Giọng hát lười biếng từ tính, như đang nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng phát ra bên tai. Lúc đầu đã hơi say rượu, giờ đây trong lòng Khương Nhạn Bắc hơi động, sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngây ngốc đó, một cảm giác quen thuộc chậm rãi nổi lên. Có lẽ cồn để cho đầu óc người ta trì độn, hay là loại cảm giác quen thuộc này quá xa xôi, quá nhạt nhẽo. Cho đến khi bài hát đã trôi qua một nửa, anh mới bất tri bất giác quay đầu nhìn theo tiếng hát. Màu sắc ấm áp của quán bar mang theo cảm giác mê ly, nhưng khoảng cách mười mấy mét đủ để anh nhìn rõ người trên sân khấu nhỏ. Người ôm ghita đàn hát, là một nữ ca sĩ trẻ tuổi, mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, trên trán có một chiếc dải tóc tinh tế bằng da mỏng, mái tóc nâu dài được uốn xoăn xoã xuống hai đầu vai, che khuất hai bên mặt, khuôn mặt trang điểm đậm rực rỡ, đôi môi đỏ đậm dưới ánh đèn dường như đang rực cháy. Xinh đẹp và gợi cảm như thế này, với giọng hát từ tính lười biếng của cô hoàn toàn khác biệt, nhưng ở trên người cô lại…
Chương 48: Hai tiếng
Nhạn Bay Hướng NamTác giả: Úy KhôngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện SủngGiọng hát lười biếng từ tính, như đang nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng phát ra bên tai. Lúc đầu đã hơi say rượu, giờ đây trong lòng Khương Nhạn Bắc hơi động, sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngây ngốc đó, một cảm giác quen thuộc chậm rãi nổi lên. Có lẽ cồn để cho đầu óc người ta trì độn, hay là loại cảm giác quen thuộc này quá xa xôi, quá nhạt nhẽo. Cho đến khi bài hát đã trôi qua một nửa, anh mới bất tri bất giác quay đầu nhìn theo tiếng hát. Màu sắc ấm áp của quán bar mang theo cảm giác mê ly, nhưng khoảng cách mười mấy mét đủ để anh nhìn rõ người trên sân khấu nhỏ. Người ôm ghita đàn hát, là một nữ ca sĩ trẻ tuổi, mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, trên trán có một chiếc dải tóc tinh tế bằng da mỏng, mái tóc nâu dài được uốn xoăn xoã xuống hai đầu vai, che khuất hai bên mặt, khuôn mặt trang điểm đậm rực rỡ, đôi môi đỏ đậm dưới ánh đèn dường như đang rực cháy. Xinh đẹp và gợi cảm như thế này, với giọng hát từ tính lười biếng của cô hoàn toàn khác biệt, nhưng ở trên người cô lại… Lâm Nghiên nói tiếp: "Cuối tuần cậu ấy đều ở nhà ngủ, lần nào đến nhà thăm cậu ấy, dù là sáng hay chiều thì tám chín phần đều nằm trên giường." Vừa nói vừa cảm thán, "Cậu ấy quá bận nên mệt mỏi, áp lực công việc rất lớn, buổi tối lúc trước còn đi hát, giấc ngủ không đủ nên khi không có việc gì sẽ ngủ bù."Khương Nhạn Bắc gật đầu hiểu rõ, hơi trầm mặc rồi cười với cô: "Cảm ơn cậu.""Hả?" Lâm Nghiên không hiểu, "Cảm ơn mình gì vậy?"Khương Nhạn Bắc xoa tay: "À chính là... cậu giúp mình làm hạng mục."Lâm Nghiên cười: "Cậu nói hạng mục trước