Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 598: tổ điều tra quốc vụ viện
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết DanhChương 601 : tổ điều tra quốc vụ việnNhóm dịch: HuntercdNguồn: vipvandanViệc công ty Nam Hoa đột nhiên lật lọng, còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn, theo tin tức Tiếu Thanh phản hồi lại, công ty Nam Hoa có quan hệ mật thiết với tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông, về tài chính có hỗ trợ mạnh mẽ của tập đoàn họ Từ.Sau khi trồng xong hơn một nghìn mẫu cây quả làm nước ép, công ty Nam Hoa đột nhiên lấy "quy tắc trò chơi" ra kiếm cớ ngừng hợp tác hai bên, không chỉ gây ấm ức thiệt hại cho huyện Ninh Bắc, mà còn có một mưu tính khác, đó là đổ thêm dầu vào lửa cho sự kiện "nha nội đánh người đầu tư nước ngoài".Chư vị hãy nhìn xem những hành động việc làm của tên nha nội Liễu Tuấn kia, cuối cùng đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt nhường nào? Lần trước nhóm người đầu tư nước Mỹ của Johnson còn chưa bắt đầu khảo sát đã rút lui, ảnh hưởng mặc dù không tốt, nhưng chưa mang lại tổn thất thực sự. Còn lần này người ta sợ thực rồi,Hạng người như vậy có tài đức gì mà được đặt ở vị trí huyện trưởng?Đối đãi với bạn bè quốc tế còn như thế, sao có thể tử tế với lương dân trong huyện được cơ chứ?Lần trước ở câu lạc bộ Trường Thành, Hà đại tiểu thư và chủ tịch Liễu phối hợp với nhau, cùng Liễu nha nội đẩy Từ Triết Hoằng tới chỗ không xuống nước được, làm hắn phải bất đắc dĩ ứng chiến, móc ra hai tỷ đồng cùng công ty Đằng Phi đấu đồng Yên ở thị trường hối đoái, hiện giờ đang ở trạng thái giao phong, tập đoàn họ Từ hơi thua một chút, không phải là chuyện lớn.Quan trong là Từ tam công tử cảm thấy bị người ta bóp cổ ép "đánh cuộc", ngay trước mặt hai vị "thái tử" là Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, là rất mất thể diện.Từ Tam lại là bạn tốt của Cao nhị thiếu gia, bởi thể nhân cơ hội này "chơi" Liễu Tuấn một vố.Từ tam cổ động công ty Nam Hoa làm ra trò này, vậy đoán chừng Cao nhị ở kinh thành sắp có hưởng ứng rồi.Liễu nha nội thực sự là nổi giận rồi, nói với Tiểu Thanh qua điện thoại:- Đám khốn này đúng là không xử không được.Tiểu Thanh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì cả.…..Hà đại tiểu thư nép sát vào lồng ngực rắn chắc của Liễu Tuấn, "hơi thở mong manh" rên rỉ:- Tiểu sắc ma, cậu mà còn như thế là chị giận đấy.Từ ngực Liễu Tuấn trở xuống, cùng với tấm lưng ong trơn mịn cùng với cặp mông mẩy căng của Hà đại tiểu thư dính sát vào nhau, hai tay ôm lấy ngực Hà Mộng Doanh, bóp đôi vú đầy đặn, chẳng hề để ý tới Hà Mộng Doanh nói:- Vậy sao chị lại còn kêu to như thế chứ?Liễu Tuấn cười xấu xa.- Không phải chuyện đó.Hà Mộng Doanh thẹn lắm, không chịu vặn vẹo phản kháng.- Cứ mỗi lần đều là vi tới thăm ông nội và thầy Chu của cậu, người ta trở thành "thuận đường ghé qua" rồi.- Này, chị nói chuyện phải bằng lương tâm chứ? Lần nào chả phải là tới thăm chị, ông nội và thầy Chu mới là "thuận đường ghé qua" thôi!Liễu Tuấn rất không vui.Hà Mộng Doanh cười khanh khách:- Giỏi lắm, xem chị có nói với ông nội không?Liễu Tuấn cười cười, tay bóp bầu ngực cô càng mạnh hơn, ghé sát vào tai Hà Mộng Doanh nói:- Vậy chị mau đi đi, một cái gan có đủ dùng không? Nếu không đủ dùng, cho chị mượn thêm một cái nhé?Hà Mộng Doanh cảm thấy hơi ngứa, liền ra sức rụt cổ lại, toàn thân cô đều nằm trong sự khống chế chặt chẽ của tiểu sắc ma, chỉ có cổ là có thể rụt lại thôi.- Này, hình như có người đang giờ trò với cậu.Hai người ân ái một hồi, Hà đại tiểu thư liền nói tới chuyện chính:Liễu Tuấn cười nói:- Cao lão nhị ấy mà, tên tiểu tử này vẫn nhớ thù.- Hắn không nhớ mà được à? Hắn lúc nào cũng nói với người khác, cả đời này chỉ bị thua thiệt trong tay cậu! Món nợ này ngày nào chưa trả được ngày đó hắn ngủ không yên.