Ngữ điệu của anh, bắt bí một cách chính xác, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm, từng câu mát lạnh, khiến cho người nghe thấy, hưởng thụ giống như một chiêu trí mạng            Chỉ tiếc, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp hưởng thụ thật tốt giọng nói như trời này, thì bị lời trong miệng của người đàn ông này, làm chấn động đến mức đại não ầm ầm vang lên một tiếng, một lát sau, Cảnh Hảo Hảo mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía người đàn ông trước mặt mở miệng giải thích: "Tiên sinh... Ngài hiểu lầm."          Lương Thần đứng ở trước cửa sổ rộng lớn sát đất, sau lưng ánh sao đầy trời trong đêm, vô cùng đẹp.          Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa bình tĩnh, Lương Thần liền ngẩng đầu lên.          Sau đó, âm thanh của Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên dừng lại.          Hóa ra, trên thế giới này, lại có một loại người, lớn lên còn kinh diễm hơn ánh sao đầy trời.          Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo sững sờ trong giây lát này, Lương Thần di chuyển chân dài, từng bước từng bước đi…

Chương 172: Vô tình gặp được [2]

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ YêuTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình        Ngữ điệu của anh, bắt bí một cách chính xác, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm, từng câu mát lạnh, khiến cho người nghe thấy, hưởng thụ giống như một chiêu trí mạng            Chỉ tiếc, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp hưởng thụ thật tốt giọng nói như trời này, thì bị lời trong miệng của người đàn ông này, làm chấn động đến mức đại não ầm ầm vang lên một tiếng, một lát sau, Cảnh Hảo Hảo mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía người đàn ông trước mặt mở miệng giải thích: "Tiên sinh... Ngài hiểu lầm."          Lương Thần đứng ở trước cửa sổ rộng lớn sát đất, sau lưng ánh sao đầy trời trong đêm, vô cùng đẹp.          Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa bình tĩnh, Lương Thần liền ngẩng đầu lên.          Sau đó, âm thanh của Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên dừng lại.          Hóa ra, trên thế giới này, lại có một loại người, lớn lên còn kinh diễm hơn ánh sao đầy trời.          Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo sững sờ trong giây lát này, Lương Thần di chuyển chân dài, từng bước từng bước đi… Trong đầu anh, lặp đi lặp lại đều là những lời Thẩm Lương Niên nói về quá khứ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ đến lúc chính mình để cho người ta điều tra Cảnh Hảo Hảo, mặt trên ghi lại một đoạn nói, ban đầu lúc Cảnh Hảo Hảo đến thành phố Giang Sơn, ở tại căn phòng rách nát ở ngoại thành đông nam.Nơi đó, anh chỉ đi qua một lần, là lúc anh đã có được một mảnh trời đất ở thành phố Giang Sơn, đặt ánh mắt ở vùng ngoại thành, bởi vì ngoại thành phía đông rất nghèo khó, cho nên anh - người từng ở trong thương trường mài dũa một trận như anh, liếc mắt một cái liền biết, nơi đó dễ dàng khai phá, lợi nhuận thật lớn.Cho nên, anh chỉ đi một lần, chính là khảo sát tại hiện trường.Phòng ở nơi đó, đều là nhà trệt, có vài cái vẫn là bùn đất, có cửa còn đóng không chặt, thậm chí có cửa sổ, nhưng thủy tinh đều đã hỏng.Lúc ấy anh đi, thành phố Giang Sơn vừa mới vượt qua mùa mưa, dự báo thời tiết rõ ràng nói là trời nắng, kết quả chưa đến năm phút đồng hồ, đã nổi lên cơn mưa, hơn nữa càng rơi càng lớn, anh ở trong một căn phòng, vừa trốn mưa, vừa cùng người bàn giá thu mua, còn chưa đến mười phút, nóc phòng đều dột mưa.Lúc đó anh đối mặt với  hoàn cảnh bần cùng như vậy, cũng không có cảm giác quá lớn, anh chỉ nghĩ, chính mình dỡ dời, rốt cục có thể để cho người nơi này lĩnh được một khoản tiền cộng thêm một phòng nhỏ, xem như là một chuyện vui.Thật là một chuyện vui, lúc ấy người nơi đó, như là trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi nơi khác.Nhưng mà nay, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo lại có thể ở trong hoàn cảnh không chịu nổi kia hơn hai năm.Căn phòng cô ở kia, chỉ sợ nay đã sớm trở tòa nhà cao vút trong mây, chỉ là không biết, lúc đó cô ở bên trong, có phải cũng có cửa không đóng chặt và cửa sổ bể thủy tinh hay không? Có phải vào lúc trời mưa, phòng ốc dột mưa, xối chăn, ảnh hưởng giấc ngủ hay không?Một cô gái nhỏ mềm mại xinh đẹp như vậy...... làm sao chịu đựng được ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy?Thẩm Lương Niên luôn miệng nói cưới cô làm vợ kia, thấy cô trôi qua bi thảm như vậy, sao sau đó lại còn có thể nhẫn tâm phản bội cô?Đúng vậy...... Sao anh lại để cho Thẩm Lương Niên chạy đi như vậy, anh hẳn là phải hỏi anh ta một câu, lúc anh ta ở trong cơ thể Kiều Ôn Noãn đạt tới cao triều, có nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo từng vì anh ta chịu đau khổ nhiều năm như vậy không?Người đàn ông kia, làm sao xứng có được nhiều quá khứ như vậy với Cảnh Hảo Hảo?Sống nhiều năm như vậy, Lương Thần vẫn tin tưởng vững chắc nam nhi có lệ không dễ rơi, ở trong nháy mắt này, không biết vì sao, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.“Lương tổng? Xin hỏi cần đặt cơm cho ngài không?”Cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký, đánh thức Lương Thần.Lương Thần ngẩng đầu.Thư ký nháy mắt liền ngốc sửng sờ ở cửa, hốc mắt đại BOSS lại có thể đỏ bừng bừng, thậm chí bên trong còn bốc lên một tầng hơi nước.Đại BOSS giống như một vị thần, không gì không làm được, lì lợm, khí phách uy vũ ở trong lòng cô, là đang khóc sao?Nhưng mà, không hổ là thư ký Lương Thần, chỉ trong nháy mắt, cô liền khôi phục bình tĩnh ung dung, hoàn toàn như là không có nhìn ra khác thường của Lương Thần, tiếp tục nhẹ giọng lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa: “Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa? Xin hỏi hiện tại cần đặt cơm cho ngài không?”Lương Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:“Không cần.”Dừng một chút, Lương Thần đứng lên, cầm lấy chìa khóa và di động trên bàn, tiếp tục mở miệng: “Chiều hôm nay hủy bỏ tất cả hành trình của tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Trong đầu anh, lặp đi lặp lại đều là những lời Thẩm Lương Niên nói về quá khứ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ đến lúc chính mình để cho người ta điều tra Cảnh Hảo Hảo, mặt trên ghi lại một đoạn nói, ban đầu lúc Cảnh Hảo Hảo đến thành phố Giang Sơn, ở tại căn phòng rách nát ở ngoại thành đông nam.

