Khương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến…
Chương 169: 116
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Bả vai Kiều Doãn Yên đột nhiên bị đau, lực đạo của người đàn ông khiến cô phải lui về phía sau 2bước, ngước mắt lên đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cười ra nước mắt.Một chữ cũng không nói, tiếng cười lại giống như một cơn ớn lạnh xuyên thấu vào tâm can anh.Đôi mắt Phó Đình Ngạn gằn lên tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em không yêu tôi?”“Bây giờ hỏi cái này có thú vị không?” Mặt nạ ngụy trang của Kiều Doãn Yên bị xé ra, máu chảy đầmđìa, đau đớn, phần còn lại, quá tàn nhẫn, thẳng thắn trực tiếp nói trước mặt anh: “Yêu hay khôngyêu, tôi đều phải gả đến Phó gia các người.”Sau nhiều năm chung sống, giờ cô mới nói với anh.Là phải gả đến Phó gia nên mới gả cho anh.Ánh mắt Phó Đình Ngạn nhìn cô có chút nặng nề, người chủ động nói chuyện yêu đương thường là tênngu ngốc trong mắt người khác, nguyên nhân chính vì thế, Kiều Doãn Yên mới là người làm tổn thươnganh, giọng điệu càng mang theo hận ý rõ ràng hơn: “Vì cái gì anh cũng muốn tới ép hỏi tôi? Tôi thựcbẩn thỉu phải không? Ai lại muốn là một tờ giấy trắng mình đầy thương tích?”“Ngụy Chấp đã chết, kết quả tôi vẫn phải giải trừ hôn ước với anh trai anh, thật nực cười.”Sớm biết Phó Thời Lễ căn bản không có ý định kết hôn với cô, sớm biết… Nhưng nếu biết thì sao?Kiều Doãn Yên cười khẽ châm chọc ý nghĩ, cô vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ mình, khom lưngcúi đầu nịnh nọt con cháu của những người giàu có, quyền quý đó.Căn phòng mất đi nhiệt độ ấm áp, bàn tay to của Phó Đình Ngạn đang nắm chặt bả vai cô cũng trở nêncứng đờ, ngay cả khi Kiều Doãn Yên không muốn nói, Phó Thời Lễ cũng đã đặt tất cả tài liệu điều tratrước mặt anh.Sự thật thường là thứ khiến người ta khó chấp nhận nhất.Kiều Doãn Yên thẳng lưng nhìn lên đôi mắt đỏ ngầu của anh, tư thái kiêu ngạo vẫn còn đó, đôi môi đỏmọng gằn từng chữ: “Phó Đình Ngạn, lúc trước là anh cam tâm tình nguyện cưới tôi, tôi không ép anhcũng không cưỡng bức anh lên giường với tôi.”Cho nên, đừng trách cô từ trước đến nay chỉ nhìn trúng quyền thế và sự giàu có của Phó gia.Cô không có tình yêu.Luôn muốn bù đắp một chút cho bản thân.*Về Phó Đình Ngạn, hôm sau Khương Từ đã bí mật hỏi Đường Yến Lan.Mọi chuyện tưởng chừng sóng yênbiển lặng, sau khi cô từ Phó Thời Lễ biết được có một người đàn ông tên Ngụy Chấp tồn tại.Sau khitan sở, cô lái xe đến công ty của Phó Thời Lễ đợi anh làm việc xong rồi cùng nhau về nhà.Trong căn phòng to lớn, cửa bị đóng chặt.Khương Từ cởi giày cao gót ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đangngồi ngay ngắn trên ghế ưu nhã lật xem văn kiện, nhất thời không nhịn được tò mò, hỏi anh: “Anh đãsớm thấy bộ mặt thật của Kiều Doãn Yên, sao lại không ngăn cản em trai mình?”“Nam nữ yêu nhau, chính thằng bé nguyện ý nhảy xuống bẫy rập.” Mí mắt Phó Thời Lễ cũng chưa nhấclên, giọng nói không nhanh không chậm, còn ngầm chỉ ra: “Không có cái người tên Ngụy chấp kia, mấynăm nay thằng bé không phải bị lừa đến rất vui vẻ sao?”Phụ nữ thường khác đàn ông, họ dễ xúc động hơn, Khương Từ ôm đầu gối, chống cằm ở bên trên, nói:“Em cảm thấy em trai anh khẳng định càng cần một người phụ nữ yêu cậu ấy thật lòng, nguyện ý sinhcon cho cậu ấy mà không phải giống một người phụ nữ như Kiều Doãn Yên, dùng chính hôn nhân củamình, trả giá đắt để đổi lấy danh tiếng.”“Theo nhu cầu cả thôi.” Phó Thời Lễ chỉ nói cho cô 5 chữ.Thế giới của những người đàn ông trưởng thành thật tàn nhẫn, không có sự khát khao tốt đẹp giốngphụ nữ.Khương Từ nghe xong yên tĩnh một lát, lo cho chính mình nói: “Kiều gia chướng mắt tên côn đồ nhưNgụy Chấp mới gả Kiều Doãn Yên cho anh.Kết quả, Ngụy Chấp gián tiếp mất mạng…… Bây giờ hình như emhiểu ra vì sao Kiều Doãn Yên lại muốn dây dưa với anh không bỏ, cô ấy là sợ sẽ trả thù anh đi.”Trước kia là cô đã hiểu lầm, luôn cảm thấy Kiều Doãn Yên còn tình cảm với Phó Thời Lễ.Bây giờ xem ra, thứ Kiều Doãn Yên dây dưa với Phó Thời Lễ là gì? Cô ấy là sợ bản thân sẽ hận Phógia, lại không thể bỏ thân phận danh viện hào nhoáng của mình nên chỉ có thể dưới lớp mặt nạ dốitrá sống hết ngày này qua ngày khác.Phó gia còn sống 1 ngày, Kiều gia sẽ không sụp đổ.Kiều Doãn Yên sẽ không bao giờ có thể yêu NgụyChấp.Khương Từ nghĩ đến đó, trong lòng chợt cảm khái một câu: “Bây giờ em thấy thật may mắn vì năm đó mẹem… không ném em đến Khương gia, dù xảy ra chuyện gì bà cũng không buông em ra.”Từ Uyển Nghi kiên trì giữ cô bên mình, không quan tâm đau đớn, mệt mỏi, tự nuôi dạy con gái mình.Bằng không Khương Từ khó có thể tưởng tượng cô sẽ lựa chọn như thế nào nếu gặp phải hoàn cảnh giốngKiều Doãn Yên?Phó Thời Lễ nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không sao, em được Khương gia nuôi dưỡng, anhvẫn có thể cưới em về.”Khương Từ tức giận nói: “Chúng ta từ nay không quen biết.”Trên đời này nào có nhiều khả năng có thể và nếu như vậy, cái này giả thiết, chỉ có thể tưởng tượngthôi.Nghĩ vậy, Khương Từ duỗi chân ra, đeo giày vào đi về phía bàn làm việc, một bên hỏi anh: “Mấy giờanh tan làm?”Phó Thời Lễ vươn cánh tay ra ôm cô lên đùi, vòng quay eo thon, giọng nói trầm thấp: “Chờ anh 20phút.”Khương Từ gật đầu nói: “Tuần sau em sẽ ở cùng đoàn phim một thời gian, nếu anh không chăm sóc conđược thì gửi sang nhà mẹ, được không?” Phó Thời Lễ chỉ hỏi: “Bao nhiêu ngày?”