Tên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu…
Chương 1963: Liễu bí thư quá nhàn rỗi.
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1970: Liễu bí thư quá nhàn rỗi.Nhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanSau khi làm bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn rất thích xuống nông thôn, hình như còn thích hơn trước kia.Đương nhiên nói xuống nông thôn cũng không chính xác, y chỉ đi ngó nghiêng, không nhất định là phải xuống nông thôn, cũng xuống xĩ nghiệp, xuống ban ngành dảng ủy chính phủ cơ sở. Tác phong vẫn gọn nhẹ như trước, thậm chí còn đi xe Trường Phong bình thường, gần như là thường phục vi hành.Thói quen này của Liễu bí thư làm cho cán bộ từ trên xuống dưới không khỏi run sợ.Với họ mà nói thói quen này của Liễu Tuấn rất tệ, quá tệ. Anh đang ngồi chơi game trên máy tính, nói không chừng bên ngoài cửa có một người vào, chính là bí thư tỉnh ủy.Điều này tuy có chút thổi phồng, nhưng đúng là có chuyện tương tự. Đương nhiên nhân vật chính của sự kiện không phải Liễu bí thư, mà là chủ nhiệm Phiền Chí Vĩ.Trong cuộc điều chỉnh cán bộ quy mô lớn vào tháng tư, Phiền Chí Vĩ chính thức làm chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy, việc chỉnh đốn lề thói tác phong do hắn lãnh đạo.Thế là cán bộ tỉnh A không được an nhàn nữa.Phiền Chí Vĩ nổi danh "óc sơ cứng", còn "Liễu Tuấn" hơn cả Liễu Tuấn, không có có việc gì cũng xuống cơ sở "chơi", khác với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thì dạo chơi không có mục địch, chủ yếu là đi tìm hiểu cơ sở. Điều này không có vấn đề gì. Còn Phiền Chí Vĩ thì mục đích rõ ràng, chuyện môn đi tìm vấn đề.Phòng đốc sát tỉnh mở "đường dây nóng tố cáo" trên internet, phàm là nhân viên công tác chính phủ không chăm chỉ, thái độ ác liệt v..v..v.. Đều có thể đưa thẳng lên mạng tố cáo, Phiền Chí Vĩ phái nhân viên công tác tới tiến hành "đốc sát" ngay.Thời gian trước, một cán bộ huyện chơi game ngay trong phòng vào giờ làm việc, bị chụp ảnh đưa lên trên mạng. Phiền Chí Vĩ tới huyện đó điều tra, "bắt ngay tại trận".Khi ấy vị phó khoa trưởng kia đang chơi tới say sưa, không ngờ đằng sau có hai người đi vào, hắn còn tưởng là quần chúng tới làm việc, cứ tiếp ục chơi. Phiền Chí Vĩ hỏi hắn 3 lượt liên tiếp, vị phó khoa trưởng đó mới bực bội nói, chuyện này hắn không quản, tới văn phòng khác tìm vị XXX.Kết quả chẳng nghĩ cũng biết, vị phó khoa trưởng bị phê bình, bí thư huyện ủy và huyện trưởng cũng bị phê bình. Phòng đốc sát lấy đó làm thời cơ triển khai hành động "chỉnh đốn tác phong cơ quan, kiến thiết làm việc chăm chỉ".Câu chuyện này mau chóng lưu truyền trên mạng và trong dân gian, nhân vật chính "hịch vi hành" biến thành bí thư tỉnh ủy, có lẽ trong lòng mọi người nghĩ, bí thư tỉnh ủy "bắt tại trận", càng phù hợp với tâm lý "thích chuyện lạ" của quần chúng hơn.Dù chuyện này trải qua "biên tập", nhưng có một điều là thật, đó là Liễu Tuấn rất hay xuống cơ sở.Có vị bí thư tỉnh ủy như thế, lại thêm vào chủ nhiệm đốc sát như thế, cán bộ cơ sở làm sao mà sống yên nổi?Nếu bị bắt tại trận thì tiền đồ coi như chấm dứt.Có điều thhời gian này Liễu Tuấn cơ bản ở nông thôn là chính. Thời gian đã vào chính hạ, căn cứ vào phân tích của đài khí tượng, hai mùa xuân hạ năm nay mưa rất ít, nhiều hồ chưa nước đã xuất hiện tình trạng khô cạn, khả năng sẽ khiến thất thu nghiêm trọng.Liễu Tuấn chủ yếu đi tìm hiểu tình hình chống hạn ở nông thôn.