Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…

Chương 1368: Đặc công hành động.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1375: Đặc công hành động.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanTạ Viện nghĩ ra cách thật.Cách của cô ta là, tới Ngũ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn, theo cô ta biết, Liễu Tuấn thi thoảng tới đây uống trà, ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, coi như chút điều tiết trong lúc công tác căng thẳng.Tạ Viện khi làm việc ở tòa báo có quan hệ không tệ với một số cán bộ văn phòng chính phủ, tin tức này do những cán bộ đó tiết lộ cho cô ta biết. Theo lời của giám đốc phòng trà, Liễu tỉnh trưởng chuyên dùng phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ.Có manh mối này tới Ngữ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn là phương án khả thi.Sau khi nhận "nhiệm vụ" của Đinh Linh, Tạ Viện nghĩ rất nhiều cách, ví dụ như mới Liễu Tuấn chỉ đạo công tác tuyên truyền, hay là tham gia tọa đàm phát biểu gì đó, đều có thể tiếp cận Liễu Tuấn. Nhưng đó đều là công việc, khả năng ở riêng với Liễu Tuấn rất nhỏ, ở trường hợp công chúng, Tạ Viện không thể lộ vẻ "khó coi", nịnh bợ Liễu Tuấn quá mức sợ mang hiệu quả trái ngược.Nếu như có thể sáng tạo ra một cơ hội "gặp gỡ tình cờ", nắm chặt lấy thời cơ, có lẽ có thể kéo gần quan hệ, mà trong chuyện này không thể thiếu món "đạo cụ" Đinh Linh. Có thể mượn miệng của Đinh Linh, chỉ ra quan hệ giữa cô ta và Đinh Ngọc Chu.Đương nhiên có thể Liễu Tuấn biết quan hệ này rồi, dù sao Liễu Tuấn không thể không nghiên cứu quan hệ thành viên trong ban thường ủy với nhau, gồm cả quan hệ công khai và tư nhân.Đó là kỹ năng cơ bản của người làm quan.Có điều Liễu Tuấn biết và Đinh Linh chính miệng nói ra hiệu quả khác nhau, dù thế nào Đinh Linh là con gái Đinh Ngọc Chu, một năm sau Liễu Tuấn có thể tiếp nhận vị trí của Đinh Ngọc Chu một cách thuận lợi hay không thì ý kiến của bản thân Đinh Ngọc Chu rất quan trọng, phân lượng của phó tỉnh trưởng tư cách lão thành không tầm thường, nhất là khi sắp lùi về tuyến hai lời nói càng có sức nặng.Liễu Tuấn cho dù không để ý tới một phiếu của Tạ Viện, cũng không thể không để ý quan vệ với Đinh Ngọc Chu.Bí thư thị trưởng hợp tác hài hòa, là điều quan trọng nhất trong nhiệm kỳ một năm sau của Liễu Tuấn, hợp tác tốt, Liễu Tuấn thuận buồm xuôi gió, vừa có thể làm ra thành tích, lại có tiếng thơm đoàn kết đồng chí tôn trọng đồng chí lớn tuổi.Tới cấp độ lãnh đạo tỉnh ủy, giỏi đoàn kết đồng chí là điều kiện cần phải có.Tất cả quan lớn một cõi, gần như đều được đánh giá như thế, chính trị không phải là trò chơi cá nhân.- Chị, tới rồi kìa.Trong một gian phòng của Ngữ hậu thiêm tình, Đinh Linh nhìn thấy chiếc Audi đeo biển sô hai của thành ủy tiến vào bãi đỗ xe, liền hưng phấn nói với Tạ Viện.Đinh Linh không ngờ biện pháp Tạ Viện nghĩ ra là hai người trốn trong phòng trà đợi Liễu Tuấn, hơi giống "chấp hành nhiệm vụ đặc thù", Đinh Linh chưa bao giờ trải qua việc này, vừa mới lạ vừa thích thú.Tạ Viện khẽ mỉm cười, soi gương chỉnh trang lại mình.Đinh Linh hiểu ra, vội vàng học theo.Liễu tỉnh trưởng tất nhiên không ngờ rằng có hai nữ nhân đang ngồi chờ y mắc câu, chắp tay sau lưng lên lầu, Kha Khải Phàm theo sát sau lưng.Sau khi Giao Giao theo Khâu Tình Xuyên tới tỉnh D, Ngữ hâu thiêm tình đổi chủ, Liễu Tuấn bỏ tiền mua toàn bộ, giao cho Lăng Nhã, Lăng Nhã lại ủy thác cho một họ hàng xa của cô quản lý, làm ăn không tệ, mỗi tháng có một khoản thu nhập cho Lăng chủ nhiệm đi mua đồ mỹ phẩm.Tuy nói cán bộ lãnh đạo Đảng không được phép kinh doanh, nhưng một phòng trà nho nhỏ lại làm ăn thành thật không ảnh hưởng tới toàn cục, tuyệt đối không có ai tóm lấy.Vì thế Liễu Tuấn thường xuyên qua đây uống trà, đôi khi hẹn bạn, ví dụ như Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi.Liễu Tuấn vừa qua chỗ rẽ, liền gặp ngay Tạ Viện và Đinh Linh qua trang điểm chu đáo, Tạ Viện quyến rũ thành thục, Đinh Linh vô cùng trẻ trung, ăn mặc rất thời thượng, quần bò áo phông, đem đường cong uốn lượn hoàn toàn trình hiện ra ngoài.- Ồ, Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện phát ra tiếng kêu ngạc nhiên nhỏ, mặt đẩy vẻ bất ngờ, thường thường một phụ nữ xinh đẹp thường ngày đoan trang lộ ra vẻ vui mừng này, sẽ có sức công phá không nhỏ với nam nhân.- Chào đồng chí Tạ Viện.Liễu tỉnh trưởng thì bất ngờ thật, có điều lập tức mỉm cười, chủ động đưa tay ra.