“10 ngày.”“Ừ.”*Khương Từ một khi đã bận rộn quay phim là sẽ không màng gia đình.Phó Thời Lễ sớm đã thành thóiquen vợ như vậy.Trong khoảng thời gian này, vừa lúc anh cũng vướng lịch trình đi công tác, hai vợchồng thương lượng một chút liền đưa Tự Bảo đến nhà Đường Yến Lan mà quan hệ hôn nhân của Phó ĐìnhNgạn và Kiều Doãn Yên vẫn đang bế tác nên Phó Ý Kiều cũng bị đưa đến nhà bà nội chăm sóc một thờigian.Hai đứa nhỏ ở cùng nhau có bạn chơi, Khương Từ nhìn cũng rất yên tâm.Tự Bảo nhất thời không ở cùngba mẹ một thời gian nên hầu như ngày nào cậu cũng gọi điện, gửi tin nhắn thoại cho Khương Từ và PhóThời Lễ.Cậu bé nhỏ thỉnh thoảng sẽ tra hỏi.Mỗi ngày khi Khương Từ thức dậy ở Hoành Điếm đều nhận được một tin nhắn thoại của Tự Bảo, sau khibấm vào liền nghe thấy con trai đang hỏi: “Mami, mami đang làm gì vậy?”Đôi môi đỏ của cô nở một nụ cười dịu dàng, sợ con trai chưa đọc được chữ nên cũng gửi tin nhắnthoại cho cậu: “Mami mới vừa dậy.”Tự Bảo mỗi ngày đều dậy rất sớm, tay nhỏ cầm điện thoại của bà nội, lại nói với cô: “Baba cũng vừadậy.”Cậu nhóc như trở thành quản gia, Khương Từ bận nên rất ít khi gọi điện cho Phó Thời Lễ, cô biếtđược hành tung của chồng hầu như đều dựa vào con trai nói.Tự Bảo ngày nào cũng kiểm tra lịch làm việc của ba mẹ rất nghiêm túc, Khương Từ dậy vào phòng tắmrửa mặt lại nghe thấy con trai nói: ”Chị Ý Kiều lúc sáng trốn trong phòng khóc nhè, chị ấy nói rấtnhớ ba mẹ.” Động tác dùng nước lạnh rửa mặt của Khương Từ hơi dừng lại, hôn nhân đổ vỡ, người tổnthương nhất đó là con cái.Điểm này, Khương Từ hiểu được.Trầm mặc hai phút, cô ôn nhu hỏi con trai: “Vậy tiểu bảo bối có khóc nhè không?”Tự Bảo ngoan ngoãn mà nói: “Không có.”Hôn nhân của hai vợ chồng mâu thuẫn, con cái có thể cảm nhận được.Mối quan hệ giữa Khương Từ vàPhó Thời Lễ không có vấn đề gì, bầu không khí được xây dựng ở nhà rất ấm áp, Tự Bảo đương nhiên sẽkhông nhạy cảm với vấn đề này, trong mắt cậu, ba mẹ cậu rất yêu thương nhau và rất yêu mình.Sau khi Khương Từ nói chuyện với con xong, cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ ra ngoài ăn sáng.Cuộc sống của đoàn phim đơn sơ hơn bên ngoài một chút, Khương Từ ăn sạch bát cháo và bánh quẩy,khoảng 8 giờ lại bắt đầu làm việc.Cả buổi sáng cô bận rộn quay phim và đối diễn với các diễn viên.Đến gần trưa mới có thời gian nghỉngơi một chút.Khi cô gọi trợ lý muốn uống nước, tầm mắt cũng tìm thân ảnh Thôi Duyệt Duyệt trênphim trường.“Thôi biên kịch đâu?”Trợ lý nói: “Ở bên cạnh.”Khương Từ cuối cùng vẫn quyết định không chọn Cố Cảnh Châu mà vị Ảnh đế này cũng không liên lạc vớicô, ngược lại tiếp nhận một bộ phim gần như đồng thời bắt đầu quay với đoàn phim của cô, ở ngay bêncạnh.Nghe thấy Thôi Duyệt Duyệt ở bên cạnh, Khương Từ giấu đi đôi mắt nói: “Cô ấy sang đó baonhiêu lần rồi?”“Mỗi ngày đều phải chạy sang mấy lần.” Lúc này, trợ lý mới trầm giọng nói: “Khương đạo, tôi nghenói hình như Thôi biên kịch đang sửa kịch bản cho Cố Cảnh Châu.”Giống như những lời bàn tán này, trợ lý đã ngầm trà trộn nghe ngóng từ lâu, nghe thấy là rõ ngay:”Bộ phim bên cạnh coi trọng chủ yếu là nữ chính, Cố Cảnh Châu rất không hài lòng vì chỉ là vai phụ.Bây giờ ngày nào quay đều là Thôi biên kịch tối hôm trước sửa kịch bản.”Vừa quay phim, vừa thay đổi kịch bản, cái này làm được cũng gọi là thần.Khương Từ chậm rãi uốngnước, nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến trình quay phim của chúng ta thì cứ tùy cô ấy.”Thôi Duyệt Duyệt không ký hợp đồng với cô, cô ấy muốn đi làm thêm, cô cũng không thể ngăn cản côấy.Trợ lý nói hết mới thôi nhưng hai người đều không ngờ Thôi Duyệt Duyệt này vừa đi, đi đến trời tốicũng chưa về.Ban ngày Khương Từ quay xong, buổi tối vẫn còn một số chi tiết trong kịch bản muốn cùng Thôi DuyệtDuyệt bàn bạc sửa chữa.Lúc ăn tối cô gửi cho Thôi Duyệt Duyệt một tin nhắn, kết quả, 1 – 2 tiếngtrôi qua cũng không thấy ai trả lời.Đợi rồi lại đợi, Khương Từ đành phải gọi điện thoại.Ai ngờ không ai trả lời, đến đêm khuya Thôi Duyệt Duyệt mới trở về.Lúc này, Khương Từ đã tắm xong cũng thay quần áo ngủ, một mình bật đèn ngồi ở bàn làm việc chỉnhsửa kịch bản, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại nhìn, đứng dậy đi đến.Cửa mở ra, Thôi Duyệt Duyệt đứng bên ngoài, rất có lỗi: “Rất xin lỗi Khương đạo, điện thoại của tôihết pin.”Khương Từ liếc nhìn cả người cô, thấy không bị sao, cũng không nói gì.“Khương đạo, cô tìm tôi cóchuyện gì sao?”“Kịch bản có một số chỗ cần thảo luận với cô.”“Vậy để tôi quay về thay quần áo, lập tức quay lại.” Thôi Duyệt Duyệt không vào phòng, xấu hổ đứngbên ngoài.Khương Từ nhàn nhạt mở miệng: “Ừ.”Thôi Duyệt Duyệt xoay người đi về phòng mình, bước chân có chút gấp gáp, thẳng đến khi làn váy màuvàng biến mất ở chỗ ngoặt, Khương Từ mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại.Chưa đến mười phút, Thôi Duyệt Duyệt đã gõ cửa.Thay một bộ quần áo ngủ đến, biểu tình có chút mất tự nhiên.Khương Từ chỉ nghĩ cô ấy sợ mình biết chuyện riêng, cũng không phá đám, thức khuya rất dễ buồn ngủnên đứng dậy pha một ly cà phê, hỏi Thôi Duyệt Duyệt: “Uống không?”“Tôi không uống được.” Thôi Duyệt Duyệt theo bản năng buột miệng thốt ra.“Hả?”