Nhìn bóng lưng của đứa bé kia, Lưu tướng quân không khỏi cảm khái, tháng ngày trôi qua thật nhanh, lúc trước khi Bạch Lạc Tích bị đưa tới mới mười tuổi, đứa trẻ nho nhỏ như là chịu phải kinh hãi gì, liên tiếp mấy ngày đều đang đờ ra, mãi đến tận Ninh Vương điện hạ xuất hiện, cũng không ai biết Ninh Vương nói với nàng cái gì, sau khi Ninh Vương đi nàng khôi phục bình thường, thế nhưng không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày máy móc dùng bữa, nghỉ ngơi, những người khác trong quân doanh đều cho rằng nàng là người câm. Lưu tướng quân không hiểu, hoàng thượng tại sao phải đem một đứa bé ném cho chính mình, tuy trên thánh chỉ nói phải đối xử bình đẳng, nhưng đây dù sao cũng là con của vua, hắn không dám thất lễ, luôn cung cấp món ăn ngon, thì ở đứa trẻ kia khôi phục bình thường không mấy ngày, hắn đột nhiên lại nhận được một phong thánh chỉ không tưởng tượng nổi, nói đứa nhỏ này là mang tội trên người, niệm tình tuổi nhỏ miễn tội chết, đi đày đến biên cương sung quân. Ngày ấy nhận được thánh…

Chương 15: 15

Lạc TíchTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcNhìn bóng lưng của đứa bé kia, Lưu tướng quân không khỏi cảm khái, tháng ngày trôi qua thật nhanh, lúc trước khi Bạch Lạc Tích bị đưa tới mới mười tuổi, đứa trẻ nho nhỏ như là chịu phải kinh hãi gì, liên tiếp mấy ngày đều đang đờ ra, mãi đến tận Ninh Vương điện hạ xuất hiện, cũng không ai biết Ninh Vương nói với nàng cái gì, sau khi Ninh Vương đi nàng khôi phục bình thường, thế nhưng không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày máy móc dùng bữa, nghỉ ngơi, những người khác trong quân doanh đều cho rằng nàng là người câm. Lưu tướng quân không hiểu, hoàng thượng tại sao phải đem một đứa bé ném cho chính mình, tuy trên thánh chỉ nói phải đối xử bình đẳng, nhưng đây dù sao cũng là con của vua, hắn không dám thất lễ, luôn cung cấp món ăn ngon, thì ở đứa trẻ kia khôi phục bình thường không mấy ngày, hắn đột nhiên lại nhận được một phong thánh chỉ không tưởng tượng nổi, nói đứa nhỏ này là mang tội trên người, niệm tình tuổi nhỏ miễn tội chết, đi đày đến biên cương sung quân. Ngày ấy nhận được thánh… Bạch Lạc Tích trở lại phủ đệ, Tiểu An thấy được dáng vẻ của nàng, cuống quít chạy đến nâng đỡ."Ta không sao, đi cho bọn họ chút tiền thưởng." Ánh mắt Bạch Lạc Tích liếc nhìn thị vệ ngoài cửa đưa nàng hồi phủ."Được, nô tỳ liền đi." Tiểu An từ nhỏ theo Bạch Lạc Tích, khi bị tất cả mọi người vứt bỏ, chỉ có Tiểu An ở bên người nàng, cười cùng nàng, khóc cùng nàng, phóng túng cùng nàng."Điện hạ, đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi sao?" Tiểu An nhìn ra suy yếu của Bạch Lạc Tích."Ừm.""Làm sao đi tham gia một đại hội đua ngựa, thì tái phát đau đầu? Ai nha, tay này của nàng làm sao vậy?" Tiểu An phát hiện vết thương trên tay của Bạch Lạc Tích."Không có chuyện gì, bị thương ngoài da." Bạch Lạc Tích không để ý chút nào."Chút nữa nô tỳ bôi thuốc cho ngài." Tiểu An có thể làm cũng chỉ có những thứ này, thương thế kia cùng vết thương trước kia Bạch Lạc Tích trãi qua, không đáng kể chút nào."Được." Bạch Lạc Tích được đỡ đến bên giường."Giúp ta lấy chút rượu đến.""Vâng." Tiểu An đáp ứng.Bạch Lạc Tích nằm ở trên giường, nhìn như bình tĩnh, nhưng hô hấp ngổn ngang rõ ràng tuyên bố thống khổ của chủ nhân, nàng hiện tại đầu đau sắp nứt. Cầm lấy bầu rượu bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, đau đầu không chút nào giảm bớt, tùy ý đem bầu rượu ném xuống đất, lại cầm lấy bầu thứ hai."Điện hạ, ngài uống ít một chút." Tiểu An cầm thuốc trị thương đi vào, thì thấy được Bạch Lạc Tích cầm bầu rượu uống thả cửa và tùy ý mấy bầu rượu ném xuống đất."Biết rồi uống chút rượu mới có thể ngủ." Bạch Lạc Tích có chút hơi say."Dạ dày ngài không tốt, uống ít một chút, hay là gọi thái y tới xem một chút đi." Tiểu An vừa rồi thấy được Bạch Lạc Tích đem thái y đuổi đi."Không cần, trước đây cũng không như vậy, không có chuyện gì." Bạch Lạc Tích không muốn để ý tới thái y, vừa nói vừa lấy bầu rượu lên."Nô tỳ xử lý vết thương cho ngài đi, sau đó ngài ngủ một chút."Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, mặc cho Tiểu An thanh lý vết thương, sau khi uống quả nhiên có chút buồn ngủ, xử lý xong vết thương liền chợp mắt ngủ đi, tuy ngủ không phải rất sâu, nhưng cũng so với lúc tỉnh táo tốt hơn rất nhiều, sau khi tỉnh ngủ đau đầu chắc sẽ tốt thôi.Hết chương 15

