Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…

Chương 1141: Lo lắng của Giang Thành.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1147: Lo lắng của Giang Thành.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanGiữa những mảng màu xanh vàng rộng lớn đan xen, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đứng trong khu ruộng vạn mẫu , hít sâu một hơi, hưởng thủ hương thơm thấm vào tim phổi do từng làn gió mát bốn phương mang lại.Đây là khu ruộng vạn mẫu kiểu mẫu ở thị xã Giang Thành.Đứng ở bên cạnh bọn họ là một vị cán bộ trung niên trên bốn mươi, là bí thư Tô Duyên Quang của thị xã Giang Thành. Vụ án Bạch Hồ năm ngoái cuốn cả Quản Vĩnh Thanh vào, vì những tội danh tham ô, hội lộ, thất chức Quản Vĩnh Thanh bị xử mười tám năm tù giam, Tô Duyên Quang thay thế chức vụ của Quản Vĩnh ThanhTô Duyên Quang trước kia làm ở văn phòng tỉnh ủy, được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng đưa tới làm bí thư Giang Thành, là thân tín của Cù Hạo Cẩm. Là một trong số hai thường ủy thành ủy gần với Hàn Húc nhất.Có điều trong ban thường ủy, Tô Duyên Quang xếp thứ 12, chỉ hơn có mỗi Đường Việt, mà luận thực quyền còn kém cả Đường Việt, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, là thường ủy chỉ giơ tay điển hình. Vì sự hỗ trợ của hắn cho Hàn Húc là rất hữu hạn, cơ bản trên thường ủy không phát biểu gì, chỉ khi cần biểu quyết mới giơ tay.Hàn Húc rất hiểu cho hoàn cảnh của hắn, nên chưa bao giờ trách.Tô Duyên Quang rất cảm kích vì Hàn Húc thông tình đạt lý, hắn biết, muốn tăng quyền phát ngôn của mình trên thường ủy, trừ khi Hàn Húc phải nắm quyền chủ đạo ở thành ủy, hoặc có được quyền lực ngang Liễu Tuấn.Nhưng hiển nhiên trong thời gian ngắn, mục tiêu này khó mà thực hiện được. Rất nhiều khi thường ủy đưa ra văn kiện phát xuống các khu huyện trực thuộc, các cán bộ phụ tr phải nghe ngóng xem Liễu thị trưởng có tán thành hay không mới đi chấp hành. Có một hai lần Liễu Tuấn vắng mặt ở cuộc họp, không tham gia biểu quyết được, văn kiện được hình thành nhưng lại không có hiệu lực chấp hành. Phải đợi tới tận khi Liễu thị trưởng công cán về, biểu thị tán đồng văn kiện đó, thì nó mới được quán triệt thực thi.Làm thị trưởng uy thế tới mức ấy, đúng là hết sức hiếm thấy.Chỉ có điều trong lòng Liễu thị trưởng có thích nhìn thấy tình huống đó phát sinh ra hay không thì khó ma fbiết được. Theo phân tích của Tô Duyên Quang, sợ rằng chính Liễu thị trưởng cũng bị chuyến đó làm đau đầu.Dù sao làm thị trưởng quá mạnh mẽ không phải là chuyện hay ho gì. Giả sử tuổi tác Liễu Tuấn tới giới hạn, không phải lo sau này nữa thì chẳng sao. Nhưng với tuổi tác và bối cảnh cùng năng lực của y, định sẵn Tiềm Châu chỉ là một nơi quá độ, vậy chèn ép người đứng đầu là một vấn đề lớn. Có cấp trên nào chẳng sợ một cấp dưới "cứng đầu" như thế.Thế nhưng cán bộ Tiềm Châu tự giác lấy Liễu thị trưởng làm tiêu chuẩn, Liễu Tuấn cũng chẳng thể nói được gì. Nếu như phê bình cách làm của họ, chỉ khiến mọi người nguội lòng, khi đó nhân tâm bị mất, Liễu thị trưởng nói gì cũng không còn tác dụng nữa.Hai lựa chọn đều khó khăn.Cho nên gần đây bất kể là ở cuộc họp bí thư hay họp thường ủy, cơ bản Liễu Tuấn đều ủng hộ Hàn Húc, cho dù có một số chuyện cách nhìn của y không hoàn toàn nhất trí với Hàn Húc, nhưng chỉ cần không liên quan tới nguyên tắc, Liễu Tuấn đều tán đồng.Hài hòa.Liễu Tuấn đang ra sức tạo ra hình tượng mộ ban thành ủy hài hòa.Ngoài ra, Tô Duyên Quang tăng tiếng nói của mình, bằng cách thực hiện theo "chân ngôn sáu chữ" của Liễu Tuấn, nỗ lực làm tốt công tác trong bổn phận để làm ra thành tích chắc chắn.Thị xã Giang Thành là thị xã văn hóa nổi tiếng, lịch sử bắt nguồn từ thời Đường, tới đời Minh mạt đầu Thanh, hình thành trào lưu văn hóa vang danh bốn biển, ảnh hường học phái các tỉnh, Giang Thành trở thành trung tâm phát dương triết lý duy tâm, đem nó lên đỉnh cao mới của phát triển văn hóa. Văn chương Giang Thành trải khắp thiên hạ, thư họa thi từ nổi danh khắp nơi, mấy trăm năm qua liên tục xuất hiện hơn nghìn thi nhân, ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc.Có điều tất cả những thứ đó đã chìm đắm rồi, hiện giờ kinh tế Giang Thành, chẳng được hưởng lợi từ văn hóa lưu truyền thiên cổ của nó mà từ khai thác mỏ quặng. Bí thư Giang Thành có thể tiến vào thường ủy Tiềm Châu, không phải do kinh tế tăng trưởng, mà được lợi từ văn hóa thiên cổ.Tô Duyên Quang sau khi nhậm chức, xuyên qua văn hóa khai khoáng phát triển của Giang Thành mà phát hiện họa ngầm. Bời vì lợi nhuận khả