Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…

Chương 1912: Quản lý địa phương không phải là trò trẻ con học làm người lớn.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1919: Quản lý địa phương không phải là trò trẻ con học làm người lớn.Nhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanPhỏng chừng lúc này, trong lòng Đỗ Bình Viễn đang lo lắng, không biết Liễu Tuấn đi rồi, Đường Bỉnh Trung muốn thoá mạ hắn như thế nào đây.Nhìn đám quan viên trong thành phố, người nào cũng vẻ mặt ngượng ngùng.Ra khỏi Cty Bình Viễn, Liễu Tuấn không tiếp tục thị sát các xí nghiệp khác của khu Khai phát Cửu Lam mà nói với Đường Bỉnh Trung: "Đường bí thư, chúng ta đến khu Khai phát Thanh Giang."Đường Bỉnh Trung toát mồ hôi, trong lòng cảm giác không xong, lúng túng nói: "Liễu tỉnh trưởng, việc này. . ."Liễu Tuấn nhìn hắn, giọng ôn hòa hỏi: "Thế nào, có gì không tiện hả?""A không, không có không có. . ."Đường Bỉnh Trung mồ hôi lạnh càng ứa càng nhiều, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.Lý Khánh Vĩ khẽ cắn môi, nói: "Tỉnh trưởng, khu Khai phát Thanh Giang này thời gian thành lập vào giữa những năm 90, lúc đó mọi người rất nhiệt tình với làm khu Khai phát, nhưng không có kinh nghiệm, thời gian thành lập khu Khai phát Thanh Giang luận chứng không nghiêm, cho nên. . . cho nên hiện tại khu Khai phát Thanh Giang trên cơ bản là một cục diện rối rắm, lỗ lã. . .""Phải không? Báo cáo năm ngoái của các anh đưa lên tôi đã xem qua. TP.Mã Đầu có ba khu Khai phát cấp thành phố, tám khu Khai phát cấp huyện, lỗ chỉ có hai cái, còn lại cơ bản đều là có lời. Hai khu Khai phát bị thua lỗ nếu như tôi không nhớ lầm thì cũng không bao gồm cả khu Khai phát Thanh Giang. Các anh xin xây mới khu Khai phát Cửu Lam cùng khu Khai phát kỹ thuật cao tân Hoàng Khâu, lý do cũng là khu Khai phát làm ra cống hiến rất lớn cho tài chính thành phố, thành tích là chủ yếu. Hai khu Khai phát xây mới hàng năm cống hiến cho tài chính thành phố ít nhất không dưới 500tr lợi thuế. Là như thế đúng không?"Liễu Tuấn đứng ở cửa Cty Bình Viễn đầy bụi bặm tung bay, giọng điệu bình thản nói với hai vị quan phụ mẫu của TP.Mã Đầu, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút ý tức giận. Nếu như nhất định phải nói có biến hóa, đó chính là ánh mắt. Ánh mắt của Liễu tỉnh trưởng từ từ trở nên nghiêm khắc."Nếu như quả thật là như vậy, điều này đương nhiên là chuyện tốt. Mặc dù đã tăng thêm hơn 200 cán bộ, đã tăng thêm hai cơ cấu cấp Huyện xử, hàng năm có thể tăng thêm lợi thuế 500tr cũng vẫn là lợi lớn hơn hại. Chính phủ tỉnh không phê chuẩn các anh quy hoạch, đó là tôi quan liêu. Nếu như khu Khai phát Thanh Giang cũng giống như trên báo cáo của các người nói, làm ăn thịnh vượng, tôi sẽ làm kiểm điểm với các anh, đi, đi khu Khai phát Thanh Giang."Liễu Tuấn nói xong, cũng không buồn liếc nhìn Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ nữa, trực tiếp lên xe Audi.Đường Bỉnh Trung cùng Lý Khánh Vĩ liếc nhau, không dằn nổi lòng đưa tay lau mồ hôi lạnh. Trong lúc này, bí thư đại nhân cùng thị trưởng đại nhân có kinh nghiệm sóng gió mấy cũng khổ vô thiện sách, buộc lòng phải kiên trì lên xe, đi theo phía sau xe số 2 Tỉnh ủy, thấp thỏm chạy về hướng khu Khai phát Thanh Giang.Khu Khai phát Cửu Lam ở phía Đông Nam TP.Mã Đầu, khu Khai phát Thanh Giang thì ở phía Tây Bắc, từ khu Khai phát Cửu Lam đến khu Khai phát Thanh Giang phải từ nam chí bắc qua nội thành Mã Đầu. Tuyến đường cự ly mặc dù không phải là rất xa, nhưng tốc độ xe chạy tương đối chịu hạn chế. Cũng may có xe cảnh sát mở đường, đội xe cứ thế tiến lên, tốc độ so với 1 xe chạy cũng nhanh hơn rất nhiều, CSGT ven đường đã sớm nhận được thông báo, mặc dù không có phong đường, tuy nhiên cũng một đường đèn xanh. Chưa tới 1 giờ, đoàn xe đã chạy đến trong phạm vi quản hạt của khu Khai phát Thanh Giang.Xe cảnh sát vẫn quy củ cũ, trực tiếp dẫn nhóm tỉnh trưởng về hướng trụ sở làm việc của hội Quản ủy khu Khai phát Thanh Giang. Nhưng nửa đường nhận được điện thoại của cục trưởng Thân Liên Thành, muốn họ thay đổi tuyến đường, trực tiếp đến khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang.Xe cảnh sát mở đường lập tức chuyển hướng, chạy thẳng đến khu công nghiệp số 1.Người đứng đầu của khu Khai phát Thanh Giang đã sớm nhận được điện thoại chỉ thị của bí thư Thành ủy, tụ tập tại cửa trụ sở Công ủy, đoàn người đông nghịt duỗi cổ đợi tỉnh trưởng quang lâm. Không ngờ lại nhận được điện thoại của Đường Bỉnh Trung bảo họ lập tức chạy tới khu công nghiệp số 1.Vì vậy hơn mười chiếc xe của khu Khai phát Thanh Giang lại vội khởi động chạy theo sát nhau như bộ đội trùng trùng điệp điệp về hướng khu công nghiệp số 1, hơn 40 chiếc xe đầu đuôi tương liên, tràng cảnh phải nói rất đồ sộ. Cho dù không có xe cảnh sát mở đường, các thị dân cũng biết có đại nhân vật tới đều lui qua ven đường, hiếu kỳ đánh giá đoàn xe khổng lồ này.Khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang cũng là cảnh tượng một mảnh bận rộn. Tuy nhiên ở đây không phải là vội vàng xây dựng mà là vội vàng dọn nhà.Liễu Tuấn tùy ý đi vào một xưởng kim khí nhìn qua quy mô cũng không tệ lắm, chỉ thấy vài chiếc xe tải đang xếp hàng tại cửa phân xưởng, mười mấy công nhân đang hô hào khiêng máy móc lên trên xe, còn có vài chiếc thì đang bận rộn nâng chuyển hàng hoá.Xưởng kim khí có rất nhiều máy móc thuỷ áp, cỡ rất lớn lại rất nặng, nếu chỉ đơn thuần dựa vào nhân lực vận chuyển thủ công cũng không dễ mần.Liễu Tuấn trực tiếp đi tới trước mặt một chàng trai đang chỉ huy dỡ hàng, mỉm cười hỏi: "Thanh niên, đang làm cái gì vậy?"Chàng trai được hỏi khoảng chừng chỉ có hai mươi mấy tuổi, quay đầu nhìn Liễu Tuấn, thuận miệng đáp: "Dọn nhà.""Dọn đi