Lạc TíchTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcNhìn bóng lưng của đứa bé kia, Lưu tướng quân không khỏi cảm khái, tháng ngày trôi qua thật nhanh, lúc trước khi Bạch Lạc Tích bị đưa tới mới mười tuổi, đứa trẻ nho nhỏ như là chịu phải kinh hãi gì, liên tiếp mấy ngày đều đang đờ ra, mãi đến tận Ninh Vương điện hạ xuất hiện, cũng không ai biết Ninh Vương nói với nàng cái gì, sau khi Ninh Vương đi nàng khôi phục bình thường, thế nhưng không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày máy móc dùng bữa, nghỉ ngơi, những người khác trong quân doanh đều cho rằng nàng là người câm. Lưu tướng quân không hiểu, hoàng thượng tại sao phải đem một đứa bé ném cho chính mình, tuy trên thánh chỉ nói phải đối xử bình đẳng, nhưng đây dù sao cũng là con của vua, hắn không dám thất lễ, luôn cung cấp món ăn ngon, thì ở đứa trẻ kia khôi phục bình thường không mấy ngày, hắn đột nhiên lại nhận được một phong thánh chỉ không tưởng tượng nổi, nói đứa nhỏ này là mang tội trên người, niệm tình tuổi nhỏ miễn tội chết, đi đày đến biên cương sung quân. Ngày ấy nhận được thánh… Bạch Lạc Tích trở lại phủ đệ, Tiểu An thấy được dáng vẻ của nàng, cuống quít chạy đến nâng đỡ."Ta không sao, đi cho bọn họ chút tiền thưởng." Ánh mắt Bạch Lạc Tích liếc nhìn thị vệ ngoài cửa đưa nàng hồi phủ."Được, nô tỳ liền đi." Tiểu An từ nhỏ theo Bạch Lạc Tích, khi bị tất cả mọi người vứt bỏ, chỉ có Tiểu An ở bên người nàng, cười cùng nàng, khóc cùng nàng, phóng túng cùng nàng."Điện hạ, đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi sao?" Tiểu An nhìn ra suy yếu của Bạch Lạc Tích."Ừm.""Làm sao đi tham gia một đại hội đua ngựa, thì tái phát đau đầu? Ai nha, tay này của nàng làm sao vậy?" Tiểu An phát hiện vết thương trên tay của Bạch Lạc Tích."Không có chuyện gì, bị thương ngoài da." Bạch Lạc Tích không để ý chút nào."Chút nữa nô tỳ bôi thuốc cho ngài." Tiểu An có thể làm cũng chỉ có những thứ này, thương thế kia cùng vết thương trước kia Bạch Lạc Tích trãi qua, không đáng kể chút nào."Được." Bạch Lạc Tích được đỡ đến bên giường."Giúp ta lấy chút rượu đến.""Vâng." Tiểu An đáp ứng.Bạch Lạc Tích nằm ở trên giường, nhìn như bình tĩnh, nhưng hô hấp ngổn ngang rõ ràng tuyên bố thống khổ của chủ nhân, nàng hiện tại đầu đau sắp nứt. Cầm lấy bầu rượu bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, đau đầu không chút nào giảm bớt, tùy ý đem bầu rượu ném xuống đất, lại cầm lấy bầu thứ hai."Điện hạ, ngài uống ít một chút." Tiểu An cầm thuốc trị thương đi vào, thì thấy được Bạch Lạc Tích cầm bầu rượu uống thả cửa và tùy ý mấy bầu rượu ném xuống đất."Biết rồi uống chút rượu mới có thể ngủ." Bạch Lạc Tích có chút hơi say."Dạ dày ngài không tốt, uống ít một chút, hay là gọi thái y tới xem một chút đi." Tiểu An vừa rồi thấy được Bạch Lạc Tích đem thái y đuổi đi."Không cần, trước đây cũng không như vậy, không có chuyện gì." Bạch Lạc Tích không muốn để ý tới thái y, vừa nói vừa lấy bầu rượu lên."Nô tỳ xử lý vết thương cho ngài đi, sau đó ngài ngủ một chút."Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, mặc cho Tiểu An thanh lý vết thương, sau khi uống quả nhiên có chút buồn ngủ, xử lý xong vết thương liền chợp mắt ngủ đi, tuy ngủ không phải rất sâu, nhưng cũng so với lúc tỉnh táo tốt hơn rất nhiều, sau khi tỉnh ngủ đau đầu chắc sẽ tốt thôi.Hết chương 15

