"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu…
Chương 805: Hung thủ
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Là một gã sai vặt ở trong viện của Lục Cảnh Nghiễn tên là La Vũ.Gã sai vặt này không phải là người hầu hạ gần người, ngày thường đa phần chỉ ở bên ngoài phòng làm vài việc vặt.Theo lời khai của La Vũ thì chỉ vì đã làm sai chuyện nên bị quản sự phạt tiền tiêu vặt mười ngày, hơn nữa Lục Cảnh Nghiễn ở đó cũng không ngăn cản nên đã ôm hận ở trong lòng.Trong nhà còn có lão nương bệnh nặng và đệ đệ muốn cưới vợ nên liền muốn tìm thêm chút công việc để kiếm tiền bạc trợ giúp gia đình.Trùng hợp là vào một ngày chạy ra ngoài làm việc vặt thì gặp nhi tử của Lục Tề Thuận là Lục Cảnh Thắng….Lục Cảnh Thắng cho hắn một trăm lượng bạc, cùng với một ít thuốc bột, để cho hắn lặng lẽ bỏ vào ẩm thực hàng ngày của Lục Cảnh Nghiễn.La Vũ bình thường vẫn luôn làm công việc nấu nước pha trà, nên cũng làm theo lời của Lục Cảnh Thắng, lén lút hạ độc Lục Cảnh Nghiễn.Sau khi mọi chuyện đã được làm sáng tỏ thì Lục Văn Tình tức giận đến mức tái nhợt cả mặt, lập tức sai người trói La Vũ lại, chuẩn bị đến hừng đông sẽ đưa lên nha môn.Sau khi đã bận rộn xong mọi chuyện thì mặt trời đã nhô lên một chút từ phía đông.Lục Cảnh Nghiễn vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng khi Tần đại phu đến khám lần nữa thì nói rằng tình trạng đã tốt hơn rồi, chỉ cần làm theo lời của Tạ Quảng Bạch, cứ uống thuốc là được.Lục Văn Tình lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.Vừa suy nghĩ đợi đến khi Lục Cảnh Nghiễn tỉnh lại thì sẽ nói yêu cầu của Tạ Quảng Bạch với hắn như thế nào, Lục Văn Tình vừa sai người chuẩn bị bữa sáng và một ít cơm canh tinh xảo ngon miệng để chiêu đãi cũng như cảm ơn Tạ Quảng Bạch và Tần đại phu.Chỉ là gã sai vặt báo lại rằng phòng khách mà Tạ Quảng Bạch ở đã trống rỗng, người thì không biết đi lúc nào rồi.Tìm một lần trong cả nhà không có kết quả gì, hơn nữa Tần đại phu còn nói Tạ Quảng Bạch xưa nay đều như vậy, không cần quá mức lo lắng thì Lục Văn Tình mới yên tâm hơn một chút, đành đi trước chăm sóc Lục Cảnh Nghiễn đã tỉnh lại.Khi Tô Mộc Lam thức dậy thì Bạch Thạch Đường đã thu xếp gần xong bữa sáng rồi.Bánh kếp trứng, nộm rau bắp cải đậu phụ, miến rau chân vịt cùng với cháo khoai lang mềm mại.Tô Mộc Lam đặt củ sen gạo nếp hương quế ngọt ngào kia lên trên bếp để hâm nóng lại.Củ sen gạo nếp hương quế làm cũng nhiều, lấy một phần để cho bọn nhỏ thức dậy ăn sáng, một phần khác thì đóng gói cẩn thận để cho Vạn Tân Nguyệt tặng cho Lục gia.Vạn Tân Nguyệt thức dậy hơi trễ, bây giờ đang ăn bữa sáng như gió cuốn mây tan, quẹt miệng một cái rồi xách hộp thức ăn muốn đi luôn."Trên đường đi phải cẩn thận một chút." Tô Mộc Lam dặn dò."Tứ thẩm thẩm yên tâm." Vạn Tân Nguyệt nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.Sau đó buộc chặt áo choàng, cầm hộp thức ăn, xoay người lên ngựa.Hai chân thúc vào bụng ngựa, Vạn Tân Nguyệt liền chuẩn bị giục ngựa chạy nhanh.Chỉ là dù cho nàng đã kẹp chặt bụng ngựa, roi trong tay cũng đã quăng hai cái rồi mà con ngựa vẫn chỉ đứng tại chỗ xoay quanh, không hề đi lên phía trước.Thấy Vạn Tân Nguyệt lại quăng dây cương thêm một lần nữa mà con ngựa chỉ hí lên hai tiếng."Con ngựa này bị làm sao vậy, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?" Tô Mộc Lam thấy vậy liền tò mò buông bát đũa xuống."Thật kì lạ, đang yên đang lành mà vì sao làm gì cũng không đi." Vạn Tân Nguyệt cũng nhíu mày, dứt khoát liền nhảy xuống lưng ngựa, cầm dây cương kéo con ngựa ra bên ngoài.Nhưng con ngựa vẫn kháng cự kéo lại đầu, thậm chí còn lùi về phía sau hai bước.Bạch Thạch Đường nhìn xung quanh một lần, cuối cùng liền đứng thẳng người dậy, cao giọng nói: "Tam ca, nếu đã đến làm khách thì không cần phải ẩn núp nữa, nhanh chóng xuất hiện đi."Bốn phía im ắng, đáp lại Bạch Thạch Đường chỉ có tiếng ríu rít của mấy con chim sẻ đang nhảy nhót trên cành cây vào đầu mùa đông."Vậy ta đây nói trước là nếu huynh không ra thì ta sẽ không làm gà ăn mày cho huynh nữa…..""Đừng nói đừng nói, gà ăn mày vẫn phải làm chứ."
