Hai cánh tay đang hung hăng đè ép cô buông lỏng ra, hai người đàn ông bên cạnh cũng bước xuống theo hai bên cửa xe. truyen dang tren ddlequydonDụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rốt cuộc cả người không còn bị áp bức nữa, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn là vẫn tái nhợt, đôi mắt trong suốt cũng sắp rơi nước mắt, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.Người đàn ông chợt nhíu mày, cũng nhìn cô.“Có thể mở còng tay được không?” Thanh âm của cô đè nén sự run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.Người đàn ông hiểu ra, gật đầu một cái, móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa ‘cách’ còng tay đã được mở, bị còng tay chuyên dụng siết chặt nên cổ tay của cô hằn lên vết đỏ, cô đau đến cau mày, đẩy nhanh cái còng lạnh như băng đó ra. Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới thở phào một cái, xao xoa cổ tay của mình. Lông mi rũ xuống, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt cũng như tâm tình của cô lúc này.“Dụ tiểu thư, xuống xe.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại thêm lần nữa, cất dao găm, trực tiếp kéo cô ra ngoài, cô nhỏ…

Chương 75: Lại muốn không nhịn được nữa rồi

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ ConTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SắcHai cánh tay đang hung hăng đè ép cô buông lỏng ra, hai người đàn ông bên cạnh cũng bước xuống theo hai bên cửa xe. truyen dang tren ddlequydonDụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rốt cuộc cả người không còn bị áp bức nữa, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn là vẫn tái nhợt, đôi mắt trong suốt cũng sắp rơi nước mắt, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.Người đàn ông chợt nhíu mày, cũng nhìn cô.“Có thể mở còng tay được không?” Thanh âm của cô đè nén sự run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.Người đàn ông hiểu ra, gật đầu một cái, móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa ‘cách’ còng tay đã được mở, bị còng tay chuyên dụng siết chặt nên cổ tay của cô hằn lên vết đỏ, cô đau đến cau mày, đẩy nhanh cái còng lạnh như băng đó ra. Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới thở phào một cái, xao xoa cổ tay của mình. Lông mi rũ xuống, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt cũng như tâm tình của cô lúc này.“Dụ tiểu thư, xuống xe.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại thêm lần nữa, cất dao găm, trực tiếp kéo cô ra ngoài, cô nhỏ… Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh.....Đủ chưa.....Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa.....”Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi!”Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh.....”Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không thể nào thoát khỏi tôi.....Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi.....”Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm rơi vào mộng đẹp.*****Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại còn tiếp xúc thân mật, hàng mi rung động thẹn thùng, sự nhục nhã làm cho cô thiếu chút nữa là ngất lịm, dùng hết sức đẩy khuỷu tay của anh ra khỏi người mình!Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà bị giật mình tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra liếc nhìn cô một cái.Tối hôm qua thật sự là đã uống quá nhiều rượu, quả nhiên là say rượu mất lý trí, tại sao mình lại ở cùng với cô gái này?!“Nam Cung Kình Hiên! Anh.....” Sự khiếp sợ và xấu hổ đã khiến Dụ Thiên Tuyết mất đi chức năng ngôn ngữ, hai mắt ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên, cô thật rất muốn giơ hai tay lên tát vào mặt của mình.“Tôi ở đây.....” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, cơ bắp rắn chắc lộ ra, anh nheo mắt lại quan sát cô, cười nhạo: “Thế nào, cô muốn chia sẻ cảm thụ cùng tôi sao? Tối hôm qua kỹ thuật của tôi thế nào?”Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết vô cùng chua xót, túm drap giường qua bao lấy thân thể của mình, giọng run run tức giận mắng chửi: “Tối hôm qua tôi căn bản không phải ở chỗ này, rõ ràng tôi đang ở viện điều dưỡng! Tên cầm thú đáng chết, ai cho anh chạm vào tôi nữa!!”Nam Cung Kình Hiên “Hừ” lạnh một tiếng, cũng không che đậy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình, ưu nhã đứng dậy: “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tôi còn hứng thú đụng cô, cô chửi thêm một câu tôi liền làm thêm một lần, không tin thì cứ thử coi, hửm?”Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết trợn to nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là người!”Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”“Anh.....” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, làm sao anh có thể như vậy! Là tôi bị cưỡng bức, tôi không phải tự nguyện!”

Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.

Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh.....Đủ chưa.....Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa.....”

Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi!”

Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh.....”

Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không thể nào thoát khỏi tôi.....Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi.....”

Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm rơi vào mộng đẹp.

*****

Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại còn tiếp xúc thân mật, hàng mi rung động thẹn thùng, sự nhục nhã làm cho cô thiếu chút nữa là ngất lịm, dùng hết sức đẩy khuỷu tay của anh ra khỏi người mình!

Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà bị giật mình tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra liếc nhìn cô một cái.

Tối hôm qua thật sự là đã uống quá nhiều rượu, quả nhiên là say rượu mất lý trí, tại sao mình lại ở cùng với cô gái này?!

“Nam Cung Kình Hiên! Anh.....” Sự khiếp sợ và xấu hổ đã khiến Dụ Thiên Tuyết mất đi chức năng ngôn ngữ, hai mắt ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên, cô thật rất muốn giơ hai tay lên tát vào mặt của mình.

“Tôi ở đây.....” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, cơ bắp rắn chắc lộ ra, anh nheo mắt lại quan sát cô, cười nhạo: “Thế nào, cô muốn chia sẻ cảm thụ cùng tôi sao? Tối hôm qua kỹ thuật của tôi thế nào?”

Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết vô cùng chua xót, túm drap giường qua bao lấy thân thể của mình, giọng run run tức giận mắng chửi: “Tối hôm qua tôi căn bản không phải ở chỗ này, rõ ràng tôi đang ở viện điều dưỡng! Tên cầm thú đáng chết, ai cho anh chạm vào tôi nữa!!”

Nam Cung Kình Hiên “Hừ” lạnh một tiếng, cũng không che đậy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình, ưu nhã đứng dậy: “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tôi còn hứng thú đụng cô, cô chửi thêm một câu tôi liền làm thêm một lần, không tin thì cứ thử coi, hửm?”

Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết trợn to nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là người!”

Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”

“Anh.....” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, làm sao anh có thể như vậy! Là tôi bị cưỡng bức, tôi không phải tự nguyện!”

