Tác giả:

Lúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu…

Chương 1555: 1555: Chương 1556

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Một số người nói rằng ký ức là một cây câu, dân đên một nhà tù cô đơn, những năm tháng của mình làm cho cô rất đau đớn.Cũng muốn bù đắp cho anh nhiều hơn, đề trong lòng anh luôn có một phần an tâm.Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô: “Đồ ngốc, anh ở bên cạnh em, chỗ.nào cũng không đi.” Anh ôm cô ngôi trên xe lăn, giúp cô mang dép lê lông xù, mới đẩy cô đi ra ngoài.Lam Hân hỏi: “Bữa tối đã sẵn sàng.““Vâng! Chiên bít tệt cho em, súp cá, nâu tôm nước muôi, anh chỉ nâu các bữa ăn đơn giản, miễn cưỡng có thê chấp nhận được, em không thẻ ghét, nhất định phải ăn nhiêu hơn một chút.“Anh không Ƒ biết nâu ăn, mặc dù theo mẹ học vài lần, nhưng cách nêm không tốt lắm.Bít tết anh ngược lại lại biết chiên, Âu Cảnh Nghiêu là người trong bốn người bọn họ tương đôi biệt nâu ăn, nhưng vẫn chưa tốt lắm.Lam Hân nhìn thoáng qua phòng bếp mỏ, trên bếp tựa nhừ vừa mới trải qua một trận cướp bóc.Cô lắc đầu bật cười: “nếu anh làm ngon, em sẽ thưởng thức để ăn nhiều hơn một chút.” ““Nhất định là ngon.” Lục Hạo Thành tự tin Cười cười.Lam Hân nhìn nụ cười tự tin của anh, mỉm cười, anh tự tin, đó chính là rất nắm chắc.Đề nấu ăn cho cô, anh lại học nấu ăn với mẹ.Mẹ cũng dạy anh rất cần thận.Lục Hạo Thành đầy cô lên bàn, rót cho cô một ly nước nóng: “Lam Lam, em uống chút nước trước, em không phải thích ăn bí ngô sao? Anh sẽ nầu thêm bí ngô.° Anh vừa rồi cắt bí ngô được một nửa, liền nghe được tiếng kêu của cô, nên lập tức rời đi.z Được!” Lam Hân gật gật đầu, tuy răng có chút đói bưng, nhưng vần có thê chờ.Lạm Hân nhìn bộ dáng anh buộc tạp dê, cùng khí chất của anh có chút bắt đồng.Nhưng nhất cử nhất động của anh đêu lộ ra sự âm áp.“A Thành, hấp bí ngô đi, hấp cũng rất ngon đó.”Lục Hạo Thành ngước mắt lên nhìn cô: “nâu vậy cũng được sao? “Lạm Hân cười cười, một tay dựng căm, cười tủm tỉm nhìn anh: “Nều anh đặt thêm chút hoa hương vào, món ăn này gọi là trăm năm dương hợp.““Ò!” Lục Hạo Thành hơi kinh ngạc, “Món ăn này tên rất hay, đáng tiệc chúng ta không có hoa nữòng.“Lam Hân nhìn động tác của anh, lại nhịn không được cười cười, bộ dáng cắt rau của anh rất ngu ngồc.“A Thành, chúng ta không cần ăn hoa hương, cũng có thê trăm năm hòa hợp.” Cô luôn hy vọng răng một ngày hạnh phúc như vậy sẽ tiệp tục.Tuy nhiên, sau mỗi lần hạnh phúc, lại có một tai họa, giữa cô và Lục Hạo Thành, tựa như có một quy luật nào đó.Đôi khi, sâu trong hạnh phúc này, luôn luôn làm cho cô cảm thây như một giâc mơ, một giâc mơ không đúng sự thật.Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, tâm tình vui vẻ gật đầu, cuỗi cùng vân nghe Lam Hân, hấp bí ngô ăn.Nửa tiếng sau, Lục Hạo Thành bưng món ăn lên bàn, mỗi đĩa thức ăn đêu bày rất đẹp, cô nhìn ra dụng tâm của anh.“Thật xinh đẹp, hương vị bít tết cũng rất được, phương pháp ăn lộn xôn này, kỳ thật còn có mùi vị hơn.” Lam Hân câm đũa lên, ăn một miếng bí ngô, mêm mại ngọt ngào, rât ngon.Ánh mắt Lục Hạo Thành kích động lại chờ mong nhìn cô, chờ cô khen ngợi mình.si Hân nhìn ra tâm tư của anh, lại Ố ý treo cổ khẩu vị của anh, cô cái gì Giing không nói, uỗông một ngụm canh cá, cúi đâu ăn bít tết..