- Chào Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện khẽ bắt tay Liễu Tuấn, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng khống chế mức độ rất hợp lý.- Đồng chí Tạ Viện cũng tới đây uống trà sao?Tạ Viện vội đáp:- Vâng, nghe nói khung cảnh nơi này yên tĩnh, pha trà rất đặc sắc, nên qua thử ... Tỉnh trưởng cũng tới uống trà sao?- Ha ha, tôi là khách quen ở nơi này rồi.- A, thậ là trung hợp, hôm nay may mắn được gặp tỉnh trưởng ... Xin giới thiệu với tỉnh trưởng, đây là Đinh Linh, con gái Đinh bí thư, cũng là em họ xa của tôi. Đinh Linh, đây là Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện hàn huyên mấy câu rồi giới thiệu Đinh Linh.- Ồ? Đinh tiểu thư, rất vui được gặp.Mặt Liễu Tuấn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, Liễu Tuấn tất nhiên biết quan hệ Tạ Viện với phu nhân Đinh Ngọc Chu, cũng nghe nói tới Đinh Linh, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt. Liền chủ động đưa tay ra.Đinh Linh hơi khẩn trương, nắm lấy tay Liễu Tuấn, chăm chú nhìn y mất lượt nói:- Liễu tỉnh trưởng, không ngờ ngài đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả bọn họ nói.Tạ Viên không khỏi ngạc nhiên.Cô ta cũng biết Đinh Linh rất cổ quái, nhưng không ngờ Đinh Linh lại nói những lời của "cô gái nhỏ" ra như thế.Liễu Tuấn cũng bất ngờ, cười ha hả nói:- Cám ơn Đinh tiểu thư khen ngợi, lời này nghe không tệ, làm người ta tâm tình khoan khoái.- Đúng thế, nếu người ta khen tôi xinh đẹp, tôi cũng rất vui vẻ.Đinh Linh cười tươi, làm ra vẻ ngây thơ trước mặt Liễu tỉnh trưởng, dù sao cô ta không ở trong thể chế, Liễu Tuấn lại ngang vai với cha cô ta, dù cô ta nhận là bề dưới cũng được, có thân hận đặc dù này , có thể "phóng túng" một chút.Liễu Tuấn cười:- Cô vốn rất xinh đẹp rồi, không cần khen nữa.- Chậc chậc, quả nhiên không thẹn là lãnh đạo tỉnh, trình độ nói chuyện hơn người, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp nói, vô chiêu thắng hữu chiêu.Đinh Linh quả nhiên vui vẻ vô cùng, cười tươi như hoa nở.Liễu Tuấn hỏi:- Đồng chí Tạ Viện, cả hai đã ăn cơm chưa?Tạ Viện vội nói:- Vẫn chưa, chúng tôi vừa tới nơi.Liễu Tuấn gật đầu:- Thế này nhé, chúng ta cùng ăn cơm đi, nơi này làm cơm suất không tệ.Đây vốn là là mục đích của Tạ Viện và Đinh Linh, Liễu Tuấn chủ động mời, tất nhiên là không thể tốt hơn, liền khách khí vài câu, theo y vào phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ.- Phòng trà này bố trí thật phong cách, vừa đi vào làm người ta tan biết hết tục niệm chẳng trách Liễu tỉnh trưởng thích tới đây uống trà, nếu tôi biết sớm hơn, cũng thường xuyên đến đây.Vừa đi vào trong, Tạ Viện tấm tắc khen.Liễu Tuấn mỉm cười.Tạ Viện không thẹn là người làm báo, lời xu nịnh nói rất kín đáo, nhưng so ra Liễu Tuấn thích lời "khen ngợi" vừa rồi của Đinh Linh hơn, không biết đã bao lâu, không ai dám nói với y như thế nữa, cho dù là trưởng bối địa vị hơn y, cũng chưa từng "khen ngợi" như vậy, nghe câu nói vừa rồi của Đinh Linh, trong lòng Liễu Tuấn rất là khoan khoái.Thế là rất tốt, ít nhất y còn giữ được tâm tình nhất định của người trẻ tuổi.Liễu Tuấn luôn cho rằng, ở quan trường phải chững chạc, nhưng làm người không thể quá "già".Nếu như tâm thái Liễu Tuấn mau chóng già đo theo quan chức của y, Liễu Tuấn cho rằng đó là một sự bi ai.Mỗi người chỉ có một kiếp sống, y có hai kiếp, được xem như độc nhất vô nhị rồi, dù thế Liễu Tuấn vẫn cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, thời gian vĩnh vĩnh trôi đi, không thể thay đổi theo ý chí con người, vậy nên giữ tâm thái trẻ trung là vô cùng quan trọng.Bốn người ngồi vây quanh bàn trà, Kha Khải Phàm vội pha trà, nhưng không biết phải làm thế nào, hắn là người phương bắc, chưa từng tiếp xúc với trà đạo, thấy những dụng cụ cổ quái này, không biết bắt đầu từ đâu.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Khải Phàm đừng vội, nơi này có nhân viên chuyên môn pha trà.Kha Khải Phàm cưừi xầu hổ, yên tĩnh ngồi xuống.Phục vụ bắt đầu thuần thục pha trà.Lăng Nhã sau khi tiếp nhận nơi này, vẫn giữ phong cách nhất quán của Ngữ hậu thiêm tình, tuyện chọn phục vụ đều là cô gái trẻ tuổi 20 tới 30, hình tượng đoan trang hiền thực, có khí chất tri thức.Đinh Linh ngạc nhiên:- Ba tôi ở nhà cũng thích trà đạo, chẳng lẽ ba tôi cũng đã tới đây?Liễu Tuấn cười:- Đinh bí thư thích pha trà là do tôi, trước kia tôi pha trà cho Đinh bí thư một lần

