Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 1383: Vườn hoa hồng nghìn mẫu.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1390: Vườn hoa hồng nghìn mẫu.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanMấy câu giáo huấn này làm Long Phi tim đập chân run, trừ toát mồ hôi lạnh ra thì chỉ còn biết "vâng" luôn mồm, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được lời nào khác.Kỳ Hoành Minh thấy không ổn, nếu không lên tiếng đợi tới khi Liễu Tuấn phê bình tới hắn thì muộn rồi.- Tỉnh trưởng, chuyện này phải trách tôi suy nghĩ vấn đề thiếu chu đáo, trước kia trấn Phượng Đài mở rộng đường có báo cáo lên khu, tôi không suy nghĩ tường tận đã đồng ý, luôn cho rằng sửa đường là chuyện tốt, lại không cần tài chính khu giúp đỡ....Liễu Tuấn vẫn nghiêm mặt nói:- Đồng chí Hoành Minh, đây đúng là do các đồng chí lãnh đạo khu không tận chức, làm đường là chuyện tốt, tăng cường khiến thiết thành trấn cũng là chuyện tốt nhưng phải nắm được chừng mực, cán bộ trấn Phượng Đài kích động, các đồng chí cũng kích động theo sao? Tiêu tiền thế này có núi vàng cũng hết.Kỳ Hoành Minh liên tục gật đầu, thành tâm nhận phê bình.Ý tứ những lời này của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Long Phi chẳng qua là một cán bộ cấp khoa, tầm nhìn hạn hẹp một chút có thể dung thứ được, Kỳ Hoành Minh đường đường là thường ủy thành phố, cán bộ lớn cấp phó sở, sao tầm mắt cũng chỉ có thế.Có điều Kỳ Hoành Minh bề ngoài phục, trong lòng lại không biết chửi mắng Liễu Tuấn bao nhiêu lượt.Nói tới tiên tiền bừa bãi, chẳng lẽ Liễu nha nội cậu là người tiết kiệm dè xẻn lắm chắc? Vừa mới tới nhậm chức đã lập tức làm cái thành phố xanh gì đó, một hơi đàu tư 3,7 tỷ, gần bằng tổng thu nhập tài chính cả năm ngoái của Ngọc Lan rồi, chỉ vì trồng hoa trông có! Cậu trồng hoa cỏ thì là nhìn xa trông rộng, người ta làm đường lại là bại gia chi tử.Quả nhiên là logíc rất hay, quan càng lớn, càng nắm nhiều chân lý có khác.Liễu Tuấn biết bọn họ không phục, nhưng y chẳng bận tâm, trên quan trường muốn người ta chuyện gì cũng tâm phục khẩu phục thì là nằm mơ nói mộng, đôi khi phải lấy quyền đè người chứ chuyện gì cũng công tác tư tưởng có mà mệt chết.- Lập tức đình công, khôi phục mặt đường trước kia, đất đai đã trưng dụng nghĩ cách phục hồi, không phục hồi được thì làm thành vùng xanh hóa.Liễu Tuấn không phê bình nữa, trực tiếp hạ mệnh lệnh với Long Phi.- Vâng, vâng..Long Phi lại luôn mồm vâng dạ.- Đi nào, vào trong trấn xem sao.Liễu Tuấn nói xong liền xoay người lên xe đi trước.Đám người Kỳ Hoành Minh cuống cuồng ai lên xe nấy theo sau, rầm rầm rộ rộ đi vào trấn Phượng Đài.Vào trong trấn khuôn mặt nghiêm nghị của Liễu Tuấn cuối cùng cũng dãn ra, mỉm mỉm cười.Trấn Phượng Đài đã thay đổi lớn rồi, mấy năm trước Liễu Tuấn tới thị sát, trấn Phượng Đài chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ nghèo khó, toán trấn chỉ có hai con đường, nhân khẩu thường trú hai ba ngàn người thôi, hiện giờ đã có rất nhiều ngôi nhà xinh đẹp, có bốn con đường chỉnh tề, náo nhiệt vô cùng.- Long Phi, làm được lắm, phát triển lên như thế nào đấy?Liễu Tuấn mỉm cười nói với Long Phi.Long Phi luôn thấp thỏm không yên, thấy Liễu Tuấn hỏi như vậy thì thầm thở phảo, đi tới một bước nói:- Tỉnh trưởng, đây là nhờ vào chính sách cùng nhau giàu có của tỉnh trưởng khi còn ở khu Trường Hà. Chúng tôi ký hợp đồng với Cty Trường Phong, gia công một số linh kiện xe máy cho họ.. Vâng, tuyệt đại bộ phận là kinh doanh cá thể, mỗi một nhà một hộ là một công xưởng nhỏ, ai có kỹ thuật thì mua máy tiện, máy mài, lập xưởng gia công, hiệu quả nhanh, Cty Trường Phong chi trả đúng hạn, rất đảm bảo. Sau khi phát triển lên, chúng tôi nhân cơ hội ký hợp đồng tương tự với các công ty lớn khác ở bên trong khu, mấy năm qua, trấn đã có hơn một trăm công xương nhỏ như vậy rồi, hơn một nghìn người lao động theo nghề này. Ngoài ra, chúng tôi xây dựng một khu công nghiệp, đưa vào hơn mười xí nghiệp, tài chính của trấn đã hoàn toàn thay đổi rồi.Báo cáo với Liễu Tuấn những thay đổi của trấn Phượng Đài, sợ hãi trong lòng Long Phi tan dần, nói chuyện trở nên lưu loát.Liễu Tuấn liên tục gật đầu, nụ cười càng dậm.