Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 1670: Bát tự chân ngôn
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1677: Bát tự chân ngônNhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanMột tỉnh trưởng, dù sao không thể rời khỏi cương vị quá lâu, thế nên Liễu tỉnh trưởng tại kinh sư đã 3 ngày và phải trở về TP.Ngọc Lan ngay.Vốn Nghiêm Phỉ định mang theo Liễu Dương đi cùng y nhưng Nguyễn Bích Tú đã lâu không thấy cháu nên cực lực giữ lại. Nghiêm Phỉ bất đắc dĩ đành phải cùng con trai ở lại thêm hai ngày chơi với hai bà mẹ. Trong thời gian đó, hai vị phu nhân hăng hái đại phát, dẫn con dâu, cháu trai di dạo phố dưới vòng bảo vệ của một đám vệ sĩ, mua đồ tuy không nhiều nhưng cũng thấy được sự biến hóa mới của kinh sư, rất là tận hứng.Liễu tỉnh trưởng thì không hăng hái như vậy, sau khi trở lại Chính phủ tỉnh liền bắt đầu không ngừng nghỉ triệu kiến các thị trưởng thành phố, cùng họ liên hệ hiệp thương.Y theo trình tự, Liễu Tuấn phải triệu kiến Lý Đào thị trưởng Ngọc Lan trước, tuy nhiên bây giờ hắn còn kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan nên việc bên Thành ủy cũng chưa hoàn toàn bỏ xuống được, mặc dù Lý Đào khi chủ trì tạm thời công tác hằng ngày của Thành ủy, những quyết sách trọng đại phải trải qua Liễu tỉnh trưởng gật đầu mới có thể thi hành, và quan trọng như hội Thường ủy Thành ủy thì vẫn phải do Liễu Tuấn đích thân chủ trì, bởi mỗi tuần một lần theo lệ liên hệ cùng Lý Đào vẫn chưa từng gián đoạn, cho nên lần triệu kiến này bên Lý Đào được miễn. Ngoài dự liệu của mọi người chính là thị trưởng thứ nhất Liễu tỉnh trưởng triệu kiến chính là Tô Kiệt, thị trưởng TP.Tống Đô.Trong khoảng thời gian này Tô Kiệt luôn bị vây trong cảnh lo nghĩ bất an. Hắn là người do bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Thai Duy Thanh một tay đề bạt lên, được coi là cán bộ tâm phúc của Thai Duy Thanh, nhưng Thai Duy Thanh đột nhiên rời chức, hơn nữa cũng không phải là điều nhiệm bình thường, điều này đã khiến địa vị của Tô Kiệt tại TP.Tống Đô thoáng cái trở nên khó xử. Nguyên là TP.Tống Đô do bí thư Thành ủy Sài Thiệu Cơ nắm chặt trong tay, quyền ngôn ngữ của Tô Kiệt cũng không phải rất đủ, trước đây ỷ vào chỗ dựa là Thai Duy Thanh, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ. Hôm nay Thai Duy Thanh đã "rơi đài", quyền ngôn ngữ của Tô Kiệt không thể nghi ngờ càng không đủ hơn.Tô Kiệt rất rõ, sau khi Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn liên thủ "đoạt quyền", bố cục nhân sự ở mức độ cấp tỉnh một khi có kết luận, bước tiếp theo khẳng định chính là điều chỉnh ban lãnh đạo chính ở cấp địa thị, cán bộ Thai hệ chính là đối tượng thanh lý hàng đầu. Vua nào triều thần nấy, đây là điều vô pháp tránh khỏi.Mặc dù đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm và Triệu Đan vẫn chiếm vị trí nhỏ nhoi tại Tỉnh ủy, danh ngạch Thường ủy có ba, thế lực hình như vẫn còn không nhỏ. Tuy nhiên tất cả mọi người rõ ràng, khi không có Thai Duy Thanh, bọn Hứa Hồng Cửu chỉ là năm bè bảy mảng, không người lĩnh quân, "sức chiến đấu" là rất yếu. Sợ rằng lúc này, đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm đang lo lắng cho tiền đồ của mình, đâu rảnh lo lắng đến sự sống chết của cán bộ địa thị như Tô Kiệt?Đương nhiên, mọi người cũng biết rõ, mâu thuẫn giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn rất sâu, hơn nữa mơ hồ có vết tích nằm trong ván cờ của đại phái hệ, loại mâu thuẫn này rất khó điều hòa. Biết đâu, đây là hy vọng duy nhất của các cán bộ Thai hệ có thể tự bảo vệ mình trong ván cờ chính trị sau này.Nói kiểu khác, chính là mọi người phải giữ đầu óc thanh tỉnh, phải tìm một hàng mới để mà đứng vào.Ôm Lưu hay là ôm Liễu, là một vấn đề lớn đặt tại trước mặt mọi người, bức thiết nhất cần phải suy nghĩ rõ ràng.Nói theo cảm tình thì cán bộ Thai hệ đối với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều không có "thiện ý" đặc biệt gì, hai vị này đều là "đầu sỏ gây nên" vụ đảo Thai, chứ chưa nói tới ai "âm độc" hơn ai.Nói theo thế lực của hai bên thì cũng khó phân cao thấp. Lưu Phi Bằng là tướng tài của Minh Châu hệ, rất được các đại lão cao tầng thưởng thức, còn Liễu Tuấn là người thay thế đã được định của Nghiêm Liễu hệ, phía sau cắm hai vị đầu sỏ. Đương nhiên, Liễu Tuấn trẻ tuổi hơn Lưu Phi Bằng nhiều, nếu nhìn từ tiềm lực lâu dài thì không hề nghi ngờ tiền đồ của Liễu Tuấn càn cao xa hơn Lưu Phi Bằng, chẳng qua chi tiết này mọi người không cần chú ý, hiện tại họ suy nghĩ chính là làm thế nào để giữ được quyền vị hiện nay tại tỉnh A, chứ nếu đợi đến ngày