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác giả: Khuyết danh

Chương 1375: Đặc công hành động.

Nhóm dịch: Huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Tạ Viện nghĩ ra cách thật.

Cách của cô ta là, tới Ngũ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn, theo cô ta biết, Liễu
Tuấn thi thoảng tới đây uống trà, ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, coi như chút
điều tiết trong lúc công tác căng thẳng.

Tạ Viện khi làm việc ở tòa báo có quan hệ không tệ với một số cán bộ văn phòng
chính phủ, tin tức này do những cán bộ đó tiết lộ cho cô ta biết. Theo lời của
giám đốc phòng trà, Liễu tỉnh trưởng chuyên dùng phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ.

Có manh mối này tới Ngữ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn là phương án khả thi.

Sau khi nhận "nhiệm vụ" của Đinh Linh, Tạ Viện nghĩ rất nhiều cách, ví dụ như
mới Liễu Tuấn chỉ đạo công tác tuyên truyền, hay là tham gia tọa đàm phát biểu
gì đó, đều có thể tiếp cận Liễu Tuấn. Nhưng đó đều là công việc, khả năng ở
riêng với Liễu Tuấn rất nhỏ, ở trường hợp công chúng, Tạ Viện không thể lộ vẻ
"khó coi", nịnh bợ Liễu Tuấn quá mức sợ mang hiệu quả trái ngược.

Nếu như có thể sáng tạo ra một cơ hội "gặp gỡ tình cờ", nắm chặt lấy thời cơ,
có lẽ có thể kéo gần quan hệ, mà trong chuyện này không thể thiếu món "đạo cụ"
Đinh Linh. Có thể mượn miệng của Đinh Linh, chỉ ra quan hệ giữa cô ta và Đinh
Ngọc Chu.

