Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…

Chương 283

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Gần đây trời trở lạnh, Tô Ngọc Kiều lại nảy sinh hứng thú may quần áo mới nhưng cô không tra lắm kiểu dáng quần áo ở các cửa hàng bên này. Lần trước gặp nhau nói chuyện về chuyện này, Trần Tiêu đã nói cô biết ở thành phố có một người thợ may già tay nghề tốt, có thể đến đó đặt may quần áo. Dù có để tóc ngắn và tính cách cũng thoải mái như nam quân nhân nhưng không có cô gái nào không thích làm đẹp, đặc biệt là Trần Tiêu cũng đã đi làm, tiền bạc tự đo, ngoài việc ăn diện cho bản thân, cũng không có chỗ nào khác để tiêu tiền. Ở lại khu quân sự vài tháng rồi về, mái tóc ngắn ngang tai của Trần Tiêu đã dài ra nhiều, đuôi tóc chạm vai, nuôi thêm hai tháng nữa là có thể buộc lên được. Tô Ngọc Kiều bế Tiểu Bảo ngồi ở yên sau xe đạp, khi đưa tay đỡ cô, cô đã lén sờ vào vòng eo thon gọn của Trần Tiêu mỉm cười nhìn cô:"Mùa thu cũng có thể mặc váy, lát nữa Tiêu Tiêu có muốn may thử hai bộ không?""Tôi không hợp mặc váy, vẫn mặc quần tiện hơn nhiều."Trần Tiêu vừa nhìn đường vừa trả lời cô.Gió nhẹ thổi, thổi bay những sợi tóc bên tai cô.Tô Ngọc Kiều đánh giá bóng lưng cô nói:"Mặc váy cũng không sao, hơn nữa chưa thấy cô mặc bao giờ, sao biết không hợp?"Lần này Trần Tiêu không nói gì nữa, trước đây cô cũng từng để tóc dài mặc váy, chỉ là sau này ba mẹ bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô, chỉ có thể cắt tóc ngắn cho cô để dễ chăm sóc, từ đó về sau cô không bao giờ để tóc dài nữa.Mặc váy dường như đã là chuyện của mười mấy năm trước, Trần Tiêu cũng hơi tò mò không biết mình mặc váy sẽ như thế nào.Khi họ đi lòng vòng tìm được nhà người thợ may già đó, trước tiên Tô Ngọc Kiều đo kích thước cho Tiểu Bảo.Gần đây thằng bé ăn uống chạy nhảy tốt, chiều cao và cân nặng đều tăng lên không ít, đứng đã gần đến eo cô, quần áo mùa thu năm ngoái chắc chắn đã ngắn rồi, đều phải may lại cả.Đã lâu Tô Ngọc Kiều không tiêu xài phung phí như vậy, hôm nay tiêu tiền đặc biệt rất hào sảng, cô hào phóng đặt trước cho Tiểu Bảo ba bộ, đợi lát nữa đến cửa hàng xem có quần áo nào phù hợp với thằng bé không. Tiếp theo đến lượt cô và Trần Tiêu, người thợ may già gọi vợ ra đo kích thước cho hai cô gái. Bà già bước ra tóc đã bạc, mỗi bên tay đều thiếu hai ngón, đứt tận gốc, nhìn không giống như bị tai nạn mà mất.Bà lão gầy gò, lưng đã còng, Tô Ngọc Kiều hơi nhíu mày, không hỏi gì, đứng thẳng để bà giúp mình đo kích thước. Sau đó, người thợ may già lại lấy ra một giỏ vải vụn đủ màu đã buộc lại để họ chọn vải, trong lúc đó Tiểu Bảo đứng bên chân cô buồn chán nhìn xung quanh, bà lão lại vào phòng, lấy hai miếng kẹo đậu phộng giòn cho thằng bé ăn. Tô Ngọc Kiều vỗ đầu con trai, để nó nhận lấy, Tiểu Bảo cầm kẹo ngoan ngoãn cảm ơn:"Cảm ơn bà."Bà lão cười gượng gạo, sau đó lại vào trong. Chọn xong vải, Tô Ngọc Kiều nhìn vào một cuốn mẫu áo mà người thợ may già lấy ra để chọn, cô chọn cho mình một chiếc váy xòe nhiều nếp, lại chọn cho Trần Tiêu một chiếc váy dài thêu hoa mộc lan ở viền váy.Người thợ may già nhìn vào mẫu áo cô chỉ rồi lắc đầu:"Những mẫu