Nơi đó, anh chỉ đi qua một lần, là lúc anh đã có được một mảnh trời đất ở thành phố Giang Sơn, đặt ánh mắt ở vùng ngoại thành, bởi vì ngoại thành phía đông rất nghèo khó, cho nên anh - người từng ở trong thương trường mài dũa một trận như anh, liếc mắt một cái liền biết, nơi đó dễ dàng khai phá, lợi nhuận thật lớn.

Cho nên, anh chỉ đi một lần, chính là khảo sát tại hiện trường.

Phòng ở nơi đó, đều là nhà trệt, có vài cái vẫn là bùn đất, có cửa còn đóng không chặt, thậm chí có cửa sổ, nhưng thủy tinh đều đã hỏng.

Lúc ấy anh đi, thành phố Giang Sơn vừa mới vượt qua mùa mưa, dự báo thời tiết rõ ràng nói là trời nắng, kết quả chưa đến năm phút đồng hồ, đã nổi lên cơn mưa, hơn nữa càng rơi càng lớn, anh ở trong một căn phòng, vừa trốn mưa, vừa cùng người bàn giá thu mua, còn chưa đến mười phút, nóc phòng đều dột mưa.

Lúc đó anh đối mặt với  hoàn cảnh bần cùng như vậy, cũng không có cảm giác quá lớn, anh chỉ nghĩ, chính mình dỡ dời, rốt cục có thể để cho người nơi này lĩnh được một khoản tiền cộng thêm một phòng nhỏ, xem như là một chuyện vui.

Thật là một chuyện vui, lúc ấy người nơi đó, như là trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi nơi khác.

Nhưng mà nay, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo lại có thể ở trong hoàn cảnh không chịu nổi kia hơn hai năm.