đâu?""Cửu Lam.""A? Vì sao phải dọn đến Cửu Lam? Ở chỗ này không tốt sao? Nhà xưởng này của các người xây được bao lâu rồi?"Thấy Liễu Tuấn hỏi tường tận như thế, cậu ta lại quay đầu tỉ mỉ quan sát Liễu Tuấn vài lần, mặc dù cậu ta cũng không nhận ra tỉnh trưởng, nhưng thấy người này khí độ trang nghiêm, liếc mắt cũng biết là một nhân vật khó lường, cậu ta liền cảnh giác, không chịu tùy tiện trả lời vấn đề của Liễu Tuấn, chỉ nói: "Xin lỗi nha lãnh đạo, chúng tôi chỉ làm công thôi chỉ biết là chấp hành chỉ thị của phía trên, việc khác thì không rõ lắm. . ."Hai thanh niên bên người cậu ta cũng cảnh giác, mang theo vẻ hiếu kỳ và không ngừng đánh giá mấy người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu, nói với Đường Bỉnh Trung bên người: "Đường bí thư, anh có thể giải thích cho tôi một chút được không?"Từ khi Liễu Tuấn nói muốn tới khu Khai phát Thanh Giang, Đường Bỉnh Trung vẫn chưa ngừng tiết ra mồ hôi lạnh, hiện tại càng tiết càng nhiều, giọng lắp bắp trả lời: "Việc này, tỉnh trưởng. . . trong thành phố chúng tôi vì đẩy nhanh kiến thiết của khu Khai phát Hoàng Khâu cùng Cửu Lam nên đã cấp cho một loạt chính sách ưu đãi. . . những nhà xưởng này có thể là được hưởng chính sách ưu đãi, cho nên. . ."Liễu Tuấn thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu.Mặc dù Liễu Tuấn không có phê bình, thậm chí ngay cả nói cũng không, song Đường Bỉnh Trung vẫn cảm thấy một cổ áp lực cực lớn đập vào mặt, trong lòng bồn chồn, nghiêng đầu đi không dám đối diện với ánh mắt của Liễu Tuấn.Lúc này, một người đàn ông trung niên dưới sự dẫn dắt của bí thư Công ủy khu Khai phát Thanh Giang vội vội vàng vàng chạy qua đây, hướng về Liễu Tuấn liên tục khom người, miệng nói "Hoan nghênh tỉnh trưởng thị sát công tác", rồi hắn tự giới thiệu họ Hồ, là người phụ trách của nhà xưởng này.Nghe xong ông chủ Hồ xưng hô với Liễu Tuấn, mấy thanh niên lúc trước bị Liễu Tuấn hỏi liền thất kinh, ngớ người nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Không nghĩ qua là tỉnh trưởng đã đứng trước mặt mình mà mình còn không biết.Liễu Tuấn rất ôn hoà nắm tay với ông chủ Hồ, mỉm cười nghe hắn báo cáo về nhà xưởng, sau đó ngửa tay nhìn đồng hồ, nói với Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ: "Đường bí thư, Lý thị trưởng, thời gian không còn sớm, tôi sẽ không về trụ sở của khu Khai phát, giờ mượn tạm phòng họp của Hồ tổng, tôi và các anh sẽ trao đổi cái nhìn một chút, được chứ?"Trong lúc này, Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ hoàn toàn không có chủ ý, đương nhiên là Liễu Tuấn nói như thế nào thì sẽ thế đó. Cho dù họ còn có chủ ý, cũng hoàn toàn không dám đề cập tới trước mặt Liễu Tuấn, đỡ phải dọn ra đá rồi tự đập lên chân mình.Quy mô của xưởng kim khí này không nhỏ, văn phòng làm việc cũng không khác gì, thiết bị trong phòng họp cũng rất tốt.Hội giao lưu này ngoại trừ Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ, chỉ có một mình Triệu Sư Phạm đi cùng, những người khác, bao gồm cả Kha Khải Phàm và các vị lãnh đạo chủ chốt khác của TP.Mã Đầu đều ở bên ngoài đợi.Tất cả mọi người đều rõ, Đường bí thư cùng Lý thị trưởng, sợ là sẽ bị giáo huấn.Lại nói tiếp, Liễu tỉnh trưởng đã rất nể tình rồi, có người nói có một lần tại TP.An Phong đã trước mặt toàn bộ lãnh đạo trong thành phố, không chút khách khí răn dạy Hồng Thiên Kính một trận, một chút thể diện cũng không cho.Xem ra sự phẫn nộ của Liễu tỉnh trưởng chưa đạt được trình độ đó."Ngồi đi."Liễu Tuấn ngồi xuống trước trên ghế chủ vị rồi nói với Triệu Sư Phạm, Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ. Ông chủ Hồ cùng Kha Khải Phàm dâng nước chè xanh cho mấy vị lãnh đạo, sau đó dè dặt lui ra ngoài.Liễu Tuấn không nóng lòng nói ngay, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ thì khẩn trương không ngớt nhìn y."Làm như vậy không được."Mãi mới hút được phân nữa điếu thuốc, Liễu Tuấn chậm rãi nói.Đường Bỉnh Trung, Lý Khánh Vĩ đồng thời chấn động, kìm lòng không đậu cố gắng ưỡn thêm thắt lưng vốn đã thẳng tắp cho thẳng hơn. Đường Bỉnh Trung thoáng lúng túng, rồi nói: "Tỉnh trưởng, tôi. . . tôi xin kiểm điểm. . . Khu Khai phát Thanh Giang còn có khu Khai phát cũ khác trong thành phố, tình huống mấy năm nay đều rất không lý tưởng, chúng tôi muốn. . . muốn bắt đầu từ số không, hy vọng có thể có chút khởi sắc. . ."Vì muốn nhanh chóng khởi động "mặt tiền" của khu Khai phát mới, Đường Bỉnh Trung quyết định 'hủy đông tường vá tây tường', dời đi toàn bộ xí nghiệp của mấy khu Khai phát khác vốn có hiệu quả và lợi ích khá tốt đến khu Khai phát mới xây, lấy điều này để cho Chính phủ tỉnh thấy, hai khu Khai phát này là thành công, rất cần thiết để xây nên. Liễu tỉnh trưởng không phê, đó là Liễu tỉnh trưởng không đúng, quan liêu.Hiện tại bị Liễu Tuấn giết cho trở tay không kịp, có giải thích cách mấy khẳng định cũng không thể thông được, sự thực rành rành ra đấy, không cho phép chống chế. Đường Bỉnh Trung đã nghĩ cuối cùng sẽ lấp liếm một chút, tốt xấu gì cũng phải làm tiếp hai khu Khai phát mới này, đó coi như là một dặn dò đối với Lưu Phi Bằng.Liễu Tuấn thản nhiên cười, giọng lãnh đạm nói: "Đường bí thư, anh cảm thấy lý do này là đủ rồi hả? Chính phủ tỉnh đã sớm đưa ra chỉ thị rõ, tạm thời đình chỉ khu Khai phát mới xây, muốn xây, cũng phải trước tiên làm tốt khu Khai phát cũ. Nên triệt thì triệt, nên xác nhập thì xác nhập. Hiện tại các anh làm như vậy, ngoại trừ tăng thêm hai biên chế hành chính cấp huyện, tăng thêm mấy trăm cán bộ, đối với sự tăng trưởng kinh tế của TP.Mã Đầu có chỗ tốt gì hả?""Quản lý địa phương thì phải có trách nhiệm, không phải là trò trẻ con học làm người lớn."Lát sau, Liễu Tuấn lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu.