- Nhưng mà mà trả được khó lắm đấy.Liễu Tuân chẳng hề để ý:- Cao lão nhị có chút trí thông minh, bày ra nổi trò gì chứ, Cao Trường Hoành còn tạm được.Hà Mộng Doanh trở nên trịnh trọng, cổ sức quay người lại, đối mặt với Liễu Tuấn, nhìn vào mắt ý nói:- Cậu đừng có coi thường người ta, hắn chẳng làm được gì ra hồn, nhưng chơi thủ đoạn ngầm vẫn có tài dấy, chuyện kia của cậu giờ trong phạm vi kinh thành đã bàn tán xôn xao rồi.Phạm vi kinh thành mà Hà Mộng Doanh nói tất nhiên là nói tới phạm vi của Cao Tương Hoành cùng đám nha nội rồi, Cao Tương Hoành không dám nói với Cao bộ trưởng, càng chẳng dám quấy rầy Cao lão gia tử, nhưng đám mèo mả gà đồng của hắn, không chừng lộ chút tin tức cho ông già nhà mình, truyền đi truyền lại biết đâu những đại lão như Cao bộ trưởng cũng nghe ngóng được một chút.Liễu Tuấn cười nói:- Truyền đi, cứ để cho bọn chúng truyền đi.- Ý cậu là gì?Hà Mộng Doanh không hiểu, có điều nghe y nói lòng lại trở nên yên tâm, hình như chỉ cần tiểu ngoan đồng có thái độ này, vấn đề liền không lớn lắm.- Ha ha ha, sủa càng lớn, tới khi ăn đòn sẽ càng đau.Sự kiện "đám nha nội đánh đập nhà đầu tư quốc tế" xôn xao, cuối cùng quốc vụ viện phải phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống tìm hiểu tính chân thực của chuyện này.Tổ điều tra này quy cách không cao lắm, do phó chủ nhiệm phòng đối ngoại là Đoạn Lập Văn dẫn đội, cả nhóm chỉ có ba người, làm việc rất là kín đáo, khi trao đổi với phòng đối ngoại của chính phủ tỉnh cũng chỉ nói là xác minh tình huống, ngữ khí rất ôn hòa.Trạm thứ nhất của tổ điều tra là cục công an Đại Ninh nơi xử lý vụ việc này.Lương Quốc Cường đích thân ra mặt tiếp đãi tổ điều tra.Đoạn chủ nhiệm rất khách khí bày ra thái độ như tâm tình với Lương Quốc Cường, có điều Lương Quốc Cường không hàm hồ chút nào, rất quy củ lấy ra ghi lời khai ngày hôm đó của người làm chứng và đương sự.Từ ghi chép điều tra mà xét, Sơn Điền Tuấn Ngạn rõ ràng là đã nói dối trong cuộc phỏng vấn, vì trong lời khơi khai của hắn ở chi cục công an khu Thiên Mã, đã chính miệng thừa nhận trêu ghẹo Lâm Tú Quân, nhân viên công ty Sơn Điền, ngoài ra khi một nhân viên khác cán trở hẳn phi lễ tên là Trương Dục, Sơn Điền Tuấn Ngạn đã đánh Trương Dục và một nhân viên khác ở trong công ty, còn hai quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn chỉ thấy không thuận mắt, bất bình mà ra tay thôi.Lời khai chẳng những có chữ ký của Sơn Điền Tuấn Ngạn và những nhân viên phía Nhật Bản, và vì thận trọng cục công an Đại Ninh còn có cho ghi âm lúc lấy lời khai.Đoạn Lập Văn cẩn thận xem hồ sơ và nghe ghi âm, không phát biểu ý kiến gì, chỉ đem những số chứng đó sao chép lại rồi mang đi.Đoàn người tổ điều tra tới trạm thứ hai là chi nhánh công ty trách nhiệm hữu hạn Sơn Điền đặt ở Đại Ninh, nhân viên người Nhật Bản của công ty này đã đổi sang người mới, đối với câu hỏi tổ điều tra tỏ thái độ ba không là không biết công nghe không thấy, chỉ nói là công ty đang thu gọn nghiệp vụ, chuẩn bị kết thúc chuyện đầu tư ở thành phố Đại Ninh, rút trở về Nhật Bản.Sắc mặt Đoạn Lập Văn tức thì sầm xuống.Không biết là ông ta nổi giận vì cách làm việc của người Nhật Bản, hay là vì nguyên nhân khác.Tổ điều tra lập tức tới hỏi thăm Trương Dục và Lâm Tú Quân hai người đương sự, cả hai đều đã không còn làm việc ở công ty Sơn Điền nữa, mà làm cho chi nhánh công ty địa ốc Hoa Hưng ở thành phố Đại Ninh, khi nhắc tới chuyện này, hai người đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nghiến răng căm hận tên tiểu quỷ tử Sơn Điền Tuấn Ngạn không thôi.Trạm cuối cùng của tổ điều tra mới là tới gặp mặt Liễu nha nội.Cuộc gặp mặt diễn ra ở trong phòng làm việc tòa nhà chính phủ huyện Ninh Bắc.Liễu huyện trưởng hết sức khách khí với Đoạn Lập Văn, còn đích thân pha trà cho ba người, còn mang thuốc lá ra mời.Đoạn Lập Văn cười xua tay:- Cám ơn Liễu huyện trưởng, tôi không hút thuốc, nếu như huyện trưởng hút, thì cứ tự nhiên.Liễu huyện trưởng tất nhiên không thiếu lễ phép như vậy, liền cất thuốc lá đi.- Liễu huyện trưởng, chúng tôi tới là muốn tìm hiểu qua chuyện phát sinh xung đột với mấy người bạn Nhật Bản ở khách sạn Phù Dung.Đoạn Lập Văn mặt vẫn mang nụ cười.- Cám ơn lãnh đạo phòng đối ngoại quốc vụ viện quan tâm tới việc này, tình huống như sau…..Liễu huyện trưởng mỉm cười đem chuyện này thuật lại một lần, giống y như ghi chép của cục công an, không may may có chút khác biệt nào.- Nói như vậy là Sơn Điền Tuấn Ngạn đang nói dối rồi?