Là một gã sai vặt ở trong viện của Lục Cảnh Nghiễn tên là La Vũ.
Gã sai vặt này không phải là người hầu hạ gần người, ngày thường đa phần chỉ ở bên ngoài phòng làm vài việc vặt.
Theo lời khai của La Vũ thì chỉ vì đã làm sai chuyện nên bị quản sự phạt tiền tiêu vặt mười ngày, hơn nữa Lục Cảnh Nghiễn ở đó cũng không ngăn cản nên đã ôm hận ở trong lòng.
Trong nhà còn có lão nương bệnh nặng và đệ đệ muốn cưới vợ nên liền muốn tìm thêm chút công việc để kiếm tiền bạc trợ giúp gia đình.
Trùng hợp là vào một ngày chạy ra ngoài làm việc vặt thì gặp nhi tử của Lục Tề Thuận là Lục Cảnh Thắng….
Lục Cảnh Thắng cho hắn một trăm lượng bạc, cùng với một ít thuốc bột, để cho hắn lặng lẽ bỏ vào ẩm thực hàng ngày của Lục Cảnh Nghiễn.
La Vũ bình thường vẫn luôn làm công việc nấu nước pha trà, nên cũng làm theo lời của Lục Cảnh Thắng, lén lút hạ độc Lục Cảnh Nghiễn.
Sau khi mọi chuyện đã được làm sáng tỏ thì Lục Văn Tình tức giận đến mức tái nhợt cả mặt, lập tức sai người trói La Vũ lại, chuẩn bị đến hừng đông sẽ đưa lên nha môn.
Sau khi đã bận rộn xong mọi chuyện thì mặt trời đã nhô lên một chút từ phía đông.
Lục Cảnh Nghiễn vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng khi Tần đại phu đến khám lần nữa thì nói rằng tình trạng đã tốt hơn rồi, chỉ cần làm theo lời của Tạ Quảng Bạch, cứ uống thuốc là được.
Lục Văn Tình lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.
Vừa suy nghĩ đợi đến khi Lục Cảnh Nghiễn tỉnh lại thì sẽ nói yêu cầu của Tạ Quảng Bạch với hắn như thế nào, Lục Văn Tình vừa sai người chuẩn bị bữa sáng và một ít cơm canh tinh xảo ngon miệng để chiêu đãi cũng như cảm ơn Tạ Quảng Bạch và Tần đại phu.
Chỉ là gã sai vặt báo lại rằng phòng khách mà Tạ Quảng Bạch ở đã trống rỗng, người thì không biết đi lúc nào rồi.
Tìm một lần trong cả nhà không có kết quả gì, hơn nữa Tần đại phu còn nói Tạ Quảng Bạch xưa nay đều như vậy, không cần quá mức lo lắng thì Lục Văn Tình mới yên tâm hơn một chút, đành đi trước chăm sóc Lục Cảnh Nghiễn đã tỉnh lại.
Khi Tô Mộc Lam thức dậy thì Bạch Thạch Đường đã thu xếp gần xong bữa sáng rồi.
Bánh kếp trứng, nộm rau bắp cải đậu phụ, miến rau chân vịt cùng với cháo khoai lang mềm mại.
Tô Mộc Lam đặt củ sen gạo nếp hương quế ngọt ngào kia lên trên bếp để hâm nóng lại.
Củ sen gạo nếp hương quế làm cũng nhiều, lấy một phần để cho bọn nhỏ thức dậy ăn sáng, một phần khác thì đóng gói cẩn thận để cho Vạn Tân Nguyệt tặng cho Lục gia.
Vạn Tân Nguyệt thức dậy hơi trễ, bây giờ đang ăn bữa sáng như gió cuốn mây tan, quẹt miệng một cái rồi xách hộp thức ăn muốn đi luôn.
