Tim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu bước chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt cô vênh váo tự đắc kêu la: "Hứa Hoan Nhan, cô không làm việc nhà mà muốn trốn tránh sao?". Hứa Hoan Nhan không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ, ba".Hoàng Thư Quyên hừ cô một cái, từ trong phòng bếp bưng thức ăn đặt ở trên bàn: "Còn không qua đây giúp một tay? Tôi không phải nuôi không rồi lỗ vốn"."Con có đưa tiền sinh hoạt" Hoan Nhan có chút tức giận nhìn mẹ kế, mỗi tháng cũng đưa cho hơn một ngàn vạn, cô thế nhưng chưa thấy mẹ kế làm thức ăn.Rầm! Hoàng Thư Quyên quăng mâm cơm đi, cặp mắt trừng lớn dọa người: "Cô có biết hay không giá cả đang tăng lên? Cô có biết hay không thịt bao nhiêu tiền một kg, cá giá bao nhiêu tiền? Tiền nước, tiền điện, tiền ga biết bao nhiêu là chi phí? Cô mỗi ngày về nhà nấu nước tắm, giặt quần áo gội đầu, mua đồng phục học sinh tiền ở đâu? Cô và tôi tính toán, tôi mới…
Chương 122: Hôn Lễ Thất Thường
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám ĐốcTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiểu ThuyếtTim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu bước chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt cô vênh váo tự đắc kêu la: "Hứa Hoan Nhan, cô không làm việc nhà mà muốn trốn tránh sao?". Hứa Hoan Nhan không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ, ba".Hoàng Thư Quyên hừ cô một cái, từ trong phòng bếp bưng thức ăn đặt ở trên bàn: "Còn không qua đây giúp một tay? Tôi không phải nuôi không rồi lỗ vốn"."Con có đưa tiền sinh hoạt" Hoan Nhan có chút tức giận nhìn mẹ kế, mỗi tháng cũng đưa cho hơn một ngàn vạn, cô thế nhưng chưa thấy mẹ kế làm thức ăn.Rầm! Hoàng Thư Quyên quăng mâm cơm đi, cặp mắt trừng lớn dọa người: "Cô có biết hay không giá cả đang tăng lên? Cô có biết hay không thịt bao nhiêu tiền một kg, cá giá bao nhiêu tiền? Tiền nước, tiền điện, tiền ga biết bao nhiêu là chi phí? Cô mỗi ngày về nhà nấu nước tắm, giặt quần áo gội đầu, mua đồng phục học sinh tiền ở đâu? Cô và tôi tính toán, tôi mới… Giống như là một tượng gỗ ở bên cạnh anh, giống như một người không linh hồn gả vào hào môn lạnh băng, sau đó cả đời cách biệt với tình yêu?Cô sửng sốt, đáy mắt dao động, những điều cô mơ ước, không phải là những thứ này, cho đến bây giờ đều không phải."Đi thôi, khuya rồi! Cô mở miệng, mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhưng cổ tay đau nhức khiến cô kêu nhẹ một tiếng.Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho cô, tháy cô đi xuống, đứng ở đó giống như ngọn cỏ yếu ớt, cổ tay mảnh khảnh có nhiều vết bầm ứ đọng, khiến cho anh lông mày của anh nhíu chặt."Hôn lễ ngày mai, sẽ không bị mọi người nhìn ra chứ?" Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn anh nhẹ giọng hỏi."Cô lo lắng những thứ đó làm gì? Có đau không." Anh nắm tay cô, kéo cô tới thang máy."Ui da." Hoan Nhan kêu nhỏ một tiếng rút tay ra khỏi tay anh mới nhớ mình chỉ mang túi xách ra ngoài quần áo và vali vẫn ở trong Pub!Cô mở điện thoại, cuống quýt bấm số Ka Ka, điện thoại kêu một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Ka Ka, Hoan Nhan vội nói: "Ka Ka mình có việc đi trước, va li của mình còn ở chỗ bạn, bạn mang về giúp mình.""Bạn làm gì vậy Hứa Hoan Nhan, bạn đã sắp kết hôn còn điên như vậy! Được rồi, được rồi, mình biết rồi......, ngày mai gặp!" Ka Ka cúp máy, Hoan Nhan lắc đầu một cái, tại sao cô phản kháng Thân Tống Hạo lại bị họ coi là điên?Anh một tay để trên vách thang máy, trong mắt sâu xa liếc nhìn cô: "Tôi phải đem những người bạn xấu của cô bắt đi hết mới được....""Anh muốn làm gì?" Hoan Nhan lườm anh, cô ghét nhất người nào coi thường bạn tốt của mình!"Tránh cho cô không kiêng nể gì chạy loạn, còn gặp kẻ xấu." Anh phun ra một câu, ánh mắt miễng cưỡng nhìn cô: "Cô bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, nhưng sao thời gian dài như vậy không có chút tiến bộ?"
Giống như là một tượng gỗ ở bên cạnh anh, giống như một người không linh hồn gả vào hào môn lạnh băng, sau đó cả đời cách biệt với tình yêu?
Cô sửng sốt, đáy mắt dao động, những điều cô mơ ước, không phải là những thứ này, cho đến bây giờ đều không phải.
"Đi thôi, khuya rồi! Cô mở miệng, mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhưng cổ tay đau nhức khiến cô kêu nhẹ một tiếng.
Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho cô, tháy cô đi xuống, đứng ở đó giống như ngọn cỏ yếu ớt, cổ tay mảnh khảnh có nhiều vết bầm ứ đọng, khiến cho anh lông mày của anh nhíu chặt.