Đoạn Lập Văn hỏi, lặng lẽ theo dõi thái độ của Liễu Tuấn.Thực tế Đoạn Lập Văn không tin tưởng ghi chép cùng ghi âm của cục công an thành phố Đại Ninh, cả lời khai của nhân chứng cũng vậy, ông ta đã quá hiểu phương thức làm việc của công an trong nước, thực sự muốn làm ra những thứ chứng cứ đó chẳng có gì khó khăn cả.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Sự thực đúng là như thế, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này là hạng vô sỉ, ở trong nước cũng có tiền án uống say gây chuyện, trêu ghẹo nữ nhân viên! Hơn nữa bản thân hắn cũng thừa nhận cuộc phỏng vấn hôm đó là nói dối.Đoạn Lập Văn ngạc nhiên:- Ồ? Liễu huyện trưởng nói lời này có chứng cứ gì không?Liễu Tuấn đi tới bên bàn làm việc, cầm lấy một xấp báo dày giao cho Đoạn Lập Văn nói:- Đây là bài báo mà mấy tạp trí có sức ảnh hưởng ở Nhật Bản cho đăng trong mấy ngày qua. Bên trong đó tiết lộ chi tiết về tính không chân thực trong bài phóng vấn hôm đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn, ngoài ra có mấy bài báo là của giới truyền thông Hồng Kông chuyển tải lại, mời Đoạn chủ nhiệm xem.Đoạn Chủ Nhiệm làm việc ở phòng đối ngoại quốc vụ viên, tinh thông tiếng Nhật, tất nhiên không cần xem báo Hồng Kông chuyển tải, mà đọc trực tiếp nội dung trong báo Nhật Bản.Quả đúng như điều Liễu Tuấn nói, Sơn Điền Tuấn Ngạn ở trong nước có nhiều tiền án uống rượu say và quấy rối nhân viên nữ trẻ tuổi, còn nhiều lần bị cảnh sát Nhật Bản xử lý.Trong báo còn cho đăng một phỏng vấn đặt biệt khác với Sơn Điền Tuấn Ngạn, trong đó Sơn Điền Tuấn Ngạn thừa nhận những việc làm của mình ở thành phố Đại Ninh vi phạm pháp luật đương địa, hôm đó bản thân có ý đồ trêu ghẹo nữ đồng nghiệp gây ra tranh chấp, cũng thừa nhận mình động thủ trước, còn về phần những lời như bị vô cớ đánh đập và bị vô cớ bắt giữ trong bài báo trước, là nhất thời "tức giân" mà bịa ra, vì thể đặc biệt tỏ ý xin lỗi công khai.Trên báo cho đăng tấm ảnh cỡ lớn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, vì thận trọng, Đoạn Lập Văn còn lấy ảnh chụp trong hồ sơ công an thành phố Đại Ninh cung cấp cho để đối chiếu một phen, xác thực được là đúng một người.Đoạn Lập Văn và hai người đồng nghiệp nhìn nhau hồi lâu, thì ra mọi người đều bị tiểu quỷ tử lừa gạt, thế mà còn coi đây là chuyện nghiêm túc để xử lý.- Liễu huyện trưởng, thực sự là không ngờ tới.Đoạn Lập Văn đứng dậy, một lần nữa bắt tay Liễu Tuấn.- Tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này quá đáng ghét, lại còn làm ảnh hưởng tới công tác thu hút đầu từ của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh.Liễu Tuấn cười nói:- Trên đời vốn vô sự, chỉ kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái vào thân! Một tên hề chẳng thể ánh hưởng quá lớn
Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết Danh
Chương 601 : tổ điều tra quốc vụ viện
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: vipvandan
Việc công ty Nam Hoa đột nhiên lật lọng, còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn, theo
tin tức Tiếu Thanh phản hồi lại, công ty Nam Hoa có quan hệ mật thiết với tập
đoàn họ Từ ở Hồng Kông, về tài chính có hỗ trợ mạnh mẽ của tập đoàn họ Từ.
Sau khi trồng xong hơn một nghìn mẫu cây quả làm nước ép, công ty Nam Hoa đột
nhiên lấy "quy tắc trò chơi" ra kiếm cớ ngừng hợp tác hai bên, không chỉ gây
ấm ức thiệt hại cho huyện Ninh Bắc, mà còn có một mưu tính khác, đó là đổ thêm
dầu vào lửa cho sự kiện "nha nội đánh người đầu tư nước ngoài".
Chư vị hãy nhìn xem những hành động việc làm của tên nha nội Liễu Tuấn kia,
cuối cùng đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt nhường nào? Lần trước nhóm người đầu
tư nước Mỹ của Johnson còn chưa bắt đầu khảo sát đã rút lui, ảnh hưởng mặc dù
không tốt, nhưng chưa mang lại tổn thất thực sự. Còn lần này người ta sợ thực
rồi,
Hạng người như vậy có tài đức gì mà được đặt ở vị trí huyện trưởng?
Đối đãi với bạn bè quốc tế còn như thế, sao có thể tử tế với lương dân trong
huyện được cơ chứ?
Lần trước ở câu lạc bộ Trường Thành, Hà đại tiểu thư và chủ tịch Liễu phối hợp
với nhau, cùng Liễu nha nội đẩy Từ Triết Hoằng tới chỗ không xuống nước được,
làm hắn phải bất đắc dĩ ứng chiến, móc ra hai tỷ đồng cùng công ty Đằng Phi
đấu đồng Yên ở thị trường hối đoái, hiện giờ đang ở trạng thái giao phong, tập
đoàn họ Từ hơi thua một chút, không phải là chuyện lớn.