“Không, không phải…… Ý tôi nói uống cà phê buổi tối sẽ mất ngủ, cho nên không uống được.” ThôiDuyệt Duyệt xấu hổ giải thích.Khương Từ chỉ pha một ly cho mình, sau khi ngồi xuống một lúc liền cảm giác trạng thái đêm nay củaThôi Duyệt Duyệt không ổn.Cô làm nhạt đi vị đắng của cà phê trong miệng hỏi: “Cô không sao chứ?” “A, không sao cả.” Vẻ mặtcủa Thôi Duyệt Duyệt có chút cứng ngắc.Đồng hồ trên bàn làm việc chỉ nhanh hơn một chút, Khương Từ thấy sắc mặt cô tái nhợt, trạng tháicũng không tốt lắm nên không tiếp tục nói chuyện nữa, nói với cô: “Đêm nay đến đây thôi, có việc gìthì xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới đến làm việc.”Ngón tay của Thôi Duyệt Duyệt không tiếng động siết chặt vạt áo, lắc đầu: “Khương đạo, để tôi ngủmột đêm là không có việc gì, xin lỗi.”Khương Từ hành sự dù không phải rất nghiêm khắc nhưng cũng có nguyên tắc, cô nhắc nhở một câu:“Không có lần sau.”Thôi Duyệt Duyệt hiểu, cũng biết trạng thái của cô ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ quay phim, lúngtúng xin lỗi hai lần, mới rời khỏi phòng.Đêm khuya bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, Khương Từ lại đi pha một ly cà phê, ngồi vào bàn làm việc,ánh sáng của đèn bàn phản chiến thân ảnh mơ hồ trước bức tường.Cô cụp mắt, lông mi mịn màng hơirun rẩy, một mình bận rộn đến nửa đêm.Sáng hôm sau, Khương Từ dậy muộn hơn bình thường 40 phút.Đêm qua cô thức khuya, chuông báo thứcreo, đầu óc choáng váng.Có thể là do uống quá nhiều cà phê.Khương Từ vào phòng vệ sinh rửa mặt, năm sáu phút sau mới ra khỏi phòng.Sáng nay cô bận, may còn có phó đạo diễn.Khương Từ đến muộn thật ra cũng không sao, vừa đi ra đã nhìn thấy Thôi Duyệt Duyệt tích cực hỗ trợtrên phim trường, cô đi pha một tách trà để nâng cao tinh thần, đầu ngón tay xoa xoa ấn đường khôngbỏ.“Khương đạo, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.” Trợ lý đi đến, thấy khí sắc của cô có vẻ không tốtlắm.Khương Từ thức đêm không ăn uống gì, uống chút nước đã thấy no rồi.Cô thuộc tuýp người một khi đãbận rộn công việc thì ăn cơm cũng cảm thấy mệt người, cơm trưa cũng ăn rất ít.Sau khi trả lời điện thoại, giọng nói trầm thấp và dễ nghe của người đàn ông truyền đến: “Trợ lýcủa em nói, cả ngày hôm nay em chưa ăn gì?”Khương Từ không ngờ rằng người bên cạnh mình sẽ đi mật báo, quay lại nhìn nữ trợ lý đang cười vớimọi người, nhấp môi nói: “Anh mua người của em từ khi nào?”Phó Thời Lễ cũng nói với cô: “Em có muốn ăn gì không? Anh nhờ trợ lý mang cho em.”Khương Từ suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ đến.Có lẽ là do tối hôm qua cô thức đêm đến 3, 4 giờ nên hơi mệt, cô nói đùa: “Khả năng đã già, thứcđêm một hôm cơ thể liền suy sụp, buổi tối em ngủ bù là không sao.”“Không ăn sao?”“Không muốn ăn gì cả, đồ ăn nhiều dầu mỡ ăn không vô, quá nhạt lại không ngon miệng.” Khương Từ mơhồ cảm thấy anh đang tức giận, liền dỗ dành nói: “Buổi tối em nhất định sẽ ăn một bữa cơm no.”Tuy rằng cách điện thoại không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của Phó Thời Lễ nhưng lại cóthể tưởng tượng anh đang cau mày.Khương Từ muốn nói điều gì đó, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, côhơi nhíu mày, nói với Phó Thời Lễ: ”Nói đến đây thôi tối em sẽ gọi điện cho anh.”Phó Thời Lễ chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng tút tút tút bên kia cúp máy.Thái độ có lệ này thực sự khiến người đàn ông cau mày.Mà Khương Từ không có thời gian suy nghĩ Phó Thời Lễ sẽ nghĩ gì, cô ngạc nhiên khi thấy Lý Diệp Naxuất hiện ở phim trường, đi đến.Lý Diệp Na cầm điện thoại, tầm mắt cũng thấy cô, đơn giản cũng không đi tìm người khác hỏi, sau khiđến gần Khương Từ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thôi Duyệt Duyệt đang ở đâu?”.
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Bả vai Kiều Doãn Yên đột nhiên bị đau, lực đạo của người đàn ông khiến cô phải lui về phía sau 2bước, ngước mắt lên đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cười ra nước mắt.Một chữ cũng không nói, tiếng cười lại giống như một cơn ớn lạnh xuyên thấu vào tâm can anh.Đôi mắt Phó Đình Ngạn gằn lên tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em không yêu tôi?”“Bây giờ hỏi cái này có thú vị không?” Mặt nạ ngụy trang của Kiều Doãn Yên bị xé ra, máu chảy đầmđìa, đau đớn, phần còn lại, quá tàn nhẫn, thẳng thắn trực tiếp nói trước mặt anh: “Yêu hay khôngyêu, tôi đều phải gả đến Phó gia các người.”Sau nhiều năm chung sống, giờ cô mới nói với anh.Là phải gả đến Phó gia nên mới gả cho anh.Ánh mắt Phó Đình Ngạn nhìn cô có chút nặng nề, người chủ động nói chuyện yêu đương thường là tênngu ngốc trong mắt người khác, nguyên nhân chính vì thế, Kiều Doãn Yên mới là người làm tổn thươnganh, giọng điệu càng mang theo hận ý rõ ràng hơn: “Vì cái gì anh cũng muốn tới ép hỏi tôi? Tôi thựcbẩn thỉu phải không? Ai lại muốn là một tờ giấy trắng mình đầy thương tích?”“Ngụy Chấp đã chết, kết quả tôi vẫn phải giải trừ hôn ước với anh trai anh, thật nực cười.”Sớm biết Phó Thời Lễ căn bản không có ý định kết hôn với cô, sớm biết… Nhưng nếu biết thì sao?Kiều Doãn Yên cười khẽ châm chọc ý nghĩ, cô vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ mình, khom lưngcúi đầu nịnh nọt con cháu của những người giàu có, quyền quý đó.Căn phòng mất đi nhiệt độ ấm áp, bàn tay to của Phó Đình Ngạn đang nắm chặt bả vai cô cũng trở nêncứng đờ, ngay cả khi Kiều Doãn Yên không muốn nói, Phó Thời Lễ cũng đã đặt tất cả tài liệu điều tratrước mặt anh.Sự thật thường là thứ khiến người ta khó chấp nhận nhất.Kiều Doãn Yên thẳng lưng nhìn lên đôi mắt đỏ ngầu của anh, tư thái kiêu ngạo vẫn còn đó, đôi môi đỏmọng gằn từng chữ: “Phó Đình Ngạn, lúc trước là anh cam tâm tình nguyện cưới tôi, tôi không ép anhcũng không cưỡng bức anh lên giường với tôi.”Cho nên, đừng trách cô từ trước đến nay chỉ nhìn trúng quyền thế và sự giàu có của Phó gia.Cô không có tình yêu.Luôn muốn bù đắp một chút cho bản thân.