sau khi Liễu Tuấn đi lên thần đàn, được vạn quốc chúc mừng thì họ đã sớm về hưu. Cần biết Liễu Tuấn không chỉ là tỉnh trưởng trẻ tuổi nhất toàn quốc, cho dù đặt ở những nơi địa thị tại tỉnh A cũng là người trẻ nhất, toàn bộ bí thư Thành ủy và thị trưởng của Tỉnh A có tuổi đều trên Liễu Tuấn.Làm sao để tìm một hàng ngũ mới, hoặc là còn có cơ hội để tìm hàng hay không là vấn đề lo lắng nhất của đám người Tô Kiệt.Vào lúc này, Tô Kiệt nhận được lời thông tri của Kha Khải Phàm, nói là Liễu tỉnh trưởng muốn hẹn gặp hắn, nội tâm khẩn trương có thể nghĩ. Tô Kiệt rất rõ, lần hẹn gặp này có thể sẽ quyết định tiền đồ chính trị của hắn.Vấn đề ở chỗ, Kha Khải Phàm chỉ nói thời gian hẹn gặp, nhắc nhở hắn tới cho đúng giờ, nội dung thì chưa nói tới một chữ. Tô Kiệt nóng lòng như lửa đốt, không biết nên chuẩn bị công tác như thế nào. Một câu đối đáp mà không thoả đáng, vậy thì thị trưởng của Tống Đô sẽ không còn là họ Tô nữa.Ở trong lòng Tô Kiệt đã đếm qua vài lần những tướng của Liễu hệ mà mình quen thuộc, nhưng rất đau xót khi phát hiện không có đến một người để có thể hỏi thăm một chút "tin tức", cuối cùng cũng không biết hạ thủ từ đâu.Mắt thấy Tô Kiệt mãi chưa ăn hết một chén cơm, chỉ lo thở ngắn than dài, vợ của hắn liền nhắc nhở một câu, sao không đi xin chỉ thị của Sài bí thư? Sài bí thư là người được công nhận là phúc hậu, mặc dù trong công việc có chút mâu thuẫn, nhưng cũng cũng không phải là loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, biết đâu tại thời khắc mấu chốt có thể nguyện ý vươn tay viện thủ cho Tô Kiệt.Quả nhiên là một câu làm thức tỉnh người trong mộng!Tô Kiệt giống như là từ trong làn khói mù đầy trời thấy được một tia sáng bình minh.Vợ mình nói không sai, bên người mình không phải có một tâm phúc Liễu Tuấn coi trọng nhất hay sao? Muốn đi gặp Liễu tỉnh trưởng biểu trung tâm, bước đầu tiên chính là dựa vào Sài bí thư cái đã. Điều kiện "được trời ưu ái" như thế vậy mà mình lại không biết lợi dụng, quả thực là vội quá nên hồ đồ!Thời gian Liễu tỉnh trưởng hẹn gặp là buổi sáng ngày mai, Tô Kiệt có thể bái phỏng Sài bí thư trước, sau đó mới đi tỉnh thành ngay trong đêm, thời gian hoàn toàn còn kịp.Việc này không nên chậm trễ, Tô Kiệt lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Sài Thiệu Cơ hiện đang ở căn số lầu 1 của Thành ủy cách đó không xa, rất khéo léo nói là có một số vấn đề trên công việc cần xin chỉ thị của Sài bí thư, không biết Sài bí thư có rảnh hay không?Sài Thiệu Cơ quả nhiên không cự tuyệt, mỉm cười nhận lời.Tô Kiệt nhất thời cảm thấy hưng phấn, trước khi ra ngoài còn ôm lấy vợ, tặng cho vợ một nụ hôn nồng nhiệt.Tô Kiệt cũng không nán lại căn số 1 của Thành ủy lâu, rất nhanh đã trên xe thẳng tiến tỉnh thành.Ngồi ở hàng ghế sau, tâm tình của Tô Kiệt rõ ràng đã yên tĩnh hơn, dọc theo đường đi tỉ mỉ hồi tưởng lại những lời Sài Thiệu Cơ đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Sài Thiệu Cơ quả thực là một người phúc hậu, cũng không bởi vì mâu thuẫn trong công việc mà phòng bị hắn, còn tường tận dặn dò cho hắn biết một số vấn đề Liễu Tuấn quan tâm nhất, bảo hắn hãy hạ công phu tại những mặt này."Tâm tư của Liễu tỉnh trưởng kỳ thực cũng không khó đoán, anh nhớ kỹ tám chữ là được -- một lòng vì công, một lòng vì dân!"Đây là "Bát tự chân ngôn" mà trước khi Tô Kiệt đi, Sài Thiệu Cơ đã trịnh trọng căn dặn hắn.8h25p buổi sáng ngày hôm sau, Tô Kiệt xuất hiện tại phòng làm việc của tỉnh trưởng.Trước đây Tô Kiệt cũng đã tới đây hai lần, đó là khi Thai Duy Thanh còn đảm nhiệm tỉnh trưởng. Tuy nhiên, gian phòng làm việc của Liễu Tuấn cũng không phải là gian mà trước đây Thai Duy Thanh sử dụng. Gian phòng này bố cục cũng có khác, bên trong phòng bày biện đơn giản, mấy bồn cây vạn tuế, vạn niên thanh và hoa lay-ơn khiến phòng làm việc uy nghiêm có thêm mấy phần sức sống."Chào tỉnh trưởng!"Tô Kiệt hướng về vị tỉnh trưởng trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau bàn công tác khom lưng thật sâu, vô cùng kính cẩn chào hỏi."Đồng chí Tô Kiệt tới rồi à, mời ngồi!"Liễu Tuấn vẫn chưa đứng dậy nắm tay cùng Tô Kiệt, mỉm cười gật đầu, xem như là đáp lễ.Lại nói tiếp, Tô Kiệt kỳ thực cũng là thuộc hạ cũ của Liễu Tuấn, khi Liễu Tuấn còn lấy thân phận phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, Tô Kiệt chính là phó thị trưởng Thường vụ TP.Ngọc Lan. Đoạn thời gian này, Tô Kiệt vẫn tương đối phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, mặc dù hắn là chi chính của Thai Duy Thanh, nhưng khi đối mặt với Liễu nha nội cường thế đến cực điểm, hắn cũng không dám tùy ý gây sự.