Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…

Chương 1145: Xảy ra chuyện bất ngờ.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1151: Xảy ra chuyện bất ngờ.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandan- Ý kiến này của thị trưởng, hợp với cách nghĩ của chúng tôi.Tô Duyên Quang vui vẻ nói, lời ra khỏi miệng mới thấy không ổn, thế là không khiêm tốn, chả lẽ thị trưởng còn đi sau anh sao? Nghĩ tới đây Tô Duyên Quang tỏ ra bối rối."Sơ sót" trong lời nói như thế Liễu Tuấn chẳng hề chú ý, nói:- Nếu các đồng chí có suy nghĩ như thế thì càng tốt, phải tranh thủ thực thi.Tô- Phượng đồng loạt gật đầu.Cao Trường Hoành luôn lắng nghe, đột nhiên nói:- Tô bí thư, Phượng trấn trưởng, có thể nói kế hoạch chi tiết của hai đồng chí không?Tới lúc này, suy nghĩ cho đây là hạng mục thành tích đã bỏ ra sau đầu, Liễu Tuấn không có ý giấu diếm gì, mỗi khi đi tới đâu khảo sát, đều có rất nhiều cách tư duy mới được gợi mở.Chuyến đi này đúng là không phí.Hai người kia đúng là không hiểu lắm sao Cao Trường Hoành xuất hiện ở đây, công tác của hắn là hỗ trợ giáo dục tam giảng, vô duyên vô cớ chạy tới Giang Thành, bảo sao người ta không cảnh giác.Nhưng Cao ti trưởng đã hỏi, không đám là không được.- Cao ti trưởng, suy nghĩ của chúng tôi cơ bản giống điều thị trưởng vừa nói. Khu ruộng mẫu này tuy chưa thu hoạch, nhưng căn cứ vào dự đoán, bình quân mỗi mẫu sản lượng tăng từ 7-10%, chi phí giảm đi 30%. Có ích lợi này, kế hoạch mở rộng cầy cấy bằng máy móc của chúng tôi sẽ mở rộng ra toàn thị xã. Chúng tôi định lấy cục nông nghiệp làm đầu, kết hợp với công ty nông sản, cơ ký, cục thương nghiệp, tiêu thụ, ngân hàng, thủy lợi, kỹ thuật thành lập công ty phục vụ tam nông, thống nhất quản lý chuyện này...Tô Duyên Quang đáp rất cẩn thận, vừa nói vừa len len quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không có biểu thị gì.- Vậy sau khi thu hoạch xong, phương thức phân phối ra sao, tập trung phân phối sao?Cao Trường Hoành hỏi như rất tùy ý.Tô Duyên Quang chú ý thấy Liễu Tuấn hơi cau mày lại, trong lòng máy động, vội đáp:- Cao ti, thu hoạch vẫn dựa theo trách nhiệm, ruộng nhà ai thuộc về nhà người nấy, không tập trung phân phối.Cao Trường Hoành gật đầu.Quản lý thống nhất, tập trung trồng trọt, những phương thức này là khả thi, hơn nữa rất tốt, là thành tích không tệ. Nhưng nếu tập trung phân phối thì ý nghĩa hoàn toàn biến đổi rồi, đó là làm tập thuể hóa, mà mục tiêu nhà nước cơ bản là chế độ thầu trách nhiệm.Chính sách cơ bản này là một lằn ranh đỏ lớn, không ai dám vượt qua, sản xuất tập thể hóa chưa nói hiệu quả như thế nào, nhưng trước tiên chính sách là không thể qua nổi.Chính sách cơ bản như thế tuyệt đối không thể đụng vào, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả chuyện "đi thuê lấy tiền" mà Liễu Tuấn gây ra trước đó.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Không phân phối tập trung, nhưng có thể tiêu thụ thống nhất.Tô Duyên Quang lại hưng phấn nói:- Thị trưởng, chúng tôi chính đang tính như vậy. Tiêu thụ như vậy có ưu thế như việc mua thuốc trừ sâu và phân bón, có lợi hơn nhà nào nhà nấy làm nhiều.Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu:- Đường lối này của ác đồng chí là chính xác. Tôi nghe nói vì khu ruộng mẫu này, mà các đồng chí cấp cho mười bảy thôn của xã Bình Xuyên một khoản tiền hỗ trợ nhất định phải không?Tô Duyên Quang giật mình nhìn sang Phượng Trí Dũng, dù sao khoản hỗ trợ lấy danh nghĩa chính phủ phát ra.Tô Duyên Quang là người cùng phe cánh với Hàn Húc, nên Liễu Tuấn tới Giang Thành là hắn lấy 120% tinh thần ứng phó.Trong lời đồn đại, Liễu nha nội là hạng "lòng dạ độc ác" đả kích đối thủ không bao giờ nương tay.Liên quan tới số tiền lớn, Tô Duyên Quang càng cẩn thận.Phượng Trí Dũng hiểu chỗ khó của người cộng sự, chủ động đáp:- Vâng thưa thị trưởng, thị xã cấp tiền hỗ trợ, chủ yếu vì sức lao động nông thôn thất thoát lớn, vì khuyến khích họ quay về làm rộng nên dùng biện pháp kích thích bằng kinh tế.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Loại tư duy theo thói quen này rất đáng sợ, rõ ràng chuyện có lợi, trước khi nhìn thấy lợi ích thực tế, mọi người đều mang thái độ không tin tưởng, khiến cho chuyện tốt khó thực thi, phải lấy tiền "mua" nông dân về nhà trồng cấy.