Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 907: Lời hứa tất thắng.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 909: Lời hứa tất thắng.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanHồng phó thủ tướng triệu kiến Liễu Tuấn vào ngày hôm sau vào buổi tối, dù sao lần này ông tới là để thị sát công tác ở tỉnh J, trưa nghe cán bộ chủ yếu của tỉnh báo cáo, chiều thị sát một số xí nghiệp, buổi tối triệu kiến Liễu Tuấn ở chỗ nghỉ, bất ngờ là ông triệu kiến cả hai cha con họ Liễu.Hai người vừa tới nơi chiêu đãi, Hồng lão tổng đứng dậy đón.Tất nhiên đãi ngộ này cấp cho Liễu Tấn Tài.Ban ngày là báo cáo việc công, buổi tối triệu kiến, không khí khá thả lỏng, Hồng phó thủ tướng nổi danh uy nghiêm, ở trường hợp công chúng ít thấy ông có khi nào mỉm cười, khi gặp hai cha con Liễu Tuấn trên mặt ông lộ ra chút nụ cười.- Đồng chí Tấn Tài, mời ngồi! Liễu Tuấn, cậu cũng ngồi đi.Nơi chiêu đãi của tỉnh ủy không tệ, bên trong trang trí không xa hoa lắm, lấy màu thẫm làm chủ thể hiện sự trang trọng, phòng khách rất lớn, Hồng lão tổng ngồi giữa, hai cha con họ Liễu bồi tiếp hai bên.- Đồng chí Tấn Tài, nghe nói đồng chí nghiên thuốc nặng, muốn hút cứ hút, chỗ tôi không cấm.Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Thủ trưởng, tôi hút thuốc cũng không ít.- Được, cậu cũng có thể hút, trước mặt quy tắc, ai cũng như nhau. Có điều Liễu Tuấn này, cậu tuổi còn trẻ, hút thuốc nhiều không tốt đâu...Hồng lão tổng tâm tình rất tốt, không lấy làm phật lòng, nhưng nhân vật như vậy không thể nhìn về ngoài mà đo lường được, có lẽ chỉ muốn làm không khí tích cực hơn.- Đồng chí Tần Tài, tôi mời cả hơi tới là có chuyện muốn thương lượng.Liễu Tấn Tai fhạ mình xuống:- Xin thủ trưởng chỉ thị.Hồng phó thủ tướng xua tay:- Ầy, đồng chí Tấn Tài, không cần khách khí như thế, thực sự thương lượng mà.Hai người giao đàm với nhau không ít rồi, nên Liễu Tấn Tài khá hiểu tính cách của ông, không nói nhiều nữa.- Liễu Tuấn, cậu có cái nhìn thế nào về cơn bão tài chính lần này.Hồng phó thủ tướng không hàn huyên nhiều, nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi thẳng thắn.Xem ra mọi người đoán không sai, Hồng phó thủ tướng quả nhiên là nhắm vào nguy cơ tài chính ĐNA đột nhiên bùng phát, hỏi như thế chính là cho thấy Liễu Tuấn mới là nhân vật chính của cuộc triệu kiến, Liễu Tấn Tài trở thành vật làm nền cho con trai.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, trầm ổn đáp:- Nằm trong dự liệu ạ.Hồng phó thủ tướng nhướng mày lên, thấy Liễu Tuấn trả lời rất thú vị, hỏi:- Trong dự liệu thế nào.Liễu Tuấn thoáng trầm tư, đáp:- Mấy năm qua các quốc gia ĐNA phát triển quá nhanh, chú trọng công năng của thị trường tài chính, bỏ qua kiến thiết cơ sở, kinh tế phát triển như thế chỉ là một sự giả tạo, là bong bóng kinh tế! Thị trường tài chính và tiền tệ đều lộ hết trước nòng súng của người ta, không chút bảo vệ nào, tồn tại quá nhiều ẩn họa, khiến cho quỹ tài chính đầu cơ ra tay với bọn họ, đó là chuyện đương nhiên. Giống như một đứa bé ba tuổi ôm đống vàng trong tay, chạy trên đường phố, ai cũng nảy lòng cướp đoạt.Nếu dự liệu trước nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến, Liễu Tuấn tất nhiên chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.Hồng phó thủ tướng khóe miệng hơi thoáng hiện nụ cười, tựa hồ thấy hình dung của Liễu Tuấn rất hay.- Ừm có lý, nói tiếp đi.- Hiện giờ nước ta chưa gia nhập WTO, kinh tế chưa thực sự hòa vào quỹ đạo của kinh tế thế giới, ảnh hưởng với chúng ta không lớn lắm, nghành nghiệp xuất khẩu sẽ bị ảnh hưởng một chút, có điều ĐNA không phải là thị trưởng xuất khẩu chủ yếu của chúng ta, nên ảnh hưởng rất có hạn.- Vậy Hồng Kông thì sao?Hồng phó thủ tướng đi thẳng vào trọng điểm.Liễu Tuấn cười khẽ, đáp:- Vấn đề ở Hồng Kông không lớn.