Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 1076: Ngũ đường hội thẩm.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1080: Ngũ đường hội thẩm.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandan- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?Hồng thủ tướng chỉ hỏi đơn giản một câu đã làm Liễu Tuấn càng trở nên bất an, theo lý thường, Hồng thủ tướng mời cả cha y tới đây là một tín hiệu tốt, nhưng Liễu Tuấn không nông cạn như thế, đây là Hồng thủ tướng, đâu có thể suy đoán tâm thái như "ông bác hàng xóm" được.Bất kể kiếp trước hay kiếp này, ấn tượng của Hồng thủ tướng lưu lại trong lòng người là thiết diện vô tư.Huống chi đúng như Thai Duy Thanh nói, đây là vấn đề chế độ sở hữu.- Vâng thư thủ trưởng, Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi.- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nảy ra ý tưởng này.Hồng thủ tướng hỏi bình thản, nhưng ánh mắt trí tuệ lướt qua trên mặt, làm Liễu thị trưởng luôn trấn tĩnh cũng phải hơi run lên.Hôm nay "ngũ đường hội thẩm", hẳn là phán xét cuối cùng cho chuyện này rồi.Liễu Tuấn chỉnh đốn lại tư duy, ưỡn mình lên nói:- Đường lối đại khái chính phủ Tiềm Châu đã có báo cáo lên trên trình bày rõ ràng rồi. Tôi xin giới thiệu đơn giản một chút.. Là đường lối cơ bản nhất để tranh thủ thời gian.- Tranh thủ thời gian?Hồng thủ tướng hỏi lại, tựa hồ lại như tự lẩm bẩm.- Vâng thưa thủ tướng, cuối năm ngoài Tiềm Châu gặp phải lũ lớn, cho dù đê bao không vỡ, kinh tế toàn thành phố vẫn tổn thất nặng nề, theo trình tự thông thường, xây dựng lại sau thiên tai, khôi phục lại sản xuất, thì phải mất một hai năm mới khôi phục lại mức độ trước thiên tai. Thực sự mà nói, cho dù khôi phục lại trình độ lúc trước, tôi cũng thấy quá chậm, không có sức cạnh tranh gì, nếu không nghĩ cách, Tiềm Châu chỉ có đi sau lưng người ta, càng ngày càng thụt lùi.Một khi bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, đầu óc Liễu Tuấn liền trở nên tỉnh táo, chút lo lắng bất an vừa rồi vứt tận lên chín tầng trừi, toàn thân trở nên tràn trề tự tin.Mấy vị quan lớn thì bình thường, họ ai chẳng là nhân vật lớn từng trải sóng gió bão bùng?Người trẻ tuổi phụ trách ghi chép kia thì ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, người này chạc tuổi mình mà đối diện với các vị trọng thần không có chút rụt rè nào, không thẹn là công tử của Liễu phó thủ tướng.- Biện pháp cậu nghĩ ra chính là bán gia sản.Hồng thủ tướng hỏi thoáng có chút châm chọc.- Báo cáo thủ tướng, không phải là bán gia sản, mà là tập trung tài chính, biến tiền sống thành tiền chết, tổng thu nhập tài chính năm 1997 của Tiềm Châu chỉ vẻn vẹn có 730 triệu, tài lực có thể dùng cơ bản cạn kiệt, lại không có sản nghiệp trụ cột, công có công nghiệp và thương nhiệp sôi động, nguồn thuế không nhiều. Nói cách khác chỉ đơn thuần dựa vào thu nhập của Tiềm Châu thì còn xa mới đủ, riêng tu sửa mạng lưới giao thông đã tiêu hao hơn 4 tỷ, một khoản tiền lớn như thế bất kể đi vay hay kêu gọi đầu tư đều không thức tế. Nhưng Tiềm Châu cần phải mau chóng cải tạo mạng lưới giao thông, đó là điều kiện cơ bản nhất để phát triển kinh tế. Nếu không thứ bên trong không ra được, hàng bên ngoài chẳng vào nổi, có mời người ta tới đầu tư người ta cũng chẳng tới.Liễu Tuấn nói lưu loát.Ngay câu nói đầu tiên của Liễu Tuấn đã làm cho nhân viên ghi chép tay run lên, trực tiếp bác lời của thủ tướng, vị Liễu công tử này gan không tầm thường.Hồng thủ tướng không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi:- Vậy cậu đã nghĩ tới vấn đề chế độ sở hữu chưa?