Đương nhiên đây cũng là cách làm thường thấy trong thể chế, kế hoạch này của Giang Thành đã được thành phố phê chuẩn như vậy phải làm ra ra hồn, như vậy phải cho chút hỗ trợ để nông dân phối hợp.Chỉ cần khoản tiền này phát được tới tay người dân, lại sinh ra hiệu quả tốt, Liễu Tuấn sẽ không truy cứu.Nghe Liễu Tuấn nhắc tới tiền hỗ trợ, sắc mặt Từ Hữu Nghị tái đi vài phần, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có vẻ né tránh.Biến hóa nhỏ này không qua mắt được hai vị nha nội, cả hai đều là nhân vật kiệt xuất trong quan trường đầy tinh anh.Mọi người tán gẫu một hồi, Tiểu Tôn từ nhà bếp đi ra, nhỏ giọng nói với Từ Hữu Nghị:- Có thể ăn cơm được rồi.Từ Hữu Nghị nhìn sang Liễu Tuấn, cười giả lả:- Thị trưởng, hay là ăn cơm trước? Thời gian không sớm nữa.Liễu Tuấn cười:- Đúng đúng, mọi người đều đói cả rồi.Tiểu Tôn liền bê mâm lên, quả nhiên đều là món ăn thường ngày, thị gà rang, trứng tráng, rau xào, đưng trong bát lớn, hương thơm ngào ngạt, làm người ta chảy nước miếng.Từ Hữu Nghị lấy ra hai bình rượu trắng, loại hai ba chục đồng một bình, nói với vẻ áy náy:- Liễu thị trưởng, các vị lãnh đạo, thật xin lỗi, ở quên không có thứ gì tốt để thiết đãi các vị lãnh đạo.Liễu Tuấn cười:- Trời nóng thế này thôi rượu đi, Cao ti thấy thế nào?Cao Trường Hoành gật đầu:- Trời đúng là hơi nóng, không uống rượu nữa.- Vậy.. Tôi đi mua bia..Liễu Tuấn vẫn lắc đầu.Tô Hữu Nghị nhìn Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng cầu viện.Tô Duyên Quang không lên tiếng.Phượng Trí Dũng nói:- Hữu Nghị, thông các cậu không phải thôn cậu thích ngâm rượu mơ sao? Thứ đó không tệ, ngon lại không bốc, mang ra đây mời hai vị lãnh đạo thưởng thức đi.Từ Hữu Nghị ngại ngùng nói:- Thứ đồ quê mùa sao dám lấy ra đãi khách quý?Liễu Tuấn cười nói:- Có rượu mơ sao? Thứ đó hay lắm, uống một chút cũng được.Từ Hữu Nghị không do dự nữa, chạy vào gian trong bê một bình thủy tinh lớn ra, bên trong là hơn nửa bình rượu màu đỏ tươi.Thứ rượu này cho thêm đá vào uống càng thích, đáng tiếc vào năm 99, với nông thôn mà nói, tủ lạnh là thứ rất hiếm. Có điều thứ rượu này vị ngọt, độ rượu không cao, mọi người uống rất thoải mái.Liễu thị trưởng không hề khác khí đánh bay bốn bát cơm lớn, làm cả đám người nhìn tới tròn xoe mắt.Cao Trường Hoành than:- Sức ăn của Liễu thị trưởng thực sự làm người ta hâm mộ.Liễu Tuấn cười ha hả:- Lời biểu dương này tôi hay được nhận lắm, đương nhiên cũng do Tiểu Tôn nấu nướng rất ngon.Mọi người đều cười, không khí rất sôi nổi.Ăn cơm xong, mọi người ngồi uống trà tán gẫu, Liễu Tuấn khích lệ Từ Hữu Nhị mấy câu rồi đứng dậy cáo từ, mọi người liền xúm xít tiễn y và Cao Trường Hoành đi ra ngoài.Không ngờ khi chuẩn bị lên xe thì có mấy người thôn dân vây tới, nhân viên bảo vệ đi theo thấy tình hình khác thường, lập tức ngăn cản:- Có chuyện gì? Các người muốn làm gì?- Liễu thị trưởng có phải là Liễu thị trưởng không? Chúng tôi có lời muốn nói.Cẩn thận nhìn kỹ, mấy thôn dân này đều là những hán tử cao lớn, người đi đầu chừng trên bốn mươi, lớn tiếng kêu lên.Đám Tô Duyên Quang tức thì tái mặt.Lãnh đạo xuống thị sát, sợ nhất là có kẻ chặt đường cáo trạng, bất kể là cáo trạng chuyện gì, ít nhất cũng nói lên công tác bảo vệ an toàn địa phương không làm tới nơi tới chốn. Hơn nữa bình thường lãnh đạo cũng không thích loại chuyện này, làm không rõ tình huống thì không thể tùy tiện trả lời, nhưng như thế truyền đi lại không tốt cho thanh danh lãnh đạo, quần chúng nói lãnh đạo làm cao, không quan tâm dân tình.Lần này hai vị lãnh đạo tới đột ngột, đám Tô Duyên Quang chuẩn bị không đầy đủ, vốn cho rằng không bày ra đón tiếp long trọng gì, quần chúng sẽ không biết lãnh đạo lớn trên thành phố tới, cho nên mới có sơ sót.Bọn họ cuống, Từ Hữu Nghị càng cuống hơn, liền bất chấp thứ khác, chạy tới trước mặt mấy người thôn dân quát:- Từ Hữu Quý, cậu muốn làm gì? Có chuyện gì chúng ta không thể thương lượng được sao?- Hừ! Thương lượng gì với anh chứ? Trên thị xã phát tiền hỗ trợ cho chúng tôi, vì sao anh bớt xén? Còn cả tiền mua thuốc trừ sâu, phân bón anh tham ô bao nhiêu? Tưởng chúng tôi dễ bị lừa à?Từ Hữu Quý chẳng sợ, lập tức phản bác, nói ra những lời chấn động.- Cậu.. Cậu nói bậy! Đừng có ngậm máu phun người.Từ Hữu Nghị tức thì mặt biến thành màu gan lợn, phẫn nộ quát:- Hừ, có nói bậy hay không trong lòng anh tự biết! Hôm nay vừa vặn có mặt Liễu thị trưởng, làm rõ chuyện này đi.

