Tác giả:

Ánh đèn lấp lánh dọc hai bờ hải cảng rực rỡ soi bóng xuống nước, mờ ảo xa xôi, chập chờn như mộng.   Lăng Độ Vũ khẽ khàng thở ra, ngồi xuống bộ sofa ở góc đại sảnh. Ngả mình vào chiếc ghế bành êm ái nhịp nhàng, cảm giác thoải mái thấm dần vào từng dây thần kinh.   Chuyện lạ lùng lúc ban ngày, vẫn còn vương vất quanh hắn.   Lăng Độ Vũ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bọc da xanh, bìa in mấy chữ DIARY thếp vàng, viết theo lối rồng bay phượng múa, chắc người thiết kế đã bỏ không ít tâm tư.   Có điều hứng thú của Lăng Độ Vũ không nằm ở phần thiết kế đó, mà nằm ở nội dung bên trong. Khi hắn phát hiện ra thi thể Tạ giáo sư, thì cuốn sổ này đang được nắm chặt trong bàn tay gầy xác của ông. Trên bìa hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dấu móng tay hằn xuống, bên trong nhất định là có một bí mật kinh nhân, khiến ông ta đến lúc chết vẫn không chịu buông.   Lúc đó Lăng Độ Vũ không dám mạo nhiên nạy những ngón tay của Tạ giáo sư ra.   Trước khi chết, ông ta vận sức nắm quá chặt, khiến cho cơ bắp…

Chương 57: Kết thúc

Lăng Độ VũTác giả: Huỳnh DịTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámÁnh đèn lấp lánh dọc hai bờ hải cảng rực rỡ soi bóng xuống nước, mờ ảo xa xôi, chập chờn như mộng.   Lăng Độ Vũ khẽ khàng thở ra, ngồi xuống bộ sofa ở góc đại sảnh. Ngả mình vào chiếc ghế bành êm ái nhịp nhàng, cảm giác thoải mái thấm dần vào từng dây thần kinh.   Chuyện lạ lùng lúc ban ngày, vẫn còn vương vất quanh hắn.   Lăng Độ Vũ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bọc da xanh, bìa in mấy chữ DIARY thếp vàng, viết theo lối rồng bay phượng múa, chắc người thiết kế đã bỏ không ít tâm tư.   Có điều hứng thú của Lăng Độ Vũ không nằm ở phần thiết kế đó, mà nằm ở nội dung bên trong. Khi hắn phát hiện ra thi thể Tạ giáo sư, thì cuốn sổ này đang được nắm chặt trong bàn tay gầy xác của ông. Trên bìa hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dấu móng tay hằn xuống, bên trong nhất định là có một bí mật kinh nhân, khiến ông ta đến lúc chết vẫn không chịu buông.   Lúc đó Lăng Độ Vũ không dám mạo nhiên nạy những ngón tay của Tạ giáo sư ra.   Trước khi chết, ông ta vận sức nắm quá chặt, khiến cho cơ bắp… Thánh Nữ chỉ tay vào vùng đồi núi trước mặt nói:- Đi qua chỗ này là đến đường quốc lộ Morocco rồi.Lăng Độ Vũ nói:- Cô không thể đi với tôi thêm một đoạn nữa hay sao?Thánh Nữ nhạt giọng nói:- Đi đi! Anh thuộc về thế giới đó! Cũng giống như tôi thuộc về Sahara vậy!Lăng Độ Vũ nhuần nhuyễn điều khiển con lạc đà chạy đi, rồi không hiểu sao lại quay trở lại bên cạnh Thánh Nữ nói:- Cô biết tại sao nó quay lại không?Thánh Nữ nhỏ nhẹ hỏi:- Tại sao?Lăng Độ Vũ nói:- Giả sử một vật thể cứ đi vòng xung quanh một vật thể hình cầu khác, dù vật hình cầu kia có lớn tới đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày vật thể ấy đi hết một vòng, trở lại vị trí xuất phát, đây gọi là một "không gian khép kín". Trong một không gian khép kín, cũng giống như vũ trụ của chúng ta vậy, bất kỳ vật nào dù bay đi đâu, bay theo hướng nào, đều cũng sẽ trở về khởi điểm của chúng, bởi vì vũ trụ của chúng ta cũng là khép kín.Thánh Nữ trầm ngâm hỏi:- Nhưng bên ngoài vũ trụ khép kín ấy là gì chứ?Lăng Độ Vũ mỉm cười, quay đầu lạc đà lại, thúc cương phóng đi như bay.Bụi cát mù mịt bốc lên sau lưng hắn.Tạm biệt!Sa mạc - vùng đất khiến người ta hận - khiến người ta yêu.HẾT-