- Thưa, đã nghĩ tới.Liễu Tuấn đáp không chút do dự.- Chuyện này không thể đơn thuần dùng chế độ sở hữu ra quyết định, nếu như nhìn từ đại cục, nhìn từ quan điểm về lâu về dài, tổng giá trị tài sản quốc hữu của Tiềm Châu sẽ không sút giảm, mà chỉ càng ngày một gia tăng, bởi vì số tiền kiếm được, vẫn dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, ví dụ như sau khi cải tạo mạng lưới giao thông, đó là tài sản quốc gia tăng lên. Cho dù sự tăng trưởng này chỉ là vô hình, nhưng mang lại lợi ích thiết thực cho người dân cho kinh tế Tiềm Châu, lại là điều dễ thấy. Ví dụ chúng tôi bán một phần tài sản quốc hữu, dùng xây dựng khu công nghiệp khoa học kỹ thuật, đó chính là tài sản quốc hữu mới, hơn nữa cùng với đầu tư bên ngoài tiến vào, khu công nghiệp này sẽ mau chóng tăng giá trị, tức là thực thiện được việc làm tài sản quốc hữu tăng giá trị.Các vị trọng thần dùng ánh mắt giao lưu với nhau.Thống đốc ngân hàng TW hỏi:- Đồng Liễu Tuấn, món tiền này thực hiện giám sát ra sao?Liễu Tuấn lòng vui mừng, Hướng Xử Hậu hỏi tới thao tác cụ thể, tức là đại biểu cho thái độ ông ta về việc này rồi, nếu không ông ta sẽ không hỏi như vậy trước mặt Hồng thủ tướng. Liễu Tuấn biết, Hướng Xử Hậu là một trong số tâm phúc Hồng thủ tướng coi trọng nhát.- Hướng thống đốc, ở Tiềm Châu hiện giờ cũng chỉ mới ở giai đoạn thí điểm, vì mục tiêu khá đơn giản, số tiền không lớn, nên giám sát không lớn lắm, do đích thân tôi giám sát, tất cả việc định giá tài sản đều do chuyên gia tỉnh tiến hành. Đương nhiên, nếu sau này mở rộng tới các khu huyện, vấn đề giám sát sẽ càng trở nên trọng yếu, ý kiến cá nhân tôi, do chính phủ và ngân hàng nhân dân cùng giám sát.Hướng Xử Hậu gật đầu, những người khác miệng đều hiện nụ cười.Anh chàng này, tới cách làm của thành phố còn chưa được chấp thuận, đã nghĩ tới mở rộng đến các khu huyện cấp dưới rồi, đúng là rất tự tin, nhận đinh buổi "ngũ đường hội thẩm" hôm nay, nhất định y là người thắng.Hồng thủ tướng cau mày hoỉ:- Cách làm này của cậu, chỉ là bán gia sản thôi phải phông?Liễu Tuấn ngẩn ra, thủ tương nói thế là sao? Mình còn chiêu gì mới nữa à?- Báo cáo thủ tướng, tạm thời còn đang trong giai đoạn mày mò. Có điều tôi cho rằng, phương thức này giải quyết thiếu thốn tài chính của chính phủ, thiếu thống tài chính của các xĩ nghiệp quy mô nhỏ. Ngoài cách vay ngân hàng, phát hành cổ phiếu, thì đây là con đường tập trung tài chínhngắn nhất.Thủ tướng không đáp lời mà nhìn qua Tống Ngạn Xương.Tống Ngạn Xương gật đầu nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, các xí nghiệp nhỏ luôn không trả được tiền thuê, đó là vấn đề chướng ngại lớn.Nghe lời này, Liễu Tuấn càng tự tin, mỉm cười đáp:- Tống chủ nhiệm, căn cứ vào quỹ tích phát triển mô hình cho thuê nước ta hai mươi năm qua mà nói, nợ tiền thuê đúng là chướng ngại cho sự phát triển của mô hònh này. Nhưng chuyện gì cũng cần phải có một giai đoạn để hoàn thiện. Theo tôi thấy, việc cho thuê trong tổng quy mô kinh tế thị trường nước ta chiếm chưa tới 1%, đúng là có hay không cúng được, còn ở các nước phát triển chiếm tới 25%, đặc biệt nước Mỹ tỉ lệ này vượt quá 30%. Có thể nói đây là con đường ngắn nhất cho các xí nghiệp nhỏ mau chóng phảt triển.Trong mắt Hồng thủ tướng ánh lên vẻ hưng phấn, khẽ gật đầu với Liễu Tuấn ý bảo y nói tiếp.