"Trên đường đi phải cẩn thận một chút." Tô Mộc Lam dặn dò.
"Tứ thẩm thẩm yên tâm." Vạn Tân Nguyệt nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.
Sau đó buộc chặt áo choàng, cầm hộp thức ăn, xoay người lên ngựa.
Hai chân thúc vào bụng ngựa, Vạn Tân Nguyệt liền chuẩn bị giục ngựa chạy nhanh.
Chỉ là dù cho nàng đã kẹp chặt bụng ngựa, roi trong tay cũng đã quăng hai cái rồi mà con ngựa vẫn chỉ đứng tại chỗ xoay quanh, không hề đi lên phía trước.
Thấy Vạn Tân Nguyệt lại quăng dây cương thêm một lần nữa mà con ngựa chỉ hí lên hai tiếng.
"Con ngựa này bị làm sao vậy, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?" Tô Mộc Lam thấy vậy liền tò mò buông bát đũa xuống.
"Thật kì lạ, đang yên đang lành mà vì sao làm gì cũng không đi." Vạn Tân Nguyệt cũng nhíu mày, dứt khoát liền nhảy xuống lưng ngựa, cầm dây cương kéo con ngựa ra bên ngoài.
Nhưng con ngựa vẫn kháng cự kéo lại đầu, thậm chí còn lùi về phía sau hai bước.
Bạch Thạch Đường nhìn xung quanh một lần, cuối cùng liền đứng thẳng người dậy, cao giọng nói: "Tam ca, nếu đã đến làm khách thì không cần phải ẩn núp nữa, nhanh chóng xuất hiện đi."
Bốn phía im ắng, đáp lại Bạch Thạch Đường chỉ có tiếng ríu rít của mấy con chim sẻ đang nhảy nhót trên cành cây vào đầu mùa đông.
"Vậy ta đây nói trước là nếu huynh không ra thì ta sẽ không làm gà ăn mày cho huynh nữa….."
"Đừng nói đừng nói, gà ăn mày vẫn phải làm chứ."
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà NôngTác giả: Trà NoãnTruyện Converter, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng"Chứ gì nữa, gặp báo ứng chứ sao, suốt ngày ở nhà không phải đánh chính là mắng, động một chút lại cầm cành liễu đánh, ngươi nhìn mấy đứa con của nàng ta, ngày nào mà không có bị thương? Hài tử mới mấy tuổi liền bắt đi ra đồng làm việc, thổi lửa nấu cơm, hài tử cũng còn không cao bằng bếp lò nữa kìa! Việc này thì thôi đi, ăn cũng không đủ no, bốn đứa bé đứa nào cũng vừa gầy vừa nhỏ, đứa lớn Thủy Liễu năm nay đã chín tuổi rồi, nhìn xem còn không cao bằng Mễ Hoa tám tuổi nhà ta, thật sự là chưa thấy qua mẹ kế nào lòng dạ đen tối như vậy!" "Đúng đấy, lúc trước còn không phải coi trọng trên Bạch Thạch Đường không có cha mẹ, lại có thể ở bên ngoài áp tiêu kiếm bạc, thừa dịp không chú ý ngã người xuống sông, lúc này mới bắt đền gả đi, lúc này lại bởi vì Bạch Thạch Đường ở bên ngoài bị cướp đường hại chết, trong nhà không có bạc tiêu liền suốt ngày lấy hài tử ra trút giận, cũng không nghĩ xem, gặp tình cảnh này cũng chính là nàng ta gieo nghiệt, đáng lắm!" "Đều nói ác nhân tự có trời thu… Là một gã sai vặt ở trong viện của Lục Cảnh Nghiễn tên là La Vũ.Gã sai vặt này không phải là người hầu hạ gần người, ngày thường đa phần chỉ ở bên ngoài phòng làm vài việc vặt.Theo lời khai của La Vũ thì chỉ vì đã làm sai chuyện nên bị quản sự phạt tiền tiêu vặt mười ngày, hơn nữa Lục Cảnh Nghiễn ở đó cũng không ngăn cản nên đã ôm hận ở trong lòng.Trong nhà còn có lão nương bệnh nặng và đệ đệ muốn cưới vợ nên liền muốn tìm thêm chút công việc để kiếm tiền bạc trợ giúp gia đình.Trùng hợp là vào một ngày chạy ra ngoài làm việc vặt thì gặp nhi tử của Lục Tề Thuận là Lục Cảnh Thắng….Lục Cảnh Thắng cho hắn một trăm lượng bạc, cùng với một ít thuốc