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ ConTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện SắcHai cánh tay đang hung hăng đè ép cô buông lỏng ra, hai người đàn ông bên cạnh cũng bước xuống theo hai bên cửa xe. truyen dang tren ddlequydonDụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, rốt cuộc cả người không còn bị áp bức nữa, chỉ có gương mặt nhỏ nhắn là vẫn tái nhợt, đôi mắt trong suốt cũng sắp rơi nước mắt, quay đầu nhìn chằm chằm người đàn ông kia.Người đàn ông chợt nhíu mày, cũng nhìn cô.“Có thể mở còng tay được không?” Thanh âm của cô đè nén sự run rẩy, gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.Người đàn ông hiểu ra, gật đầu một cái, móc từ trong túi ra một chùm chìa khóa ‘cách’ còng tay đã được mở, bị còng tay chuyên dụng siết chặt nên cổ tay của cô hằn lên vết đỏ, cô đau đến cau mày, đẩy nhanh cái còng lạnh như băng đó ra. Lúc này Dụ Thiên Tuyết mới thở phào một cái, xao xoa cổ tay của mình. Lông mi rũ xuống, không ai có thể nhìn ra vẻ mặt cũng như tâm tình của cô lúc này.“Dụ tiểu thư, xuống xe.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại thêm lần nữa, cất dao găm, trực tiếp kéo cô ra ngoài, cô nhỏ… Khát vọng nồng liệt cuồn cuộn trong lồng ngực, Nam Cung Kình Hiên lại đè ép lên người cô, hôn cho đến khi cô thở không nổi.Dụ Thiên Tuyết thống khổ than nhỏ một tiếng, suy yếu mở đôi mắt ướt nhẹp ra mê mang nhìn anh, lại run rẩy mãnh liệt dời ánh mắt, giọng nói khàn đặc tràn đầy sợ hãi: “Lại là anh.....Đủ chưa.....Nam Cung Kình Hiên, anh khi dễ tôi đủ chưa.....”Nam Cung Kình Hiên dịu dàng nhìn cô, trái tim bị níu chặt lần nữa, ôm chặt thắt lưng của cô để cho cô dán sát với mình hơn, lạnh lùng nói khẽ: “Vĩnh viễn không đủ! Cô loại bỏ cái ý niệm này ra khỏi đầu đi!”Hai hàng mày thanh mảnh của Dụ Thiên Tuyết chậm rãi cau lại, thống khổ và ủy khuất, u buồn nhắm lại đôi mắt như cánh bướm, cô nỉ non: “Rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới thoát khỏi anh.....”Khóe mắt thậm chí đã rơi lệ, Nam Cung Kình Hiên đưa tay bưng lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô hôn khô những giọt nước mắt tủi hờn, đầu lưỡi quét qua hàng mi đang run rẩy, tràn đầy yêu thương: “Cô không thể nào thoát khỏi tôi.....Ngoan ngoãn mà tiếp nhận thôi.....”Hồi lâu sau Dụ Thiên Tuyết rưng rưng ngủ say trong sự triền miên ôn nhu của anh, Nam Cung Kình Hiên cũng đã mệt mỏi buồn ngủ, bởi vì hương vị ngọt ngào của cô mà vô cùng thỏa mãn, ôm cô vào lòng che chở rồi trầm trầm rơi vào mộng đẹp.*****Dụ Thiên Tuyết không cách nào thừa nhận sự thật mình tỉnh dậy trong lòng một người đàn ông, da thịt lại còn tiếp xúc thân mật, hàng mi rung động thẹn thùng, sự nhục nhã làm cho cô thiếu chút nữa là ngất lịm, dùng hết sức đẩy khuỷu tay của anh ra khỏi người mình!Nam Cung Kình Hiên cứ như vậy mà bị giật mình tỉnh giấc, lười biếng mở mắt ra liếc nhìn cô một cái.Tối hôm qua thật sự là đã uống quá nhiều rượu, quả nhiên là say rượu mất lý trí, tại sao mình lại ở cùng với cô gái này?!“Nam Cung Kình Hiên! Anh.....” Sự khiếp sợ và xấu hổ đã khiến Dụ Thiên Tuyết mất đi chức năng ngôn ngữ, hai mắt ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đỏ lên, cô thật rất muốn giơ hai tay lên tát vào mặt của mình.“Tôi ở đây.....” Nam Cung Kình Hiên đứng dậy, cơ bắp rắn chắc lộ ra, anh nheo mắt lại quan sát cô, cười nhạo: “Thế nào, cô muốn chia sẻ cảm thụ cùng tôi sao? Tối hôm qua kỹ thuật của tôi thế nào?”Chóp mũi của Dụ Thiên Tuyết vô cùng chua xót, túm drap giường qua bao lấy thân thể của mình, giọng run run tức giận mắng chửi: “Tối hôm qua tôi căn bản không phải ở chỗ này, rõ ràng tôi đang ở viện điều dưỡng! Tên cầm thú đáng chết, ai cho anh chạm vào tôi nữa!!”Nam Cung Kình Hiên “Hừ” lạnh một tiếng, cũng không che đậy bộ phận trọng yếu trên cơ thể mình, ưu nhã đứng dậy: “Tôi cũng thấy kỳ quái, sao tôi còn hứng thú đụng cô, cô chửi thêm một câu tôi liền làm thêm một lần, không tin thì cứ thử coi, hửm?”Hai mắt của Dụ Thiên Tuyết trợn to nhìn anh, nước mắt rưng rưng: “Nam Cung Kình Hiên, anh không phải là người!”Nam Cung Kình Hiên nhếch môi, hai cánh tay chống hai bên người cô: “Một lần!”“Anh.....” Dụ Thiên Tuyết không nghĩ tới anh làm tới thật, trong lòng lại càng tức giận, cộng thêm cảm giác nhục nhã cô quả thật muốn giết chết anh: “Khốn kiếp, làm sao anh có thể như vậy! Là tôi bị cưỡng bức, tôi không phải tự nguyện!”

Chương 75: Lại muốn không nhịn được nữa rồi