Đối với thuộc hạ cũ, Liễu Tuấn xưa nay không hề câu nệ.Tô Kiệt thầm vui.Liễu Tuấn đối với hắn càng tùy ý, trong lòng hắn càng cao hứng. Thông thường khi lãnh đạo đối với anh tươi cười đón chào, khách khí, thì có nghĩa là anh sẽ phải xê dịch vị trí, và có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để mà đối mặt nói chuyện với lãnh đạo nữa, thế đương nhiên phải khách khí vài phần.Tô Kiệt kính cẩn trả lời một tiếng, cẩn thận đi qua ngồi xuống ghế đối diện với Liễu Tuấn, ưỡn thẳng thắt lưng, vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ tuổi bảnh trai của Liễu Tuấn, kính cẩn nghe Liễu tỉnh trưởng chỉ bảo."Đồng chí Tô Kiệt, ngày hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu một số tình huống của TP.Tống Đô. Chúng ta cứ tuỳ ý trò truyện, không cần quá câu nệ, đồng chí nghĩ được gì thí cứ việc nói, nói thoải mái."Liễu Tuấn quả thật bày ra tư thế tùy ý trò truyện, đưa một điếu thuốc cho Tô Kiệt. Tô Kiệt thụ sủng nhược kinh, hai tay nhận lấy, lại cầm lấy bật lửa trên bàn châm thuốc cho Liễu Tuấn, sau đó cũng tự châm cho mình.Vừa làm động tác này, Tô Kiệt nhất thời cảm thấy nỗi khẩn trương trong lòng lại giảm bớt không ít, xem ra bất kể một động tác nào của thượng vị giả cũng đều có nội hàm, một động tác nhỏ lơ đãng thôi thường có thể tạo ra tác dụng không tưởng."Tiến trình quốc hữu hoá quyền khai thác tài nguyên khoáng sản ở TP. Tống Đô thế nào rồi?"Liễu Tuấn hỏi.Tô Kiệt vừa nghe vậy, không khỏi càng bội phục Sài Thiệu Cơ hơn. Chuyện thứ nhất Sài Thiệu Cơ chỉ điểm cho hắn chính là quốc hữu hoá quyền khai thác tài nguyên khoáng sản.Có gợi ý này của Sài Thiệu Cơ, tối hôm qua Tô Kiệt tại nhà khách Chính phủ tỉnh đã gối cao đầu và suy nghĩ rõ ràng trước sau việc này, lúc này đối mặt với câu hỏi của Liễu Tuấn đương nhiên là đã tính sẵn trong lòng, lập tức không chút hoang mang báo cáo cho Liễu Tuấn hay."Tỉnh trưởng, căn cứ vào chỉ thị của tỉnh trưởng, dưới sự đích thân chỉ huy của Sài bí thư, trong thành phố chúng ta đối với chuyện này chia làm ba bước, bước đầu tiên là thành lập 'Công ty năng lượng than đá Chấn Bang', công ty này do sài bí thư đích thân đảm nhiệm chủ tịch, tôi là phó chủ tịch. . ."Tô Kiệt đầu đuôi gốc ngọn báo cáo tiến trình cho Liễu Tuấn. Kỳ thực kế hoạch này chính là được Vu Hoài Tín nghĩ ra ở trên tiệc rượu, sau khi Sài Thiệu Cơ trở lại lập tức "y kế hành sự", thành lập một Cty than đá quốc hữu cỡ lớn, cơ cấu cấp Phó sở, Sài Thiệu Cơ tự mình giữ vị trí chủ trì, trong công ty tập trung 6 Thường ủy Thành ủy, quy mô không thể nói không lớn."Hiện nay, trên cơ bản chúng ta đã thu hồi được quyền khai thác tài nguyên than đá, ngoại trừ các mỏ than trực thuộc Cục Khai thác mỏ Tống Đô và thu được phê chuẩn của mấy mỏ than tập thể, những hầm than nhỏ khác và mỏ than tư doanh đã đóng cửa toàn bộ, hiệu quả kinh tế của Cty Chấn Bang rất tốt, dự tính năm nay có thể đóng góp lợi nhuận cho tài chính thành phố 2,5 tỷ. . ."Tô Kiệt nói, trên mặt lóng lánh vẻ hưng phấn.
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1677: Bát tự chân ngôn
Nhóm dịch Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Một tỉnh trưởng, dù sao không thể rời khỏi cương vị quá lâu, thế nên Liễu tỉnh
trưởng tại kinh sư đã 3 ngày và phải trở về TP.Ngọc Lan ngay.
Vốn Nghiêm Phỉ định mang theo Liễu Dương đi cùng y nhưng Nguyễn Bích Tú đã lâu
không thấy cháu nên cực lực giữ lại. Nghiêm Phỉ bất đắc dĩ đành phải cùng con
trai ở lại thêm hai ngày chơi với hai bà mẹ. Trong thời gian đó, hai vị phu
nhân hăng hái đại phát, dẫn con dâu, cháu trai di dạo phố dưới vòng bảo vệ của
một đám vệ sĩ, mua đồ tuy không nhiều nhưng cũng thấy được sự biến hóa mới của
kinh sư, rất là tận hứng.
Liễu tỉnh trưởng thì không hăng hái như vậy, sau khi trở lại Chính phủ tỉnh
liền bắt đầu không ngừng nghỉ triệu kiến các thị trưởng thành phố, cùng họ
liên hệ hiệp thương.
Y theo trình tự, Liễu Tuấn phải triệu kiến Lý Đào thị trưởng Ngọc Lan trước,
tuy nhiên bây giờ hắn còn kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan nên việc bên
Thành ủy cũng chưa hoàn toàn bỏ xuống được, mặc dù Lý Đào khi chủ trì tạm thời
công tác hằng ngày của Thành ủy, những quyết sách trọng đại phải trải qua Liễu
tỉnh trưởng gật đầu mới có thể thi hành, và quan trọng như hội Thường ủy Thành
ủy thì vẫn phải do Liễu Tuấn đích thân chủ trì, bởi mỗi tuần một lần theo lệ
liên hệ cùng Lý Đào vẫn chưa từng gián đoạn, cho nên lần triệu kiến này bên Lý
Đào được miễn. Ngoài dự liệu của mọi người chính là thị trưởng thứ nhất Liễu
tỉnh trưởng triệu kiến chính là Tô Kiệt, thị trưởng TP.Tống Đô.