Đáng lẽ chuyện thế này không cần bí thư tỉnh ủy nhọc lòng, bên chính phủ có cả đống ban ngành chức năng quản lý. Nhưng bí thư tỉnh ủy thích dãi năng chạy qua chạy lạy giữa đồng ruộng chẳng ai nói được gì, chỉ có thể "nguyền rủa" trong lòng. Có phải Liễu bí thư rảnh tới mức không có việc làm nữa rồi hay không?Nhưng Tào Hiểu Quốc không cho rằng như thế.Liễu Tuấn tuyệt đối không nhàm chán như vậy.Tào Hiểu Quốc rất lo lắng Liễu Tuấn lại tìm ra vấn đề này, tuy nói chỉ cần vấn đề đó không nghiêm trọng thì không cần phải sợ, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo không biết lý lẽ, nhưng thế nào cũng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Liễu Tuấn.Đừng thấy thế cục tỉnh A hiện nay vô cùng ổn định, cùng với việc đại hổi đảng toàn quốc khóa mới tới gần, rất nhiều cán bộ tỉnh A cũng nảy sinh đủ mọi tâm tư.Phân tích từ tình hình hiện giờ, sau đại hội đảng, ban bệ tỉnh A nhất định có điều động, ít nhất Lưu Quang Hưng và Dương Nguyên Ích điều đi cơ bản đã được xác định.Lưu Quang Hưng rất có khả năng tới nơi khác làm tỉnh trưởng, Dương Nguyên Ích luôn làm công tác tuyên truyền, khả năng trở vệ tuyên truyền TW cao hơn, tóm lại là sẽ thăng quan.Sài Thiệu Cơ cũng có khả năng điều động.Ngoài ra La Tự Lập rời đi là cái chắc, Trang Quốc Thắng cũng có khả năng điều đi, cả Hướng Hàm cũng vậy.Như thế mấy tháng sau, tỉnh A ít nhất trống ra 3 ghế thường ủy, nhiều thì là sáu. Đây là một cơ hội.Đáng lý ra ban tỉnh ủy vừa điều chỉnh, Lưu Phi Bằng, Hứa Hoành Cửu và Triệu Đan đã đi. Trong một năm điều chỉnh như vậy là quá lớn. Nhưng có Liễu Tuấn ngồi đó, bất kể là ban thường ủy điều chỉnh thế nào cũng không xảy ra hỗn loạn, nhất định quá độ bình an.Năng lực kiểm soát của Liễu Tuấn trong số các bí thư tỉnh ủy trước nay, là vào hạng kiệt xuất.Tào Hiểu Quốc không thể không có toan tính gì.Thực ra hắn bị ép đổi trận địa, là lựa chọn vô cùng sáng suốt, chẳng phải Liễu Tuấn thành công thay thế vị trí của Lưu Phi Bằng rồi sao? Như vậy mình có khả năng tiến thêm một bước hay không?Hẳn là có hi vọng lớn, quan trọng là ở chỗ Liễu Tuấn bố cục ra sao.Hai năm qua Tào Hiểu Quốc bỏ nhiều công sức vào trong công tác thuộc bổn phận, công tác tam nông của tỉnh A tiến bộ lớn, thù được nhiều thành tích, cũng được Liễu Tuấn thừa nhận.Vào thời khắc quan trọng này đừng để xảy ra chuyện bất ngờ gì.Nhưng không được như mong muốn, Liễu Tuấn vừa mới trở về trụ sở tỉnh ủy, đã triệu tập ngay Tào Hiểu Quốc. Căn cứu vào kinh nghiệm quan trường, đây tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Liễu Tuấn vừa từ cơ sở về, tìm hắn đầu tiên, chẳng lẽ để biểu dương hắn hay sao?Quả nhiên vừa bước vào trong văn phòng Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền phát hiện ra y nhíu chặt mày dường như có tâm sự. Tào Hiểu Quốc tức thì trở nên khẩn trương, cẩn thận chào hỏi Liễu Tuấn.- Hiểu Quốc tới rồi à, ngồi đi.Liễu Tuấn không đứng dậy chỉ khẻ gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện. Phàm khi Liễu Tuấn có thái độ này là có chuyện công khá quan trọng muốn bàn rồi.Tào Hiểu Quốc ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.- Hiểu Quốc, thờ gian qua tôi đi vòng quanh nông thôn mấy huyện. Tôi phát hiện ra trước kia chúng ta không đủ coi trọng việc xây dựng và bảo trì các trang thiết bị. Ừm, phải nói là rất thiếu coi trọng, nhất là ở một số xã héo lánh, hồ chứa và kênh mương dẫn nước đều có từ thập niên 60 của thế kỳ trước, nhiều năm không tu sửa, cơ bản không có tác dụng gì. Chuyện này không được, theo đài khí tượng dự báo, năm nay sẽ có hạn hán khá nghiêm trọng, ở một số vùng núi đã bắt đầu có dấu hiệu rồi.Liễu Tuấn đi thẳng vào chủ đề.Tào Hiểu Quốc nghe thế thầm thở phào, tỉnh A nằm ở vùng nhiều sông ngòi, khả năng bị lũ lụt hơn hẳn khả năng bị hạn hán. Trước kia cũng có hạn hán, nhưng chủ yếu tẩm trung ở vùng núi hẻo lánh, ảnh hưởng không lớn lắm. Hơn nữa đây là một vấn đề mang tính phương hướng, không phải là Liễu Tuấn tóm được "điểm yếu" gì khi thị sát cơ sở, nói cách khác không có liên quan trực tiếp tới hắn.Thế là tốt rồi.