- Vậy phương diện nông nghiệp ra sao? Có gì mới mẻ không?Trấn Phượng Đài có tỉ trong nông nghiệp rất lớn, nếu như chỉ làm quần chúng xung quanh thị trấn giàu lên, thì nông dân chiếm tuyệt đại đa số thu nhập không tăng lên là bao, như vậy sự phồn vinh này theo tiêu chuẩn của Liễu Tuấn là giả dối.- Phương diện nông nghiệp cũng tuân theo chỉ thị trước kia của tỉnh trưởng, đẩy mạnh trồng trọt cơ giới hóa ở quy mô lớn, phương diện sản lượng tăng cao rõ ràng, ngoài ra, thành phố và khu mấy năm qua phát triển cao tốc, như cầu với hoa tươi, rau sạch ngày càng cao, chúng tôi quyết định tăng cường đều tư, còn làm một vườn hòa hồng nghìn mẫu...Long Phi càng nói càng hưng phấn.- Vườn hoa hồng nghìn mẫu?Liễu Tuấn nghe thế cũng rất cao hứng:- Ha ha, Long Phi, không ngờ đồng chí thật lãng mạn.Long Phi cười chất phác, xoa tay náy:- Hì hì, chuyện này, tỉnh trưởng, tôi là kẻ thô kệch... Nói thật ra, trồng hoa hồng cũng chỉ vì kiếm tiền, tăng thu nhập cho nông dân thôi.Liễu Tuấn cười phá lên, nói với đám Kỳ Hoành Minh:- Ha ha ha, một kẻ thô kệch kiếm tiền bằng trồng hoa hồng, hay, hay. Các đồng chí nếu có bạn bè sinh nhật, đừng quên tới chiếu cố chuyện làm ăn của Long Phi.Kỳ Hoành Minh và Lưu Du cũng cười lớn, nói:- Nhất định ạ.Các cán bộ khác của trấn cũng cười vui vẻ.Từ lúc Liễu Tuấn vào thị trấn, cơ bản đầu do Long Phi trả lời câu hỏi của y, ném cả đống cán bộ khác sang một bên. Liễu Tuấn thì chẳng sao, y là quan trên mà, còn Long Phi hơi có chút thiếu quy củ rồi, sao có thể vượt quyền như thế? Không biết bất kể lúc nào cũng không được nổi bật hơn lãnh đạo hay sao? Làm cán bộ bao nhiêu năm còn không hiểu đạo lý này, chẳng trách bao nhiêu năm chỉ tiến bộ từ trấn trưởng lên bí thư, cấp bậc vẫn dậm chân tại chỗ.Liễu Tuấn lúc này nói mấy câu với đám Kỳ Hoành Minh chính là nghĩ cho Long Phi, tránh cho Kỳ Hoành Minh và Lưu Du ghi hận với hắn.Với cán bộ một lòng vì công việc như Long Phi thì Liễu Tuấn sẽ cố gắng bảo vệ, mặc dù hắn làm sao thì phê bình, có ai đảm bảo mình làm gì cũng chính xác được đâu.- Tỉnh trưởng, vườn hoa hồng kia ở thôn Dương Liễu, hay là cùng tới đó xem một chút.Thấy tâm tình Liễu Tuấn khá tốt, Kỳ Hoành Minh liền nói vội.- Thôn Dương Liễu à?Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Thôn Dương Liễu thì y khá rõ, là nơi đặt nhà máy của công ty Trường Giang, không ngờ cái thôn trước kia bị thuốc trừ sâu đầu độc lại thành vườn hoa hồng. Kỳ Hoành Minh cố ý nói ra tên của thôn mời Liễu Tuấn đi xem, có thể thấy hắn bỏ không ít công tìm hiểu Liễu nha nội, biết đâu là "chỗ ngứa" của y.- Vâng, chính là thôn Dương Liễu, mấy năm trước, đất đai và không khí của thôn được dần cải thiện, khu và trấn hỗ trợ bọn họ trồng cây giống, hiện giờ bảy tám thôn ở nơi đó đều thành lập vườn ươm quy mô không nhỏ, rất nhiều cây cối trồng trong thành phố và trong khu đều mua từ chỗ bọn họ, cũng xem như thành một sản nghiệp có quy mô rồi.Kỳ Hoành Minh giải thích.- Làm thế rất tốt! Đồng chí Hoành Minh, đồng chí Lưu Du, cán bộ lãnh đạo lúc nào cũng phải để chuyện cơm áo của quần chúng trong lòng.Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, "làm công tác tư tưởng" cho hai vị lãnh đạo cấp dưới.