"Hôn lễ ngày mai, sẽ không bị mọi người nhìn ra chứ?" Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn anh nhẹ giọng hỏi.
"Cô lo lắng những thứ đó làm gì? Có đau không." Anh nắm tay cô, kéo cô tới thang máy.
"Ui da." Hoan Nhan kêu nhỏ một tiếng rút tay ra khỏi tay anh mới nhớ mình chỉ mang túi xách ra ngoài quần áo và vali vẫn ở trong Pub!
Cô mở điện thoại, cuống quýt bấm số Ka Ka, điện thoại kêu một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Ka Ka, Hoan Nhan vội nói: "Ka Ka mình có việc đi trước, va li của mình còn ở chỗ bạn, bạn mang về giúp mình."
"Bạn làm gì vậy Hứa Hoan Nhan, bạn đã sắp kết hôn còn điên như vậy! Được rồi, được rồi, mình biết rồi......, ngày mai gặp!" Ka Ka cúp máy, Hoan Nhan lắc đầu một cái, tại sao cô phản kháng Thân Tống Hạo lại bị họ coi là điên?
Anh một tay để trên vách thang máy, trong mắt sâu xa liếc nhìn cô: "Tôi phải đem những người bạn xấu của cô bắt đi hết mới được...."
"Anh muốn làm gì?" Hoan Nhan lườm anh, cô ghét nhất người nào coi thường bạn tốt của mình!
"Tránh cho cô không kiêng nể gì chạy loạn, còn gặp kẻ xấu." Anh phun ra một câu, ánh mắt miễng cưỡng nhìn cô: "Cô bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, nhưng sao thời gian dài như vậy không có chút tiến bộ?"
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám ĐốcTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiểu ThuyếtTim Hoan Nhan đau xót, cúi đầu bước chân nhẹ nhàng trở về phòng của mình, lại bị ánh mắt sắc bén của Hoàng Thư Quyên nhìn thấy, lập tức đến trước mặt cô vênh váo tự đắc kêu la: "Hứa Hoan Nhan, cô không làm việc nhà mà muốn trốn tránh sao?". Hứa Hoan Nhan không thể làm gì khác hơn là dừng lại bước chân, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ, ba".Hoàng Thư Quyên hừ cô một cái, từ trong phòng bếp bưng thức ăn đặt ở trên bàn: "Còn không qua đây giúp một tay? Tôi không phải nuôi không rồi lỗ vốn"."Con có đưa tiền sinh hoạt" Hoan Nhan có chút tức giận nhìn mẹ kế, mỗi tháng cũng đưa cho hơn một ngàn vạn, cô thế nhưng chưa thấy mẹ kế làm thức ăn.Rầm! Hoàng Thư Quyên quăng mâm cơm đi, cặp mắt trừng lớn dọa người: "Cô có biết hay không giá cả đang tăng lên? Cô có biết hay không thịt bao nhiêu tiền một kg, cá giá bao nhiêu tiền? Tiền nước, tiền điện, tiền ga biết bao nhiêu là chi phí? Cô mỗi ngày về nhà nấu nước tắm, giặt quần áo gội đầu, mua đồng phục học sinh tiền ở đâu? Cô và tôi tính toán, tôi mới… Giống như là một tượng gỗ ở bên cạnh anh, giống như một người không linh hồn gả vào hào môn lạnh băng, sau đó cả đời cách biệt với tình yêu?Cô sửng sốt, đáy mắt dao động, những điều cô mơ ước, không phải là những thứ này, cho đến bây giờ đều không phải."Đi thôi, khuya rồi! Cô mở miệng, mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhưng cổ tay đau nhức khiến cô kêu nhẹ một tiếng.Anh xuống xe trước, sau đó mở cửa xe cho cô, tháy cô đi xuống, đứng ở đó giống như ngọn cỏ yếu ớt, cổ tay mảnh khảnh có nhiều vết bầm ứ đọng, khiến cho anh lông mày của anh nhíu chặt."Hôn lễ ngày mai, sẽ không bị mọi người nhìn ra chứ?" Cô cau mày, ngẩng đầu nhìn anh nhẹ giọng hỏi."Cô lo lắng những thứ đó làm gì? Có đau không." Anh nắm tay cô, kéo cô tới thang máy."Ui da." Hoan Nhan kêu nhỏ một tiếng rút tay ra khỏi tay anh mới nhớ mình chỉ mang túi xách ra ngoài quần áo và vali vẫn ở trong Pub!Cô mở điện thoại, cuống quýt bấm số Ka Ka, điện thoại kêu một lúc lâu mới nghe thấy tiếng Ka Ka, Hoan Nhan vội nói: "Ka Ka mình có việc đi trước, va li của mình còn ở chỗ bạn, bạn mang về giúp mình.""Bạn làm gì vậy Hứa Hoan Nhan, bạn đã sắp kết hôn còn điên như vậy! Được rồi, được rồi, mình biết rồi......, ngày mai gặp!" Ka Ka cúp máy, Hoan Nhan lắc đầu một cái, tại sao cô phản kháng Thân Tống Hạo lại bị họ coi là điên?Anh một tay để trên vách thang máy, trong mắt sâu xa liếc nhìn cô: "Tôi phải đem những người bạn xấu của cô bắt đi hết mới được....""Anh muốn làm gì?" Hoan Nhan lườm anh, cô ghét nhất người nào coi thường bạn tốt của mình!"Tránh cho cô không kiêng nể gì chạy loạn, còn gặp kẻ xấu." Anh phun ra một câu, ánh mắt miễng cưỡng nhìn cô: "Cô bây giờ càng ngày càng bướng bỉnh, nhưng sao thời gian dài như vậy không có chút tiến bộ?"