*Về Phó Đình Ngạn, hôm sau Khương Từ đã bí mật hỏi Đường Yến Lan.Mọi chuyện tưởng chừng sóng yênbiển lặng, sau khi cô từ Phó Thời Lễ biết được có một người đàn ông tên Ngụy Chấp tồn tại.Sau khitan sở, cô lái xe đến công ty của Phó Thời Lễ đợi anh làm việc xong rồi cùng nhau về nhà.Trong căn phòng to lớn, cửa bị đóng chặt.Khương Từ cởi giày cao gót ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đangngồi ngay ngắn trên ghế ưu nhã lật xem văn kiện, nhất thời không nhịn được tò mò, hỏi anh: “Anh đãsớm thấy bộ mặt thật của Kiều Doãn Yên, sao lại không ngăn cản em trai mình?”“Nam nữ yêu nhau, chính thằng bé nguyện ý nhảy xuống bẫy rập.” Mí mắt Phó Thời Lễ cũng chưa nhấclên, giọng nói không nhanh không chậm, còn ngầm chỉ ra: “Không có cái người tên Ngụy chấp kia, mấynăm nay thằng bé không phải bị lừa đến rất vui vẻ sao?”Phụ nữ thường khác đàn ông, họ dễ xúc động hơn, Khương Từ ôm đầu gối, chống cằm ở bên trên, nói:“Em cảm thấy em trai anh khẳng định càng cần một người phụ nữ yêu cậu ấy thật lòng, nguyện ý sinhcon cho cậu ấy mà không phải giống một người phụ nữ như Kiều Doãn Yên, dùng chính hôn nhân củamình, trả giá đắt để đổi lấy danh tiếng.”“Theo nhu cầu cả thôi.” Phó Thời Lễ chỉ nói cho cô 5 chữ.Thế giới của những người đàn ông trưởng thành thật tàn nhẫn, không có sự khát khao tốt đẹp giốngphụ nữ.Khương Từ nghe xong yên tĩnh một lát, lo cho chính mình nói: “Kiều gia chướng mắt tên côn đồ nhưNgụy Chấp mới gả Kiều Doãn Yên cho anh.Kết quả, Ngụy Chấp gián tiếp mất mạng…… Bây giờ hình như emhiểu ra vì sao Kiều Doãn Yên lại muốn dây dưa với anh không bỏ, cô ấy là sợ sẽ trả thù anh đi.”Trước kia là cô đã hiểu lầm, luôn cảm thấy Kiều Doãn Yên còn tình cảm với Phó Thời Lễ.Bây giờ xem ra, thứ Kiều Doãn Yên dây dưa với Phó Thời Lễ là gì? Cô ấy là sợ bản thân sẽ hận Phógia, lại không thể bỏ thân phận danh viện hào nhoáng của mình nên chỉ có thể dưới lớp mặt nạ dốitrá sống hết ngày này qua ngày khác.Phó gia còn sống 1 ngày, Kiều gia sẽ không sụp đổ.Kiều Doãn Yên sẽ không bao giờ có thể yêu NgụyChấp.Khương Từ nghĩ đến đó, trong lòng chợt cảm khái một câu: “Bây giờ em thấy thật may mắn vì năm đó mẹem… không ném em đến Khương gia, dù xảy ra chuyện gì bà cũng không buông em ra.”Từ Uyển Nghi kiên trì giữ cô bên mình, không quan tâm đau đớn, mệt mỏi, tự nuôi dạy con gái mình.Bằng không Khương Từ khó có thể tưởng tượng cô sẽ lựa chọn như thế nào nếu gặp phải hoàn cảnh giốngKiều Doãn Yên?Phó Thời Lễ nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không sao, em được Khương gia nuôi dưỡng, anhvẫn có thể cưới em về.”Khương Từ tức giận nói: “Chúng ta từ nay không quen biết.”Trên đời này nào có nhiều khả năng có thể và nếu như vậy, cái này giả thiết, chỉ có thể tưởng tượngthôi.Nghĩ vậy, Khương Từ duỗi chân ra, đeo giày vào đi về phía bàn làm việc, một bên hỏi anh: “Mấy giờanh tan làm?”Phó Thời Lễ vươn cánh tay ra ôm cô lên đùi, vòng quay eo thon, giọng nói trầm thấp: “Chờ anh 20phút.”Khương Từ gật đầu nói: “Tuần sau em sẽ ở cùng đoàn phim một thời gian, nếu anh không chăm sóc conđược thì gửi sang nhà mẹ, được không?” Phó Thời Lễ chỉ hỏi: “Bao nhiêu ngày?”“10 ngày.”“Ừ.”*Khương Từ một khi đã bận rộn quay phim là sẽ không màng gia đình.Phó Thời Lễ sớm đã thành thóiquen vợ như vậy.Trong khoảng thời gian này, vừa lúc anh cũng vướng lịch trình đi công tác, hai vợchồng thương lượng một chút liền đưa Tự Bảo đến nhà Đường Yến Lan mà quan hệ hôn nhân của Phó ĐìnhNgạn và Kiều Doãn Yên vẫn đang bế tác nên Phó Ý Kiều cũng bị đưa đến nhà bà nội chăm sóc một thờigian.Hai đứa nhỏ ở cùng nhau có bạn chơi, Khương Từ nhìn cũng rất yên tâm.Tự Bảo nhất thời không ở cùngba mẹ một thời gian nên hầu như ngày nào cậu cũng gọi điện, gửi tin nhắn thoại cho Khương Từ và PhóThời Lễ.Cậu bé nhỏ thỉnh thoảng sẽ tra hỏi.Mỗi ngày khi Khương Từ thức dậy ở Hoành Điếm đều nhận được một tin nhắn thoại của Tự Bảo, sau khibấm vào liền nghe thấy con trai đang hỏi: “Mami, mami đang làm gì vậy?”Đôi môi đỏ của cô nở một nụ cười dịu dàng, sợ con trai chưa đọc được chữ nên cũng gửi tin nhắnthoại cho cậu: “Mami mới vừa dậy.”Tự Bảo mỗi ngày đều dậy rất sớm, tay nhỏ cầm điện thoại của bà nội, lại nói với cô: “Baba cũng vừadậy.”Cậu nhóc như trở thành quản gia, Khương Từ bận nên rất ít khi gọi điện cho Phó Thời Lễ, cô biếtđược hành tung của chồng hầu như đều dựa vào con trai nói.Tự Bảo ngày nào cũng kiểm tra lịch làm việc của ba mẹ rất nghiêm túc, Khương Từ dậy vào phòng tắmrửa mặt lại nghe thấy con trai nói: ”Chị Ý Kiều lúc sáng trốn trong phòng khóc nhè, chị ấy nói rấtnhớ ba mẹ.” Động tác dùng nước lạnh rửa mặt của Khương Từ hơi dừng lại, hôn nhân đổ vỡ, người tổnthương nhất đó là con cái.