quan cho nên trừ các công ty khoáng sản chính quy còn có nhiều chủ mỏ tư nhân cũng điên cuồng khai thức, một dải mỏ Hoàng Hoa sơn không ngờ tập trung hơn một trăm công ty khoáng sản đủ các thể loại, tham dự khai thác.Loại khai thác thiếu sự quản lý này, định sẵn là sẽ tạo thành hỗn loạn, khiến lãng phí tài nguyên, làm lợi nhuận sụt giảm. Mỗi năm khai tháng trên chục triệu tấn quặng, mà nộp thuế chỉ được hơn mười triệu đồng, bình quân một tấn quặng chỉ được lợi thuế có một đồng, nghe đã thấy buồn cười rồi.Trừ tạo thành tài nguyên lãng phí, kiểu khai thác điên cuồn này cũng hủy hoại nghiêm trọng môi trường của Giang Thành, chẳng những ở điểm khai thác, mà ngay cả trong thị xã cũng bị bụi mù che kín trời đất. Thị xã Giang Thành hiện nay mang phong thái y chang huyện Ninh Bắc khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức. Khi đó huyện Ninh Bắc được mọi người nói đùa là "than nhiều người nhiều bụi nhiều", từ sáng tới tôi đều mù mịt bụi đất.Tình huống này không chỉ Giang Thành mới có, gần đây có hai ba khu huyện, công ty khai thác chen nhau vỡ đầu, môi trường tồi tệ hết sức, hoàn toàn trái ngược với thành thị d lịch, thành thị dễ sống mà Liễu thị trưởng luôn nhấn mạnh. Cái gọi là để lại trời xanh nước biếc cho con cháu hoàn toàn chưa thấy đâu.Tô Duyên Quang rất đau đầu, hắn biết chuyện khai thác hỗn loạn này không phải "có thể phát triển lâu dài", càng không phải "non xanh nước biếc" mà Liễu thị trưởng yêu cầu.Tô Duyên Quang rất lo sớm muộn cũng có một ngày Liễu Tuấn lấy chuyện này ra để chỉ trích Tô Duyên Quang hắn chấp chính bất lực.Hơn nữa điên cuồng khai thác như thế, tiêu hao tài nguyên không thể tái sinh, chính là tiêu mất tiền của con cháu.Hiện giờ rất nhiều nơi khác thác xảy ra chuyện sụt lún, một số trạm xá, trường học và nhà dân xuất hiện vết nứt và lún, họa ngầm đang biến thành nguy hiểm thực sự. Giang Thành đang đối diện với lựa chọn khó khăn.Cho nên Tô Duyên Quang sau khi lên chấp chính, thay đổi cách làm chú trọng tới công ty khoáng sản của Quản Vĩnh Thanh, tính tìm đường khác phát triển kinh tế Giang Thành, hiện giờ khu ruộng mẫu này chính là do Tô Duyên Quang làm ra sau khi nhậm chức.Dân giàu trước tiên nông dân phải giàu.Đó là khẩu hiệu mà Tô Duyên Quang đề xuất ra trên thường ủy Giang Thành.Khẩu hiệu này được Hàn Húc và Liễu Tuấn nhất trí tán thành.Cao Trường Hoành tận dụng thời gian rảnh rỗi, tới khác khu huyện của Tiềm Châu xem xét, Liễu Tuấn liền đưa hắn tới Giang Thành. Trong một chiếc xe bus tầm trung, có Liễu thị trưởng, Cao ti trưởng cùng mấy người tháp tùng, lặng lẽ tới đây.Không có xe cảnh sát mở đường, càng không có cảnh tiền hô hậu ủng.Đối với phương thức gọn nhẹ này, Cao Trường Hoành rất thích, cười nói:- Xem ra Liễu thị trưởng đang chuẩn bị thực hành "đơn giản tiết kiệm" ở Tiềm Châu.Liễu Tuấn cười lớn, tỏ ý ngầm thừa nhận.Khi sắp tới Giang Thành, Vu Hoài Tín mới gọi điện thoại cho Tô Duyên Quang nói với hắn Liễu thị trưởng và Cao ti trưởng tới khảo sát thực địa khu ruộng mẫu của Giang Thành, sắp tới nơi rồi.Liễu thị trưởng sau khi nhậm chức luôn làm chuyện tập kích bất ngờ này, các lãnh đạo khu huyện đã quen rồi, không thấy lạ nữa. Kể cả Hàn Húc tựa hồ cũng bị ảnh hưởng của Liễu Tuấn, khi xuống cơ sở đều chỉ một xe, hai người đi cùng mà thôi.Có điều lần này tất nhiên là có hơi khác trước kia, dù sao trên đầu Cao Trường Hoành là chiêu bài " tổ tuần thị TW" , hơn nữa lại là cháu trưởng nhà họ Cao, há có thể xem nhẹ?Đối với những cán bộ cơ sở như Tô Duyên Quang mà nói, Cao lão là danh từ lớn tỏa hào quan lấp lánh.Nhưng đó chưa phải là toàn bộ sự kinh hãi của Tô Duyên Quang, làm hắn kinh hãi nhất là tháp tùng Cao ti trưởng không phải là Hàn Húc.Trong chuyện này liệu có huyền cơ gì chăng?Nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, Tô Duyên Quang không dám chậm trễ, bảo thư ký chuẩn bị xe, vội vã xuống lầu, lên xe xong mới gọi điện thoại thông báo cho thị trưởng Phượng Trí Dũng, bảo hắn đến cùng.Đây là việc phải làm, Liễu nha nội có thể bỏ Hàn bí thư qua một bên, nhưng Tô Duyên Quang không thể làm theo, nếu bỏ Phượng thị trưởng qua một bên, thế nào cũng bị thù.Thông báo cho Phượng Trí Dũng xong, Tô Duyên Quang thở phào, bình tĩnh lại gọi điện thoại cho Hàn bí thư.- Chào Hàn bí thư, tôi là Tô Duyên Quang... Vừa rồi thư ký Vu Hoài Tín có gọi điện báo Liễu thị trưởng cùng Cao ti trưởng tới khảo sát khu ruộng mẫu của Giang Thành chúng tôi.Bên kia điện thoại, giọng Hàn Húc rất bình tĩnh:- Tôi biết rồi, đồng chí hãy tiếp đãi cho thật tốt.