Quan trong là Từ tam công tử cảm thấy bị người ta bóp cổ ép "đánh cuộc", ngay
trước mặt hai vị "thái tử" là Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, là rất mất thể
diện.
Từ Tam lại là bạn tốt của Cao nhị thiếu gia, bởi thể nhân cơ hội này "chơi"
Liễu Tuấn một vố.
Từ tam cổ động công ty Nam Hoa làm ra trò này, vậy đoán chừng Cao nhị ở kinh
thành sắp có hưởng ứng rồi.
Liễu nha nội thực sự là nổi giận rồi, nói với Tiểu Thanh qua điện thoại:
- Đám khốn này đúng là không xử không được.
Tiểu Thanh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì cả.
…..
Hà đại tiểu thư nép sát vào lồng ngực rắn chắc của Liễu Tuấn, "hơi thở mong
manh" rên rỉ:
- Tiểu sắc ma, cậu mà còn như thế là chị giận đấy.
Từ ngực Liễu Tuấn trở xuống, cùng với tấm lưng ong trơn mịn cùng với cặp mông
mẩy căng của Hà đại tiểu thư dính sát vào nhau, hai tay ôm lấy ngực Hà Mộng
Doanh, bóp đôi vú đầy đặn, chẳng hề để ý tới Hà Mộng Doanh nói:
- Vậy sao chị lại còn kêu to như thế chứ?
Liễu Tuấn cười xấu xa.
- Không phải chuyện đó.
Hà Mộng Doanh thẹn lắm, không chịu vặn vẹo phản kháng.
- Cứ mỗi lần đều là vi tới thăm ông nội và thầy Chu của cậu, người ta trở
thành "thuận đường ghé qua" rồi.
- Này, chị nói chuyện phải bằng lương tâm chứ? Lần nào chả phải là tới thăm
chị, ông nội và thầy Chu mới là "thuận đường ghé qua" thôi!
Liễu Tuấn rất không vui.
Hà Mộng Doanh cười khanh khách:
- Giỏi lắm, xem chị có nói với ông nội không?
Liễu Tuấn cười cười, tay bóp bầu ngực cô càng mạnh hơn, ghé sát vào tai Hà
Mộng Doanh nói:
- Vậy chị mau đi đi, một cái gan có đủ dùng không? Nếu không đủ dùng, cho chị
mượn thêm một cái nhé?
Hà Mộng Doanh cảm thấy hơi ngứa, liền ra sức rụt cổ lại, toàn thân cô đều nằm
trong sự khống chế chặt chẽ của tiểu sắc ma, chỉ có cổ là có thể rụt lại thôi.
- Này, hình như có người đang giờ trò với cậu.
Hai người ân ái một hồi, Hà đại tiểu thư liền nói tới chuyện chính:
Liễu Tuấn cười nói:
- Cao lão nhị ấy mà, tên tiểu tử này vẫn nhớ thù.
- Hắn không nhớ mà được à? Hắn lúc nào cũng nói với người khác, cả đời này
chỉ bị thua thiệt trong tay cậu! Món nợ này ngày nào chưa trả được ngày đó hắn
ngủ không yên.
- Nhưng mà mà trả được khó lắm đấy.
Liễu Tuân chẳng hề để ý:
- Cao lão nhị có chút trí thông minh, bày ra nổi trò gì chứ, Cao Trường Hoành
còn tạm được.
Hà Mộng Doanh trở nên trịnh trọng, cổ sức quay người lại, đối mặt với Liễu
Tuấn, nhìn vào mắt ý nói:
- Cậu đừng có coi thường người ta, hắn chẳng làm được gì ra hồn, nhưng chơi
thủ đoạn ngầm vẫn có tài dấy, chuyện kia của cậu giờ trong phạm vi kinh thành
đã bàn tán xôn xao rồi.
Phạm vi kinh thành mà Hà Mộng Doanh nói tất nhiên là nói tới phạm vi của Cao
Tương Hoành cùng đám nha nội rồi, Cao Tương Hoành không dám nói với Cao bộ
trưởng, càng chẳng dám quấy rầy Cao lão gia tử, nhưng đám mèo mả gà đồng của
hắn, không chừng lộ chút tin tức cho ông già nhà mình, truyền đi truyền lại
biết đâu những đại lão như Cao bộ trưởng cũng nghe ngóng được một chút.
Liễu Tuấn cười nói:
- Truyền đi, cứ để cho bọn chúng truyền đi.
- Ý cậu là gì?
Hà Mộng Doanh không hiểu, có điều nghe y nói lòng lại trở nên yên tâm, hình
như chỉ cần tiểu ngoan đồng có thái độ này, vấn đề liền không lớn lắm.
- Ha ha ha, sủa càng lớn, tới khi ăn đòn sẽ càng đau.
Sự kiện "đám nha nội đánh đập nhà đầu tư quốc tế" xôn xao, cuối cùng quốc vụ
viện phải phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống tìm hiểu tính chân thực của
chuyện này.
Tổ điều tra này quy cách không cao lắm, do phó chủ nhiệm phòng đối ngoại là
Đoạn Lập Văn dẫn đội, cả nhóm chỉ có ba người, làm việc rất là kín đáo, khi
trao đổi với phòng đối ngoại của chính phủ tỉnh cũng chỉ nói là xác minh tình
huống, ngữ khí rất ôn hòa.
Trạm thứ nhất của tổ điều tra là cục công an Đại Ninh nơi xử lý vụ việc này.
Lương Quốc Cường đích thân ra mặt tiếp đãi tổ điều tra.
Đoạn chủ nhiệm rất khách khí bày ra thái độ như tâm tình với Lương Quốc Cường,
có điều Lương Quốc Cường không hàm hồ chút nào, rất quy củ lấy ra ghi lời khai
ngày hôm đó của người làm chứng và đương sự.