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác giả: Khuyết danh

Chương 1151: Xảy ra chuyện bất ngờ.

Nhóm dịch: Huntercd

Nguồn: Vip.vandan

- Ý kiến này của thị trưởng, hợp với cách nghĩ của chúng tôi.

Tô Duyên Quang vui vẻ nói, lời ra khỏi miệng mới thấy không ổn, thế là không
khiêm tốn, chả lẽ thị trưởng còn đi sau anh sao? Nghĩ tới đây Tô Duyên Quang
tỏ ra bối rối.

"Sơ sót" trong lời nói như thế Liễu Tuấn chẳng hề chú ý, nói:

- Nếu các đồng chí có suy nghĩ như thế thì càng tốt, phải tranh thủ thực thi.

Tô- Phượng đồng loạt gật đầu.

Cao Trường Hoành luôn lắng nghe, đột nhiên nói:

- Tô bí thư, Phượng trấn trưởng, có thể nói kế hoạch chi tiết của hai đồng
chí không?

Tới lúc này, suy nghĩ cho đây là hạng mục thành tích đã bỏ ra sau đầu, Liễu
Tuấn không có ý giấu diếm gì, mỗi khi đi tới đâu khảo sát, đều có rất nhiều
cách tư duy mới được gợi mở.

Chuyến đi này đúng là không phí.

Hai người kia đúng là không hiểu lắm sao Cao Trường Hoành xuất hiện ở đây,
công tác của hắn là hỗ trợ giáo dục tam giảng, vô duyên vô cớ chạy tới Giang
Thành, bảo sao người ta không cảnh giác.

Nhưng Cao ti trưởng đã hỏi, không đám là không được.

