Lăng Mạt Mạt yên tĩnh nằm đó, trong hơi thở, đều ngửi thấy mùi trên người của người đàn ông bên cạnh, nhẹ và thanh lịch.Lăng Mạt Mạt khẽ nâng mắt lên, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc.Ánh sáng trong phòng quá mờ, bất kể cô cố gắng dùng sức nhíu mày, đập vào mắt vẫn là bóng đen như mực, căn bản cô không thể thấy rõ dung mạo của anh.Cho dù cô và anh si mê cuồng nhiệt dây dưa rất nhiều lần, cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có bộ dạng gì.Lăng Mạt Mạt có chút xuất thần, liếm liếm cánh môi, không nhịn được nâng tay lên, dọc theo hình dáng mờ nhạt mà miêu tả anh.Muốn cảm nhận ra bộ dáng anh.Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay đẩy cô ra, xoay người xuống giường.Lăng Mạt Mạt hơi nhíu mày, nhìn bóng đen trong bóng tối, chậm rãi mở miệng hỏi: "Phải đi sao?" Người đàn ông chưa có trả lời, chỉ có loáng thoáng truyền đến tiếng mặc quần áo. Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, âm điệu nhẹ nhàng: "Tôi phải kết hôn."Trong nháy mắt, tiếng người đàn ông mặc quần áo biến mắt hầu như không còn.…
Chương 586: Hoặc là đại thần, hay là Enson? (16)
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần BíTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLăng Mạt Mạt yên tĩnh nằm đó, trong hơi thở, đều ngửi thấy mùi trên người của người đàn ông bên cạnh, nhẹ và thanh lịch.Lăng Mạt Mạt khẽ nâng mắt lên, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc.Ánh sáng trong phòng quá mờ, bất kể cô cố gắng dùng sức nhíu mày, đập vào mắt vẫn là bóng đen như mực, căn bản cô không thể thấy rõ dung mạo của anh.Cho dù cô và anh si mê cuồng nhiệt dây dưa rất nhiều lần, cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có bộ dạng gì.Lăng Mạt Mạt có chút xuất thần, liếm liếm cánh môi, không nhịn được nâng tay lên, dọc theo hình dáng mờ nhạt mà miêu tả anh.Muốn cảm nhận ra bộ dáng anh.Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay đẩy cô ra, xoay người xuống giường.Lăng Mạt Mạt hơi nhíu mày, nhìn bóng đen trong bóng tối, chậm rãi mở miệng hỏi: "Phải đi sao?" Người đàn ông chưa có trả lời, chỉ có loáng thoáng truyền đến tiếng mặc quần áo. Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, âm điệu nhẹ nhàng: "Tôi phải kết hôn."Trong nháy mắt, tiếng người đàn ông mặc quần áo biến mắt hầu như không còn.… Sau đó cả người anh vô lực lại một lần nữa ngã trở về chỗ cũ, không thể nhúc nhích.Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm cử động, vốn còn đang khóc nhất thời ngừng lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Thầy giáo”Lý Tình Thâm không nhìn thấy gì, chịu đựng toàn thân đau nhức, lục lọi rất lâu, cuối cùng bắt được tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giữ thật chặt trong tay của mình.Anh chỉ hơi nhẹ nhẹ dùng sức như thế, đã cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đớn lan tràn khắp toàn thân lục phủ ngũ tạng, khiến anh thở hổn hển, thật lâu anh mới cắn chặt hàm răng, gượng chống đỡ, chờ đau đớn qua đi, anh mở miệng, câu nói đầu tiên chính là: “Mạt Mạt em có sao không?”Một câu nói này làm cho Lăng Mạt Mạt trong khoảnh khắc nước mắt không ngừng rơi, cô gật gật đầu: “Em không sao, không có chuyện gì”Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa rơi nước mắt, rơi xuống tay Lý Tình Thâm, khiến đáy lòng anh một trận đau thương một trận êm dịu, anh mất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng cong cong khóe môi, cười vô cùng suy yếu, chậm rãi nói: “Em không sao tốt rồi”Lăng Mạt Mạt nghe thấy năn chữ này, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, cô