Đội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại…

Chương 36: Phẫn nộ

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Ưu Vô Song và Châu Nhi bị tiếng nói này dọa giật mình, cùng quay đầu lại, chỉ thấy quản sự ma ma đem theo hai thô sứ a hoàn, đang đứng cách đó không xa, cả mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn nàng và Châu Nhi.Châu Nhi dường như rất sợ quản sự ma ma, khi thấy mụ ta đến, vội đẩy Ưu Vô Song ra, cúi đầu bước đến bên chiếc thùng gỗ.Ưu Vô Song đâu để nàng ta đi, chỉ thấy nàng ta mới đi một bước, nàng liền nắm lấy y phục Châu Nhi, lớn tiếng nói: “đừng đi! Việc này vốn là mọi người cùng làm, nhưng chỉ phân công cho hai chúng ta? Mụ ta ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi nghe thấy Ưu Vô Song nói thế, ngẩn đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng cứ như là thấy quái vật, nhất thời quen cả đẩy nàng ra.Còn quản sự ma ma nghe thấy lời nàng, tức đến run cả người, phẫn nộ chỉ vào nàng mà hét: “tiện nhân, ngươi giỏi lắm! Lão nương hôm nay không cho ngươi biết tay, ngươi còn xem thường? Hôm nay, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi bị dọa đến giật cả mình, chân mềm nhũn, “thình thịch” quỳ dưới đất, cầu xin quản sự ma ma: “ma ma, nàng ta là người mới, không biết quy tắc, người đại lượng hải hà tha cho nàng ấy đi, nếu không hôm nay nô tì thay nàng ấy tưới hết chỗ Liên Đường này.”Đối diện với cầu xin của Châu Nhi, quản sự ma ma căn bản không quan tâm, mụ ta nhìn người đang quỳ dưới đất cười lạnh một tiếng, không đợi Châu Nhi nói hết đã nói: “ngươi im miệng cho ta! Ngươi là thứ gì? Ở đây đến phiên ngươi nói chuyện?”Châu Nhi thấy cầu tình không thành, vội lén lén kéo góc áo Ưu Vô Song, sợ hãi nói: “ngươi mau xin lội ma ma đi, nhanh lên!”tuy nhiên, Ưu Vô Song không thèm để ý hành động của Châu Nhi, mắt trừng trừng tức giận nhìn quản sự ma ma, cười lạnh một tiếng: “xin lỗi? Mụ ta là cái thá gì? Muốn ta xin lỗi mụ? Ta sợ ta quỳ xuống, mụ ta không dám nhận, sẽ tổn thọ mụ ta đấy!”Nàng vốn là một cảnh sát tính tình bộc trực, thường ngày xem thường nhất loại hồ giả uy hổ, tiểu nhân kiêu căng ác độc, hôm nay, quản sự ma ma gây khó dễ cho nàng như vậy và còn định dùng tư hình với nàng, nếu nàng không cho mụ ta biết mặt thì còn đâu là thiên lí nữa!Nghĩ tới các vết đánh ngang dọc lẫn lộn, khiến người khác kinh sợ của Châu Nhi, lòng nàng như bị cơn lửa nóng thiêu đốt.Quản sự ma ma thấy Ưu Vô Song mặt không chút sợ hãi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng mụ ta rất nhanh định tâm lại, Ưu Vô Song là người Lí ma ma bảo mụ ta xử lí, chắc chắn không có bối cảnh gì, chẳng qua chỉ là một a hoàn không sợ chết thôi!Nghĩ vậy, quàn sự ma ma cười lạnh một tiếng, lớn bước đi đến trước mặt Ưu Vô Song, giơ tay lên cao giáng xuống mặt nàng.Châu Nhi che mặt không nỡ nhìn thấy cảnh ấy, nếu như thái độ vủa Ưu Vô Song cứng đầu như vậy, nhất định sẽ bị Lí ma ma đánh một trận nhừ tử như nàng ta lúc trước.