Từ ghi chép điều tra mà xét, Sơn Điền Tuấn Ngạn rõ ràng là đã nói dối trong
cuộc phỏng vấn, vì trong lời khơi khai của hắn ở chi cục công an khu Thiên Mã,
đã chính miệng thừa nhận trêu ghẹo Lâm Tú Quân, nhân viên công ty Sơn Điền,
ngoài ra khi một nhân viên khác cán trở hẳn phi lễ tên là Trương Dục, Sơn Điền
Tuấn Ngạn đã đánh Trương Dục và một nhân viên khác ở trong công ty, còn hai
quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn chỉ thấy không thuận mắt,
bất bình mà ra tay thôi.
Lời khai chẳng những có chữ ký của Sơn Điền Tuấn Ngạn và những nhân viên phía
Nhật Bản, và vì thận trọng cục công an Đại Ninh còn có cho ghi âm lúc lấy lời
khai.
Đoạn Lập Văn cẩn thận xem hồ sơ và nghe ghi âm, không phát biểu ý kiến gì, chỉ
đem những số chứng đó sao chép lại rồi mang đi.
Đoàn người tổ điều tra tới trạm thứ hai là chi nhánh công ty trách nhiệm hữu
hạn Sơn Điền đặt ở Đại Ninh, nhân viên người Nhật Bản của công ty này đã đổi
sang người mới, đối với câu hỏi tổ điều tra tỏ thái độ ba không là không biết
công nghe không thấy, chỉ nói là công ty đang thu gọn nghiệp vụ, chuẩn bị kết
thúc chuyện đầu tư ở thành phố Đại Ninh, rút trở về Nhật Bản.
Sắc mặt Đoạn Lập Văn tức thì sầm xuống.
Không biết là ông ta nổi giận vì cách làm việc của người Nhật Bản, hay là vì
nguyên nhân khác.
Tổ điều tra lập tức tới hỏi thăm Trương Dục và Lâm Tú Quân hai người đương sự,
cả hai đều đã không còn làm việc ở công ty Sơn Điền nữa, mà làm cho chi nhánh
công ty địa ốc Hoa Hưng ở thành phố Đại Ninh, khi nhắc tới chuyện này, hai
người đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nghiến răng căm hận tên tiểu quỷ tử Sơn Điền
Tuấn Ngạn không thôi.
Trạm cuối cùng của tổ điều tra mới là tới gặp mặt Liễu nha nội.
Cuộc gặp mặt diễn ra ở trong phòng làm việc tòa nhà chính phủ huyện Ninh Bắc.
Liễu huyện trưởng hết sức khách khí với Đoạn Lập Văn, còn đích thân pha trà
cho ba người, còn mang thuốc lá ra mời.
Đoạn Lập Văn cười xua tay:
- Cám ơn Liễu huyện trưởng, tôi không hút thuốc, nếu như huyện trưởng hút,
thì cứ tự nhiên.
Liễu huyện trưởng tất nhiên không thiếu lễ phép như vậy, liền cất thuốc lá đi.
- Liễu huyện trưởng, chúng tôi tới là muốn tìm hiểu qua chuyện phát sinh xung
đột với mấy người bạn Nhật Bản ở khách sạn Phù Dung.
Đoạn Lập Văn mặt vẫn mang nụ cười.
- Cám ơn lãnh đạo phòng đối ngoại quốc vụ viện quan tâm tới việc này, tình
huống như sau…..
Liễu huyện trưởng mỉm cười đem chuyện này thuật lại một lần, giống y như ghi
chép của cục công an, không may may có chút khác biệt nào.
- Nói như vậy là Sơn Điền Tuấn Ngạn đang nói dối rồi?
Đoạn Lập Văn hỏi, lặng lẽ theo dõi thái độ của Liễu Tuấn.
Thực tế Đoạn Lập Văn không tin tưởng ghi chép cùng ghi âm của cục công an
thành phố Đại Ninh, cả lời khai của nhân chứng cũng vậy, ông ta đã quá hiểu
phương thức làm việc của công an trong nước, thực sự muốn làm ra những thứ
chứng cứ đó chẳng có gì khó khăn cả.
Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Sự thực đúng là như thế, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này là hạng vô sỉ, ở trong
nước cũng có tiền án uống say gây chuyện, trêu ghẹo nữ nhân viên! Hơn nữa bản
thân hắn cũng thừa nhận cuộc phỏng vấn hôm đó là nói dối.
Đoạn Lập Văn ngạc nhiên:
- Ồ? Liễu huyện trưởng nói lời này có chứng cứ gì không?
Liễu Tuấn đi tới bên bàn làm việc, cầm lấy một xấp báo dày giao cho Đoạn Lập
Văn nói:
- Đây là bài báo mà mấy tạp trí có sức ảnh hưởng ở Nhật Bản cho đăng trong
mấy ngày qua. Bên trong đó tiết lộ chi tiết về tính không chân thực trong bài
phóng vấn hôm đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn, ngoài ra có mấy bài báo là của giới
truyền thông Hồng Kông chuyển tải lại, mời Đoạn chủ nhiệm xem.
Đoạn Chủ Nhiệm làm việc ở phòng đối ngoại quốc vụ viên, tinh thông tiếng Nhật,
tất nhiên không cần xem báo Hồng Kông chuyển tải, mà đọc trực tiếp nội dung
trong báo Nhật Bản.
Quả đúng như điều Liễu Tuấn nói, Sơn Điền Tuấn Ngạn ở trong nước có nhiều tiền
án uống rượu say và quấy rối nhân viên nữ trẻ tuổi, còn nhiều lần bị cảnh sát
Nhật Bản xử lý.