kia hợp tác với Lai Khang à? Sao gọi là giúp được, rõ ràng là cậu cho mình cơ hội, để trên hồ sơ ghi thêm kinh nghiệm, còn kiếm được một số tiền nhỏ, mình còn phải cảm ơn cậu chứ."Tiếng cảm ơn của Khương Nhạn Bắc này, là thay Thẩm Nam nói. Lúc cô nghèo khó còn có người bạn này bên cạnh, nhưng bây giờ không tiện nói, nên chỉ cười trừ.Ngày làm việc khác cuối tuần, phần lớn thời gian Thẩm Nam dành cho công việc, còn chăm sóc một già một trẻ trong nhà, Khương Nhạn Bắc cũng không phải là giáo sư đại học rảnh rỗi. Một tuần này, ngoại trừ ngày nào cũng đưa cô đi làm thì chỉ ăn cơm cùng nhau hai lần.Cũng may chớp mắt đã đến thứ bảy, Thẩm Quang Diệu biết cô đang yêu đương nên kiên trì chăm nom cửa hàng giúp cô nửa ngày, chưa đến trưa đã mang Thẩm Nam đến, đuổi cô và Khương Nhạn Bắc đi.Hai người ăn cơm ở ngoài, ngồi nghỉ một lát, Khương Nhạn Bắc thần thần bí bí lôi bạn gái bên cạnh đi đến dãy phố."Buổi chiều chúng ta làm gì?" Thẩm Nam hỏi.Khương Nhạn Bắc nói: "Rảnh rỗi thì đi ngủ.""Hả?" Thẩm Nam nhìn đích đến sắp tới của hai người, bốn chữ lớn "Khách sạn XX" trên tòa nhà.Bỗng nhiên não cô có còi báo động, không phải là sợ chuyện ngủ cùng Khương Nhạn Bắc, dù sao mình cũng đã lớn tuổi, vất vả lắm mới ở bên người đàn ông mình thích, có tiến lên một bước cũng không phải chuyện xấu.Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: Hôm nay ra ngoài mình đã mặc nội y gì? Không đúng, hình như không phải cùng một bộ, mà cũng không biết là mặc nội y cũ từ bao lâu rồi.Lần đầu tiên thuê phòng sao có thể không hoàn mỹ như vậy?Cô từ chối."Cái đó..." Cô giữ chặt tay Khương Nhạn Bắc, "Hay là ngày mai đi?"Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, nói: "Anh đã đặt trước rồi, là phòng VIP đó."Vậy càng không thể đi, VIP phải phối hợp với nội y xinh đẹp."... Em nhớ mình rơi đồ ở nhà, quay về lấy rồi đi!"Khương Nhạn Bắc hơi nhíu mày: "Vật rất quan trọng sao? Chỉ có hai tiếng, rất nhanh thôi, hay làm xong rồi quay về lấy?"Hai tiếng? Làm xong? Thầy Khương có thẳng thắn trực tiếp quá không?Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Anh thấy em bình thường rất mệt mỏi, không chịu nghỉ ngơi, nên muốn em dễ chịu một chút."Này, có thể cũng không dễ chịu đâu. Thấy biểu hiện của anh thành khẩn nghiêm túc, Thẩm Nam đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cục cũng ngừng giãy dụa, ồ một tiếng đi theo anh vào khách sạn.Tâm cô rối loạn theo anh vào thang máy, sau đó dừng lại ở tầng hai của tòa nhà.Cô nhìn cánh cửa phòng rộng lớn, trên đó ghi --- cửa hàng XXSPA."..." Hình như có chỗ nào không đúng.Khương Nhạn Bắc nói: "Em thiếu vận động, ngủ cũng không đủ, cuối tuần không được ở nhà ngủ nên đi spa một chút để tốt cho thân thể. Anh lên mạng search, cửa hàng spa này rất tốt, kĩ thuật cũng điêu luyện, trong lúc xoa bóp có thể ngủ một giấc."