- Phát triển nghành nghiệp này sẽ sẽ giải quyết khó khăn tài chính cho các xí nghiệp nhỏ nước ta, giống như có xí nghiệp nói, không cải cách, không đổi mới trang thiết bị là "đợi chết", cải cách là "tìm lấy cái chết". Nhà buôn nói, không trả tiền theo kỳ hạn là "đợi chết", mà trà theo kỳ hạn là "tìm lấy cái chết". Ngân hàng nói, không cho vay là "đợi chết", cho anh vay cũng là "tự tìm lấy cái chết". Nói rõ ràng cơ cấu của chúng ta có vấn đề, chúng ta thiếu một chủ --- Chủ thể đầu tư thứ ba. Công ty cho thuê, chính là chủ thể thứ ba này. Đối với nhà buôn, công ty cho thuê là loại bao thầu tiêu thụ ngoài có đảm bảo; đối với ngân hàng, đây là một con đường phân phối tài chính mới; đối với người đi thuê, đây là phương thức đầu tư tái sản xuất; đối với thị trưởng tư bản và đầu tư tư nhân, đây là phương thức đầu tư mới; đối với khách hàng lớn của cơ cấu tài chính, đây là con đường quản lý tài chính.... Thực ra, đối với ngân hàng mà nói, hỗ trợ công ty cho thuê, tác dụng lớn hơn cả họ tự ủng hộ xí nghiệp trung và nhỏ, dễ khống chế nguy hiểm hơn. Trong nghiệp vụ cho thuê, ngân hàng và đặc biệt là ngân hàng quocó hữu, phải đóng vai trò giám sát và hỗ trợ. Điều này rất có ích cho sự phát triển đa dạng hóa thị trường tài chính....Hồng thủ tướng đột nhiên bật cười:- Chuyện này cậu đã thương lượng với Khâu Tình Xuyên rồi?Liễu Tuấn mặt đỏ lên, cười ngượng ngập:- Vâng thưa thủ tướng, chúng tôi có tham khảo với nhau.Bài viết kia của Khâu Tình Xuyên không cho đăng báo, mà là đưa lên thành thư kến nghị trong tổng bộ ngân hàng kiết thiết và ngân hàng TW, trình bảy tính khả thi và tính tất yếu của nghành nghiệp cho thuê ở trong nước.Lời nói của Liễu Tuấn phù hợp với báo cáo của Khâu Tình Xuyên, chẳng trách Hồng thủ tướng hỏi như thế
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1080: Ngũ đường hội thẩm.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?
Hồng thủ tướng chỉ hỏi đơn giản một câu đã làm Liễu Tuấn càng trở nên bất an,
theo lý thường, Hồng thủ tướng mời cả cha y tới đây là một tín hiệu tốt, nhưng
Liễu Tuấn không nông cạn như thế, đây là Hồng thủ tướng, đâu có thể suy đoán
tâm thái như "ông bác hàng xóm" được.
Bất kể kiếp trước hay kiếp này, ấn tượng của Hồng thủ tướng lưu lại trong lòng
người là thiết diện vô tư.
Huống chi đúng như Thai Duy Thanh nói, đây là vấn đề chế độ sở hữu.
- Vâng thư thủ trưởng, Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi.
- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nảy ra ý tưởng này.
Hồng thủ tướng hỏi bình thản, nhưng ánh mắt trí tuệ lướt qua trên mặt, làm
Liễu thị trưởng luôn trấn tĩnh cũng phải hơi run lên.
Hôm nay "ngũ đường hội thẩm", hẳn là phán xét cuối cùng cho chuyện này rồi.
Liễu Tuấn chỉnh đốn lại tư duy, ưỡn mình lên nói:
- Đường lối đại khái chính phủ Tiềm Châu đã có báo cáo lên trên trình bày rõ
ràng rồi. Tôi xin giới thiệu đơn giản một chút.. Là đường lối cơ bản nhất để
tranh thủ thời gian.
- Tranh thủ thời gian?
Hồng thủ tướng hỏi lại, tựa hồ lại như tự lẩm bẩm.