- Vâng vâng, Liễu tỉnh trưởng giáo huấn rất chính xác, chúng tôi nhất định ghi tạc trong lòng.Kỳ Lưu đều rối rít gật đầu.Liễu Tuấn hứng trí dạt dào, nói:- Đi, cùng nhau đi xem xem, vườn hoa hồng nghìn mẫu này chắc chắn là biển hoa tráng lệ.Thế là cả đám đông xúm quanh Liễu Tuấn lên xe.Long Phi theo sát ở bên cạnh, mấy lần há miệng tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại nuốt trở lại, mặt lộ vẻ hoảng hốt lo lắng, như gặp phải chuyện khó gì đó.Liễu Tuấn thi thoảng quay đầu lại, thấy "dáng vẻ kỳ quái" của hắn, không khỏi bật cười:- Long Phi có gì thì nói đi.Long Phi nuốt nước bọt, hạ quyết tâm nói:- Tỉnh trưởng, cái... Cái vườn hoa nghìn mẫu đó chúng tôi còn đang lập kế hoạch, hiện giờ thôn Dương Liễu chỉ có chừng một hai trăm mẫu thôi, còn lâu mới được nghìn mẫu...Thì ra hắn sợ không gánh vác nổi tội danh "khi quân"Đúng là người thành thực.Liễu Tuấn cười ha hả, vỗ vai hắn nói:- Không sao hết, chỉ cần xu thế phát triển tốt là đủ rồi.Long Phi liên tục gật đầu, cảm thấy Liễu Tuấn vỗ vai một cái như có sức nặng ngàn cân , nhất thời không cử động được.Hơn mười chiếc xe hơi rầm rầm rộ rộ đi khỏi trấn Phượng Đài, mấy phút sau tới được thôn Dương Liễu, công ty Trường Gian năm xưa bị bán đấu giá, một công xưởng sản xuất công cụ kim ký mua lại, ở gần nhà máy còn dựng lên mấy công xưởng, hình thành một quần thể công xưởng nho nhỏ.Liễu Tuấn không vào thị sát công xưởng mà tới thằng vườn ươm của thôn Dương Liễu.- Ha ha, tuy không tới một nghìn mẫu, nhưng khung cảnh vẫn rất húng tráng ...Đứng ở trong vườn hoa nở rộ, phóng mắt nhìn bốn phương đều là một màu hoa đỏ, hương hoa ngào ngạt làm người ta ngây ngất, Liễu Tuấn luôn mồm khen ngợi.Thấy cảnh tượng này thông dân biết có lãnh đạo lớn tới rồi, đều ngừng công việc lại, tò mò đứng nhìn từ xa.Các cán bộ khác tất nhiên là rối rít phụ họa, ai nấy làm ra vẻ hít thật sâu, hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên, như quên đi toàn bộ tục niệm.Chỉ có Long Phi là không quên chức trách của mình, đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn giới thiệu cho y nghe tên của các thứ cây và đặc tính của chúng, tỏ ra rất là "tinh thông nghiệp vụ"Liễu Tuấn gật đầu ôn hòa nói:- Long Phi, giúp người dân phát triển kinh tế, làm giàu là tốt. Nhưng đồng chí phải nhớ kỹ, tính toán cho tỉ mỉ, không nên tiêu tiền bữa bãi, hiểu chưa?- Vâng, vâng, tôi nhất định nhớ kỹ giáo huấn của tỉnh trưởng
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1390: Vườn hoa hồng nghìn mẫu.
Nhóm dịch: Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Mấy câu giáo huấn này làm Long Phi tim đập chân run, trừ toát mồ hôi lạnh ra
thì chỉ còn biết "vâng" luôn mồm, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được lời nào
khác.
Kỳ Hoành Minh thấy không ổn, nếu không lên tiếng đợi tới khi Liễu Tuấn phê
bình tới hắn thì muộn rồi.
- Tỉnh trưởng, chuyện này phải trách tôi suy nghĩ vấn đề thiếu chu đáo, trước
kia trấn Phượng Đài mở rộng đường có báo cáo lên khu, tôi không suy nghĩ tường
tận đã đồng ý, luôn cho rằng sửa đường là chuyện tốt, lại không cần tài chính
khu giúp đỡ....
Liễu Tuấn vẫn nghiêm mặt nói:
- Đồng chí Hoành Minh, đây đúng là do các đồng chí lãnh đạo khu không tận
chức, làm đường là chuyện tốt, tăng cường khiến thiết thành trấn cũng là
chuyện tốt nhưng phải nắm được chừng mực, cán bộ trấn Phượng Đài kích động,
các đồng chí cũng kích động theo sao? Tiêu tiền thế này có núi vàng cũng hết.
Kỳ Hoành Minh liên tục gật đầu, thành tâm nhận phê bình.
Ý tứ những lời này của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Long Phi chẳng qua là một cán bộ
cấp khoa, tầm nhìn hạn hẹp một chút có thể dung thứ được, Kỳ Hoành Minh đường
đường là thường ủy thành phố, cán bộ lớn cấp phó sở, sao tầm mắt cũng chỉ có
thế.
Có điều Kỳ Hoành Minh bề ngoài phục, trong lòng lại không biết chửi mắng Liễu
Tuấn bao nhiêu lượt.
