phông rang vào là đã có bữa trưa.Mùa hè nóng nực mà được ăn một bát mì lạnh sốt tương ngon như vậy thì còn gì bằng! Bà lão là người bản địa ở làng Miêu, trước đây cũng chưa từng ăn mì, nhưng khi biết được cả nhà Tô Ngọc Kiều đều là người phương Bắc, bà ấy liền tự mình mày mò cách làm mì.Tô Ngọc Kiều trộn xong, cô gắp một đũa mì cho vào miệng, mùi vị thơm ngon có thể sánh ngang với mì bà cô làm lúc trước. Tiểu Bảo sống chung với cô từ nhỏ, khẩu vị của hai mẹ con rất giống nhau, cô cảm thấy đồ ăn bà Hảo nấu rất ngon, Tiểu Bảo cũng vậy. Ăn xong một bát rồi lại thêm nửa bát nữa, cuối cùng Tô Ngọc Kiều sờ sờ cái bụng nhỏ căng tròn của con trai, cưỡng chế đem chén của cậu nhóc bỏ vào trong bồn rửa, không cho ăn nữa."Nếu như con thích ăn thì ngày mai lại nấu món này tiếp, còn bây giờ không được ăn nữa, nếu không thì lát nữa bụng sẽ khó chịu."Tô Ngọc Kiều xoa xoa bụng cho con trai, kiên nhẫn dạy cậu.Trong lúc Tô Ngọc Kiều và Tiểu Bảo đang ăn mì ở bên ngoài, bà Hảo lấy chiếu trong phòng hai người ra, dùng nước lạnh lau qua một lần, chờ hong khô xong lại trải trở lại giường.Vết nước trên sàn xi măng trong phòng còn chưa khô, mát mẻ hơn so với ở bên ngoài một chút, Tô Ngọc Kiều ôm con trai ngủ trưa một lát.Đồng hồ báo thức còn chưa reo lên thì Tô Ngọc Kiều đã bị cái lò sưởi nhỏ bên cạnh đánh thức, cô ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, bực bội đá tấm thảm lông bên chân xuống tới cuối giường.Mùa hè ở đây quá nóng, còn có muỗi, lúc ngủ phải giăng màn, dẫn đến trong phòng đã nóng lại càng thêm nóng.Tô Ngọc Kiều thật sự rất nhớ chiếc quạt điện trong nhà, đáng tiếc ở đây lại không thấy bán, nếu không thì cô chắc chắn sẽ đi mua một cái về.Lúc này mặt trời treo đỉnh đầu, chính là thời điểm nắng nóng nhất trong ngày, bà Hảo mang mấy thùng nước trong nhà ra đặt ở dưới ánh mặt trời, chờ đến khi mặt trời lặn thì nước trong thùng cũng đã đủ ấm, có thể dùng để tắm rửa, dùng cách này sẽ tiết kiệm được thêm một khoảng tiền.Lúc này cả người Tô Ngọc Kiều đã nhễ nhại mồ hôi, cô thử sờ sau lưng con trai, cậu nhóc cũng không khá hơn cô là mấy, tranh thủ bây giờ còn chưa đến giờ đi làm, cô xách một thùng nước vào phòng tắm, tắm rửa cho Tiểu Bảo trước, sau đó chính mình cũng tắm.Sau khi thay quần áo sạch sẽ xong cô mới cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn một chút. Nghe bà Hảo nói còn một thời gian ngắn nữa là sẽ tới mùa mưa, đến lúc đó nhiệt độ sẽ giảm xuống rất nhiều, bây giờ Tô Ngọc Kiều chỉ cầu mong cho mùa mưa năm nay đến sớm một chút, so với nắng nóng, cô thích bùn lầy hơn.Buổi chiều lúc đi làm, chờ mọi người vừa đến đông đủ, Nghiêm Thắng Lợi liền mở một cuộc họp nhỏ. Nội dung cuộc họp cũng chính là nội dung chủ nhiệm Tăng nói lúc sáng – chọn người đi đến khảo sát trang trại Mặt Trời Đỏ. Mao Giai Mẫn tự nguyện đăng ký, nhưng Nghiêm Thắng Lợi cho rằng đây là lần đầu tiên đi khảo sát, kết quả khảo sát liên quan đến việc sau này có thể thuận lợi hợp tác hay không, cho nên cuối cùng quyết định chọn Hồ Lan Hương có kinh nghiệm hơn. Mặt khác anh còn đăng ký cho Tô Ngọc Kiều, lý do rất đơn giản, bởi vì cô chính là người đề xướng chuyện này.Tô Ngọc Kiều nghe Nghiêm Thắng Lợi nói cùng lắm cũng chỉ đi hai ngày là sẽ trở lại, thầm nghĩ Tiểu Bảo ở nhà với bà lão chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cô gật đầu đồng ý. Kỳ thật nếu như không phải tình hình giao thông bên này quá kém thì Tô Ngọc Kiều rất muốn đi dạo vòng quanh một chút, ở đây phong cảnh rất đẹp, có rất nhiều cảnh vật mà từ trước đến nay cô cũng chưa từng thấy qua, nếu như không đi ngắm nhìn thì quá uổng phí chuyến đi này.