chưa từng gặp qua Lý Tình Thâm, thần thoại một đời cao ngạo hoàn mỹ cười như thế bao giờ, anh vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, cường ngạnh như thế, lạnh lẽo như vậy, cay nghiệt và bén nhọn, cho dù thế giới sụp đổ, anh cũng không sợ hãi, nhưng giờ đây anh lại suy yếu đáng thương như vậy, Lăng Mạt Mạt không tự chủ “oa” lên như một đứa bé vừa khóc vừa vươn tay, vuốt vuốt trên người Lý Tình Thâm: “Anh thì sao? Anh làm sao thế?”Lý Tình Thâm vì bị cô chạm vào, run lên một chút, Lăng Mạt Mạt dọa sợ rút tay về, si đần nhìn anh, cũng không dám chạm loạn vào anh nữa, chỉ là hỏi lại anh âm thanh run run: “Anh rốt cuộc thế nào rồi, đầu anh chảy máu rồi, anh nói mau, anh nói mau a.”Lý Tình Thâm cảm thấy cô gái trước mặt hình như bị dọa sợ, anh muốn trấn an cô, nhưng mắt rõ ràng mở, nhưng không nhìn thấy gì, chỉ là một mảnh đen như mực, anh chỉ có thể nhẹ nhẹ gật đầu một cái: “Anh không sao, chỉ vỡ đầu mà thôi, không việc gì.”Nói xong mấy chữ này, Lý Tình Thâm ho khan.Anh sợ cô không tin bổ sung một câu âm thanh càng yếu đuối: “Anh thật sự không có việc gì.”Vừa dứt lời anh ho khan mãnh liệt, sau đó chất lỏng màu từ trong miệng anh phun ra ngoài, dính trên kính xe.Lăng Mạt Mạt hoàn toàn sợ choáng váng, cô càng nghẹn ngào, giống như một đứa bé bất lực, nắm lấy tay anh thật chặt thật chặt, giống như nắm cây cỏ cứu mạng duy nhất trong sinh mệnh, cô tuyệt vọng khóc nói: “Anh không thể chết, thầy giáo, anh không thể chết.”Lý Tình Thâm rời đi đau đớn, ánh mắt hướng theo tiếng nói của cô.Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy Lý Tình Thâm đang nhìn mình, sắc mặt của anh trắng bạch, nhưng bên môi lại mang theo ý cười, ánh mắt của anh vẫn mê người như thế, chỉ là bên trong không có thâm thúy sáng rỡ, cô nghe thấy anh cười nói với cô: “Mạt Mạt, đừng khóc, anh thât sự không việc gì?”
Sau đó cả người anh vô lực lại một lần nữa ngã trở về chỗ cũ, không thể nhúc nhích.
Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm cử động, vốn còn đang khóc nhất thời ngừng lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Thầy giáo”
Lý Tình Thâm không nhìn thấy gì, chịu đựng toàn thân đau nhức, lục lọi rất lâu, cuối cùng bắt được tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giữ thật chặt trong tay của mình.
Anh chỉ hơi nhẹ nhẹ dùng sức như thế, đã cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đớn lan tràn khắp toàn thân lục phủ ngũ tạng, khiến anh thở hổn hển, thật lâu anh mới cắn chặt hàm răng, gượng chống đỡ, chờ đau đớn qua đi, anh mở miệng, câu nói đầu tiên chính là: “Mạt Mạt em có sao không?”
Một câu nói này làm cho Lăng Mạt Mạt trong khoảnh khắc nước mắt không ngừng rơi, cô gật gật đầu: “Em không sao, không có chuyện gì”
Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa rơi nước mắt, rơi xuống tay Lý Tình Thâm, khiến đáy lòng anh một trận đau thương một trận êm dịu, anh mất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng cong cong khóe môi, cười vô cùng suy yếu, chậm rãi nói: “Em không sao tốt rồi”
Lăng Mạt Mạt nghe thấy năn chữ này, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, cô chưa từng gặp qua Lý Tình Thâm, thần thoại một đời cao ngạo hoàn mỹ cười như thế bao giờ, anh vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, cường ngạnh như thế, lạnh lẽo như vậy, cay nghiệt và bén nhọn, cho dù thế giới sụp đổ, anh cũng không sợ hãi, nhưng giờ đây anh lại suy yếu đáng thương như vậy, Lăng Mạt Mạt không tự chủ “oa” lên như một đứa bé vừa khóc vừa vươn tay, vuốt vuốt trên người Lý Tình Thâm: “Anh thì sao? Anh làm sao thế?”