Nói tới tiên tiền bừa bãi, chẳng lẽ Liễu nha nội cậu là người tiết kiệm dè xẻn
lắm chắc? Vừa mới tới nhậm chức đã lập tức làm cái thành phố xanh gì đó, một
hơi đàu tư 3,7 tỷ, gần bằng tổng thu nhập tài chính cả năm ngoái của Ngọc Lan
rồi, chỉ vì trồng hoa trông có! Cậu trồng hoa cỏ thì là nhìn xa trông rộng,
người ta làm đường lại là bại gia chi tử.
Quả nhiên là logíc rất hay, quan càng lớn, càng nắm nhiều chân lý có khác.
Liễu Tuấn biết bọn họ không phục, nhưng y chẳng bận tâm, trên quan trường muốn
người ta chuyện gì cũng tâm phục khẩu phục thì là nằm mơ nói mộng, đôi khi
phải lấy quyền đè người chứ chuyện gì cũng công tác tư tưởng có mà mệt chết.
- Lập tức đình công, khôi phục mặt đường trước kia, đất đai đã trưng dụng
nghĩ cách phục hồi, không phục hồi được thì làm thành vùng xanh hóa.
Liễu Tuấn không phê bình nữa, trực tiếp hạ mệnh lệnh với Long Phi.
- Vâng, vâng..
Long Phi lại luôn mồm vâng dạ.
- Đi nào, vào trong trấn xem sao.
Liễu Tuấn nói xong liền xoay người lên xe đi trước.
Đám người Kỳ Hoành Minh cuống cuồng ai lên xe nấy theo sau, rầm rầm rộ rộ đi
vào trấn Phượng Đài.
Vào trong trấn khuôn mặt nghiêm nghị của Liễu Tuấn cuối cùng cũng dãn ra, mỉm
mỉm cười.
Trấn Phượng Đài đã thay đổi lớn rồi, mấy năm trước Liễu Tuấn tới thị sát, trấn
Phượng Đài chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ nghèo khó, toán trấn chỉ có hai con
đường, nhân khẩu thường trú hai ba ngàn người thôi, hiện giờ đã có rất nhiều
ngôi nhà xinh đẹp, có bốn con đường chỉnh tề, náo nhiệt vô cùng.
- Long Phi, làm được lắm, phát triển lên như thế nào đấy?
Liễu Tuấn mỉm cười nói với Long Phi.
Long Phi luôn thấp thỏm không yên, thấy Liễu Tuấn hỏi như vậy thì thầm thở
phảo, đi tới một bước nói:
- Tỉnh trưởng, đây là nhờ vào chính sách cùng nhau giàu có của tỉnh trưởng
khi còn ở khu Trường Hà. Chúng tôi ký hợp đồng với Cty Trường Phong, gia công
một số linh kiện xe máy cho họ.. Vâng, tuyệt đại bộ phận là kinh doanh cá thể,
mỗi một nhà một hộ là một công xưởng nhỏ, ai có kỹ thuật thì mua máy tiện, máy
mài, lập xưởng gia công, hiệu quả nhanh, Cty Trường Phong chi trả đúng hạn,
rất đảm bảo. Sau khi phát triển lên, chúng tôi nhân cơ hội ký hợp đồng tương
tự với các công ty lớn khác ở bên trong khu, mấy năm qua, trấn đã có hơn một
trăm công xương nhỏ như vậy rồi, hơn một nghìn người lao động theo nghề này.
Ngoài ra, chúng tôi xây dựng một khu công nghiệp, đưa vào hơn mười xí nghiệp,
tài chính của trấn đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Báo cáo với Liễu Tuấn những thay đổi của trấn Phượng Đài, sợ hãi trong lòng
Long Phi tan dần, nói chuyện trở nên lưu loát.
Liễu Tuấn liên tục gật đầu, nụ cười càng dậm.
- Vậy phương diện nông nghiệp ra sao? Có gì mới mẻ không?
Trấn Phượng Đài có tỉ trong nông nghiệp rất lớn, nếu như chỉ làm quần chúng
xung quanh thị trấn giàu lên, thì nông dân chiếm tuyệt đại đa số thu nhập
không tăng lên là bao, như vậy sự phồn vinh này theo tiêu chuẩn của Liễu Tuấn
là giả dối.
- Phương diện nông nghiệp cũng tuân theo chỉ thị trước kia của tỉnh trưởng,
đẩy mạnh trồng trọt cơ giới hóa ở quy mô lớn, phương diện sản lượng tăng cao
rõ ràng, ngoài ra, thành phố và khu mấy năm qua phát triển cao tốc, như cầu
với hoa tươi, rau sạch ngày càng cao, chúng tôi quyết định tăng cường đều tư,
còn làm một vườn hòa hồng nghìn mẫu...
Long Phi càng nói càng hưng phấn.
- Vườn hoa hồng nghìn mẫu?
Liễu Tuấn nghe thế cũng rất cao hứng:
- Ha ha, Long Phi, không ngờ đồng chí thật lãng mạn.
Long Phi cười chất phác, xoa tay náy:
- Hì hì, chuyện này, tỉnh trưởng, tôi là kẻ thô kệch... Nói thật ra, trồng
hoa hồng cũng chỉ vì kiếm tiền, tăng thu nhập cho nông dân thôi.
