Khương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến…
Chương 185: 132
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Sự mất mát và thương tiếc của Trần Tư Dương Khương Từ nhìn thấy.Nhưng thứ anh yêu cầu chính làtình yêu, thứ mà cô không thể cho đi.Giống như Phó Thời Lễ đã từng nói cô rất nổi loạn, không cóđủ ý thức trách nhiệm với gia đình.Thực ra trong lòng Khương Từ cũng hiểu rõ nếu cô kết hôn vớimột người khác, chỉ sợ hôn nhân không được viên mãn như bây giờ.Phó Thời Lễ có đau khổ không?Khương Từ không nghĩ một tên văn nhã lại bại hoại như anh đã quen ngụy trang.Nhưng cô không nghĩsuốt quãng đời còn lại, cưới một người có thân phận danh gia vọng tộc, hai vợ chồng sẽ cùng đeo mặtnạ sống chung.Cho nên nếu cô chọn cảm xúc chân thật, cô đã có hạnh phúc và cũng nên gánh vác hậu quả và mặt tráicủa nó.Cô không nói gì, chỉ cầm ly rượu trên bàn lên, chủ động chạm cốc với Trần Tư Dương: “Trần lớpTrưởng, tôi kính cậu một ly.”Cô gái giấu trên đầu quả tim đã kết hôn sinh con, Trần Tư Dương dù có đau buồn cũng không thể thayđổi được sự thật này, nói đến cùng sau khi bị từ chối bản thân không có đủ dũng khi tiếp tục theođuổi Khương Từ mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này.Quen biết sớm, không bằng gặp đúng thời điểm.Đây là số phận của Khương Từ và Phó Thời Lễ.Trần Tư Dương cụng ly uống hết ly rượu, cười nói thẳng thắn với cô.Dù lịch trình công ty vô cùngbận rộn nhưng cố tình đến thành phố S tham gia họp lớp để gặp lại Khương Từ, cũng coi như là dấuchấm hết cho mối tình đơn phương nhiều năm qua.Lão Vương lớp bên cạnh uống quá nhiều, kể lại những chuyện thú vị hồi đi học, không hiểu sao lạinói đến chuyện yêu thầm, mặt đỏ bừng nửa đùa nửa thật nói: “Lúc trước tôi dám nói cả khối thì có2/3 nam sinh thích Khương Từ, có người bị từ chối, cũng có người thầm yêu trộm nhớ.”Có người cười nói: “Vương Bằng, vậy cậu cũng yêu thầm Khương Từ sao?”Lão Vương uống quá chén nhất thời quên mất mình là người đã có gia đình, vuốt tóc mái cao, dào dạtđắc ý nói: ”Không phải, nữ thần của tôi lúc ấy là mẹ cô ấy.”Khi niên thiếu việc theo đuổi các ngôi sao là rất phổ biến, còn lão Vương uống quá nhiều, trở nênđiên loạn, thường xuyên dùng ánh mắt tình thương của ba nhìn Khương Từ.Khương Từ bình tĩnh hỏi người phục vụ muốn thuốc giải rượu, chỉ cần anh không nói gì vượt quá giớihạn thì cũng chỉ là nghe bạn học nói cười một trận.Có người nói, liền từ Khương Từ đến mẹ cô lại đến chồng cô.Thanh danh bên ngoài của Phó Thời Lễ khá khiêm tốn lại hào phóng, là một nhà tư bản quyền lực, mọithứ về anh đều được tôn sùng.Khương Từ giống như đang nghe kể chuyện, uống sau 3 hiệp, mọi người vẫn chưa hết chuyện, điện thoạicô vang lên, đứng đầu trên thanh thông báo là một người gửi cho cô một tin nhắn:〈Tự Bảo còn đóibụng, em tan cuộc thì mua cho thằng bé một phần cơm chiên trứng.〉Người đàn ông không nói gì về việc bảo cô về nhà nhưng lại nói con chưa được ăn cơm.Khương Từ nào có thể trơ mắt nhìn con trai đói bụng bên ngoài.Ngay sau đó, Phó Thời Lễ lại gửi một tin nhắn thoại khác, đó là giọng nói của đứa trẻ: “Mami, bảobối của mami đói quá.”Vây đó!Một lớn một nhỏ, thay đổi biện pháp thúc giục cô.May Husky còn không thể gào thét.Khương Từ biết rõ tâm tư của Phó Thời Lễ, ngồi cũng không yên.Cô chủ động cầm ly rượu, sau khi nâng cốc với những người bạn học cũ đã nhiều năm không gặp này, côtìm cớ rời đi trước, trước khi rời đi, Khương Từ ra ngoài hỏi người phục vụ gói một phần cơm chiêntrứng, nhân tiện cô muốn thanh toán tiền ăn trong phòng.Người phục vụ cung kính đưa cơm chiên trứng rồi nói: “Phòng 239 đã được một vị tiên sinh họ Phóthanh toán trước rồi, ừm bao gồm cả phần cơm trong tay cô.”Khương Từ nghe vậy cũng không nói gì, thu thẻ về.Cô cầm theo hộp cơm chiên trứng thơm ngào ngạt đi ra hội sở, vừa bước xuống bậc thang đã thấy chiếcxe đậu cách đó không xa.Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa tan, nhìn qua cửa kính xe thấy rõ Tự Bảo đang ôm nhị thai đầy lông, đemkhuôn mặt áp vào bụng nó, sau đó thích thú ngồi ở hàng ghế sau xem phim hoạt hình, còn Phó Thời Lễmặt không đổi sắc ngồi trên ghế lái xử lý văn kiện.Hai cha con, không ai quấy rầy ai.Khương Từ vừa lên xe đã nghênh đón tầm mắt bốn phía của nhị thai nhìn chằm chằm như sắp chết.