Đội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại…

Chương 23: Thì ra là gã nam nhân thối tha kia

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Nghe thấy âm thanh bạo vang tựa sấm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng nàng không nhìn Lãnh Như Tuyết mà có chút ngờ hoặc quay đầu nhìn Vân Nhi, cảm thấy kì lạ và hỏi Vân Nhi: “ Vân Nhi, ngươi quỳ ở đó làm gì?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi càng khóc không thành tiếng, sao tiều thư gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ nàng không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?Vân Nhi mếu máo nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”“Vương gia?” Ưu Vô Song ngờ hoặc quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết đang bừng bừn lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỏ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả nói của tiểu thư, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?Sau sự khẳng định của Vân Nhi, Ưu Vô Song lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh nàng?Có được nhận thức này, Ưu Vô Song cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt nàng cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.Uổng công nàng ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thất là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Ưu Vô Song càn cảm thấy ngọn lửa trong người nàng ngùn ngụt dâng lên tận đầu, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết với vẻ phòng bị, căm giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”Đối diện với biểu hiện của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ khẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Ưu Vô Song, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả điên với bổn vương?”Nàng phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệp kia, không chút khác khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm nàng, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”Thái độ của nàng thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng: “Ưu Vô Song, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”Cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Như Tuyết, nỗi sợ trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách nàng ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Lãnh Như Tuyết có đáng sợ, nàng quyết không cam tâm chịu thua.

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Nghe thấy âm thanh bạo vang tựa sấm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng nàng không nhìn Lãnh Như Tuyết mà có chút ngờ hoặc quay đầu nhìn Vân Nhi, cảm thấy kì lạ và hỏi Vân Nhi: “ Vân Nhi, ngươi quỳ ở đó làm gì?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi càng khóc không thành tiếng, sao tiều thư gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ nàng không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?Vân Nhi mếu máo nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”“Vương gia?” Ưu Vô Song ngờ hoặc quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết đang bừng bừn lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỏ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả nói của tiểu thư, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?Sau sự khẳng định của Vân Nhi, Ưu Vô Song lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh nàng?Có được nhận thức này, Ưu Vô Song cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt nàng cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.Uổng công nàng ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thất là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Ưu Vô Song càn cảm thấy ngọn lửa trong người nàng ngùn ngụt dâng lên tận đầu, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết với vẻ phòng bị, căm giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”Đối diện với biểu hiện của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ khẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Ưu Vô Song, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả điên với bổn vương?”Nàng phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệp kia, không chút khác khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm nàng, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”Thái độ của nàng thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng: “Ưu Vô Song, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”Cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Như Tuyết, nỗi sợ trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách nàng ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Lãnh Như Tuyết có đáng sợ, nàng quyết không cam tâm chịu thua.

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Nghe thấy âm thanh bạo vang tựa sấm của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song cuối cùng cũng hoàn hồn, nhưng nàng không nhìn Lãnh Như Tuyết mà có chút ngờ hoặc quay đầu nhìn Vân Nhi, cảm thấy kì lạ và hỏi Vân Nhi: “ Vân Nhi, ngươi quỳ ở đó làm gì?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi càng khóc không thành tiếng, sao tiều thư gặp vương gia là trở nên hồ đồ, trước kia ở phủ thừa tướng cũng như vậy, bây giờ cũng thế, không lẽ nàng không thấy sắc mặt vương gia đã đen đến thế kia rồi sao?Vân Nhi mếu máo nói với Ưu Vô Song: “Tiểu thư nô tì nô tì đang hành lễ với vương gia”“Vương gia?” Ưu Vô Song ngờ hoặc quay lại nhìn Lãnh Như Tuyết đang bừng bừn lửa giận, đột nhiên như hiểu được việc gì, chỉ thấy nàng nhanh chóng đứng dậy từ nền đất lạnh băng kia, mở to mắt hỏi Vân Nhi: “Vân Nhi, ngươi nói người này là tên vương gia đáng ghét kia?”Nghe thấy lời của Ưu Vô Song, Vân Nhi tức thời chỉ mong mình đập đầu vào tường chết đi, nhưng tiếc là bức tường cách nàng ta quá xa, nên nàng ta chỏ còn cách gật đầu, chỉ là gật đầu không trả nói của tiểu thư, vương gia chắc không trách tội nàng chứ?Sau sự khẳng định của Vân Nhi, Ưu Vô Song lần nữa quay về phía người đang tối cả mặt, vương gia? Vậy cuối cùng, người nam nhân anh tuấn tựa yêu nghiệt này chính là người nam nhân độc ác đã ra tay đánh nàng?Có được nhận thức này, Ưu Vô Song cơ hồ tựa như bị người khác tạt thau nước lạnh, thần trí cũng hồi tỉnh lại, gương mặt nàng cứ như đã biến sắc, khuôn mặt đã đen vì bụi dơ nay lại càng đen vì căm giận.Uổng công nàng ngưỡng mộ và cảm thấy hắn rất đẹp trai, thì ra hắn chính là tên nam nhân chết tiệt kia, thất là khiến người khác ghê sợ và càng có lỗi với khuôn mặt tuấn tú tựa yêu nghiệt!Hễ nghĩ đến đêm động phòng hôm ấy, Ưu Vô Song càn cảm thấy ngọn lửa trong người nàng ngùn ngụt dâng lên tận đầu, nàng nhìn Lãnh Như Tuyết với vẻ phòng bị, căm giận nói: “tên nam nhân chết tiệt, ngươi đến đây làm gì?”Đối diện với biểu hiện của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết chỉ khẻ ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, cơn giận trong lòng hắn lại lần nữa phun trào, hắn bước lớn bước đến cạnh Ưu Vô Song, dùng ngón tay thon thả nắm chặt lấy chiếc cằm bé nhỏ của Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đang giả điên với bổn vương?”Nàng phẫn nộ nhìn người nam nhân tuấn tú tựa yêu nghiệp kia, không chút khác khí, hất bỏ cánh tay đang giữ chặt lấy cằm nàng, thuận tiện trên áo bào trắng muốt của hắn lưu thông một dấu tay gai mắt, tức giận nói: “Nam nhân thối tha, cút đi!”Thái độ của nàng thật sự chọc giận hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn biến xanh, gân xanh trên trán nổi cả lên, mặc kệ đốm dơ trên áo, đưa tay siết chặt lấy chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng: “Ưu Vô Song, ngươi muốn chết sao? Ngươi đừng tưởng rằng ngươi giả điên, bổn vương sẽ không giết ngươi?”Cảm nhận được sát khí trên người Lãnh Như Tuyết, nỗi sợ trong lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên, nhưng mà, trời sinh tính cách nàng ưa mềm không ưa cứng, dù rằng Lãnh Như Tuyết có đáng sợ, nàng quyết không cam tâm chịu thua.

Chương 23: Thì ra là gã nam nhân thối tha kia