Cô - Mộc Linh là một sinh viên học chuyên ngành luật sư tại đại học Z hôm nay cô có hẹn với người yêu của mình là Dương Hàn Lâm vì có chuyện muốn nói,anh cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp theo ngành thiết kế của đại học A. Hai người yêu nhau đã được năm năm kể từ lúc hai người còn học cấp 3, tình cảm của hai người rất sâu đậm đến nỗi anh vì yêu cô mà từ bỏ gia đình để theo cô. Vốn dĩ anh là cháu đích tôn của Dương gia, khi hai người mới yêu nhau mẹ của anh biết được liền ra sức ngăn cản vì đối với bà cô hoàn toàn không xứng đáng với anh. Nhắc đến mới thấy hoàn cảnh của cô rất đáng thương mồ côi cha mẹ từ nhỏ sống cùng ông bà ngoại tiền học đại học hoàn toàn nhờ vào tiền học bổng cô nhận được và tiền cô làm thêm những lúc rảnh, ông bà thương cháu nhưng cũng không làm gì kiếm ra tiền được. Đợi được một lúc trên một chiếc cầu quen thuộc nơi hai người vẫn thường hẹn hò đi chơi thì cuối cùng Dương Hàn Lâm cũng đến vẫn như mọi khi anh tươi cười chạy lại chỗ cô hỏi:- Mộc Linh có chuyện gì…

Chương 15: 15

Mối Tình Cũ Của Tổng Tài Lạnh LùngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCô - Mộc Linh là một sinh viên học chuyên ngành luật sư tại đại học Z hôm nay cô có hẹn với người yêu của mình là Dương Hàn Lâm vì có chuyện muốn nói,anh cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp theo ngành thiết kế của đại học A. Hai người yêu nhau đã được năm năm kể từ lúc hai người còn học cấp 3, tình cảm của hai người rất sâu đậm đến nỗi anh vì yêu cô mà từ bỏ gia đình để theo cô. Vốn dĩ anh là cháu đích tôn của Dương gia, khi hai người mới yêu nhau mẹ của anh biết được liền ra sức ngăn cản vì đối với bà cô hoàn toàn không xứng đáng với anh. Nhắc đến mới thấy hoàn cảnh của cô rất đáng thương mồ côi cha mẹ từ nhỏ sống cùng ông bà ngoại tiền học đại học hoàn toàn nhờ vào tiền học bổng cô nhận được và tiền cô làm thêm những lúc rảnh, ông bà thương cháu nhưng cũng không làm gì kiếm ra tiền được. Đợi được một lúc trên một chiếc cầu quen thuộc nơi hai người vẫn thường hẹn hò đi chơi thì cuối cùng Dương Hàn Lâm cũng đến vẫn như mọi khi anh tươi cười chạy lại chỗ cô hỏi:- Mộc Linh có chuyện gì… Đúng tầm này thì Hà Tử Du cũng đưa Thiên Duệ đến đây vui chơi. Cô đưa thằng bé lại ngồi trên một chiếc ghế đá dặn dò:- Tiểu Duệ con ngồi yên đây chờ dì, dì sẽ đi mua kem và bim bim cho con ăn.Thiên Duệ nghe thấy hai thứ này đôi mắt sáng rực lên liên tục gật đầu nói:- Dạ con sẽ ngồi đây chờ.- Uhm ngoan.Hà Tử Du đi mua kem và bim bim chỉ còn mình thằng bé ngồi ở ghế đá bỗng có một chú cún nhìn rất đáng yêu Thiên Duệ liền chạy theo nó. Khi ra đến giữa đường đèn đỏ vụt tắt xe cộ dần dần lăn bánh Thiên Duệ cứ thế ngơ ngác đứng yên giữa đường. Dương Hàn Lâm khảo sát gần đó thấy vậy thì nhăn mặt chạy tới chỗ thằng bé đứng nhưng không kịp: Đùng. Một chiếc xe moto chạy với tốc độ cao đâm thẳng vào Thiên Duệ phía sau còn có xe cảnh sát, có vẻ như là vượt đèn đỏ nên bị đuổi. Dù là người lạnh lùng nhưng Dương Hàn Lâm thấy vậy cũng chạy nhanh ra đỡ lấy nó. Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại xem, anh ôm thằng bé vào lòng máu loang ra khắp mặt đường dính thấm vào áo sơ mi trắng anh một màu đỏ chói. Không hiểu sao khi ôm thằng bé vào anh thấy rất gần gũi lại có chút đau lòng khi máu chảy ra ngày một nhiều:- Cháu bé....cháu bé. Mau thư kí Lục mau gọi cấp cứu đi.Hà Tử Du mua xong chạy về thì không thấy Thiên Duệ đâu cô bắt đầu sốt ruột cuống cuồng đi tìm bỗng thấy từ phía xa mọi người xúm lại cô nhận ra dự cảm xấu nên chạy lại. Đầu óc cô như nổ tung ra khi thấy trước mặt mình là Thiên Duệ đầu chảy máu rất nhiều cô ào tới quỳ xuống giành thằng bé vào lòng mình mà hét:- Thiên Duệ...Thiên Duệ của dì con đừng làm cô sợ. Con đừng làm sao nha.Lúc này anh mới ngước lên nhìn đó là Hà Tử Du bạn học của Mộc Linh " cô ta chẳng nhẽ đây là con cô ta". Dương Hàn Lâm nói:- Xe cấp cứu chắc chưa đến kịp vì bệnh viện ở xa mau đưa thằng bé lên xe tôi chở.Hà Tử Du không còn suy nghĩ được gì cứ thế bế thằng bé vào xe anh ngồi. Chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt anh ngồi ghế phụ để thư kí Lục lái còn cô ôm Thiên Duệ ngồi ghế sau. Tử Du tay run run rút điện thoại ra gọi cho Mộc Linh bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt:- Alo, Tử Du hả cậu và Thiên Duệ đi chơi về chưa mình xong việc rồi nếu chưa về thì để mình qua đó cùng.- Mộc....Mộc Linh ah Thiên Duệ gặp tai nạn đang đưa đến bệnh viện thành phố rồi.Đầu dây bên kia bỗng vụt tắt, Mộc Linh như người mất hồn lao nhanh về phía đường bắt taxi chạy đến bệnh viện. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng miệng không ngừng lẩm bẩm: Thiên Duệ con đừng làm sao. Trên xe anh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi anh khá ngạc nhiên: Mộc Linh cô ta có con sao hay là con của Hà Tử Du? Không tiện hỏi nên anh cũng chỉ im lặng lái xe đến bệnh viện.Đến bệnh viện y tá lập tức lấy băng ca đặt thằng bé lên đẩy vào trong phòng cấp cứu. Hà Tử Du chỉ biết khóc ngồi bệt xuống nền bệnh viện cùng lúc này Mộc Linh cũng tới. Cô không quan tâm đến anh lập tức lao đến cửa phòng mặt mũi tèm lem nước mắt:- Tử Du rốt cuộc Tiểu Duệ là sao vậy? Con mình...nó tại sao lại trong đấy?" Thì ra đó là con cô" Lâm Hàn Dương cứ thế đứng không nói gì hết hóa ra cô cũng đã có chồng, bàn tay anh vô thức mà siết mạnh._________________Hết_____________