Đương nhiên Liễu Tuấn đã liên quan tới chuyện này thì không thể xem nhẹ, Tào Hiểu Quốc không tỏ ra nhẹ nhõm, còn làm vẻ có chút lo lắng, xầu hổ nói:- Bí thư, đây là trách nhiệm của tôi, trước kia tôi không coi trọng vấn đề này, tâm tư chủ yếu đặt ở vấn đề phòng chống lũ lụt...Những cán bộ đi theo Liễu Tuấn ngày càng lâu càng rõ, xảy ra vấn đề mà ý đồ cố giải thích đẩy hết trách nhiệm của mình đi là chuyện cực kỳ ngu xuất. "Phát hiện vấn đề phải kịp thời xử lý" là phương thức làm việc Liễu Tuấn luôn đề cao, vì thế Tào Hiểu Quốc lập tức nhận sai, sau đó khéo léo giải thích cho mình một câu.Liễu Tuấn gật đầu:- Đây không hoàn toàn là trách nhiệm của anh, tôi cũng có trách nhiệm. Xem ra chủ nghĩa kinh nghiệm không ổn, phải thường xuyên xuống dưới quan sát mới phát hiện ra vấn đề.Tà Hiểu Quốc hoàn toàn yên tâm.Liễu Tuấn triệu kiến hắn là để trao đổi đối sách không phải là để hỏi tội.Làm rõ ý đồ của Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền suy nghĩ tới góc độ chuyên môn, nói:- Bí thư, tôi đã nhận được báo cáo của đài khí tượng, hiện giờ tu sửa công trình thủy lợi thì không kịp nữa. Tôi nghĩ khởi động biện pháp ứng , rồi đợi mùa hạn năm nay qua hẳng hay. Tôi sẽ sẽ lập tức trở về triệu tập hội nghị, vừa chuẩn bị phương án ứng phó, vừa tiền hành điều tra toàn diện về công trình thủy lợi toàn tỉnh, để có nhận thức trước, tiếp đó mới tiến hành sửa sang toàn diện.Phải nói đường lối này của Tào Hiểu Quốc là rất chính sác, lửa cháy ngang mày rồi phải ứng phó ngay đã, còn sửa sang quy mô lớn phải có trù tính thỏa đáng mới thực thi được.Có điều những lời này của Tào Hiểu Quốc không được hưởng ứng, Liễu Tuấn lại cau mày. Tào Hiểu Quốc giật thon thót, chẳng lẽ phân tích của mình có sai lầm?
Trùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1970: Liễu bí thư quá nhàn rỗi.
Nhóm dịch Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Sau khi làm bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn rất thích xuống nông thôn, hình như còn
thích hơn trước kia.
Đương nhiên nói xuống nông thôn cũng không chính xác, y chỉ đi ngó nghiêng,
không nhất định là phải xuống nông thôn, cũng xuống xĩ nghiệp, xuống ban ngành
dảng ủy chính phủ cơ sở. Tác phong vẫn gọn nhẹ như trước, thậm chí còn đi xe
Trường Phong bình thường, gần như là thường phục vi hành.
Thói quen này của Liễu bí thư làm cho cán bộ từ trên xuống dưới không khỏi run
sợ.
Với họ mà nói thói quen này của Liễu Tuấn rất tệ, quá tệ. Anh đang ngồi chơi
game trên máy tính, nói không chừng bên ngoài cửa có một người vào, chính là
bí thư tỉnh ủy.
Điều này tuy có chút thổi phồng, nhưng đúng là có chuyện tương tự. Đương nhiên
nhân vật chính của sự kiện không phải Liễu bí thư, mà là chủ nhiệm Phiền Chí
Vĩ.
Trong cuộc điều chỉnh cán bộ quy mô lớn vào tháng tư, Phiền Chí Vĩ chính thức
làm chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy, việc chỉnh đốn lề thói tác phong do hắn
lãnh đạo.
Thế là cán bộ tỉnh A không được an nhàn nữa.
Phiền Chí Vĩ nổi danh "óc sơ cứng", còn "Liễu Tuấn" hơn cả Liễu Tuấn, không có
có việc gì cũng xuống cơ sở "chơi", khác với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thì dạo chơi
không có mục địch, chủ yếu là đi tìm hiểu cơ sở. Điều này không có vấn đề gì.
Còn Phiền Chí Vĩ thì mục đích rõ ràng, chuyện môn đi tìm vấn đề.
Phòng đốc sát tỉnh mở "đường dây nóng tố cáo" trên internet, phàm là nhân viên
công tác chính phủ không chăm chỉ, thái độ ác liệt v..v..v.. Đều có thể đưa
thẳng lên mạng tố cáo, Phiền Chí Vĩ phái nhân viên công tác tới tiến hành "đốc
sát" ngay.