Điểm này, Khương Từ hiểu được.Trầm mặc hai phút, cô ôn nhu hỏi con trai: “Vậy tiểu bảo bối có khóc nhè không?”Tự Bảo ngoan ngoãn mà nói: “Không có.”Hôn nhân của hai vợ chồng mâu thuẫn, con cái có thể cảm nhận được.Mối quan hệ giữa Khương Từ vàPhó Thời Lễ không có vấn đề gì, bầu không khí được xây dựng ở nhà rất ấm áp, Tự Bảo đương nhiên sẽkhông nhạy cảm với vấn đề này, trong mắt cậu, ba mẹ cậu rất yêu thương nhau và rất yêu mình.Sau khi Khương Từ nói chuyện với con xong, cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ ra ngoài ăn sáng.Cuộc sống của đoàn phim đơn sơ hơn bên ngoài một chút, Khương Từ ăn sạch bát cháo và bánh quẩy,khoảng 8 giờ lại bắt đầu làm việc.Cả buổi sáng cô bận rộn quay phim và đối diễn với các diễn viên.Đến gần trưa mới có thời gian nghỉngơi một chút.Khi cô gọi trợ lý muốn uống nước, tầm mắt cũng tìm thân ảnh Thôi Duyệt Duyệt trênphim trường.“Thôi biên kịch đâu?”Trợ lý nói: “Ở bên cạnh.”Khương Từ cuối cùng vẫn quyết định không chọn Cố Cảnh Châu mà vị Ảnh đế này cũng không liên lạc vớicô, ngược lại tiếp nhận một bộ phim gần như đồng thời bắt đầu quay với đoàn phim của cô, ở ngay bêncạnh.Nghe thấy Thôi Duyệt Duyệt ở bên cạnh, Khương Từ giấu đi đôi mắt nói: “Cô ấy sang đó baonhiêu lần rồi?”“Mỗi ngày đều phải chạy sang mấy lần.” Lúc này, trợ lý mới trầm giọng nói: “Khương đạo, tôi nghenói hình như Thôi biên kịch đang sửa kịch bản cho Cố Cảnh Châu.”Giống như những lời bàn tán này, trợ lý đã ngầm trà trộn nghe ngóng từ lâu, nghe thấy là rõ ngay:”Bộ phim bên cạnh coi trọng chủ yếu là nữ chính, Cố Cảnh Châu rất không hài lòng vì chỉ là vai phụ.Bây giờ ngày nào quay đều là Thôi biên kịch tối hôm trước sửa kịch bản.”Vừa quay phim, vừa thay đổi kịch bản, cái này làm được cũng gọi là thần.Khương Từ chậm rãi uốngnước, nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến trình quay phim của chúng ta thì cứ tùy cô ấy.”Thôi Duyệt Duyệt không ký hợp đồng với cô, cô ấy muốn đi làm thêm, cô cũng không thể ngăn cản côấy.Trợ lý nói hết mới thôi nhưng hai người đều không ngờ Thôi Duyệt Duyệt này vừa đi, đi đến trời tốicũng chưa về.Ban ngày Khương Từ quay xong, buổi tối vẫn còn một số chi tiết trong kịch bản muốn cùng Thôi DuyệtDuyệt bàn bạc sửa chữa.Lúc ăn tối cô gửi cho Thôi Duyệt Duyệt một tin nhắn, kết quả, 1 – 2 tiếngtrôi qua cũng không thấy ai trả lời.Đợi rồi lại đợi, Khương Từ đành phải gọi điện thoại.Ai ngờ không ai trả lời, đến đêm khuya Thôi Duyệt Duyệt mới trở về.Lúc này, Khương Từ đã tắm xong cũng thay quần áo ngủ, một mình bật đèn ngồi ở bàn làm việc chỉnhsửa kịch bản, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại nhìn, đứng dậy đi đến.Cửa mở ra, Thôi Duyệt Duyệt đứng bên ngoài, rất có lỗi: “Rất xin lỗi Khương đạo, điện thoại của tôihết pin.”Khương Từ liếc nhìn cả người cô, thấy không bị sao, cũng không nói gì.“Khương đạo, cô tìm tôi cóchuyện gì sao?”“Kịch bản có một số chỗ cần thảo luận với cô.”“Vậy để tôi quay về thay quần áo, lập tức quay lại.” Thôi Duyệt Duyệt không vào phòng, xấu hổ đứngbên ngoài.Khương Từ nhàn nhạt mở miệng: “Ừ.”Thôi Duyệt Duyệt xoay người đi về phòng mình, bước chân có chút gấp gáp, thẳng đến khi làn váy màuvàng biến mất ở chỗ ngoặt, Khương Từ mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại.Chưa đến mười phút, Thôi Duyệt Duyệt đã gõ cửa.Thay một bộ quần áo ngủ đến, biểu tình có chút mất tự nhiên.Khương Từ chỉ nghĩ cô ấy sợ mình biết chuyện riêng, cũng không phá đám, thức khuya rất dễ buồn ngủnên đứng dậy pha một ly cà phê, hỏi Thôi Duyệt Duyệt: “Uống không?”“Tôi không uống được.” Thôi Duyệt Duyệt theo bản năng buột miệng thốt ra.“Hả?”“Không, không phải…… Ý tôi nói uống cà phê buổi tối sẽ mất ngủ, cho nên không uống được.” ThôiDuyệt Duyệt xấu hổ giải thích.Khương Từ chỉ pha một ly cho mình, sau khi ngồi xuống một lúc liền cảm giác trạng thái đêm nay củaThôi Duyệt Duyệt không ổn.Cô làm nhạt đi vị đắng của cà phê trong miệng hỏi: “Cô không sao chứ?” “A, không sao cả.” Vẻ mặtcủa Thôi Duyệt Duyệt có chút cứng ngắc.Đồng hồ trên bàn làm việc chỉ nhanh hơn một chút, Khương Từ thấy sắc mặt cô tái nhợt, trạng tháicũng không tốt lắm nên không tiếp tục nói chuyện nữa, nói với cô: “Đêm nay đến đây thôi, có việc gìthì xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới đến làm việc.”Ngón tay của Thôi Duyệt Duyệt không tiếng động siết chặt vạt áo, lắc đầu: “Khương đạo, để tôi ngủmột đêm là không có việc gì, xin lỗi.”Khương Từ hành sự dù không phải rất nghiêm khắc nhưng cũng có nguyên tắc, cô nhắc nhở một câu:“Không có lần sau.”Thôi Duyệt Duyệt hiểu, cũng biết trạng thái của cô ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ quay phim, lúngtúng xin lỗi hai lần, mới rời khỏi phòng.Đêm khuya bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, Khương Từ lại đi pha một ly cà phê, ngồi vào bàn làm việc,ánh sáng của đèn bàn phản chiến thân ảnh mơ hồ trước bức tường.Cô cụp mắt, lông mi mịn màng hơirun rẩy, một mình bận rộn đến nửa đêm.Sáng hôm sau, Khương Từ dậy muộn hơn bình thường 40 phút.Đêm qua cô thức khuya, chuông báo thứcreo, đầu óc choáng váng.Có thể là do uống quá nhiều cà phê.Khương Từ vào phòng vệ sinh rửa mặt, năm sáu phút sau mới ra khỏi phòng.Sáng nay cô bận, may còn có phó đạo diễn.Khương Từ đến muộn thật ra cũng không sao, vừa đi ra đã nhìn thấy Thôi Duyệt Duyệt tích cực hỗ trợtrên phim trường, cô đi pha một tách trà để nâng cao tinh thần, đầu ngón tay xoa xoa ấn đường khôngbỏ.