Đúng tầm này thì Hà Tử Du cũng đưa Thiên Duệ đến đây vui chơi. Cô đưa thằng bé lại ngồi trên một chiếc ghế đá dặn dò:

- Tiểu Duệ con ngồi yên đây chờ dì, dì sẽ đi mua kem và bim bim cho con ăn.

Thiên Duệ nghe thấy hai thứ này đôi mắt sáng rực lên liên tục gật đầu nói:

- Dạ con sẽ ngồi đây chờ.

- Uhm ngoan.

Hà Tử Du đi mua kem và bim bim chỉ còn mình thằng bé ngồi ở ghế đá bỗng có một chú cún nhìn rất đáng yêu Thiên Duệ liền chạy theo nó. Khi ra đến giữa đường đèn đỏ vụt tắt xe cộ dần dần lăn bánh Thiên Duệ cứ thế ngơ ngác đứng yên giữa đường. Dương Hàn Lâm khảo sát gần đó thấy vậy thì nhăn mặt chạy tới chỗ thằng bé đứng nhưng không kịp: Đùng. Một chiếc xe moto chạy với tốc độ cao đâm thẳng vào Thiên Duệ phía sau còn có xe cảnh sát, có vẻ như là vượt đèn đỏ nên bị đuổi. Dù là người lạnh lùng nhưng Dương Hàn Lâm thấy vậy cũng chạy nhanh ra đỡ lấy nó. Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại xem, anh ôm thằng bé vào lòng máu loang ra khắp mặt đường dính thấm vào áo sơ mi trắng anh một màu đỏ chói. Không hiểu sao khi ôm thằng bé vào anh thấy rất gần gũi lại có chút đau lòng khi máu chảy ra ngày một nhiều:

- Cháu bé....cháu bé. Mau thư kí Lục mau gọi cấp cứu đi.