Thời gian trước, một cán bộ huyện chơi game ngay trong phòng vào giờ làm việc,
bị chụp ảnh đưa lên trên mạng. Phiền Chí Vĩ tới huyện đó điều tra, "bắt ngay
tại trận".
Khi ấy vị phó khoa trưởng kia đang chơi tới say sưa, không ngờ đằng sau có hai
người đi vào, hắn còn tưởng là quần chúng tới làm việc, cứ tiếp ục chơi. Phiền
Chí Vĩ hỏi hắn 3 lượt liên tiếp, vị phó khoa trưởng đó mới bực bội nói, chuyện
này hắn không quản, tới văn phòng khác tìm vị XXX.
Kết quả chẳng nghĩ cũng biết, vị phó khoa trưởng bị phê bình, bí thư huyện ủy
và huyện trưởng cũng bị phê bình. Phòng đốc sát lấy đó làm thời cơ triển khai
hành động "chỉnh đốn tác phong cơ quan, kiến thiết làm việc chăm chỉ".
Câu chuyện này mau chóng lưu truyền trên mạng và trong dân gian, nhân vật
chính "hịch vi hành" biến thành bí thư tỉnh ủy, có lẽ trong lòng mọi người
nghĩ, bí thư tỉnh ủy "bắt tại trận", càng phù hợp với tâm lý "thích chuyện lạ"
của quần chúng hơn.
Dù chuyện này trải qua "biên tập", nhưng có một điều là thật, đó là Liễu Tuấn
rất hay xuống cơ sở.
Có vị bí thư tỉnh ủy như thế, lại thêm vào chủ nhiệm đốc sát như thế, cán bộ
cơ sở làm sao mà sống yên nổi?
Nếu bị bắt tại trận thì tiền đồ coi như chấm dứt.
Có điều thhời gian này Liễu Tuấn cơ bản ở nông thôn là chính. Thời gian đã vào
chính hạ, căn cứ vào phân tích của đài khí tượng, hai mùa xuân hạ năm nay mưa
rất ít, nhiều hồ chưa nước đã xuất hiện tình trạng khô cạn, khả năng sẽ khiến
thất thu nghiêm trọng.
Liễu Tuấn chủ yếu đi tìm hiểu tình hình chống hạn ở nông thôn.
Đáng lẽ chuyện thế này không cần bí thư tỉnh ủy nhọc lòng, bên chính phủ có cả
đống ban ngành chức năng quản lý. Nhưng bí thư tỉnh ủy thích dãi năng chạy qua
chạy lạy giữa đồng ruộng chẳng ai nói được gì, chỉ có thể "nguyền rủa" trong
lòng. Có phải Liễu bí thư rảnh tới mức không có việc làm nữa rồi hay không?
Nhưng Tào Hiểu Quốc không cho rằng như thế.
Liễu Tuấn tuyệt đối không nhàm chán như vậy.
Tào Hiểu Quốc rất lo lắng Liễu Tuấn lại tìm ra vấn đề này, tuy nói chỉ cần vấn
đề đó không nghiêm trọng thì không cần phải sợ, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo
không biết lý lẽ, nhưng thế nào cũng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng
Liễu Tuấn.
Đừng thấy thế cục tỉnh A hiện nay vô cùng ổn định, cùng với việc đại hổi đảng
toàn quốc khóa mới tới gần, rất nhiều cán bộ tỉnh A cũng nảy sinh đủ mọi tâm
tư.
Phân tích từ tình hình hiện giờ, sau đại hội đảng, ban bệ tỉnh A nhất định có
điều động, ít nhất Lưu Quang Hưng và Dương Nguyên Ích điều đi cơ bản đã được
xác định.
Lưu Quang Hưng rất có khả năng tới nơi khác làm tỉnh trưởng, Dương Nguyên Ích
luôn làm công tác tuyên truyền, khả năng trở vệ tuyên truyền TW cao hơn, tóm
lại là sẽ thăng quan.
Sài Thiệu Cơ cũng có khả năng điều động.
Ngoài ra La Tự Lập rời đi là cái chắc, Trang Quốc Thắng cũng có khả năng điều
đi, cả Hướng Hàm cũng vậy.
Như thế mấy tháng sau, tỉnh A ít nhất trống ra 3 ghế thường ủy, nhiều thì là
sáu. Đây là một cơ hội.
Đáng lý ra ban tỉnh ủy vừa điều chỉnh, Lưu Phi Bằng, Hứa Hoành Cửu và Triệu
Đan đã đi. Trong một năm điều chỉnh như vậy là quá lớn. Nhưng có Liễu Tuấn
ngồi đó, bất kể là ban thường ủy điều chỉnh thế nào cũng không xảy ra hỗn
loạn, nhất định quá độ bình an.
Năng lực kiểm soát của Liễu Tuấn trong số các bí thư tỉnh ủy trước nay, là vào
hạng kiệt xuất.
Tào Hiểu Quốc không thể không có toan tính gì.
Thực ra hắn bị ép đổi trận địa, là lựa chọn vô cùng sáng suốt, chẳng phải Liễu
Tuấn thành công thay thế vị trí của Lưu Phi Bằng rồi sao? Như vậy mình có khả
năng tiến thêm một bước hay không?