- Cao ti trưởng, suy nghĩ của chúng tôi cơ bản giống điều thị trưởng vừa nói.
Khu ruộng mẫu này tuy chưa thu hoạch, nhưng căn cứ vào dự đoán, bình quân mỗi
mẫu sản lượng tăng từ 7-10%, chi phí giảm đi 30%. Có ích lợi này, kế hoạch mở
rộng cầy cấy bằng máy móc của chúng tôi sẽ mở rộng ra toàn thị xã. Chúng tôi
định lấy cục nông nghiệp làm đầu, kết hợp với công ty nông sản, cơ ký, cục
thương nghiệp, tiêu thụ, ngân hàng, thủy lợi, kỹ thuật thành lập công ty phục
vụ tam nông, thống nhất quản lý chuyện này...

Tô Duyên Quang đáp rất cẩn thận, vừa nói vừa len len quan sát sắc mặt của Liễu
Tuấn.

Liễu Tuấn không có biểu thị gì.

- Vậy sau khi thu hoạch xong, phương thức phân phối ra sao, tập trung phân
phối sao?

Cao Trường Hoành hỏi như rất tùy ý.

Tô Duyên Quang chú ý thấy Liễu Tuấn hơi cau mày lại, trong lòng máy động, vội
đáp:

- Cao ti, thu hoạch vẫn dựa theo trách nhiệm, ruộng nhà ai thuộc về nhà người
nấy, không tập trung phân phối.

Cao Trường Hoành gật đầu.

Quản lý thống nhất, tập trung trồng trọt, những phương thức này là khả thi,
hơn nữa rất tốt, là thành tích không tệ. Nhưng nếu tập trung phân phối thì ý
nghĩa hoàn toàn biến đổi rồi, đó là làm tập thuể hóa, mà mục tiêu nhà nước cơ
bản là chế độ thầu trách nhiệm.

Chính sách cơ bản này là một lằn ranh đỏ lớn, không ai dám vượt qua, sản xuất
tập thể hóa chưa nói hiệu quả như thế nào, nhưng trước tiên chính sách là
không thể qua nổi.

Chính sách cơ bản như thế tuyệt đối không thể đụng vào, nếu không hậu quả còn
nghiêm trọng hơn cả chuyện "đi thuê lấy tiền" mà Liễu Tuấn gây ra trước đó.

Liễu Tuấn đột nhiên nói:

- Không phân phối tập trung, nhưng có thể tiêu thụ thống nhất.

Tô Duyên Quang lại hưng phấn nói:

- Thị trưởng, chúng tôi chính đang tính như vậy. Tiêu thụ như vậy có ưu thế
như việc mua thuốc trừ sâu và phân bón, có lợi hơn nhà nào nhà nấy làm nhiều.

Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu:

- Đường lối này của ác đồng chí là chính xác. Tôi nghe nói vì khu ruộng mẫu
này, mà các đồng chí cấp cho mười bảy thôn của xã Bình Xuyên một khoản tiền hỗ
trợ nhất định phải không?

Tô Duyên Quang giật mình nhìn sang Phượng Trí Dũng, dù sao khoản hỗ trợ lấy
danh nghĩa chính phủ phát ra.

Tô Duyên Quang là người cùng phe cánh với Hàn Húc, nên Liễu Tuấn tới Giang
Thành là hắn lấy 120% tinh thần ứng phó.

Trong lời đồn đại, Liễu nha nội là hạng "lòng dạ độc ác" đả kích đối thủ không
bao giờ nương tay.

Liên quan tới số tiền lớn, Tô Duyên Quang càng cẩn thận.

Phượng Trí Dũng hiểu chỗ khó của người cộng sự, chủ động đáp:

- Vâng thưa thị trưởng, thị xã cấp tiền hỗ trợ, chủ yếu vì sức lao động nông
thôn thất thoát lớn, vì khuyến khích họ quay về làm rộng nên dùng biện pháp
kích thích bằng kinh tế.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

Loại tư duy theo thói quen này rất đáng sợ, rõ ràng chuyện có lợi, trước khi
nhìn thấy lợi ích thực tế, mọi người đều mang thái độ không tin tưởng, khiến
cho chuyện tốt khó thực thi, phải lấy tiền "mua" nông dân về nhà trồng cấy.

Đương nhiên đây cũng là cách làm thường thấy trong thể chế, kế hoạch này của
Giang Thành đã được thành phố phê chuẩn như vậy phải làm ra ra hồn, như vậy
phải cho chút hỗ trợ để nông dân phối hợp.

Chỉ cần khoản tiền này phát được tới tay người dân, lại sinh ra hiệu quả tốt,
Liễu Tuấn sẽ không truy cứu.