bột, để cho hắn lặng lẽ bỏ vào ẩm thực hàng ngày của Lục Cảnh Nghiễn.La Vũ bình thường vẫn luôn làm công việc nấu nước pha trà, nên cũng làm theo lời của Lục Cảnh Thắng, lén lút hạ độc Lục Cảnh Nghiễn.Sau khi mọi chuyện đã được làm sáng tỏ thì Lục Văn Tình tức giận đến mức tái nhợt cả mặt, lập tức sai người trói La Vũ lại, chuẩn bị đến hừng đông sẽ đưa lên nha môn.Sau khi đã bận rộn xong mọi chuyện thì mặt trời đã nhô lên một chút từ phía đông.Lục Cảnh Nghiễn vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng khi Tần đại phu đến khám lần nữa thì nói rằng tình trạng đã tốt hơn rồi, chỉ cần làm theo lời của Tạ Quảng Bạch, cứ uống thuốc là được.Lục Văn Tình lúc này mới nhẹ nhàng thở phào.Vừa suy nghĩ đợi đến khi Lục Cảnh Nghiễn tỉnh lại thì sẽ nói yêu cầu của Tạ Quảng Bạch với hắn như thế nào, Lục Văn Tình vừa sai người chuẩn bị bữa sáng và một ít cơm canh tinh xảo ngon miệng để chiêu đãi cũng như cảm ơn Tạ Quảng Bạch và Tần đại phu.Chỉ là gã sai vặt báo lại rằng phòng khách mà Tạ Quảng Bạch ở đã trống rỗng, người thì không biết đi lúc nào rồi.Tìm một lần trong cả nhà không có kết quả gì, hơn nữa Tần đại phu còn nói Tạ Quảng Bạch xưa nay đều như vậy, không cần quá mức lo lắng thì Lục Văn Tình mới yên tâm hơn một chút, đành đi trước chăm sóc Lục Cảnh Nghiễn đã tỉnh lại.Khi Tô Mộc Lam thức dậy thì Bạch Thạch Đường đã thu xếp gần xong bữa sáng rồi.Bánh kếp trứng, nộm rau bắp cải đậu phụ, miến rau chân vịt cùng với cháo khoai lang mềm mại.Tô Mộc Lam đặt củ sen gạo nếp hương quế ngọt ngào kia lên trên bếp để hâm nóng lại.Củ sen gạo nếp hương quế làm cũng nhiều, lấy một phần để cho bọn nhỏ thức dậy ăn sáng, một phần khác thì đóng gói cẩn thận để cho Vạn Tân Nguyệt tặng cho Lục gia.Vạn Tân Nguyệt thức dậy hơi trễ, bây giờ đang ăn bữa sáng như gió cuốn mây tan, quẹt miệng một cái rồi xách hộp thức ăn muốn đi luôn."Trên đường đi phải cẩn thận một chút." Tô Mộc Lam dặn dò."Tứ thẩm thẩm yên tâm." Vạn Tân Nguyệt nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.Sau đó buộc chặt áo choàng, cầm hộp thức ăn, xoay người lên ngựa.Hai chân thúc vào bụng ngựa, Vạn Tân Nguyệt liền chuẩn bị giục ngựa chạy nhanh.Chỉ là dù cho nàng đã kẹp chặt bụng ngựa, roi trong tay cũng đã quăng hai cái rồi mà con ngựa vẫn chỉ đứng tại chỗ xoay quanh, không hề đi lên phía trước.Thấy Vạn Tân Nguyệt lại quăng dây cương thêm một lần nữa mà con ngựa chỉ hí lên hai tiếng."Con ngựa này bị làm sao vậy, chẳng lẽ là bị bệnh rồi?" Tô Mộc Lam thấy vậy liền tò mò buông bát đũa xuống."Thật kì lạ, đang yên đang lành mà vì sao làm gì cũng không đi." Vạn Tân Nguyệt cũng nhíu mày, dứt khoát liền nhảy xuống lưng ngựa, cầm dây cương kéo con ngựa ra bên ngoài.Nhưng con ngựa vẫn kháng cự kéo lại đầu, thậm chí còn lùi về phía sau hai bước.Bạch Thạch Đường nhìn xung quanh một lần, cuối cùng liền đứng thẳng người dậy, cao giọng nói: "Tam ca, nếu đã đến làm khách thì không cần phải ẩn núp nữa, nhanh chóng xuất hiện đi."Bốn phía im ắng, đáp lại Bạch Thạch Đường chỉ có tiếng ríu rít của mấy con chim sẻ đang nhảy nhót trên cành cây vào đầu mùa đông."Vậy ta đây nói trước là nếu huynh không ra thì ta sẽ không làm gà ăn mày cho huynh nữa…..""Đừng nói đừng nói, gà ăn mày vẫn phải làm chứ."