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Tác giả: Khuyết danh

Chương 1919: Quản lý địa phương không phải là trò trẻ con học làm người lớn.

Nhóm dịch Huntercd

Nguồn: Vip.vandan

Phỏng chừng lúc này, trong lòng Đỗ Bình Viễn đang lo lắng, không biết Liễu
Tuấn đi rồi, Đường Bỉnh Trung muốn thoá mạ hắn như thế nào đây.

Nhìn đám quan viên trong thành phố, người nào cũng vẻ mặt ngượng ngùng.

Ra khỏi Cty Bình Viễn, Liễu Tuấn không tiếp tục thị sát các xí nghiệp khác của
khu Khai phát Cửu Lam mà nói với Đường Bỉnh Trung: "Đường bí thư, chúng ta đến
khu Khai phát Thanh Giang."

Đường Bỉnh Trung toát mồ hôi, trong lòng cảm giác không xong, lúng túng nói:
"Liễu tỉnh trưởng, việc này. . ."

Liễu Tuấn nhìn hắn, giọng ôn hòa hỏi: "Thế nào, có gì không tiện hả?"

"A không, không có không có. . ."

Đường Bỉnh Trung mồ hôi lạnh càng ứa càng nhiều, giọng nói cũng trở nên lắp
bắp.

Lý Khánh Vĩ khẽ cắn môi, nói: "Tỉnh trưởng, khu Khai phát Thanh Giang này thời
gian thành lập vào giữa những năm 90, lúc đó mọi người rất nhiệt tình với làm
khu Khai phát, nhưng không có kinh nghiệm, thời gian thành lập khu Khai phát
Thanh Giang luận chứng không nghiêm, cho nên. . . cho nên hiện tại khu Khai
phát Thanh Giang trên cơ bản là một cục diện rối rắm, lỗ lã. . ."