Nghe Liễu Tuấn nhắc tới tiền hỗ trợ, sắc mặt Từ Hữu Nghị tái đi vài phần, ánh
mắt nhìn Liễu Tuấn có vẻ né tránh.

Biến hóa nhỏ này không qua mắt được hai vị nha nội, cả hai đều là nhân vật
kiệt xuất trong quan trường đầy tinh anh.

Mọi người tán gẫu một hồi, Tiểu Tôn từ nhà bếp đi ra, nhỏ giọng nói với Từ Hữu
Nghị:

- Có thể ăn cơm được rồi.

Từ Hữu Nghị nhìn sang Liễu Tuấn, cười giả lả:

- Thị trưởng, hay là ăn cơm trước? Thời gian không sớm nữa.

Liễu Tuấn cười:

- Đúng đúng, mọi người đều đói cả rồi.

Tiểu Tôn liền bê mâm lên, quả nhiên đều là món ăn thường ngày, thị gà rang,
trứng tráng, rau xào, đưng trong bát lớn, hương thơm ngào ngạt, làm người ta
chảy nước miếng.

Từ Hữu Nghị lấy ra hai bình rượu trắng, loại hai ba chục đồng một bình, nói
với vẻ áy náy:

- Liễu thị trưởng, các vị lãnh đạo, thật xin lỗi, ở quên không có thứ gì tốt
để thiết đãi các vị lãnh đạo.

Liễu Tuấn cười:

- Trời nóng thế này thôi rượu đi, Cao ti thấy thế nào?

Cao Trường Hoành gật đầu:

- Trời đúng là hơi nóng, không uống rượu nữa.

- Vậy.. Tôi đi mua bia..

Liễu Tuấn vẫn lắc đầu.

Tô Hữu Nghị nhìn Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng cầu viện.

Tô Duyên Quang không lên tiếng.

Phượng Trí Dũng nói:

- Hữu Nghị, thông các cậu không phải thôn cậu thích ngâm rượu mơ sao? Thứ đó
không tệ, ngon lại không bốc, mang ra đây mời hai vị lãnh đạo thưởng thức đi.

Từ Hữu Nghị ngại ngùng nói:

- Thứ đồ quê mùa sao dám lấy ra đãi khách quý?

Liễu Tuấn cười nói:

- Có rượu mơ sao? Thứ đó hay lắm, uống một chút cũng được.

Từ Hữu Nghị không do dự nữa, chạy vào gian trong bê một bình thủy tinh lớn ra,
bên trong là hơn nửa bình rượu màu đỏ tươi.

Thứ rượu này cho thêm đá vào uống càng thích, đáng tiếc vào năm 99, với nông
thôn mà nói, tủ lạnh là thứ rất hiếm. Có điều thứ rượu này vị ngọt, độ rượu
không cao, mọi người uống rất thoải mái.

Liễu thị trưởng không hề khác khí đánh bay bốn bát cơm lớn, làm cả đám người
nhìn tới tròn xoe mắt.

Cao Trường Hoành than:

- Sức ăn của Liễu thị trưởng thực sự làm người ta hâm mộ.

Liễu Tuấn cười ha hả:

- Lời biểu dương này tôi hay được nhận lắm, đương nhiên cũng do Tiểu Tôn nấu
nướng rất ngon.

Mọi người đều cười, không khí rất sôi nổi.

Ăn cơm xong, mọi người ngồi uống trà tán gẫu, Liễu Tuấn khích lệ Từ Hữu Nhị
mấy câu rồi đứng dậy cáo từ, mọi người liền xúm xít tiễn y và Cao Trường Hoành
đi ra ngoài.

Không ngờ khi chuẩn bị lên xe thì có mấy người thôn dân vây tới, nhân viên bảo
vệ đi theo thấy tình hình khác thường, lập tức ngăn cản:

- Có chuyện gì? Các người muốn làm gì?

- Liễu thị trưởng có phải là Liễu thị trưởng không? Chúng tôi có lời muốn
nói.

Cẩn thận nhìn kỹ, mấy thôn dân này đều là những hán tử cao lớn, người đi đầu
chừng trên bốn mươi, lớn tiếng kêu lên.

Đám Tô Duyên Quang tức thì tái mặt.

Lãnh đạo xuống thị sát, sợ nhất là có kẻ chặt đường cáo trạng, bất kể là cáo
trạng chuyện gì, ít nhất cũng nói lên công tác bảo vệ an toàn địa phương không
làm tới nơi tới chốn. Hơn nữa bình thường lãnh đạo cũng không thích loại
chuyện này, làm không rõ tình huống thì không thể tùy tiện trả lời, nhưng như
thế truyền đi lại không tốt cho thanh danh lãnh đạo, quần chúng nói lãnh đạo
làm cao, không quan tâm dân tình.