Căn phòng cô ở kia, chỉ sợ nay đã sớm trở tòa nhà cao vút trong mây, chỉ là không biết, lúc đó cô ở bên trong, có phải cũng có cửa không đóng chặt và cửa sổ bể thủy tinh hay không? Có phải vào lúc trời mưa, phòng ốc dột mưa, xối chăn, ảnh hưởng giấc ngủ hay không?

Một cô gái nhỏ mềm mại xinh đẹp như vậy...... làm sao chịu đựng được ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy?

Thẩm Lương Niên luôn miệng nói cưới cô làm vợ kia, thấy cô trôi qua bi thảm như vậy, sao sau đó lại còn có thể nhẫn tâm phản bội cô?

Đúng vậy...... Sao anh lại để cho Thẩm Lương Niên chạy đi như vậy, anh hẳn là phải hỏi anh ta một câu, lúc anh ta ở trong cơ thể Kiều Ôn Noãn đạt tới cao triều, có nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo từng vì anh ta chịu đau khổ nhiều năm như vậy không?

Người đàn ông kia, làm sao xứng có được nhiều quá khứ như vậy với Cảnh Hảo Hảo?

Sống nhiều năm như vậy, Lương Thần vẫn tin tưởng vững chắc nam nhi có lệ không dễ rơi, ở trong nháy mắt này, không biết vì sao, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.

“Lương tổng? Xin hỏi cần đặt cơm cho ngài không?”

Cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký, đánh thức Lương Thần.

Lương Thần ngẩng đầu.

Thư ký nháy mắt liền ngốc sửng sờ ở cửa, hốc mắt đại BOSS lại có thể đỏ bừng bừng, thậm chí bên trong còn bốc lên một tầng hơi nước.

Đại BOSS giống như một vị thần, không gì không làm được, lì lợm, khí phách uy vũ ở trong lòng cô, là đang khóc sao?

Nhưng mà, không hổ là thư ký Lương Thần, chỉ trong nháy mắt, cô liền khôi phục bình tĩnh ung dung, hoàn toàn như là không có nhìn ra khác thường của Lương Thần, tiếp tục nhẹ giọng lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa: “Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa? Xin hỏi hiện tại cần đặt cơm cho ngài không?”

Lương Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:“Không cần.”