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác giả: Khuyết danh

Chương 1147: Lo lắng của Giang Thành.

Nhóm dịch: Huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Giữa những mảng màu xanh vàng rộng lớn đan xen, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành
đứng trong khu ruộng vạn mẫu , hít sâu một hơi, hưởng thủ hương thơm thấm vào
tim phổi do từng làn gió mát bốn phương mang lại.

Đây là khu ruộng vạn mẫu kiểu mẫu ở thị xã Giang Thành.

Đứng ở bên cạnh bọn họ là một vị cán bộ trung niên trên bốn mươi, là bí thư Tô
Duyên Quang của thị xã Giang Thành. Vụ án Bạch Hồ năm ngoái cuốn cả Quản Vĩnh
Thanh vào, vì những tội danh tham ô, hội lộ, thất chức Quản Vĩnh Thanh bị xử
mười tám năm tù giam, Tô Duyên Quang thay thế chức vụ của Quản Vĩnh Thanh

Tô Duyên Quang trước kia làm ở văn phòng tỉnh ủy, được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng
đưa tới làm bí thư Giang Thành, là thân tín của Cù Hạo Cẩm. Là một trong số
hai thường ủy thành ủy gần với Hàn Húc nhất.

Có điều trong ban thường ủy, Tô Duyên Quang xếp thứ 12, chỉ hơn có mỗi Đường
Việt, mà luận thực quyền còn kém cả Đường Việt, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên
danh nghĩa, là thường ủy chỉ giơ tay điển hình. Vì sự hỗ trợ của hắn cho Hàn
Húc là rất hữu hạn, cơ bản trên thường ủy không phát biểu gì, chỉ khi cần biểu
quyết mới giơ tay.