Được cậu chủ nhỏ ôm làm gối, không gian trong xe lại chật hẹp, chú Husky gần như phát điên.“Mami!” Tự Bảo đẩy nhị thai ra, cơ thể nhỏ bé nhào vào trong vòng tay Khương Từ, giọng nói như sữalàm nũng: “Cuối cùng mami cũng về rồi.” Khương Từ ôm bảo bối nhà cô, tay còn lại đưa phần cơm chiêntrứng cho Phó Thời Lễ.Người đàn ông đang xử lý công việc biết rõ còn cố hỏi: “Đưa cho anh làm gì?”“20p trước khi anh tan tầm về nhà Tự Bảo đã được cho ăn bánh pudding trứng, sáu miếng sushi, haicái đùi gà và uống sữa.” Khương Từ chỉ tham gia họp lớp không quá 1 tiếng rưỡi, lái xe cũng chỉ mất20 phút.Nói cách khác gần 2 tiếng trước Tự Bảo đã được ăn no nên sẽ không đói.Nhiều lắm chỉ nói muốn uốngsữa sao lại kêu muốn ăn cơm chiên trứng? Sau khi bị cô vạch trần, cười như không cười nhìn Phó ThờiLễ: “Cơm chiên trứng là anh muốn ăn đúng không?”Tự Bảo lập tức hóa thân bảo vệ ba mình, tay nhỏ ôm cổ Khương Từ nói: “Mami, bảo bối cũng muốn ăn.”Vì thế, Phó Thời Lễ cho cậu nhóc ăn một miếng cơm chiên trứng thơm ngào ngạt.Chỉ một miếng mà thôi.Phần còn lại đều bị anh mặt không đổi sắc ăn xong.Sau đó ưu nhã xuống xe, ném cái hộp vào thùng rác ven đường, khi quay lại, ghé mắt, ánh mắt thâmtrầm dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Từ, môi mỏng cong lên, rất săn sóc nói: “Bây giờ cònsớm, nếu em muốn tiếp tục trò chuyện cùng bạn học thì anh và còn sẽ ở đây chờ em.”9 giờ, đâu còn sớm?Khương Từ nói: “Ngày mai Tự Bảo phải đi học.”Những ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm vô lăng, khởi động xe, ám chỉ với cô: “Đúng vậy, concái học hành là chuyện quan trọng còn công việc của anh thật ra cũng không quan trọng.”Lời nói của người đàn ông có ẩn ý lại làm bộ bản thân chưa ghen chút nào cả!Khương Từ ôm bảo bối đang ngái ngủ, làm bộ nghe không hiểu, nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài cửasổ.Đêm đó, sau khi Phó Thời Lễ cùng cô về nhà, dọc theo đường đi thái độ rất ôn hòa.Còn chủ động giúp cô pha sữa bột, dỗ con trai buồn ngủ không mở được mắt đi ngủ xong, có thể nói làhình mẫu của một người chồng tốt.Nhưng sau khi ra khỏi phòng Tự Bảo trở về phòng ngủ chính.Khương Từ còn chưa tẩy trang, chưa kịp nói câu nào đã bị Phó Thời Lễ túm lên giường.Ánh đèn chói lọi chiếu xuống, thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ cúi xuống, thu hẹp khoảng cách.Ánhmắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô không bỏ, tóc đẹp của Khương Từ đã lâu không cắt, cứ như vậy nằm tánloạn giống như một tấm vải đen.Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô: “Buổi họp lớp tốinay em có gặp bạn học nam nào ái mộ em không?” Ý thức của Khương Từ lên xuống dữ dội, thật vất vảmới tìm được một tia thanh tỉnh lại nghe thấy anh đang ghen tra hỏi.Cằm trắng nõn của cô bị ngón tay thon dài của người đàn ông véo, buộc cô phải ngẩng đầu lên đốidiện ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, bình tĩnh thong dong hỏi nhưng lại không bỏ qua: “Hử?”Khương Từ không nhịn được dùng đầu ngón tay ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, giọng nói yếu ớt: “Phótổng, anh đừng dùng quá sức.”Má cô hiện lên một tầng đỏ ửng, suýt nữa không thở nổi.Phó Thời Lễ không quan tâm đến điều đó, muốn phát tiết cơn tức đã kìm nén cả buổi, mồ hôi từ trêntrán chảy xuống, thấy cô cắn răng không nói liền nguy hiểm nheo mắt lại: “Có sao? ““Có cái gì, bạn học hầu như đều đã kết hôn……” Khương Từ gần như thở không ra hơi, còn cười nhạo vìanh ghen: “Chính tâm tư anh bất chính, đừng nghĩ mọi người cũng giống như anh.”“Anh sao lại tâm tư bất chính, hử?” Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ mím lại một nụ cười, cúi đầu, phảihơi thở nóng rực lên trán Khương Từ, mang theo xu hướng đáng sợ nhất dồn cô vào ngõ cụt, giọng nóicủa anh vang lên bên tai cô, nói: “Vợ anh xinh đẹp tài giỏi như vậy sao lại không có nam sinh nàonhớ thương?”Lời hay lời xấu đều là anh nói, Khương Từ nghe xong vừa thấy giận lại vừa thấy ngọt.Cuối cùng cô cũng mặc kệ, hai chân mảnh mai mất đi sức lực, ý thức bắt đầu chậm rãi trống rỗng, chỉcó thể ôm chặt lấy anh.