Đương nhiên có thể Liễu Tuấn biết quan hệ này rồi, dù sao Liễu Tuấn không thể
không nghiên cứu quan hệ thành viên trong ban thường ủy với nhau, gồm cả quan
hệ công khai và tư nhân.

Đó là kỹ năng cơ bản của người làm quan.

Có điều Liễu Tuấn biết và Đinh Linh chính miệng nói ra hiệu quả khác nhau, dù
thế nào Đinh Linh là con gái Đinh Ngọc Chu, một năm sau Liễu Tuấn có thể tiếp
nhận vị trí của Đinh Ngọc Chu một cách thuận lợi hay không thì ý kiến của bản
thân Đinh Ngọc Chu rất quan trọng, phân lượng của phó tỉnh trưởng tư cách lão
thành không tầm thường, nhất là khi sắp lùi về tuyến hai lời nói càng có sức
nặng.

Liễu Tuấn cho dù không để ý tới một phiếu của Tạ Viện, cũng không thể không để
ý quan vệ với Đinh Ngọc Chu.

Bí thư thị trưởng hợp tác hài hòa, là điều quan trọng nhất trong nhiệm kỳ một
năm sau của Liễu Tuấn, hợp tác tốt, Liễu Tuấn thuận buồm xuôi gió, vừa có thể
làm ra thành tích, lại có tiếng thơm đoàn kết đồng chí tôn trọng đồng chí lớn
tuổi.

Tới cấp độ lãnh đạo tỉnh ủy, giỏi đoàn kết đồng chí là điều kiện cần phải có.

Tất cả quan lớn một cõi, gần như đều được đánh giá như thế, chính trị không
phải là trò chơi cá nhân.

- Chị, tới rồi kìa.

Trong một gian phòng của Ngữ hậu thiêm tình, Đinh Linh nhìn thấy chiếc Audi
đeo biển sô hai của thành ủy tiến vào bãi đỗ xe, liền hưng phấn nói với Tạ
Viện.

Đinh Linh không ngờ biện pháp Tạ Viện nghĩ ra là hai người trốn trong phòng
trà đợi Liễu Tuấn, hơi giống "chấp hành nhiệm vụ đặc thù", Đinh Linh chưa bao
giờ trải qua việc này, vừa mới lạ vừa thích thú.

Tạ Viện khẽ mỉm cười, soi gương chỉnh trang lại mình.

Đinh Linh hiểu ra, vội vàng học theo.

Liễu tỉnh trưởng tất nhiên không ngờ rằng có hai nữ nhân đang ngồi chờ y mắc
câu, chắp tay sau lưng lên lầu, Kha Khải Phàm theo sát sau lưng.

Sau khi Giao Giao theo Khâu Tình Xuyên tới tỉnh D, Ngữ hâu thiêm tình đổi chủ,
Liễu Tuấn bỏ tiền mua toàn bộ, giao cho Lăng Nhã, Lăng Nhã lại ủy thác cho một
họ hàng xa của cô quản lý, làm ăn không tệ, mỗi tháng có một khoản thu nhập
cho Lăng chủ nhiệm đi mua đồ mỹ phẩm.

Tuy nói cán bộ lãnh đạo Đảng không được phép kinh doanh, nhưng một phòng trà
nho nhỏ lại làm ăn thành thật không ảnh hưởng tới toàn cục, tuyệt đối không có
ai tóm lấy.

Vì thế Liễu Tuấn thường xuyên qua đây uống trà, đôi khi hẹn bạn, ví dụ như
Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi.

Liễu Tuấn vừa qua chỗ rẽ, liền gặp ngay Tạ Viện và Đinh Linh qua trang điểm
chu đáo, Tạ Viện quyến rũ thành thục, Đinh Linh vô cùng trẻ trung, ăn mặc rất
thời thượng, quần bò áo phông, đem đường cong uốn lượn hoàn toàn trình hiện ra
ngoài.

- Ồ, Liễu tỉnh trưởng.

Tạ Viện phát ra tiếng kêu ngạc nhiên nhỏ, mặt đẩy vẻ bất ngờ, thường thường
một phụ nữ xinh đẹp thường ngày đoan trang lộ ra vẻ vui mừng này, sẽ có sức
công phá không nhỏ với nam nhân.

- Chào đồng chí Tạ Viện.

Liễu tỉnh trưởng thì bất ngờ thật, có điều lập tức mỉm cười, chủ động đưa tay
ra.

- Chào Liễu tỉnh trưởng.

Tạ Viện khẽ bắt tay Liễu Tuấn, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng khống chế mức
độ rất hợp lý.