Lăng Độ VũTác giả: Huỳnh DịTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámÁnh đèn lấp lánh dọc hai bờ hải cảng rực rỡ soi bóng xuống nước, mờ ảo xa xôi, chập chờn như mộng.   Lăng Độ Vũ khẽ khàng thở ra, ngồi xuống bộ sofa ở góc đại sảnh. Ngả mình vào chiếc ghế bành êm ái nhịp nhàng, cảm giác thoải mái thấm dần vào từng dây thần kinh.   Chuyện lạ lùng lúc ban ngày, vẫn còn vương vất quanh hắn.   Lăng Độ Vũ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bọc da xanh, bìa in mấy chữ DIARY thếp vàng, viết theo lối rồng bay phượng múa, chắc người thiết kế đã bỏ không ít tâm tư.   Có điều hứng thú của Lăng Độ Vũ không nằm ở phần thiết kế đó, mà nằm ở nội dung bên trong. Khi hắn phát hiện ra thi thể Tạ giáo sư, thì cuốn sổ này đang được nắm chặt trong bàn tay gầy xác của ông. Trên bìa hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dấu móng tay hằn xuống, bên trong nhất định là có một bí mật kinh nhân, khiến ông ta đến lúc chết vẫn không chịu buông.   Lúc đó Lăng Độ Vũ không dám mạo nhiên nạy những ngón tay của Tạ giáo sư ra.   Trước khi chết, ông ta vận sức nắm quá chặt, khiến cho cơ bắp… Thánh Nữ chỉ tay vào vùng đồi núi trước mặt nói:- Đi qua chỗ này là đến đường quốc lộ Morocco rồi.Lăng Độ Vũ nói:- Cô không thể đi với tôi thêm một đoạn nữa hay sao?Thánh Nữ nhạt giọng nói:- Đi đi! Anh thuộc về thế giới đó! Cũng giống như tôi thuộc về Sahara vậy!Lăng Độ Vũ nhuần nhuyễn điều khiển con lạc đà chạy đi, rồi không hiểu sao lại quay trở lại bên cạnh Thánh Nữ nói:- Cô biết tại sao nó quay lại không?Thánh Nữ nhỏ nhẹ hỏi:- Tại sao?Lăng Độ Vũ nói:- Giả sử một vật thể cứ đi vòng xung quanh một vật thể hình cầu khác, dù vật hình cầu kia có lớn tới đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày vật thể ấy đi hết một vòng, trở lại vị trí xuất phát, đây gọi là một "không gian khép kín". Trong một không gian khép kín, cũng giống như vũ trụ của chúng ta vậy, bất kỳ vật nào dù bay đi đâu, bay theo hướng nào, đều cũng sẽ trở về khởi điểm của chúng, bởi vì vũ trụ của chúng ta cũng là khép kín.Thánh Nữ trầm ngâm hỏi:- Nhưng bên ngoài vũ trụ khép kín ấy là gì chứ?Lăng Độ Vũ mỉm cười, quay đầu lạc đà lại, thúc cương phóng đi như bay.Bụi cát mù mịt bốc lên sau lưng hắn.Tạm biệt!Sa mạc - vùng đất khiến người ta hận - khiến người ta yêu.HẾT-

Lăng Độ VũTác giả: Huỳnh DịTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámÁnh đèn lấp lánh dọc hai bờ hải cảng rực rỡ soi bóng xuống nước, mờ ảo xa xôi, chập chờn như mộng.   Lăng Độ Vũ khẽ khàng thở ra, ngồi xuống bộ sofa ở góc đại sảnh. Ngả mình vào chiếc ghế bành êm ái nhịp nhàng, cảm giác thoải mái thấm dần vào từng dây thần kinh.   Chuyện lạ lùng lúc ban ngày, vẫn còn vương vất quanh hắn.   Lăng Độ Vũ lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ bọc da xanh, bìa in mấy chữ DIARY thếp vàng, viết theo lối rồng bay phượng múa, chắc người thiết kế đã bỏ không ít tâm tư.   Có điều hứng thú của Lăng Độ Vũ không nằm ở phần thiết kế đó, mà nằm ở nội dung bên trong. Khi hắn phát hiện ra thi thể Tạ giáo sư, thì cuốn sổ này đang được nắm chặt trong bàn tay gầy xác của ông. Trên bìa hiện giờ vẫn có thể nhìn thấy lờ mờ dấu móng tay hằn xuống, bên trong nhất định là có một bí mật kinh nhân, khiến ông ta đến lúc chết vẫn không chịu buông.   Lúc đó Lăng Độ Vũ không dám mạo nhiên nạy những ngón tay của Tạ giáo sư ra.   Trước khi chết, ông ta vận sức nắm quá chặt, khiến cho cơ bắp… Thánh Nữ chỉ tay vào vùng đồi núi trước mặt nói:- Đi qua chỗ này là đến đường quốc lộ Morocco rồi.Lăng Độ Vũ nói:- Cô không thể đi với tôi thêm một đoạn nữa hay sao?Thánh Nữ nhạt giọng nói:- Đi đi! Anh thuộc về thế giới đó! Cũng giống như tôi thuộc về Sahara vậy!Lăng Độ Vũ nhuần nhuyễn điều khiển con lạc đà chạy đi, rồi không hiểu sao lại quay trở lại bên cạnh Thánh Nữ nói:- Cô biết tại sao nó quay lại không?Thánh Nữ nhỏ nhẹ hỏi:- Tại sao?Lăng Độ Vũ nói:- Giả sử một vật thể cứ đi vòng xung quanh một vật thể hình cầu khác, dù vật hình cầu kia có lớn tới đâu đi nữa, cuối cùng cũng sẽ có một ngày vật thể ấy đi hết một vòng, trở lại vị trí xuất phát, đây gọi là một "không gian khép kín". Trong một không gian khép kín, cũng giống như vũ trụ của chúng ta vậy, bất kỳ vật nào dù bay đi đâu, bay theo hướng nào, đều cũng sẽ trở về khởi điểm của chúng, bởi vì vũ trụ của chúng ta cũng là khép kín.Thánh Nữ trầm ngâm hỏi:- Nhưng bên ngoài vũ trụ khép kín ấy là gì chứ?Lăng Độ Vũ mỉm cười, quay đầu lạc đà lại, thúc cương phóng đi như bay.Bụi cát mù mịt bốc lên sau lưng hắn.Tạm biệt!Sa mạc - vùng đất khiến người ta hận - khiến người ta yêu.HẾT-

Chương 57: Kết thúc