Trong khoảng thời gian này Tô Kiệt luôn bị vây trong cảnh lo nghĩ bất an. Hắn
là người do bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Thai Duy Thanh một tay đề bạt lên, được
coi là cán bộ tâm phúc của Thai Duy Thanh, nhưng Thai Duy Thanh đột nhiên rời
chức, hơn nữa cũng không phải là điều nhiệm bình thường, điều này đã khiến địa
vị của Tô Kiệt tại TP.Tống Đô thoáng cái trở nên khó xử. Nguyên là TP.Tống Đô
do bí thư Thành ủy Sài Thiệu Cơ nắm chặt trong tay, quyền ngôn ngữ của Tô Kiệt
cũng không phải rất đủ, trước đây ỷ vào chỗ dựa là Thai Duy Thanh, miễn cưỡng
còn có thể chống đỡ. Hôm nay Thai Duy Thanh đã "rơi đài", quyền ngôn ngữ của
Tô Kiệt không thể nghi ngờ càng không đủ hơn.
Tô Kiệt rất rõ, sau khi Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn liên thủ "đoạt quyền", bố
cục nhân sự ở mức độ cấp tỉnh một khi có kết luận, bước tiếp theo khẳng định
chính là điều chỉnh ban lãnh đạo chính ở cấp địa thị, cán bộ Thai hệ chính là
đối tượng thanh lý hàng đầu. Vua nào triều thần nấy, đây là điều vô pháp tránh
khỏi.
Mặc dù đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm và Triệu Đan vẫn chiếm vị trí nhỏ
nhoi tại Tỉnh ủy, danh ngạch Thường ủy có ba, thế lực hình như vẫn còn không
nhỏ. Tuy nhiên tất cả mọi người rõ ràng, khi không có Thai Duy Thanh, bọn Hứa
Hồng Cửu chỉ là năm bè bảy mảng, không người lĩnh quân, "sức chiến đấu" là rất
yếu. Sợ rằng lúc này, đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm đang lo lắng cho tiền
đồ của mình, đâu rảnh lo lắng đến sự sống chết của cán bộ địa thị như Tô Kiệt?
Đương nhiên, mọi người cũng biết rõ, mâu thuẫn giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn
rất sâu, hơn nữa mơ hồ có vết tích nằm trong ván cờ của đại phái hệ, loại mâu
thuẫn này rất khó điều hòa. Biết đâu, đây là hy vọng duy nhất của các cán bộ
Thai hệ có thể tự bảo vệ mình trong ván cờ chính trị sau này.
Nói kiểu khác, chính là mọi người phải giữ đầu óc thanh tỉnh, phải tìm một
hàng mới để mà đứng vào.
Ôm Lưu hay là ôm Liễu, là một vấn đề lớn đặt tại trước mặt mọi người, bức
thiết nhất cần phải suy nghĩ rõ ràng.
Nói theo cảm tình thì cán bộ Thai hệ đối với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều
không có "thiện ý" đặc biệt gì, hai vị này đều là "đầu sỏ gây nên" vụ đảo
Thai, chứ chưa nói tới ai "âm độc" hơn ai.
Nói theo thế lực của hai bên thì cũng khó phân cao thấp. Lưu Phi Bằng là tướng
tài của Minh Châu hệ, rất được các đại lão cao tầng thưởng thức, còn Liễu Tuấn
là người thay thế đã được định của Nghiêm Liễu hệ, phía sau cắm hai vị đầu sỏ.
Đương nhiên, Liễu Tuấn trẻ tuổi hơn Lưu Phi Bằng nhiều, nếu nhìn từ tiềm lực
lâu dài thì không hề nghi ngờ tiền đồ của Liễu Tuấn càn cao xa hơn Lưu Phi
Bằng, chẳng qua chi tiết này mọi người không cần chú ý, hiện tại họ suy nghĩ
chính là làm thế nào để giữ được quyền vị hiện nay tại tỉnh A, chứ nếu đợi đến
ngày sau khi Liễu Tuấn đi lên thần đàn, được vạn quốc chúc mừng thì họ đã sớm
về hưu. Cần biết Liễu Tuấn không chỉ là tỉnh trưởng trẻ tuổi nhất toàn quốc,
cho dù đặt ở những nơi địa thị tại tỉnh A cũng là người trẻ nhất, toàn bộ bí
thư Thành ủy và thị trưởng của Tỉnh A có tuổi đều trên Liễu Tuấn.
Làm sao để tìm một hàng ngũ mới, hoặc là còn có cơ hội để tìm hàng hay không
là vấn đề lo lắng nhất của đám người Tô Kiệt.
Vào lúc này, Tô Kiệt nhận được lời thông tri của Kha Khải Phàm, nói là Liễu
tỉnh trưởng muốn hẹn gặp hắn, nội tâm khẩn trương có thể nghĩ. Tô Kiệt rất rõ,
lần hẹn gặp này có thể sẽ quyết định tiền đồ chính trị của hắn.
Vấn đề ở chỗ, Kha Khải Phàm chỉ nói thời gian hẹn gặp, nhắc nhở hắn tới cho
đúng giờ, nội dung thì chưa nói tới một chữ. Tô Kiệt nóng lòng như lửa đốt,
không biết nên chuẩn bị công tác như thế nào. Một câu đối đáp mà không thoả
đáng, vậy thì thị trưởng của Tống Đô sẽ không còn là họ Tô nữa.
Ở trong lòng Tô Kiệt đã đếm qua vài lần những tướng của Liễu hệ mà mình quen
thuộc, nhưng rất đau xót khi phát hiện không có đến một người để có thể hỏi
thăm một chút "tin tức", cuối cùng cũng không biết hạ thủ từ đâu.
Mắt thấy Tô Kiệt mãi chưa ăn hết một chén cơm, chỉ lo thở ngắn than dài, vợ
của hắn liền nhắc nhở một câu, sao không đi xin chỉ thị của Sài bí thư? Sài bí
thư là người được công nhận là phúc hậu, mặc dù trong công việc có chút mâu
thuẫn, nhưng cũng cũng không phải là loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, biết
đâu tại thời khắc mấu chốt có thể nguyện ý vươn tay viện thủ cho Tô Kiệt.
Quả nhiên là một câu làm thức tỉnh người trong mộng!
Tô Kiệt giống như là từ trong làn khói mù đầy trời thấy được một tia sáng bình
minh.