- Đồng chí Tạ Viện cũng tới đây uống trà sao?

Tạ Viện vội đáp:

- Vâng, nghe nói khung cảnh nơi này yên tĩnh, pha trà rất đặc sắc, nên qua
thử ... Tỉnh trưởng cũng tới uống trà sao?

- Ha ha, tôi là khách quen ở nơi này rồi.

- A, thậ là trung hợp, hôm nay may mắn được gặp tỉnh trưởng ... Xin giới
thiệu với tỉnh trưởng, đây là Đinh Linh, con gái Đinh bí thư, cũng là em họ xa
của tôi. Đinh Linh, đây là Liễu tỉnh trưởng.

Tạ Viện hàn huyên mấy câu rồi giới thiệu Đinh Linh.

- Ồ? Đinh tiểu thư, rất vui được gặp.

Mặt Liễu Tuấn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, Liễu Tuấn tất nhiên biết quan hệ Tạ
Viện với phu nhân Đinh Ngọc Chu, cũng nghe nói tới Đinh Linh, nhưng là lần đầu
tiên gặp mặt. Liền chủ động đưa tay ra.

Đinh Linh hơi khẩn trương, nắm lấy tay Liễu Tuấn, chăm chú nhìn y mất lượt
nói:

- Liễu tỉnh trưởng, không ngờ ngài đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả bọn họ
nói.

Tạ Viên không khỏi ngạc nhiên.

Cô ta cũng biết Đinh Linh rất cổ quái, nhưng không ngờ Đinh Linh lại nói những
lời của "cô gái nhỏ" ra như thế.

Liễu Tuấn cũng bất ngờ, cười ha hả nói:

- Cám ơn Đinh tiểu thư khen ngợi, lời này nghe không tệ, làm người ta tâm
tình khoan khoái.

- Đúng thế, nếu người ta khen tôi xinh đẹp, tôi cũng rất vui vẻ.

Đinh Linh cười tươi, làm ra vẻ ngây thơ trước mặt Liễu tỉnh trưởng, dù sao cô
ta không ở trong thể chế, Liễu Tuấn lại ngang vai với cha cô ta, dù cô ta nhận
là bề dưới cũng được, có thân hận đặc dù này , có thể "phóng túng" một chút.

Liễu Tuấn cười:

- Cô vốn rất xinh đẹp rồi, không cần khen nữa.

- Chậc chậc, quả nhiên không thẹn là lãnh đạo tỉnh, trình độ nói chuyện hơn
người, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp nói, vô chiêu thắng hữu chiêu.

Đinh Linh quả nhiên vui vẻ vô cùng, cười tươi như hoa nở.

Liễu Tuấn hỏi:

- Đồng chí Tạ Viện, cả hai đã ăn cơm chưa?

Tạ Viện vội nói:

- Vẫn chưa, chúng tôi vừa tới nơi.

Liễu Tuấn gật đầu:

- Thế này nhé, chúng ta cùng ăn cơm đi, nơi này làm cơm suất không tệ.

Đây vốn là là mục đích của Tạ Viện và Đinh Linh, Liễu Tuấn chủ động mời, tất
nhiên là không thể tốt hơn, liền khách khí vài câu, theo y vào phòng trà Hoàng
Sơn Vân Vụ.

- Phòng trà này bố trí thật phong cách, vừa đi vào làm người ta tan biết hết
tục niệm chẳng trách Liễu tỉnh trưởng thích tới đây uống trà, nếu tôi biết sớm
hơn, cũng thường xuyên đến đây.

Vừa đi vào trong, Tạ Viện tấm tắc khen.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Tạ Viện không thẹn là người làm báo, lời xu nịnh nói rất kín đáo, nhưng so ra
Liễu Tuấn thích lời "khen ngợi" vừa rồi của Đinh Linh hơn, không biết đã bao
lâu, không ai dám nói với y như thế nữa, cho dù là trưởng bối địa vị hơn y,
cũng chưa từng "khen ngợi" như vậy, nghe câu nói vừa rồi của Đinh Linh, trong
lòng Liễu Tuấn rất là khoan khoái.

Thế là rất tốt, ít nhất y còn giữ được tâm tình nhất định của người trẻ tuổi.

Liễu Tuấn luôn cho rằng, ở quan trường phải chững chạc, nhưng làm người không
thể quá "già".

Nếu như tâm thái Liễu Tuấn mau chóng già đo theo quan chức của y, Liễu Tuấn
cho rằng đó là một sự bi ai.