"Phải không? Báo cáo năm ngoái của các anh đưa lên tôi đã xem qua. TP.Mã Đầu
có ba khu Khai phát cấp thành phố, tám khu Khai phát cấp huyện, lỗ chỉ có hai
cái, còn lại cơ bản đều là có lời. Hai khu Khai phát bị thua lỗ nếu như tôi
không nhớ lầm thì cũng không bao gồm cả khu Khai phát Thanh Giang. Các anh xin
xây mới khu Khai phát Cửu Lam cùng khu Khai phát kỹ thuật cao tân Hoàng Khâu,
lý do cũng là khu Khai phát làm ra cống hiến rất lớn cho tài chính thành phố,
thành tích là chủ yếu. Hai khu Khai phát xây mới hàng năm cống hiến cho tài
chính thành phố ít nhất không dưới 500tr lợi thuế. Là như thế đúng không?"

Liễu Tuấn đứng ở cửa Cty Bình Viễn đầy bụi bặm tung bay, giọng điệu bình thản
nói với hai vị quan phụ mẫu của TP.Mã Đầu, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh,
không có chút ý tức giận. Nếu như nhất định phải nói có biến hóa, đó chính là
ánh mắt. Ánh mắt của Liễu tỉnh trưởng từ từ trở nên nghiêm khắc.

"Nếu như quả thật là như vậy, điều này đương nhiên là chuyện tốt. Mặc dù đã
tăng thêm hơn 200 cán bộ, đã tăng thêm hai cơ cấu cấp Huyện xử, hàng năm có
thể tăng thêm lợi thuế 500tr cũng vẫn là lợi lớn hơn hại. Chính phủ tỉnh không
phê chuẩn các anh quy hoạch, đó là tôi quan liêu. Nếu như khu Khai phát Thanh
Giang cũng giống như trên báo cáo của các người nói, làm ăn thịnh vượng, tôi
sẽ làm kiểm điểm với các anh, đi, đi khu Khai phát Thanh Giang."

Liễu Tuấn nói xong, cũng không buồn liếc nhìn Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ
nữa, trực tiếp lên xe Audi.

Đường Bỉnh Trung cùng Lý Khánh Vĩ liếc nhau, không dằn nổi lòng đưa tay lau mồ
hôi lạnh. Trong lúc này, bí thư đại nhân cùng thị trưởng đại nhân có kinh
nghiệm sóng gió mấy cũng khổ vô thiện sách, buộc lòng phải kiên trì lên xe, đi
theo phía sau xe số 2 Tỉnh ủy, thấp thỏm chạy về hướng khu Khai phát Thanh
Giang.

Khu Khai phát Cửu Lam ở phía Đông Nam TP.Mã Đầu, khu Khai phát Thanh Giang thì
ở phía Tây Bắc, từ khu Khai phát Cửu Lam đến khu Khai phát Thanh Giang phải từ
nam chí bắc qua nội thành Mã Đầu. Tuyến đường cự ly mặc dù không phải là rất
xa, nhưng tốc độ xe chạy tương đối chịu hạn chế. Cũng may có xe cảnh sát mở
đường, đội xe cứ thế tiến lên, tốc độ so với 1 xe chạy cũng nhanh hơn rất
nhiều, CSGT ven đường đã sớm nhận được thông báo, mặc dù không có phong đường,
tuy nhiên cũng một đường đèn xanh. Chưa tới 1 giờ, đoàn xe đã chạy đến trong
phạm vi quản hạt của khu Khai phát Thanh Giang.

Xe cảnh sát vẫn quy củ cũ, trực tiếp dẫn nhóm tỉnh trưởng về hướng trụ sở làm
việc của hội Quản ủy khu Khai phát Thanh Giang. Nhưng nửa đường nhận được điện
thoại của cục trưởng Thân Liên Thành, muốn họ thay đổi tuyến đường, trực tiếp
đến khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang.

Xe cảnh sát mở đường lập tức chuyển hướng, chạy thẳng đến khu công nghiệp số
1.

Người đứng đầu của khu Khai phát Thanh Giang đã sớm nhận được điện thoại chỉ
thị của bí thư Thành ủy, tụ tập tại cửa trụ sở Công ủy, đoàn người đông nghịt
duỗi cổ đợi tỉnh trưởng quang lâm. Không ngờ lại nhận được điện thoại của
Đường Bỉnh Trung bảo họ lập tức chạy tới khu công nghiệp số 1.

Vì vậy hơn mười chiếc xe của khu Khai phát Thanh Giang lại vội khởi động chạy
theo sát nhau như bộ đội trùng trùng điệp điệp về hướng khu công nghiệp số 1,
hơn 40 chiếc xe đầu đuôi tương liên, tràng cảnh phải nói rất đồ sộ. Cho dù
không có xe cảnh sát mở đường, các thị dân cũng biết có đại nhân vật tới đều
lui qua ven đường, hiếu kỳ đánh giá đoàn xe khổng lồ này.

Khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang cũng là cảnh tượng một mảnh
bận rộn. Tuy nhiên ở đây không phải là vội vàng xây dựng mà là vội vàng dọn
nhà.

Liễu Tuấn tùy ý đi vào một xưởng kim khí nhìn qua quy mô cũng không tệ lắm,
chỉ thấy vài chiếc xe tải đang xếp hàng tại cửa phân xưởng, mười mấy công nhân
đang hô hào khiêng máy móc lên trên xe, còn có vài chiếc thì đang bận rộn nâng
chuyển hàng hoá.

Xưởng kim khí có rất nhiều máy móc thuỷ áp, cỡ rất lớn lại rất nặng, nếu chỉ
đơn thuần dựa vào nhân lực vận chuyển thủ công cũng không dễ mần.

Liễu Tuấn trực tiếp đi tới trước mặt một chàng trai đang chỉ huy dỡ hàng, mỉm
cười hỏi: "Thanh niên, đang làm cái gì vậy?"

Chàng trai được hỏi khoảng chừng chỉ có hai mươi mấy tuổi, quay đầu nhìn Liễu
Tuấn, thuận miệng đáp: "Dọn nhà."

"Dọn đi đâu?"

"Cửu Lam."

"A? Vì sao phải dọn đến Cửu Lam? Ở chỗ này không tốt sao? Nhà xưởng này của
các người xây được bao lâu rồi?"