Lần này hai vị lãnh đạo tới đột ngột, đám Tô Duyên Quang chuẩn bị không đầy
đủ, vốn cho rằng không bày ra đón tiếp long trọng gì, quần chúng sẽ không biết
lãnh đạo lớn trên thành phố tới, cho nên mới có sơ sót.

Bọn họ cuống, Từ Hữu Nghị càng cuống hơn, liền bất chấp thứ khác, chạy tới
trước mặt mấy người thôn dân quát:

- Từ Hữu Quý, cậu muốn làm gì? Có chuyện gì chúng ta không thể thương lượng
được sao?

- Hừ! Thương lượng gì với anh chứ? Trên thị xã phát tiền hỗ trợ cho chúng
tôi, vì sao anh bớt xén? Còn cả tiền mua thuốc trừ sâu, phân bón anh tham ô
bao nhiêu? Tưởng chúng tôi dễ bị lừa à?

Từ Hữu Quý chẳng sợ, lập tức phản bác, nói ra những lời chấn động.

- Cậu.. Cậu nói bậy! Đừng có ngậm máu phun người.

Từ Hữu Nghị tức thì mặt biến thành màu gan lợn, phẫn nộ quát:

- Hừ, có nói bậy hay không trong lòng anh tự biết! Hôm nay vừa vặn có mặt
Liễu thị trưởng, làm rõ chuyện này đi.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1151: Xảy ra chuyện bất ngờ.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandan- Ý kiến này của thị trưởng, hợp với cách nghĩ của chúng tôi.Tô Duyên Quang vui vẻ nói, lời ra khỏi miệng mới thấy không ổn, thế là không khiêm tốn, chả lẽ thị trưởng còn đi sau anh sao? Nghĩ tới đây Tô Duyên Quang tỏ ra bối rối."Sơ sót" trong lời nói như thế Liễu Tuấn chẳng hề chú ý, nói:- Nếu các đồng chí có suy nghĩ như thế thì càng tốt, phải tranh thủ thực thi.Tô- Phượng đồng loạt gật đầu.Cao Trường Hoành luôn lắng nghe, đột nhiên nói:- Tô bí thư, Phượng trấn trưởng, có thể nói kế hoạch chi tiết của hai đồng chí không?Tới lúc này, suy nghĩ cho đây là hạng mục thành tích đã bỏ ra sau đầu, Liễu Tuấn không có ý giấu diếm gì, mỗi khi đi tới đâu khảo sát, đều có rất nhiều cách tư duy mới được gợi mở.Chuyến đi này đúng là không phí.Hai người kia đúng là không hiểu lắm sao Cao Trường Hoành xuất hiện ở đây, công tác của hắn là hỗ trợ giáo dục tam giảng, vô duyên vô cớ chạy tới Giang Thành, bảo sao người ta không cảnh giác.Nhưng Cao ti trưởng đã hỏi, không đám là không được.- Cao ti trưởng, suy nghĩ của chúng tôi cơ bản giống điều thị trưởng vừa nói. Khu ruộng mẫu này tuy chưa thu hoạch, nhưng căn cứ vào dự đoán, bình quân mỗi mẫu sản lượng tăng từ 7-10%, chi phí giảm đi 30%. Có ích lợi này, kế hoạch mở rộng cầy cấy bằng máy móc của chúng tôi sẽ mở rộng ra toàn thị xã. Chúng tôi định lấy cục nông nghiệp làm đầu, kết hợp với công ty nông sản, cơ ký, cục thương nghiệp, tiêu thụ, ngân hàng, thủy lợi, kỹ thuật thành lập công ty phục vụ tam nông, thống nhất quản lý chuyện này...Tô Duyên Quang đáp rất cẩn thận, vừa nói vừa len len quan sát sắc mặt của Liễu Tuấn.Liễu Tuấn không có biểu thị gì.