“Khương đạo, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.” Trợ lý đi đến, thấy khí sắc của cô có vẻ không tốtlắm.Khương Từ thức đêm không ăn uống gì, uống chút nước đã thấy no rồi.Cô thuộc tuýp người một khi đãbận rộn công việc thì ăn cơm cũng cảm thấy mệt người, cơm trưa cũng ăn rất ít.Sau khi trả lời điện thoại, giọng nói trầm thấp và dễ nghe của người đàn ông truyền đến: “Trợ lýcủa em nói, cả ngày hôm nay em chưa ăn gì?”Khương Từ không ngờ rằng người bên cạnh mình sẽ đi mật báo, quay lại nhìn nữ trợ lý đang cười vớimọi người, nhấp môi nói: “Anh mua người của em từ khi nào?”Phó Thời Lễ cũng nói với cô: “Em có muốn ăn gì không? Anh nhờ trợ lý mang cho em.”Khương Từ suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ đến.Có lẽ là do tối hôm qua cô thức đêm đến 3, 4 giờ nên hơi mệt, cô nói đùa: “Khả năng đã già, thứcđêm một hôm cơ thể liền suy sụp, buổi tối em ngủ bù là không sao.”“Không ăn sao?”“Không muốn ăn gì cả, đồ ăn nhiều dầu mỡ ăn không vô, quá nhạt lại không ngon miệng.” Khương Từ mơhồ cảm thấy anh đang tức giận, liền dỗ dành nói: “Buổi tối em nhất định sẽ ăn một bữa cơm no.”Tuy rằng cách điện thoại không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của Phó Thời Lễ nhưng lại cóthể tưởng tượng anh đang cau mày.Khương Từ muốn nói điều gì đó, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, côhơi nhíu mày, nói với Phó Thời Lễ: ”Nói đến đây thôi tối em sẽ gọi điện cho anh.”Phó Thời Lễ chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng tút tút tút bên kia cúp máy.Thái độ có lệ này thực sự khiến người đàn ông cau mày.Mà Khương Từ không có thời gian suy nghĩ Phó Thời Lễ sẽ nghĩ gì, cô ngạc nhiên khi thấy Lý Diệp Naxuất hiện ở phim trường, đi đến.Lý Diệp Na cầm điện thoại, tầm mắt cũng thấy cô, đơn giản cũng không đi tìm người khác hỏi, sau khiđến gần Khương Từ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thôi Duyệt Duyệt đang ở đâu?”.
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Bả vai Kiều Doãn Yên đột nhiên bị đau, lực đạo của người đàn ông khiến cô phải lui về phía sau 2bước, ngước mắt lên đối mặt với đôi mắt đen sâu không thấy đáy của anh, cười ra nước mắt.Một chữ cũng không nói, tiếng cười lại giống như một cơn ớn lạnh xuyên thấu vào tâm can anh.Đôi mắt Phó Đình Ngạn gằn lên tia máu, gắt gao nhìn chằm chằm cô: “Em không yêu tôi?”“Bây giờ hỏi cái này có thú vị không?” Mặt nạ ngụy trang của Kiều Doãn Yên bị xé ra, máu chảy đầmđìa, đau đớn, phần còn lại, quá tàn nhẫn, thẳng thắn trực tiếp nói trước mặt anh: “Yêu hay khôngyêu, tôi đều phải gả đến Phó gia các người.”Sau nhiều năm chung sống, giờ cô mới nói với anh.Là phải gả đến Phó gia nên mới gả cho anh.Ánh mắt Phó Đình Ngạn nhìn cô có chút nặng nề, người chủ động nói chuyện yêu đương thường là tênngu ngốc trong mắt người khác, nguyên nhân chính vì thế, Kiều Doãn Yên mới là người làm tổn thươnganh, giọng điệu càng mang theo hận ý rõ ràng hơn: “Vì cái gì anh cũng muốn tới ép hỏi tôi? Tôi thựcbẩn thỉu phải không? Ai lại muốn là một tờ giấy trắng mình đầy thương tích?”“Ngụy Chấp đã chết, kết quả tôi vẫn phải giải trừ hôn ước với anh trai anh, thật nực cười.”Sớm biết Phó Thời Lễ căn bản không có ý định kết hôn với cô, sớm biết… Nhưng nếu biết thì sao?Kiều Doãn Yên cười khẽ châm chọc ý nghĩ, cô vẫn phải nghe theo sự sắp đặt của mẹ mình, khom lưngcúi đầu nịnh nọt con cháu của những người giàu có, quyền quý đó.Căn phòng mất đi nhiệt độ ấm áp, bàn tay to của Phó Đình Ngạn đang nắm chặt bả vai cô cũng trở nêncứng đờ, ngay cả khi Kiều Doãn Yên không muốn nói, Phó Thời Lễ cũng đã đặt tất cả tài liệu điều tratrước mặt anh.Sự thật thường là thứ khiến người ta khó chấp nhận nhất.Kiều Doãn Yên thẳng lưng nhìn lên đôi mắt đỏ ngầu của anh, tư thái kiêu ngạo vẫn còn đó, đôi môi đỏmọng gằn từng chữ: “Phó Đình Ngạn, lúc trước là anh cam tâm tình nguyện cưới tôi, tôi không ép anhcũng không cưỡng bức anh lên giường với tôi.”Cho nên, đừng trách cô từ trước đến nay chỉ nhìn trúng quyền thế và sự giàu có của Phó gia.Cô không có tình yêu.Luôn muốn bù đắp một chút cho bản thân.*Về Phó Đình Ngạn, hôm sau Khương Từ đã bí mật hỏi Đường Yến Lan.Mọi chuyện tưởng chừng sóng yênbiển lặng, sau khi cô từ Phó Thời Lễ biết được có một người đàn ông tên Ngụy Chấp tồn tại.Sau khitan sở, cô lái xe đến công ty của Phó Thời Lễ đợi anh làm việc xong rồi cùng nhau về nhà.Trong căn phòng to lớn, cửa bị đóng chặt.Khương Từ cởi giày cao gót ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đangngồi ngay ngắn trên ghế ưu nhã lật xem văn kiện, nhất thời không nhịn được tò mò, hỏi anh: “Anh đãsớm thấy bộ mặt thật của Kiều Doãn Yên, sao lại không ngăn cản em trai mình?”“Nam nữ yêu nhau, chính thằng bé nguyện ý nhảy xuống bẫy rập.” Mí mắt Phó Thời Lễ cũng chưa nhấclên, giọng nói không nhanh không chậm, còn ngầm chỉ ra: “Không có cái người tên Ngụy chấp kia, mấynăm nay thằng bé không phải bị lừa đến rất vui vẻ sao?”Phụ nữ thường khác đàn ông, họ dễ xúc động hơn, Khương Từ ôm đầu gối, chống cằm ở bên trên, nói:“Em cảm thấy em trai anh khẳng định càng cần một người phụ nữ yêu cậu ấy thật lòng, nguyện ý sinhcon cho cậu ấy mà không phải giống một người phụ nữ như Kiều Doãn Yên, dùng chính hôn nhân củamình, trả giá đắt để đổi lấy danh tiếng.”