Mỗi người chỉ có một kiếp sống, y có hai kiếp, được xem như độc nhất vô nhị
rồi, dù thế Liễu Tuấn vẫn cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, thời gian vĩnh vĩnh
trôi đi, không thể thay đổi theo ý chí con người, vậy nên giữ tâm thái trẻ
trung là vô cùng quan trọng.

Bốn người ngồi vây quanh bàn trà, Kha Khải Phàm vội pha trà, nhưng không biết
phải làm thế nào, hắn là người phương bắc, chưa từng tiếp xúc với trà đạo,
thấy những dụng cụ cổ quái này, không biết bắt đầu từ đâu.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:

- Khải Phàm đừng vội, nơi này có nhân viên chuyên môn pha trà.

Kha Khải Phàm cưừi xầu hổ, yên tĩnh ngồi xuống.

Phục vụ bắt đầu thuần thục pha trà.

Lăng Nhã sau khi tiếp nhận nơi này, vẫn giữ phong cách nhất quán của Ngữ hậu
thiêm tình, tuyện chọn phục vụ đều là cô gái trẻ tuổi 20 tới 30, hình tượng
đoan trang hiền thực, có khí chất tri thức.

Đinh Linh ngạc nhiên:

- Ba tôi ở nhà cũng thích trà đạo, chẳng lẽ ba tôi cũng đã tới đây?

Liễu Tuấn cười:

- Đinh bí thư thích pha trà là do tôi, trước kia tôi pha trà cho Đinh bí thư
một lần