Lý Tình Thâm vì bị cô chạm vào, run lên một chút, Lăng Mạt Mạt dọa sợ rút tay về, si đần nhìn anh, cũng không dám chạm loạn vào anh nữa, chỉ là hỏi lại anh âm thanh run run: “Anh rốt cuộc thế nào rồi, đầu anh chảy máu rồi, anh nói mau, anh nói mau a.”
Lý Tình Thâm cảm thấy cô gái trước mặt hình như bị dọa sợ, anh muốn trấn an cô, nhưng mắt rõ ràng mở, nhưng không nhìn thấy gì, chỉ là một mảnh đen như mực, anh chỉ có thể nhẹ nhẹ gật đầu một cái: “Anh không sao, chỉ vỡ đầu mà thôi, không việc gì.”
Nói xong mấy chữ này, Lý Tình Thâm ho khan.
Anh sợ cô không tin bổ sung một câu âm thanh càng yếu đuối: “Anh thật sự không có việc gì.”
Vừa dứt lời anh ho khan mãnh liệt, sau đó chất lỏng màu từ trong miệng anh phun ra ngoài, dính trên kính xe.
Lăng Mạt Mạt hoàn toàn sợ choáng váng, cô càng nghẹn ngào, giống như một đứa bé bất lực, nắm lấy tay anh thật chặt thật chặt, giống như nắm cây cỏ cứu mạng duy nhất trong sinh mệnh, cô tuyệt vọng khóc nói: “Anh không thể chết, thầy giáo, anh không thể chết.”
Lý Tình Thâm rời đi đau đớn, ánh mắt hướng theo tiếng nói của cô.
Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy Lý Tình Thâm đang nhìn mình, sắc mặt của anh trắng bạch, nhưng bên môi lại mang theo ý cười, ánh mắt của anh vẫn mê người như thế, chỉ là bên trong không có thâm thúy sáng rỡ, cô nghe thấy anh cười nói với cô: “Mạt Mạt, đừng khóc, anh thât sự không việc gì?”
Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần BíTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngLăng Mạt Mạt yên tĩnh nằm đó, trong hơi thở, đều ngửi thấy mùi trên người của người đàn ông bên cạnh, nhẹ và thanh lịch.Lăng Mạt Mạt khẽ nâng mắt lên, nhìn vào gương mặt gần trong gang tấc.Ánh sáng trong phòng quá mờ, bất kể cô cố gắng dùng sức nhíu mày, đập vào mắt vẫn là bóng đen như mực, căn bản cô không thể thấy rõ dung mạo của anh.Cho dù cô và anh si mê cuồng nhiệt dây dưa rất nhiều lần, cô cũng không biết rốt cuộc người đàn ông này có bộ dạng gì.Lăng Mạt Mạt có chút xuất thần, liếm liếm cánh môi, không nhịn được nâng tay lên, dọc theo hình dáng mờ nhạt mà miêu tả anh.Muốn cảm nhận ra bộ dáng anh.Bỗng nhiên người đàn ông vươn tay đẩy cô ra, xoay người xuống giường.Lăng Mạt Mạt hơi nhíu mày, nhìn bóng đen trong bóng tối, chậm rãi mở miệng hỏi: "Phải đi sao?" Người đàn ông chưa có trả lời, chỉ có loáng thoáng truyền đến tiếng mặc quần áo. Lăng Mạt Mạt rũ mi mắt xuống, âm điệu nhẹ nhàng: "Tôi phải kết hôn."Trong nháy mắt, tiếng người đàn ông mặc quần áo biến mắt hầu như không còn.