"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu…
Chương 787: Oán trách
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Đây là thời điểm mà trẻ con phát triển chiều cao, mọi việc phải chú ý nhiều hơn mới ổn thỏa được."Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, quăng cái roi trong tay để đánh xe.Khi xe ngựa về đến nhà, Lý thị và Hứa thị đã làm xong cơm chiều, vừa mới rời chân đi.Mấy món cơm nhà, kết hợp với cháo mứt táo mềm, bánh rán nhiều tầng có men, hình thức nhìn tầm thường, nhưng ưu điểm là cách làm, cho vào miệng ăn rất thoải mái.Dọn xong đồ ăn lên bàn, bọn nhỏ đều vây quanh lại, lục tục ngồi xuống.Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam quét mắt nhìn một lượt, "Tân Nguyệt đâu, không ở nhà sao?" Xong đời rồi.Cố Vân Khê và Bạch Lập Hạ đưa mắt nhìn nhau.Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Lập Hạ ho nhẹ một tiếng, "Vừa rồi Tiểu Thúy tỷ tới, nói là trong nhà hấp màn thầu phải dùng bột chua, kết quả lần trước quên dự trữ bột chua, Tân Nguyệt tỷ liền nói cùng nhau đưa đi, tiện thể đi nhìn Vĩnh Nhạc một cái.""Có lẽ lúc này đang ở cùng một chỗ với Vĩnh Nhạc chơi đùa quên thời gian, để con đi gọi tỷ ấy trở về ăn cơm nhé?""Đi gọi một tiếng đi." Bạch Thạch Đường gật đầu."Được rồi, con đi ngay đây." Bạch Lập Hạ buông chiếc đũa trong tay ra, chạy ra bên ngoài sân.Chờ sau khi đi ra cửa sân, không phải đi về phía nhà của Phùng thị, ngược lại là đi về phía cửa thôn.Đi về phía cửa thôn trèo lên tảng đá to kia đứng, Bạch Lập Hạ nhìn xung quanh khắp nơi một lượt.Đang là đầu mùa đông, đập vào mắt có thể thấy được mọi thứ, lá cây rơi rụng, trên mặt đất chỉ có lúa mạch non lùn lùn từ dưới nền đất nhô ra.Bởi vì bị gió lạnh thổi đến nên hơi hơi lay động.Thời tiết lạnh, lại đúng là thời điểm ăn cơm chiều, cho nên trong thôn ngay cả con nít bướng bỉnh đều không nhìn thấy bóng dáng, trên đường bên ngoài thôn càng không nhìn thấy một bóng ma nào.Bạch Lập Hạ thấy thế, rụt cổ lại và dậm chân.Tân Nguyệt tỷ tỷ này, đến giờ này rồi mà vẫn chưa trở lại, nếu không thể trở lại thì thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ được mất.Nhưng mà nhắc đến cũng thật kì quái, hai ngày trước Tân Nguyệt tỷ tỷ mới vừa đi huyện thành, lúc này lại đi, nói là xem xong sách rồi, muốn đi đổi sách để đọc.Cô bé cũng từng đi qua huyện thành rất nhiều lần, nhưng chứ bao giờ nghe nói chỗ cửa hàng sách nào có thể thuê sách để đọc.Đoán chừng đổi sách là giả, gặp chuyện gì thú vị là thật, lại còn vui đến mức quên cả trời đất.Thật là……Có lẽ hết cách rồi.Bạch Lập Hạ lại dậm dậm chân một lần nữa.Bên này, Vạn Tân Nguyệt bó sách lại thành tay nải nhỏ, xoay người lên ngựa, nói hướng về phía Lục Cảnh Nghiễn đang tiễn nàng ra cửa "Bên ngoài gió lớn, lục ca ca mau trở về đi."Dứt lời, nàng hất roi lên, kẹp vào bụng ngựa, ngựa hí vang một tiếng, chạy vội đi.