Dừng một chút, Lương Thần đứng lên, cầm lấy chìa khóa và di động trên bàn, tiếp tục mở miệng: “Chiều hôm nay hủy bỏ tất cả hành trình của tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ YêuTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình        Ngữ điệu của anh, bắt bí một cách chính xác, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm, từng câu mát lạnh, khiến cho người nghe thấy, hưởng thụ giống như một chiêu trí mạng            Chỉ tiếc, Cảnh Hảo Hảo còn chưa kịp hưởng thụ thật tốt giọng nói như trời này, thì bị lời trong miệng của người đàn ông này, làm chấn động đến mức đại não ầm ầm vang lên một tiếng, một lát sau, Cảnh Hảo Hảo mới phục hồi tinh thần lại, hướng về phía người đàn ông trước mặt mở miệng giải thích: "Tiên sinh... Ngài hiểu lầm."          Lương Thần đứng ở trước cửa sổ rộng lớn sát đất, sau lưng ánh sao đầy trời trong đêm, vô cùng đẹp.          Giọng nói của Cảnh Hảo Hảo còn chưa bình tĩnh, Lương Thần liền ngẩng đầu lên.          Sau đó, âm thanh của Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên dừng lại.          Hóa ra, trên thế giới này, lại có một loại người, lớn lên còn kinh diễm hơn ánh sao đầy trời.          Ngay lúc Cảnh Hảo Hảo sững sờ trong giây lát này, Lương Thần di chuyển chân dài, từng bước từng bước đi… Trong đầu anh, lặp đi lặp lại đều là những lời Thẩm Lương Niên nói về quá khứ của anh ta và Cảnh Hảo Hảo, anh nghĩ đến lúc chính mình để cho người ta điều tra Cảnh Hảo Hảo, mặt trên ghi lại một đoạn nói, ban đầu lúc Cảnh Hảo Hảo đến thành phố Giang Sơn, ở tại căn phòng rách nát ở ngoại thành đông nam.Nơi đó, anh chỉ đi qua một lần, là lúc anh đã có được một mảnh trời đất ở thành phố Giang Sơn, đặt ánh mắt ở vùng ngoại thành, bởi vì ngoại thành phía đông rất nghèo khó, cho nên anh - người từng ở trong thương trường mài dũa một trận như anh, liếc mắt một cái liền biết, nơi đó dễ dàng khai phá, lợi nhuận thật lớn.Cho nên, anh chỉ đi một lần, chính là khảo sát tại hiện trường.Phòng ở nơi đó, đều là nhà trệt, có vài cái vẫn là bùn đất, có cửa còn đóng không chặt, thậm chí có cửa sổ, nhưng thủy tinh đều đã hỏng.Lúc ấy anh đi, thành phố Giang Sơn vừa mới vượt qua mùa mưa, dự báo thời tiết rõ ràng nói là trời nắng, kết quả chưa đến năm phút đồng hồ, đã nổi lên cơn mưa, hơn nữa càng rơi càng lớn, anh ở trong một căn phòng, vừa trốn mưa, vừa cùng người bàn giá thu mua, còn chưa đến mười phút, nóc phòng đều dột mưa.Lúc đó anh đối mặt với  hoàn cảnh bần cùng như vậy, cũng không có cảm giác quá lớn, anh chỉ nghĩ, chính mình dỡ dời, rốt cục có thể để cho người nơi này lĩnh được một khoản tiền cộng thêm một phòng nhỏ, xem như là một chuyện vui.Thật là một chuyện vui, lúc ấy người nơi đó, như là trúng giải thưởng lớn, vui vẻ rời đi nơi khác.Nhưng mà nay, anh mới biết được, Cảnh Hảo Hảo lại có thể ở trong hoàn cảnh không chịu nổi kia hơn hai năm.Căn phòng cô ở kia, chỉ sợ nay đã sớm trở tòa nhà cao vút trong mây, chỉ là không biết, lúc đó cô ở bên trong, có phải cũng có cửa không đóng chặt và cửa sổ bể thủy tinh hay không? Có phải vào lúc trời mưa, phòng ốc dột mưa, xối chăn, ảnh hưởng giấc ngủ hay không?Một cô gái nhỏ mềm mại xinh đẹp như vậy...... làm sao chịu đựng được ở trong một hoàn cảnh ác liệt như vậy?Thẩm Lương Niên luôn miệng nói cưới cô làm vợ kia, thấy cô trôi qua bi thảm như vậy, sao sau đó lại còn có thể nhẫn tâm phản bội cô?Đúng vậy...... Sao anh lại để cho Thẩm Lương Niên chạy đi như vậy, anh hẳn là phải hỏi anh ta một câu, lúc anh ta ở trong cơ thể Kiều Ôn Noãn đạt tới cao triều, có nghĩ tới Cảnh Hảo Hảo từng vì anh ta chịu đau khổ nhiều năm như vậy không?Người đàn ông kia, làm sao xứng có được nhiều quá khứ như vậy với Cảnh Hảo Hảo?Sống nhiều năm như vậy, Lương Thần vẫn tin tưởng vững chắc nam nhi có lệ không dễ rơi, ở trong nháy mắt này, không biết vì sao, trong nháy mắt liền đỏ hốc mắt.“Lương tổng? Xin hỏi cần đặt cơm cho ngài không?”Cửa phòng làm việc, đột nhiên truyền đến giọng nói ngọt ngào của thư ký, đánh thức Lương Thần.Lương Thần ngẩng đầu.Thư ký nháy mắt liền ngốc sửng sờ ở cửa, hốc mắt đại BOSS lại có thể đỏ bừng bừng, thậm chí bên trong còn bốc lên một tầng hơi nước.Đại BOSS giống như một vị thần, không gì không làm được, lì lợm, khí phách uy vũ ở trong lòng cô, là đang khóc sao?Nhưng mà, không hổ là thư ký Lương Thần, chỉ trong nháy mắt, cô liền khôi phục bình tĩnh ung dung, hoàn toàn như là không có nhìn ra khác thường của Lương Thần, tiếp tục nhẹ giọng lặp lại lời nói vừa rồi lần nữa: “Đã sắp đến giờ dùng cơm trưa? Xin hỏi hiện tại cần đặt cơm cho ngài không?”Lương Thần gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu:“Không cần.”Dừng một chút, Lương Thần đứng lên, cầm lấy chìa khóa và di động trên bàn, tiếp tục mở miệng: “Chiều hôm nay hủy bỏ tất cả hành trình của tôi, tôi muốn đi ra ngoài một chuyến.”

Chương 172: Vô tình gặp được [2]