Hẳn là có hi vọng lớn, quan trọng là ở chỗ Liễu Tuấn bố cục ra sao.
Hai năm qua Tào Hiểu Quốc bỏ nhiều công sức vào trong công tác thuộc bổn phận,
công tác tam nông của tỉnh A tiến bộ lớn, thù được nhiều thành tích, cũng được
Liễu Tuấn thừa nhận.
Vào thời khắc quan trọng này đừng để xảy ra chuyện bất ngờ gì.
Nhưng không được như mong muốn, Liễu Tuấn vừa mới trở về trụ sở tỉnh ủy, đã
triệu tập ngay Tào Hiểu Quốc. Căn cứu vào kinh nghiệm quan trường, đây tuyệt
đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Liễu Tuấn vừa từ cơ sở về, tìm hắn đầu tiên,
chẳng lẽ để biểu dương hắn hay sao?
Quả nhiên vừa bước vào trong văn phòng Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền phát hiện
ra y nhíu chặt mày dường như có tâm sự. Tào Hiểu Quốc tức thì trở nên khẩn
trương, cẩn thận chào hỏi Liễu Tuấn.
- Hiểu Quốc tới rồi à, ngồi đi.
Liễu Tuấn không đứng dậy chỉ khẻ gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối
diện. Phàm khi Liễu Tuấn có thái độ này là có chuyện công khá quan trọng muốn
bàn rồi.
Tào Hiểu Quốc ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.
- Hiểu Quốc, thờ gian qua tôi đi vòng quanh nông thôn mấy huyện. Tôi phát
hiện ra trước kia chúng ta không đủ coi trọng việc xây dựng và bảo trì các
trang thiết bị. Ừm, phải nói là rất thiếu coi trọng, nhất là ở một số xã héo
lánh, hồ chứa và kênh mương dẫn nước đều có từ thập niên 60 của thế kỳ trước,
nhiều năm không tu sửa, cơ bản không có tác dụng gì. Chuyện này không được,
theo đài khí tượng dự báo, năm nay sẽ có hạn hán khá nghiêm trọng, ở một số
vùng núi đã bắt đầu có dấu hiệu rồi.
Liễu Tuấn đi thẳng vào chủ đề.
Tào Hiểu Quốc nghe thế thầm thở phào, tỉnh A nằm ở vùng nhiều sông ngòi, khả
năng bị lũ lụt hơn hẳn khả năng bị hạn hán. Trước kia cũng có hạn hán, nhưng
chủ yếu tẩm trung ở vùng núi hẻo lánh, ảnh hưởng không lớn lắm. Hơn nữa đây là
một vấn đề mang tính phương hướng, không phải là Liễu Tuấn tóm được "điểm yếu"
gì khi thị sát cơ sở, nói cách khác không có liên quan trực tiếp tới hắn.
Thế là tốt rồi.
Đương nhiên Liễu Tuấn đã liên quan tới chuyện này thì không thể xem nhẹ, Tào
Hiểu Quốc không tỏ ra nhẹ nhõm, còn làm vẻ có chút lo lắng, xầu hổ nói:
- Bí thư, đây là trách nhiệm của tôi, trước kia tôi không coi trọng vấn đề
này, tâm tư chủ yếu đặt ở vấn đề phòng chống lũ lụt...
Những cán bộ đi theo Liễu Tuấn ngày càng lâu càng rõ, xảy ra vấn đề mà ý đồ cố
giải thích đẩy hết trách nhiệm của mình đi là chuyện cực kỳ ngu xuất. "Phát
hiện vấn đề phải kịp thời xử lý" là phương thức làm việc Liễu Tuấn luôn đề
cao, vì thế Tào Hiểu Quốc lập tức nhận sai, sau đó khéo léo giải thích cho
mình một câu.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Đây không hoàn toàn là trách nhiệm của anh, tôi cũng có trách nhiệm. Xem ra
chủ nghĩa kinh nghiệm không ổn, phải thường xuyên xuống dưới quan sát mới phát
hiện ra vấn đề.
Tà Hiểu Quốc hoàn toàn yên tâm.
Liễu Tuấn triệu kiến hắn là để trao đổi đối sách không phải là để hỏi tội.
Làm rõ ý đồ của Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền suy nghĩ tới góc độ chuyên môn,
nói:
- Bí thư, tôi đã nhận được báo cáo của đài khí tượng, hiện giờ tu sửa công
trình thủy lợi thì không kịp nữa. Tôi nghĩ khởi động biện pháp ứng , rồi đợi
mùa hạn năm nay qua hẳng hay. Tôi sẽ sẽ lập tức trở về triệu tập hội nghị, vừa
chuẩn bị phương án ứng phó, vừa tiền hành điều tra toàn diện về công trình
thủy lợi toàn tỉnh, để có nhận thức trước, tiếp đó mới tiến hành sửa sang toàn
diện.