Lạc TíchTruyện Cổ Đại, Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcNhìn bóng lưng của đứa bé kia, Lưu tướng quân không khỏi cảm khái, tháng ngày trôi qua thật nhanh, lúc trước khi Bạch Lạc Tích bị đưa tới mới mười tuổi, đứa trẻ nho nhỏ như là chịu phải kinh hãi gì, liên tiếp mấy ngày đều đang đờ ra, mãi đến tận Ninh Vương điện hạ xuất hiện, cũng không ai biết Ninh Vương nói với nàng cái gì, sau khi Ninh Vương đi nàng khôi phục bình thường, thế nhưng không nhiều lời, chỉ là mỗi ngày máy móc dùng bữa, nghỉ ngơi, những người khác trong quân doanh đều cho rằng nàng là người câm. Lưu tướng quân không hiểu, hoàng thượng tại sao phải đem một đứa bé ném cho chính mình, tuy trên thánh chỉ nói phải đối xử bình đẳng, nhưng đây dù sao cũng là con của vua, hắn không dám thất lễ, luôn cung cấp món ăn ngon, thì ở đứa trẻ kia khôi phục bình thường không mấy ngày, hắn đột nhiên lại nhận được một phong thánh chỉ không tưởng tượng nổi, nói đứa nhỏ này là mang tội trên người, niệm tình tuổi nhỏ miễn tội chết, đi đày đến biên cương sung quân. Ngày ấy nhận được thánh… Bạch Lạc Tích trở lại phủ đệ, Tiểu An thấy được dáng vẻ của nàng, cuống quít chạy đến nâng đỡ."Ta không sao, đi cho bọn họ chút tiền thưởng." Ánh mắt Bạch Lạc Tích liếc nhìn thị vệ ngoài cửa đưa nàng hồi phủ."Được, nô tỳ liền đi." Tiểu An từ nhỏ theo Bạch Lạc Tích, khi bị tất cả mọi người vứt bỏ, chỉ có Tiểu An ở bên người nàng, cười cùng nàng, khóc cùng nàng, phóng túng cùng nàng."Điện hạ, đi vào nghỉ ngơi một chút đi, bệnh đau đầu lại tái phát rồi sao?" Tiểu An nhìn ra suy yếu của Bạch Lạc Tích."Ừm.""Làm sao đi tham gia một đại hội đua ngựa, thì tái phát đau đầu? Ai nha, tay này của nàng làm sao vậy?" Tiểu An phát hiện vết thương trên tay của Bạch Lạc Tích."Không có chuyện gì, bị thương ngoài da." Bạch Lạc Tích không để ý chút nào."Chút nữa nô tỳ bôi thuốc cho ngài." Tiểu An có thể làm cũng chỉ có những thứ này, thương thế kia cùng vết thương trước kia Bạch Lạc Tích trãi qua, không đáng kể chút nào."Được." Bạch Lạc Tích được đỡ đến bên giường."Giúp ta lấy chút rượu đến.""Vâng." Tiểu An đáp ứng.Bạch Lạc Tích nằm ở trên giường, nhìn như bình tĩnh, nhưng hô hấp ngổn ngang rõ ràng tuyên bố thống khổ của chủ nhân, nàng hiện tại đầu đau sắp nứt. Cầm lấy bầu rượu bên cạnh, uống một hơi cạn sạch, đau đầu không chút nào giảm bớt, tùy ý đem bầu rượu ném xuống đất, lại cầm lấy bầu thứ hai."Điện hạ, ngài uống ít một chút." Tiểu An cầm thuốc trị thương đi vào, thì thấy được Bạch Lạc Tích cầm bầu rượu uống thả cửa và tùy ý mấy bầu rượu ném xuống đất."Biết rồi uống chút rượu mới có thể ngủ." Bạch Lạc Tích có chút hơi say."Dạ dày ngài không tốt, uống ít một chút, hay là gọi thái y tới xem một chút đi." Tiểu An vừa rồi thấy được Bạch Lạc Tích đem thái y đuổi đi."Không cần, trước đây cũng không như vậy, không có chuyện gì." Bạch Lạc Tích không muốn để ý tới thái y, vừa nói vừa lấy bầu rượu lên."Nô tỳ xử lý vết thương cho ngài đi, sau đó ngài ngủ một chút."Bạch Lạc Tích ngoan ngoãn duỗi ra hai tay, mặc cho Tiểu An thanh lý vết thương, sau khi uống quả nhiên có chút buồn ngủ, xử lý xong vết thương liền chợp mắt ngủ đi, tuy ngủ không phải rất sâu, nhưng cũng so với lúc tỉnh táo tốt hơn rất nhiều, sau khi tỉnh ngủ đau đầu chắc sẽ tốt thôi.Hết chương 15

Chương 15: 15