Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…

Chương 320

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Theo mùi hương này, cô tìm vào bếp, thấy Lục Kiêu đang cúi người lấy một củ khoai lang nướng đen xì từ dưới nồi ra, nói với cô: “Nướng cháy rồi.”Không sao, cháy rồi Tô Ngọc Kiều cũng không chê, hơn nữa bóc lớp vỏ cháy đen bên ngoài ra, phần ruột khoai lang bên trong nướng đến mức gần như tan chảy, thơm ngọt mềm mại. Lục Kiêu chỉ chia cho cô nửa củ, Tô Ngọc Kiều bây giờ chỉ thèm ăn, nhưng dạ dày cô vẫn nhỏ, ăn hơi nhiều một chút là khó chịu. Hôm nay gió lớn, bụi nhiều, anh đoán Tô Ngọc Kiều về nhà chắc chắn sẽ gôi đầu, nên đã đun một nồi nước nóng, trời lạnh thế này, buổi tối gội đầu sẽ không dễ khô.Gội đầu xong, Tô Ngọc Kiều ngồi trên ghế nằm chờ tóc khô, miệng không ngừng nghỉ lại lấy một gói hoa quả sấy ra ăn từ từ. Lục Kiêu sắp xếp ổn thỏa cho cô, lại bê đống củi chất trong chuồng ra ngoài, chẻ thành những khúc nhỏ dễ đốt, chẻ xong lại chất vào chỗ cũ. Tô Ngọc Kiều thường dùng bếp than khi tự nấu cơm, nhưng trời lạnh rồi, bình thường đun nước nóng dùng bếp củi sẽ tiện hơn.Đang lúc vợ chồng nhàn rỗi nói chuyện sắp xếp năm mới thì Trương Mai nhà bên về.Cô ấy vừa về, không về nhà mình trước, ngược lại xách một cái giỏ tre lớn đến trước sân nhà Tô Ngọc Kiều.“Ngọc Kiều, cô xem, sáu con gà này tôi chọn không tệ chứ.”Trương Mai đặt giỏ tre xuống, vén tấm vải thô bên trên. Chỉ thấy trong giỏ tre đựng mấy con gà béo bị trói chân, bốn con gà trống mào đỏ tươi, còn có hai con gà mái mông to. Nhìn là biết chắc chắn là người ta nuôi rất cẩn thận, gà không chỉ to mà lông cũng bóng mượt, mắt nhìn gà của Trương Mai đúng là không tệ.Tô Ngọc Kiều tiến lại xem, quay người rót cho cô ấy một cốc nước:“Chị Mai vất vả rồi.”Trương Mai nhận cốc nước cười nói:“Ôi, không vất vả gì đâu, chạy xa một chút không sao, gà này nuôi đúng là tốt, Ngọc Kiều cô không biết đâu, cái vườn nuôi gà nhà người ta to như cái sân tập của chúng ta vậy, trong đó còn trồng cả cây ăn quả, dân làng còn nói gà nhà ông ấy ăn trái cây lớn lên đấy.”Gà ăn trái cây lớn lên Tô Ngọc Kiều cũng là lần đầu tiên nghe thấy, trước mắt chưa bàn đến thật giả nhưng cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén của con gà trống, cái mỏ nhọn hoắt, cô hơi sợ. Cô quyết định rồi, nhiệm vụ giết gà nhất định phải giao cho Lục Kiêu. Cuối cùng hai người bàn bạc, mỗi nhà lấy hai con gà trống một con gà mái, gà trống một con ba đồng năm, gà mái hai đồng.Lúc mua gà Trương Mai đã trả tiền trước, nên lúc này Tô Ngọc Kiều chỉ cần đưa tiền cho cô ấy là được. Lục Kiêu xách ba con gà của nhà mình ra, dùng dây thừng buộc lại, ném vào một góc sân, dùng giỏ tre lớn úp lên. Bên này Tô Ngọc Kiều cũng lấy đồ Tết đưa cho Trương Mai, Trương Mai cũng không xem, xách gà và đồ tết về nhà luôn.“Gà này em muốn ăn thế nào? Tối nay thịt một con trước?”Hai ấm nước sôi vừa rồi Lục Kiêu đun đã có chỗ dùng rồi.