Đêm nay Phó Thời Lễ ra sức lấy lòng cô.Đến nửa đêm, mới thoả mãn mà ôm cô nằm trên giường ấm áp.Hai người ôm nhau không chừa một khe hở, trước khi ngủ anh cúi đầu hôn má cô: “Đều là một đám đãkết hôn, bạn học gặp nhau làm gì, về sau không cần tham gia nữa.”Khương Từ mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nghe thấy cũng lười đáp lại.Mà Phó Thời Lễ trực tiếp thay cô đồng ý, không cho cô mặt mũi, giống như nổi lên ý quan tâm chuyệncủa cô gái nhỏ.Bạn học cấp 3 nhiều năm không gặp sao?Ngũ quan của Phó Thời Lễ chứa đầy những suy nghĩ không ai có thể hiểu được, dù sao sau này cũngkhông cho cô đi gặp nữa.Sau lần này.Ngày hôn sau chân Khương Từ mềm yếu suýt chút nữa không thể xuống giường, lại không bao giờ dámliên lạc với đám bạn học cũ kia nữa, vốn cũng không thân thiết mấy, hơn nữa ở nhà còn có thùng giấmcho nên cô cũng không cần có một ngày thoải mái để chọc tức Phó Thời Lễ người đàn ông đáng sợ lạiđầy thù hận này.*Chỉ chớp mắt đã qua mấy tháng.Lễ trao giải Liên hoan phim được tổ chức vào giữa tháng 5, phim của Khương Từ không nằm ngoài dựđoán được nằm trong danh sách đề cử.Doanh thu phòng bán vé phim cô làm đạo diễn từ nằm liệt đườngsang bùng nổ phòng vé, có thể nói đây là trường hợp độc nhất vô nhị trong lĩnh vực này.Nếu bảo cô miêu tả tâm tình của bản thân lúc này, Khương Từ khả năng sẽ dùng 1 câu:《Cuối cùng cũngthực hiện được ước mơ của mình.》Cô vẫn nhớ rõ 5 năm trước bộ phim cô và Triển Tín Giai hợp tác được đề cử nhưng vì Tự Bảo bị sốtnên cô không thể đến, sau đó, bỏ lỡ lần đó 5 năm sau cũng không có cơ hội được Liên hoa phim trongnước mời tham dự.Lần này sau khi Khương Từ nhận được thư mời, cười nhẹ.Hôm nay, cách đây một thời gian Tự Bảo đã biết cô sẽ tham dự lễ trao giải.Vì thế, cậu chạy về nhà,lấy tây trang nhỏ và đôi giài da nhỏ từ trong tủ quần áo ra, xung phong nhận việc nói: “Mami, consẽ làm bạn nam của mẹ cùng mẹ bước trên thảm đỏ.”Khương Từ cất quần áo của cậu, ôn nhu từ chối: “Chờ sau này con trưởng thành lại nói.”Nhưng Tự Bảo muốn cùng cô nhìn ra thế giới.Cậu buồn bã nhìn mẹ trang điểm chải chuốt.Khi từ phòngquần áo bước ra đã thay bộ lễ phục màuvàng ánh kim, phần thân được ghép nối vải lụa và họa tiết ren vô cùng tinh tế khiến cô càng quýphái, kiêu sa.Cô vén tóc để lộ khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng.Mà Tự Bảo ở bên cạnh, vươn bày tay nhỏ đầy thịt, vui vẻ vuốt váy cô, lại chưa từ bỏ ý định hỏi lại:“Mami, mami không suy xét để con làm bạn nam của người sao?”.
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Sự mất mát và thương tiếc của Trần Tư Dương Khương Từ nhìn thấy.Nhưng thứ anh yêu cầu chính làtình yêu, thứ mà cô không thể cho đi.Giống như Phó Thời Lễ đã từng nói cô rất nổi loạn, không cóđủ ý thức trách nhiệm với gia đình.Thực ra trong lòng Khương Từ cũng hiểu rõ nếu cô kết hôn vớimột người khác, chỉ sợ hôn nhân không được viên mãn như bây giờ.Phó Thời Lễ có đau khổ không?Khương Từ không nghĩ một tên văn nhã lại bại hoại như anh đã quen ngụy trang.Nhưng cô không nghĩsuốt quãng đời còn lại, cưới một người có thân phận danh gia vọng tộc, hai vợ chồng sẽ cùng đeo mặtnạ sống chung.Cho nên nếu cô chọn cảm xúc chân thật, cô đã có hạnh phúc và cũng nên gánh vác hậu quả và mặt tráicủa nó.Cô không nói gì, chỉ cầm ly rượu trên bàn lên, chủ động chạm cốc với Trần Tư Dương: “Trần lớpTrưởng, tôi kính cậu một ly.”Cô gái giấu trên đầu quả tim đã kết hôn sinh con, Trần Tư Dương dù có đau buồn cũng không thể thayđổi được sự thật này, nói đến cùng sau khi bị từ chối bản thân không có đủ dũng khi tiếp tục theođuổi Khương Từ mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này.Quen biết sớm, không bằng gặp đúng thời điểm.