Phải nói đường lối này của Tào Hiểu Quốc là rất chính sác, lửa cháy ngang mày
rồi phải ứng phó ngay đã, còn sửa sang quy mô lớn phải có trù tính thỏa đáng
mới thực thi được.
Có điều những lời này của Tào Hiểu Quốc không được hưởng ứng, Liễu Tuấn lại
cau mày. Tào Hiểu Quốc giật thon thót, chẳng lẽ phân tích của mình có sai lầm?
Trùng Sinh Chi Nha NộiTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Quan Trường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Võng DuTên thật của kẻ hèn này là Dương Quân, dù gì cũng là Chủ nhiệm công vụ xưởng Đài Loan của một thành phố ven biển, một người đàn ông 40 tuổi, người nhà vợ không có bên cạnh, ai lại gọi tôi như thế? Hơn nữa, biệt danh này, khoảng tầm 12, 13 tuổi mới có người gọi. Sau khi lên cấp 2, ngoài người trong lớn trong nhà, chẳng còn ai gọi như thế nữa. Nhất định nghe nhầm rồi. Tôi chỉ thấy đầu nặng nặng, ngủ gà ngủ gật. “Tiểu Quân, dậy mau, sắp muộn mất rồi…” Lần này không chỉ gọi mà còn có cả một bàn tay đẩy người tôi. Sắp muộn gì chứ? Chết rồi, đến giờ đi làm rồi. Loại xưởng tư bản này không có khái niệm nghỉ ngơi. Để cho kịp chạy hàng, xưởng chúng tôi cả tháng này không được ngày nào nghỉ trọn vẹn. Nhiều việc là thế, hôm qua lại còn do vụ bảo trì máy móc không cẩn thận làm ảnh hưởng đến việc xuất hàng bị ông chủ mắng cho một trận. Nếu hôm nay tôi đến muốn, trời mới biết lão chủ bất lương ấy sẽ xử lý tôi thế nào. Thời gian này nước Mỹ không ngừng giở trò khủng hoảng kinh tế, làm cho toàn cầu… Trùng Sinh Chi Nha NộiTác giả: Khuyết danhChương 1970: Liễu bí thư quá nhàn rỗi.Nhóm dịch HuntercdNguồn: Vip.vandanSau khi làm bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn rất thích xuống nông thôn, hình như còn thích hơn trước kia.Đương nhiên nói xuống nông thôn cũng không chính xác, y chỉ đi ngó nghiêng, không nhất định là phải xuống nông thôn, cũng xuống xĩ nghiệp, xuống ban ngành dảng ủy chính phủ cơ sở. Tác phong vẫn gọn nhẹ như trước, thậm chí còn đi xe Trường Phong bình thường, gần như là thường phục vi hành.Thói quen này của Liễu bí thư làm cho cán bộ từ trên xuống dưới không khỏi run sợ.Với họ mà nói thói quen này của Liễu Tuấn rất tệ, quá tệ. Anh đang ngồi chơi game trên máy tính, nói không chừng bên ngoài cửa có một người vào, chính là bí thư tỉnh ủy.Điều này tuy có chút thổi phồng, nhưng đúng là có chuyện tương tự. Đương nhiên nhân vật chính của sự kiện không phải Liễu bí thư, mà là chủ nhiệm Phiền Chí Vĩ.Trong cuộc điều chỉnh cán bộ quy mô lớn vào tháng tư, Phiền Chí Vĩ chính thức làm chủ nhiệm phòng đốc sát tỉnh ủy, việc chỉnh đốn lề thói tác phong do hắn lãnh đạo.Thế là cán bộ tỉnh A không được an nhàn nữa.Phiền Chí Vĩ nổi danh "óc sơ cứng", còn "Liễu Tuấn" hơn cả Liễu Tuấn, không có có việc gì cũng xuống cơ sở "chơi", khác với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thì dạo chơi không có mục địch, chủ yếu là đi tìm hiểu cơ sở. Điều này không có vấn đề gì. Còn Phiền Chí Vĩ thì mục đích rõ ràng, chuyện môn đi tìm vấn đề.Phòng đốc sát tỉnh mở "đường dây nóng tố cáo" trên internet, phàm là nhân viên công tác chính phủ không chăm chỉ, thái độ ác liệt v..v..v.. Đều có thể đưa thẳng lên mạng tố cáo, Phiền Chí Vĩ phái nhân viên công tác tới tiến hành "đốc sát" ngay.Thời gian trước, một cán bộ huyện chơi game ngay trong phòng vào giờ làm việc, bị chụp ảnh đưa lên trên mạng. Phiền Chí Vĩ tới huyện đó điều tra, "bắt ngay tại trận".Khi ấy vị phó khoa trưởng kia đang chơi tới say sưa, không ngờ đằng sau có hai người đi vào, hắn