Hà Tử Du mua xong chạy về thì không thấy Thiên Duệ đâu cô bắt đầu sốt ruột cuống cuồng đi tìm bỗng thấy từ phía xa mọi người xúm lại cô nhận ra dự cảm xấu nên chạy lại. Đầu óc cô như nổ tung ra khi thấy trước mặt mình là Thiên Duệ đầu chảy máu rất nhiều cô ào tới quỳ xuống giành thằng bé vào lòng mình mà hét:

- Thiên Duệ...Thiên Duệ của dì con đừng làm cô sợ. Con đừng làm sao nha.

Lúc này anh mới ngước lên nhìn đó là Hà Tử Du bạn học của Mộc Linh " cô ta chẳng nhẽ đây là con cô ta". Dương Hàn Lâm nói:

- Xe cấp cứu chắc chưa đến kịp vì bệnh viện ở xa mau đưa thằng bé lên xe tôi chở.

Hà Tử Du không còn suy nghĩ được gì cứ thế bế thằng bé vào xe anh ngồi. Chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt anh ngồi ghế phụ để thư kí Lục lái còn cô ôm Thiên Duệ ngồi ghế sau. Tử Du tay run run rút điện thoại ra gọi cho Mộc Linh bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt:

- Alo, Tử Du hả cậu và Thiên Duệ đi chơi về chưa mình xong việc rồi nếu chưa về thì để mình qua đó cùng.

- Mộc....Mộc Linh ah Thiên Duệ gặp tai nạn đang đưa đến bệnh viện thành phố rồi.

Đầu dây bên kia bỗng vụt tắt, Mộc Linh như người mất hồn lao nhanh về phía đường bắt taxi chạy đến bệnh viện. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng miệng không ngừng lẩm bẩm: Thiên Duệ con đừng làm sao. Trên xe anh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi anh khá ngạc nhiên: Mộc Linh cô ta có con sao hay là con của Hà Tử Du? Không tiện hỏi nên anh cũng chỉ im lặng lái xe đến bệnh viện.

Đến bệnh viện y tá lập tức lấy băng ca đặt thằng bé lên đẩy vào trong phòng cấp cứu. Hà Tử Du chỉ biết khóc ngồi bệt xuống nền bệnh viện cùng lúc này Mộc Linh cũng tới. Cô không quan tâm đến anh lập tức lao đến cửa phòng mặt mũi tèm lem nước mắt:

- Tử Du rốt cuộc Tiểu Duệ là sao vậy? Con mình...nó tại sao lại trong đấy?

" Thì ra đó là con cô" Lâm Hàn Dương cứ thế đứng không nói gì hết hóa ra cô cũng đã có chồng, bàn tay anh vô thức mà siết mạnh.

