Tay Cố Khuynh Thành nắm lấy chăn mền, hơi thêm một chút khí lực, khuôn mặt xinh đẹp, treo một nụ cười yếu ớt, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng, gọi một tiếng tên Đường Thời: "Đường Thời..."Trên mặt Đường Thời gần như không có biểu lộ cái gì, anh chậm rãi đi qua giường Cố Khuynh Thành, dáng vẻ đẹp mắt, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối không có liếc nhìn qua Cố Khuynh Thành một chút. Đường Thời đứng ở trước giá áo, cầm áo khoác tây trang của mình lên, đứng ở trước gương, từ từ mặc vào. Rõ ràng tối hôm qua với cô còn rất tốt, tại sao sau một đêm tình vui vẻ, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Cố Khuynh Thành nhăn mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, mở miệng lần nữa, nói: "Đường Thời, tối hôm qua..."Cố Khuynh Thành vừa mới phun ra hai chữ này, liền lập tức im lặng, mặc dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng là, tối hôm qua mọi chuyện như thế, sao có thể làm cô mở miệng nói.Đường Thời đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, lúc nghe thấy hai chữ "Tối hôm qua", ngón tay hơi hơi dừng một chút,…

Chương 68: Yêu cũng không là bí mật (8)

Hôn Sai 55 LầnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTay Cố Khuynh Thành nắm lấy chăn mền, hơi thêm một chút khí lực, khuôn mặt xinh đẹp, treo một nụ cười yếu ớt, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng, gọi một tiếng tên Đường Thời: "Đường Thời..."Trên mặt Đường Thời gần như không có biểu lộ cái gì, anh chậm rãi đi qua giường Cố Khuynh Thành, dáng vẻ đẹp mắt, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối không có liếc nhìn qua Cố Khuynh Thành một chút. Đường Thời đứng ở trước giá áo, cầm áo khoác tây trang của mình lên, đứng ở trước gương, từ từ mặc vào. Rõ ràng tối hôm qua với cô còn rất tốt, tại sao sau một đêm tình vui vẻ, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Cố Khuynh Thành nhăn mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, mở miệng lần nữa, nói: "Đường Thời, tối hôm qua..."Cố Khuynh Thành vừa mới phun ra hai chữ này, liền lập tức im lặng, mặc dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng là, tối hôm qua mọi chuyện như thế, sao có thể làm cô mở miệng nói.Đường Thời đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, lúc nghe thấy hai chữ "Tối hôm qua", ngón tay hơi hơi dừng một chút,… Kỳ thực qua nhiều năm như vậy, bản tính của cô từ đầu đến cuối không có thay đổi, chỉ là cô càng xảo trá tai quái hoạt bát, nhưng trừ anh ta, cô đối với anh, tính tình tốt như vậy, dịu ngoan hiểu lễ, đoan trang phóng khoáng.Giống như đã từng là thanh mai trúc mã, chỉ có một không hai.Rõ ràng chuyện cũ tốt đẹp như vậy, thế nhưng khi Đường Thời nhớ lại, trong cổ họng lại cuồn cuộn lên chua xót.Anh nuốt một ngụm nước bọt, hơi tiến về trước hai bước.Giống như Tứ Nguyệt chú ý động tĩnh phía sau, trong lúc bất chợt quay đầu, nhìn thấy Đường Thời, cô theo bản năng muốn mở miệng hô một tiếng “anh,“, lại bị Đường Thời giơ tay lên, làm một động tác chớ lên tiếng.Tứ Nguyệt vội vã im lặng, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành bên cạnh mình đang chăm chú chơi cờ với Tô Niên Hoa, sau đó lén lút đứng lên, nhừng một chỗ cho Đường Thời.Động tác Đường Thời, rất nhẹ, hầu như không chút tiếng động, ngồi ở bên cạnh Cố Khuynh Thành.Khi Tô Niên Hoa nhìn thấy Đường Thời, anh ta nhìn thấy Tứ Nguyệt phía sau Đường Thời làm ra hành động “Xuỵt “, Tô Niên Hoa lập tức tỏ ra không có chuyện gì người, tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành chơi cờ.Tất cả tâm tư của Cố Khuynh Thành đều đặt ở việc chôngs lại Tô Niên Hoa đối, cả người hồn nhiên không biết Tứ Nguyệt ở bên cạnh mình, đã biến thành Đường Thời.Đường Thời ngồi ở một bên, chỉ nhìn, không có lên tiếng.Chỉ là ngay lúc Cố Khuynh Thành đang do dự bản thân nên đi bước cờ tiếp theo thế nòa, Đường Thời bất chợt vươn tay, chỉ một vị trí, nói: “Để ở chỗ này.”Giọng nói khiến cho ngón tay của Cố Khuynh Thành run lên, cờ trắng lập tức rơi trên bàn cờ.Lúc nào thì Đường Thời ngồi ở bên cạnh cô?Không phải anh đang trờ chuyện với khách khứa sao?Lúc nào thì anh tới vậy?Trong đầu của Cố Khuynh Thành rối loạn, nghiêng đầu, chỉ vội vã liếc mắt nhìn sang Đường Thời một cái, sau đó ngay cả vẻ mặt của anh thế nào cũng không thấy rõ, liền rồi vội vội vàng vàng rời mắt đi.Quả nhiên, anh vừa đến, cô liền câu nệ, liền mất hứng.Cổ họng Đường Thời hơi chuyển động, ép buộc bản thân coi nhẹ biểu cảm giả mù sa mưa của cô, vươn ngón tay thon dài, cầm quân cờ mà Cố Khuynh Thành làm rơi, thay vào vị trí mình vừa chỉ thay cô.Nước cờ này của Đường Thời, không có quy tắc gì.Tô Niên Hoa hoàn toàn không nhìn ra một đầu mối, vì vậy liềnthả một quân cờ theo ý của mình.Đến phiên Cố Khuynh Thành.Cố Khuynh Thành bởi vì Đường Thời đến, khẩn trương trong đầu trống rỗng, nửa ngày không có phản ứng.Đường Thời nhìn chằm chằm gò má Cố Khuynh Thành, thần tình như có điều suy nghĩ.Tô Niên Hoa đoán không ra lúc này trong lòng Đường Thời đang nghĩ cái gì, rất sợ Cố Khuynh Thành sững sờ như vậy, chọc giận Đường Thời, liền lên tiếng nhắc nhở: “Khuynh Khuynh, đến phiên em!”Lúc này Cố Khuynh Thành, trong óc đã sớm nhét việc chơi cờ lên chín từng mây, cô hoàn hồn, đáp một tiếng, cầm quân trắng, không có liếc mắt nhìn vị trí Tô Liên Hoa xuống cờ, mà đã thả quân trắng xuống...

