Tác giả:

Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…

Chương 1329: 1329: Chương 1330

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Cố An An tức giận muốn nhảy dựng.lên, hận không thê hung hăng dạy dỗ lại Lam Tử Kỳ một chút.Lại nghe được hai chữ hoang dã, lửa giận trong lòng Lam Tử Kỳ lại thiêu đết, trong đầu cô bé chợt lóe lên tia sáng, Cổ An An tuyệt đôi không thể được bình yên.Trong mắt Lam Tử Kỳ lóe lên tia giảo hoạt, “Oal” âm một tiêng khóc lớn lên.Cô bé than thở bật khóc nức nở, “Người phụ nữ như cô thật xấu xa, tôi có cha, có mẹ, cô lại măng tôi là đồ hoang dã, mẹ, mẹ, Cố An An bắt nạt Kỳ Kỳ này, mẹ hãy mau tới đây.”Lam Tử Kỳ trước đó là diễn trò, nhưng khi nghĩ đên mẹ mình, cô bé thật sự thương tâm.Cô bé đi qua, giơ tay đánh vào người Có An An, đôi bàn tay nho nhỏ, trăng như phần giơ lên đánh loạn xạ, cào cầu khăm người Có An An.Đồ phụ nữ xấu xa này, cho cô mắng tôi là đồ con hoang, tôi đánh chết cô, loại phụ nữ không có nhân phẩm, tôi đánh chết cô đồ phụ nữ độc ác không có lương “Lam Tử Kỳ vừa đánh vừa khóc lóc nói.Cô An An mang vẻ mặt mông lung nhìn vào Lam Tử Kỳ, con bé này vừa rôi còn mồm mép xiỉa sói cô ta, đột nhiên lại giỗng như nồi điên xông lên đánh mình, cô ta cũng đã nỗi giận.Lục Hạo Thành ở ngay phòng bệnh bên cạnh, thấy con gái mình đi ra ngoài một hồi lâu còn chưa có trở về, liền ra khỏi phòng tìm kiếm, vừa ra khỏi cửa chợt nghe đến tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi của con gái, hai mắt anh đột nhiên trầm xuống, vội vàng ởi qua.“Đồ con hoang, chửi mày là đồ con hoang thì đã làm sao?Mày vốn cũng là đồ con hoang.”Cố An An nhất thời nóng máu tức giận, cũng quên mắt bên cạnh vẫn còn có một Lục Hạo Thành vô cùng đáng sợ.Cô ta dùng sức đầy Lam Tử Kỳ ra một cái.Kỳ Kỳ nói thế nào vẫn chỉ là một đứa bài thân hình nhỏ bẻ lảo đảo ngã lăn xuống sàn nhà, tay chân vôn còn chưa linh hoạt đã truyền đến một trận đau nhức.Lục Hạo Thành, đầy cửa bước vào vừa vặn thấy.được một màn này, lời nói vừa rồi của Cố An An, từng chữ một cũng lọt hết vào tai anh.Anh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn.đang đau đón của con gái, nháy mắt liên biên mật toàn bộ lý trí.Khuôn mặt điền trai như bị nuốt chửng bởi mưa rên gió dữ, người chưa bao giờ đánh phụ nữ như anh lại hung hắn tát một cái lên mặt Có An An.” Cố An An thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn Lục Hạo Thành một cái, sự nóng rát trên má và đau đớn dữ dội đã đánh úp vào đầu cô ta, trong miệng còn nồn ra một chút máu loãng tanh tưởi.Chờ sau khi cô ta kịp thấy được người đến là Lục Hạo Thành, anh đã mạnh mẽ bế con:gái của mình từ mặt đất lên, ôm chặt cô bé vào lòng.” Cô ta quá sợ hãi, trừng lón mắt, do quá xúc động mà cô ta đã quên mất Lục Hạo Thành vẫn còn ở ngay bên cạnh.