Ánh sáng ngoài trời bỗng nhiên ùa vào trong xe, nó giúp cậu nhìn mọi vật rõ hơn. Một người đàn ông mập lùn xuất hiện trước mắt Vĩnh An. Y có khuôn mặt nọng mỡ, bộ râu lởm chởm, quần sờn rách, áo ngả qua màu cháo lòng. Ông ta mở miệng nói gì đấy. Vĩnh An không nghe, cậu chỉ quan sát được hàm răng sún vàng ởn của y. Quá tởm!Y lại ngoác miệng to hơn nữa, mắt trừng lên dữ tợn, chắc là đang hét.Cậu muốn đáp lại y nhưng hoàn toàn bất lực. Năm giác quan mất bốn còn một...Thằng nhóc chẳng hề có phản ứng, nó cứ trố mắt nhìn ông. Dù y hét to cỡ nào, nó cũng vẫn thế. Ông ta điên tiết cầm hai chân thằng nhóc lôi sền sệt ra khỏi xe. Ném nó xuống lề đường đầy tuyết như quăng miếng giẻ rách. Y định đóng thùng xe rồi bỏ đi. Chợt nhớ lại ánh mắt van xin của mẹ nó trước khi chết, ông ta động lòng, quay lại vất cho thằng nhóc cái chăn. Lương tâm của y chỉ ngắn ngủi ngần ấy. Sống hay chết là do trời. Chiếc xe nổ máy lướt đi.Tuyết rơi, rơi trắng cả vùng trời. Những bông tuyết li ti phủ lên tất cả mọi vật…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...