còn tưởng là quần chúng tới làm việc, cứ tiếp ục chơi. Phiền Chí Vĩ hỏi hắn 3 lượt liên tiếp, vị phó khoa trưởng đó mới bực bội nói, chuyện này hắn không quản, tới văn phòng khác tìm vị XXX.Kết quả chẳng nghĩ cũng biết, vị phó khoa trưởng bị phê bình, bí thư huyện ủy và huyện trưởng cũng bị phê bình. Phòng đốc sát lấy đó làm thời cơ triển khai hành động "chỉnh đốn tác phong cơ quan, kiến thiết làm việc chăm chỉ".Câu chuyện này mau chóng lưu truyền trên mạng và trong dân gian, nhân vật chính "hịch vi hành" biến thành bí thư tỉnh ủy, có lẽ trong lòng mọi người nghĩ, bí thư tỉnh ủy "bắt tại trận", càng phù hợp với tâm lý "thích chuyện lạ" của quần chúng hơn.Dù chuyện này trải qua "biên tập", nhưng có một điều là thật, đó là Liễu Tuấn rất hay xuống cơ sở.Có vị bí thư tỉnh ủy như thế, lại thêm vào chủ nhiệm đốc sát như thế, cán bộ cơ sở làm sao mà sống yên nổi?Nếu bị bắt tại trận thì tiền đồ coi như chấm dứt.Có điều thhời gian này Liễu Tuấn cơ bản ở nông thôn là chính. Thời gian đã vào chính hạ, căn cứ vào phân tích của đài khí tượng, hai mùa xuân hạ năm nay mưa rất ít, nhiều hồ chưa nước đã xuất hiện tình trạng khô cạn, khả năng sẽ khiến thất thu nghiêm trọng.Liễu Tuấn chủ yếu đi tìm hiểu tình hình chống hạn ở nông thôn.Đáng lẽ chuyện thế này không cần bí thư tỉnh ủy nhọc lòng, bên chính phủ có cả đống ban ngành chức năng quản lý. Nhưng bí thư tỉnh ủy thích dãi năng chạy qua chạy lạy giữa đồng ruộng chẳng ai nói được gì, chỉ có thể "nguyền rủa" trong lòng. Có phải Liễu bí thư rảnh tới mức không có việc làm nữa rồi hay không?Nhưng Tào Hiểu Quốc không cho rằng như thế.Liễu Tuấn tuyệt đối không nhàm chán như vậy.Tào Hiểu Quốc rất lo lắng Liễu Tuấn lại tìm ra vấn đề này, tuy nói chỉ cần vấn đề đó không nghiêm trọng thì không cần phải sợ, Liễu Tuấn không phải lãnh đạo không biết lý lẽ, nhưng thế nào cũng lưu lại ấn tượng không tốt trong lòng Liễu Tuấn.Đừng thấy thế cục tỉnh A hiện nay vô cùng ổn định, cùng với việc đại hổi đảng toàn quốc khóa mới tới gần, rất nhiều cán bộ tỉnh A cũng nảy sinh đủ mọi tâm tư.Phân tích từ tình hình hiện giờ, sau đại hội đảng, ban bệ tỉnh A nhất định có điều động, ít nhất Lưu Quang Hưng và Dương Nguyên Ích điều đi cơ bản đã được xác định.Lưu Quang Hưng rất có khả năng tới nơi khác làm tỉnh trưởng, Dương Nguyên Ích luôn làm công tác tuyên truyền, khả năng trở vệ tuyên truyền TW cao hơn, tóm lại là sẽ thăng quan.Sài Thiệu Cơ cũng có khả năng điều động.Ngoài ra La Tự Lập rời đi là cái chắc, Trang Quốc Thắng cũng có khả năng điều đi, cả Hướng Hàm cũng vậy.Như thế mấy tháng sau, tỉnh A ít nhất trống ra 3 ghế thường ủy, nhiều thì là sáu. Đây là một cơ hội.Đáng lý ra ban tỉnh ủy vừa điều chỉnh, Lưu Phi Bằng, Hứa Hoành Cửu và Triệu Đan đã đi. Trong một năm điều chỉnh như vậy là quá lớn. Nhưng có Liễu Tuấn ngồi đó, bất kể là ban thường ủy điều chỉnh thế nào cũng không xảy ra hỗn loạn, nhất định quá độ bình an.Năng lực kiểm soát của Liễu Tuấn trong số các bí thư tỉnh ủy trước nay, là vào hạng kiệt xuất.Tào Hiểu Quốc không thể không có toan tính gì.Thực ra hắn bị ép đổi trận địa, là lựa chọn vô cùng sáng suốt, chẳng phải Liễu Tuấn thành công thay thế vị trí của Lưu Phi Bằng rồi sao? Như vậy mình có khả năng tiến thêm một bước hay không?Hẳn là có hi vọng lớn, quan trọng là ở chỗ Liễu Tuấn bố cục ra sao.Hai năm qua Tào Hiểu Quốc bỏ nhiều công sức vào trong công tác thuộc bổn phận, công tác tam nông của tỉnh A tiến bộ lớn, thù được nhiều thành tích, cũng được Liễu Tuấn thừa nhận.Vào