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Ưu Vô Song và Châu Nhi bị tiếng nói này dọa giật mình, cùng quay đầu lại, chỉ thấy quản sự ma ma đem theo hai thô sứ a hoàn, đang đứng cách đó không xa, cả mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn nàng và Châu Nhi.Châu Nhi dường như rất sợ quản sự ma ma, khi thấy mụ ta đến, vội đẩy Ưu Vô Song ra, cúi đầu bước đến bên chiếc thùng gỗ.Ưu Vô Song đâu để nàng ta đi, chỉ thấy nàng ta mới đi một bước, nàng liền nắm lấy y phục Châu Nhi, lớn tiếng nói: “đừng đi! Việc này vốn là mọi người cùng làm, nhưng chỉ phân công cho hai chúng ta? Mụ ta ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi nghe thấy Ưu Vô Song nói thế, ngẩn đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng cứ như là thấy quái vật, nhất thời quen cả đẩy nàng ra.Còn quản sự ma ma nghe thấy lời nàng, tức đến run cả người, phẫn nộ chỉ vào nàng mà hét: “tiện nhân, ngươi giỏi lắm! Lão nương hôm nay không cho ngươi biết tay, ngươi còn xem thường? Hôm nay, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi bị dọa đến giật cả mình, chân mềm nhũn, “thình thịch” quỳ dưới đất, cầu xin quản sự ma ma: “ma ma, nàng ta là người mới, không biết quy tắc, người đại lượng hải hà tha cho nàng ấy đi, nếu không hôm nay nô tì thay nàng ấy tưới hết chỗ Liên Đường này.”Đối diện với cầu xin của Châu Nhi, quản sự ma ma căn bản không quan tâm, mụ ta nhìn người đang quỳ dưới đất cười lạnh một tiếng, không đợi Châu Nhi nói hết đã nói: “ngươi im miệng cho ta! Ngươi là thứ gì? Ở đây đến phiên ngươi nói chuyện?”Châu Nhi thấy cầu tình không thành, vội lén lén kéo góc áo Ưu Vô Song, sợ hãi nói: “ngươi mau xin lội ma ma đi, nhanh lên!”tuy nhiên, Ưu Vô Song không thèm để ý hành động của Châu Nhi, mắt trừng trừng tức giận nhìn quản sự ma ma, cười lạnh một tiếng: “xin lỗi? Mụ ta là cái thá gì? Muốn ta xin lỗi mụ? Ta sợ ta quỳ xuống, mụ ta không dám nhận, sẽ tổn thọ mụ ta đấy!”Nàng vốn là một cảnh sát tính tình bộc trực, thường ngày xem thường nhất loại hồ giả uy hổ, tiểu nhân kiêu căng ác độc, hôm nay, quản sự ma ma gây khó dễ cho nàng như vậy và còn định dùng tư hình với nàng, nếu nàng không cho mụ ta biết mặt thì còn đâu là thiên lí nữa!Nghĩ tới các vết đánh ngang dọc lẫn lộn, khiến người khác kinh sợ của Châu Nhi, lòng nàng như bị cơn lửa nóng thiêu đốt.Quản sự ma ma thấy Ưu Vô Song mặt không chút sợ hãi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng mụ ta rất nhanh định tâm lại, Ưu Vô Song là người Lí ma ma bảo mụ ta xử lí, chắc chắn không có bối cảnh gì, chẳng qua chỉ là một a hoàn không sợ chết thôi!Nghĩ vậy, quàn sự ma ma cười lạnh một tiếng, lớn bước đi đến trước mặt Ưu Vô Song, giơ tay lên cao giáng xuống mặt nàng.Châu Nhi che mặt không nỡ nhìn thấy cảnh ấy, nếu như thái độ vủa Ưu Vô Song cứng đầu như vậy, nhất định sẽ bị Lí ma ma đánh một trận nhừ tử như nàng ta lúc trước.