Liễu Tuấn cười phá lên, nói với đám Kỳ Hoành Minh:
- Ha ha ha, một kẻ thô kệch kiếm tiền bằng trồng hoa hồng, hay, hay. Các đồng
chí nếu có bạn bè sinh nhật, đừng quên tới chiếu cố chuyện làm ăn của Long
Phi.
Kỳ Hoành Minh và Lưu Du cũng cười lớn, nói:
- Nhất định ạ.
Các cán bộ khác của trấn cũng cười vui vẻ.
Từ lúc Liễu Tuấn vào thị trấn, cơ bản đầu do Long Phi trả lời câu hỏi của y,
ném cả đống cán bộ khác sang một bên. Liễu Tuấn thì chẳng sao, y là quan trên
mà, còn Long Phi hơi có chút thiếu quy củ rồi, sao có thể vượt quyền như thế?
Không biết bất kể lúc nào cũng không được nổi bật hơn lãnh đạo hay sao? Làm
cán bộ bao nhiêu năm còn không hiểu đạo lý này, chẳng trách bao nhiêu năm chỉ
tiến bộ từ trấn trưởng lên bí thư, cấp bậc vẫn dậm chân tại chỗ.
Liễu Tuấn lúc này nói mấy câu với đám Kỳ Hoành Minh chính là nghĩ cho Long
Phi, tránh cho Kỳ Hoành Minh và Lưu Du ghi hận với hắn.
Với cán bộ một lòng vì công việc như Long Phi thì Liễu Tuấn sẽ cố gắng bảo vệ,
mặc dù hắn làm sao thì phê bình, có ai đảm bảo mình làm gì cũng chính xác được
đâu.
- Tỉnh trưởng, vườn hoa hồng kia ở thôn Dương Liễu, hay là cùng tới đó xem
một chút.
Thấy tâm tình Liễu Tuấn khá tốt, Kỳ Hoành Minh liền nói vội.
- Thôn Dương Liễu à?
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.
Thôn Dương Liễu thì y khá rõ, là nơi đặt nhà máy của công ty Trường Giang,
không ngờ cái thôn trước kia bị thuốc trừ sâu đầu độc lại thành vườn hoa hồng.
Kỳ Hoành Minh cố ý nói ra tên của thôn mời Liễu Tuấn đi xem, có thể thấy hắn
bỏ không ít công tìm hiểu Liễu nha nội, biết đâu là "chỗ ngứa" của y.
- Vâng, chính là thôn Dương Liễu, mấy năm trước, đất đai và không khí của
thôn được dần cải thiện, khu và trấn hỗ trợ bọn họ trồng cây giống, hiện giờ
bảy tám thôn ở nơi đó đều thành lập vườn ươm quy mô không nhỏ, rất nhiều cây
cối trồng trong thành phố và trong khu đều mua từ chỗ bọn họ, cũng xem như
thành một sản nghiệp có quy mô rồi.
Kỳ Hoành Minh giải thích.
- Làm thế rất tốt! Đồng chí Hoành Minh, đồng chí Lưu Du, cán bộ lãnh đạo lúc
nào cũng phải để chuyện cơm áo của quần chúng trong lòng.
Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, "làm công tác tư tưởng" cho hai vị lãnh đạo cấp
dưới.
- Vâng vâng, Liễu tỉnh trưởng giáo huấn rất chính xác, chúng tôi nhất định
ghi tạc trong lòng.
Kỳ Lưu đều rối rít gật đầu.
Liễu Tuấn hứng trí dạt dào, nói:
- Đi, cùng nhau đi xem xem, vườn hoa hồng nghìn mẫu này chắc chắn là biển hoa
tráng lệ.
Thế là cả đám đông xúm quanh Liễu Tuấn lên xe.
Long Phi theo sát ở bên cạnh, mấy lần há miệng tựa hồ muốn nói điều gì nhưng
lại nuốt trở lại, mặt lộ vẻ hoảng hốt lo lắng, như gặp phải chuyện khó gì đó.
Liễu Tuấn thi thoảng quay đầu lại, thấy "dáng vẻ kỳ quái" của hắn, không khỏi
bật cười:
- Long Phi có gì thì nói đi.
Long Phi nuốt nước bọt, hạ quyết tâm nói:
- Tỉnh trưởng, cái... Cái vườn hoa nghìn mẫu đó chúng tôi còn đang lập kế
hoạch, hiện giờ thôn Dương Liễu chỉ có chừng một hai trăm mẫu thôi, còn lâu
mới được nghìn mẫu...
Thì ra hắn sợ không gánh vác nổi tội danh "khi quân"
Đúng là người thành thực.
Liễu Tuấn cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
- Không sao hết, chỉ cần xu thế phát triển tốt là đủ rồi.
Long Phi liên tục gật đầu, cảm thấy Liễu Tuấn vỗ vai một cái như có sức nặng
ngàn cân , nhất thời không cử động được.