- Ồ? Tại sao?Hồng phó thủ tưởng liếc sang Liễu Tấn Tài, ông khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng phán đoán của con trai.- Chiến tranh tài chính, cũng do thực lực quyết định tất cả. Đương nhiên, nếu nói nó như một cuộc chiến thì cũng có chiến thuật tập kích, nhưng Soros nếu muốn ra tay với Hồg Kông, thì không còn tính bất ngờ về chiến thuật nữa, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng. Hồng Kông mặc dù cũng có chính sách tài chính cực kỳ thoáng, nhưng có đề phòng, giới quản lý tài chính sẽ không phạm phải sai lầm như chính phủ Thái Lan.- Theo phân tích này thì quỹ tài chính quốc tế sẽ không ra tay với Hồng Kông.Hồng phó thủ tướng hỏi sát.- Không nhất định ạ, nhưng quỹ tài chính đầu cơ này, cứ thấy lợi là làm. Trong mắt bọn họ, Hồng Kông là một miếng thịt mỡ, nên khả năng bọn họ mạo hiểm ra tay vẫn còn.Liễu Tấn Tài lúc này xen vào, nói:- Điều đó cũng không sao, cho dù bọn họ ra tay, chưa chắc chiếm được lợi.- Đồng chí Tấn Tài sao khẳng định được như thế?Liễu Tấn Tài nói:- Những quỹ tài chính này nắm bắt rất chuẩn xu thế của thị trường, đó là ưu điểm của bọn họ. Song chuyện gì cũng có hai chiều, quá tin vào năng lực thao túng thị trường của mình cũng là khuyết điểm của họ. Hướng đi của thị trưởng, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh không bằng ảnh hưởng thực lực cơ bản, tự thân Hồng Kông có lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ, thêm vào dự trữ ngoại hối của chúng ta, bọn họ không nhất định chiếm được ưu thế.Hồng phó thủ tướng gật đầu:- Đồng chí phân tích như thế tôi rất tán đồng. Tổ quốc đại lục là hậu thuẫn kiên cường của Hồng Kông.Hồng Kông mới trở về, bảo về thị trường tài chính ổn định chẳng những xuất phát từ nhu cầu kinh tế, mà cũng là nhu cầu chính trị. Tài chính quốc tế ra tay với Hồng Kông, chính phủ TW phản ứng quyết liệt là hành động đương nhiên.Có điều vẻ mặt Hồng phó thủ tướng không được nhẹ nhõm.Bởi vì nguyên nhân lịch sử và hiện thực, giới tài chính trong nước chưa nhận thức được về tình thế tài chính quốc tế thấu triệt như chuyên gia phương tây, nhất là thiếu kinh nghiệm thao tác thực tế. Điểm này trong khoảng thời gian ngắn khó mà bù đắp, cho dù chính phủ TW và đặc khu Hồng Kông liên thủ, thực lực hùng mạnh, dù sao khó dự đoán chính xác được vốn nổi quốc tế lớn tới chừng nào.Hồng phó thủ tưởng mắt quắc lên nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi:- Liễu Tuấn, quỹ Thịnh Nghiệp có thái độ gì?Liễu Tuấn hơi giật mình, mặc dù y biết tập đoàn Thịnh Nghiệp đã bị lộ ra ngoài, nhưng mọi người chỉ hiểu ngầm trong lòng. Hồng phó thủ tướng đột nhiên hỏi thẳng như thế, đúng là làm người ta cả kinh, có điều y nhanh chóng bình tĩnh lại, đại khái đây là một trong số nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến hai cha con.Chỉ thuần túy là lấy việc luận việc, Hồng phó thủ tướng không có ý nhắm vào ai, tránh hiểu lầm.Hiện giờ, đối diện với khiêu chiến cực lớn, tất nhiên phải đoàn kết với tất cả sức mạnh có thể, quỹ Thịnh Nghiệp đã thành tổ chức tài chính hàng đầu thế giới, tìm hiểu hướng đi của nó là quan trọng nhất.Liễu Tuấn đón nhận ánh mắt sắc bén của Hồng phó thủ tướng, thành khẩn nói:- Xin thủ trưởng yên tâm, bên phía quỹ Thịnh Nghiệp không có vấn đề gì.Hồng phó thủ tướng thêm một câu:- Cậu đảm bảo chứ?Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, khẳng định:- Tôi đảm bảo.- Tốt.Hồng phó thủ tướng khẽ vỗ lên ghế sô pha, vẻ mặt có chút phấn chấn. Liễu tuấn đoán, thủ trưởng sắp ra quyết định rồi.