Đây là số phận của Khương Từ và Phó Thời Lễ.Trần Tư Dương cụng ly uống hết ly rượu, cười nói thẳng thắn với cô.Dù lịch trình công ty vô cùngbận rộn nhưng cố tình đến thành phố S tham gia họp lớp để gặp lại Khương Từ, cũng coi như là dấuchấm hết cho mối tình đơn phương nhiều năm qua.Lão Vương lớp bên cạnh uống quá nhiều, kể lại những chuyện thú vị hồi đi học, không hiểu sao lạinói đến chuyện yêu thầm, mặt đỏ bừng nửa đùa nửa thật nói: “Lúc trước tôi dám nói cả khối thì có2/3 nam sinh thích Khương Từ, có người bị từ chối, cũng có người thầm yêu trộm nhớ.”Có người cười nói: “Vương Bằng, vậy cậu cũng yêu thầm Khương Từ sao?”Lão Vương uống quá chén nhất thời quên mất mình là người đã có gia đình, vuốt tóc mái cao, dào dạtđắc ý nói: ”Không phải, nữ thần của tôi lúc ấy là mẹ cô ấy.”Khi niên thiếu việc theo đuổi các ngôi sao là rất phổ biến, còn lão Vương uống quá nhiều, trở nênđiên loạn, thường xuyên dùng ánh mắt tình thương của ba nhìn Khương Từ.Khương Từ bình tĩnh hỏi người phục vụ muốn thuốc giải rượu, chỉ cần anh không nói gì vượt quá giớihạn thì cũng chỉ là nghe bạn học nói cười một trận.Có người nói, liền từ Khương Từ đến mẹ cô lại đến chồng cô.Thanh danh bên ngoài của Phó Thời Lễ khá khiêm tốn lại hào phóng, là một nhà tư bản quyền lực, mọithứ về anh đều được tôn sùng.Khương Từ giống như đang nghe kể chuyện, uống sau 3 hiệp, mọi người vẫn chưa hết chuyện, điện thoạicô vang lên, đứng đầu trên thanh thông báo là một người gửi cho cô một tin nhắn:〈Tự Bảo còn đóibụng, em tan cuộc thì mua cho thằng bé một phần cơm chiên trứng.〉Người đàn ông không nói gì về việc bảo cô về nhà nhưng lại nói con chưa được ăn cơm.Khương Từ nào có thể trơ mắt nhìn con trai đói bụng bên ngoài.Ngay sau đó, Phó Thời Lễ lại gửi một tin nhắn thoại khác, đó là giọng nói của đứa trẻ: “Mami, bảobối của mami đói quá.”Vây đó!Một lớn một nhỏ, thay đổi biện pháp thúc giục cô.May Husky còn không thể gào thét.Khương Từ biết rõ tâm tư của Phó Thời Lễ, ngồi cũng không yên.Cô chủ động cầm ly rượu, sau khi nâng cốc với những người bạn học cũ đã nhiều năm không gặp này, côtìm cớ rời đi trước, trước khi rời đi, Khương Từ ra ngoài hỏi người phục vụ gói một phần cơm chiêntrứng, nhân tiện cô muốn thanh toán tiền ăn trong phòng.Người phục vụ cung kính đưa cơm chiên trứng rồi nói: “Phòng 239 đã được một vị tiên sinh họ Phóthanh toán trước rồi, ừm bao gồm cả phần cơm trong tay cô.”Khương Từ nghe vậy cũng không nói gì, thu thẻ về.Cô cầm theo hộp cơm chiên trứng thơm ngào ngạt đi ra hội sở, vừa bước xuống bậc thang đã thấy chiếcxe đậu cách đó không xa.Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa tan, nhìn qua cửa kính xe thấy rõ Tự Bảo đang ôm nhị thai đầy lông, đemkhuôn mặt áp vào bụng nó, sau đó thích thú ngồi ở hàng ghế sau xem phim hoạt hình, còn Phó Thời Lễmặt không đổi sắc ngồi trên ghế lái xử lý văn kiện.Hai cha con, không ai quấy rầy ai.Khương Từ vừa lên xe đã nghênh đón tầm mắt bốn phía của nhị thai nhìn chằm chằm như sắp chết.Được cậu chủ nhỏ ôm làm gối, không gian trong xe lại chật hẹp, chú Husky gần như phát điên.“Mami!” Tự Bảo đẩy nhị thai ra, cơ thể nhỏ bé nhào vào trong vòng tay Khương Từ, giọng nói như sữalàm nũng: “Cuối cùng mami cũng về rồi.” Khương Từ ôm bảo bối nhà cô, tay còn lại đưa phần cơm chiêntrứng cho Phó Thời Lễ.Người đàn ông đang xử lý công việc biết rõ còn cố hỏi: “Đưa cho anh làm gì?”“20p trước khi anh tan tầm về nhà Tự Bảo đã được cho ăn bánh pudding trứng, sáu miếng sushi, haicái đùi gà và uống sữa.” Khương Từ chỉ tham gia họp lớp không quá 1 tiếng rưỡi, lái xe cũng chỉ mất20 phút.Nói cách khác gần 2 tiếng trước Tự Bảo đã được ăn no nên sẽ không đói.Nhiều lắm chỉ nói muốn uốngsữa sao lại kêu muốn ăn cơm chiên trứng? Sau khi bị cô vạch trần, cười như không cười nhìn Phó ThờiLễ: “Cơm chiên trứng là anh muốn ăn đúng không?”Tự Bảo lập tức hóa thân bảo vệ ba mình, tay nhỏ ôm cổ Khương Từ nói: “Mami, bảo bối cũng muốn ăn.”Vì thế, Phó Thời Lễ cho cậu nhóc ăn một miếng cơm chiên trứng thơm ngào ngạt.Chỉ một miếng mà thôi.Phần còn lại đều bị anh mặt không đổi sắc ăn xong.Sau đó ưu nhã xuống xe, ném cái hộp vào thùng rác ven đường, khi quay lại, ghé mắt, ánh mắt thâmtrầm dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Từ, môi mỏng cong lên, rất săn sóc nói: “Bây giờ cònsớm, nếu em muốn tiếp tục trò chuyện cùng bạn học thì anh và còn sẽ ở đây chờ em.”9 giờ, đâu còn sớm?Khương Từ nói: “Ngày mai Tự Bảo phải đi học.”Những ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm vô lăng, khởi động xe, ám chỉ với cô: “Đúng vậy, concái học hành là chuyện quan trọng còn công việc của anh thật ra cũng không quan trọng.”Lời nói của người đàn ông có ẩn ý lại làm bộ bản thân chưa ghen chút nào cả!Khương Từ ôm bảo bối đang ngái ngủ, làm bộ nghe không hiểu, nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài cửasổ.