Một số người nói rằng ký ức là một cây câu, dân đên một nhà tù cô đơn, những năm tháng của mình làm cho cô rất đau đớn.

Cũng muốn bù đắp cho anh nhiều hơn, đề trong lòng anh luôn có một phần an tâm.

Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô: “Đồ ngốc, anh ở bên cạnh em, chỗ.

nào cũng không đi.” Anh ôm cô ngôi trên xe lăn, giúp cô mang dép lê lông xù, mới đẩy cô đi ra ngoài.

Lam Hân hỏi: “Bữa tối đã sẵn sàng.

“Vâng! Chiên bít tệt cho em, súp cá, nâu tôm nước muôi, anh chỉ nâu các bữa ăn đơn giản, miễn cưỡng có thê chấp nhận được, em không thẻ ghét, nhất định phải ăn nhiêu hơn một chút.

“Anh không Ƒ biết nâu ăn, mặc dù theo mẹ học vài lần, nhưng cách nêm không tốt lắm.

Bít tết anh ngược lại lại biết chiên, Âu Cảnh Nghiêu là người trong bốn người bọn họ tương đôi biệt nâu ăn, nhưng vẫn chưa tốt lắm.

Lam Hân nhìn thoáng qua phòng bếp mỏ, trên bếp tựa nhừ vừa mới trải qua một trận cướp bóc.

Cô lắc đầu bật cười: “nếu anh làm ngon, em sẽ thưởng thức để ăn nhiều hơn một chút.” “

“Nhất định là ngon.” Lục Hạo Thành tự tin Cười cười.

Lam Hân nhìn nụ cười tự tin của anh, mỉm cười, anh tự tin, đó chính là rất nắm chắc.

Đề nấu ăn cho cô, anh lại học nấu ăn với mẹ.

Mẹ cũng dạy anh rất cần thận.

Lục Hạo Thành đầy cô lên bàn, rót cho cô một ly nước nóng: “Lam Lam, em uống chút nước trước, em không phải thích ăn bí ngô sao? Anh sẽ nầu thêm bí ngô.

° Anh vừa rồi cắt bí ngô được một nửa, liền nghe được tiếng kêu của cô, nên lập tức rời đi.

z Được!” Lam Hân gật gật đầu, tuy răng có chút đói bưng, nhưng vần có thê chờ.

Lạm Hân nhìn bộ dáng anh buộc tạp dê, cùng khí chất của anh có chút bắt đồng.

Nhưng nhất cử nhất động của anh đêu lộ ra sự âm áp.

“A Thành, hấp bí ngô đi, hấp cũng rất ngon đó.”

Lục Hạo Thành ngước mắt lên nhìn cô: “nâu vậy cũng được sao? “

Lạm Hân cười cười, một tay dựng căm, cười tủm tỉm nhìn anh: “Nều anh đặt thêm chút hoa hương vào, món ăn này gọi là trăm năm dương hợp.

“Ò!” Lục Hạo Thành hơi kinh ngạc, “Món ăn này tên rất hay, đáng tiệc chúng ta không có hoa nữòng.