- Đồng chí Tấn Tài, đồng chí Liễu Tuấn, Hồng Kông ắt phải giữ ổn định, đây là tiền đề cơ bản, để đảm bảo cho thị trường tài chính Hồng Kông, đảm bảo đồng đô la Hồng Kông không bị tác động xấu. Quốc vụ viện quyết định phái tiểu tổ chuyên gia tài chính tới Hồng Kông, giám sát mật thiết thế cục, lúc cần thiết, cùng cục quản lý tài chính Hồng Kông chung tay tác chiến.- Thủ trưởng anh minh.Liễu Tuấn không kìm được thốt lên.Hồng phó thủ tướng nói tiếp:- Tổ chuyên gia này do đồng chí Thịnh Đại Thành dẫn đội, Liễu Tuấn, cậu và Khâu Tình Xuyên cũng theo tổ chuyên gia cùng tới Hồng Kông đi.Thịnh Đại Thành là chuyên gia tài chính nổi tiếng trong nước, thân phận công khai là giáo sư kinh tế học của đại học thủ đô, viện sĩ viện khoa học xã hội quốc gia, phó hội trưởng hiệp hội nghiên cứu tài chính. Thực tế, Thịnh Đại Thành là quân sư tài chính hàng đầu của Hồng phó thủ tướng, do ông dẫn đội có thể thấy quyết tâm của thủ trưởng.- Liễu Tuấn, trận chiến này chỉ cho phép thắng không được phép bại! Cậu có tự tin không?Liễu Tuấn nghiêm nghị đáp:- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng ta tất thắng.- Hay, người trẻ tuổi phải có nhuệ khí. Đợi mọi người ca khúc khải hoàn, tôi đích thân mở tiệc chúc mừng.Hồng phó thủ tướng lại khẽ vỗ ghế sô pha, mắt lộ vẻ tán thưởng, rồi quay sang mỉm cười nói với Liễu Tấn Tài:- Đồng chí Tấn Tài, bắt tạm con trai đồng chí làm tráng đinh, đồng chí không có ý kiến gì chứ?Liễu Tấn Tài cũng cười:- Tráng đinh thủ trưởng đích thân bắt, có ý kiến cũng không dám nói.Hồng phó thủ tướng cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái.Hai cha con nhà họ Liễu đi rồi, Hồng phó thủ tướng lại triệu kiến riêng Khâu Tình Xuyên, hắn được phó tủ tướng coi trọng, nên thủ trưởng muốn nhân cơ hội này rèn luyện thêm cho Khâu Tình Xuyên, ý đồ này có thể thấy rõ ràng.Trận đại chiến thực sự như thế, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, trải qua thực chiến, năng lực chiến tranh tài chính quốc tế của Khâu Tình Xuyên hẳn sẽ nâng lên một bậc.Hồng phó thủ tướng dặn Khâu Tình Xuyên nghe nhiều nhìn nhiều học nhiều, tranh thủ làm thấu đáo.Khi từ phòng khách của Hồng phó thủ tướng đi ra, Khâu Tình Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười đáp:- Tôi đang đợi anh ngay ở cửa.Khâu Tình Xuyên tới đại sảnh, qua nhiên thấy y đang thong thong hút thuốc, hoàn toàn không để ý tới xung quanh đều là nhân viên công tác của văn phòng TW.Khâu Tình Xuyên không khỏi bật cười.Tên này đúng là có cá tính.
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 909: Lời hứa tất thắng.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Hồng phó thủ tướng triệu kiến Liễu Tuấn vào ngày hôm sau vào buổi tối, dù sao
lần này ông tới là để thị sát công tác ở tỉnh J, trưa nghe cán bộ chủ yếu của
tỉnh báo cáo, chiều thị sát một số xí nghiệp, buổi tối triệu kiến Liễu Tuấn ở
chỗ nghỉ, bất ngờ là ông triệu kiến cả hai cha con họ Liễu.
Hai người vừa tới nơi chiêu đãi, Hồng lão tổng đứng dậy đón.
Tất nhiên đãi ngộ này cấp cho Liễu Tấn Tài.
Ban ngày là báo cáo việc công, buổi tối triệu kiến, không khí khá thả lỏng,
Hồng phó thủ tướng nổi danh uy nghiêm, ở trường hợp công chúng ít thấy ông có
khi nào mỉm cười, khi gặp hai cha con Liễu Tuấn trên mặt ông lộ ra chút nụ
cười.
- Đồng chí Tấn Tài, mời ngồi! Liễu Tuấn, cậu cũng ngồi đi.
Nơi chiêu đãi của tỉnh ủy không tệ, bên trong trang trí không xa hoa lắm, lấy
màu thẫm làm chủ thể hiện sự trang trọng, phòng khách rất lớn, Hồng lão tổng
ngồi giữa, hai cha con họ Liễu bồi tiếp hai bên.
- Đồng chí Tấn Tài, nghe nói đồng chí nghiên thuốc nặng, muốn hút cứ hút, chỗ
tôi không cấm.
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.
Liễu Tuấn cười nói:
- Thủ trưởng, tôi hút thuốc cũng không ít.
- Được, cậu cũng có thể hút, trước mặt quy tắc, ai cũng như nhau. Có điều
Liễu Tuấn này, cậu tuổi còn trẻ, hút thuốc nhiều không tốt đâu...