“Kỳ Kỳ, không có việc gì đâu, có cha ở đây, con đừng sợ.Lục Hạo Thành nhẹ giọng dỗ dành con gái nhỏ.Nghe được một tiếng “con hoang” từ trong miệng Cô An Ấn thốt ra, tim anh dãy dụa đau đón.Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm đáng sợ nhìn về phía Cố An An.Cố An An chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như mũi kim sắc nền đâm vào toàn thân, cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được rõ sự đau đón rõ ràng chân thực.“Cô An An, lại phụ nữ chết tiệt này, bình thường giả vờ đoan trang dịu dàng còn chưa tính, đối với một đứa nhỏ, cô cũng có thê nói ra những lời nhẫn tâm đến vậy.”Lục Hạo Thành nghiền răng nói từng chữ, phẫn nộ.giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến.Cả người Cố An An cảm thấy một trận lạnh run: “Anh Hạo “Câm miệng, nghe đã thấy ghê tởm.”Lục Hạo Thành vừa nói xong liền Kỳ Kỳ vội rời đi.Cô An An như bị hút cạn máu toàn thân.ngoại trừ Lam Hân đôi với bât kỳ người phụ nữ nào, anh vẫn đều lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.Vừa ra đến cửa lại gặp được Cố Tích Hồng..

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Cố An An tức giận muốn nhảy dựng.lên, hận không thê hung hăng dạy dỗ lại Lam Tử Kỳ một chút.Lại nghe được hai chữ hoang dã, lửa giận trong lòng Lam Tử Kỳ lại thiêu đết, trong đầu cô bé chợt lóe lên tia sáng, Cổ An An tuyệt đôi không thể được bình yên.Trong mắt Lam Tử Kỳ lóe lên tia giảo hoạt, “Oal” âm một tiêng khóc lớn lên.Cô bé than thở bật khóc nức nở, “Người phụ nữ như cô thật xấu xa, tôi có cha, có mẹ, cô lại măng tôi là đồ hoang dã, mẹ, mẹ, Cố An An bắt nạt Kỳ Kỳ này, mẹ hãy mau tới đây.”Lam Tử Kỳ trước đó là diễn trò, nhưng khi nghĩ đên mẹ mình, cô bé thật sự thương tâm.Cô bé đi qua, giơ tay đánh vào người Có An An, đôi bàn tay nho nhỏ, trăng như phần giơ lên đánh loạn xạ, cào cầu khăm người Có An An.Đồ phụ nữ xấu xa này, cho cô mắng tôi là đồ con hoang, tôi đánh chết cô, loại phụ nữ không có nhân phẩm, tôi đánh chết cô đồ phụ nữ độc ác không có lương “Lam Tử Kỳ vừa đánh vừa khóc lóc nói.Cô An An mang vẻ mặt mông lung nhìn vào Lam Tử Kỳ, con bé này vừa rôi còn mồm mép xiỉa sói cô ta, đột nhiên lại giỗng như nồi điên xông lên đánh mình, cô ta cũng đã nỗi giận.Lục Hạo Thành ở ngay phòng bệnh bên cạnh, thấy con gái mình đi ra ngoài một hồi lâu còn chưa có trở về, liền ra khỏi phòng tìm kiếm, vừa ra khỏi cửa chợt nghe đến tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi của con gái, hai mắt anh đột nhiên trầm xuống, vội vàng ởi qua.“Đồ con hoang, chửi mày là đồ con hoang thì đã làm sao?Mày vốn cũng là đồ con hoang.”Cố An An nhất thời nóng máu tức giận, cũng quên mắt bên cạnh vẫn còn có một Lục Hạo Thành vô cùng đáng sợ.Cô ta dùng sức đầy Lam Tử Kỳ ra một cái.Kỳ Kỳ nói thế nào vẫn chỉ là một đứa bài thân hình nhỏ bẻ lảo đảo ngã lăn xuống sàn nhà, tay chân vôn còn chưa linh hoạt đã truyền đến một trận đau nhức.Lục Hạo Thành, đầy cửa bước vào vừa vặn thấy.