Đêm đó, sau khi Phó Thời Lễ cùng cô về nhà, dọc theo đường đi thái độ rất ôn hòa.Còn chủ động giúp cô pha sữa bột, dỗ con trai buồn ngủ không mở được mắt đi ngủ xong, có thể nói làhình mẫu của một người chồng tốt.Nhưng sau khi ra khỏi phòng Tự Bảo trở về phòng ngủ chính.Khương Từ còn chưa tẩy trang, chưa kịp nói câu nào đã bị Phó Thời Lễ túm lên giường.Ánh đèn chói lọi chiếu xuống, thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ cúi xuống, thu hẹp khoảng cách.Ánhmắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô không bỏ, tóc đẹp của Khương Từ đã lâu không cắt, cứ như vậy nằm tánloạn giống như một tấm vải đen.Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô: “Buổi họp lớp tốinay em có gặp bạn học nam nào ái mộ em không?” Ý thức của Khương Từ lên xuống dữ dội, thật vất vảmới tìm được một tia thanh tỉnh lại nghe thấy anh đang ghen tra hỏi.Cằm trắng nõn của cô bị ngón tay thon dài của người đàn ông véo, buộc cô phải ngẩng đầu lên đốidiện ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, bình tĩnh thong dong hỏi nhưng lại không bỏ qua: “Hử?”Khương Từ không nhịn được dùng đầu ngón tay ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, giọng nói yếu ớt: “Phótổng, anh đừng dùng quá sức.”Má cô hiện lên một tầng đỏ ửng, suýt nữa không thở nổi.Phó Thời Lễ không quan tâm đến điều đó, muốn phát tiết cơn tức đã kìm nén cả buổi, mồ hôi từ trêntrán chảy xuống, thấy cô cắn răng không nói liền nguy hiểm nheo mắt lại: “Có sao? ““Có cái gì, bạn học hầu như đều đã kết hôn……” Khương Từ gần như thở không ra hơi, còn cười nhạo vìanh ghen: “Chính tâm tư anh bất chính, đừng nghĩ mọi người cũng giống như anh.”“Anh sao lại tâm tư bất chính, hử?” Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ mím lại một nụ cười, cúi đầu, phảihơi thở nóng rực lên trán Khương Từ, mang theo xu hướng đáng sợ nhất dồn cô vào ngõ cụt, giọng nóicủa anh vang lên bên tai cô, nói: “Vợ anh xinh đẹp tài giỏi như vậy sao lại không có nam sinh nàonhớ thương?”Lời hay lời xấu đều là anh nói, Khương Từ nghe xong vừa thấy giận lại vừa thấy ngọt.Cuối cùng cô cũng mặc kệ, hai chân mảnh mai mất đi sức lực, ý thức bắt đầu chậm rãi trống rỗng, chỉcó thể ôm chặt lấy anh.Đêm nay Phó Thời Lễ ra sức lấy lòng cô.Đến nửa đêm, mới thoả mãn mà ôm cô nằm trên giường ấm áp.Hai người ôm nhau không chừa một khe hở, trước khi ngủ anh cúi đầu hôn má cô: “Đều là một đám đãkết hôn, bạn học gặp nhau làm gì, về sau không cần tham gia nữa.”Khương Từ mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nghe thấy cũng lười đáp lại.Mà Phó Thời Lễ trực tiếp thay cô đồng ý, không cho cô mặt mũi, giống như nổi lên ý quan tâm chuyệncủa cô gái nhỏ.Bạn học cấp 3 nhiều năm không gặp sao?Ngũ quan của Phó Thời Lễ chứa đầy những suy nghĩ không ai có thể hiểu được, dù sao sau này cũngkhông cho cô đi gặp nữa.Sau lần này.Ngày hôn sau chân Khương Từ mềm yếu suýt chút nữa không thể xuống giường, lại không bao giờ dámliên lạc với đám bạn học cũ kia nữa, vốn cũng không thân thiết mấy, hơn nữa ở nhà còn có thùng giấmcho nên cô cũng không cần có một ngày thoải mái để chọc tức Phó Thời Lễ người đàn ông đáng sợ lạiđầy thù hận này.*Chỉ chớp mắt đã qua mấy tháng.Lễ trao giải Liên hoan phim được tổ chức vào giữa tháng 5, phim của Khương Từ không nằm ngoài dựđoán được nằm trong danh sách đề cử.Doanh thu phòng bán vé phim cô làm đạo diễn từ nằm liệt đườngsang bùng nổ phòng vé, có thể nói đây là trường hợp độc nhất vô nhị trong lĩnh vực này.Nếu bảo cô miêu tả tâm tình của bản thân lúc này, Khương Từ khả năng sẽ dùng 1 câu:《Cuối cùng cũngthực hiện được ước mơ của mình.》Cô vẫn nhớ rõ 5 năm trước bộ phim cô và Triển Tín Giai hợp tác được đề cử nhưng vì Tự Bảo bị sốtnên cô không thể đến, sau đó, bỏ lỡ lần đó 5 năm sau cũng không có cơ hội được Liên hoa phim trongnước mời tham dự.Lần này sau khi Khương Từ nhận được thư mời, cười nhẹ.Hôm nay, cách đây một thời gian Tự Bảo đã biết cô sẽ tham dự lễ trao giải.Vì thế, cậu