Áo choàng màu hồng cánh sen đón gió bay múa trên thân thể con ngựa màu mận chín, đón ánh chiều tà hoàng hôn, vô cùng loá mắt.Cái gọi là tiên y nộ mã, khí phách hăng hái (thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi ngựa đẹp, oai phong hùng dũng), có lẽ chính là cảnh tượng trước mắt này.Khi Lục Cảnh Nghiễn nhìn khung cảnh tiếu lệ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới thu hồi ánh mắt lại, cụp mí mắt xuống.Gã sai vặt dứng ở bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm oán trách Vạn Tân Nguyệt một lần nữa.Sáng sớm đã tới Lục gia, quấn lấy Lục Cảnh Nghiễn hỏi hết chuyện nọ chuyện kia, ăn vạ ở thư phòng không chịu đi, mặc kệ khi Lục Cảnh Nghiễn đi xem cửa hàng Thất Lý Hương cũng muốn đi theo.Tới buổi chiều, Lục Cảnh Nghiễn muốn nghỉ ngơi một lát, nàng cũng chỉ ở bên trong hoa viên nhỏ chơi đùa một hồi, chờ đến chiều tà lại lôi kéo Lục Cảnh Nghiễn nói "Tam Quốc Chí" cho nàng nghe.Mặc dù nói về "Tam Quốc Chí", nhưng Vạn Tân Nguyệt cứ ngẩn người ra ngồi như vậy, sợ là một câu cũng không nghe lọt vào tai, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Lục Cảnh Nghiễn.Một lát sau liền đi, nhưng không thể ra ngõ nhỏ mà lên ngựa sao, lại còn giục ngựa lao nhanh ở trước mặt Lục Cảnh Nghiễn như vậy, đây không phải là cố ý khiến thiếu gia khó chịu trong lòng sao?
Đây là thời điểm mà trẻ con phát triển chiều cao, mọi việc phải chú ý nhiều hơn mới ổn thỏa được.
"Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, quăng cái roi trong tay để đánh xe.
Khi xe ngựa về đến nhà, Lý thị và Hứa thị đã làm xong cơm chiều, vừa mới rời chân đi.
Mấy món cơm nhà, kết hợp với cháo mứt táo mềm, bánh rán nhiều tầng có men, hình thức nhìn tầm thường, nhưng ưu điểm là cách làm, cho vào miệng ăn rất thoải mái.
Dọn xong đồ ăn lên bàn, bọn nhỏ đều vây quanh lại, lục tục ngồi xuống.
Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam quét mắt nhìn một lượt, "Tân Nguyệt đâu, không ở nhà sao?" Xong đời rồi.
Cố Vân Khê và Bạch Lập Hạ đưa mắt nhìn nhau.
Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Lập Hạ ho nhẹ một tiếng, "Vừa rồi Tiểu Thúy tỷ tới, nói là trong nhà hấp màn thầu phải dùng bột chua, kết quả lần trước quên dự trữ bột chua, Tân Nguyệt tỷ liền nói cùng nhau đưa đi, tiện thể đi nhìn Vĩnh Nhạc một cái."
"Có lẽ lúc này đang ở cùng một chỗ với Vĩnh Nhạc chơi đùa quên thời gian, để con đi gọi tỷ ấy trở về ăn cơm nhé?"
"Đi gọi một tiếng đi." Bạch Thạch Đường gật đầu.
"Được rồi, con đi ngay đây." Bạch Lập Hạ buông chiếc đũa trong tay ra, chạy ra bên ngoài sân.
Chờ sau khi đi ra cửa sân, không phải đi về phía nhà của Phùng thị, ngược lại là đi về phía cửa thôn.
Đi về phía cửa thôn trèo lên tảng đá to kia đứng, Bạch Lập Hạ nhìn xung quanh khắp nơi một lượt.
Đang là đầu mùa đông, đập vào mắt có thể thấy được mọi thứ, lá cây rơi rụng, trên mặt đất chỉ có lúa mạch non lùn lùn từ dưới nền đất nhô ra.
Bởi vì bị gió lạnh thổi đến nên hơi hơi lay động.
Thời tiết lạnh, lại đúng là thời điểm ăn cơm chiều, cho nên trong thôn ngay cả con nít bướng bỉnh đều không nhìn thấy bóng dáng, trên đường bên ngoài thôn càng không nhìn thấy một bóng ma nào.
Bạch Lập Hạ thấy thế, rụt cổ lại và dậm chân.
Tân Nguyệt tỷ tỷ này, đến giờ này rồi mà vẫn chưa trở lại, nếu không thể trở lại thì thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ được mất.
Nhưng mà nhắc đến cũng thật kì quái, hai ngày trước Tân Nguyệt tỷ tỷ mới vừa đi huyện thành, lúc này lại đi, nói là xem xong sách rồi, muốn đi đổi sách để đọc.
Cô bé cũng từng đi qua huyện thành rất nhiều lần, nhưng chứ bao giờ nghe nói chỗ cửa hàng sách nào có thể thuê sách để đọc.
Đoán chừng đổi sách là giả, gặp chuyện gì thú vị là thật, lại còn vui đến mức quên cả trời đất.
Thật là……
Có lẽ hết cách rồi.
Bạch Lập Hạ lại dậm dậm chân một lần nữa.
Bên này, Vạn Tân Nguyệt bó sách lại thành tay nải nhỏ, xoay người lên ngựa, nói hướng về phía Lục Cảnh Nghiễn đang tiễn nàng ra cửa "Bên ngoài gió lớn, lục ca ca mau trở về đi."
Dứt lời, nàng hất roi lên, kẹp vào bụng ngựa, ngựa hí vang một tiếng, chạy vội đi.
Áo choàng màu hồng cánh sen đón gió bay múa trên thân thể con ngựa màu mận chín, đón ánh chiều tà hoàng hôn, vô cùng loá mắt.
Cái gọi là tiên y nộ mã, khí phách hăng hái (thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi ngựa đẹp, oai phong hùng dũng), có lẽ chính là cảnh tượng trước mắt này.
Khi Lục Cảnh Nghiễn nhìn khung cảnh tiếu lệ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới thu hồi ánh mắt lại, cụp mí mắt xuống.
Gã sai vặt dứng ở bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm oán trách Vạn Tân Nguyệt một lần nữa.
Sáng sớm đã tới Lục gia, quấn lấy Lục Cảnh Nghiễn hỏi hết chuyện nọ chuyện kia, ăn vạ ở thư phòng không chịu đi, mặc kệ khi Lục Cảnh Nghiễn đi xem cửa hàng Thất Lý Hương cũng muốn đi theo.
Tới buổi chiều, Lục Cảnh Nghiễn muốn nghỉ ngơi một lát, nàng cũng chỉ ở bên trong hoa viên nhỏ chơi đùa một hồi, chờ đến chiều tà lại lôi kéo Lục Cảnh Nghiễn nói "Tam Quốc Chí" cho nàng nghe.
Mặc dù nói về "Tam Quốc Chí", nhưng Vạn Tân Nguyệt cứ ngẩn người ra ngồi như vậy, sợ là một câu cũng không nghe lọt vào tai, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Lục Cảnh Nghiễn.
Một lát sau liền đi, nhưng không thể ra ngõ nhỏ mà lên ngựa sao, lại còn giục ngựa lao nhanh ở trước mặt Lục Cảnh Nghiễn như vậy, đây không phải là cố ý khiến thiếu gia khó chịu trong lòng sao?
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Đây là thời điểm mà trẻ con phát triển chiều cao, mọi việc phải chú ý nhiều hơn mới ổn thỏa được."Ừ." Bạch Thạch Đường gật đầu, quăng cái roi trong tay để đánh xe.Khi xe ngựa về đến nhà, Lý thị và Hứa thị đã làm xong cơm chiều, vừa mới rời chân đi.Mấy món cơm nhà, kết hợp với cháo mứt táo mềm, bánh rán nhiều tầng có men, hình thức nhìn tầm thường, nhưng ưu điểm là cách làm, cho vào miệng ăn rất thoải mái.Dọn xong đồ ăn lên bàn, bọn nhỏ đều vây quanh lại, lục tục ngồi xuống.Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam quét mắt nhìn một lượt, "Tân Nguyệt đâu, không ở nhà sao?" Xong đời rồi.Cố Vân Khê và Bạch Lập Hạ đưa mắt nhìn nhau.Suy nghĩ trong chốc lát, Bạch Lập Hạ ho nhẹ một tiếng, "Vừa rồi Tiểu Thúy tỷ tới, nói là trong nhà hấp màn thầu phải dùng bột chua, kết quả lần trước quên dự trữ bột chua, Tân Nguyệt tỷ liền nói cùng nhau đưa đi, tiện thể đi nhìn Vĩnh Nhạc một cái.""Có lẽ lúc này đang ở cùng một chỗ với Vĩnh Nhạc chơi đùa quên thời gian, để con đi gọi tỷ ấy trở về ăn cơm nhé?""