thời khắc quan trọng này đừng để xảy ra chuyện bất ngờ gì.Nhưng không được như mong muốn, Liễu Tuấn vừa mới trở về trụ sở tỉnh ủy, đã triệu tập ngay Tào Hiểu Quốc. Căn cứu vào kinh nghiệm quan trường, đây tuyệt đối chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Liễu Tuấn vừa từ cơ sở về, tìm hắn đầu tiên, chẳng lẽ để biểu dương hắn hay sao?Quả nhiên vừa bước vào trong văn phòng Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền phát hiện ra y nhíu chặt mày dường như có tâm sự. Tào Hiểu Quốc tức thì trở nên khẩn trương, cẩn thận chào hỏi Liễu Tuấn.- Hiểu Quốc tới rồi à, ngồi đi.Liễu Tuấn không đứng dậy chỉ khẻ gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống ghế đối diện. Phàm khi Liễu Tuấn có thái độ này là có chuyện công khá quan trọng muốn bàn rồi.Tào Hiểu Quốc ngồi xuống ghế, lưng thẳng tắp, nhìn Liễu Tuấn dò hỏi.- Hiểu Quốc, thờ gian qua tôi đi vòng quanh nông thôn mấy huyện. Tôi phát hiện ra trước kia chúng ta không đủ coi trọng việc xây dựng và bảo trì các trang thiết bị. Ừm, phải nói là rất thiếu coi trọng, nhất là ở một số xã héo lánh, hồ chứa và kênh mương dẫn nước đều có từ thập niên 60 của thế kỳ trước, nhiều năm không tu sửa, cơ bản không có tác dụng gì. Chuyện này không được, theo đài khí tượng dự báo, năm nay sẽ có hạn hán khá nghiêm trọng, ở một số vùng núi đã bắt đầu có dấu hiệu rồi.Liễu Tuấn đi thẳng vào chủ đề.Tào Hiểu Quốc nghe thế thầm thở phào, tỉnh A nằm ở vùng nhiều sông ngòi, khả năng bị lũ lụt hơn hẳn khả năng bị hạn hán. Trước kia cũng có hạn hán, nhưng chủ yếu tẩm trung ở vùng núi hẻo lánh, ảnh hưởng không lớn lắm. Hơn nữa đây là một vấn đề mang tính phương hướng, không phải là Liễu Tuấn tóm được "điểm yếu" gì khi thị sát cơ sở, nói cách khác không có liên quan trực tiếp tới hắn.Thế là tốt rồi.Đương nhiên Liễu Tuấn đã liên quan tới chuyện này thì không thể xem nhẹ, Tào Hiểu Quốc không tỏ ra nhẹ nhõm, còn làm vẻ có chút lo lắng, xầu hổ nói:- Bí thư, đây là trách nhiệm của tôi, trước kia tôi không coi trọng vấn đề này, tâm tư chủ yếu đặt ở vấn đề phòng chống lũ lụt...Những cán bộ đi theo Liễu Tuấn ngày càng lâu càng rõ, xảy ra vấn đề mà ý đồ cố giải thích đẩy hết trách nhiệm của mình đi là chuyện cực kỳ ngu xuất. "Phát hiện vấn đề phải kịp thời xử lý" là phương thức làm việc Liễu Tuấn luôn đề cao, vì thế Tào Hiểu Quốc lập tức nhận sai, sau đó khéo léo giải thích cho mình một câu.Liễu Tuấn gật đầu:- Đây không hoàn toàn là trách nhiệm của anh, tôi cũng có trách nhiệm. Xem ra chủ nghĩa kinh nghiệm không ổn, phải thường xuyên xuống dưới quan sát mới phát hiện ra vấn đề.Tà Hiểu Quốc hoàn toàn yên tâm.Liễu Tuấn triệu kiến hắn là để trao đổi đối sách không phải là để hỏi tội.Làm rõ ý đồ của Liễu Tuấn, Tào Hiểu Quốc liền suy nghĩ tới góc độ chuyên môn, nói:- Bí thư, tôi đã nhận được báo cáo của đài khí tượng, hiện giờ tu sửa công trình thủy lợi thì không kịp nữa. Tôi nghĩ khởi động biện pháp ứng , rồi đợi mùa hạn năm nay qua hẳng hay. Tôi sẽ sẽ lập tức trở về triệu tập hội nghị, vừa chuẩn bị phương án ứng phó, vừa tiền hành điều tra toàn diện về công trình thủy lợi toàn tỉnh, để có nhận thức trước, tiếp đó mới tiến hành sửa sang toàn diện.Phải nói đường lối này của Tào Hiểu Quốc là rất chính sác, lửa cháy ngang mày rồi phải ứng phó ngay đã, còn sửa sang quy mô lớn phải có trù tính thỏa đáng mới thực thi được.Có điều những lời này của Tào Hiểu Quốc không được hưởng ứng, Liễu Tuấn lại cau mày. Tào Hiểu Quốc giật thon thót, chẳng lẽ phân tích của mình có sai lầm?