Hồng lão tổng tâm tình rất tốt, không lấy làm phật lòng, nhưng nhân vật như
vậy không thể nhìn về ngoài mà đo lường được, có lẽ chỉ muốn làm không khí
tích cực hơn.
- Đồng chí Tần Tài, tôi mời cả hơi tới là có chuyện muốn thương lượng.
Liễu Tấn Tai fhạ mình xuống:
- Xin thủ trưởng chỉ thị.
Hồng phó thủ tướng xua tay:
- Ầy, đồng chí Tấn Tài, không cần khách khí như thế, thực sự thương lượng mà.
Hai người giao đàm với nhau không ít rồi, nên Liễu Tấn Tài khá hiểu tính cách
của ông, không nói nhiều nữa.
- Liễu Tuấn, cậu có cái nhìn thế nào về cơn bão tài chính lần này.
Hồng phó thủ tướng không hàn huyên nhiều, nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi thẳng
thắn.
Xem ra mọi người đoán không sai, Hồng phó thủ tướng quả nhiên là nhắm vào nguy
cơ tài chính ĐNA đột nhiên bùng phát, hỏi như thế chính là cho thấy Liễu Tuấn
mới là nhân vật chính của cuộc triệu kiến, Liễu Tấn Tài trở thành vật làm nền
cho con trai.
Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, trầm ổn đáp:
- Nằm trong dự liệu ạ.
Hồng phó thủ tướng nhướng mày lên, thấy Liễu Tuấn trả lời rất thú vị, hỏi:
- Trong dự liệu thế nào.
Liễu Tuấn thoáng trầm tư, đáp:
- Mấy năm qua các quốc gia ĐNA phát triển quá nhanh, chú trọng công năng của
thị trường tài chính, bỏ qua kiến thiết cơ sở, kinh tế phát triển như thế chỉ
là một sự giả tạo, là bong bóng kinh tế! Thị trường tài chính và tiền tệ đều
lộ hết trước nòng súng của người ta, không chút bảo vệ nào, tồn tại quá nhiều
ẩn họa, khiến cho quỹ tài chính đầu cơ ra tay với bọn họ, đó là chuyện đương
nhiên. Giống như một đứa bé ba tuổi ôm đống vàng trong tay, chạy trên đường
phố, ai cũng nảy lòng cướp đoạt.
Nếu dự liệu trước nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến, Liễu Tuấn tất
nhiên chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.
Hồng phó thủ tướng khóe miệng hơi thoáng hiện nụ cười, tựa hồ thấy hình dung
của Liễu Tuấn rất hay.
- Ừm có lý, nói tiếp đi.
- Hiện giờ nước ta chưa gia nhập WTO, kinh tế chưa thực sự hòa vào quỹ đạo
của kinh tế thế giới, ảnh hưởng với chúng ta không lớn lắm, nghành nghiệp xuất
khẩu sẽ bị ảnh hưởng một chút, có điều ĐNA không phải là thị trưởng xuất khẩu
chủ yếu của chúng ta, nên ảnh hưởng rất có hạn.
- Vậy Hồng Kông thì sao?
Hồng phó thủ tướng đi thẳng vào trọng điểm.
Liễu Tuấn cười khẽ, đáp:
- Vấn đề ở Hồng Kông không lớn.
- Ồ? Tại sao?
Hồng phó thủ tưởng liếc sang Liễu Tấn Tài, ông khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng phán
đoán của con trai.
- Chiến tranh tài chính, cũng do thực lực quyết định tất cả. Đương nhiên, nếu
nói nó như một cuộc chiến thì cũng có chiến thuật tập kích, nhưng Soros nếu
muốn ra tay với Hồg Kông, thì không còn tính bất ngờ về chiến thuật nữa, chỉ
có thể lấy cứng chọi cứng. Hồng Kông mặc dù cũng có chính sách tài chính cực
kỳ thoáng, nhưng có đề phòng, giới quản lý tài chính sẽ không phạm phải sai
lầm như chính phủ Thái Lan.
- Theo phân tích này thì quỹ tài chính quốc tế sẽ không ra tay với Hồng Kông.
Hồng phó thủ tướng hỏi sát.
- Không nhất định ạ, nhưng quỹ tài chính đầu cơ này, cứ thấy lợi là làm.
Trong mắt bọn họ, Hồng Kông là một miếng thịt mỡ, nên khả năng bọn họ mạo hiểm
ra tay vẫn còn.
Liễu Tấn Tài lúc này xen vào, nói:
- Điều đó cũng không sao, cho dù bọn họ ra tay, chưa chắc chiếm được lợi.
- Đồng chí Tấn Tài sao khẳng định được như thế?
Liễu Tấn Tài nói:
- Những quỹ tài chính này nắm bắt rất chuẩn xu thế của thị trường, đó là ưu
điểm của bọn họ. Song chuyện gì cũng có hai chiều, quá tin vào năng lực thao
túng thị trường của mình cũng là khuyết điểm của họ. Hướng đi của thị trưởng,
bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh không bằng ảnh hưởng thực lực cơ bản, tự thân Hồng
Kông có lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ, thêm vào dự trữ ngoại hối của chúng
ta, bọn họ không nhất định chiếm được ưu thế.