Hàn Húc rất hiểu cho hoàn cảnh của hắn, nên chưa bao giờ trách.

Tô Duyên Quang rất cảm kích vì Hàn Húc thông tình đạt lý, hắn biết, muốn tăng
quyền phát ngôn của mình trên thường ủy, trừ khi Hàn Húc phải nắm quyền chủ
đạo ở thành ủy, hoặc có được quyền lực ngang Liễu Tuấn.

Nhưng hiển nhiên trong thời gian ngắn, mục tiêu này khó mà thực hiện được. Rất
nhiều khi thường ủy đưa ra văn kiện phát xuống các khu huyện trực thuộc, các
cán bộ phụ tr phải nghe ngóng xem Liễu thị trưởng có tán thành hay không mới
đi chấp hành. Có một hai lần Liễu Tuấn vắng mặt ở cuộc họp, không tham gia
biểu quyết được, văn kiện được hình thành nhưng lại không có hiệu lực chấp
hành. Phải đợi tới tận khi Liễu thị trưởng công cán về, biểu thị tán đồng văn
kiện đó, thì nó mới được quán triệt thực thi.

Làm thị trưởng uy thế tới mức ấy, đúng là hết sức hiếm thấy.

Chỉ có điều trong lòng Liễu thị trưởng có thích nhìn thấy tình huống đó phát
sinh ra hay không thì khó ma fbiết được. Theo phân tích của Tô Duyên Quang, sợ
rằng chính Liễu thị trưởng cũng bị chuyến đó làm đau đầu.

Dù sao làm thị trưởng quá mạnh mẽ không phải là chuyện hay ho gì. Giả sử tuổi
tác Liễu Tuấn tới giới hạn, không phải lo sau này nữa thì chẳng sao. Nhưng với
tuổi tác và bối cảnh cùng năng lực của y, định sẵn Tiềm Châu chỉ là một nơi
quá độ, vậy chèn ép người đứng đầu là một vấn đề lớn. Có cấp trên nào chẳng sợ
một cấp dưới "cứng đầu" như thế.

Thế nhưng cán bộ Tiềm Châu tự giác lấy Liễu thị trưởng làm tiêu chuẩn, Liễu
Tuấn cũng chẳng thể nói được gì. Nếu như phê bình cách làm của họ, chỉ khiến
mọi người nguội lòng, khi đó nhân tâm bị mất, Liễu thị trưởng nói gì cũng
không còn tác dụng nữa.

Hai lựa chọn đều khó khăn.

Cho nên gần đây bất kể là ở cuộc họp bí thư hay họp thường ủy, cơ bản Liễu
Tuấn đều ủng hộ Hàn Húc, cho dù có một số chuyện cách nhìn của y không hoàn
toàn nhất trí với Hàn Húc, nhưng chỉ cần không liên quan tới nguyên tắc, Liễu
Tuấn đều tán đồng.

Hài hòa.

Liễu Tuấn đang ra sức tạo ra hình tượng mộ ban thành ủy hài hòa.

Ngoài ra, Tô Duyên Quang tăng tiếng nói của mình, bằng cách thực hiện theo
"chân ngôn sáu chữ" của Liễu Tuấn, nỗ lực làm tốt công tác trong bổn phận để
làm ra thành tích chắc chắn.

Thị xã Giang Thành là thị xã văn hóa nổi tiếng, lịch sử bắt nguồn từ thời
Đường, tới đời Minh mạt đầu Thanh, hình thành trào lưu văn hóa vang danh bốn
biển, ảnh hường học phái các tỉnh, Giang Thành trở thành trung tâm phát dương
triết lý duy tâm, đem nó lên đỉnh cao mới của phát triển văn hóa. Văn chương
Giang Thành trải khắp thiên hạ, thư họa thi từ nổi danh khắp nơi, mấy trăm năm
qua liên tục xuất hiện hơn nghìn thi nhân, ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc.

Có điều tất cả những thứ đó đã chìm đắm rồi, hiện giờ kinh tế Giang Thành,
chẳng được hưởng lợi từ văn hóa lưu truyền thiên cổ của nó mà từ khai thác mỏ
quặng. Bí thư Giang Thành có thể tiến vào thường ủy Tiềm Châu, không phải do
kinh tế tăng trưởng, mà được lợi từ văn hóa thiên cổ.

Tô Duyên Quang sau khi nhậm chức, xuyên qua văn hóa khai khoáng phát triển của
Giang Thành mà phát hiện họa ngầm. Bời vì lợi nhuận khả quan cho nên trừ các
công ty khoáng sản chính quy còn có nhiều chủ mỏ tư nhân cũng điên cuồng khai
thức, một dải mỏ Hoàng Hoa sơn không ngờ tập trung hơn một trăm công ty khoáng
sản đủ các thể loại, tham dự khai thác.