Hơn mười chiếc xe hơi rầm rầm rộ rộ đi khỏi trấn Phượng Đài, mấy phút sau tới
được thôn Dương Liễu, công ty Trường Gian năm xưa bị bán đấu giá, một công
xưởng sản xuất công cụ kim ký mua lại, ở gần nhà máy còn dựng lên mấy công
xưởng, hình thành một quần thể công xưởng nho nhỏ.
Liễu Tuấn không vào thị sát công xưởng mà tới thằng vườn ươm của thôn Dương
Liễu.
- Ha ha, tuy không tới một nghìn mẫu, nhưng khung cảnh vẫn rất húng tráng ...
Đứng ở trong vườn hoa nở rộ, phóng mắt nhìn bốn phương đều là một màu hoa đỏ,
hương hoa ngào ngạt làm người ta ngây ngất, Liễu Tuấn luôn mồm khen ngợi.
Thấy cảnh tượng này thông dân biết có lãnh đạo lớn tới rồi, đều ngừng công
việc lại, tò mò đứng nhìn từ xa.
Các cán bộ khác tất nhiên là rối rít phụ họa, ai nấy làm ra vẻ hít thật sâu,
hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên, như quên đi toàn bộ tục niệm.
Chỉ có Long Phi là không quên chức trách của mình, đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn
giới thiệu cho y nghe tên của các thứ cây và đặc tính của chúng, tỏ ra rất là
"tinh thông nghiệp vụ"
Liễu Tuấn gật đầu ôn hòa nói:
- Long Phi, giúp người dân phát triển kinh tế, làm giàu là tốt. Nhưng đồng
chí phải nhớ kỹ, tính toán cho tỉ mỉ, không nên tiêu tiền bữa bãi, hiểu chưa?
- Vâng, vâng, tôi nhất định nhớ kỹ giáo huấn của tỉnh trưởng
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1390: Vườn hoa hồng nghìn mẫu.Nhóm dịch: HuntercdNguồn: Vip.vandanMấy câu giáo huấn này làm Long Phi tim đập chân run, trừ toát mồ hôi lạnh ra thì chỉ còn biết "vâng" luôn mồm, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được lời nào khác.Kỳ Hoành Minh thấy không ổn, nếu không lên tiếng đợi tới khi Liễu Tuấn phê bình tới hắn thì muộn rồi.- Tỉnh trưởng, chuyện này phải trách tôi suy nghĩ vấn đề thiếu chu đáo, trước kia trấn Phượng Đài mở rộng đường có báo cáo lên khu, tôi không suy nghĩ tường tận đã đồng ý, luôn cho rằng sửa đường là chuyện tốt, lại không cần tài chính khu giúp đỡ....Liễu Tuấn vẫn nghiêm mặt nói:- Đồng chí Hoành Minh, đây đúng là do các đồng chí lãnh đạo khu không tận chức, làm đường là chuyện tốt, tăng cường khiến thiết thành trấn cũng là chuyện tốt nhưng phải nắm được chừng mực, cán bộ trấn Phượng Đài kích động, các đồng chí cũng kích động theo sao? Tiêu tiền thế này có núi vàng cũng hết.Kỳ Hoành Minh liên tục gật đầu, thành tâm nhận phê bình.Ý tứ những lời này của Liễu Tuấn rất rõ ràng, Long Phi chẳng qua là một cán bộ cấp khoa, tầm nhìn hạn hẹp một chút có thể dung thứ được, Kỳ Hoành Minh đường đường là thường ủy thành phố, cán bộ lớn cấp phó sở, sao tầm mắt cũng chỉ có thế.Có điều Kỳ Hoành Minh bề ngoài phục, trong lòng lại không biết chửi mắng Liễu Tuấn bao nhiêu lượt.Nói tới tiên tiền bừa bãi, chẳng lẽ Liễu nha nội cậu là người tiết kiệm dè xẻn lắm chắc? Vừa mới tới nhậm chức đã lập tức làm cái thành phố xanh gì đó, một hơi đàu tư 3,7 tỷ, gần bằng tổng thu nhập tài chính cả năm ngoái của Ngọc Lan rồi, chỉ vì trồng hoa trông có! Cậu trồng hoa cỏ thì là nhìn xa trông rộng, người ta làm đường lại là bại gia chi tử.Quả nhiên là logíc rất hay, quan càng lớn, càng nắm nhiều chân lý có khác.Liễu Tuấn biết bọn họ không phục, nhưng y chẳng bận tâm, trên quan trường muốn người ta chuyện gì cũng tâm phục khẩu phục thì là nằm mơ nói mộng, đôi khi phải lấy quyền đè người chứ chuyện gì cũng công tác tư tưởng có mà mệt chết.- Lập tức đình công, khôi phục mặt đường trước kia, đất đai đã trưng dụng nghĩ cách phục hồi, không phục hồi được thì làm thành vùng xanh hóa.Liễu Tuấn không phê bình nữa, trực tiếp hạ mệnh lệnh với Long Phi.- Vâng, vâng..Long Phi lại luôn mồm vâng dạ.