Trước cổng một căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, Âu Trạch Dương cầm trên tay chiếc dù màu đen, tâm trạng lo lắng đi qua đi lại, đôi mắt hẹp không ngừng nhìn về phía lầu hai của căn biệt thự, nơi đó có căn phòng còn đang sáng đèn. Dường như hắn không còn đủ kiên nhẫn, rút điện thoại từ trong túi quần ra, nhấn một dãy số quen thuộc rồi gọi. Đợi một lúc lâu, vẫn không ai nhấc máy. Năm cuộc rồi sáu cuộc, hắn chỉ có thể để lại lời nhắn thoại."Ninh Hân Nghiên, nếu em không ra gặp anh, anh sẽ đợi trước cổng nhà em cho đến khi nào em chịu ra đây. Em cũng biết tính anh rồi, anh nói được sẽ làm được." Sau khi gửi tin nhắn thoại, hắn cất điện thoại vào túi quần, tiếp tục rảo bước qua lại trước cổng. Trời thì càng lúc mưa càng lớn, dù cho có dù nhưng lưng áo của Âu Trạch Dương vẫn ướt một mảng lớn. Hắn đã bảo rồi, hãy sẽ không về nếu chưa gặp được người tên Ninh Hân Nghiên kia.Chừng 10 phút sau, cánh cổng nhỏ bên hông căn biệt thự mở ra, một cô gái nhỏ nhắn cầm dù bước ra, hướng về bóng lưng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...