Hồng phó thủ tướng gật đầu:
- Đồng chí phân tích như thế tôi rất tán đồng. Tổ quốc đại lục là hậu thuẫn
kiên cường của Hồng Kông.
Hồng Kông mới trở về, bảo về thị trường tài chính ổn định chẳng những xuất
phát từ nhu cầu kinh tế, mà cũng là nhu cầu chính trị. Tài chính quốc tế ra
tay với Hồng Kông, chính phủ TW phản ứng quyết liệt là hành động đương nhiên.
Có điều vẻ mặt Hồng phó thủ tướng không được nhẹ nhõm.
Bởi vì nguyên nhân lịch sử và hiện thực, giới tài chính trong nước chưa nhận
thức được về tình thế tài chính quốc tế thấu triệt như chuyên gia phương tây,
nhất là thiếu kinh nghiệm thao tác thực tế. Điểm này trong khoảng thời gian
ngắn khó mà bù đắp, cho dù chính phủ TW và đặc khu Hồng Kông liên thủ, thực
lực hùng mạnh, dù sao khó dự đoán chính xác được vốn nổi quốc tế lớn tới chừng
nào.
Hồng phó thủ tưởng mắt quắc lên nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi:
- Liễu Tuấn, quỹ Thịnh Nghiệp có thái độ gì?
Liễu Tuấn hơi giật mình, mặc dù y biết tập đoàn Thịnh Nghiệp đã bị lộ ra
ngoài, nhưng mọi người chỉ hiểu ngầm trong lòng. Hồng phó thủ tướng đột nhiên
hỏi thẳng như thế, đúng là làm người ta cả kinh, có điều y nhanh chóng bình
tĩnh lại, đại khái đây là một trong số nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu
kiến hai cha con.
Chỉ thuần túy là lấy việc luận việc, Hồng phó thủ tướng không có ý nhắm vào
ai, tránh hiểu lầm.
Hiện giờ, đối diện với khiêu chiến cực lớn, tất nhiên phải đoàn kết với tất cả
sức mạnh có thể, quỹ Thịnh Nghiệp đã thành tổ chức tài chính hàng đầu thế
giới, tìm hiểu hướng đi của nó là quan trọng nhất.
Liễu Tuấn đón nhận ánh mắt sắc bén của Hồng phó thủ tướng, thành khẩn nói:
- Xin thủ trưởng yên tâm, bên phía quỹ Thịnh Nghiệp không có vấn đề gì.
Hồng phó thủ tướng thêm một câu:
- Cậu đảm bảo chứ?
Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, khẳng định:
- Tôi đảm bảo.
- Tốt.
Hồng phó thủ tướng khẽ vỗ lên ghế sô pha, vẻ mặt có chút phấn chấn. Liễu tuấn
đoán, thủ trưởng sắp ra quyết định rồi.
- Đồng chí Tấn Tài, đồng chí Liễu Tuấn, Hồng Kông ắt phải giữ ổn định, đây là
tiền đề cơ bản, để đảm bảo cho thị trường tài chính Hồng Kông, đảm bảo đồng đô
la Hồng Kông không bị tác động xấu. Quốc vụ viện quyết định phái tiểu tổ
chuyên gia tài chính tới Hồng Kông, giám sát mật thiết thế cục, lúc cần thiết,
cùng cục quản lý tài chính Hồng Kông chung tay tác chiến.
- Thủ trưởng anh minh.
Liễu Tuấn không kìm được thốt lên.
Hồng phó thủ tướng nói tiếp:
- Tổ chuyên gia này do đồng chí Thịnh Đại Thành dẫn đội, Liễu Tuấn, cậu và
Khâu Tình Xuyên cũng theo tổ chuyên gia cùng tới Hồng Kông đi.
Thịnh Đại Thành là chuyên gia tài chính nổi tiếng trong nước, thân phận công
khai là giáo sư kinh tế học của đại học thủ đô, viện sĩ viện khoa học xã hội
quốc gia, phó hội trưởng hiệp hội nghiên cứu tài chính. Thực tế, Thịnh Đại
Thành là quân sư tài chính hàng đầu của Hồng phó thủ tướng, do ông dẫn đội có
thể thấy quyết tâm của thủ trưởng.
- Liễu Tuấn, trận chiến này chỉ cho phép thắng không được phép bại! Cậu có tự
tin không?
Liễu Tuấn nghiêm nghị đáp:
- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng ta tất thắng.
- Hay, người trẻ tuổi phải có nhuệ khí. Đợi mọi người ca khúc khải hoàn, tôi
đích thân mở tiệc chúc mừng.
Hồng phó thủ tướng lại khẽ vỗ ghế sô pha, mắt lộ vẻ tán thưởng, rồi quay sang
mỉm cười nói với Liễu Tấn Tài:
- Đồng chí Tấn Tài, bắt tạm con trai đồng chí làm tráng đinh, đồng chí không
có ý kiến gì chứ?