chạy về nhà,lấy tây trang nhỏ và đôi giài da nhỏ từ trong tủ quần áo ra, xung phong nhận việc nói: “Mami, consẽ làm bạn nam của mẹ cùng mẹ bước trên thảm đỏ.”Khương Từ cất quần áo của cậu, ôn nhu từ chối: “Chờ sau này con trưởng thành lại nói.”Nhưng Tự Bảo muốn cùng cô nhìn ra thế giới.Cậu buồn bã nhìn mẹ trang điểm chải chuốt.Khi từ phòngquần áo bước ra đã thay bộ lễ phục màuvàng ánh kim, phần thân được ghép nối vải lụa và họa tiết ren vô cùng tinh tế khiến cô càng quýphái, kiêu sa.Cô vén tóc để lộ khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng.Mà Tự Bảo ở bên cạnh, vươn bày tay nhỏ đầy thịt, vui vẻ vuốt váy cô, lại chưa từ bỏ ý định hỏi lại:“Mami, mami không suy xét để con làm bạn nam của người sao?”.
Cô Ấy Thật MềmTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhương Từ ngẩn ra, sau khi nghe Tiêu Hoạ nói xong cả người như lạc vàosương mù, mờ mịt hỏi: “Cái gì?”“Cậu xem đi!”Tiêu Họa nhảy xuống giường, không kịp đeo dép lê, mang điện thoại di động qua cho cô.Khương Từ liếc mắt nhìn màn hình, nội dung tiêu đề liền rất đáng chú ý: #Thiên hậu điện ảnh Từ Uyển Nghi vì con gái công khai tìm bạn trăm năm, hấp dẫn hơn năm vạn người báo danh, như vậy ai chịu cho nổi! #Tìm bạn trăm năm? Nếu là bình thường, minh tinh ở trên mạng tìm bạn trăm năm sẽ không khiến cho cư dân mạng phản ứng lớn như vậy.Nhưng Từ Uyển Nghi là ai?Kể từ khi ra mắt, khả năng diễn xuất cùng vẻ đẹp tuyệt vời của bà đã được khán giả và toàn giới giải trí công nhận.Mặc dù đã bước qua tuổi 46 nhưng bà vẫn là một nữ thần có độ nổi tiếng cao cùng một đội fans bất bại.Vào lúc 9 giờ 10 phút đêm nay, Từ Uyển Nghi ở Weibo tuyên bố tìm bạn trăm năm cho con gái. Trong khoảng thời gian ngắn liền bị fans cùng cư dân mạng điên cuồng chia sẻ.Số lượt thích cùng bình luận hiện tại lại có thể lên đến… Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789Sự mất mát và thương tiếc của Trần Tư Dương Khương Từ nhìn thấy.Nhưng thứ anh yêu cầu chính làtình yêu, thứ mà cô không thể cho đi.Giống như Phó Thời Lễ đã từng nói cô rất nổi loạn, không cóđủ ý thức trách nhiệm với gia đình.Thực ra trong lòng Khương Từ cũng hiểu rõ nếu cô kết hôn vớimột người khác, chỉ sợ hôn nhân không được viên mãn như bây giờ.Phó Thời Lễ có đau khổ không?Khương Từ không nghĩ một tên văn nhã lại bại hoại như anh đã quen ngụy trang.Nhưng cô không nghĩsuốt quãng đời còn lại, cưới một người có thân phận danh gia vọng tộc, hai vợ chồng sẽ cùng đeo mặtnạ sống chung.Cho nên nếu cô chọn cảm xúc chân thật, cô đã có hạnh phúc và cũng nên gánh vác hậu quả và mặt tráicủa nó.Cô không nói gì, chỉ cầm ly rượu trên bàn lên, chủ động chạm cốc với Trần Tư Dương: “Trần lớpTrưởng, tôi kính cậu một ly.”Cô gái giấu trên đầu quả tim đã kết hôn sinh con, Trần Tư Dương dù có đau buồn cũng không thể thayđổi được sự thật này, nói đến cùng sau khi bị từ chối bản thân không có đủ dũng khi tiếp tục theođuổi Khương Từ mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này.Quen biết sớm, không bằng gặp đúng thời điểm.Đây là số phận của Khương Từ và Phó Thời Lễ.Trần Tư Dương cụng ly uống hết ly rượu, cười nói thẳng thắn với cô.Dù lịch trình công ty vô cùngbận rộn nhưng cố tình đến thành phố S tham gia họp lớp để gặp lại Khương Từ, cũng coi như là dấuchấm hết cho mối tình đơn phương nhiều năm qua.Lão Vương lớp bên cạnh uống quá nhiều, kể lại những chuyện thú vị hồi đi học, không hiểu sao lạinói đến chuyện yêu thầm, mặt đỏ bừng nửa đùa nửa thật nói: “Lúc trước tôi dám nói cả khối thì có2/3 nam sinh thích Khương Từ, có người bị từ chối, cũng có người thầm yêu trộm nhớ.”Có người cười nói: “Vương Bằng, vậy cậu cũng yêu thầm Khương Từ sao?”Lão Vương uống quá chén nhất thời quên mất mình là người đã có gia đình, vuốt tóc mái cao, dào dạtđắc ý nói: ”Không phải, nữ thần của tôi lúc ấy là mẹ cô ấy.”Khi niên thiếu việc theo đuổi các ngôi sao là rất phổ biến, còn lão Vương uống quá nhiều, trở nênđiên loạn, thường xuyên dùng ánh mắt tình thương của ba nhìn Khương Từ.Khương Từ bình tĩnh hỏi người phục vụ muốn thuốc giải rượu, chỉ cần anh không nói gì vượt quá giớihạn thì cũng chỉ là nghe bạn học nói cười một trận.Có người nói, liền từ Khương Từ đến mẹ cô lại đến chồng cô.Thanh danh bên ngoài của Phó Thời Lễ khá khiêm tốn lại hào phóng, là một nhà tư bản quyền lực, mọithứ về anh đều được tôn sùng.Khương Từ giống như đang nghe kể chuyện, uống sau 3 hiệp, mọi người vẫn chưa hết chuyện, điện thoạicô vang lên, đứng đầu trên thanh thông báo là một người gửi cho cô một tin nhắn:〈Tự Bảo còn đóibụng, em tan cuộc thì mua cho thằng bé một phần cơm chiên trứng.〉Người đàn ông không nói gì về việc bảo cô về nhà nhưng lại nói con chưa được ăn cơm.Khương Từ nào có thể trơ mắt nhìn con trai đói bụng bên ngoài.Ngay sau đó, Phó Thời Lễ lại gửi một tin nhắn thoại khác, đó là giọng nói của đứa trẻ: “Mami, bảobối của mami đói quá.”Vây đó!Một lớn một nhỏ, thay đổi biện pháp thúc giục cô.May Husky còn không thể gào thét.Khương Từ biết rõ tâm tư của Phó Thời Lễ, ngồi cũng không yên.Cô chủ động cầm ly rượu, sau khi nâng cốc với những người bạn học cũ đã nhiều năm không gặp này, côtìm cớ rời đi trước, trước khi rời đi, Khương Từ ra ngoài hỏi người phục vụ gói một phần cơm chiêntrứng, nhân tiện cô muốn thanh toán tiền ăn trong phòng.Người phục vụ cung kính đưa cơm chiên trứng rồi nói: “Phòng 239 đã được một vị tiên sinh họ Phóthanh toán trước rồi, ừm bao gồm cả phần cơm trong tay cô.”Khương Từ nghe vậy cũng không nói gì, thu thẻ về.Cô cầm theo hộp cơm chiên trứng thơm ngào ngạt đi ra hội sở, vừa bước xuống bậc thang đã thấy chiếcxe đậu cách đó không xa.Cái lạnh đầu xuân vẫn chưa tan, nhìn qua cửa kính xe thấy rõ Tự Bảo đang ôm nhị thai đầy lông, đemkhuôn mặt áp vào bụng nó, sau đó thích thú ngồi ở hàng ghế sau xem phim hoạt hình, còn Phó Thời Lễmặt không đổi sắc ngồi trên ghế lái xử lý văn kiện.Hai cha con, không ai quấy rầy ai.Khương Từ vừa lên xe đã nghênh đón tầm mắt bốn phía của nhị thai nhìn chằm chằm như sắp chết.Được cậu chủ nhỏ ôm làm gối, không gian trong xe lại chật hẹp, chú Husky gần như phát điên.“Mami!” Tự Bảo đẩy nhị thai ra, cơ thể nhỏ bé nhào vào trong vòng tay Khương Từ, giọng nói như sữalàm nũng: “Cuối cùng mami cũng về rồi.” Khương Từ ôm bảo bối nhà cô, tay còn lại đưa phần cơm chiêntrứng cho Phó Thời Lễ.Người đàn ông đang xử lý công việc biết rõ còn cố hỏi: “Đưa cho anh làm gì?”“20p trước khi anh tan tầm về nhà Tự Bảo đã được cho ăn bánh pudding trứng, sáu miếng sushi, haicái đùi gà và uống sữa.” Khương Từ chỉ tham gia họp lớp không quá 1 tiếng rưỡi, lái xe cũng chỉ mất20 phút.Nói cách khác gần 2 tiếng trước Tự Bảo đã được ăn no nên sẽ không đói.Nhiều lắm chỉ nói muốn uốngsữa sao lại kêu muốn ăn cơm chiên trứng? Sau khi bị cô vạch trần, cười như không cười nhìn Phó ThờiLễ: “Cơm chiên trứng là anh muốn ăn đúng không?”Tự Bảo lập tức hóa thân bảo vệ ba mình, tay nhỏ ôm cổ Khương Từ nói: “Mami, bảo bối cũng muốn ăn.”Vì thế, Phó Thời Lễ cho cậu nhóc ăn một miếng cơm chiên trứng thơm ngào ngạt.Chỉ một miếng mà thôi.Phần còn lại đều bị anh mặt không đổi sắc ăn xong.Sau đó ưu nhã xuống xe, ném cái hộp vào thùng rác ven đường, khi quay lại, ghé mắt, ánh mắt thâmtrầm dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Khương Từ, môi mỏng cong lên, rất săn sóc nói: “Bây giờ cònsớm, nếu em muốn tiếp tục trò chuyện cùng bạn học thì anh và còn sẽ ở đây chờ em.”9 giờ, đâu còn sớm?Khương Từ nói: “Ngày mai Tự Bảo phải đi học.”Những ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ cầm vô lăng, khởi động xe, ám chỉ với cô: “Đúng vậy, concái học hành là chuyện quan trọng còn công việc của anh thật ra cũng không quan trọng.”Lời nói của người đàn ông có ẩn ý lại làm bộ bản thân chưa ghen chút nào cả!Khương Từ ôm bảo bối đang ngái ngủ, làm bộ nghe không hiểu, nhìn cảnh đêm náo nhiệt bên ngoài cửasổ.Đêm đó, sau khi Phó Thời Lễ cùng cô về nhà, dọc theo đường đi thái độ rất ôn hòa.Còn chủ động giúp cô pha sữa bột, dỗ con trai buồn ngủ không mở được mắt đi ngủ xong, có thể nói làhình mẫu của một người chồng tốt.Nhưng sau khi ra khỏi phòng Tự Bảo trở về phòng ngủ chính.Khương Từ còn chưa tẩy trang, chưa kịp nói câu nào đã bị Phó Thời Lễ túm lên giường.Ánh đèn chói lọi chiếu xuống, thân hình cao lớn của Phó Thời Lễ cúi xuống, thu hẹp khoảng cách.