- Vâng thưa thủ tướng, cuối năm ngoài Tiềm Châu gặp phải lũ lớn, cho dù đê
bao không vỡ, kinh tế toàn thành phố vẫn tổn thất nặng nề, theo trình tự thông
thường, xây dựng lại sau thiên tai, khôi phục lại sản xuất, thì phải mất một
hai năm mới khôi phục lại mức độ trước thiên tai. Thực sự mà nói, cho dù khôi
phục lại trình độ lúc trước, tôi cũng thấy quá chậm, không có sức cạnh tranh
gì, nếu không nghĩ cách, Tiềm Châu chỉ có đi sau lưng người ta, càng ngày càng
thụt lùi.
Một khi bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, đầu óc Liễu Tuấn liền trở nên tỉnh
táo, chút lo lắng bất an vừa rồi vứt tận lên chín tầng trừi, toàn thân trở nên
tràn trề tự tin.
Mấy vị quan lớn thì bình thường, họ ai chẳng là nhân vật lớn từng trải sóng
gió bão bùng?
Người trẻ tuổi phụ trách ghi chép kia thì ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, người này
chạc tuổi mình mà đối diện với các vị trọng thần không có chút rụt rè nào,
không thẹn là công tử của Liễu phó thủ tướng.
- Biện pháp cậu nghĩ ra chính là bán gia sản.
Hồng thủ tướng hỏi thoáng có chút châm chọc.
- Báo cáo thủ tướng, không phải là bán gia sản, mà là tập trung tài chính,
biến tiền sống thành tiền chết, tổng thu nhập tài chính năm 1997 của Tiềm Châu
chỉ vẻn vẹn có 730 triệu, tài lực có thể dùng cơ bản cạn kiệt, lại không có
sản nghiệp trụ cột, công có công nghiệp và thương nhiệp sôi động, nguồn thuế
không nhiều. Nói cách khác chỉ đơn thuần dựa vào thu nhập của Tiềm Châu thì
còn xa mới đủ, riêng tu sửa mạng lưới giao thông đã tiêu hao hơn 4 tỷ, một
khoản tiền lớn như thế bất kể đi vay hay kêu gọi đầu tư đều không thức tế.
Nhưng Tiềm Châu cần phải mau chóng cải tạo mạng lưới giao thông, đó là điều
kiện cơ bản nhất để phát triển kinh tế. Nếu không thứ bên trong không ra được,
hàng bên ngoài chẳng vào nổi, có mời người ta tới đầu tư người ta cũng chẳng
tới.
Liễu Tuấn nói lưu loát.
Ngay câu nói đầu tiên của Liễu Tuấn đã làm cho nhân viên ghi chép tay run lên,
trực tiếp bác lời của thủ tướng, vị Liễu công tử này gan không tầm thường.
Hồng thủ tướng không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi:
- Vậy cậu đã nghĩ tới vấn đề chế độ sở hữu chưa?
- Thưa, đã nghĩ tới.
Liễu Tuấn đáp không chút do dự.
- Chuyện này không thể đơn thuần dùng chế độ sở hữu ra quyết định, nếu như
nhìn từ đại cục, nhìn từ quan điểm về lâu về dài, tổng giá trị tài sản quốc
hữu của Tiềm Châu sẽ không sút giảm, mà chỉ càng ngày một gia tăng, bởi vì số
tiền kiếm được, vẫn dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, ví dụ như sau khi cải
tạo mạng lưới giao thông, đó là tài sản quốc gia tăng lên. Cho dù sự tăng
trưởng này chỉ là vô hình, nhưng mang lại lợi ích thiết thực cho người dân cho
kinh tế Tiềm Châu, lại là điều dễ thấy. Ví dụ chúng tôi bán một phần tài sản
quốc hữu, dùng xây dựng khu công nghiệp khoa học kỹ thuật, đó chính là tài sản
quốc hữu mới, hơn nữa cùng với đầu tư bên ngoài tiến vào, khu công nghiệp này
sẽ mau chóng tăng giá trị, tức là thực thiện được việc làm tài sản quốc hữu
tăng giá trị.
Các vị trọng thần dùng ánh mắt giao lưu với nhau.
Thống đốc ngân hàng TW hỏi:
- Đồng Liễu Tuấn, món tiền này thực hiện giám sát ra sao?