Vương Phi Của Bạo VươngTác giả: Nhược Nhi Phi PhiTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Xuyên KhôngĐội trưởng không hài lòng hừ một tiếng, cúi nhìn chiếc đồng hồ trổ kim cương của mình, lạnh nhạt nói: “Còn mười phút, nếu cô ta không đến tiền thưởng tháng này trừ hết!” Giọng nói của đội trưởng vửa dứt, từ cầu thang của tòa nhà liền xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ trang phục thời thượng trên người với mái tóc dài bồng bềnh xõa ngang vai cùng gương mặt chỉ trang điểm nhẹ trông vô cùng quyến rũ. Cô là chuyên gia đàm phán đỉnh đỉnh đại danh của thành phố A, vừa mới hai mươi tuổi đã nổi tiếng khắp thành phố A——Ưu Vô Song. Ưu Vô Song liếc đội trưởng với ánh mắt tràn đầy hận ý, đôi môi đỏ thắm cong lên theo một đường quyến rũ: Tên bao hắc tử! Ngươi tưởng rằng những lời nói lúc nãy ta không nghe thấy sao? Nói gì mà nếu tới trễ sẽ trừ tiền thưởng? Hừ, tiền của bà đây đây dễ trừ lắm à? Chắc là ngươi trừ đến thích rồi à? Nghĩ đến tháng trước bị tên bao hắc tử này trừ hết một nửa tiền thưởng, Ưu Vô Song trong lòng tức đến mức muốn ói ra máu. Lời thừa nói ít thôi, Ưu Vô Song vuốt lại… Ưu Vô Song và Châu Nhi bị tiếng nói này dọa giật mình, cùng quay đầu lại, chỉ thấy quản sự ma ma đem theo hai thô sứ a hoàn, đang đứng cách đó không xa, cả mặt tràn đầy phẫn nộ nhìn nàng và Châu Nhi.Châu Nhi dường như rất sợ quản sự ma ma, khi thấy mụ ta đến, vội đẩy Ưu Vô Song ra, cúi đầu bước đến bên chiếc thùng gỗ.Ưu Vô Song đâu để nàng ta đi, chỉ thấy nàng ta mới đi một bước, nàng liền nắm lấy y phục Châu Nhi, lớn tiếng nói: “đừng đi! Việc này vốn là mọi người cùng làm, nhưng chỉ phân công cho hai chúng ta? Mụ ta ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi nghe thấy Ưu Vô Song nói thế, ngẩn đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng cứ như là thấy quái vật, nhất thời quen cả đẩy nàng ra.Còn quản sự ma ma nghe thấy lời nàng, tức đến run cả người, phẫn nộ chỉ vào nàng mà hét: “tiện nhân, ngươi giỏi lắm! Lão nương hôm nay không cho ngươi biết tay, ngươi còn xem thường? Hôm nay, lão nương sẽ cho ngươi biết thế nào là ức hiếp người quá đáng!”Châu Nhi bị dọa đến giật cả mình, chân mềm nhũn, “thình thịch” quỳ dưới đất, cầu xin quản sự ma ma: “ma ma, nàng ta là người mới, không biết quy tắc, người đại lượng hải hà tha cho nàng ấy đi, nếu không hôm nay nô tì thay nàng ấy tưới hết chỗ Liên Đường này.”Đối diện với cầu xin của Châu Nhi, quản sự ma ma căn bản không quan tâm, mụ ta nhìn người đang quỳ dưới đất cười lạnh một tiếng, không đợi Châu Nhi nói hết đã nói: “ngươi im miệng cho ta! Ngươi là thứ gì? Ở đây đến phiên ngươi nói chuyện?”Châu Nhi thấy cầu tình không thành, vội lén lén kéo góc áo Ưu Vô Song, sợ hãi nói: “ngươi mau xin lội ma ma đi, nhanh lên!”tuy nhiên, Ưu Vô Song không thèm để ý hành động của Châu Nhi, mắt trừng trừng tức giận nhìn quản sự ma ma, cười lạnh một tiếng: “xin lỗi? Mụ ta là cái thá gì? Muốn ta xin lỗi mụ? Ta sợ ta quỳ xuống, mụ ta không dám nhận, sẽ tổn thọ mụ ta đấy!”Nàng vốn là một cảnh sát tính tình bộc trực, thường ngày xem thường nhất loại hồ giả uy hổ, tiểu nhân kiêu căng ác độc, hôm nay, quản sự ma ma gây khó dễ cho nàng như vậy và còn định dùng tư hình với nàng, nếu nàng không cho mụ ta biết mặt thì còn đâu là thiên lí nữa!Nghĩ tới các vết đánh ngang dọc lẫn lộn, khiến người khác kinh sợ của Châu Nhi, lòng nàng như bị cơn lửa nóng thiêu đốt.Quản sự ma ma thấy Ưu Vô Song mặt không chút sợ hãi, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, nhưng mụ ta rất nhanh định tâm lại, Ưu Vô Song là người Lí ma ma bảo mụ ta xử lí, chắc chắn không có bối cảnh gì, chẳng qua chỉ là một a hoàn không sợ chết thôi!Nghĩ vậy, quàn sự ma ma cười lạnh một tiếng, lớn bước đi đến trước mặt Ưu Vô Song, giơ tay lên cao giáng xuống mặt nàng.Châu Nhi che mặt không nỡ nhìn thấy cảnh ấy, nếu như thái độ vủa Ưu Vô Song cứng đầu như vậy, nhất định sẽ bị Lí ma ma đánh một trận nhừ tử như nàng ta lúc trước.

Chương 36: Phẫn nộ