Trong báo còn cho đăng một phỏng vấn đặt biệt khác với Sơn Điền Tuấn Ngạn,
trong đó Sơn Điền Tuấn Ngạn thừa nhận những việc làm của mình ở thành phố Đại
Ninh vi phạm pháp luật đương địa, hôm đó bản thân có ý đồ trêu ghẹo nữ đồng
nghiệp gây ra tranh chấp, cũng thừa nhận mình động thủ trước, còn về phần
những lời như bị vô cớ đánh đập và bị vô cớ bắt giữ trong bài báo trước, là
nhất thời "tức giân" mà bịa ra, vì thể đặc biệt tỏ ý xin lỗi công khai.
Trên báo cho đăng tấm ảnh cỡ lớn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, vì thận trọng, Đoạn
Lập Văn còn lấy ảnh chụp trong hồ sơ công an thành phố Đại Ninh cung cấp cho
để đối chiếu một phen, xác thực được là đúng một người.
Đoạn Lập Văn và hai người đồng nghiệp nhìn nhau hồi lâu, thì ra mọi người đều
bị tiểu quỷ tử lừa gạt, thế mà còn coi đây là chuyện nghiêm túc để xử lý.
- Liễu huyện trưởng, thực sự là không ngờ tới.
Đoạn Lập Văn đứng dậy, một lần nữa bắt tay Liễu Tuấn.
- Tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này quá đáng ghét, lại còn làm ảnh hưởng tới công
tác thu hút đầu từ của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh.
Liễu Tuấn cười nói:
- Trên đời vốn vô sự, chỉ kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái vào thân! Một
tên hề chẳng thể ánh hưởng quá lớn
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác Giả: Khuyết DanhChương 601 : tổ điều tra quốc vụ việnNhóm dịch: HuntercdNguồn: vipvandanViệc công ty Nam Hoa đột nhiên lật lọng, còn mang một ý nghĩa sâu xa hơn, theo tin tức Tiếu Thanh phản hồi lại, công ty Nam Hoa có quan hệ mật thiết với tập đoàn họ Từ ở Hồng Kông, về tài chính có hỗ trợ mạnh mẽ của tập đoàn họ Từ.Sau khi trồng xong hơn một nghìn mẫu cây quả làm nước ép, công ty Nam Hoa đột nhiên lấy "quy tắc trò chơi" ra kiếm cớ ngừng hợp tác hai bên, không chỉ gây ấm ức thiệt hại cho huyện Ninh Bắc, mà còn có một mưu tính khác, đó là đổ thêm dầu vào lửa cho sự kiện "nha nội đánh người đầu tư nước ngoài".Chư vị hãy nhìn xem những hành động việc làm của tên nha nội Liễu Tuấn kia, cuối cùng đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt nhường nào? Lần trước nhóm người đầu tư nước Mỹ của Johnson còn chưa bắt đầu khảo sát đã rút lui, ảnh hưởng mặc dù không tốt, nhưng chưa mang lại tổn thất thực sự. Còn lần này người ta sợ thực rồi,Hạng người như vậy có tài đức gì mà được đặt ở vị trí huyện trưởng?Đối đãi với bạn bè quốc tế còn như thế, sao có thể tử tế với lương dân trong huyện được cơ chứ?Lần trước ở câu lạc bộ Trường Thành, Hà đại tiểu thư và chủ tịch Liễu phối hợp với nhau, cùng Liễu nha nội đẩy Từ Triết Hoằng tới chỗ không xuống nước được, làm hắn phải bất đắc dĩ ứng chiến, móc ra hai tỷ đồng cùng công ty Đằng Phi đấu đồng Yên ở thị trường hối đoái, hiện giờ đang ở trạng thái giao phong, tập đoàn họ Từ hơi thua một chút, không phải là chuyện lớn.Quan trong là Từ tam công tử cảm thấy bị người ta bóp cổ ép "đánh cuộc", ngay trước mặt hai vị "thái tử" là Khâu Tình Xuyên và Lý Kiến An, là rất mất thể diện.Từ Tam lại là bạn tốt của Cao nhị thiếu gia, bởi thể nhân cơ hội này "chơi" Liễu Tuấn một vố.Từ tam cổ động công ty Nam Hoa làm ra trò này, vậy đoán chừng Cao nhị ở kinh thành sắp có hưởng ứng rồi.Liễu nha nội thực sự là nổi giận rồi, nói với Tiểu Thanh qua điện thoại:- Đám khốn này đúng là không xử không được.Tiểu Thanh chỉ cười khẽ một tiếng, không nói gì cả.…..Hà đại tiểu thư nép sát vào lồng ngực rắn chắc của Liễu Tuấn, "hơi thở mong manh" rên rỉ:- Tiểu sắc ma, cậu mà còn như thế là chị giận đấy.Từ ngực Liễu Tuấn trở xuống, cùng với tấm lưng ong trơn mịn cùng với cặp mông mẩy căng của Hà đại tiểu thư dính sát vào nhau, hai tay ôm lấy ngực Hà Mộng Doanh, bóp đôi vú đầy đặn, chẳng hề để ý tới Hà Mộng Doanh nói:- Vậy sao chị lại còn kêu to như thế chứ?Liễu Tuấn cười xấu xa.- Không phải chuyện đó.Hà Mộng Doanh thẹn lắm, không chịu vặn vẹo phản kháng.- Cứ mỗi lần đều là vi tới thăm ông nội và thầy Chu của cậu, người ta trở thành "thuận đường ghé qua" rồi.