Nhạn Bay Hướng NamTác giả: Úy KhôngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện SủngGiọng hát lười biếng từ tính, như đang nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng phát ra bên tai. Lúc đầu đã hơi say rượu, giờ đây trong lòng Khương Nhạn Bắc hơi động, sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngây ngốc đó, một cảm giác quen thuộc chậm rãi nổi lên. Có lẽ cồn để cho đầu óc người ta trì độn, hay là loại cảm giác quen thuộc này quá xa xôi, quá nhạt nhẽo. Cho đến khi bài hát đã trôi qua một nửa, anh mới bất tri bất giác quay đầu nhìn theo tiếng hát. Màu sắc ấm áp của quán bar mang theo cảm giác mê ly, nhưng khoảng cách mười mấy mét đủ để anh nhìn rõ người trên sân khấu nhỏ. Người ôm ghita đàn hát, là một nữ ca sĩ trẻ tuổi, mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, trên trán có một chiếc dải tóc tinh tế bằng da mỏng, mái tóc nâu dài được uốn xoăn xoã xuống hai đầu vai, che khuất hai bên mặt, khuôn mặt trang điểm đậm rực rỡ, đôi môi đỏ đậm dưới ánh đèn dường như đang rực cháy. Xinh đẹp và gợi cảm như thế này, với giọng hát từ tính lười biếng của cô hoàn toàn khác biệt, nhưng ở trên người cô lại… Lâm Nghiên nói tiếp: "Cuối tuần cậu ấy đều ở nhà ngủ, lần nào đến nhà thăm cậu ấy, dù là sáng hay chiều thì tám chín phần đều nằm trên giường." Vừa nói vừa cảm thán, "Cậu ấy quá bận nên mệt mỏi, áp lực công việc rất lớn, buổi tối lúc trước còn đi hát, giấc ngủ không đủ nên khi không có việc gì sẽ ngủ bù."Khương Nhạn Bắc gật đầu hiểu rõ, hơi trầm mặc rồi cười với cô: "Cảm ơn cậu.""Hả?" Lâm Nghiên không hiểu, "Cảm ơn mình gì vậy?"Khương Nhạn Bắc xoa tay: "À chính là... cậu giúp mình làm hạng mục."Lâm Nghiên cười: "Cậu nói hạng mục trước kia hợp tác với Lai Khang à? Sao gọi là giúp được, rõ ràng là cậu cho mình cơ hội, để trên hồ sơ ghi thêm kinh nghiệm, còn kiếm được một số tiền nhỏ, mình còn phải cảm ơn cậu chứ."Tiếng cảm ơn của Khương Nhạn Bắc này, là thay Thẩm Nam nói. Lúc cô nghèo khó còn có người bạn này bên cạnh, nhưng bây giờ không tiện nói, nên chỉ cười trừ.Ngày làm việc khác cuối tuần, phần lớn thời gian Thẩm Nam dành cho công việc, còn chăm sóc một già một trẻ trong nhà, Khương Nhạn Bắc cũng không phải là giáo sư đại học rảnh rỗi. Một tuần này, ngoại trừ ngày nào cũng đưa cô đi làm thì chỉ ăn cơm cùng nhau hai lần.Cũng may chớp mắt đã đến thứ bảy, Thẩm Quang Diệu biết cô đang yêu đương nên kiên trì chăm nom cửa hàng giúp cô nửa ngày, chưa đến trưa đã mang Thẩm Nam đến, đuổi cô và Khương Nhạn Bắc đi.Hai người ăn cơm ở ngoài, ngồi nghỉ một lát, Khương Nhạn Bắc thần thần bí bí lôi bạn gái bên cạnh đi đến dãy phố."Buổi chiều chúng ta làm gì?" Thẩm Nam hỏi.Khương Nhạn Bắc nói: "Rảnh rỗi thì đi ngủ.""Hả?" Thẩm Nam nhìn đích đến sắp tới của hai người, bốn chữ lớn "Khách sạn XX" trên tòa nhà.Bỗng nhiên não cô có còi báo động, không phải là sợ chuyện ngủ cùng Khương Nhạn Bắc, dù sao mình cũng đã lớn tuổi, vất vả lắm mới ở bên người đàn ông mình thích, có tiến lên một bước cũng không phải chuyện xấu.Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: Hôm nay ra ngoài mình đã mặc nội y gì? Không đúng, hình như không phải cùng một bộ, mà cũng không biết là mặc nội y cũ từ bao lâu rồi.Lần đầu tiên thuê phòng sao có thể không hoàn mỹ như vậy?Cô từ chối."Cái đó..." Cô giữ chặt tay Khương Nhạn Bắc, "Hay là ngày mai đi?"Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, nói: "Anh đã đặt trước rồi, là phòng VIP đó."Vậy càng không thể đi, VIP phải phối hợp với nội y xinh đẹp."... Em nhớ mình rơi đồ ở nhà, quay về lấy rồi đi!"Khương Nhạn Bắc hơi nhíu mày: "Vật rất quan trọng sao? Chỉ có hai tiếng, rất nhanh thôi, hay làm xong rồi quay về lấy?"Hai tiếng? Làm xong? Thầy Khương có thẳng thắn trực tiếp quá không?Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Anh thấy em bình thường rất mệt mỏi, không chịu nghỉ ngơi, nên muốn em dễ chịu một chút."Này, có thể cũng không dễ chịu đâu. Thấy biểu hiện của anh thành khẩn nghiêm túc, Thẩm Nam đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cục cũng ngừng giãy dụa, ồ một tiếng đi theo anh vào khách sạn.Tâm cô rối loạn theo anh vào thang máy, sau đó dừng lại ở tầng hai của tòa nhà.Cô nhìn cánh cửa phòng rộng lớn, trên đó ghi --- cửa hàng XXSPA."..." Hình như có chỗ nào không đúng.Khương Nhạn Bắc nói: "Em thiếu vận động, ngủ cũng không đủ, cuối tuần không được ở nhà ngủ nên đi spa một chút để tốt cho thân thể. Anh lên mạng search, cửa hàng spa này rất tốt, kĩ thuật cũng điêu luyện, trong lúc xoa bóp có thể ngủ một giấc."
Nhạn Bay Hướng NamTác giả: Úy KhôngTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngược, Truyện SủngGiọng hát lười biếng từ tính, như đang nói chuyện bình thường, nhẹ nhàng phát ra bên tai. Lúc đầu đã hơi say rượu, giờ đây trong lòng Khương Nhạn Bắc hơi động, sau khoảnh khắc ngắn ngủi ngây ngốc đó, một cảm giác quen thuộc chậm rãi nổi lên. Có lẽ cồn để cho đầu óc người ta trì độn, hay là loại cảm giác quen thuộc này quá xa xôi, quá nhạt nhẽo. Cho đến khi bài hát đã trôi qua một nửa, anh mới bất tri bất giác quay đầu nhìn theo tiếng hát. Màu sắc ấm áp của quán bar mang theo cảm giác mê ly, nhưng khoảng cách mười mấy mét đủ để anh nhìn rõ người trên sân khấu nhỏ. Người ôm ghita đàn hát, là một nữ ca sĩ trẻ tuổi, mặc một chiếc váy dài phong cách Bohemian, trên trán có một chiếc dải tóc tinh tế bằng da mỏng, mái tóc nâu dài được uốn xoăn xoã xuống hai đầu vai, che khuất hai bên mặt, khuôn mặt trang điểm đậm rực rỡ, đôi môi đỏ đậm dưới ánh đèn dường như đang rực cháy. Xinh đẹp và gợi cảm như thế này, với giọng hát từ tính lười biếng của cô hoàn toàn khác biệt, nhưng ở trên người cô lại… Lâm Nghiên nói tiếp: "Cuối tuần cậu ấy đều ở nhà ngủ, lần nào đến nhà thăm cậu ấy, dù là sáng hay chiều thì tám chín phần đều nằm trên giường." Vừa nói vừa cảm thán, "Cậu ấy quá bận nên mệt mỏi, áp lực công việc rất lớn, buổi tối lúc trước còn đi hát, giấc ngủ không đủ nên khi không có việc gì sẽ ngủ bù."Khương