- Đi nào, vào trong trấn xem sao.Liễu Tuấn nói xong liền xoay người lên xe đi trước.Đám người Kỳ Hoành Minh cuống cuồng ai lên xe nấy theo sau, rầm rầm rộ rộ đi vào trấn Phượng Đài.Vào trong trấn khuôn mặt nghiêm nghị của Liễu Tuấn cuối cùng cũng dãn ra, mỉm mỉm cười.Trấn Phượng Đài đã thay đổi lớn rồi, mấy năm trước Liễu Tuấn tới thị sát, trấn Phượng Đài chẳng qua chỉ là một trấn nhỏ nghèo khó, toán trấn chỉ có hai con đường, nhân khẩu thường trú hai ba ngàn người thôi, hiện giờ đã có rất nhiều ngôi nhà xinh đẹp, có bốn con đường chỉnh tề, náo nhiệt vô cùng.- Long Phi, làm được lắm, phát triển lên như thế nào đấy?Liễu Tuấn mỉm cười nói với Long Phi.Long Phi luôn thấp thỏm không yên, thấy Liễu Tuấn hỏi như vậy thì thầm thở phảo, đi tới một bước nói:- Tỉnh trưởng, đây là nhờ vào chính sách cùng nhau giàu có của tỉnh trưởng khi còn ở khu Trường Hà. Chúng tôi ký hợp đồng với Cty Trường Phong, gia công một số linh kiện xe máy cho họ.. Vâng, tuyệt đại bộ phận là kinh doanh cá thể, mỗi một nhà một hộ là một công xưởng nhỏ, ai có kỹ thuật thì mua máy tiện, máy mài, lập xưởng gia công, hiệu quả nhanh, Cty Trường Phong chi trả đúng hạn, rất đảm bảo. Sau khi phát triển lên, chúng tôi nhân cơ hội ký hợp đồng tương tự với các công ty lớn khác ở bên trong khu, mấy năm qua, trấn đã có hơn một trăm công xương nhỏ như vậy rồi, hơn một nghìn người lao động theo nghề này. Ngoài ra, chúng tôi xây dựng một khu công nghiệp, đưa vào hơn mười xí nghiệp, tài chính của trấn đã hoàn toàn thay đổi rồi.Báo cáo với Liễu Tuấn những thay đổi của trấn Phượng Đài, sợ hãi trong lòng Long Phi tan dần, nói chuyện trở nên lưu loát.Liễu Tuấn liên tục gật đầu, nụ cười càng dậm.- Vậy phương diện nông nghiệp ra sao? Có gì mới mẻ không?Trấn Phượng Đài có tỉ trong nông nghiệp rất lớn, nếu như chỉ làm quần chúng xung quanh thị trấn giàu lên, thì nông dân chiếm tuyệt đại đa số thu nhập không tăng lên là bao, như vậy sự phồn vinh này theo tiêu chuẩn của Liễu Tuấn là giả dối.- Phương diện nông nghiệp cũng tuân theo chỉ thị trước kia của tỉnh trưởng, đẩy mạnh trồng trọt cơ giới hóa ở quy mô lớn, phương diện sản lượng tăng cao rõ ràng, ngoài ra, thành phố và khu mấy năm qua phát triển cao tốc, như cầu với hoa tươi, rau sạch ngày càng cao, chúng tôi quyết định tăng cường đều tư, còn làm một vườn hòa hồng nghìn mẫu...Long Phi càng nói càng hưng phấn.- Vườn hoa hồng nghìn mẫu?Liễu Tuấn nghe thế cũng rất cao hứng:- Ha ha, Long Phi, không ngờ đồng chí thật lãng mạn.Long Phi cười chất phác, xoa tay náy:- Hì hì, chuyện này, tỉnh trưởng, tôi là kẻ thô kệch... Nói thật ra, trồng hoa hồng cũng chỉ vì kiếm tiền, tăng thu nhập cho nông dân thôi.Liễu Tuấn cười phá lên, nói với đám Kỳ Hoành Minh:- Ha ha ha, một kẻ thô kệch kiếm tiền bằng trồng hoa hồng, hay, hay. Các đồng chí nếu có bạn bè sinh nhật, đừng quên tới chiếu cố chuyện làm ăn của Long Phi.Kỳ Hoành Minh và Lưu Du cũng cười lớn, nói:- Nhất định ạ.Các cán bộ khác của trấn cũng cười vui vẻ.Từ lúc Liễu Tuấn vào thị trấn, cơ bản đầu do Long Phi trả lời câu hỏi của y, ném cả đống cán bộ khác sang một bên. Liễu Tuấn thì chẳng sao, y là quan trên mà, còn Long Phi hơi có chút thiếu quy củ rồi, sao có thể vượt quyền như thế? Không biết bất kể lúc nào cũng không được nổi bật hơn lãnh đạo hay sao? Làm cán bộ bao nhiêu năm còn không hiểu đạo lý này, chẳng trách bao nhiêu năm chỉ tiến bộ từ trấn trưởng lên bí thư, cấp bậc vẫn dậm chân tại chỗ.Liễu Tuấn lúc này nói mấy câu với đám Kỳ Hoành Minh chính là nghĩ cho Long Phi, tránh cho Kỳ Hoành Minh và Lưu Du ghi hận với hắn.Với cán bộ một lòng vì công việc như Long Phi thì Liễu Tuấn sẽ cố gắng bảo vệ, mặc dù hắn làm sao thì phê bình, có ai đảm bảo mình làm gì cũng chính xác được đâu.