- Này, chị nói chuyện phải bằng lương tâm chứ? Lần nào chả phải là tới thăm chị, ông nội và thầy Chu mới là "thuận đường ghé qua" thôi!Liễu Tuấn rất không vui.Hà Mộng Doanh cười khanh khách:- Giỏi lắm, xem chị có nói với ông nội không?Liễu Tuấn cười cười, tay bóp bầu ngực cô càng mạnh hơn, ghé sát vào tai Hà Mộng Doanh nói:- Vậy chị mau đi đi, một cái gan có đủ dùng không? Nếu không đủ dùng, cho chị mượn thêm một cái nhé?Hà Mộng Doanh cảm thấy hơi ngứa, liền ra sức rụt cổ lại, toàn thân cô đều nằm trong sự khống chế chặt chẽ của tiểu sắc ma, chỉ có cổ là có thể rụt lại thôi.- Này, hình như có người đang giờ trò với cậu.Hai người ân ái một hồi, Hà đại tiểu thư liền nói tới chuyện chính:Liễu Tuấn cười nói:- Cao lão nhị ấy mà, tên tiểu tử này vẫn nhớ thù.- Hắn không nhớ mà được à? Hắn lúc nào cũng nói với người khác, cả đời này chỉ bị thua thiệt trong tay cậu! Món nợ này ngày nào chưa trả được ngày đó hắn ngủ không yên.- Nhưng mà mà trả được khó lắm đấy.Liễu Tuân chẳng hề để ý:- Cao lão nhị có chút trí thông minh, bày ra nổi trò gì chứ, Cao Trường Hoành còn tạm được.Hà Mộng Doanh trở nên trịnh trọng, cổ sức quay người lại, đối mặt với Liễu Tuấn, nhìn vào mắt ý nói:- Cậu đừng có coi thường người ta, hắn chẳng làm được gì ra hồn, nhưng chơi thủ đoạn ngầm vẫn có tài dấy, chuyện kia của cậu giờ trong phạm vi kinh thành đã bàn tán xôn xao rồi.Phạm vi kinh thành mà Hà Mộng Doanh nói tất nhiên là nói tới phạm vi của Cao Tương Hoành cùng đám nha nội rồi, Cao Tương Hoành không dám nói với Cao bộ trưởng, càng chẳng dám quấy rầy Cao lão gia tử, nhưng đám mèo mả gà đồng của hắn, không chừng lộ chút tin tức cho ông già nhà mình, truyền đi truyền lại biết đâu những đại lão như Cao bộ trưởng cũng nghe ngóng được một chút.Liễu Tuấn cười nói:- Truyền đi, cứ để cho bọn chúng truyền đi.- Ý cậu là gì?Hà Mộng Doanh không hiểu, có điều nghe y nói lòng lại trở nên yên tâm, hình như chỉ cần tiểu ngoan đồng có thái độ này, vấn đề liền không lớn lắm.- Ha ha ha, sủa càng lớn, tới khi ăn đòn sẽ càng đau.Sự kiện "đám nha nội đánh đập nhà đầu tư quốc tế" xôn xao, cuối cùng quốc vụ viện phải phái tổ điều tra phòng đối ngoại xuống tìm hiểu tính chân thực của chuyện này.Tổ điều tra này quy cách không cao lắm, do phó chủ nhiệm phòng đối ngoại là Đoạn Lập Văn dẫn đội, cả nhóm chỉ có ba người, làm việc rất là kín đáo, khi trao đổi với phòng đối ngoại của chính phủ tỉnh cũng chỉ nói là xác minh tình huống, ngữ khí rất ôn hòa.Trạm thứ nhất của tổ điều tra là cục công an Đại Ninh nơi xử lý vụ việc này.Lương Quốc Cường đích thân ra mặt tiếp đãi tổ điều tra.Đoạn chủ nhiệm rất khách khí bày ra thái độ như tâm tình với Lương Quốc Cường, có điều Lương Quốc Cường không hàm hồ chút nào, rất quy củ lấy ra ghi lời khai ngày hôm đó của người làm chứng và đương sự.Từ ghi chép điều tra mà xét, Sơn Điền Tuấn Ngạn rõ ràng là đã nói dối trong cuộc phỏng vấn, vì trong lời khơi khai của hắn ở chi cục công an khu Thiên Mã, đã chính miệng thừa nhận trêu ghẹo Lâm Tú Quân, nhân viên công ty Sơn Điền, ngoài ra khi một nhân viên khác cán trở hẳn phi lễ tên là Trương Dục, Sơn Điền Tuấn Ngạn đã đánh Trương Dục và một nhân viên khác ở trong công ty, còn hai quân nhân xuất ngũ là Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn chỉ thấy không thuận mắt, bất bình mà ra tay thôi.Lời khai chẳng những có chữ ký của Sơn Điền Tuấn Ngạn và những nhân viên phía Nhật Bản, và vì thận trọng cục công an Đại Ninh còn có cho ghi âm lúc lấy lời khai.Đoạn Lập Văn cẩn thận xem hồ sơ và nghe ghi âm, không phát biểu ý kiến gì, chỉ đem những số chứng đó sao chép lại rồi mang đi.