Ánhmắt sâu thẳm nhìn chằm chằm cô không bỏ, tóc đẹp của Khương Từ đã lâu không cắt, cứ như vậy nằm tánloạn giống như một tấm vải đen.Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp xen lẫn hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô: “Buổi họp lớp tốinay em có gặp bạn học nam nào ái mộ em không?” Ý thức của Khương Từ lên xuống dữ dội, thật vất vảmới tìm được một tia thanh tỉnh lại nghe thấy anh đang ghen tra hỏi.Cằm trắng nõn của cô bị ngón tay thon dài của người đàn ông véo, buộc cô phải ngẩng đầu lên đốidiện ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, bình tĩnh thong dong hỏi nhưng lại không bỏ qua: “Hử?”Khương Từ không nhịn được dùng đầu ngón tay ôm lấy bả vai rắn chắc của anh, giọng nói yếu ớt: “Phótổng, anh đừng dùng quá sức.”Má cô hiện lên một tầng đỏ ửng, suýt nữa không thở nổi.Phó Thời Lễ không quan tâm đến điều đó, muốn phát tiết cơn tức đã kìm nén cả buổi, mồ hôi từ trêntrán chảy xuống, thấy cô cắn răng không nói liền nguy hiểm nheo mắt lại: “Có sao? ““Có cái gì, bạn học hầu như đều đã kết hôn……” Khương Từ gần như thở không ra hơi, còn cười nhạo vìanh ghen: “Chính tâm tư anh bất chính, đừng nghĩ mọi người cũng giống như anh.”“Anh sao lại tâm tư bất chính, hử?” Đôi môi mỏng của Phó Thời Lễ mím lại một nụ cười, cúi đầu, phảihơi thở nóng rực lên trán Khương Từ, mang theo xu hướng đáng sợ nhất dồn cô vào ngõ cụt, giọng nóicủa anh vang lên bên tai cô, nói: “Vợ anh xinh đẹp tài giỏi như vậy sao lại không có nam sinh nàonhớ thương?”Lời hay lời xấu đều là anh nói, Khương Từ nghe xong vừa thấy giận lại vừa thấy ngọt.Cuối cùng cô cũng mặc kệ, hai chân mảnh mai mất đi sức lực, ý thức bắt đầu chậm rãi trống rỗng, chỉcó thể ôm chặt lấy anh.Đêm nay Phó Thời Lễ ra sức lấy lòng cô.Đến nửa đêm, mới thoả mãn mà ôm cô nằm trên giường ấm áp.Hai người ôm nhau không chừa một khe hở, trước khi ngủ anh cúi đầu hôn má cô: “Đều là một đám đãkết hôn, bạn học gặp nhau làm gì, về sau không cần tham gia nữa.”Khương Từ mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt, nghe thấy cũng lười đáp lại.Mà Phó Thời Lễ trực tiếp thay cô đồng ý, không cho cô mặt mũi, giống như nổi lên ý quan tâm chuyệncủa cô gái nhỏ.Bạn học cấp 3 nhiều năm không gặp sao?Ngũ quan của Phó Thời Lễ chứa đầy những suy nghĩ không ai có thể hiểu được, dù sao sau này cũngkhông cho cô đi gặp nữa.Sau lần này.Ngày hôn sau chân Khương Từ mềm yếu suýt chút nữa không thể xuống giường, lại không bao giờ dámliên lạc với đám bạn học cũ kia nữa, vốn cũng không thân thiết mấy, hơn nữa ở nhà còn có thùng giấmcho nên cô cũng không cần có một ngày thoải mái để chọc tức Phó Thời Lễ người đàn ông đáng sợ lạiđầy thù hận này.*Chỉ chớp mắt đã qua mấy tháng.Lễ trao giải Liên hoan phim được tổ chức vào giữa tháng 5, phim của Khương Từ không nằm ngoài dựđoán được nằm trong danh sách đề cử.Doanh thu phòng bán vé phim cô làm đạo diễn từ nằm liệt đườngsang bùng nổ phòng vé, có thể nói đây là trường hợp độc nhất vô nhị trong lĩnh vực này.Nếu bảo cô miêu tả tâm tình của bản thân lúc này, Khương Từ khả năng sẽ dùng 1 câu:《Cuối cùng cũngthực hiện được ước mơ của mình.》Cô vẫn nhớ rõ 5 năm trước bộ phim cô và Triển Tín Giai hợp tác được đề cử nhưng vì Tự Bảo bị sốtnên cô không thể đến, sau đó, bỏ lỡ lần đó 5 năm sau cũng không có cơ hội được Liên hoa phim trongnước mời tham dự.Lần này sau khi Khương Từ nhận được thư mời, cười nhẹ.Hôm nay, cách đây một thời gian Tự Bảo đã biết cô sẽ tham dự lễ trao giải.Vì thế, cậu chạy về nhà,lấy tây trang nhỏ và đôi giài da nhỏ từ trong tủ quần áo ra, xung phong nhận việc nói: “Mami, consẽ làm bạn nam của mẹ cùng mẹ bước trên thảm đỏ.”Khương Từ cất quần áo của cậu, ôn nhu từ chối: “Chờ sau này con trưởng thành lại nói.”Nhưng Tự Bảo muốn cùng cô nhìn ra thế giới.Cậu buồn bã nhìn mẹ trang điểm chải chuốt.Khi từ phòngquần áo bước ra đã thay bộ lễ phục màuvàng ánh kim, phần thân được ghép nối vải lụa và họa tiết ren vô cùng tinh tế khiến cô càng quýphái, kiêu sa.Cô vén tóc để lộ khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng.Mà Tự Bảo ở bên cạnh, vươn bày tay nhỏ đầy thịt, vui vẻ vuốt váy cô, lại chưa từ bỏ ý định hỏi lại:“Mami, mami không suy xét để con làm bạn nam của người sao?”.