Vợ mình nói không sai, bên người mình không phải có một tâm phúc Liễu Tuấn coi
trọng nhất hay sao? Muốn đi gặp Liễu tỉnh trưởng biểu trung tâm, bước đầu tiên
chính là dựa vào Sài bí thư cái đã. Điều kiện "được trời ưu ái" như thế vậy mà
mình lại không biết lợi dụng, quả thực là vội quá nên hồ đồ!
Thời gian Liễu tỉnh trưởng hẹn gặp là buổi sáng ngày mai, Tô Kiệt có thể bái
phỏng Sài bí thư trước, sau đó mới đi tỉnh thành ngay trong đêm, thời gian
hoàn toàn còn kịp.
Việc này không nên chậm trễ, Tô Kiệt lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Sài
Thiệu Cơ hiện đang ở căn số lầu 1 của Thành ủy cách đó không xa, rất khéo léo
nói là có một số vấn đề trên công việc cần xin chỉ thị của Sài bí thư, không
biết Sài bí thư có rảnh hay không?
Sài Thiệu Cơ quả nhiên không cự tuyệt, mỉm cười nhận lời.
Tô Kiệt nhất thời cảm thấy hưng phấn, trước khi ra ngoài còn ôm lấy vợ, tặng
cho vợ một nụ hôn nồng nhiệt.
Tô Kiệt cũng không nán lại căn số 1 của Thành ủy lâu, rất nhanh đã trên xe
thẳng tiến tỉnh thành.
Ngồi ở hàng ghế sau, tâm tình của Tô Kiệt rõ ràng đã yên tĩnh hơn, dọc theo
đường đi tỉ mỉ hồi tưởng lại những lời Sài Thiệu Cơ đã nói, càng nghĩ càng cảm
thấy có đạo lý. Sài Thiệu Cơ quả thực là một người phúc hậu, cũng không bởi vì
mâu thuẫn trong công việc mà phòng bị hắn, còn tường tận dặn dò cho hắn biết
một số vấn đề Liễu Tuấn quan tâm nhất, bảo hắn hãy hạ công phu tại những mặt
này.
"Tâm tư của Liễu tỉnh trưởng kỳ thực cũng không khó đoán, anh nhớ kỹ tám chữ
là được -- một lòng vì công, một lòng vì dân!"
Đây là "Bát tự chân ngôn" mà trước khi Tô Kiệt đi, Sài Thiệu Cơ đã trịnh trọng
căn dặn hắn.
8h25p buổi sáng ngày hôm sau, Tô Kiệt xuất hiện tại phòng làm việc của tỉnh
trưởng.
Trước đây Tô Kiệt cũng đã tới đây hai lần, đó là khi Thai Duy Thanh còn đảm
nhiệm tỉnh trưởng. Tuy nhiên, gian phòng làm việc của Liễu Tuấn cũng không
phải là gian mà trước đây Thai Duy Thanh sử dụng. Gian phòng này bố cục cũng
có khác, bên trong phòng bày biện đơn giản, mấy bồn cây vạn tuế, vạn niên
thanh và hoa lay-ơn khiến phòng làm việc uy nghiêm có thêm mấy phần sức sống.
"Chào tỉnh trưởng!"
Tô Kiệt hướng về vị tỉnh trưởng trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau bàn công tác khom
lưng thật sâu, vô cùng kính cẩn chào hỏi.
"Đồng chí Tô Kiệt tới rồi à, mời ngồi!"
Liễu Tuấn vẫn chưa đứng dậy nắm tay cùng Tô Kiệt, mỉm cười gật đầu, xem như là
đáp lễ.
Lại nói tiếp, Tô Kiệt kỳ thực cũng là thuộc hạ cũ của Liễu Tuấn, khi Liễu Tuấn
còn lấy thân phận phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, Tô Kiệt
chính là phó thị trưởng Thường vụ TP.Ngọc Lan. Đoạn thời gian này, Tô Kiệt vẫn
tương đối phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, mặc dù hắn là chi chính của
Thai Duy Thanh, nhưng khi đối mặt với Liễu nha nội cường thế đến cực điểm, hắn
cũng không dám tùy ý gây sự.
Đối với thuộc hạ cũ, Liễu Tuấn xưa nay không hề câu nệ.
Tô Kiệt thầm vui.
Liễu Tuấn đối với hắn càng tùy ý, trong lòng hắn càng cao hứng. Thông thường
khi lãnh đạo đối với anh tươi cười đón chào, khách khí, thì có nghĩa là anh sẽ
phải xê dịch vị trí, và có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để mà đối mặt nói
chuyện với lãnh đạo nữa, thế đương nhiên phải khách khí vài phần.
Tô Kiệt kính cẩn trả lời một tiếng, cẩn thận đi qua ngồi xuống ghế đối diện
với Liễu Tuấn, ưỡn thẳng thắt lưng, vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ tuổi
bảnh trai của Liễu Tuấn, kính cẩn nghe Liễu tỉnh trưởng chỉ bảo.
"Đồng chí Tô Kiệt, ngày hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu
một số tình huống của TP.Tống Đô. Chúng ta cứ tuỳ ý trò truyện, không cần quá
câu nệ, đồng chí nghĩ được gì thí cứ việc nói, nói thoải mái."
Liễu Tuấn quả thật bày ra tư thế tùy ý trò truyện, đưa một điếu thuốc cho Tô
Kiệt. Tô Kiệt thụ sủng nhược kinh, hai tay nhận lấy, lại cầm lấy bật lửa trên
bàn châm thuốc cho Liễu Tuấn, sau đó cũng tự châm cho mình.
Vừa làm động tác này, Tô Kiệt nhất thời cảm thấy nỗi khẩn trương trong lòng
lại giảm bớt không ít, xem ra bất kể một động tác nào của thượng vị giả cũng
đều có nội hàm, một động tác nhỏ lơ đãng thôi thường có thể tạo ra tác dụng
không tưởng.
"Tiến trình quốc hữu hoá quyền khai thác tài nguyên khoáng sản ở TP. Tống Đô
thế nào rồi?"
Liễu Tuấn hỏi.
Tô Kiệt vừa nghe vậy, không khỏi càng bội phục Sài Thiệu Cơ hơn. Chuyện thứ
nhất Sài Thiệu Cơ chỉ điểm cho hắn chính là quốc hữu hoá quyền khai thác tài
nguyên khoáng sản.