được một màn này, lời nói vừa rồi của Cố An An, từng chữ một cũng lọt hết vào tai anh.Anh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn.đang đau đón của con gái, nháy mắt liên biên mật toàn bộ lý trí.Khuôn mặt điền trai như bị nuốt chửng bởi mưa rên gió dữ, người chưa bao giờ đánh phụ nữ như anh lại hung hắn tát một cái lên mặt Có An An.” Cố An An thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn Lục Hạo Thành một cái, sự nóng rát trên má và đau đớn dữ dội đã đánh úp vào đầu cô ta, trong miệng còn nồn ra một chút máu loãng tanh tưởi.Chờ sau khi cô ta kịp thấy được người đến là Lục Hạo Thành, anh đã mạnh mẽ bế con:gái của mình từ mặt đất lên, ôm chặt cô bé vào lòng.” Cô ta quá sợ hãi, trừng lón mắt, do quá xúc động mà cô ta đã quên mất Lục Hạo Thành vẫn còn ở ngay bên cạnh.“Kỳ Kỳ, không có việc gì đâu, có cha ở đây, con đừng sợ.Lục Hạo Thành nhẹ giọng dỗ dành con gái nhỏ.Nghe được một tiếng “con hoang” từ trong miệng Cô An Ấn thốt ra, tim anh dãy dụa đau đón.Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm đáng sợ nhìn về phía Cố An An.Cố An An chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như mũi kim sắc nền đâm vào toàn thân, cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được rõ sự đau đón rõ ràng chân thực.“Cô An An, lại phụ nữ chết tiệt này, bình thường giả vờ đoan trang dịu dàng còn chưa tính, đối với một đứa nhỏ, cô cũng có thê nói ra những lời nhẫn tâm đến vậy.”Lục Hạo Thành nghiền răng nói từng chữ, phẫn nộ.giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến.Cả người Cố An An cảm thấy một trận lạnh run: “Anh Hạo “Câm miệng, nghe đã thấy ghê tởm.”Lục Hạo Thành vừa nói xong liền Kỳ Kỳ vội rời đi.Cô An An như bị hút cạn máu toàn thân.ngoại trừ Lam Hân đôi với bât kỳ người phụ nữ nào, anh vẫn đều lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.Vừa ra đến cửa lại gặp được Cố Tích Hồng..

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Cố An An tức giận muốn nhảy dựng.lên, hận không thê hung hăng dạy dỗ lại Lam Tử Kỳ một chút.Lại nghe được hai chữ hoang dã, lửa giận trong lòng Lam Tử Kỳ lại thiêu đết, trong đầu cô bé chợt lóe lên tia sáng, Cổ An An tuyệt đôi không thể được bình yên.Trong mắt Lam Tử Kỳ lóe lên tia giảo hoạt, “Oal” âm một tiêng khóc lớn lên.Cô bé than thở bật khóc nức nở, “Người phụ nữ như cô thật xấu xa, tôi có cha, có mẹ, cô lại măng tôi là đồ hoang dã, mẹ, mẹ, Cố An An bắt nạt Kỳ Kỳ này, mẹ hãy mau tới đây.”Lam Tử Kỳ trước đó là diễn trò, nhưng khi nghĩ đên mẹ mình, cô bé thật sự thương tâm.Cô bé đi qua, giơ tay đánh vào người Có An An, đôi bàn tay nho nhỏ, trăng như phần giơ lên đánh loạn xạ, cào cầu khăm người Có An An.