Liễu Tuấn lòng vui mừng, Hướng Xử Hậu hỏi tới thao tác cụ thể, tức là đại biểu
cho thái độ ông ta về việc này rồi, nếu không ông ta sẽ không hỏi như vậy
trước mặt Hồng thủ tướng. Liễu Tuấn biết, Hướng Xử Hậu là một trong số tâm
phúc Hồng thủ tướng coi trọng nhát.
- Hướng thống đốc, ở Tiềm Châu hiện giờ cũng chỉ mới ở giai đoạn thí điểm, vì
mục tiêu khá đơn giản, số tiền không lớn, nên giám sát không lớn lắm, do đích
thân tôi giám sát, tất cả việc định giá tài sản đều do chuyên gia tỉnh tiến
hành. Đương nhiên, nếu sau này mở rộng tới các khu huyện, vấn đề giám sát sẽ
càng trở nên trọng yếu, ý kiến cá nhân tôi, do chính phủ và ngân hàng nhân dân
cùng giám sát.
Hướng Xử Hậu gật đầu, những người khác miệng đều hiện nụ cười.
Anh chàng này, tới cách làm của thành phố còn chưa được chấp thuận, đã nghĩ
tới mở rộng đến các khu huyện cấp dưới rồi, đúng là rất tự tin, nhận đinh buổi
"ngũ đường hội thẩm" hôm nay, nhất định y là người thắng.
Hồng thủ tướng cau mày hoỉ:
- Cách làm này của cậu, chỉ là bán gia sản thôi phải phông?
Liễu Tuấn ngẩn ra, thủ tương nói thế là sao? Mình còn chiêu gì mới nữa à?
- Báo cáo thủ tướng, tạm thời còn đang trong giai đoạn mày mò. Có điều tôi
cho rằng, phương thức này giải quyết thiếu thốn tài chính của chính phủ, thiếu
thống tài chính của các xĩ nghiệp quy mô nhỏ. Ngoài cách vay ngân hàng, phát
hành cổ phiếu, thì đây là con đường tập trung tài chínhngắn nhất.
Thủ tướng không đáp lời mà nhìn qua Tống Ngạn Xương.
Tống Ngạn Xương gật đầu nói:
- Đồng chí Liễu Tuấn, các xí nghiệp nhỏ luôn không trả được tiền thuê, đó là
vấn đề chướng ngại lớn.
Nghe lời này, Liễu Tuấn càng tự tin, mỉm cười đáp:
- Tống chủ nhiệm, căn cứ vào quỹ tích phát triển mô hình cho thuê nước ta hai
mươi năm qua mà nói, nợ tiền thuê đúng là chướng ngại cho sự phát triển của mô
hònh này. Nhưng chuyện gì cũng cần phải có một giai đoạn để hoàn thiện. Theo
tôi thấy, việc cho thuê trong tổng quy mô kinh tế thị trường nước ta chiếm
chưa tới 1%, đúng là có hay không cúng được, còn ở các nước phát triển chiếm
tới 25%, đặc biệt nước Mỹ tỉ lệ này vượt quá 30%. Có thể nói đây là con đường
ngắn nhất cho các xí nghiệp nhỏ mau chóng phảt triển.
Trong mắt Hồng thủ tướng ánh lên vẻ hưng phấn, khẽ gật đầu với Liễu Tuấn ý bảo
y nói tiếp.
- Phát triển nghành nghiệp này sẽ sẽ giải quyết khó khăn tài chính cho các xí
nghiệp nhỏ nước ta, giống như có xí nghiệp nói, không cải cách, không đổi mới
trang thiết bị là "đợi chết", cải cách là "tìm lấy cái chết". Nhà buôn nói,
không trả tiền theo kỳ hạn là "đợi chết", mà trà theo kỳ hạn là "tìm lấy cái
chết". Ngân hàng nói, không cho vay là "đợi chết", cho anh vay cũng là "tự tìm
lấy cái chết". Nói rõ ràng cơ cấu của chúng ta có vấn đề, chúng ta thiếu một
chủ --- Chủ thể đầu tư thứ ba. Công ty cho thuê, chính là chủ thể thứ ba này.