Thấy Liễu Tuấn hỏi tường tận như thế, cậu ta lại quay đầu tỉ mỉ quan sát Liễu
Tuấn vài lần, mặc dù cậu ta cũng không nhận ra tỉnh trưởng, nhưng thấy người
này khí độ trang nghiêm, liếc mắt cũng biết là một nhân vật khó lường, cậu ta
liền cảnh giác, không chịu tùy tiện trả lời vấn đề của Liễu Tuấn, chỉ nói:
"Xin lỗi nha lãnh đạo, chúng tôi chỉ làm công thôi chỉ biết là chấp hành chỉ
thị của phía trên, việc khác thì không rõ lắm. . ."

Hai thanh niên bên người cậu ta cũng cảnh giác, mang theo vẻ hiếu kỳ và không
ngừng đánh giá mấy người Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu, nói với Đường Bỉnh Trung bên người: "Đường bí thư, anh có
thể giải thích cho tôi một chút được không?"

Từ khi Liễu Tuấn nói muốn tới khu Khai phát Thanh Giang, Đường Bỉnh Trung vẫn
chưa ngừng tiết ra mồ hôi lạnh, hiện tại càng tiết càng nhiều, giọng lắp bắp
trả lời: "Việc này, tỉnh trưởng. . . trong thành phố chúng tôi vì đẩy nhanh
kiến thiết của khu Khai phát Hoàng Khâu cùng Cửu Lam nên đã cấp cho một loạt
chính sách ưu đãi. . . những nhà xưởng này có thể là được hưởng chính sách ưu
đãi, cho nên. . ."

Liễu Tuấn thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Mặc dù Liễu Tuấn không có phê bình, thậm chí ngay cả nói cũng không, song
Đường Bỉnh Trung vẫn cảm thấy một cổ áp lực cực lớn đập vào mặt, trong lòng
bồn chồn, nghiêng đầu đi không dám đối diện với ánh mắt của Liễu Tuấn.

Lúc này, một người đàn ông trung niên dưới sự dẫn dắt của bí thư Công ủy khu
Khai phát Thanh Giang vội vội vàng vàng chạy qua đây, hướng về Liễu Tuấn liên
tục khom người, miệng nói "Hoan nghênh tỉnh trưởng thị sát công tác", rồi hắn
tự giới thiệu họ Hồ, là người phụ trách của nhà xưởng này.

Nghe xong ông chủ Hồ xưng hô với Liễu Tuấn, mấy thanh niên lúc trước bị Liễu
Tuấn hỏi liền thất kinh, ngớ người nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Không nghĩ
qua là tỉnh trưởng đã đứng trước mặt mình mà mình còn không biết.

Liễu Tuấn rất ôn hoà nắm tay với ông chủ Hồ, mỉm cười nghe hắn báo cáo về nhà
xưởng, sau đó ngửa tay nhìn đồng hồ, nói với Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ:
"Đường bí thư, Lý thị trưởng, thời gian không còn sớm, tôi sẽ không về trụ sở
của khu Khai phát, giờ mượn tạm phòng họp của Hồ tổng, tôi và các anh sẽ trao
đổi cái nhìn một chút, được chứ?"

Trong lúc này, Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ hoàn toàn không có chủ ý, đương
nhiên là Liễu Tuấn nói như thế nào thì sẽ thế đó. Cho dù họ còn có chủ ý, cũng
hoàn toàn không dám đề cập tới trước mặt Liễu Tuấn, đỡ phải dọn ra đá rồi tự
đập lên chân mình.

Quy mô của xưởng kim khí này không nhỏ, văn phòng làm việc cũng không khác gì,
thiết bị trong phòng họp cũng rất tốt.

Hội giao lưu này ngoại trừ Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ, chỉ có một mình
Triệu Sư Phạm đi cùng, những người khác, bao gồm cả Kha Khải Phàm và các vị
lãnh đạo chủ chốt khác của TP.Mã Đầu đều ở bên ngoài đợi.

Tất cả mọi người đều rõ, Đường bí thư cùng Lý thị trưởng, sợ là sẽ bị giáo
huấn.

Lại nói tiếp, Liễu tỉnh trưởng đã rất nể tình rồi, có người nói có một lần tại
TP.An Phong đã trước mặt toàn bộ lãnh đạo trong thành phố, không chút khách
khí răn dạy Hồng Thiên Kính một trận, một chút thể diện cũng không cho.

Xem ra sự phẫn nộ của Liễu tỉnh trưởng chưa đạt được trình độ đó.

"Ngồi đi."

Liễu Tuấn ngồi xuống trước trên ghế chủ vị rồi nói với Triệu Sư Phạm, Đường
Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ. Ông chủ Hồ cùng Kha Khải Phàm dâng nước chè xanh
cho mấy vị lãnh đạo, sau đó dè dặt lui ra ngoài.

Liễu Tuấn không nóng lòng nói ngay, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.

Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ thì khẩn trương không ngớt nhìn y.

"Làm như vậy không được."

Mãi mới hút được phân nữa điếu thuốc, Liễu Tuấn chậm rãi nói.

Đường Bỉnh Trung, Lý Khánh Vĩ đồng thời chấn động, kìm lòng không đậu cố gắng
ưỡn thêm thắt lưng vốn đã thẳng tắp cho thẳng hơn. Đường Bỉnh Trung thoáng
lúng túng, rồi nói: "Tỉnh trưởng, tôi. . . tôi xin kiểm điểm. . . Khu Khai
phát Thanh Giang còn có khu Khai phát cũ khác trong thành phố, tình huống mấy
năm nay đều rất không lý tưởng, chúng tôi muốn. . . muốn bắt đầu từ số không,
hy vọng có thể có chút khởi sắc. . ."