Loại khai thác thiếu sự quản lý này, định sẵn là sẽ tạo thành hỗn loạn, khiến
lãng phí tài nguyên, làm lợi nhuận sụt giảm. Mỗi năm khai tháng trên chục
triệu tấn quặng, mà nộp thuế chỉ được hơn mười triệu đồng, bình quân một tấn
quặng chỉ được lợi thuế có một đồng, nghe đã thấy buồn cười rồi.

Trừ tạo thành tài nguyên lãng phí, kiểu khai thác điên cuồn này cũng hủy hoại
nghiêm trọng môi trường của Giang Thành, chẳng những ở điểm khai thác, mà ngay
cả trong thị xã cũng bị bụi mù che kín trời đất. Thị xã Giang Thành hiện nay
mang phong thái y chang huyện Ninh Bắc khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức. Khi đó
huyện Ninh Bắc được mọi người nói đùa là "than nhiều người nhiều bụi nhiều",
từ sáng tới tôi đều mù mịt bụi đất.

Tình huống này không chỉ Giang Thành mới có, gần đây có hai ba khu huyện, công
ty khai thác chen nhau vỡ đầu, môi trường tồi tệ hết sức, hoàn toàn trái ngược
với thành thị d lịch, thành thị dễ sống mà Liễu thị trưởng luôn nhấn mạnh. Cái
gọi là để lại trời xanh nước biếc cho con cháu hoàn toàn chưa thấy đâu.

Tô Duyên Quang rất đau đầu, hắn biết chuyện khai thác hỗn loạn này không phải
"có thể phát triển lâu dài", càng không phải "non xanh nước biếc" mà Liễu thị
trưởng yêu cầu.

Tô Duyên Quang rất lo sớm muộn cũng có một ngày Liễu Tuấn lấy chuyện này ra để
chỉ trích Tô Duyên Quang hắn chấp chính bất lực.

Hơn nữa điên cuồng khai thác như thế, tiêu hao tài nguyên không thể tái sinh,
chính là tiêu mất tiền của con cháu.

Hiện giờ rất nhiều nơi khác thác xảy ra chuyện sụt lún, một số trạm xá, trường
học và nhà dân xuất hiện vết nứt và lún, họa ngầm đang biến thành nguy hiểm
thực sự. Giang Thành đang đối diện với lựa chọn khó khăn.

Cho nên Tô Duyên Quang sau khi lên chấp chính, thay đổi cách làm chú trọng tới
công ty khoáng sản của Quản Vĩnh Thanh, tính tìm đường khác phát triển kinh tế
Giang Thành, hiện giờ khu ruộng mẫu này chính là do Tô Duyên Quang làm ra sau
khi nhậm chức.

Dân giàu trước tiên nông dân phải giàu.

Đó là khẩu hiệu mà Tô Duyên Quang đề xuất ra trên thường ủy Giang Thành.

Khẩu hiệu này được Hàn Húc và Liễu Tuấn nhất trí tán thành.

Cao Trường Hoành tận dụng thời gian rảnh rỗi, tới khác khu huyện của Tiềm Châu
xem xét, Liễu Tuấn liền đưa hắn tới Giang Thành. Trong một chiếc xe bus tầm
trung, có Liễu thị trưởng, Cao ti trưởng cùng mấy người tháp tùng, lặng lẽ tới
đây.

Không có xe cảnh sát mở đường, càng không có cảnh tiền hô hậu ủng.

Đối với phương thức gọn nhẹ này, Cao Trường Hoành rất thích, cười nói:

- Xem ra Liễu thị trưởng đang chuẩn bị thực hành "đơn giản tiết kiệm" ở Tiềm
Châu.

Liễu Tuấn cười lớn, tỏ ý ngầm thừa nhận.

Khi sắp tới Giang Thành, Vu Hoài Tín mới gọi điện thoại cho Tô Duyên Quang nói
với hắn Liễu thị trưởng và Cao ti trưởng tới khảo sát thực địa khu ruộng mẫu
của Giang Thành, sắp tới nơi rồi.

Liễu thị trưởng sau khi nhậm chức luôn làm chuyện tập kích bất ngờ này, các
lãnh đạo khu huyện đã quen rồi, không thấy lạ nữa. Kể cả Hàn Húc tựa hồ cũng
bị ảnh hưởng của Liễu Tuấn, khi xuống cơ sở đều chỉ một xe, hai người đi cùng
mà thôi.

Có điều lần này tất nhiên là có hơi khác trước kia, dù sao trên đầu Cao Trường
Hoành là chiêu bài " tổ tuần thị TW" , hơn nữa lại là cháu trưởng nhà họ Cao,
há có thể xem nhẹ?