Đoàn người tổ điều tra tới trạm thứ hai là chi nhánh công ty trách nhiệm hữu hạn Sơn Điền đặt ở Đại Ninh, nhân viên người Nhật Bản của công ty này đã đổi sang người mới, đối với câu hỏi tổ điều tra tỏ thái độ ba không là không biết công nghe không thấy, chỉ nói là công ty đang thu gọn nghiệp vụ, chuẩn bị kết thúc chuyện đầu tư ở thành phố Đại Ninh, rút trở về Nhật Bản.Sắc mặt Đoạn Lập Văn tức thì sầm xuống.Không biết là ông ta nổi giận vì cách làm việc của người Nhật Bản, hay là vì nguyên nhân khác.Tổ điều tra lập tức tới hỏi thăm Trương Dục và Lâm Tú Quân hai người đương sự, cả hai đều đã không còn làm việc ở công ty Sơn Điền nữa, mà làm cho chi nhánh công ty địa ốc Hoa Hưng ở thành phố Đại Ninh, khi nhắc tới chuyện này, hai người đều tỏ ra vô cùng phẫn nộ, nghiến răng căm hận tên tiểu quỷ tử Sơn Điền Tuấn Ngạn không thôi.Trạm cuối cùng của tổ điều tra mới là tới gặp mặt Liễu nha nội.Cuộc gặp mặt diễn ra ở trong phòng làm việc tòa nhà chính phủ huyện Ninh Bắc.Liễu huyện trưởng hết sức khách khí với Đoạn Lập Văn, còn đích thân pha trà cho ba người, còn mang thuốc lá ra mời.Đoạn Lập Văn cười xua tay:- Cám ơn Liễu huyện trưởng, tôi không hút thuốc, nếu như huyện trưởng hút, thì cứ tự nhiên.Liễu huyện trưởng tất nhiên không thiếu lễ phép như vậy, liền cất thuốc lá đi.- Liễu huyện trưởng, chúng tôi tới là muốn tìm hiểu qua chuyện phát sinh xung đột với mấy người bạn Nhật Bản ở khách sạn Phù Dung.Đoạn Lập Văn mặt vẫn mang nụ cười.- Cám ơn lãnh đạo phòng đối ngoại quốc vụ viện quan tâm tới việc này, tình huống như sau…..Liễu huyện trưởng mỉm cười đem chuyện này thuật lại một lần, giống y như ghi chép của cục công an, không may may có chút khác biệt nào.- Nói như vậy là Sơn Điền Tuấn Ngạn đang nói dối rồi?Đoạn Lập Văn hỏi, lặng lẽ theo dõi thái độ của Liễu Tuấn.Thực tế Đoạn Lập Văn không tin tưởng ghi chép cùng ghi âm của cục công an thành phố Đại Ninh, cả lời khai của nhân chứng cũng vậy, ông ta đã quá hiểu phương thức làm việc của công an trong nước, thực sự muốn làm ra những thứ chứng cứ đó chẳng có gì khó khăn cả.Liễu Tuấn thản nhiên nói:- Sự thực đúng là như thế, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này là hạng vô sỉ, ở trong nước cũng có tiền án uống say gây chuyện, trêu ghẹo nữ nhân viên! Hơn nữa bản thân hắn cũng thừa nhận cuộc phỏng vấn hôm đó là nói dối.Đoạn Lập Văn ngạc nhiên:- Ồ? Liễu huyện trưởng nói lời này có chứng cứ gì không?Liễu Tuấn đi tới bên bàn làm việc, cầm lấy một xấp báo dày giao cho Đoạn Lập Văn nói:- Đây là bài báo mà mấy tạp trí có sức ảnh hưởng ở Nhật Bản cho đăng trong mấy ngày qua. Bên trong đó tiết lộ chi tiết về tính không chân thực trong bài phóng vấn hôm đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn, ngoài ra có mấy bài báo là của giới truyền thông Hồng Kông chuyển tải lại, mời Đoạn chủ nhiệm xem.Đoạn Chủ Nhiệm làm việc ở phòng đối ngoại quốc vụ viên, tinh thông tiếng Nhật, tất nhiên không cần xem báo Hồng Kông chuyển tải, mà đọc trực tiếp nội dung trong báo Nhật Bản.Quả đúng như điều Liễu Tuấn nói, Sơn Điền Tuấn Ngạn ở trong nước có nhiều tiền án uống rượu say và quấy rối nhân viên nữ trẻ tuổi, còn nhiều lần bị cảnh sát Nhật Bản xử lý.Trong báo còn cho đăng một phỏng vấn đặt biệt khác với Sơn Điền Tuấn Ngạn, trong đó Sơn Điền Tuấn Ngạn thừa nhận những việc làm của mình ở thành phố Đại Ninh vi phạm pháp luật đương địa, hôm đó bản thân có ý đồ trêu ghẹo nữ đồng nghiệp gây ra tranh chấp, cũng thừa nhận mình động thủ trước, còn về phần những lời như bị vô cớ đánh đập và bị vô cớ bắt giữ trong bài báo trước, là nhất thời "tức giân" mà bịa ra, vì thể đặc biệt tỏ ý xin lỗi công khai.Trên báo cho đăng tấm ảnh cỡ lớn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, vì thận trọng, Đoạn Lập Văn còn lấy ảnh chụp trong hồ sơ công an thành phố Đại Ninh cung cấp cho để đối chiếu một phen, xác thực được là đúng một người.Đoạn Lập Văn và hai người đồng nghiệp nhìn nhau hồi lâu, thì ra mọi người đều bị tiểu quỷ tử lừa gạt, thế mà còn coi đây là chuyện nghiêm túc để xử lý.- Liễu huyện trưởng, thực sự là không ngờ tới.Đoạn Lập Văn đứng dậy, một lần nữa bắt tay Liễu Tuấn.- Tên Sơn Điền Tuấn Ngạn này quá đáng ghét, lại còn làm ảnh hưởng tới công tác thu hút đầu từ của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh.Liễu Tuấn cười nói:- Trên đời vốn vô sự, chỉ kẻ tầm thường tự chuốc lấy phiền toái vào thân! Một tên hề chẳng thể ánh hưởng quá lớn