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1375: Đặc công hành động.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanTạ Viện nghĩ ra cách thật.Cách của cô ta là, tới Ngũ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn, theo cô ta biết, Liễu Tuấn thi thoảng tới đây uống trà, ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, coi như chút điều tiết trong lúc công tác căng thẳng.Tạ Viện khi làm việc ở tòa báo có quan hệ không tệ với một số cán bộ văn phòng chính phủ, tin tức này do những cán bộ đó tiết lộ cho cô ta biết. Theo lời của giám đốc phòng trà, Liễu tỉnh trưởng chuyên dùng phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ.Có manh mối này tới Ngữ hậu thiêm tình đợi Liễu Tuấn là phương án khả thi.Sau khi nhận "nhiệm vụ" của Đinh Linh, Tạ Viện nghĩ rất nhiều cách, ví dụ như mới Liễu Tuấn chỉ đạo công tác tuyên truyền, hay là tham gia tọa đàm phát biểu gì đó, đều có thể tiếp cận Liễu Tuấn. Nhưng đó đều là công việc, khả năng ở riêng với Liễu Tuấn rất nhỏ, ở trường hợp công chúng, Tạ Viện không thể lộ vẻ "khó coi", nịnh bợ Liễu Tuấn quá mức sợ mang hiệu quả trái ngược.Nếu như có thể sáng tạo ra một cơ hội "gặp gỡ tình cờ", nắm chặt lấy thời cơ, có lẽ có thể kéo gần quan hệ, mà trong chuyện này không thể thiếu món "đạo cụ" Đinh Linh. Có thể mượn miệng của Đinh Linh, chỉ ra quan hệ giữa cô ta và Đinh Ngọc Chu.Đương nhiên có thể Liễu Tuấn biết quan hệ này rồi, dù sao Liễu Tuấn không thể không nghiên cứu quan hệ thành viên trong ban thường ủy với nhau, gồm cả quan hệ công khai và tư nhân.Đó là kỹ năng cơ bản của người làm quan.Có điều Liễu Tuấn biết và Đinh Linh chính miệng nói ra hiệu quả khác nhau, dù thế nào Đinh Linh là con gái Đinh Ngọc Chu, một năm sau Liễu Tuấn có thể tiếp nhận vị trí của Đinh Ngọc Chu một cách thuận lợi hay không thì ý kiến của bản thân Đinh Ngọc Chu rất quan trọng, phân lượng của phó tỉnh trưởng tư cách lão thành không tầm thường, nhất là khi sắp lùi về tuyến hai lời nói càng có sức nặng.Liễu Tuấn cho dù không để ý tới một phiếu của Tạ Viện, cũng không thể không để ý quan vệ với Đinh Ngọc Chu.Bí thư thị trưởng hợp tác hài hòa, là điều quan trọng nhất trong nhiệm kỳ một năm sau của Liễu Tuấn, hợp tác tốt, Liễu Tuấn thuận buồm xuôi gió, vừa có thể làm ra thành tích, lại có tiếng thơm đoàn kết đồng chí tôn trọng đồng chí lớn tuổi.Tới cấp độ lãnh đạo tỉnh ủy, giỏi đoàn kết đồng chí là điều kiện cần phải có.Tất cả quan lớn một cõi, gần như đều được đánh giá như thế, chính trị không phải là trò chơi cá nhân.- Chị, tới rồi kìa.Trong một gian phòng của Ngữ hậu thiêm tình, Đinh Linh nhìn thấy chiếc Audi đeo biển sô hai của thành ủy tiến vào bãi đỗ xe, liền hưng phấn nói với Tạ Viện.Đinh Linh không ngờ biện pháp Tạ Viện nghĩ ra là hai người trốn trong phòng trà đợi Liễu Tuấn, hơi giống "chấp hành nhiệm vụ đặc thù", Đinh Linh chưa bao giờ trải qua việc này, vừa mới lạ vừa thích thú.Tạ Viện khẽ mỉm cười, soi gương chỉnh trang lại mình.Đinh Linh hiểu ra, vội vàng học theo.Liễu tỉnh trưởng tất nhiên không ngờ rằng có hai nữ nhân đang ngồi chờ y mắc câu, chắp tay sau lưng lên lầu, Kha Khải Phàm theo sát sau lưng.Sau khi Giao Giao theo Khâu Tình Xuyên tới tỉnh D, Ngữ hâu thiêm tình đổi chủ, Liễu Tuấn bỏ tiền mua toàn bộ, giao cho Lăng Nhã, Lăng Nhã lại ủy thác cho một họ hàng xa của cô quản lý, làm ăn không tệ, mỗi tháng có một khoản thu nhập cho Lăng chủ nhiệm đi mua đồ mỹ phẩm.Tuy nói cán bộ lãnh đạo Đảng không được phép kinh doanh, nhưng một phòng trà nho nhỏ lại làm ăn thành thật không ảnh hưởng tới toàn cục, tuyệt đối không có ai tóm lấy.Vì thế Liễu Tuấn thường xuyên qua đây uống trà, đôi khi hẹn bạn, ví dụ như Thôi Phúc Thành, Cận Hữu Vi.Liễu Tuấn vừa qua chỗ rẽ, liền gặp ngay Tạ Viện và Đinh Linh qua trang điểm chu đáo, Tạ Viện quyến rũ thành thục, Đinh Linh vô cùng trẻ trung, ăn mặc rất thời thượng, quần bò áo phông, đem đường cong uốn lượn hoàn toàn trình hiện ra ngoài.- Ồ, Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện phát ra tiếng kêu ngạc nhiên nhỏ, mặt đẩy vẻ bất ngờ, thường thường một phụ nữ xinh đẹp thường ngày đoan trang lộ ra vẻ vui mừng này, sẽ có sức công phá không nhỏ với nam nhân.- Chào đồng chí Tạ Viện.Liễu tỉnh trưởng thì bất ngờ thật, có điều lập tức mỉm cười, chủ động đưa tay ra.