có hoa văn đều không may được."Nói xong cũng không giải thích, chỉ bảo họ chọn lại.Cuối cùng Tô Ngọc Kiều đặt hai bộ quần áo, hai chiếc váy liền tay dài, Trần Tiêu cũng đặt một bộ quần áo, lại theo gợi ý của cô chọn thêm một chiếc váy màu xanh. Nhà người thợ may già không có quần áo may sẵn, nhà cũng nằm sâu trong ngõ nhỏ, không có người quen dẫn đường thì căn bản không tìm được. Chọn xong quần áo, hai người đưa một phần tiền đặt cọc rồi rời khỏi nhà người thợ may già, bà lão kia vẫn không ra ngoài.Ra khỏi ngõ nhỏ, Trần Tiêu mới nói với cô:"Những bông hoa thêu trên quần áo đều do bà lão vợ của người thợ may già thêu, sau này ngón tay bà ấy bị người ta chặt đứt, nên không thêu được nữa!"Mẹ Trần Tiêu trước đây cũng thường may quần áo ở nhà người thợ may già, Trần Tiêu giải thích cho cô về chuyện mà nhà người thợ may già gặp phải trước đây.Thực ra cũng không có gì đáng nói, đều là chuyện xảy ra trong thời kỳ phá Tứ Cựu trước đây, có người cầm lông gà làm lệnh tiễn *Những tên hung ác lộng quyền*, chỉ cần hơi dính dáng đến truyền thống trước đây là đều bị liên lụy.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Gần đây trời trở lạnh, Tô Ngọc Kiều lại nảy sinh hứng thú may quần áo mới nhưng cô không tra lắm kiểu dáng quần áo ở các cửa hàng bên này. Lần trước gặp nhau nói chuyện về chuyện này, Trần Tiêu đã nói cô biết ở thành phố có một người thợ may già tay nghề tốt, có thể đến đó đặt may quần áo. Dù có để tóc ngắn và tính cách cũng thoải mái như nam quân nhân nhưng không có cô gái nào không thích làm đẹp, đặc biệt là Trần Tiêu cũng đã đi làm, tiền bạc tự đo, ngoài việc ăn diện cho bản thân, cũng không có chỗ nào khác để tiêu tiền. Ở lại khu quân sự vài tháng rồi về, mái tóc ngắn ngang tai của Trần Tiêu đã dài ra nhiều, đuôi tóc chạm vai, nuôi thêm hai tháng nữa là có thể buộc lên được. Tô Ngọc Kiều bế Tiểu Bảo ngồi ở yên sau xe đạp, khi đưa tay đỡ cô, cô đã lén sờ vào vòng eo thon gọn của Trần Tiêu mỉm cười nhìn cô:"Mùa thu cũng có thể mặc váy, lát nữa Tiêu Tiêu có muốn may thử hai bộ không?""Tôi không hợp mặc váy, vẫn mặc quần tiện hơn nhiều."Trần Tiêu vừa nhìn đường vừa trả lời cô.Gió nhẹ thổi, thổi bay những sợi tóc bên tai cô.Tô Ngọc Kiều đánh giá bóng lưng cô nói:"Mặc váy cũng không sao, hơn nữa chưa thấy cô mặc bao giờ, sao biết không hợp?"Lần này Trần Tiêu không nói gì nữa, trước đây cô cũng từng để tóc dài mặc váy, chỉ là sau này ba mẹ bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô, chỉ có thể cắt tóc ngắn cho cô để dễ chăm sóc, từ đó về sau cô không bao giờ để tóc dài nữa.Mặc váy dường như đã là chuyện của mười mấy năm trước, Trần Tiêu cũng hơi tò mò không biết mình mặc váy sẽ như thế nào.Khi họ đi lòng vòng tìm được nhà người thợ may già đó, trước tiên Tô Ngọc Kiều đo kích thước cho Tiểu Bảo.Gần đây thằng bé ăn uống chạy nhảy tốt, chiều cao và cân nặng đều tăng lên không ít, đứng đã gần đến eo cô, quần áo mùa thu năm ngoái chắc chắn đã ngắn rồi, đều phải may lại cả.