Đối với nhà buôn, công ty cho thuê là loại bao thầu tiêu thụ ngoài có đảm bảo;
đối với ngân hàng, đây là một con đường phân phối tài chính mới; đối với người
đi thuê, đây là phương thức đầu tư tái sản xuất; đối với thị trưởng tư bản và
đầu tư tư nhân, đây là phương thức đầu tư mới; đối với khách hàng lớn của cơ
cấu tài chính, đây là con đường quản lý tài chính.... Thực ra, đối với ngân
hàng mà nói, hỗ trợ công ty cho thuê, tác dụng lớn hơn cả họ tự ủng hộ xí
nghiệp trung và nhỏ, dễ khống chế nguy hiểm hơn. Trong nghiệp vụ cho thuê,
ngân hàng và đặc biệt là ngân hàng quocó hữu, phải đóng vai trò giám sát và hỗ
trợ. Điều này rất có ích cho sự phát triển đa dạng hóa thị trường tài
chính....
Hồng thủ tướng đột nhiên bật cười:
- Chuyện này cậu đã thương lượng với Khâu Tình Xuyên rồi?
Liễu Tuấn mặt đỏ lên, cười ngượng ngập:
- Vâng thưa thủ tướng, chúng tôi có tham khảo với nhau.
Bài viết kia của Khâu Tình Xuyên không cho đăng báo, mà là đưa lên thành thư
kến nghị trong tổng bộ ngân hàng kiết thiết và ngân hàng TW, trình bảy tính
khả thi và tính tất yếu của nghành nghiệp cho thuê ở trong nước.
Lời nói của Liễu Tuấn phù hợp với báo cáo của Khâu Tình Xuyên, chẳng trách
Hồng thủ tướng hỏi như thế
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1080: Ngũ đường hội thẩm.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandan- Liễu Tuấn, cậu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi phải không?Hồng thủ tướng chỉ hỏi đơn giản một câu đã làm Liễu Tuấn càng trở nên bất an, theo lý thường, Hồng thủ tướng mời cả cha y tới đây là một tín hiệu tốt, nhưng Liễu Tuấn không nông cạn như thế, đây là Hồng thủ tướng, đâu có thể suy đoán tâm thái như "ông bác hàng xóm" được.Bất kể kiếp trước hay kiếp này, ấn tượng của Hồng thủ tướng lưu lại trong lòng người là thiết diện vô tư.Huống chi đúng như Thai Duy Thanh nói, đây là vấn đề chế độ sở hữu.- Vâng thư thủ trưởng, Tiềm Châu đã bắt đầu thực thi phương án này rồi.- Vậy cậu nói xem, vì sao lại nảy ra ý tưởng này.Hồng thủ tướng hỏi bình thản, nhưng ánh mắt trí tuệ lướt qua trên mặt, làm Liễu thị trưởng luôn trấn tĩnh cũng phải hơi run lên.Hôm nay "ngũ đường hội thẩm", hẳn là phán xét cuối cùng cho chuyện này rồi.Liễu Tuấn chỉnh đốn lại tư duy, ưỡn mình lên nói:- Đường lối đại khái chính phủ Tiềm Châu đã có báo cáo lên trên trình bày rõ ràng rồi. Tôi xin giới thiệu đơn giản một chút.. Là đường lối cơ bản nhất để tranh thủ thời gian.- Tranh thủ thời gian?Hồng thủ tướng hỏi lại, tựa hồ lại như tự lẩm bẩm.- Vâng thưa thủ tướng, cuối năm ngoài Tiềm Châu gặp phải lũ lớn, cho dù đê bao không vỡ, kinh tế toàn thành phố vẫn tổn thất nặng nề, theo trình tự thông thường, xây dựng lại sau thiên tai, khôi phục lại sản xuất, thì phải mất một hai năm mới khôi phục lại mức độ trước thiên tai. Thực sự mà nói, cho dù khôi phục lại trình độ lúc trước, tôi cũng thấy quá chậm, không có sức cạnh tranh gì, nếu không nghĩ cách, Tiềm Châu chỉ có đi sau lưng người ta, càng ngày càng thụt lùi.Một khi bắt đầu trình bày ý tưởng của mình, đầu óc Liễu Tuấn liền trở nên tỉnh táo, chút lo lắng bất an vừa rồi vứt tận lên chín tầng trừi, toàn thân trở nên tràn trề tự tin.Mấy vị quan lớn thì bình thường, họ ai chẳng là nhân vật lớn từng trải sóng gió bão bùng?Người trẻ tuổi phụ trách ghi chép kia thì ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, người này chạc tuổi mình mà đối diện với các vị trọng thần không có chút rụt rè nào, không thẹn là công tử của Liễu phó thủ tướng.