Cha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn…

Chương 384

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Tô Ngọc Kiều vừa nghe thấy chữ rắn, cả người lập tức nổi hết da gà, cô ôm con trai vỗ về, mặt nhìn tứ phía, muốn xem con rắn ở đâu. Cố Hương còn sợ hơn cả Tiểu Bảo, cô cũng muốn chạy về phía mẹ, nhưng chân cô bé mềm nhữn không đi nổi, cô bé kéo lấy quần áo của Hổ Tử, trốn sau lưng cậu bé không đám nhúc nhích, chỉ biết khóc gọi mẹ.Trương Mai thì không sợ rắn, cô đi ba bốn bước tới, kéo con gái vào lòng xem xét, vừa lo lắng vừa hỏi: "Rắn? Rắn ở đâu? Con có bị rắn cắn không?"Còn Hổ Tử gãi đầu, chỉ vào Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất không xa, tâm trạng bất an nói với mẹ đang cầm gậy:"Mẹ ơi, con vô tình quăng con rắn tên người dì ấy. "Chưa đợi Miêu Phượng lên tiếng, Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất đã dùng tay chân bò sang một bên, vừa bò vừa khóc lóc:"Nhanh lấy con rắn ra, nhanh lấy con rắn ra! Cứu tôi với"Tô Ngọc Kiều biết trên núi này có rất nhiều rắn rết chuột bọ nhưng khu nhà quân nhân đã trồng rất nhiều cây đuổi sâu bọ, cô cũng đã sớm nghe theo lời khuyên của Trần Tiêu, rắc một vòng bột hùng hoàng quanh sân nhà mình, khi ra ngoài đều đeo túi thơm trên người.Cô đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từngu thấy rắn, nghĩ vậy, cô ôm Tiểu Bảo theo bản năng tránh xa Dương Tú Nga hơn một chút.Miêu Phượng cầm cái gậy ban đầu định dùng để đánh con trai lại gần Dương Tú Nga, gõ gõ vào đám cỏ bên cạnh cô ta, cuối cùng moi ra một con rắn đầu đen dài hơn một mét, cầm đuôi rắn ném đi xa.Dương Tú Nga như bị kích thích, hét lên:"Giết chết nó, giết chết nó đi, nó sẽ quay lại đấy. " "Con rắn này không có độc, cô đừng sợ. " Miêu Phượng ngồi xổm xuống định đỡ cô ấy.Vừa hay lại dùng đúng tay vừa cầm con rắn, Dương Tú Nga chê bai cũng sợ hãi, cứ lùi về phía sau.Trương Mai dỗ dành con gái xong, đi tới đỡ cô ấy, quan tâm hỏi:"Cô không bị cắn chứ. ""Không có. "Dương Tú Nga thuận theo lực của cô ấy đứng dậy, sắc mặt lập tức đau đớn vặn vẹo, chân cô ta lại bị trẹo rồi.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Tô Ngọc Kiều vừa nghe thấy chữ rắn, cả người lập tức nổi hết da gà, cô ôm con trai vỗ về, mặt nhìn tứ phía, muốn xem con rắn ở đâu. Cố Hương còn sợ hơn cả Tiểu Bảo, cô cũng muốn chạy về phía mẹ, nhưng chân cô bé mềm nhữn không đi nổi, cô bé kéo lấy quần áo của Hổ Tử, trốn sau lưng cậu bé không đám nhúc nhích, chỉ biết khóc gọi mẹ.Trương Mai thì không sợ rắn, cô đi ba bốn bước tới, kéo con gái vào lòng xem xét, vừa lo lắng vừa hỏi: "Rắn? Rắn ở đâu? Con có bị rắn cắn không?"Còn Hổ Tử gãi đầu, chỉ vào Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất không xa, tâm trạng bất an nói với mẹ đang cầm gậy:"Mẹ ơi, con vô tình quăng con rắn tên người dì ấy. "Chưa đợi Miêu Phượng lên tiếng, Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất đã dùng tay chân bò sang một bên, vừa bò vừa khóc lóc:"Nhanh lấy con rắn ra, nhanh lấy con rắn ra! Cứu tôi với"Tô Ngọc Kiều biết trên núi này có rất nhiều rắn rết chuột bọ nhưng khu nhà quân nhân đã trồng rất nhiều cây đuổi sâu bọ, cô cũng đã sớm nghe theo lời khuyên của Trần Tiêu, rắc một vòng bột hùng hoàng quanh sân nhà mình, khi ra ngoài đều đeo túi thơm trên người.Cô đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từngu thấy rắn, nghĩ vậy, cô ôm Tiểu Bảo theo bản năng tránh xa Dương Tú Nga hơn một chút.Miêu Phượng cầm cái gậy ban đầu định dùng để đánh con trai lại gần Dương Tú Nga, gõ gõ vào đám cỏ bên cạnh cô ta, cuối cùng moi ra một con rắn đầu đen dài hơn một mét, cầm đuôi rắn ném đi xa.Dương Tú Nga như bị kích thích, hét lên:"Giết chết nó, giết chết nó đi, nó sẽ quay lại đấy. " "Con rắn này không có độc, cô đừng sợ. " Miêu Phượng ngồi xổm xuống định đỡ cô ấy.Vừa hay lại dùng đúng tay vừa cầm con rắn, Dương Tú Nga chê bai cũng sợ hãi, cứ lùi về phía sau.Trương Mai dỗ dành con gái xong, đi tới đỡ cô ấy, quan tâm hỏi:"Cô không bị cắn chứ. ""Không có. "Dương Tú Nga thuận theo lực của cô ấy đứng dậy, sắc mặt lập tức đau đớn vặn vẹo, chân cô ta lại bị trẹo rồi.

Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy ChínhTác giả: Đào Tử Vị Đích Miên Hoa ĐườngTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhCha của Tô Ngọc Kiều chính là xưởng trưởng xưởng dệt Thắng Lợi, người một nhà đều ở trong tòa nhà nhỏ phân phối cho lãnh đạo xưởng. Điều kiện Tô gia khá tốt nên trong nhà mời thím Lưu làm bảo mẫu, hằng ngày mua thức ăn nấu cơm, giặt quần áo quét dọn. Bên ngoài thường có người nói xấu, nói Tô Ngọc Kiều khinh thường nhà chồng ở nông thôn, tham hưởng thụ cho nên kết hôn ba bốn năm vẫn ở nhà mẹ đẻ không chịu đi. Tô Ngọc Kiều ở nhà mẹ đẻ không đi quả thật sung sướng, con nhỏ có mẹ đẻ chăm sóc, trong nhà có bảo mẫu, cô không cần giặt quần áo nấu cơm, không cần đi làm còn được cha ruột cho tiền tiêu vặt, cuộc sống thoải mái biết bao nhiêu. Khi còn sống Tô Ngọc Kiều trải qua hai mươi ba năm thuận buồm xuôi gió, điểm duy nhất khiến cô không hài lòng chính là người nhà nhất định muốn cô sớm gả cho đối tượng được định hôn từ nhỏ ở nông thôn, nhưng cũng may người ta không ép buộc cô đi theo quân, hai người ở hai nơi nên cô coi như người không tồn tại. Cách ngày sinh nhật 24 tuổi sinh của cô còn… Tô Ngọc Kiều vừa nghe thấy chữ rắn, cả người lập tức nổi hết da gà, cô ôm con trai vỗ về, mặt nhìn tứ phía, muốn xem con rắn ở đâu. Cố Hương còn sợ hơn cả Tiểu Bảo, cô cũng muốn chạy về phía mẹ, nhưng chân cô bé mềm nhữn không đi nổi, cô bé kéo lấy quần áo của Hổ Tử, trốn sau lưng cậu bé không đám nhúc nhích, chỉ biết khóc gọi mẹ.Trương Mai thì không sợ rắn, cô đi ba bốn bước tới, kéo con gái vào lòng xem xét, vừa lo lắng vừa hỏi: "Rắn? Rắn ở đâu? Con có bị rắn cắn không?"Còn Hổ Tử gãi đầu, chỉ vào Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất không xa, tâm trạng bất an nói với mẹ đang cầm gậy:"Mẹ ơi, con vô tình quăng con rắn tên người dì ấy. "Chưa đợi Miêu Phượng lên tiếng, Dương Tú Nga đang ngồi bệt dưới đất đã dùng tay chân bò sang một bên, vừa bò vừa khóc lóc:"Nhanh lấy con rắn ra, nhanh lấy con rắn ra! Cứu tôi với"Tô Ngọc Kiều biết trên núi này có rất nhiều rắn rết chuột bọ nhưng khu nhà quân nhân đã trồng rất nhiều cây đuổi sâu bọ, cô cũng đã sớm nghe theo lời khuyên của Trần Tiêu, rắc một vòng bột hùng hoàng quanh sân nhà mình, khi ra ngoài đều đeo túi thơm trên người.Cô đến đây lâu như vậy rồi mà chưa từngu thấy rắn, nghĩ vậy, cô ôm Tiểu Bảo theo bản năng tránh xa Dương Tú Nga hơn một chút.Miêu Phượng cầm cái gậy ban đầu định dùng để đánh con trai lại gần Dương Tú Nga, gõ gõ vào đám cỏ bên cạnh cô ta, cuối cùng moi ra một con rắn đầu đen dài hơn một mét, cầm đuôi rắn ném đi xa.Dương Tú Nga như bị kích thích, hét lên:"Giết chết nó, giết chết nó đi, nó sẽ quay lại đấy. " "Con rắn này không có độc, cô đừng sợ. " Miêu Phượng ngồi xổm xuống định đỡ cô ấy.Vừa hay lại dùng đúng tay vừa cầm con rắn, Dương Tú Nga chê bai cũng sợ hãi, cứ lùi về phía sau.Trương Mai dỗ dành con gái xong, đi tới đỡ cô ấy, quan tâm hỏi:"Cô không bị cắn chứ. ""Không có. "Dương Tú Nga thuận theo lực của cô ấy đứng dậy, sắc mặt lập tức đau đớn vặn vẹo, chân cô ta lại bị trẹo rồi.

Chương 384