Đối với những cán bộ cơ sở như Tô Duyên Quang mà nói, Cao lão là danh từ lớn
tỏa hào quan lấp lánh.

Nhưng đó chưa phải là toàn bộ sự kinh hãi của Tô Duyên Quang, làm hắn kinh hãi
nhất là tháp tùng Cao ti trưởng không phải là Hàn Húc.

Trong chuyện này liệu có huyền cơ gì chăng?

Nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, Tô Duyên Quang không dám chậm trễ, bảo
thư ký chuẩn bị xe, vội vã xuống lầu, lên xe xong mới gọi điện thoại thông báo
cho thị trưởng Phượng Trí Dũng, bảo hắn đến cùng.

Đây là việc phải làm, Liễu nha nội có thể bỏ Hàn bí thư qua một bên, nhưng Tô
Duyên Quang không thể làm theo, nếu bỏ Phượng thị trưởng qua một bên, thế nào
cũng bị thù.

Thông báo cho Phượng Trí Dũng xong, Tô Duyên Quang thở phào, bình tĩnh lại gọi
điện thoại cho Hàn bí thư.

- Chào Hàn bí thư, tôi là Tô Duyên Quang... Vừa rồi thư ký Vu Hoài Tín có gọi
điện báo Liễu thị trưởng cùng Cao ti trưởng tới khảo sát khu ruộng mẫu của
Giang Thành chúng tôi.

Bên kia điện thoại, giọng Hàn Húc rất bình tĩnh:

- Tôi biết rồi, đồng chí hãy tiếp đãi cho thật tốt.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1147: Lo lắng của Giang Thành.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanGiữa những mảng màu xanh vàng rộng lớn đan xen, Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành đứng trong khu ruộng vạn mẫu , hít sâu một hơi, hưởng thủ hương thơm thấm vào tim phổi do từng làn gió mát bốn phương mang lại.Đây là khu ruộng vạn mẫu kiểu mẫu ở thị xã Giang Thành.Đứng ở bên cạnh bọn họ là một vị cán bộ trung niên trên bốn mươi, là bí thư Tô Duyên Quang của thị xã Giang Thành. Vụ án Bạch Hồ năm ngoái cuốn cả Quản Vĩnh Thanh vào, vì những tội danh tham ô, hội lộ, thất chức Quản Vĩnh Thanh bị xử mười tám năm tù giam, Tô Duyên Quang thay thế chức vụ của Quản Vĩnh ThanhTô Duyên Quang trước kia làm ở văn phòng tỉnh ủy, được Cù Hạo Cẩm nhìn trúng đưa tới làm bí thư Giang Thành, là thân tín của Cù Hạo Cẩm. Là một trong số hai thường ủy thành ủy gần với Hàn Húc nhất.Có điều trong ban thường ủy, Tô Duyên Quang xếp thứ 12, chỉ hơn có mỗi Đường Việt, mà luận thực quyền còn kém cả Đường Việt, chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, là thường ủy chỉ giơ tay điển hình. Vì sự hỗ trợ của hắn cho Hàn Húc là rất hữu hạn, cơ bản trên thường ủy không phát biểu gì, chỉ khi cần biểu quyết mới giơ tay.Hàn Húc rất hiểu cho hoàn cảnh của hắn, nên chưa bao giờ trách.Tô Duyên Quang rất cảm kích vì Hàn Húc thông tình đạt lý, hắn biết, muốn tăng quyền phát ngôn của mình trên thường ủy, trừ khi Hàn Húc phải nắm quyền chủ đạo ở thành ủy, hoặc có được quyền lực ngang Liễu Tuấn.Nhưng hiển nhiên trong thời gian ngắn, mục tiêu này khó mà thực hiện được. Rất nhiều khi thường ủy đưa ra văn kiện phát xuống các khu huyện trực thuộc, các cán bộ phụ tr phải nghe ngóng xem Liễu thị trưởng có tán thành hay không mới đi chấp hành. Có một hai lần Liễu Tuấn vắng mặt ở cuộc họp, không tham gia biểu quyết được, văn kiện được hình thành nhưng lại không có hiệu lực chấp hành. Phải đợi tới tận khi Liễu thị trưởng công cán về, biểu thị tán đồng văn kiện đó, thì nó mới được quán triệt thực thi.Làm thị trưởng uy thế tới mức ấy, đúng là hết sức hiếm thấy.Chỉ có điều trong lòng Liễu thị trưởng có thích nhìn thấy tình huống đó phát sinh ra hay không thì khó ma fbiết được. Theo phân tích của Tô Duyên Quang, sợ rằng chính Liễu thị trưởng cũng bị chuyến đó làm đau đầu.Dù sao làm thị trưởng quá mạnh mẽ không phải là chuyện hay ho gì. Giả sử tuổi tác Liễu Tuấn tới giới hạn, không phải lo sau này nữa thì chẳng sao. Nhưng với tuổi tác và bối cảnh cùng năng lực của y, định sẵn Tiềm Châu chỉ là một nơi quá độ, vậy chèn ép người đứng đầu là một vấn đề lớn. Có cấp trên nào chẳng sợ một cấp dưới "cứng đầu" như thế.Thế nhưng cán bộ Tiềm Châu tự giác lấy Liễu thị trưởng làm tiêu chuẩn, Liễu Tuấn cũng chẳng thể nói được gì. Nếu như phê bình cách làm của họ, chỉ khiến mọi người nguội lòng, khi đó nhân tâm bị mất, Liễu thị trưởng nói gì cũng không còn tác dụng nữa.Hai lựa chọn đều khó khăn.Cho nên gần đây bất kể là ở cuộc họp bí thư hay họp thường ủy, cơ bản Liễu Tuấn đều ủng hộ Hàn Húc, cho dù có một số chuyện cách nhìn của y không hoàn toàn nhất trí với Hàn Húc, nhưng chỉ cần không liên quan tới nguyên tắc, Liễu Tuấn đều tán đồng.Hài hòa.Liễu Tuấn đang ra sức tạo ra hình tượng mộ ban thành ủy hài hòa.Ngoài ra, Tô Duyên Quang tăng tiếng nói của mình, bằng cách thực hiện theo "chân ngôn sáu chữ" của Liễu Tuấn, nỗ lực làm tốt công tác trong bổn phận để làm ra thành tích chắc chắn.Thị xã Giang Thành là thị xã văn hóa nổi tiếng, lịch sử bắt nguồn từ thời Đường, tới đời Minh mạt đầu Thanh, hình thành trào lưu văn hóa vang danh bốn biển, ảnh hường học phái các tỉnh, Giang Thành trở thành trung tâm phát dương triết lý duy tâm, đem nó lên đỉnh cao mới của phát triển văn hóa. Văn chương Giang Thành trải khắp thiên hạ, thư họa thi từ nổi danh khắp nơi, mấy trăm năm qua liên tục xuất hiện hơn nghìn thi nhân, ảnh hưởng cực kỳ sâu sắc.Có điều tất cả những thứ đó đã chìm đắm rồi, hiện giờ kinh tế Giang Thành, chẳng được hưởng lợi từ văn hóa lưu truyền thiên cổ của nó mà từ khai thác mỏ quặng. Bí thư Giang Thành có thể tiến vào thường ủy Tiềm Châu, không phải do kinh tế tăng trưởng, mà được lợi từ văn hóa thiên cổ.Tô Duyên Quang sau khi nhậm chức, xuyên qua văn hóa khai khoáng phát triển của Giang Thành mà phát hiện họa ngầm. Bời vì lợi nhuận khả quan cho nên trừ các công ty khoáng sản chính