- Biện pháp cậu nghĩ ra chính là bán gia sản.Hồng thủ tướng hỏi thoáng có chút châm chọc.- Báo cáo thủ tướng, không phải là bán gia sản, mà là tập trung tài chính, biến tiền sống thành tiền chết, tổng thu nhập tài chính năm 1997 của Tiềm Châu chỉ vẻn vẹn có 730 triệu, tài lực có thể dùng cơ bản cạn kiệt, lại không có sản nghiệp trụ cột, công có công nghiệp và thương nhiệp sôi động, nguồn thuế không nhiều. Nói cách khác chỉ đơn thuần dựa vào thu nhập của Tiềm Châu thì còn xa mới đủ, riêng tu sửa mạng lưới giao thông đã tiêu hao hơn 4 tỷ, một khoản tiền lớn như thế bất kể đi vay hay kêu gọi đầu tư đều không thức tế. Nhưng Tiềm Châu cần phải mau chóng cải tạo mạng lưới giao thông, đó là điều kiện cơ bản nhất để phát triển kinh tế. Nếu không thứ bên trong không ra được, hàng bên ngoài chẳng vào nổi, có mời người ta tới đầu tư người ta cũng chẳng tới.Liễu Tuấn nói lưu loát.Ngay câu nói đầu tiên của Liễu Tuấn đã làm cho nhân viên ghi chép tay run lên, trực tiếp bác lời của thủ tướng, vị Liễu công tử này gan không tầm thường.Hồng thủ tướng không tỏ thái độ gì, tiếp tục hỏi:- Vậy cậu đã nghĩ tới vấn đề chế độ sở hữu chưa?- Thưa, đã nghĩ tới.Liễu Tuấn đáp không chút do dự.- Chuyện này không thể đơn thuần dùng chế độ sở hữu ra quyết định, nếu như nhìn từ đại cục, nhìn từ quan điểm về lâu về dài, tổng giá trị tài sản quốc hữu của Tiềm Châu sẽ không sút giảm, mà chỉ càng ngày một gia tăng, bởi vì số tiền kiếm được, vẫn dùng ở việc kiến thiết Tiềm Châu, ví dụ như sau khi cải tạo mạng lưới giao thông, đó là tài sản quốc gia tăng lên. Cho dù sự tăng trưởng này chỉ là vô hình, nhưng mang lại lợi ích thiết thực cho người dân cho kinh tế Tiềm Châu, lại là điều dễ thấy. Ví dụ chúng tôi bán một phần tài sản quốc hữu, dùng xây dựng khu công nghiệp khoa học kỹ thuật, đó chính là tài sản quốc hữu mới, hơn nữa cùng với đầu tư bên ngoài tiến vào, khu công nghiệp này sẽ mau chóng tăng giá trị, tức là thực thiện được việc làm tài sản quốc hữu tăng giá trị.Các vị trọng thần dùng ánh mắt giao lưu với nhau.Thống đốc ngân hàng TW hỏi:- Đồng Liễu Tuấn, món tiền này thực hiện giám sát ra sao?Liễu Tuấn lòng vui mừng, Hướng Xử Hậu hỏi tới thao tác cụ thể, tức là đại biểu cho thái độ ông ta về việc này rồi, nếu không ông ta sẽ không hỏi như vậy trước mặt Hồng thủ tướng. Liễu Tuấn biết, Hướng Xử Hậu là một trong số tâm phúc Hồng thủ tướng coi trọng nhát.- Hướng thống đốc, ở Tiềm Châu hiện giờ cũng chỉ mới ở giai đoạn thí điểm, vì mục tiêu khá đơn giản, số tiền không lớn, nên giám sát không lớn lắm, do đích thân tôi giám sát, tất cả việc định giá tài sản đều do chuyên gia tỉnh tiến hành. Đương nhiên, nếu sau này mở rộng tới các khu huyện, vấn đề giám sát sẽ càng trở nên trọng yếu, ý kiến cá nhân tôi, do chính phủ và ngân hàng nhân dân cùng giám sát.Hướng Xử Hậu gật đầu, những người khác miệng đều hiện nụ cười.Anh chàng này, tới cách làm của thành phố còn chưa được chấp thuận, đã nghĩ tới mở rộng đến các khu huyện cấp dưới rồi, đúng là rất tự tin, nhận đinh buổi "ngũ đường hội thẩm" hôm nay, nhất định y là người thắng.Hồng thủ tướng cau mày hoỉ:- Cách làm này của cậu, chỉ là bán gia sản thôi phải phông?Liễu Tuấn ngẩn ra, thủ tương nói thế là sao? Mình còn chiêu gì mới nữa à?