Có gợi ý này của Sài Thiệu Cơ, tối hôm qua Tô Kiệt tại nhà khách Chính phủ
tỉnh đã gối cao đầu và suy nghĩ rõ ràng trước sau việc này, lúc này đối mặt
với câu hỏi của Liễu Tuấn đương nhiên là đã tính sẵn trong lòng, lập tức không
chút hoang mang báo cáo cho Liễu Tuấn hay.
"Tỉnh trưởng, căn cứ vào chỉ thị của tỉnh trưởng, dưới sự đích thân chỉ huy
của Sài bí thư, trong thành phố chúng ta đối với chuyện này chia làm ba bước,
bước đầu tiên là thành lập 'Công ty năng lượng than đá Chấn Bang', công ty này
do sài bí thư đích thân đảm nhiệm chủ tịch, tôi là phó chủ tịch. . ."
Tô Kiệt đầu đuôi gốc ngọn báo cáo tiến trình cho Liễu Tuấn. Kỳ thực kế hoạch
này chính là được Vu Hoài Tín nghĩ ra ở trên tiệc rượu, sau khi Sài Thiệu Cơ
trở lại lập tức "y kế hành sự", thành lập một Cty than đá quốc hữu cỡ lớn, cơ
cấu cấp Phó sở, Sài Thiệu Cơ tự mình giữ vị trí chủ trì, trong công ty tập
trung 6 Thường ủy Thành ủy, quy mô không thể nói không lớn.
"Hiện nay, trên cơ bản chúng ta đã thu hồi được quyền khai thác tài nguyên
than đá, ngoại trừ các mỏ than trực thuộc Cục Khai thác mỏ Tống Đô và thu được
phê chuẩn của mấy mỏ than tập thể, những hầm than nhỏ khác và mỏ than tư doanh
đã đóng cửa toàn bộ, hiệu quả kinh tế của Cty Chấn Bang rất tốt, dự tính năm
nay có thể đóng góp lợi nhuận cho tài chính thành phố 2,5 tỷ. . ."
Tô Kiệt nói, trên mặt lóng lánh vẻ hưng phấn.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1677: Bát tự chân ngônNhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanMột tỉnh trưởng, dù sao không thể rời khỏi cương vị quá lâu, thế nên Liễu tỉnh trưởng tại kinh sư đã 3 ngày và phải trở về TP.Ngọc Lan ngay.Vốn Nghiêm Phỉ định mang theo Liễu Dương đi cùng y nhưng Nguyễn Bích Tú đã lâu không thấy cháu nên cực lực giữ lại. Nghiêm Phỉ bất đắc dĩ đành phải cùng con trai ở lại thêm hai ngày chơi với hai bà mẹ. Trong thời gian đó, hai vị phu nhân hăng hái đại phát, dẫn con dâu, cháu trai di dạo phố dưới vòng bảo vệ của một đám vệ sĩ, mua đồ tuy không nhiều nhưng cũng thấy được sự biến hóa mới của kinh sư, rất là tận hứng.Liễu tỉnh trưởng thì không hăng hái như vậy, sau khi trở lại Chính phủ tỉnh liền bắt đầu không ngừng nghỉ triệu kiến các thị trưởng thành phố, cùng họ liên hệ hiệp thương.Y theo trình tự, Liễu Tuấn phải triệu kiến Lý Đào thị trưởng Ngọc Lan trước, tuy nhiên bây giờ hắn còn kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan nên việc bên Thành ủy cũng chưa hoàn toàn bỏ xuống được, mặc dù Lý Đào khi chủ trì tạm thời công tác hằng ngày của Thành ủy, những quyết sách trọng đại phải trải qua Liễu tỉnh trưởng gật đầu mới có thể thi hành, và quan trọng như hội Thường ủy Thành ủy thì vẫn phải do Liễu Tuấn đích thân chủ trì, bởi mỗi tuần một lần theo lệ liên hệ cùng Lý Đào vẫn chưa từng gián đoạn, cho nên lần triệu kiến này bên Lý Đào được miễn. Ngoài dự liệu của mọi người chính là thị trưởng thứ nhất Liễu tỉnh trưởng triệu kiến chính là Tô Kiệt, thị trưởng TP.Tống Đô.Trong khoảng thời gian này Tô Kiệt luôn bị vây trong cảnh lo nghĩ bất an. Hắn là người do bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Thai Duy Thanh một tay đề bạt lên, được coi là cán bộ tâm phúc của Thai Duy Thanh, nhưng Thai Duy Thanh đột nhiên rời chức, hơn nữa cũng không phải là điều nhiệm bình thường, điều này đã khiến địa vị của Tô Kiệt tại TP.Tống Đô thoáng cái trở nên khó xử. Nguyên là TP.Tống Đô do bí thư Thành ủy Sài Thiệu Cơ nắm chặt trong tay, quyền ngôn ngữ của Tô Kiệt cũng không phải rất đủ, trước đây ỷ vào chỗ dựa là Thai Duy Thanh, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ. Hôm nay Thai Duy Thanh đã "rơi đài", quyền ngôn ngữ của Tô Kiệt không thể nghi ngờ càng không đủ hơn.Tô Kiệt rất rõ, sau khi Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn liên thủ "đoạt quyền", bố cục nhân sự ở mức độ cấp tỉnh một khi có kết luận, bước tiếp theo khẳng định chính là điều chỉnh ban lãnh đạo chính ở cấp địa thị, cán bộ Thai hệ chính là đối tượng thanh lý hàng đầu. Vua nào triều thần nấy, đây là điều vô pháp tránh khỏi.Mặc dù đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm và Triệu Đan vẫn chiếm vị trí nhỏ nhoi tại Tỉnh ủy, danh ngạch Thường ủy có ba, thế lực hình như vẫn còn không nhỏ. Tuy nhiên tất cả mọi người rõ ràng, khi không có Thai Duy Thanh, bọn Hứa Hồng Cửu chỉ là năm bè bảy mảng, không người lĩnh quân, "sức chiến đấu" là rất yếu. Sợ rằng lúc này, đám người Hứa Hồng Cửu, Hướng Hàm đang lo lắng cho tiền đồ của mình, đâu rảnh lo lắng đến sự sống chết của cán bộ địa thị như Tô Kiệt?