Liễu Tấn Tài cũng cười:
- Tráng đinh thủ trưởng đích thân bắt, có ý kiến cũng không dám nói.
Hồng phó thủ tướng cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái.
Hai cha con nhà họ Liễu đi rồi, Hồng phó thủ tướng lại triệu kiến riêng Khâu
Tình Xuyên, hắn được phó tủ tướng coi trọng, nên thủ trưởng muốn nhân cơ hội
này rèn luyện thêm cho Khâu Tình Xuyên, ý đồ này có thể thấy rõ ràng.
Trận đại chiến thực sự như thế, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, trải
qua thực chiến, năng lực chiến tranh tài chính quốc tế của Khâu Tình Xuyên hẳn
sẽ nâng lên một bậc.
Hồng phó thủ tướng dặn Khâu Tình Xuyên nghe nhiều nhìn nhiều học nhiều, tranh
thủ làm thấu đáo.
Khi từ phòng khách của Hồng phó thủ tướng đi ra, Khâu Tình Xuyên lập tức gọi
điện thoại cho Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười đáp:
- Tôi đang đợi anh ngay ở cửa.
Khâu Tình Xuyên tới đại sảnh, qua nhiên thấy y đang thong thong hút thuốc,
hoàn toàn không để ý tới xung quanh đều là nhân viên công tác của văn phòng
TW.
Khâu Tình Xuyên không khỏi bật cười.
Tên này đúng là có cá tính.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 909: Lời hứa tất thắng.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanHồng phó thủ tướng triệu kiến Liễu Tuấn vào ngày hôm sau vào buổi tối, dù sao lần này ông tới là để thị sát công tác ở tỉnh J, trưa nghe cán bộ chủ yếu của tỉnh báo cáo, chiều thị sát một số xí nghiệp, buổi tối triệu kiến Liễu Tuấn ở chỗ nghỉ, bất ngờ là ông triệu kiến cả hai cha con họ Liễu.Hai người vừa tới nơi chiêu đãi, Hồng lão tổng đứng dậy đón.Tất nhiên đãi ngộ này cấp cho Liễu Tấn Tài.Ban ngày là báo cáo việc công, buổi tối triệu kiến, không khí khá thả lỏng, Hồng phó thủ tướng nổi danh uy nghiêm, ở trường hợp công chúng ít thấy ông có khi nào mỉm cười, khi gặp hai cha con Liễu Tuấn trên mặt ông lộ ra chút nụ cười.- Đồng chí Tấn Tài, mời ngồi! Liễu Tuấn, cậu cũng ngồi đi.Nơi chiêu đãi của tỉnh ủy không tệ, bên trong trang trí không xa hoa lắm, lấy màu thẫm làm chủ thể hiện sự trang trọng, phòng khách rất lớn, Hồng lão tổng ngồi giữa, hai cha con họ Liễu bồi tiếp hai bên.- Đồng chí Tấn Tài, nghe nói đồng chí nghiên thuốc nặng, muốn hút cứ hút, chỗ tôi không cấm.Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu.Liễu Tuấn cười nói:- Thủ trưởng, tôi hút thuốc cũng không ít.- Được, cậu cũng có thể hút, trước mặt quy tắc, ai cũng như nhau. Có điều Liễu Tuấn này, cậu tuổi còn trẻ, hút thuốc nhiều không tốt đâu...Hồng lão tổng tâm tình rất tốt, không lấy làm phật lòng, nhưng nhân vật như vậy không thể nhìn về ngoài mà đo lường được, có lẽ chỉ muốn làm không khí tích cực hơn.- Đồng chí Tần Tài, tôi mời cả hơi tới là có chuyện muốn thương lượng.Liễu Tấn Tai fhạ mình xuống:- Xin thủ trưởng chỉ thị.Hồng phó thủ tướng xua tay:- Ầy, đồng chí Tấn Tài, không cần khách khí như thế, thực sự thương lượng mà.Hai người giao đàm với nhau không ít rồi, nên Liễu Tấn Tài khá hiểu tính cách của ông, không nói nhiều nữa.- Liễu Tuấn, cậu có cái nhìn thế nào về cơn bão tài chính lần này.Hồng phó thủ tướng không hàn huyên nhiều, nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi thẳng thắn.Xem ra mọi người đoán không sai, Hồng phó thủ tướng quả nhiên là nhắm vào nguy cơ tài chính ĐNA đột nhiên bùng phát, hỏi như thế chính là cho thấy Liễu Tuấn mới là nhân vật chính của cuộc triệu kiến, Liễu Tấn Tài trở thành vật làm nền cho con trai.Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, trầm ổn đáp:- Nằm trong dự liệu ạ.Hồng phó thủ tướng nhướng mày lên, thấy Liễu Tuấn trả lời rất thú vị, hỏi:- Trong dự liệu thế nào.Liễu Tuấn thoáng trầm tư, đáp:- Mấy năm qua các quốc gia ĐNA phát triển quá nhanh, chú trọng công năng của thị trường tài chính, bỏ qua kiến thiết cơ sở, kinh tế phát triển như thế chỉ là một sự giả tạo, là bong bóng kinh tế! Thị trường tài chính và tiền tệ đều lộ hết trước nòng súng của người ta, không chút bảo vệ nào, tồn tại quá nhiều ẩn họa, khiến cho quỹ tài chính đầu cơ ra tay với bọn họ, đó là chuyện đương nhiên. Giống như một đứa bé ba tuổi ôm đống vàng trong tay, chạy trên đường phố, ai cũng nảy lòng cướp đoạt.Nếu dự liệu trước nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến, Liễu Tuấn tất nhiên chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.Hồng phó thủ tướng khóe miệng hơi thoáng hiện nụ cười, tựa hồ thấy hình dung của Liễu Tuấn rất hay.- Ừm có lý, nói tiếp đi.- Hiện giờ nước ta chưa gia nhập WTO, kinh tế chưa thực sự hòa vào quỹ đạo của kinh tế thế giới, ảnh hưởng với chúng ta không lớn lắm, nghành nghiệp xuất khẩu sẽ bị ảnh hưởng một chút, có điều ĐNA không phải là thị trưởng xuất khẩu chủ yếu của chúng ta, nên ảnh hưởng rất có hạn.- Vậy Hồng Kông thì sao?Hồng phó thủ tướng đi thẳng vào trọng điểm.Liễu Tuấn cười khẽ, đáp:- Vấn đề ở Hồng Kông không lớn.- Ồ? Tại sao?Hồng phó thủ tưởng liếc sang Liễu Tấn Tài, ông khẽ gật đầu, tỏ ý tán đồng phán đoán của con trai.- Chiến tranh tài chính, cũng do thực lực quyết định tất cả. Đương nhiên, nếu nói nó như một cuộc chiến thì cũng có chiến thuật tập kích, nhưng Soros nếu muốn ra tay với Hồg Kông, thì không còn tính bất ngờ về chiến thuật nữa, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng. Hồng Kông mặc dù cũng có chính sách tài chính cực kỳ thoáng, nhưng có đề phòng, giới quản lý tài chính sẽ không phạm phải sai lầm như chính phủ Thái Lan.- Theo phân tích này thì quỹ tài chính quốc tế sẽ không ra tay với Hồng Kông.Hồng phó thủ tướng hỏi sát.- Không nhất định ạ, nhưng quỹ tài chính đầu cơ này, cứ thấy lợi là làm. Trong mắt bọn họ, Hồng Kông là một miếng thịt mỡ, nên khả năng bọn họ mạo hiểm ra tay vẫn còn.Liễu Tấn Tài lúc này xen vào, nói:- Điều đó cũng không sao, cho dù bọn họ ra tay, chưa chắc chiếm được lợi.- Đồng chí Tấn Tài sao khẳng định được như thế?Liễu Tấn Tài nói:- Những quỹ tài chính này nắm bắt rất chuẩn xu thế của thị trường, đó là ưu điểm của bọn họ. Song chuyện gì cũng có hai chiều, quá tin vào năng lực thao túng thị trường của mình cũng là khuyết điểm của họ. Hướng đi của thị trưởng, bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh không bằng ảnh hưởng thực lực cơ bản, tự thân Hồng Kông có lượng dự trữ ngoại hối khổng lồ, thêm vào dự trữ ngoại hối của chúng ta, bọn họ không nhất định chiếm được ưu thế.Hồng phó thủ tướng gật đầu:- Đồng chí phân tích như thế tôi rất tán đồng. Tổ quốc đại lục là hậu thuẫn kiên cường của Hồng Kông.Hồng Kông mới trở về, bảo về thị trường tài chính ổn định chẳng những xuất phát từ nhu cầu kinh tế, mà cũng là nhu cầu chính trị. Tài chính quốc tế ra tay với Hồng Kông, chính phủ TW phản ứng quyết liệt là hành động đương nhiên.Có điều vẻ mặt Hồng phó thủ tướng không được nhẹ nhõm.Bởi vì nguyên nhân lịch sử và hiện thực, giới tài chính trong nước chưa nhận thức được về tình thế tài chính quốc tế thấu triệt như chuyên gia phương tây, nhất là thiếu kinh nghiệm thao tác thực tế. Điểm này trong khoảng thời gian ngắn khó mà bù đắp, cho dù chính phủ TW và đặc khu Hồng Kông liên thủ, thực lực hùng mạnh, dù sao khó dự đoán chính xác được vốn nổi quốc tế lớn tới chừng nào.Hồng phó thủ tưởng