“Kho? Gà kho hạt dẻ ấy, nhưng anh biết làm không?”Vừa hay trong nhà còn hạt dẻ bà Hảo tặng nhưng Tô Ngọc Kiều hoài nghi tay nghề nấu nướng của Lục Kiêu. Mặc dù bây giờ anh nấu cơm thường ngày đã rất ngon rồi, nhưng món phức tạp như thế này không luyện tập mấy lần thì làm sao có thể làm ngon được. Lục Kiêu không trả lời cô mà trực tiếp vào bếp lấy dao phay ra mài trên đá mài cho sắc, sau đó không nói một lời bắt lấy một con gà trống mào đỏ lớn, dứt khoát cắt cổ.Tô Ngọc Kiều: “...”“Này, lông đuôi đẹp đấy, nhổ ra làm cầu lông cho Tiểu Bảo đi.”Thôi kệ, dù sao cũng không phải cô ấy làm, làm không ngon thì cho hai cha con họ ăn hết. Lục Kiêu nhổ mấy chiếc lông đuôi gà đẹp nhất đưa cho cô, sau đó đổ nước nóng vào để nhúng gà rồi nhổ lông. Tô Ngọc Kiều thấy động tác của anh rất thành thạo, không khỏi tò mò hỏi:“Trước đây anh đã từng thịt gà chưa?”“Rồi.”Hơn nữa anh còn thông thạo các chiến thuật chiến tranh lạnh, khi đối mặt với thế lực nước ngoài cũng không hề nương tay, thịt một con gà thôi thì có gì to tát.Nhưng Lục Kiêu nhìn người vợ xinh đẹp yếu đuối như hoa như ngọc, tự cân nhắc rồi nói:“Trước đây anh cũng có giúp việc nhà.”Dù sao thì lời này cũng không phải là giả.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Theo mùi hương này, cô tìm vào bếp, thấy Lục Kiêu đang cúi người lấy một củ khoai lang nướng đen xì từ dưới nồi ra, nói với cô: “Nướng cháy rồi.”Không sao, cháy rồi Tô Ngọc Kiều cũng không chê, hơn nữa bóc lớp vỏ cháy đen bên ngoài ra, phần ruột khoai lang bên trong nướng đến mức gần như tan chảy, thơm ngọt mềm mại. Lục Kiêu chỉ chia cho cô nửa củ, Tô Ngọc Kiều bây giờ chỉ thèm ăn, nhưng dạ dày cô vẫn nhỏ, ăn hơi nhiều một chút là khó chịu. Hôm nay gió lớn, bụi nhiều, anh đoán Tô Ngọc Kiều về nhà chắc chắn sẽ gôi đầu, nên đã đun một nồi nước nóng, trời lạnh thế này, buổi tối gội đầu sẽ không dễ khô.Gội đầu xong, Tô Ngọc Kiều ngồi trên ghế nằm chờ tóc khô, miệng không ngừng nghỉ lại lấy một gói hoa quả sấy ra ăn từ từ. Lục Kiêu sắp xếp ổn thỏa cho cô, lại bê đống củi chất trong chuồng ra ngoài, chẻ thành những khúc nhỏ dễ đốt, chẻ xong lại chất vào chỗ cũ. Tô Ngọc Kiều thường dùng bếp than khi tự nấu cơm, nhưng trời lạnh rồi, bình thường đun nước nóng dùng bếp củi sẽ tiện hơn.Đang lúc vợ chồng nhàn rỗi nói chuyện sắp xếp năm mới thì Trương Mai nhà bên về.Cô ấy vừa về, không về nhà mình trước, ngược lại xách một cái giỏ tre lớn đến trước sân nhà Tô Ngọc Kiều.“Ngọc Kiều, cô xem, sáu con gà này tôi chọn không tệ chứ.”Trương Mai đặt giỏ tre xuống, vén tấm vải thô bên trên. Chỉ thấy trong giỏ tre đựng mấy con gà béo bị trói chân, bốn con gà trống mào đỏ tươi, còn có hai con gà mái mông to. Nhìn là biết chắc chắn là người ta nuôi rất cẩn thận, gà không chỉ to mà lông cũng bóng mượt, mắt nhìn gà của Trương Mai đúng là không tệ.Tô Ngọc Kiều tiến lại xem, quay người rót cho cô ấy một cốc nước:“Chị Mai vất vả rồi.”Trương Mai nhận cốc nước cười nói:“Ôi, không vất vả gì đâu, chạy xa một chút không sao, gà này nuôi đúng là tốt, Ngọc Kiều cô không biết đâu, cái vườn nuôi gà nhà người ta to như cái sân tập của chúng ta vậy, trong đó còn trồng cả cây ăn quả, dân làng còn nói gà nhà ông ấy ăn