Kỳ thực qua nhiều năm như vậy, bản tính của cô từ đầu
đến cuối không có thay đổi, chỉ là cô càng xảo trá tai quái hoạt bát,
nhưng trừ anh ta, cô đối với anh, tính tình tốt như vậy, dịu ngoan hiểu
lễ, đoan trang phóng khoáng.

Giống như đã từng là thanh mai trúc mã, chỉ có một không hai.

Rõ ràng chuyện cũ tốt đẹp như vậy, thế nhưng khi Đường Thời nhớ lại, trong cổ họng lại cuồn cuộn lên chua xót.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, hơi tiến về trước hai bước.

Giống như Tứ Nguyệt chú ý động tĩnh phía
sau, trong lúc bất chợt quay đầu, nhìn thấy Đường Thời, cô theo bản năng muốn mở miệng hô một tiếng “anh,“, lại bị Đường Thời giơ tay lên, làm
một động tác chớ lên tiếng.

Tứ Nguyệt vội vã im lặng, liếc mắt nhìn Cố
Khuynh Thành bên cạnh mình đang chăm chú chơi cờ với Tô Niên Hoa, sau đó lén lút đứng lên, nhừng một chỗ cho Đường Thời.

Động tác Đường Thời, rất nhẹ, hầu như không chút tiếng động, ngồi ở bên cạnh Cố Khuynh Thành.

Khi Tô Niên Hoa nhìn thấy Đường Thời, anh ta nhìn thấy Tứ Nguyệt phía sau Đường Thời làm ra hành động “Xuỵt “, Tô
Niên Hoa lập tức tỏ ra không có chuyện gì người, tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành chơi cờ.