Vì muốn nhanh chóng khởi động "mặt tiền" của khu Khai phát mới, Đường Bỉnh
Trung quyết định 'hủy đông tường vá tây tường', dời đi toàn bộ xí nghiệp của
mấy khu Khai phát khác vốn có hiệu quả và lợi ích khá tốt đến khu Khai phát
mới xây, lấy điều này để cho Chính phủ tỉnh thấy, hai khu Khai phát này là
thành công, rất cần thiết để xây nên. Liễu tỉnh trưởng không phê, đó là Liễu
tỉnh trưởng không đúng, quan liêu.

Hiện tại bị Liễu Tuấn giết cho trở tay không kịp, có giải thích cách mấy khẳng
định cũng không thể thông được, sự thực rành rành ra đấy, không cho phép chống
chế. Đường Bỉnh Trung đã nghĩ cuối cùng sẽ lấp liếm một chút, tốt xấu gì cũng
phải làm tiếp hai khu Khai phát mới này, đó coi như là một dặn dò đối với Lưu
Phi Bằng.

Liễu Tuấn thản nhiên cười, giọng lãnh đạm nói: "Đường bí thư, anh cảm thấy lý
do này là đủ rồi hả? Chính phủ tỉnh đã sớm đưa ra chỉ thị rõ, tạm thời đình
chỉ khu Khai phát mới xây, muốn xây, cũng phải trước tiên làm tốt khu Khai
phát cũ. Nên triệt thì triệt, nên xác nhập thì xác nhập. Hiện tại các anh làm
như vậy, ngoại trừ tăng thêm hai biên chế hành chính cấp huyện, tăng thêm mấy
trăm cán bộ, đối với sự tăng trưởng kinh tế của TP.Mã Đầu có chỗ tốt gì hả?"

"Quản lý địa phương thì phải có trách nhiệm, không phải là trò trẻ con học làm
người lớn."

Lát sau, Liễu Tuấn lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu.

Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1919: Quản lý địa phương không phải là trò trẻ con học làm người lớn.Nhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanPhỏng chừng lúc này, trong lòng Đỗ Bình Viễn đang lo lắng, không biết Liễu Tuấn đi rồi, Đường Bỉnh Trung muốn thoá mạ hắn như thế nào đây.Nhìn đám quan viên trong thành phố, người nào cũng vẻ mặt ngượng ngùng.Ra khỏi Cty Bình Viễn, Liễu Tuấn không tiếp tục thị sát các xí nghiệp khác của khu Khai phát Cửu Lam mà nói với Đường Bỉnh Trung: "Đường bí thư, chúng ta đến khu Khai phát Thanh Giang."Đường Bỉnh Trung toát mồ hôi, trong lòng cảm giác không xong, lúng túng nói: "Liễu tỉnh trưởng, việc này. . ."Liễu Tuấn nhìn hắn, giọng ôn hòa hỏi: "Thế nào, có gì không tiện hả?""A không, không có không có. . ."Đường Bỉnh Trung mồ hôi lạnh càng ứa càng nhiều, giọng nói cũng trở nên lắp bắp.Lý Khánh Vĩ khẽ cắn môi, nói: "Tỉnh trưởng, khu Khai phát Thanh Giang này thời gian thành lập vào giữa những năm 90, lúc đó mọi người rất nhiệt tình với làm khu Khai phát, nhưng không có kinh nghiệm, thời gian thành lập khu Khai phát Thanh Giang luận chứng không nghiêm, cho nên. . . cho nên hiện tại khu Khai phát Thanh Giang trên cơ bản là một cục diện rối rắm, lỗ lã. . .""Phải không? Báo cáo năm ngoái của các anh đưa lên tôi đã xem qua. TP.Mã Đầu có ba khu Khai phát cấp thành phố, tám khu Khai phát cấp huyện, lỗ chỉ có hai cái, còn lại cơ bản đều là có lời. Hai khu Khai phát bị thua lỗ nếu như tôi không nhớ lầm thì cũng không bao gồm cả khu Khai phát Thanh Giang. Các anh xin xây mới khu Khai phát Cửu Lam cùng khu Khai phát kỹ thuật cao tân Hoàng Khâu, lý do cũng là khu Khai phát làm ra cống hiến rất lớn cho tài chính thành phố, thành tích là chủ yếu. Hai khu Khai phát xây mới hàng năm cống hiến cho tài chính thành phố ít nhất không dưới 500tr lợi thuế. Là như thế đúng không?"Liễu Tuấn đứng ở cửa Cty Bình Viễn đầy bụi bặm tung bay, giọng điệu bình thản nói với hai vị quan phụ mẫu của TP.Mã Đầu, vẻ mặt cũng vô cùng bình tĩnh, không có chút ý tức giận. Nếu như nhất định phải nói có biến hóa, đó chính là ánh mắt. Ánh mắt của Liễu tỉnh trưởng từ từ trở nên nghiêm khắc."Nếu như quả thật là như vậy, điều này đương nhiên là chuyện tốt. Mặc dù đã tăng thêm hơn 200 cán bộ, đã tăng thêm hai cơ cấu cấp Huyện xử, hàng năm có thể tăng thêm lợi thuế 500tr cũng vẫn là lợi lớn hơn hại. Chính phủ tỉnh không phê chuẩn các anh quy hoạch, đó là tôi quan liêu. Nếu như khu Khai phát Thanh Giang cũng giống như trên báo cáo của các người nói, làm ăn thịnh vượng, tôi sẽ làm kiểm điểm với các anh, đi, đi khu Khai phát Thanh Giang."Liễu Tuấn nói xong, cũng không buồn liếc nhìn Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ nữa, trực tiếp lên xe Audi.Đường Bỉnh Trung cùng Lý Khánh Vĩ liếc nhau, không dằn nổi lòng đưa tay lau mồ hôi lạnh. Trong lúc này, bí thư đại nhân cùng thị trưởng đại nhân có kinh nghiệm sóng gió mấy cũng khổ vô thiện sách, buộc lòng phải kiên trì lên xe, đi theo phía sau xe số 2 Tỉnh ủy, thấp thỏm chạy về hướng khu Khai phát Thanh Giang.Khu Khai phát Cửu Lam ở phía Đông Nam TP.Mã Đầu, khu Khai phát Thanh Giang thì ở phía Tây Bắc, từ khu Khai phát Cửu Lam đến khu Khai phát Thanh Giang phải từ nam chí bắc qua nội thành Mã Đầu. Tuyến đường cự ly mặc dù không phải là rất xa, nhưng tốc độ xe chạy tương đối chịu hạn chế. Cũng may có xe cảnh sát mở đường, đội xe cứ thế tiến lên, tốc độ so với 1 xe chạy cũng nhanh hơn rất nhiều, CSGT ven đường đã sớm nhận được thông báo, mặc dù không có phong đường, tuy nhiên cũng một đường đèn xanh. Chưa tới 1 giờ, đoàn xe đã chạy đến trong phạm vi quản hạt của khu Khai phát Thanh Giang.Xe cảnh sát vẫn quy củ cũ, trực tiếp dẫn nhóm tỉnh trưởng về hướng trụ sở làm việc của hội Quản ủy khu Khai phát Thanh Giang. Nhưng nửa đường nhận được điện thoại của cục trưởng Thân Liên Thành, muốn họ thay đổi tuyến đường, trực tiếp đến khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang.Xe cảnh sát mở đường lập tức chuyển hướng, chạy thẳng đến khu công nghiệp số 1.Người đứng đầu của khu Khai phát Thanh Giang đã sớm nhận được điện thoại chỉ thị của bí thư Thành ủy, tụ tập tại cửa trụ sở Công ủy, đoàn người đông nghịt duỗi cổ đợi tỉnh trưởng quang lâm. Không ngờ lại nhận được điện thoại của Đường Bỉnh Trung bảo họ lập tức chạy tới khu công nghiệp số 1.Vì vậy hơn mười chiếc xe của khu Khai phát Thanh Giang lại vội khởi động chạy theo sát nhau như bộ đội trùng trùng điệp điệp về hướng khu công nghiệp số 1, hơn 40 chiếc xe đầu đuôi tương liên, tràng cảnh phải nói rất đồ sộ. Cho dù không có xe cảnh sát mở đường, các thị dân cũng biết có đại nhân vật tới đều lui qua ven đường, hiếu kỳ đánh giá đoàn xe khổng lồ này.Khu công nghiệp số 1 của khu Khai phát Thanh Giang cũng là cảnh tượng một mảnh bận rộn. Tuy nhiên ở đây không phải là vội vàng xây dựng mà là vội vàng dọn nhà.Liễu Tuấn tùy ý đi vào một xưởng kim khí nhìn qua quy mô cũng không tệ lắm, chỉ thấy vài chiếc xe tải đang xếp hàng tại cửa phân xưởng, mười mấy công nhân đang hô hào khiêng máy móc lên trên xe, còn có vài chiếc thì đang bận rộn nâng chuyển hàng hoá.Xưởng kim khí có rất nhiều máy móc thuỷ áp, cỡ rất lớn lại rất nặng, nếu chỉ đơn thuần dựa vào nhân lực vận chuyển thủ công cũng không dễ mần.Liễu Tuấn trực tiếp đi tới trước mặt một chàng trai đang chỉ huy dỡ hàng, mỉm cười hỏi: "Thanh niên, đang làm cái gì vậy?"Chàng trai được hỏi khoảng chừng chỉ có hai mươi mấy tuổi, quay đầu nhìn Liễu Tuấn, thuận miệng đáp: "Dọn nhà.""Dọn đi đâu?""Cửu Lam.""A? Vì sao phải dọn đến Cửu Lam? Ở chỗ này không tốt sao? Nhà xưởng này của các người xây được