trái cây lớn lên đấy.”Gà ăn trái cây lớn lên Tô Ngọc Kiều cũng là lần đầu tiên nghe thấy, trước mắt chưa bàn đến thật giả nhưng cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén của con gà trống, cái mỏ nhọn hoắt, cô hơi sợ. Cô quyết định rồi, nhiệm vụ giết gà nhất định phải giao cho Lục Kiêu. Cuối cùng hai người bàn bạc, mỗi nhà lấy hai con gà trống một con gà mái, gà trống một con ba đồng năm, gà mái hai đồng.Lúc mua gà Trương Mai đã trả tiền trước, nên lúc này Tô Ngọc Kiều chỉ cần đưa tiền cho cô ấy là được. Lục Kiêu xách ba con gà của nhà mình ra, dùng dây thừng buộc lại, ném vào một góc sân, dùng giỏ tre lớn úp lên. Bên này Tô Ngọc Kiều cũng lấy đồ Tết đưa cho Trương Mai, Trương Mai cũng không xem, xách gà và đồ tết về nhà luôn.“Gà này em muốn ăn thế nào? Tối nay thịt một con trước?”Hai ấm nước sôi vừa rồi Lục Kiêu đun đã có chỗ dùng rồi.“Kho? Gà kho hạt dẻ ấy, nhưng anh biết làm không?”Vừa hay trong nhà còn hạt dẻ bà Hảo tặng nhưng Tô Ngọc Kiều hoài nghi tay nghề nấu nướng của Lục Kiêu. Mặc dù bây giờ anh nấu cơm thường ngày đã rất ngon rồi, nhưng món phức tạp như thế này không luyện tập mấy lần thì làm sao có thể làm ngon được. Lục Kiêu không trả lời cô mà trực tiếp vào bếp lấy dao phay ra mài trên đá mài cho sắc, sau đó không nói một lời bắt lấy một con gà trống mào đỏ lớn, dứt khoát cắt cổ.Tô Ngọc Kiều: “...”“Này, lông đuôi đẹp đấy, nhổ ra làm cầu lông cho Tiểu Bảo đi.”Thôi kệ, dù sao cũng không phải cô ấy làm, làm không ngon thì cho hai cha con họ ăn hết. Lục Kiêu nhổ mấy chiếc lông đuôi gà đẹp nhất đưa cho cô, sau đó đổ nước nóng vào để nhúng gà rồi nhổ lông. Tô Ngọc Kiều thấy động tác của anh rất thành thạo, không khỏi tò mò hỏi:“Trước đây anh đã từng thịt gà chưa?”“Rồi.”Hơn nữa anh còn thông thạo các chiến thuật chiến tranh lạnh, khi đối mặt với thế lực nước ngoài cũng không hề nương tay, thịt một con gà thôi thì có gì to tát.Nhưng Lục Kiêu nhìn người vợ xinh đẹp yếu đuối như hoa như ngọc, tự cân nhắc rồi nói:“Trước đây anh cũng có giúp việc nhà.”Dù sao thì lời này cũng không phải là giả.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Theo mùi hương này, cô tìm vào bếp, thấy Lục Kiêu đang cúi người lấy một củ khoai lang nướng đen xì từ dưới nồi ra, nói với cô: “Nướng cháy rồi.”Không sao, cháy rồi Tô Ngọc Kiều cũng không chê, hơn nữa bóc lớp vỏ cháy đen bên ngoài ra, phần ruột khoai lang bên trong nướng đến mức gần như tan chảy, thơm ngọt mềm mại. Lục Kiêu chỉ chia cho cô nửa củ, Tô Ngọc Kiều bây giờ chỉ thèm ăn, nhưng dạ dày cô vẫn nhỏ, ăn hơi nhiều một chút là khó chịu. Hôm nay gió lớn, bụi nhiều, anh đoán Tô Ngọc Kiều về nhà chắc chắn sẽ gôi đầu, nên đã đun một nồi nước nóng, trời lạnh thế này, buổi tối gội đầu sẽ không dễ khô.Gội đầu xong, Tô Ngọc Kiều ngồi trên ghế nằm chờ tóc khô, miệng không ngừng nghỉ lại lấy một gói hoa quả sấy ra ăn từ từ. Lục Kiêu sắp xếp ổn thỏa cho cô, lại bê đống củi chất trong chuồng ra ngoài, chẻ thành những khúc nhỏ dễ đốt, chẻ xong lại chất vào chỗ cũ. Tô Ngọc Kiều thường dùng bếp than khi tự nấu cơm, nhưng trời lạnh rồi, bình thường đun nước nóng dùng bếp củi sẽ tiện hơn.