quy còn có nhiều chủ mỏ tư nhân cũng điên cuồng khai thức, một dải mỏ Hoàng Hoa sơn không ngờ tập trung hơn một trăm công ty khoáng sản đủ các thể loại, tham dự khai thác.Loại khai thác thiếu sự quản lý này, định sẵn là sẽ tạo thành hỗn loạn, khiến lãng phí tài nguyên, làm lợi nhuận sụt giảm. Mỗi năm khai tháng trên chục triệu tấn quặng, mà nộp thuế chỉ được hơn mười triệu đồng, bình quân một tấn quặng chỉ được lợi thuế có một đồng, nghe đã thấy buồn cười rồi.Trừ tạo thành tài nguyên lãng phí, kiểu khai thác điên cuồn này cũng hủy hoại nghiêm trọng môi trường của Giang Thành, chẳng những ở điểm khai thác, mà ngay cả trong thị xã cũng bị bụi mù che kín trời đất. Thị xã Giang Thành hiện nay mang phong thái y chang huyện Ninh Bắc khi Liễu Tuấn mới tới nhậm chức. Khi đó huyện Ninh Bắc được mọi người nói đùa là "than nhiều người nhiều bụi nhiều", từ sáng tới tôi đều mù mịt bụi đất.Tình huống này không chỉ Giang Thành mới có, gần đây có hai ba khu huyện, công ty khai thác chen nhau vỡ đầu, môi trường tồi tệ hết sức, hoàn toàn trái ngược với thành thị d lịch, thành thị dễ sống mà Liễu thị trưởng luôn nhấn mạnh. Cái gọi là để lại trời xanh nước biếc cho con cháu hoàn toàn chưa thấy đâu.Tô Duyên Quang rất đau đầu, hắn biết chuyện khai thác hỗn loạn này không phải "có thể phát triển lâu dài", càng không phải "non xanh nước biếc" mà Liễu thị trưởng yêu cầu.Tô Duyên Quang rất lo sớm muộn cũng có một ngày Liễu Tuấn lấy chuyện này ra để chỉ trích Tô Duyên Quang hắn chấp chính bất lực.Hơn nữa điên cuồng khai thác như thế, tiêu hao tài nguyên không thể tái sinh, chính là tiêu mất tiền của con cháu.Hiện giờ rất nhiều nơi khác thác xảy ra chuyện sụt lún, một số trạm xá, trường học và nhà dân xuất hiện vết nứt và lún, họa ngầm đang biến thành nguy hiểm thực sự. Giang Thành đang đối diện với lựa chọn khó khăn.Cho nên Tô Duyên Quang sau khi lên chấp chính, thay đổi cách làm chú trọng tới công ty khoáng sản của Quản Vĩnh Thanh, tính tìm đường khác phát triển kinh tế Giang Thành, hiện giờ khu ruộng mẫu này chính là do Tô Duyên Quang làm ra sau khi nhậm chức.Dân giàu trước tiên nông dân phải giàu.Đó là khẩu hiệu mà Tô Duyên Quang đề xuất ra trên thường ủy Giang Thành.Khẩu hiệu này được Hàn Húc và Liễu Tuấn nhất trí tán thành.Cao Trường Hoành tận dụng thời gian rảnh rỗi, tới khác khu huyện của Tiềm Châu xem xét, Liễu Tuấn liền đưa hắn tới Giang Thành. Trong một chiếc xe bus tầm trung, có Liễu thị trưởng, Cao ti trưởng cùng mấy người tháp tùng, lặng lẽ tới đây.Không có xe cảnh sát mở đường, càng không có cảnh tiền hô hậu ủng.Đối với phương thức gọn nhẹ này, Cao Trường Hoành rất thích, cười nói:- Xem ra Liễu thị trưởng đang chuẩn bị thực hành "đơn giản tiết kiệm" ở Tiềm Châu.Liễu Tuấn cười lớn, tỏ ý ngầm thừa nhận.Khi sắp tới Giang Thành, Vu Hoài Tín mới gọi điện thoại cho Tô Duyên Quang nói với hắn Liễu thị trưởng và Cao ti trưởng tới khảo sát thực địa khu ruộng mẫu của Giang Thành, sắp tới nơi rồi.Liễu thị trưởng sau khi nhậm chức luôn làm chuyện tập kích bất ngờ này, các lãnh đạo khu huyện đã quen rồi, không thấy lạ nữa. Kể cả Hàn Húc tựa hồ cũng bị ảnh hưởng của Liễu Tuấn, khi xuống cơ sở đều chỉ một xe, hai người đi cùng mà thôi.Có điều lần này tất nhiên là có hơi khác trước kia, dù sao trên đầu Cao Trường Hoành là chiêu bài " tổ tuần thị TW" , hơn nữa lại là cháu trưởng nhà họ Cao, há có thể xem nhẹ?Đối với những cán bộ cơ sở như Tô Duyên Quang mà nói, Cao lão là danh từ lớn tỏa hào quan lấp lánh.Nhưng đó chưa phải là toàn bộ sự kinh hãi của Tô Duyên Quang, làm hắn kinh hãi nhất là tháp tùng Cao ti trưởng không phải là Hàn Húc.Trong chuyện này liệu có huyền cơ gì chăng?Nhận được điện thoại của Vu Hoài Tín, Tô Duyên Quang không dám chậm trễ, bảo thư ký chuẩn bị xe, vội vã xuống lầu, lên xe xong mới gọi điện thoại thông báo cho thị trưởng Phượng Trí Dũng, bảo hắn đến cùng.Đây là việc phải làm, Liễu nha nội có thể bỏ Hàn bí thư qua một bên, nhưng Tô Duyên Quang không thể làm theo, nếu bỏ Phượng thị trưởng qua một bên, thế nào cũng bị thù.Thông báo cho Phượng Trí Dũng xong, Tô Duyên Quang thở phào, bình tĩnh lại gọi điện thoại cho Hàn bí thư.- Chào Hàn bí thư, tôi là Tô Duyên Quang... Vừa rồi thư ký Vu Hoài Tín có gọi điện báo Liễu thị trưởng cùng Cao ti trưởng tới khảo sát khu ruộng mẫu của Giang Thành chúng tôi.Bên kia điện thoại, giọng Hàn Húc rất bình tĩnh:- Tôi biết rồi, đồng chí hãy tiếp đãi cho thật tốt.

Chương 1141: Lo lắng của Giang Thành.