Tất cả tâm tư của Cố Khuynh Thành đều đặt ở
việc chôngs lại Tô Niên Hoa đối, cả người hồn nhiên không biết Tứ Nguyệt ở bên cạnh mình, đã biến thành Đường Thời.

Đường Thời ngồi ở một bên, chỉ nhìn, không có lên tiếng.

Chỉ là ngay lúc Cố Khuynh Thành đang do dự
bản thân nên đi bước cờ tiếp theo thế nòa, Đường Thời bất chợt vươn tay, chỉ một vị trí, nói: “Để ở chỗ này.”

Giọng nói khiến cho ngón tay của Cố Khuynh Thành run lên, cờ trắng lập tức rơi trên bàn cờ.

Lúc nào thì Đường Thời ngồi ở bên cạnh cô?

Không phải anh đang trờ chuyện với khách khứa sao?

Lúc nào thì anh tới vậy?

Trong đầu của Cố Khuynh Thành rối loạn,
nghiêng đầu, chỉ vội vã liếc mắt nhìn sang Đường Thời một cái, sau đó
ngay cả vẻ mặt của anh thế nào cũng không thấy rõ, liền rồi vội vội vàng vàng rời mắt đi.

Quả nhiên, anh vừa đến, cô liền câu nệ, liền mất hứng.

Cổ họng Đường Thời hơi chuyển động, ép buộc bản thân coi nhẹ biểu cảm giả mù sa mưa của cô, vươn ngón tay thon dài, cầm quân cờ mà Cố Khuynh Thành làm rơi, thay vào vị trí mình vừa chỉ
thay cô.

Nước cờ này của Đường Thời, không có quy tắc gì.

Tô Niên Hoa hoàn toàn không nhìn ra một đầu mối, vì vậy liềnthả một quân cờ theo ý của mình.

Đến phiên Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành bởi vì Đường Thời đến, khẩn trương trong đầu trống rỗng, nửa ngày không có phản ứng.

Đường Thời nhìn chằm chằm gò má Cố Khuynh Thành, thần tình như có điều suy nghĩ.

Tô Niên Hoa đoán không ra lúc này trong lòng Đường Thời đang nghĩ cái gì, rất sợ Cố Khuynh Thành sững sờ như vậy,
chọc giận Đường Thời, liền lên tiếng nhắc nhở: “Khuynh Khuynh, đến phiên em!”

Lúc này Cố Khuynh Thành, trong óc đã sớm
nhét việc chơi cờ lên chín từng mây, cô hoàn hồn, đáp một tiếng, cầm
quân trắng, không có liếc mắt nhìn vị trí Tô Liên Hoa xuống cờ, mà đã
thả quân trắng xuống...