- Vậy sau khi thu hoạch xong, phương thức phân phối ra sao, tập trung phân phối sao?Cao Trường Hoành hỏi như rất tùy ý.Tô Duyên Quang chú ý thấy Liễu Tuấn hơi cau mày lại, trong lòng máy động, vội đáp:- Cao ti, thu hoạch vẫn dựa theo trách nhiệm, ruộng nhà ai thuộc về nhà người nấy, không tập trung phân phối.Cao Trường Hoành gật đầu.Quản lý thống nhất, tập trung trồng trọt, những phương thức này là khả thi, hơn nữa rất tốt, là thành tích không tệ. Nhưng nếu tập trung phân phối thì ý nghĩa hoàn toàn biến đổi rồi, đó là làm tập thuể hóa, mà mục tiêu nhà nước cơ bản là chế độ thầu trách nhiệm.Chính sách cơ bản này là một lằn ranh đỏ lớn, không ai dám vượt qua, sản xuất tập thể hóa chưa nói hiệu quả như thế nào, nhưng trước tiên chính sách là không thể qua nổi.Chính sách cơ bản như thế tuyệt đối không thể đụng vào, nếu không hậu quả còn nghiêm trọng hơn cả chuyện "đi thuê lấy tiền" mà Liễu Tuấn gây ra trước đó.Liễu Tuấn đột nhiên nói:- Không phân phối tập trung, nhưng có thể tiêu thụ thống nhất.Tô Duyên Quang lại hưng phấn nói:- Thị trưởng, chúng tôi chính đang tính như vậy. Tiêu thụ như vậy có ưu thế như việc mua thuốc trừ sâu và phân bón, có lợi hơn nhà nào nhà nấy làm nhiều.Liễu Tuấn chậm rãi gật đầu:- Đường lối này của ác đồng chí là chính xác. Tôi nghe nói vì khu ruộng mẫu này, mà các đồng chí cấp cho mười bảy thôn của xã Bình Xuyên một khoản tiền hỗ trợ nhất định phải không?Tô Duyên Quang giật mình nhìn sang Phượng Trí Dũng, dù sao khoản hỗ trợ lấy danh nghĩa chính phủ phát ra.Tô Duyên Quang là người cùng phe cánh với Hàn Húc, nên Liễu Tuấn tới Giang Thành là hắn lấy 120% tinh thần ứng phó.Trong lời đồn đại, Liễu nha nội là hạng "lòng dạ độc ác" đả kích đối thủ không bao giờ nương tay.Liên quan tới số tiền lớn, Tô Duyên Quang càng cẩn thận.Phượng Trí Dũng hiểu chỗ khó của người cộng sự, chủ động đáp:- Vâng thưa thị trưởng, thị xã cấp tiền hỗ trợ, chủ yếu vì sức lao động nông thôn thất thoát lớn, vì khuyến khích họ quay về làm rộng nên dùng biện pháp kích thích bằng kinh tế.Liễu Tuấn khẽ gật đầu.Loại tư duy theo thói quen này rất đáng sợ, rõ ràng chuyện có lợi, trước khi nhìn thấy lợi ích thực tế, mọi người đều mang thái độ không tin tưởng, khiến cho chuyện tốt khó thực thi, phải lấy tiền "mua" nông dân về nhà trồng cấy.Đương nhiên đây cũng là cách làm thường thấy trong thể chế, kế hoạch này của Giang Thành đã được thành phố phê chuẩn như vậy phải làm ra ra hồn, như vậy phải cho chút hỗ trợ để nông dân phối hợp.Chỉ cần khoản tiền này phát được tới tay người dân, lại sinh ra hiệu quả tốt, Liễu Tuấn sẽ không truy cứu.Nghe Liễu Tuấn nhắc tới tiền hỗ trợ, sắc mặt Từ Hữu Nghị tái đi vài phần, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn có vẻ né tránh.Biến hóa nhỏ này không qua mắt được hai vị nha nội, cả hai đều là nhân vật kiệt xuất trong quan trường đầy tinh anh.Mọi người tán gẫu một hồi, Tiểu Tôn từ nhà bếp đi ra, nhỏ giọng nói với Từ Hữu Nghị:- Có thể ăn cơm được rồi.Từ Hữu Nghị nhìn sang Liễu Tuấn, cười giả lả:- Thị trưởng, hay là ăn cơm trước? Thời gian không sớm nữa.Liễu Tuấn cười:- Đúng đúng, mọi người đều đói cả rồi.Tiểu Tôn liền bê mâm lên, quả nhiên đều là món ăn thường ngày, thị gà rang, trứng tráng, rau xào, đưng trong bát lớn, hương thơm ngào ngạt, làm người ta chảy nước miếng.Từ Hữu Nghị lấy ra hai bình rượu trắng, loại hai ba chục đồng một bình, nói với vẻ áy náy:- Liễu thị trưởng, các vị lãnh đạo, thật xin lỗi, ở quên không có thứ gì tốt để thiết đãi các vị lãnh đạo.Liễu Tuấn cười:- Trời nóng thế này thôi rượu đi, Cao ti thấy thế nào?Cao Trường Hoành gật đầu:- Trời đúng là hơi nóng, không uống rượu nữa.