Đã lâu Tô Ngọc Kiều không tiêu xài phung phí như vậy, hôm nay tiêu tiền đặc biệt rất hào sảng, cô hào phóng đặt trước cho Tiểu Bảo ba bộ, đợi lát nữa đến cửa hàng xem có quần áo nào phù hợp với thằng bé không. Tiếp theo đến lượt cô và Trần Tiêu, người thợ may già gọi vợ ra đo kích thước cho hai cô gái. Bà già bước ra tóc đã bạc, mỗi bên tay đều thiếu hai ngón, đứt tận gốc, nhìn không giống như bị tai nạn mà mất.Bà lão gầy gò, lưng đã còng, Tô Ngọc Kiều hơi nhíu mày, không hỏi gì, đứng thẳng để bà giúp mình đo kích thước. Sau đó, người thợ may già lại lấy ra một giỏ vải vụn đủ màu đã buộc lại để họ chọn vải, trong lúc đó Tiểu Bảo đứng bên chân cô buồn chán nhìn xung quanh, bà lão lại vào phòng, lấy hai miếng kẹo đậu phộng giòn cho thằng bé ăn. Tô Ngọc Kiều vỗ đầu con trai, để nó nhận lấy, Tiểu Bảo cầm kẹo ngoan ngoãn cảm ơn:"Cảm ơn bà."Bà lão cười gượng gạo, sau đó lại vào trong. Chọn xong vải, Tô Ngọc Kiều nhìn vào một cuốn mẫu áo mà người thợ may già lấy ra để chọn, cô chọn cho mình một chiếc váy xòe nhiều nếp, lại chọn cho Trần Tiêu một chiếc váy dài thêu hoa mộc lan ở viền váy.Người thợ may già nhìn vào mẫu áo cô chỉ rồi lắc đầu:"Những mẫu có hoa văn đều không may được."Nói xong cũng không giải thích, chỉ bảo họ chọn lại.Cuối cùng Tô Ngọc Kiều đặt hai bộ quần áo, hai chiếc váy liền tay dài, Trần Tiêu cũng đặt một bộ quần áo, lại theo gợi ý của cô chọn thêm một chiếc váy màu xanh. Nhà người thợ may già không có quần áo may sẵn, nhà cũng nằm sâu trong ngõ nhỏ, không có người quen dẫn đường thì căn bản không tìm được. Chọn xong quần áo, hai người đưa một phần tiền đặt cọc rồi rời khỏi nhà người thợ may già, bà lão kia vẫn không ra ngoài.Ra khỏi ngõ nhỏ, Trần Tiêu mới nói với cô:"Những bông hoa thêu trên quần áo đều do bà lão vợ của người thợ may già thêu, sau này ngón tay bà ấy bị người ta chặt đứt, nên không thêu được nữa!"Mẹ Trần Tiêu trước đây cũng thường may quần áo ở nhà người thợ may già, Trần Tiêu giải thích cho cô về chuyện mà nhà người thợ may già gặp phải trước đây.Thực ra cũng không có gì đáng nói, đều là chuyện xảy ra trong thời kỳ phá Tứ Cựu trước đây, có người cầm lông gà làm lệnh tiễn *Những tên hung ác lộng quyền*, chỉ cần hơi dính dáng đến truyền thống trước đây là đều bị liên lụy.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Gần đây trời trở lạnh, Tô Ngọc Kiều lại nảy sinh hứng thú may quần áo mới nhưng cô không tra lắm kiểu dáng quần áo ở các cửa hàng bên này. Lần trước gặp nhau nói chuyện về chuyện này, Trần Tiêu đã nói cô biết ở thành phố có một người thợ may già tay nghề tốt, có thể đến đó đặt may quần áo. Dù có để tóc ngắn và tính cách cũng thoải mái như nam quân nhân nhưng không có cô gái nào không thích làm đẹp, đặc biệt là Trần Tiêu cũng đã đi làm, tiền bạc tự đo, ngoài việc ăn diện cho bản thân, cũng không có chỗ nào khác để tiêu tiền. Ở lại khu quân sự vài tháng rồi về, mái tóc ngắn ngang tai của Trần Tiêu đã dài ra nhiều, đuôi tóc chạm vai, nuôi thêm hai tháng nữa là có thể buộc lên được. Tô Ngọc Kiều bế Tiểu Bảo ngồi ở yên sau xe đạp, khi đưa tay đỡ cô, cô đã lén sờ vào vòng eo thon gọn của Trần Tiêu mỉm cười nhìn cô:"Mùa thu cũng có thể mặc váy, lát nữa Tiêu Tiêu có muốn may thử hai bộ không?""Tôi không hợp mặc váy, vẫn mặc quần tiện hơn nhiều."Trần