Hôn Sai 55 LầnTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTay Cố Khuynh Thành nắm lấy chăn mền, hơi thêm một chút khí lực, khuôn mặt xinh đẹp, treo một nụ cười yếu ớt, mở miệng giọng nói nhẹ nhàng, gọi một tiếng tên Đường Thời: "Đường Thời..."Trên mặt Đường Thời gần như không có biểu lộ cái gì, anh chậm rãi đi qua giường Cố Khuynh Thành, dáng vẻ đẹp mắt, chỉ là ánh mắt từ đầu đến cuối không có liếc nhìn qua Cố Khuynh Thành một chút. Đường Thời đứng ở trước giá áo, cầm áo khoác tây trang của mình lên, đứng ở trước gương, từ từ mặc vào. Rõ ràng tối hôm qua với cô còn rất tốt, tại sao sau một đêm tình vui vẻ, anh lại trở nên lạnh nhạt như vậy? Cố Khuynh Thành nhăn mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười yếu ớt như cũ, mở miệng lần nữa, nói: "Đường Thời, tối hôm qua..."Cố Khuynh Thành vừa mới phun ra hai chữ này, liền lập tức im lặng, mặc dù cô rất muốn gả cho anh, nhưng là, tối hôm qua mọi chuyện như thế, sao có thể làm cô mở miệng nói.Đường Thời đưa lưng về phía Cố Khuynh Thành, lúc nghe thấy hai chữ "Tối hôm qua", ngón tay hơi hơi dừng một chút,… Kỳ thực qua nhiều năm như vậy, bản tính của cô từ đầu đến cuối không có thay đổi, chỉ là cô càng xảo trá tai quái hoạt bát, nhưng trừ anh ta, cô đối với anh, tính tình tốt như vậy, dịu ngoan hiểu lễ, đoan trang phóng khoáng.Giống như đã từng là thanh mai trúc mã, chỉ có một không hai.Rõ ràng chuyện cũ tốt đẹp như vậy, thế nhưng khi Đường Thời nhớ lại, trong cổ họng lại cuồn cuộn lên chua xót.Anh nuốt một ngụm nước bọt, hơi tiến về trước hai bước.Giống như Tứ Nguyệt chú ý động tĩnh phía sau, trong lúc bất chợt quay đầu, nhìn thấy Đường Thời, cô theo bản năng muốn mở miệng hô một tiếng “anh,“, lại bị Đường Thời giơ tay lên, làm một động tác chớ lên tiếng.Tứ Nguyệt vội vã im lặng, liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành bên cạnh mình đang chăm chú chơi cờ với Tô Niên Hoa, sau đó lén lút đứng lên, nhừng một chỗ cho Đường Thời.Động tác Đường Thời, rất nhẹ, hầu như không chút tiếng động, ngồi ở bên cạnh Cố Khuynh Thành.Khi Tô Niên Hoa nhìn thấy Đường Thời, anh ta nhìn thấy Tứ Nguyệt phía sau Đường Thời làm ra hành động “Xuỵt “, Tô Niên Hoa lập tức tỏ ra không có chuyện gì người, tiếp tục cùng Cố Khuynh Thành chơi cờ.Tất cả tâm tư của Cố Khuynh Thành đều đặt ở việc chôngs lại Tô Niên Hoa đối, cả người hồn nhiên không biết Tứ Nguyệt ở bên cạnh mình, đã biến thành Đường Thời.Đường Thời ngồi ở một bên, chỉ nhìn, không có lên tiếng.Chỉ là ngay lúc Cố Khuynh Thành đang do dự bản thân nên đi bước cờ tiếp theo thế nòa, Đường Thời bất chợt vươn tay, chỉ một vị trí, nói: “Để ở chỗ này.”Giọng nói khiến cho ngón tay của Cố Khuynh Thành run lên, cờ trắng lập tức rơi trên bàn cờ.Lúc nào thì Đường Thời ngồi ở bên cạnh cô?Không phải anh đang trờ chuyện với khách khứa sao?Lúc nào thì anh tới vậy?Trong đầu của Cố Khuynh Thành rối loạn, nghiêng đầu, chỉ vội vã liếc mắt nhìn sang Đường Thời một cái, sau đó ngay cả vẻ mặt của anh thế nào cũng không thấy rõ, liền rồi vội vội vàng vàng rời mắt đi.Quả nhiên, anh vừa đến, cô liền câu nệ, liền mất hứng.Cổ họng Đường Thời hơi chuyển động, ép buộc bản thân coi nhẹ biểu cảm giả mù sa mưa của cô, vươn ngón tay thon dài, cầm quân cờ mà Cố Khuynh Thành làm rơi, thay vào vị trí mình vừa chỉ thay cô.Nước cờ này của Đường Thời, không có quy tắc gì.Tô Niên Hoa hoàn toàn không nhìn ra một đầu mối, vì vậy liềnthả một quân cờ theo ý của mình.Đến phiên Cố Khuynh Thành.Cố Khuynh Thành bởi vì Đường Thời đến, khẩn trương trong đầu trống rỗng, nửa ngày không có phản ứng.Đường Thời nhìn chằm chằm gò má Cố Khuynh Thành, thần tình như có điều suy nghĩ.Tô Niên Hoa đoán không ra lúc này trong lòng Đường Thời đang nghĩ cái gì, rất sợ Cố Khuynh Thành sững sờ như vậy, chọc giận Đường Thời, liền lên tiếng nhắc nhở: “Khuynh Khuynh, đến phiên em!”Lúc này Cố Khuynh Thành, trong óc đã sớm nhét việc chơi cờ lên chín từng mây, cô hoàn hồn, đáp một tiếng, cầm quân trắng, không có liếc mắt nhìn vị trí Tô Liên Hoa xuống cờ, mà đã thả quân trắng xuống...

Chương 68: Yêu cũng không là bí mật (8)