Nhạn Bắc gật đầu hiểu rõ, hơi trầm mặc rồi cười với cô: "Cảm ơn cậu.""Hả?" Lâm Nghiên không hiểu, "Cảm ơn mình gì vậy?"Khương Nhạn Bắc xoa tay: "À chính là... cậu giúp mình làm hạng mục."Lâm Nghiên cười: "Cậu nói hạng mục trước kia hợp tác với Lai Khang à? Sao gọi là giúp được, rõ ràng là cậu cho mình cơ hội, để trên hồ sơ ghi thêm kinh nghiệm, còn kiếm được một số tiền nhỏ, mình còn phải cảm ơn cậu chứ."Tiếng cảm ơn của Khương Nhạn Bắc này, là thay Thẩm Nam nói. Lúc cô nghèo khó còn có người bạn này bên cạnh, nhưng bây giờ không tiện nói, nên chỉ cười trừ.Ngày làm việc khác cuối tuần, phần lớn thời gian Thẩm Nam dành cho công việc, còn chăm sóc một già một trẻ trong nhà, Khương Nhạn Bắc cũng không phải là giáo sư đại học rảnh rỗi. Một tuần này, ngoại trừ ngày nào cũng đưa cô đi làm thì chỉ ăn cơm cùng nhau hai lần.Cũng may chớp mắt đã đến thứ bảy, Thẩm Quang Diệu biết cô đang yêu đương nên kiên trì chăm nom cửa hàng giúp cô nửa ngày, chưa đến trưa đã mang Thẩm Nam đến, đuổi cô và Khương Nhạn Bắc đi.Hai người ăn cơm ở ngoài, ngồi nghỉ một lát, Khương Nhạn Bắc thần thần bí bí lôi bạn gái bên cạnh đi đến dãy phố."Buổi chiều chúng ta làm gì?" Thẩm Nam hỏi.Khương Nhạn Bắc nói: "Rảnh rỗi thì đi ngủ.""Hả?" Thẩm Nam nhìn đích đến sắp tới của hai người, bốn chữ lớn "Khách sạn XX" trên tòa nhà.Bỗng nhiên não cô có còi báo động, không phải là sợ chuyện ngủ cùng Khương Nhạn Bắc, dù sao mình cũng đã lớn tuổi, vất vả lắm mới ở bên người đàn ông mình thích, có tiến lên một bước cũng không phải chuyện xấu.Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng: Hôm nay ra ngoài mình đã mặc nội y gì? Không đúng, hình như không phải cùng một bộ, mà cũng không biết là mặc nội y cũ từ bao lâu rồi.Lần đầu tiên thuê phòng sao có thể không hoàn mỹ như vậy?Cô từ chối."Cái đó..." Cô giữ chặt tay Khương Nhạn Bắc, "Hay là ngày mai đi?"Khương Nhạn Bắc quay sang nhìn cô, nói: "Anh đã đặt trước rồi, là phòng VIP đó."Vậy càng không thể đi, VIP phải phối hợp với nội y xinh đẹp."... Em nhớ mình rơi đồ ở nhà, quay về lấy rồi đi!"Khương Nhạn Bắc hơi nhíu mày: "Vật rất quan trọng sao? Chỉ có hai tiếng, rất nhanh thôi, hay làm xong rồi quay về lấy?"Hai tiếng? Làm xong? Thầy Khương có thẳng thắn trực tiếp quá không?Khương Nhạn Bắc tiếp tục: "Anh thấy em bình thường rất mệt mỏi, không chịu nghỉ ngơi, nên muốn em dễ chịu một chút."Này, có thể cũng không dễ chịu đâu. Thấy biểu hiện của anh thành khẩn nghiêm túc, Thẩm Nam đấu tranh tư tưởng một lát, rốt cục cũng ngừng giãy dụa, ồ một tiếng đi theo anh vào khách sạn.Tâm cô rối loạn theo anh vào thang máy, sau đó dừng lại ở tầng hai của tòa nhà.Cô nhìn cánh cửa phòng rộng lớn, trên đó ghi --- cửa hàng XXSPA."..." Hình như có chỗ nào không đúng.Khương Nhạn Bắc nói: "Em thiếu vận động, ngủ cũng không đủ, cuối tuần không được ở nhà ngủ nên đi spa một chút để tốt cho thân thể. Anh lên mạng search, cửa hàng spa này rất tốt, kĩ thuật cũng điêu luyện, trong lúc xoa bóp có thể ngủ một giấc."