Đi gọi một tiếng đi." Bạch Thạch Đường gật đầu."Được rồi, con đi ngay đây." Bạch Lập Hạ buông chiếc đũa trong tay ra, chạy ra bên ngoài sân.Chờ sau khi đi ra cửa sân, không phải đi về phía nhà của Phùng thị, ngược lại là đi về phía cửa thôn.Đi về phía cửa thôn trèo lên tảng đá to kia đứng, Bạch Lập Hạ nhìn xung quanh khắp nơi một lượt.Đang là đầu mùa đông, đập vào mắt có thể thấy được mọi thứ, lá cây rơi rụng, trên mặt đất chỉ có lúa mạch non lùn lùn từ dưới nền đất nhô ra.Bởi vì bị gió lạnh thổi đến nên hơi hơi lay động.Thời tiết lạnh, lại đúng là thời điểm ăn cơm chiều, cho nên trong thôn ngay cả con nít bướng bỉnh đều không nhìn thấy bóng dáng, trên đường bên ngoài thôn càng không nhìn thấy một bóng ma nào.Bạch Lập Hạ thấy thế, rụt cổ lại và dậm chân.Tân Nguyệt tỷ tỷ này, đến giờ này rồi mà vẫn chưa trở lại, nếu không thể trở lại thì thật sự không thể hoàn thành nhiệm vụ được mất.Nhưng mà nhắc đến cũng thật kì quái, hai ngày trước Tân Nguyệt tỷ tỷ mới vừa đi huyện thành, lúc này lại đi, nói là xem xong sách rồi, muốn đi đổi sách để đọc.Cô bé cũng từng đi qua huyện thành rất nhiều lần, nhưng chứ bao giờ nghe nói chỗ cửa hàng sách nào có thể thuê sách để đọc.Đoán chừng đổi sách là giả, gặp chuyện gì thú vị là thật, lại còn vui đến mức quên cả trời đất.Thật là……Có lẽ hết cách rồi.Bạch Lập Hạ lại dậm dậm chân một lần nữa.Bên này, Vạn Tân Nguyệt bó sách lại thành tay nải nhỏ, xoay người lên ngựa, nói hướng về phía Lục Cảnh Nghiễn đang tiễn nàng ra cửa "Bên ngoài gió lớn, lục ca ca mau trở về đi."Dứt lời, nàng hất roi lên, kẹp vào bụng ngựa, ngựa hí vang một tiếng, chạy vội đi.Áo choàng màu hồng cánh sen đón gió bay múa trên thân thể con ngựa màu mận chín, đón ánh chiều tà hoàng hôn, vô cùng loá mắt.Cái gọi là tiên y nộ mã, khí phách hăng hái (thiếu niên ăn mặc đẹp cưỡi ngựa đẹp, oai phong hùng dũng), có lẽ chính là cảnh tượng trước mắt này.Khi Lục Cảnh Nghiễn nhìn khung cảnh tiếu lệ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới thu hồi ánh mắt lại, cụp mí mắt xuống.Gã sai vặt dứng ở bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm oán trách Vạn Tân Nguyệt một lần nữa.Sáng sớm đã tới Lục gia, quấn lấy Lục Cảnh Nghiễn hỏi hết chuyện nọ chuyện kia, ăn vạ ở thư phòng không chịu đi, mặc kệ khi Lục Cảnh Nghiễn đi xem cửa hàng Thất Lý Hương cũng muốn đi theo.Tới buổi chiều, Lục Cảnh Nghiễn muốn nghỉ ngơi một lát, nàng cũng chỉ ở bên trong hoa viên nhỏ chơi đùa một hồi, chờ đến chiều tà lại lôi kéo Lục Cảnh Nghiễn nói "Tam Quốc Chí" cho nàng nghe.Mặc dù nói về "Tam Quốc Chí", nhưng Vạn Tân Nguyệt cứ ngẩn người ra ngồi như vậy, sợ là một câu cũng không nghe lọt vào tai, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Lục Cảnh Nghiễn.Một lát sau liền đi, nhưng không thể ra ngõ nhỏ mà lên ngựa sao, lại còn giục ngựa lao nhanh ở trước mặt Lục Cảnh Nghiễn như vậy, đây không phải là cố ý khiến thiếu gia khó chịu trong lòng sao?