bao lâu rồi?"Thấy Liễu Tuấn hỏi tường tận như thế, cậu ta lại quay đầu tỉ mỉ quan sát Liễu Tuấn vài lần, mặc dù cậu ta cũng không nhận ra tỉnh trưởng, nhưng thấy người này khí độ trang nghiêm, liếc mắt cũng biết là một nhân vật khó lường, cậu ta liền cảnh giác, không chịu tùy tiện trả lời vấn đề của Liễu Tuấn, chỉ nói: "Xin lỗi nha lãnh đạo, chúng tôi chỉ làm công thôi chỉ biết là chấp hành chỉ thị của phía trên, việc khác thì không rõ lắm. . ."Hai thanh niên bên người cậu ta cũng cảnh giác, mang theo vẻ hiếu kỳ và không ngừng đánh giá mấy người Liễu Tuấn.Liễu Tuấn gật đầu, nói với Đường Bỉnh Trung bên người: "Đường bí thư, anh có thể giải thích cho tôi một chút được không?"Từ khi Liễu Tuấn nói muốn tới khu Khai phát Thanh Giang, Đường Bỉnh Trung vẫn chưa ngừng tiết ra mồ hôi lạnh, hiện tại càng tiết càng nhiều, giọng lắp bắp trả lời: "Việc này, tỉnh trưởng. . . trong thành phố chúng tôi vì đẩy nhanh kiến thiết của khu Khai phát Hoàng Khâu cùng Cửu Lam nên đã cấp cho một loạt chính sách ưu đãi. . . những nhà xưởng này có thể là được hưởng chính sách ưu đãi, cho nên. . ."Liễu Tuấn thản nhiên cười, nhẹ nhàng lắc đầu.Mặc dù Liễu Tuấn không có phê bình, thậm chí ngay cả nói cũng không, song Đường Bỉnh Trung vẫn cảm thấy một cổ áp lực cực lớn đập vào mặt, trong lòng bồn chồn, nghiêng đầu đi không dám đối diện với ánh mắt của Liễu Tuấn.Lúc này, một người đàn ông trung niên dưới sự dẫn dắt của bí thư Công ủy khu Khai phát Thanh Giang vội vội vàng vàng chạy qua đây, hướng về Liễu Tuấn liên tục khom người, miệng nói "Hoan nghênh tỉnh trưởng thị sát công tác", rồi hắn tự giới thiệu họ Hồ, là người phụ trách của nhà xưởng này.Nghe xong ông chủ Hồ xưng hô với Liễu Tuấn, mấy thanh niên lúc trước bị Liễu Tuấn hỏi liền thất kinh, ngớ người nhìn Liễu Tuấn, vẻ mặt hoảng sợ. Không nghĩ qua là tỉnh trưởng đã đứng trước mặt mình mà mình còn không biết.Liễu Tuấn rất ôn hoà nắm tay với ông chủ Hồ, mỉm cười nghe hắn báo cáo về nhà xưởng, sau đó ngửa tay nhìn đồng hồ, nói với Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ: "Đường bí thư, Lý thị trưởng, thời gian không còn sớm, tôi sẽ không về trụ sở của khu Khai phát, giờ mượn tạm phòng họp của Hồ tổng, tôi và các anh sẽ trao đổi cái nhìn một chút, được chứ?"Trong lúc này, Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ hoàn toàn không có chủ ý, đương nhiên là Liễu Tuấn nói như thế nào thì sẽ thế đó. Cho dù họ còn có chủ ý, cũng hoàn toàn không dám đề cập tới trước mặt Liễu Tuấn, đỡ phải dọn ra đá rồi tự đập lên chân mình.Quy mô của xưởng kim khí này không nhỏ, văn phòng làm việc cũng không khác gì, thiết bị trong phòng họp cũng rất tốt.Hội giao lưu này ngoại trừ Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ, chỉ có một mình Triệu Sư Phạm đi cùng, những người khác, bao gồm cả Kha Khải Phàm và các vị lãnh đạo chủ chốt khác của TP.Mã Đầu đều ở bên ngoài đợi.Tất cả mọi người đều rõ, Đường bí thư cùng Lý thị trưởng, sợ là sẽ bị giáo huấn.Lại nói tiếp, Liễu tỉnh trưởng đã rất nể tình rồi, có người nói có một lần tại TP.An Phong đã trước mặt toàn bộ lãnh đạo trong thành phố, không chút khách khí răn dạy Hồng Thiên Kính một trận, một chút thể diện cũng không cho.Xem ra sự phẫn nộ của Liễu tỉnh trưởng chưa đạt được trình độ đó."Ngồi đi."Liễu Tuấn ngồi xuống trước trên ghế chủ vị rồi nói với Triệu Sư Phạm, Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ. Ông chủ Hồ cùng Kha Khải Phàm dâng nước chè xanh cho mấy vị lãnh đạo, sau đó dè dặt lui ra ngoài.Liễu Tuấn không nóng lòng nói ngay, châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút.Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ thì khẩn trương không ngớt nhìn y."Làm như vậy không được."Mãi mới hút được phân nữa điếu thuốc, Liễu Tuấn chậm rãi nói.Đường Bỉnh Trung, Lý Khánh Vĩ đồng thời chấn động, kìm lòng không đậu cố gắng ưỡn thêm thắt lưng vốn đã thẳng tắp cho thẳng hơn. Đường Bỉnh Trung thoáng lúng túng, rồi nói: "Tỉnh trưởng, tôi. . . tôi xin kiểm điểm. . . Khu Khai phát Thanh Giang còn có khu Khai phát cũ khác trong thành phố, tình huống mấy năm nay đều rất không lý tưởng, chúng tôi muốn. . . muốn bắt đầu từ số không, hy vọng có thể có chút khởi sắc. . ."Vì muốn nhanh chóng khởi động "mặt tiền" của khu Khai phát mới, Đường Bỉnh Trung quyết định 'hủy đông tường vá tây tường', dời đi toàn bộ xí nghiệp của mấy khu Khai phát khác vốn có hiệu quả và lợi ích khá tốt đến khu Khai phát mới xây, lấy điều này để cho Chính phủ tỉnh thấy, hai khu Khai phát này là thành công, rất cần thiết để xây nên. Liễu tỉnh trưởng không phê, đó là Liễu tỉnh trưởng không đúng, quan liêu.Hiện tại bị Liễu Tuấn giết cho trở tay không kịp, có giải thích cách mấy khẳng định cũng không thể thông được, sự thực rành rành ra đấy, không cho phép chống chế. Đường Bỉnh Trung đã nghĩ cuối cùng sẽ lấp liếm một chút, tốt xấu gì cũng phải làm tiếp hai khu Khai phát mới này, đó coi như là một dặn dò đối với Lưu Phi Bằng.Liễu Tuấn thản nhiên cười, giọng lãnh đạm nói: "Đường bí thư, anh cảm thấy lý do này là đủ rồi hả? Chính phủ tỉnh đã sớm đưa ra chỉ thị rõ, tạm thời đình chỉ khu Khai phát mới xây, muốn xây, cũng phải trước tiên làm tốt khu Khai phát cũ. Nên triệt thì triệt, nên xác nhập thì xác nhập. Hiện tại các anh làm như vậy, ngoại trừ tăng thêm hai biên chế hành chính cấp huyện, tăng thêm mấy trăm cán bộ, đối với sự tăng trưởng kinh tế của TP.Mã Đầu có chỗ tốt gì hả?""Quản lý địa phương thì phải có trách nhiệm, không phải là trò trẻ con học làm người lớn."Lát sau, Liễu Tuấn lại nhẹ nhàng bỏ thêm một câu.

Chương 1912: Quản lý địa phương không phải là trò trẻ con học làm người lớn.