- Báo cáo thủ tướng, tạm thời còn đang trong giai đoạn mày mò. Có điều tôi cho rằng, phương thức này giải quyết thiếu thốn tài chính của chính phủ, thiếu thống tài chính của các xĩ nghiệp quy mô nhỏ. Ngoài cách vay ngân hàng, phát hành cổ phiếu, thì đây là con đường tập trung tài chínhngắn nhất.Thủ tướng không đáp lời mà nhìn qua Tống Ngạn Xương.Tống Ngạn Xương gật đầu nói:- Đồng chí Liễu Tuấn, các xí nghiệp nhỏ luôn không trả được tiền thuê, đó là vấn đề chướng ngại lớn.Nghe lời này, Liễu Tuấn càng tự tin, mỉm cười đáp:- Tống chủ nhiệm, căn cứ vào quỹ tích phát triển mô hình cho thuê nước ta hai mươi năm qua mà nói, nợ tiền thuê đúng là chướng ngại cho sự phát triển của mô hònh này. Nhưng chuyện gì cũng cần phải có một giai đoạn để hoàn thiện. Theo tôi thấy, việc cho thuê trong tổng quy mô kinh tế thị trường nước ta chiếm chưa tới 1%, đúng là có hay không cúng được, còn ở các nước phát triển chiếm tới 25%, đặc biệt nước Mỹ tỉ lệ này vượt quá 30%. Có thể nói đây là con đường ngắn nhất cho các xí nghiệp nhỏ mau chóng phảt triển.Trong mắt Hồng thủ tướng ánh lên vẻ hưng phấn, khẽ gật đầu với Liễu Tuấn ý bảo y nói tiếp.- Phát triển nghành nghiệp này sẽ sẽ giải quyết khó khăn tài chính cho các xí nghiệp nhỏ nước ta, giống như có xí nghiệp nói, không cải cách, không đổi mới trang thiết bị là "đợi chết", cải cách là "tìm lấy cái chết". Nhà buôn nói, không trả tiền theo kỳ hạn là "đợi chết", mà trà theo kỳ hạn là "tìm lấy cái chết". Ngân hàng nói, không cho vay là "đợi chết", cho anh vay cũng là "tự tìm lấy cái chết". Nói rõ ràng cơ cấu của chúng ta có vấn đề, chúng ta thiếu một chủ --- Chủ thể đầu tư thứ ba. Công ty cho thuê, chính là chủ thể thứ ba này. Đối với nhà buôn, công ty cho thuê là loại bao thầu tiêu thụ ngoài có đảm bảo; đối với ngân hàng, đây là một con đường phân phối tài chính mới; đối với người đi thuê, đây là phương thức đầu tư tái sản xuất; đối với thị trưởng tư bản và đầu tư tư nhân, đây là phương thức đầu tư mới; đối với khách hàng lớn của cơ cấu tài chính, đây là con đường quản lý tài chính.... Thực ra, đối với ngân hàng mà nói, hỗ trợ công ty cho thuê, tác dụng lớn hơn cả họ tự ủng hộ xí nghiệp trung và nhỏ, dễ khống chế nguy hiểm hơn. Trong nghiệp vụ cho thuê, ngân hàng và đặc biệt là ngân hàng quocó hữu, phải đóng vai trò giám sát và hỗ trợ. Điều này rất có ích cho sự phát triển đa dạng hóa thị trường tài chính....Hồng thủ tướng đột nhiên bật cười:- Chuyện này cậu đã thương lượng với Khâu Tình Xuyên rồi?Liễu Tuấn mặt đỏ lên, cười ngượng ngập:- Vâng thưa thủ tướng, chúng tôi có tham khảo với nhau.Bài viết kia của Khâu Tình Xuyên không cho đăng báo, mà là đưa lên thành thư kến nghị trong tổng bộ ngân hàng kiết thiết và ngân hàng TW, trình bảy tính khả thi và tính tất yếu của nghành nghiệp cho thuê ở trong nước.Lời nói của Liễu Tuấn phù hợp với báo cáo của Khâu Tình Xuyên, chẳng trách Hồng thủ tướng hỏi như thế