Đương nhiên, mọi người cũng biết rõ, mâu thuẫn giữa Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn rất sâu, hơn nữa mơ hồ có vết tích nằm trong ván cờ của đại phái hệ, loại mâu thuẫn này rất khó điều hòa. Biết đâu, đây là hy vọng duy nhất của các cán bộ Thai hệ có thể tự bảo vệ mình trong ván cờ chính trị sau này.Nói kiểu khác, chính là mọi người phải giữ đầu óc thanh tỉnh, phải tìm một hàng mới để mà đứng vào.Ôm Lưu hay là ôm Liễu, là một vấn đề lớn đặt tại trước mặt mọi người, bức thiết nhất cần phải suy nghĩ rõ ràng.Nói theo cảm tình thì cán bộ Thai hệ đối với Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều không có "thiện ý" đặc biệt gì, hai vị này đều là "đầu sỏ gây nên" vụ đảo Thai, chứ chưa nói tới ai "âm độc" hơn ai.Nói theo thế lực của hai bên thì cũng khó phân cao thấp. Lưu Phi Bằng là tướng tài của Minh Châu hệ, rất được các đại lão cao tầng thưởng thức, còn Liễu Tuấn là người thay thế đã được định của Nghiêm Liễu hệ, phía sau cắm hai vị đầu sỏ. Đương nhiên, Liễu Tuấn trẻ tuổi hơn Lưu Phi Bằng nhiều, nếu nhìn từ tiềm lực lâu dài thì không hề nghi ngờ tiền đồ của Liễu Tuấn càn cao xa hơn Lưu Phi Bằng, chẳng qua chi tiết này mọi người không cần chú ý, hiện tại họ suy nghĩ chính là làm thế nào để giữ được quyền vị hiện nay tại tỉnh A, chứ nếu đợi đến ngày sau khi Liễu Tuấn đi lên thần đàn, được vạn quốc chúc mừng thì họ đã sớm về hưu. Cần biết Liễu Tuấn không chỉ là tỉnh trưởng trẻ tuổi nhất toàn quốc, cho dù đặt ở những nơi địa thị tại tỉnh A cũng là người trẻ nhất, toàn bộ bí thư Thành ủy và thị trưởng của Tỉnh A có tuổi đều trên Liễu Tuấn.Làm sao để tìm một hàng ngũ mới, hoặc là còn có cơ hội để tìm hàng hay không là vấn đề lo lắng nhất của đám người Tô Kiệt.Vào lúc này, Tô Kiệt nhận được lời thông tri của Kha Khải Phàm, nói là Liễu tỉnh trưởng muốn hẹn gặp hắn, nội tâm khẩn trương có thể nghĩ. Tô Kiệt rất rõ, lần hẹn gặp này có thể sẽ quyết định tiền đồ chính trị của hắn.Vấn đề ở chỗ, Kha Khải Phàm chỉ nói thời gian hẹn gặp, nhắc nhở hắn tới cho đúng giờ, nội dung thì chưa nói tới một chữ. Tô Kiệt nóng lòng như lửa đốt, không biết nên chuẩn bị công tác như thế nào. Một câu đối đáp mà không thoả đáng, vậy thì thị trưởng của Tống Đô sẽ không còn là họ Tô nữa.Ở trong lòng Tô Kiệt đã đếm qua vài lần những tướng của Liễu hệ mà mình quen thuộc, nhưng rất đau xót khi phát hiện không có đến một người để có thể hỏi thăm một chút "tin tức", cuối cùng cũng không biết hạ thủ từ đâu.Mắt thấy Tô Kiệt mãi chưa ăn hết một chén cơm, chỉ lo thở ngắn than dài, vợ của hắn liền nhắc nhở một câu, sao không đi xin chỉ thị của Sài bí thư? Sài bí thư là người được công nhận là phúc hậu, mặc dù trong công việc có chút mâu thuẫn, nhưng cũng cũng không phải là loại tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, biết đâu tại thời khắc mấu chốt có thể nguyện ý vươn tay viện thủ cho Tô Kiệt.Quả nhiên là một câu làm thức tỉnh người trong mộng!Tô Kiệt giống như là từ trong làn khói mù đầy trời thấy được một tia sáng bình minh.Vợ mình nói không sai, bên người mình không phải có một tâm phúc Liễu Tuấn coi trọng nhất hay sao? Muốn đi gặp Liễu tỉnh trưởng biểu trung tâm, bước đầu tiên chính là dựa vào Sài bí thư cái đã. Điều kiện "được trời ưu ái" như thế vậy mà mình lại không biết lợi dụng, quả thực là vội quá nên hồ đồ!Thời gian Liễu tỉnh trưởng hẹn gặp là buổi sáng ngày mai, Tô Kiệt có thể bái phỏng Sài bí thư trước, sau đó mới đi tỉnh thành ngay trong đêm, thời gian hoàn toàn còn kịp.Việc này không nên chậm trễ, Tô Kiệt lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Sài Thiệu Cơ hiện đang ở căn số lầu 1 của Thành ủy cách đó không xa, rất khéo léo nói là có một số vấn đề trên công việc cần xin chỉ thị của Sài bí thư, không biết Sài bí thư có rảnh hay không?Sài Thiệu Cơ quả nhiên không cự tuyệt, mỉm cười nhận lời.Tô Kiệt nhất thời cảm thấy hưng phấn, trước khi ra ngoài còn ôm lấy vợ, tặng cho vợ một nụ hôn nồng nhiệt.Tô Kiệt cũng không nán lại căn số 1 của Thành ủy lâu, rất nhanh đã trên xe thẳng tiến tỉnh thành.Ngồi ở hàng ghế sau, tâm tình của Tô Kiệt rõ ràng đã yên tĩnh hơn, dọc theo đường đi tỉ mỉ hồi tưởng lại những lời Sài Thiệu Cơ đã nói, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Sài Thiệu Cơ quả thực là một người phúc hậu, cũng không bởi vì mâu thuẫn trong công việc mà phòng bị hắn, còn tường tận dặn dò cho hắn biết một số vấn đề Liễu Tuấn quan tâm nhất, bảo hắn hãy hạ công phu tại những mặt này."Tâm tư của Liễu tỉnh trưởng kỳ thực cũng không khó đoán, anh nhớ kỹ tám chữ là được -- một lòng vì công, một lòng vì dân!"