_________________Hết_____________

Mối Tình Cũ Của Tổng Tài Lạnh LùngTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCô - Mộc Linh là một sinh viên học chuyên ngành luật sư tại đại học Z hôm nay cô có hẹn với người yêu của mình là Dương Hàn Lâm vì có chuyện muốn nói,anh cũng là một sinh viên vừa tốt nghiệp theo ngành thiết kế của đại học A. Hai người yêu nhau đã được năm năm kể từ lúc hai người còn học cấp 3, tình cảm của hai người rất sâu đậm đến nỗi anh vì yêu cô mà từ bỏ gia đình để theo cô. Vốn dĩ anh là cháu đích tôn của Dương gia, khi hai người mới yêu nhau mẹ của anh biết được liền ra sức ngăn cản vì đối với bà cô hoàn toàn không xứng đáng với anh. Nhắc đến mới thấy hoàn cảnh của cô rất đáng thương mồ côi cha mẹ từ nhỏ sống cùng ông bà ngoại tiền học đại học hoàn toàn nhờ vào tiền học bổng cô nhận được và tiền cô làm thêm những lúc rảnh, ông bà thương cháu nhưng cũng không làm gì kiếm ra tiền được. Đợi được một lúc trên một chiếc cầu quen thuộc nơi hai người vẫn thường hẹn hò đi chơi thì cuối cùng Dương Hàn Lâm cũng đến vẫn như mọi khi anh tươi cười chạy lại chỗ cô hỏi:- Mộc Linh có chuyện gì… Đúng tầm này thì Hà Tử Du cũng đưa Thiên Duệ đến đây vui chơi. Cô đưa thằng bé lại ngồi trên một chiếc ghế đá dặn dò:- Tiểu Duệ con ngồi yên đây chờ dì, dì sẽ đi mua kem và bim bim cho con ăn.Thiên Duệ nghe thấy hai thứ này đôi mắt sáng rực lên liên tục gật đầu nói:- Dạ con sẽ ngồi đây chờ.- Uhm ngoan.Hà Tử Du đi mua kem và bim bim chỉ còn mình thằng bé ngồi ở ghế đá bỗng có một chú cún nhìn rất đáng yêu Thiên Duệ liền chạy theo nó. Khi ra đến giữa đường đèn đỏ vụt tắt xe cộ dần dần lăn bánh Thiên Duệ cứ thế ngơ ngác đứng yên giữa đường. Dương Hàn Lâm khảo sát gần đó thấy vậy thì nhăn mặt chạy tới chỗ thằng bé đứng nhưng không kịp: Đùng. Một chiếc xe moto chạy với tốc độ cao đâm thẳng vào Thiên Duệ phía sau còn có xe cảnh sát, có vẻ như là vượt đèn đỏ nên bị đuổi. Dù là người lạnh lùng nhưng Dương Hàn Lâm thấy vậy cũng chạy nhanh ra đỡ lấy nó. Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại xem, anh ôm thằng bé vào lòng máu loang ra khắp mặt đường dính thấm vào áo sơ mi trắng anh một màu đỏ chói. Không hiểu sao khi ôm thằng bé vào anh thấy rất gần gũi lại có chút đau lòng khi máu chảy ra ngày một nhiều:- Cháu bé....cháu bé. Mau thư kí Lục mau gọi cấp cứu đi.Hà Tử Du mua xong chạy về thì không thấy Thiên Duệ đâu cô bắt đầu sốt ruột cuống cuồng đi tìm bỗng thấy từ phía xa mọi người xúm lại cô nhận ra dự cảm xấu nên chạy lại. Đầu óc cô như nổ tung ra khi thấy trước mặt mình là Thiên Duệ đầu chảy máu rất nhiều cô ào tới quỳ xuống giành thằng bé vào lòng mình mà hét:- Thiên Duệ...Thiên Duệ của dì con đừng làm cô sợ. Con đừng làm sao nha.Lúc này anh mới ngước lên nhìn đó là Hà Tử Du bạn học của Mộc Linh " cô ta chẳng nhẽ đây là con cô ta". Dương Hàn Lâm nói:- Xe cấp cứu chắc chưa đến kịp vì bệnh viện ở xa mau đưa thằng bé lên xe tôi chở.Hà Tử Du không còn suy nghĩ được gì cứ thế bế thằng bé vào xe anh ngồi. Chiếc xe lao đi với tốc độ chóng mặt anh ngồi ghế phụ để thư kí Lục lái còn cô ôm Thiên Duệ ngồi ghế sau. Tử Du tay run run rút điện thoại ra gọi cho Mộc Linh bên kia truyền đến giọng nói có chút mệt:- Alo, Tử Du hả cậu và Thiên Duệ đi chơi về chưa mình xong việc rồi nếu chưa về thì để mình qua đó cùng.- Mộc....Mộc Linh ah Thiên Duệ gặp tai nạn đang đưa đến bệnh viện thành phố rồi.Đầu dây bên kia bỗng vụt tắt, Mộc Linh như người mất hồn lao nhanh về phía đường bắt taxi chạy đến bệnh viện. Trong đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng miệng không ngừng lẩm bẩm: Thiên Duệ con đừng làm sao. Trên xe anh nghe được cuộc đối thoại vừa rồi anh khá ngạc nhiên: Mộc Linh cô ta có con sao hay là con của Hà Tử Du? Không tiện hỏi nên anh cũng chỉ im lặng lái xe đến bệnh viện.Đến bệnh viện y tá lập tức lấy băng ca đặt thằng bé lên đẩy vào trong phòng cấp cứu. Hà Tử Du chỉ biết khóc ngồi bệt xuống nền bệnh viện cùng lúc này Mộc Linh cũng tới. Cô không quan tâm đến anh lập tức lao đến cửa phòng mặt mũi tèm lem nước mắt:- Tử Du rốt cuộc Tiểu Duệ là sao vậy? Con mình...nó tại sao lại trong đấy?" Thì ra đó là con cô" Lâm Hàn Dương cứ thế đứng không nói gì hết hóa ra cô cũng đã có chồng, bàn tay anh vô thức mà siết mạnh._________________Hết_____________

Chương 15: 15