“Theo nhu cầu cả thôi.” Phó Thời Lễ chỉ nói cho cô 5 chữ.Thế giới của những người đàn ông trưởng thành thật tàn nhẫn, không có sự khát khao tốt đẹp giốngphụ nữ.Khương Từ nghe xong yên tĩnh một lát, lo cho chính mình nói: “Kiều gia chướng mắt tên côn đồ nhưNgụy Chấp mới gả Kiều Doãn Yên cho anh.Kết quả, Ngụy Chấp gián tiếp mất mạng…… Bây giờ hình như emhiểu ra vì sao Kiều Doãn Yên lại muốn dây dưa với anh không bỏ, cô ấy là sợ sẽ trả thù anh đi.”Trước kia là cô đã hiểu lầm, luôn cảm thấy Kiều Doãn Yên còn tình cảm với Phó Thời Lễ.Bây giờ xem ra, thứ Kiều Doãn Yên dây dưa với Phó Thời Lễ là gì? Cô ấy là sợ bản thân sẽ hận Phógia, lại không thể bỏ thân phận danh viện hào nhoáng của mình nên chỉ có thể dưới lớp mặt nạ dốitrá sống hết ngày này qua ngày khác.Phó gia còn sống 1 ngày, Kiều gia sẽ không sụp đổ.Kiều Doãn Yên sẽ không bao giờ có thể yêu NgụyChấp.Khương Từ nghĩ đến đó, trong lòng chợt cảm khái một câu: “Bây giờ em thấy thật may mắn vì năm đó mẹem… không ném em đến Khương gia, dù xảy ra chuyện gì bà cũng không buông em ra.”Từ Uyển Nghi kiên trì giữ cô bên mình, không quan tâm đau đớn, mệt mỏi, tự nuôi dạy con gái mình.Bằng không Khương Từ khó có thể tưởng tượng cô sẽ lựa chọn như thế nào nếu gặp phải hoàn cảnh giốngKiều Doãn Yên?Phó Thời Lễ nhìn cô một cái, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không sao, em được Khương gia nuôi dưỡng, anhvẫn có thể cưới em về.”Khương Từ tức giận nói: “Chúng ta từ nay không quen biết.”Trên đời này nào có nhiều khả năng có thể và nếu như vậy, cái này giả thiết, chỉ có thể tưởng tượngthôi.Nghĩ vậy, Khương Từ duỗi chân ra, đeo giày vào đi về phía bàn làm việc, một bên hỏi anh: “Mấy giờanh tan làm?”Phó Thời Lễ vươn cánh tay ra ôm cô lên đùi, vòng quay eo thon, giọng nói trầm thấp: “Chờ anh 20phút.”Khương Từ gật đầu nói: “Tuần sau em sẽ ở cùng đoàn phim một thời gian, nếu anh không chăm sóc conđược thì gửi sang nhà mẹ, được không?” Phó Thời Lễ chỉ hỏi: “Bao nhiêu ngày?”“10 ngày.”“Ừ.”*Khương Từ một khi đã bận rộn quay phim là sẽ không màng gia đình.Phó Thời Lễ sớm đã thành thóiquen vợ như vậy.Trong khoảng thời gian này, vừa lúc anh cũng vướng lịch trình đi công tác, hai vợchồng thương lượng một chút liền đưa Tự Bảo đến nhà Đường Yến Lan mà quan hệ hôn nhân của Phó ĐìnhNgạn và Kiều Doãn Yên vẫn đang bế tác nên Phó Ý Kiều cũng bị đưa đến nhà bà nội chăm sóc một thờigian.Hai đứa nhỏ ở cùng nhau có bạn chơi, Khương Từ nhìn cũng rất yên tâm.Tự Bảo nhất thời không ở cùngba mẹ một thời gian nên hầu như ngày nào cậu cũng gọi điện, gửi tin nhắn thoại cho Khương Từ và PhóThời Lễ.Cậu bé nhỏ thỉnh thoảng sẽ tra hỏi.Mỗi ngày khi Khương Từ thức dậy ở Hoành Điếm đều nhận được một tin nhắn thoại của Tự Bảo, sau khibấm vào liền nghe thấy con trai đang hỏi: “Mami, mami đang làm gì vậy?”Đôi môi đỏ của cô nở một nụ cười dịu dàng, sợ con trai chưa đọc được chữ nên cũng gửi tin nhắnthoại cho cậu: “Mami mới vừa dậy.”Tự Bảo mỗi ngày đều dậy rất sớm, tay nhỏ cầm điện thoại của bà nội, lại nói với cô: “Baba cũng vừadậy.”Cậu nhóc như trở thành quản gia, Khương Từ bận nên rất ít khi gọi điện cho Phó Thời Lễ, cô biếtđược hành tung của chồng hầu như đều dựa vào con trai nói.Tự Bảo ngày nào cũng kiểm tra lịch làm việc của ba mẹ rất nghiêm túc, Khương Từ dậy vào phòng tắmrửa mặt lại nghe thấy con trai nói: ”Chị Ý Kiều lúc sáng trốn trong phòng khóc nhè, chị ấy nói rấtnhớ ba mẹ.” Động tác dùng nước lạnh rửa mặt của Khương Từ hơi dừng lại, hôn nhân đổ vỡ, người tổnthương nhất đó là con cái.Điểm này, Khương Từ hiểu được.Trầm mặc hai phút, cô ôn nhu hỏi con trai: “Vậy tiểu bảo bối có khóc nhè không?”Tự Bảo ngoan ngoãn mà nói: “Không có.”Hôn nhân của hai vợ chồng mâu thuẫn, con cái có thể cảm nhận được.Mối quan hệ giữa Khương Từ vàPhó Thời Lễ không có vấn đề gì, bầu không khí được xây dựng ở nhà rất ấm áp, Tự Bảo đương nhiên sẽkhông nhạy cảm với vấn đề này, trong mắt cậu, ba mẹ cậu rất yêu thương nhau và rất yêu mình.Sau khi Khương Từ nói chuyện với con xong, cô đánh răng rửa mặt sạch sẽ ra ngoài ăn sáng.Cuộc sống của đoàn phim đơn sơ hơn bên ngoài một chút, Khương Từ ăn sạch bát cháo và bánh quẩy,khoảng 8 giờ lại bắt đầu làm việc.Cả buổi sáng cô bận rộn quay phim và đối diễn với các diễn viên.Đến gần trưa mới có thời gian nghỉngơi một chút.Khi cô gọi trợ lý muốn uống nước, tầm mắt cũng tìm thân ảnh Thôi Duyệt Duyệt trênphim trường.“Thôi biên kịch đâu?”Trợ lý nói: “Ở bên cạnh.”Khương Từ cuối cùng vẫn quyết định không chọn Cố Cảnh Châu mà vị Ảnh đế này cũng không liên lạc vớicô, ngược lại tiếp nhận một bộ phim gần như đồng thời bắt đầu quay với đoàn phim của cô, ở ngay bêncạnh.Nghe thấy Thôi Duyệt Duyệt ở bên cạnh, Khương Từ giấu đi đôi mắt nói: “Cô ấy sang đó baonhiêu lần rồi?”“Mỗi ngày đều phải chạy sang mấy lần.” Lúc này, trợ lý mới trầm giọng nói: “Khương đạo, tôi nghenói hình như Thôi biên kịch đang sửa kịch bản cho Cố Cảnh Châu.”Giống như những lời bàn tán này, trợ lý đã ngầm trà trộn nghe ngóng từ lâu, nghe thấy là rõ ngay:”Bộ phim bên cạnh coi trọng chủ yếu là nữ chính, Cố Cảnh Châu rất không hài lòng vì chỉ là vai phụ.Bây giờ ngày nào quay đều là Thôi biên kịch tối hôm trước sửa kịch bản.”Vừa quay phim, vừa thay đổi kịch bản, cái này làm được cũng gọi là thần.Khương Từ chậm rãi uốngnước, nói: “Chỉ cần không ảnh hưởng đến tiến trình quay phim của chúng ta thì cứ tùy cô ấy.”Thôi Duyệt Duyệt không ký hợp đồng với cô, cô ấy muốn đi làm thêm, cô cũng không thể ngăn cản côấy.Trợ lý nói hết mới thôi nhưng hai người đều không ngờ Thôi Duyệt Duyệt này vừa đi, đi đến trời tốicũng chưa về.Ban ngày Khương Từ quay xong, buổi tối vẫn còn một số chi tiết trong kịch bản muốn cùng Thôi DuyệtDuyệt bàn bạc sửa chữa.Lúc ăn tối cô gửi cho Thôi Duyệt Duyệt một tin nhắn, kết quả, 1 – 2 tiếngtrôi qua cũng không thấy ai trả lời.