Đây là "Bát tự chân ngôn" mà trước khi Tô Kiệt đi, Sài Thiệu Cơ đã trịnh trọng căn dặn hắn.8h25p buổi sáng ngày hôm sau, Tô Kiệt xuất hiện tại phòng làm việc của tỉnh trưởng.Trước đây Tô Kiệt cũng đã tới đây hai lần, đó là khi Thai Duy Thanh còn đảm nhiệm tỉnh trưởng. Tuy nhiên, gian phòng làm việc của Liễu Tuấn cũng không phải là gian mà trước đây Thai Duy Thanh sử dụng. Gian phòng này bố cục cũng có khác, bên trong phòng bày biện đơn giản, mấy bồn cây vạn tuế, vạn niên thanh và hoa lay-ơn khiến phòng làm việc uy nghiêm có thêm mấy phần sức sống."Chào tỉnh trưởng!"Tô Kiệt hướng về vị tỉnh trưởng trẻ tuổi ngồi ngay ngắn sau bàn công tác khom lưng thật sâu, vô cùng kính cẩn chào hỏi."Đồng chí Tô Kiệt tới rồi à, mời ngồi!"Liễu Tuấn vẫn chưa đứng dậy nắm tay cùng Tô Kiệt, mỉm cười gật đầu, xem như là đáp lễ.Lại nói tiếp, Tô Kiệt kỳ thực cũng là thuộc hạ cũ của Liễu Tuấn, khi Liễu Tuấn còn lấy thân phận phó tỉnh trưởng kiêm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, Tô Kiệt chính là phó thị trưởng Thường vụ TP.Ngọc Lan. Đoạn thời gian này, Tô Kiệt vẫn tương đối phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, mặc dù hắn là chi chính của Thai Duy Thanh, nhưng khi đối mặt với Liễu nha nội cường thế đến cực điểm, hắn cũng không dám tùy ý gây sự.Đối với thuộc hạ cũ, Liễu Tuấn xưa nay không hề câu nệ.Tô Kiệt thầm vui.Liễu Tuấn đối với hắn càng tùy ý, trong lòng hắn càng cao hứng. Thông thường khi lãnh đạo đối với anh tươi cười đón chào, khách khí, thì có nghĩa là anh sẽ phải xê dịch vị trí, và có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để mà đối mặt nói chuyện với lãnh đạo nữa, thế đương nhiên phải khách khí vài phần.Tô Kiệt kính cẩn trả lời một tiếng, cẩn thận đi qua ngồi xuống ghế đối diện với Liễu Tuấn, ưỡn thẳng thắt lưng, vẻ mặt chăm chú nhìn khuôn mặt trẻ tuổi bảnh trai của Liễu Tuấn, kính cẩn nghe Liễu tỉnh trưởng chỉ bảo."Đồng chí Tô Kiệt, ngày hôm nay mời đồng chí tới đây chủ yếu là muốn tìm hiểu một số tình huống của TP.Tống Đô. Chúng ta cứ tuỳ ý trò truyện, không cần quá câu nệ, đồng chí nghĩ được gì thí cứ việc nói, nói thoải mái."Liễu Tuấn quả thật bày ra tư thế tùy ý trò truyện, đưa một điếu thuốc cho Tô Kiệt. Tô Kiệt thụ sủng nhược kinh, hai tay nhận lấy, lại cầm lấy bật lửa trên bàn châm thuốc cho Liễu Tuấn, sau đó cũng tự châm cho mình.Vừa làm động tác này, Tô Kiệt nhất thời cảm thấy nỗi khẩn trương trong lòng lại giảm bớt không ít, xem ra bất kể một động tác nào của thượng vị giả cũng đều có nội hàm, một động tác nhỏ lơ đãng thôi thường có thể tạo ra tác dụng không tưởng."Tiến trình quốc hữu hoá quyền khai thác tài nguyên khoáng sản ở TP. Tống Đô thế nào rồi?"Liễu Tuấn hỏi.Tô Kiệt vừa nghe vậy, không khỏi càng bội phục Sài Thiệu Cơ hơn. Chuyện thứ nhất Sài Thiệu Cơ chỉ điểm cho hắn chính là quốc hữu hoá quyền khai thác tài nguyên khoáng sản.Có gợi ý này của Sài Thiệu Cơ, tối hôm qua Tô Kiệt tại nhà khách Chính phủ tỉnh đã gối cao đầu và suy nghĩ rõ ràng trước sau việc này, lúc này đối mặt với câu hỏi của Liễu Tuấn đương nhiên là đã tính sẵn trong lòng, lập tức không chút hoang mang báo cáo cho Liễu Tuấn hay."Tỉnh trưởng, căn cứ vào chỉ thị của tỉnh trưởng, dưới sự đích thân chỉ huy của Sài bí thư, trong thành phố chúng ta đối với chuyện này chia làm ba bước, bước đầu tiên là thành lập 'Công ty năng lượng than đá Chấn Bang', công ty này do sài bí thư đích thân đảm nhiệm chủ tịch, tôi là phó chủ tịch. . ."Tô Kiệt đầu đuôi gốc ngọn báo cáo tiến trình cho Liễu Tuấn. Kỳ thực kế hoạch này chính là được Vu Hoài Tín nghĩ ra ở trên tiệc rượu, sau khi Sài Thiệu Cơ trở lại lập tức "y kế hành sự", thành lập một Cty than đá quốc hữu cỡ lớn, cơ cấu cấp Phó sở, Sài Thiệu Cơ tự mình giữ vị trí chủ trì, trong công ty tập trung 6 Thường ủy Thành ủy, quy mô không thể nói không lớn."Hiện nay, trên cơ bản chúng ta đã thu hồi được quyền khai thác tài nguyên than đá, ngoại trừ các mỏ than trực thuộc Cục Khai thác mỏ Tống Đô và thu được phê chuẩn của mấy mỏ than tập thể, những hầm than nhỏ khác và mỏ than tư doanh đã đóng cửa toàn bộ, hiệu quả kinh tế của Cty Chấn Bang rất tốt, dự tính năm nay có thể đóng góp lợi nhuận cho tài chính thành phố 2,5 tỷ. . ."Tô Kiệt nói, trên mặt lóng lánh vẻ hưng phấn.