Đồ phụ nữ xấu xa này, cho cô mắng tôi là đồ con hoang, tôi đánh chết cô, loại phụ nữ không có nhân phẩm, tôi đánh chết cô đồ phụ nữ độc ác không có lương “Lam Tử Kỳ vừa đánh vừa khóc lóc nói.Cô An An mang vẻ mặt mông lung nhìn vào Lam Tử Kỳ, con bé này vừa rôi còn mồm mép xiỉa sói cô ta, đột nhiên lại giỗng như nồi điên xông lên đánh mình, cô ta cũng đã nỗi giận.Lục Hạo Thành ở ngay phòng bệnh bên cạnh, thấy con gái mình đi ra ngoài một hồi lâu còn chưa có trở về, liền ra khỏi phòng tìm kiếm, vừa ra khỏi cửa chợt nghe đến tiếng khóc cùng tiếng mắng chửi của con gái, hai mắt anh đột nhiên trầm xuống, vội vàng ởi qua.“Đồ con hoang, chửi mày là đồ con hoang thì đã làm sao?Mày vốn cũng là đồ con hoang.”Cố An An nhất thời nóng máu tức giận, cũng quên mắt bên cạnh vẫn còn có một Lục Hạo Thành vô cùng đáng sợ.Cô ta dùng sức đầy Lam Tử Kỳ ra một cái.Kỳ Kỳ nói thế nào vẫn chỉ là một đứa bài thân hình nhỏ bẻ lảo đảo ngã lăn xuống sàn nhà, tay chân vôn còn chưa linh hoạt đã truyền đến một trận đau nhức.Lục Hạo Thành, đầy cửa bước vào vừa vặn thấy.được một màn này, lời nói vừa rồi của Cố An An, từng chữ một cũng lọt hết vào tai anh.Anh nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn.đang đau đón của con gái, nháy mắt liên biên mật toàn bộ lý trí.Khuôn mặt điền trai như bị nuốt chửng bởi mưa rên gió dữ, người chưa bao giờ đánh phụ nữ như anh lại hung hắn tát một cái lên mặt Có An An.” Cố An An thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn Lục Hạo Thành một cái, sự nóng rát trên má và đau đớn dữ dội đã đánh úp vào đầu cô ta, trong miệng còn nồn ra một chút máu loãng tanh tưởi.Chờ sau khi cô ta kịp thấy được người đến là Lục Hạo Thành, anh đã mạnh mẽ bế con:gái của mình từ mặt đất lên, ôm chặt cô bé vào lòng.” Cô ta quá sợ hãi, trừng lón mắt, do quá xúc động mà cô ta đã quên mất Lục Hạo Thành vẫn còn ở ngay bên cạnh.“Kỳ Kỳ, không có việc gì đâu, có cha ở đây, con đừng sợ.Lục Hạo Thành nhẹ giọng dỗ dành con gái nhỏ.Nghe được một tiếng “con hoang” từ trong miệng Cô An Ấn thốt ra, tim anh dãy dụa đau đón.Ánh mắt Lục Hạo Thành âm trầm đáng sợ nhìn về phía Cố An An.Cố An An chỉ cảm thấy ánh mắt kia tựa như mũi kim sắc nền đâm vào toàn thân, cô ta thậm chí còn có thể cảm giác được rõ sự đau đón rõ ràng chân thực.“Cô An An, lại phụ nữ chết tiệt này, bình thường giả vờ đoan trang dịu dàng còn chưa tính, đối với một đứa nhỏ, cô cũng có thê nói ra những lời nhẫn tâm đến vậy.”Lục Hạo Thành nghiền răng nói từng chữ, phẫn nộ.giống như âm thanh từ địa ngục truyền đến.Cả người Cố An An cảm thấy một trận lạnh run: “Anh Hạo “Câm miệng, nghe đã thấy ghê tởm.”Lục Hạo Thành vừa nói xong liền Kỳ Kỳ vội rời đi.Cô An An như bị hút cạn máu toàn thân.ngoại trừ Lam Hân đôi với bât kỳ người phụ nữ nào, anh vẫn đều lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.Vừa ra đến cửa lại gặp được Cố Tích Hồng..

Chương 1329: 1329: Chương 1330