Đợi rồi lại đợi, Khương Từ đành phải gọi điện thoại.Ai ngờ không ai trả lời, đến đêm khuya Thôi Duyệt Duyệt mới trở về.Lúc này, Khương Từ đã tắm xong cũng thay quần áo ngủ, một mình bật đèn ngồi ở bàn làm việc chỉnhsửa kịch bản, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cô quay đầu lại nhìn, đứng dậy đi đến.Cửa mở ra, Thôi Duyệt Duyệt đứng bên ngoài, rất có lỗi: “Rất xin lỗi Khương đạo, điện thoại của tôihết pin.”Khương Từ liếc nhìn cả người cô, thấy không bị sao, cũng không nói gì.“Khương đạo, cô tìm tôi cóchuyện gì sao?”“Kịch bản có một số chỗ cần thảo luận với cô.”“Vậy để tôi quay về thay quần áo, lập tức quay lại.” Thôi Duyệt Duyệt không vào phòng, xấu hổ đứngbên ngoài.Khương Từ nhàn nhạt mở miệng: “Ừ.”Thôi Duyệt Duyệt xoay người đi về phòng mình, bước chân có chút gấp gáp, thẳng đến khi làn váy màuvàng biến mất ở chỗ ngoặt, Khương Từ mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đóng cửa lại.Chưa đến mười phút, Thôi Duyệt Duyệt đã gõ cửa.Thay một bộ quần áo ngủ đến, biểu tình có chút mất tự nhiên.Khương Từ chỉ nghĩ cô ấy sợ mình biết chuyện riêng, cũng không phá đám, thức khuya rất dễ buồn ngủnên đứng dậy pha một ly cà phê, hỏi Thôi Duyệt Duyệt: “Uống không?”“Tôi không uống được.” Thôi Duyệt Duyệt theo bản năng buột miệng thốt ra.“Hả?”“Không, không phải…… Ý tôi nói uống cà phê buổi tối sẽ mất ngủ, cho nên không uống được.” ThôiDuyệt Duyệt xấu hổ giải thích.Khương Từ chỉ pha một ly cho mình, sau khi ngồi xuống một lúc liền cảm giác trạng thái đêm nay củaThôi Duyệt Duyệt không ổn.Cô làm nhạt đi vị đắng của cà phê trong miệng hỏi: “Cô không sao chứ?” “A, không sao cả.” Vẻ mặtcủa Thôi Duyệt Duyệt có chút cứng ngắc.Đồng hồ trên bàn làm việc chỉ nhanh hơn một chút, Khương Từ thấy sắc mặt cô tái nhợt, trạng tháicũng không tốt lắm nên không tiếp tục nói chuyện nữa, nói với cô: “Đêm nay đến đây thôi, có việc gìthì xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới đến làm việc.”Ngón tay của Thôi Duyệt Duyệt không tiếng động siết chặt vạt áo, lắc đầu: “Khương đạo, để tôi ngủmột đêm là không có việc gì, xin lỗi.”Khương Từ hành sự dù không phải rất nghiêm khắc nhưng cũng có nguyên tắc, cô nhắc nhở một câu:“Không có lần sau.”Thôi Duyệt Duyệt hiểu, cũng biết trạng thái của cô ảnh hưởng rất nhiều đến tiến độ quay phim, lúngtúng xin lỗi hai lần, mới rời khỏi phòng.Đêm khuya bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, Khương Từ lại đi pha một ly cà phê, ngồi vào bàn làm việc,ánh sáng của đèn bàn phản chiến thân ảnh mơ hồ trước bức tường.Cô cụp mắt, lông mi mịn màng hơirun rẩy, một mình bận rộn đến nửa đêm.Sáng hôm sau, Khương Từ dậy muộn hơn bình thường 40 phút.Đêm qua cô thức khuya, chuông báo thứcreo, đầu óc choáng váng.Có thể là do uống quá nhiều cà phê.Khương Từ vào phòng vệ sinh rửa mặt, năm sáu phút sau mới ra khỏi phòng.Sáng nay cô bận, may còn có phó đạo diễn.Khương Từ đến muộn thật ra cũng không sao, vừa đi ra đã nhìn thấy Thôi Duyệt Duyệt tích cực hỗ trợtrên phim trường, cô đi pha một tách trà để nâng cao tinh thần, đầu ngón tay xoa xoa ấn đường khôngbỏ.“Khương đạo, tôi đã chuẩn bị bữa sáng cho cô.” Trợ lý đi đến, thấy khí sắc của cô có vẻ không tốtlắm.Khương Từ thức đêm không ăn uống gì, uống chút nước đã thấy no rồi.Cô thuộc tuýp người một khi đãbận rộn công việc thì ăn cơm cũng cảm thấy mệt người, cơm trưa cũng ăn rất ít.Sau khi trả lời điện thoại, giọng nói trầm thấp và dễ nghe của người đàn ông truyền đến: “Trợ lýcủa em nói, cả ngày hôm nay em chưa ăn gì?”Khương Từ không ngờ rằng người bên cạnh mình sẽ đi mật báo, quay lại nhìn nữ trợ lý đang cười vớimọi người, nhấp môi nói: “Anh mua người của em từ khi nào?”Phó Thời Lễ cũng nói với cô: “Em có muốn ăn gì không? Anh nhờ trợ lý mang cho em.”Khương Từ suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ đến.Có lẽ là do tối hôm qua cô thức đêm đến 3, 4 giờ nên hơi mệt, cô nói đùa: “Khả năng đã già, thứcđêm một hôm cơ thể liền suy sụp, buổi tối em ngủ bù là không sao.”“Không ăn sao?”“Không muốn ăn gì cả, đồ ăn nhiều dầu mỡ ăn không vô, quá nhạt lại không ngon miệng.” Khương Từ mơhồ cảm thấy anh đang tức giận, liền dỗ dành nói: “Buổi tối em nhất định sẽ ăn một bữa cơm no.”Tuy rằng cách điện thoại không thể nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt của Phó Thời Lễ nhưng lại cóthể tưởng tượng anh đang cau mày.Khương Từ muốn nói điều gì đó, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, côhơi nhíu mày, nói với Phó Thời Lễ: ”Nói đến đây thôi tối em sẽ gọi điện cho anh.”Phó Thời Lễ chưa kịp nói câu nào đã nghe thấy tiếng tút tút tút bên kia cúp máy.Thái độ có lệ này thực sự khiến người đàn ông cau mày.Mà Khương Từ không có thời gian suy nghĩ Phó Thời Lễ sẽ nghĩ gì, cô ngạc nhiên khi thấy Lý Diệp Naxuất hiện ở phim trường, đi đến.Lý Diệp Na cầm điện thoại, tầm mắt cũng thấy cô, đơn giản cũng không đi tìm người khác hỏi, sau khiđến gần Khương Từ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thôi Duyệt Duyệt đang ở đâu?”.