Tiêu vừa nhìn đường vừa trả lời cô.Gió nhẹ thổi, thổi bay những sợi tóc bên tai cô.Tô Ngọc Kiều đánh giá bóng lưng cô nói:"Mặc váy cũng không sao, hơn nữa chưa thấy cô mặc bao giờ, sao biết không hợp?"Lần này Trần Tiêu không nói gì nữa, trước đây cô cũng từng để tóc dài mặc váy, chỉ là sau này ba mẹ bận rộn, không có thời gian chăm sóc cô, chỉ có thể cắt tóc ngắn cho cô để dễ chăm sóc, từ đó về sau cô không bao giờ để tóc dài nữa.Mặc váy dường như đã là chuyện của mười mấy năm trước, Trần Tiêu cũng hơi tò mò không biết mình mặc váy sẽ như thế nào.Khi họ đi lòng vòng tìm được nhà người thợ may già đó, trước tiên Tô Ngọc Kiều đo kích thước cho Tiểu Bảo.Gần đây thằng bé ăn uống chạy nhảy tốt, chiều cao và cân nặng đều tăng lên không ít, đứng đã gần đến eo cô, quần áo mùa thu năm ngoái chắc chắn đã ngắn rồi, đều phải may lại cả.Đã lâu Tô Ngọc Kiều không tiêu xài phung phí như vậy, hôm nay tiêu tiền đặc biệt rất hào sảng, cô hào phóng đặt trước cho Tiểu Bảo ba bộ, đợi lát nữa đến cửa hàng xem có quần áo nào phù hợp với thằng bé không. Tiếp theo đến lượt cô và Trần Tiêu, người thợ may già gọi vợ ra đo kích thước cho hai cô gái. Bà già bước ra tóc đã bạc, mỗi bên tay đều thiếu hai ngón, đứt tận gốc, nhìn không giống như bị tai nạn mà mất.Bà lão gầy gò, lưng đã còng, Tô Ngọc Kiều hơi nhíu mày, không hỏi gì, đứng thẳng để bà giúp mình đo kích thước. Sau đó, người thợ may già lại lấy ra một giỏ vải vụn đủ màu đã buộc lại để họ chọn vải, trong lúc đó Tiểu Bảo đứng bên chân cô buồn chán nhìn xung quanh, bà lão lại vào phòng, lấy hai miếng kẹo đậu phộng giòn cho thằng bé ăn. Tô Ngọc Kiều vỗ đầu con trai, để nó nhận lấy, Tiểu Bảo cầm kẹo ngoan ngoãn cảm ơn:"Cảm ơn bà."Bà lão cười gượng gạo, sau đó lại vào trong. Chọn xong vải, Tô Ngọc Kiều nhìn vào một cuốn mẫu áo mà người thợ may già lấy ra để chọn, cô chọn cho mình một chiếc váy xòe nhiều nếp, lại chọn cho Trần Tiêu một chiếc váy dài thêu hoa mộc lan ở viền váy.Người thợ may già nhìn vào mẫu áo cô chỉ rồi lắc đầu:"Những mẫu có hoa văn đều không may được."Nói xong cũng không giải thích, chỉ bảo họ chọn lại.Cuối cùng Tô Ngọc Kiều đặt hai bộ quần áo, hai chiếc váy liền tay dài, Trần Tiêu cũng đặt một bộ quần áo, lại theo gợi ý của cô chọn thêm một chiếc váy màu xanh. Nhà người thợ may già không có quần áo may sẵn, nhà cũng nằm sâu trong ngõ nhỏ, không có người quen dẫn đường thì căn bản không tìm được. Chọn xong quần áo, hai người đưa một phần tiền đặt cọc rồi rời khỏi nhà người thợ may già, bà lão kia vẫn không ra ngoài.Ra khỏi ngõ nhỏ, Trần Tiêu mới nói với cô:"Những bông hoa thêu trên quần áo đều do bà lão vợ của người thợ may già thêu, sau này ngón tay bà ấy bị người ta chặt đứt, nên không thêu được nữa!"Mẹ Trần Tiêu trước đây cũng thường may quần áo ở nhà người thợ may già, Trần Tiêu giải thích cho cô về chuyện mà nhà người thợ may già gặp phải trước đây.Thực ra cũng không có gì đáng nói, đều là chuyện xảy ra trong thời kỳ phá Tứ Cựu trước đây, có người cầm lông gà làm lệnh tiễn *Những tên hung ác lộng quyền*, chỉ cần hơi dính dáng đến truyền thống trước đây là đều bị liên lụy.

Chương 283