- Vậy.. Tôi đi mua bia..Liễu Tuấn vẫn lắc đầu.Tô Hữu Nghị nhìn Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng cầu viện.Tô Duyên Quang không lên tiếng.Phượng Trí Dũng nói:- Hữu Nghị, thông các cậu không phải thôn cậu thích ngâm rượu mơ sao? Thứ đó không tệ, ngon lại không bốc, mang ra đây mời hai vị lãnh đạo thưởng thức đi.Từ Hữu Nghị ngại ngùng nói:- Thứ đồ quê mùa sao dám lấy ra đãi khách quý?Liễu Tuấn cười nói:- Có rượu mơ sao? Thứ đó hay lắm, uống một chút cũng được.Từ Hữu Nghị không do dự nữa, chạy vào gian trong bê một bình thủy tinh lớn ra, bên trong là hơn nửa bình rượu màu đỏ tươi.Thứ rượu này cho thêm đá vào uống càng thích, đáng tiếc vào năm 99, với nông thôn mà nói, tủ lạnh là thứ rất hiếm. Có điều thứ rượu này vị ngọt, độ rượu không cao, mọi người uống rất thoải mái.Liễu thị trưởng không hề khác khí đánh bay bốn bát cơm lớn, làm cả đám người nhìn tới tròn xoe mắt.Cao Trường Hoành than:- Sức ăn của Liễu thị trưởng thực sự làm người ta hâm mộ.Liễu Tuấn cười ha hả:- Lời biểu dương này tôi hay được nhận lắm, đương nhiên cũng do Tiểu Tôn nấu nướng rất ngon.Mọi người đều cười, không khí rất sôi nổi.Ăn cơm xong, mọi người ngồi uống trà tán gẫu, Liễu Tuấn khích lệ Từ Hữu Nhị mấy câu rồi đứng dậy cáo từ, mọi người liền xúm xít tiễn y và Cao Trường Hoành đi ra ngoài.Không ngờ khi chuẩn bị lên xe thì có mấy người thôn dân vây tới, nhân viên bảo vệ đi theo thấy tình hình khác thường, lập tức ngăn cản:- Có chuyện gì? Các người muốn làm gì?- Liễu thị trưởng có phải là Liễu thị trưởng không? Chúng tôi có lời muốn nói.Cẩn thận nhìn kỹ, mấy thôn dân này đều là những hán tử cao lớn, người đi đầu chừng trên bốn mươi, lớn tiếng kêu lên.Đám Tô Duyên Quang tức thì tái mặt.Lãnh đạo xuống thị sát, sợ nhất là có kẻ chặt đường cáo trạng, bất kể là cáo trạng chuyện gì, ít nhất cũng nói lên công tác bảo vệ an toàn địa phương không làm tới nơi tới chốn. Hơn nữa bình thường lãnh đạo cũng không thích loại chuyện này, làm không rõ tình huống thì không thể tùy tiện trả lời, nhưng như thế truyền đi lại không tốt cho thanh danh lãnh đạo, quần chúng nói lãnh đạo làm cao, không quan tâm dân tình.Lần này hai vị lãnh đạo tới đột ngột, đám Tô Duyên Quang chuẩn bị không đầy đủ, vốn cho rằng không bày ra đón tiếp long trọng gì, quần chúng sẽ không biết lãnh đạo lớn trên thành phố tới, cho nên mới có sơ sót.Bọn họ cuống, Từ Hữu Nghị càng cuống hơn, liền bất chấp thứ khác, chạy tới trước mặt mấy người thôn dân quát:- Từ Hữu Quý, cậu muốn làm gì? Có chuyện gì chúng ta không thể thương lượng được sao?- Hừ! Thương lượng gì với anh chứ? Trên thị xã phát tiền hỗ trợ cho chúng tôi, vì sao anh bớt xén? Còn cả tiền mua thuốc trừ sâu, phân bón anh tham ô bao nhiêu? Tưởng chúng tôi dễ bị lừa à?Từ Hữu Quý chẳng sợ, lập tức phản bác, nói ra những lời chấn động.- Cậu.. Cậu nói bậy! Đừng có ngậm máu phun người.Từ Hữu Nghị tức thì mặt biến thành màu gan lợn, phẫn nộ quát:- Hừ, có nói bậy hay không trong lòng anh tự biết! Hôm nay vừa vặn có mặt Liễu thị trưởng, làm rõ chuyện này đi.

Chương 1145: Xảy ra chuyện bất ngờ.