Lam Hân nhìn động tác của anh, lại nhịn không được cười cười, bộ dáng cắt rau của anh rất ngu ngồc.

“A Thành, chúng ta không cần ăn hoa hương, cũng có thê trăm năm hòa hợp.” Cô luôn hy vọng răng một ngày hạnh phúc như vậy sẽ tiệp tục.

Tuy nhiên, sau mỗi lần hạnh phúc, lại có một tai họa, giữa cô và Lục Hạo Thành, tựa như có một quy luật nào đó.

Đôi khi, sâu trong hạnh phúc này, luôn luôn làm cho cô cảm thây như một giâc mơ, một giâc mơ không đúng sự thật.

Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, tâm tình vui vẻ gật đầu, cuỗi cùng vân nghe Lam Hân, hấp bí ngô ăn.

Nửa tiếng sau, Lục Hạo Thành bưng món ăn lên bàn, mỗi đĩa thức ăn đêu bày rất đẹp, cô nhìn ra dụng tâm của anh.

“Thật xinh đẹp, hương vị bít tết cũng rất được, phương pháp ăn lộn xôn này, kỳ thật còn có mùi vị hơn.” Lam Hân câm đũa lên, ăn một miếng bí ngô, mêm mại ngọt ngào, rât ngon.

Ánh mắt Lục Hạo Thành kích động lại chờ mong nhìn cô, chờ cô khen ngợi mình.

si Hân nhìn ra tâm tư của anh, lại Ố ý treo cổ khẩu vị của anh, cô cái gì Giing không nói, uỗông một ngụm canh cá, cúi đâu ăn bít tết..

Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh MẽTác giả: Nam Cung Tử YênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhLúc Khương Lâm Hân mở mắt ra, cả người như vừa bị 1 cỗ xe nghiền qua vậy, đau đớn bất lực đến mức xương cốt như bị xé nát ra vậy. Cô từ từ ngồi xuống, dường như đã tỉnh táo lại, cô đây là đang ở nơi nào? Cô nhớ là mình đến tầng năm để đưa tài liệu cho Khương Tĩnh Hàm.Hắn là tổng tài của Giang thị, là kẻ mà người khác đều sợ hãi vì thủ đoạn khốc liệt và quyết đoán của hắn. Còn cô, cô chỉ là một thiên kim tiểu thư bị lạc. Một âm mưu đã được dựng sẵn, tìm cách đẩy cô về phía hắn ta.... Bảy năm trôi qua, cô trở về, nhưng không phải chỉ một mình, mà còn có ba bảo bối thiên tài bên cạnh. Cô đã hoàn toàn khác lúc trước, lúc này trở về chính là muốn lôi kẻ đã hãm hại cô ra ngoài ánh sáng, trả thù gấp bội những gì cô đã chịu đựng. Nhưng đang lúc cô tưởng mọi việc đã xong xuôi, định rút lui thì một bàn tay nào đó lại duỗi ra, kéo cô vào trong ngực, sau đó chính là tiếng cười đầy tà mị: “Cô gái, đem theo con của tôi, dù em có chạy đến đâu đi nữa, cũng không thể trốn thoát anh được đâu!" Lam tiểu… Một số người nói rằng ký ức là một cây câu, dân đên một nhà tù cô đơn, những năm tháng của mình làm cho cô rất đau đớn.Cũng muốn bù đắp cho anh nhiều hơn, đề trong lòng anh luôn có một phần an tâm.Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua cô: “Đồ ngốc, anh ở bên cạnh em, chỗ.nào cũng không đi.” Anh ôm cô ngôi trên xe lăn, giúp cô mang dép lê lông xù, mới đẩy cô đi ra ngoài.Lam Hân hỏi: “Bữa tối đã sẵn sàng.““Vâng! Chiên bít tệt cho em, súp cá, nâu tôm nước muôi, anh chỉ nâu các bữa ăn đơn giản, miễn cưỡng có thê chấp nhận được, em không thẻ ghét, nhất định phải ăn nhiêu hơn một chút.“Anh không Ƒ biết nâu ăn, mặc dù theo mẹ học vài lần, nhưng cách nêm không tốt lắm.Bít tết anh ngược lại lại biết chiên, Âu Cảnh Nghiêu là người trong bốn người bọn họ tương đôi biệt nâu ăn, nhưng vẫn chưa tốt lắm.Lam Hân nhìn thoáng qua phòng bếp mỏ, trên bếp tựa nhừ vừa mới trải qua một trận cướp bóc.Cô lắc đầu bật cười: “nếu anh làm ngon, em sẽ thưởng thức để ăn nhiều hơn một chút.” ““Nhất định là ngon.” Lục Hạo Thành tự tin Cười cười.Lam Hân nhìn nụ cười tự tin của anh, mỉm cười, anh tự tin, đó chính là rất nắm chắc.Đề nấu ăn cho cô, anh lại học nấu ăn với mẹ.Mẹ cũng dạy anh rất cần thận.Lục Hạo Thành đầy cô lên bàn, rót cho cô một ly nước nóng: “Lam Lam, em uống chút nước trước, em không phải thích ăn bí ngô sao? Anh sẽ nầu thêm bí ngô.° Anh vừa rồi cắt bí ngô được một nửa, liền nghe được tiếng kêu của cô, nên lập tức rời đi.z Được!” Lam Hân gật gật đầu, tuy răng có chút đói bưng, nhưng vần có thê chờ.Lạm Hân nhìn bộ dáng anh buộc tạp dê, cùng khí chất của anh có chút bắt đồng.Nhưng nhất cử nhất động của anh đêu lộ ra sự âm áp.“A Thành, hấp bí ngô đi, hấp cũng rất ngon đó.”Lục Hạo Thành ngước mắt lên nhìn cô: “nâu vậy cũng được sao? “Lạm Hân cười cười, một tay dựng căm, cười tủm tỉm nhìn anh: “Nều anh đặt thêm chút hoa hương vào, món ăn này gọi là trăm năm dương hợp.““Ò!” Lục Hạo Thành hơi kinh ngạc, “Món ăn này tên rất hay, đáng tiệc chúng ta không có hoa nữòng.“Lam Hân nhìn động tác của anh, lại nhịn không được cười cười, bộ dáng cắt rau của anh rất ngu ngồc.“A Thành, chúng ta không cần ăn hoa hương, cũng có thê trăm năm hòa hợp.” Cô luôn hy vọng răng một ngày hạnh phúc như vậy sẽ tiệp tục.Tuy nhiên, sau mỗi lần hạnh phúc, lại có một tai họa, giữa cô và Lục Hạo Thành, tựa như có một quy luật nào đó.Đôi khi, sâu trong hạnh phúc này, luôn luôn làm cho cô cảm thây như một giâc mơ, một giâc mơ không đúng sự thật.Lục Hạo Thành vừa nghe lời này, tâm tình vui vẻ gật đầu, cuỗi cùng vân nghe Lam Hân, hấp bí ngô ăn.Nửa tiếng sau, Lục Hạo Thành bưng món ăn lên bàn, mỗi đĩa thức ăn đêu bày rất đẹp, cô nhìn ra dụng tâm của anh.“Thật xinh đẹp, hương vị bít tết cũng rất được, phương pháp ăn lộn xôn này, kỳ thật còn có mùi vị hơn.” Lam Hân câm đũa lên, ăn một miếng bí ngô, mêm mại ngọt ngào, rât ngon.Ánh mắt Lục Hạo Thành kích động lại chờ mong nhìn cô, chờ cô khen ngợi mình.si Hân nhìn ra tâm tư của anh, lại Ố ý treo cổ khẩu vị của anh, cô cái gì Giing không nói, uỗông một ngụm canh cá, cúi đâu ăn bít tết..

Chương 1555: 1555: Chương 1556