- Tỉnh trưởng, vườn hoa hồng kia ở thôn Dương Liễu, hay là cùng tới đó xem một chút.Thấy tâm tình Liễu Tuấn khá tốt, Kỳ Hoành Minh liền nói vội.- Thôn Dương Liễu à?Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.Thôn Dương Liễu thì y khá rõ, là nơi đặt nhà máy của công ty Trường Giang, không ngờ cái thôn trước kia bị thuốc trừ sâu đầu độc lại thành vườn hoa hồng. Kỳ Hoành Minh cố ý nói ra tên của thôn mời Liễu Tuấn đi xem, có thể thấy hắn bỏ không ít công tìm hiểu Liễu nha nội, biết đâu là "chỗ ngứa" của y.- Vâng, chính là thôn Dương Liễu, mấy năm trước, đất đai và không khí của thôn được dần cải thiện, khu và trấn hỗ trợ bọn họ trồng cây giống, hiện giờ bảy tám thôn ở nơi đó đều thành lập vườn ươm quy mô không nhỏ, rất nhiều cây cối trồng trong thành phố và trong khu đều mua từ chỗ bọn họ, cũng xem như thành một sản nghiệp có quy mô rồi.Kỳ Hoành Minh giải thích.- Làm thế rất tốt! Đồng chí Hoành Minh, đồng chí Lưu Du, cán bộ lãnh đạo lúc nào cũng phải để chuyện cơm áo của quần chúng trong lòng.Liễu Tuấn tâm tình rất tốt, "làm công tác tư tưởng" cho hai vị lãnh đạo cấp dưới.- Vâng vâng, Liễu tỉnh trưởng giáo huấn rất chính xác, chúng tôi nhất định ghi tạc trong lòng.Kỳ Lưu đều rối rít gật đầu.Liễu Tuấn hứng trí dạt dào, nói:- Đi, cùng nhau đi xem xem, vườn hoa hồng nghìn mẫu này chắc chắn là biển hoa tráng lệ.Thế là cả đám đông xúm quanh Liễu Tuấn lên xe.Long Phi theo sát ở bên cạnh, mấy lần há miệng tựa hồ muốn nói điều gì nhưng lại nuốt trở lại, mặt lộ vẻ hoảng hốt lo lắng, như gặp phải chuyện khó gì đó.Liễu Tuấn thi thoảng quay đầu lại, thấy "dáng vẻ kỳ quái" của hắn, không khỏi bật cười:- Long Phi có gì thì nói đi.Long Phi nuốt nước bọt, hạ quyết tâm nói:- Tỉnh trưởng, cái... Cái vườn hoa nghìn mẫu đó chúng tôi còn đang lập kế hoạch, hiện giờ thôn Dương Liễu chỉ có chừng một hai trăm mẫu thôi, còn lâu mới được nghìn mẫu...Thì ra hắn sợ không gánh vác nổi tội danh "khi quân"Đúng là người thành thực.Liễu Tuấn cười ha hả, vỗ vai hắn nói:- Không sao hết, chỉ cần xu thế phát triển tốt là đủ rồi.Long Phi liên tục gật đầu, cảm thấy Liễu Tuấn vỗ vai một cái như có sức nặng ngàn cân , nhất thời không cử động được.Hơn mười chiếc xe hơi rầm rầm rộ rộ đi khỏi trấn Phượng Đài, mấy phút sau tới được thôn Dương Liễu, công ty Trường Gian năm xưa bị bán đấu giá, một công xưởng sản xuất công cụ kim ký mua lại, ở gần nhà máy còn dựng lên mấy công xưởng, hình thành một quần thể công xưởng nho nhỏ.Liễu Tuấn không vào thị sát công xưởng mà tới thằng vườn ươm của thôn Dương Liễu.- Ha ha, tuy không tới một nghìn mẫu, nhưng khung cảnh vẫn rất húng tráng ...Đứng ở trong vườn hoa nở rộ, phóng mắt nhìn bốn phương đều là một màu hoa đỏ, hương hoa ngào ngạt làm người ta ngây ngất, Liễu Tuấn luôn mồm khen ngợi.Thấy cảnh tượng này thông dân biết có lãnh đạo lớn tới rồi, đều ngừng công việc lại, tò mò đứng nhìn từ xa.Các cán bộ khác tất nhiên là rối rít phụ họa, ai nấy làm ra vẻ hít thật sâu, hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên, như quên đi toàn bộ tục niệm.Chỉ có Long Phi là không quên chức trách của mình, đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn giới thiệu cho y nghe tên của các thứ cây và đặc tính của chúng, tỏ ra rất là "tinh thông nghiệp vụ"Liễu Tuấn gật đầu ôn hòa nói:- Long Phi, giúp người dân phát triển kinh tế, làm giàu là tốt. Nhưng đồng chí phải nhớ kỹ, tính toán cho tỉ mỉ, không nên tiêu tiền bữa bãi, hiểu chưa?- Vâng, vâng, tôi nhất định nhớ kỹ giáo huấn của tỉnh trưởng