… Sau đó cả người anh vô lực lại một lần nữa ngã trở về chỗ cũ, không thể nhúc nhích.Lăng Mạt Mạt thấy Lý Tình Thâm cử động, vốn còn đang khóc nhất thời ngừng lại vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ: “Thầy giáo”Lý Tình Thâm không nhìn thấy gì, chịu đựng toàn thân đau nhức, lục lọi rất lâu, cuối cùng bắt được tay Lăng Mạt Mạt, sau đó giữ thật chặt trong tay của mình.Anh chỉ hơi nhẹ nhẹ dùng sức như thế, đã cảm thấy thân thể giống như bị xé rách, đau đớn lan tràn khắp toàn thân lục phủ ngũ tạng, khiến anh thở hổn hển, thật lâu anh mới cắn chặt hàm răng, gượng chống đỡ, chờ đau đớn qua đi, anh mở miệng, câu nói đầu tiên chính là: “Mạt Mạt em có sao không?”Một câu nói này làm cho Lăng Mạt Mạt trong khoảnh khắc nước mắt không ngừng rơi, cô gật gật đầu: “Em không sao, không có chuyện gì”Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa rơi nước mắt, rơi xuống tay Lý Tình Thâm, khiến đáy lòng anh một trận đau thương một trận êm dịu, anh mất nhiều sức lực, mới miễn cưỡng cong cong khóe môi, cười vô cùng suy yếu, chậm rãi nói: “Em không sao tốt rồi”Lăng Mạt Mạt nghe thấy năn chữ này, đáy lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở, cô chưa từng gặp qua Lý Tình Thâm, thần thoại một đời cao ngạo hoàn mỹ cười như thế bao giờ, anh vẫn luôn cao cao tại thượng như vậy, cường ngạnh như thế, lạnh lẽo như vậy, cay nghiệt và bén nhọn, cho dù thế giới sụp đổ, anh cũng không sợ hãi, nhưng giờ đây anh lại suy yếu đáng thương như vậy, Lăng Mạt Mạt không tự chủ “oa” lên như một đứa bé vừa khóc vừa vươn tay, vuốt vuốt trên người Lý Tình Thâm: “Anh thì sao? Anh làm sao thế?”Lý Tình Thâm vì bị cô chạm vào, run lên một chút, Lăng Mạt Mạt dọa sợ rút tay về, si đần nhìn anh, cũng không dám chạm loạn vào anh nữa, chỉ là hỏi lại anh âm thanh run run: “Anh rốt cuộc thế nào rồi, đầu anh chảy máu rồi, anh nói mau, anh nói mau a.”Lý Tình Thâm cảm thấy cô gái trước mặt hình như bị dọa sợ, anh muốn trấn an cô, nhưng mắt rõ ràng mở, nhưng không nhìn thấy gì, chỉ là một mảnh đen như mực, anh chỉ có thể nhẹ nhẹ gật đầu một cái: “Anh không sao, chỉ vỡ đầu mà thôi, không việc gì.”Nói xong mấy chữ này, Lý Tình Thâm ho khan.Anh sợ cô không tin bổ sung một câu âm thanh càng yếu đuối: “Anh thật sự không có việc gì.”Vừa dứt lời anh ho khan mãnh liệt, sau đó chất lỏng màu từ trong miệng anh phun ra ngoài, dính trên kính xe.Lăng Mạt Mạt hoàn toàn sợ choáng váng, cô càng nghẹn ngào, giống như một đứa bé bất lực, nắm lấy tay anh thật chặt thật chặt, giống như nắm cây cỏ cứu mạng duy nhất trong sinh mệnh, cô tuyệt vọng khóc nói: “Anh không thể chết, thầy giáo, anh không thể chết.”Lý Tình Thâm rời đi đau đớn, ánh mắt hướng theo tiếng nói của cô.Lăng Mạt Mạt ngẩng đầu lên, thấy Lý Tình Thâm đang nhìn mình, sắc mặt của anh trắng bạch, nhưng bên môi lại mang theo ý cười, ánh mắt của anh vẫn mê người như thế, chỉ là bên trong không có thâm thúy sáng rỡ, cô nghe thấy anh cười nói với cô: “Mạt Mạt, đừng khóc, anh thât sự không việc gì?”