mắt quắc lên nhìn thẳng Liễu Tuấn, hỏi:- Liễu Tuấn, quỹ Thịnh Nghiệp có thái độ gì?Liễu Tuấn hơi giật mình, mặc dù y biết tập đoàn Thịnh Nghiệp đã bị lộ ra ngoài, nhưng mọi người chỉ hiểu ngầm trong lòng. Hồng phó thủ tướng đột nhiên hỏi thẳng như thế, đúng là làm người ta cả kinh, có điều y nhanh chóng bình tĩnh lại, đại khái đây là một trong số nguyên nhân Hồng phó thủ tướng triệu kiến hai cha con.Chỉ thuần túy là lấy việc luận việc, Hồng phó thủ tướng không có ý nhắm vào ai, tránh hiểu lầm.Hiện giờ, đối diện với khiêu chiến cực lớn, tất nhiên phải đoàn kết với tất cả sức mạnh có thể, quỹ Thịnh Nghiệp đã thành tổ chức tài chính hàng đầu thế giới, tìm hiểu hướng đi của nó là quan trọng nhất.Liễu Tuấn đón nhận ánh mắt sắc bén của Hồng phó thủ tướng, thành khẩn nói:- Xin thủ trưởng yên tâm, bên phía quỹ Thịnh Nghiệp không có vấn đề gì.Hồng phó thủ tướng thêm một câu:- Cậu đảm bảo chứ?Liễu Tuấn ưỡn thẳng lưng, khẳng định:- Tôi đảm bảo.- Tốt.Hồng phó thủ tướng khẽ vỗ lên ghế sô pha, vẻ mặt có chút phấn chấn. Liễu tuấn đoán, thủ trưởng sắp ra quyết định rồi.- Đồng chí Tấn Tài, đồng chí Liễu Tuấn, Hồng Kông ắt phải giữ ổn định, đây là tiền đề cơ bản, để đảm bảo cho thị trường tài chính Hồng Kông, đảm bảo đồng đô la Hồng Kông không bị tác động xấu. Quốc vụ viện quyết định phái tiểu tổ chuyên gia tài chính tới Hồng Kông, giám sát mật thiết thế cục, lúc cần thiết, cùng cục quản lý tài chính Hồng Kông chung tay tác chiến.- Thủ trưởng anh minh.Liễu Tuấn không kìm được thốt lên.Hồng phó thủ tướng nói tiếp:- Tổ chuyên gia này do đồng chí Thịnh Đại Thành dẫn đội, Liễu Tuấn, cậu và Khâu Tình Xuyên cũng theo tổ chuyên gia cùng tới Hồng Kông đi.Thịnh Đại Thành là chuyên gia tài chính nổi tiếng trong nước, thân phận công khai là giáo sư kinh tế học của đại học thủ đô, viện sĩ viện khoa học xã hội quốc gia, phó hội trưởng hiệp hội nghiên cứu tài chính. Thực tế, Thịnh Đại Thành là quân sư tài chính hàng đầu của Hồng phó thủ tướng, do ông dẫn đội có thể thấy quyết tâm của thủ trưởng.- Liễu Tuấn, trận chiến này chỉ cho phép thắng không được phép bại! Cậu có tự tin không?Liễu Tuấn nghiêm nghị đáp:- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng ta tất thắng.- Hay, người trẻ tuổi phải có nhuệ khí. Đợi mọi người ca khúc khải hoàn, tôi đích thân mở tiệc chúc mừng.Hồng phó thủ tướng lại khẽ vỗ ghế sô pha, mắt lộ vẻ tán thưởng, rồi quay sang mỉm cười nói với Liễu Tấn Tài:- Đồng chí Tấn Tài, bắt tạm con trai đồng chí làm tráng đinh, đồng chí không có ý kiến gì chứ?Liễu Tấn Tài cũng cười:- Tráng đinh thủ trưởng đích thân bắt, có ý kiến cũng không dám nói.Hồng phó thủ tướng cười lớn, tiếng cười rất sảng khoái.Hai cha con nhà họ Liễu đi rồi, Hồng phó thủ tướng lại triệu kiến riêng Khâu Tình Xuyên, hắn được phó tủ tướng coi trọng, nên thủ trưởng muốn nhân cơ hội này rèn luyện thêm cho Khâu Tình Xuyên, ý đồ này có thể thấy rõ ràng.Trận đại chiến thực sự như thế, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, trải qua thực chiến, năng lực chiến tranh tài chính quốc tế của Khâu Tình Xuyên hẳn sẽ nâng lên một bậc.Hồng phó thủ tướng dặn Khâu Tình Xuyên nghe nhiều nhìn nhiều học nhiều, tranh thủ làm thấu đáo.Khi từ phòng khách của Hồng phó thủ tướng đi ra, Khâu Tình Xuyên lập tức gọi điện thoại cho Liễu Tuấn.Liễu Tuấn cười đáp:- Tôi đang đợi anh ngay ở cửa.Khâu Tình Xuyên tới đại sảnh, qua nhiên thấy y đang thong thong hút thuốc, hoàn toàn không để ý tới xung quanh đều là nhân viên công tác của văn phòng TW.Khâu Tình Xuyên không khỏi bật cười.Tên này đúng là có cá tính.