- Chào Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện khẽ bắt tay Liễu Tuấn, nụ cười càng thêm rạng rỡ, nhưng khống chế mức độ rất hợp lý.- Đồng chí Tạ Viện cũng tới đây uống trà sao?Tạ Viện vội đáp:- Vâng, nghe nói khung cảnh nơi này yên tĩnh, pha trà rất đặc sắc, nên qua thử ... Tỉnh trưởng cũng tới uống trà sao?- Ha ha, tôi là khách quen ở nơi này rồi.- A, thậ là trung hợp, hôm nay may mắn được gặp tỉnh trưởng ... Xin giới thiệu với tỉnh trưởng, đây là Đinh Linh, con gái Đinh bí thư, cũng là em họ xa của tôi. Đinh Linh, đây là Liễu tỉnh trưởng.Tạ Viện hàn huyên mấy câu rồi giới thiệu Đinh Linh.- Ồ? Đinh tiểu thư, rất vui được gặp.Mặt Liễu Tuấn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, Liễu Tuấn tất nhiên biết quan hệ Tạ Viện với phu nhân Đinh Ngọc Chu, cũng nghe nói tới Đinh Linh, nhưng là lần đầu tiên gặp mặt. Liền chủ động đưa tay ra.Đinh Linh hơi khẩn trương, nắm lấy tay Liễu Tuấn, chăm chú nhìn y mất lượt nói:- Liễu tỉnh trưởng, không ngờ ngài đẹp trai như vậy, đẹp trai hơn cả bọn họ nói.Tạ Viên không khỏi ngạc nhiên.Cô ta cũng biết Đinh Linh rất cổ quái, nhưng không ngờ Đinh Linh lại nói những lời của "cô gái nhỏ" ra như thế.Liễu Tuấn cũng bất ngờ, cười ha hả nói:- Cám ơn Đinh tiểu thư khen ngợi, lời này nghe không tệ, làm người ta tâm tình khoan khoái.- Đúng thế, nếu người ta khen tôi xinh đẹp, tôi cũng rất vui vẻ.Đinh Linh cười tươi, làm ra vẻ ngây thơ trước mặt Liễu tỉnh trưởng, dù sao cô ta không ở trong thể chế, Liễu Tuấn lại ngang vai với cha cô ta, dù cô ta nhận là bề dưới cũng được, có thân hận đặc dù này , có thể "phóng túng" một chút.Liễu Tuấn cười:- Cô vốn rất xinh đẹp rồi, không cần khen nữa.- Chậc chậc, quả nhiên không thẹn là lãnh đạo tỉnh, trình độ nói chuyện hơn người, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp nói, vô chiêu thắng hữu chiêu.Đinh Linh quả nhiên vui vẻ vô cùng, cười tươi như hoa nở.Liễu Tuấn hỏi:- Đồng chí Tạ Viện, cả hai đã ăn cơm chưa?Tạ Viện vội nói:- Vẫn chưa, chúng tôi vừa tới nơi.Liễu Tuấn gật đầu:- Thế này nhé, chúng ta cùng ăn cơm đi, nơi này làm cơm suất không tệ.Đây vốn là là mục đích của Tạ Viện và Đinh Linh, Liễu Tuấn chủ động mời, tất nhiên là không thể tốt hơn, liền khách khí vài câu, theo y vào phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ.- Phòng trà này bố trí thật phong cách, vừa đi vào làm người ta tan biết hết tục niệm chẳng trách Liễu tỉnh trưởng thích tới đây uống trà, nếu tôi biết sớm hơn, cũng thường xuyên đến đây.Vừa đi vào trong, Tạ Viện tấm tắc khen.Liễu Tuấn mỉm cười.Tạ Viện không thẹn là người làm báo, lời xu nịnh nói rất kín đáo, nhưng so ra Liễu Tuấn thích lời "khen ngợi" vừa rồi của Đinh Linh hơn, không biết đã bao lâu, không ai dám nói với y như thế nữa, cho dù là trưởng bối địa vị hơn y, cũng chưa từng "khen ngợi" như vậy, nghe câu nói vừa rồi của Đinh Linh, trong lòng Liễu Tuấn rất là khoan khoái.Thế là rất tốt, ít nhất y còn giữ được tâm tình nhất định của người trẻ tuổi.Liễu Tuấn luôn cho rằng, ở quan trường phải chững chạc, nhưng làm người không thể quá "già".Nếu như tâm thái Liễu Tuấn mau chóng già đo theo quan chức của y, Liễu Tuấn cho rằng đó là một sự bi ai.Mỗi người chỉ có một kiếp sống, y có hai kiếp, được xem như độc nhất vô nhị rồi, dù thế Liễu Tuấn vẫn cảm thấy cuộc đời ngắn ngủi, thời gian vĩnh vĩnh trôi đi, không thể thay đổi theo ý chí con người, vậy nên giữ tâm thái trẻ trung là vô cùng quan trọng.Bốn người ngồi vây quanh bàn trà, Kha Khải Phàm vội pha trà, nhưng không biết phải làm thế nào, hắn là người phương bắc, chưa từng tiếp xúc với trà đạo, thấy những dụng cụ cổ quái này, không biết bắt đầu từ đâu.Liễu Tuấn mỉm cười nói:- Khải Phàm đừng vội, nơi này có nhân viên chuyên môn pha trà.Kha Khải Phàm cưừi xầu hổ, yên tĩnh ngồi xuống.Phục vụ bắt đầu thuần thục pha trà.Lăng Nhã sau khi tiếp nhận nơi này, vẫn giữ phong cách nhất quán của Ngữ hậu thiêm tình, tuyện chọn phục vụ đều là cô gái trẻ tuổi 20 tới 30, hình tượng đoan trang hiền thực, có khí chất tri thức.Đinh Linh ngạc nhiên:- Ba tôi ở nhà cũng thích trà đạo, chẳng lẽ ba tôi cũng đã tới đây?Liễu Tuấn cười:- Đinh bí thư thích pha trà là do tôi, trước kia tôi pha trà cho Đinh bí thư một lần

Chương 1368: Đặc công hành động.