Đang lúc vợ chồng nhàn rỗi nói chuyện sắp xếp năm mới thì Trương Mai nhà bên về.Cô ấy vừa về, không về nhà mình trước, ngược lại xách một cái giỏ tre lớn đến trước sân nhà Tô Ngọc Kiều.“Ngọc Kiều, cô xem, sáu con gà này tôi chọn không tệ chứ.”Trương Mai đặt giỏ tre xuống, vén tấm vải thô bên trên. Chỉ thấy trong giỏ tre đựng mấy con gà béo bị trói chân, bốn con gà trống mào đỏ tươi, còn có hai con gà mái mông to. Nhìn là biết chắc chắn là người ta nuôi rất cẩn thận, gà không chỉ to mà lông cũng bóng mượt, mắt nhìn gà của Trương Mai đúng là không tệ.Tô Ngọc Kiều tiến lại xem, quay người rót cho cô ấy một cốc nước:“Chị Mai vất vả rồi.”Trương Mai nhận cốc nước cười nói:“Ôi, không vất vả gì đâu, chạy xa một chút không sao, gà này nuôi đúng là tốt, Ngọc Kiều cô không biết đâu, cái vườn nuôi gà nhà người ta to như cái sân tập của chúng ta vậy, trong đó còn trồng cả cây ăn quả, dân làng còn nói gà nhà ông ấy ăn trái cây lớn lên đấy.”Gà ăn trái cây lớn lên Tô Ngọc Kiều cũng là lần đầu tiên nghe thấy, trước mắt chưa bàn đến thật giả nhưng cô nhìn thấy ánh mắt sắc bén của con gà trống, cái mỏ nhọn hoắt, cô hơi sợ. Cô quyết định rồi, nhiệm vụ giết gà nhất định phải giao cho Lục Kiêu. Cuối cùng hai người bàn bạc, mỗi nhà lấy hai con gà trống một con gà mái, gà trống một con ba đồng năm, gà mái hai đồng.Lúc mua gà Trương Mai đã trả tiền trước, nên lúc này Tô Ngọc Kiều chỉ cần đưa tiền cho cô ấy là được. Lục Kiêu xách ba con gà của nhà mình ra, dùng dây thừng buộc lại, ném vào một góc sân, dùng giỏ tre lớn úp lên. Bên này Tô Ngọc Kiều cũng lấy đồ Tết đưa cho Trương Mai, Trương Mai cũng không xem, xách gà và đồ tết về nhà luôn.“Gà này em muốn ăn thế nào? Tối nay thịt một con trước?”Hai ấm nước sôi vừa rồi Lục Kiêu đun đã có chỗ dùng rồi.“Kho? Gà kho hạt dẻ ấy, nhưng anh biết làm không?”Vừa hay trong nhà còn hạt dẻ bà Hảo tặng nhưng Tô Ngọc Kiều hoài nghi tay nghề nấu nướng của Lục Kiêu. Mặc dù bây giờ anh nấu cơm thường ngày đã rất ngon rồi, nhưng món phức tạp như thế này không luyện tập mấy lần thì làm sao có thể làm ngon được. Lục Kiêu không trả lời cô mà trực tiếp vào bếp lấy dao phay ra mài trên đá mài cho sắc, sau đó không nói một lời bắt lấy một con gà trống mào đỏ lớn, dứt khoát cắt cổ.Tô Ngọc Kiều: “...”“Này, lông đuôi đẹp đấy, nhổ ra làm cầu lông cho Tiểu Bảo đi.”Thôi kệ, dù sao cũng không phải cô ấy làm, làm không ngon thì cho hai cha con họ ăn hết. Lục Kiêu nhổ mấy chiếc lông đuôi gà đẹp nhất đưa cho cô, sau đó đổ nước nóng vào để nhúng gà rồi nhổ lông. Tô Ngọc Kiều thấy động tác của anh rất thành thạo, không khỏi tò mò hỏi:“Trước đây anh đã từng thịt gà chưa?”“Rồi.”Hơn nữa anh còn thông thạo các chiến thuật chiến tranh lạnh, khi đối mặt với thế lực nước ngoài cũng không hề nương tay, thịt một con gà thôi thì có gì to tát.Nhưng Lục Kiêu nhìn người vợ xinh đẹp yếu đuối như hoa như ngọc, tự cân nhắc rồi nói:“Trước đây anh cũng có giúp việc nhà.”Dù sao thì lời này cũng không phải là giả.

Chương 320