Cô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.- Không sao, em về được.Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà._____________Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.- Cô ấy điện?Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức ăn vào chén anh.- Anh rất thích ăn món này mà, ăn nhiều vào.Anh nhìn cô nhếch nhẹ môi như cố cười, cũng không có ý gì chán ghét.Ăn được một ít anh cũng không có tâm tình ăn nên cũng đi về, biết tâm tình anh không tốt nên cô ta cũng mỉm cười tiễn anh về.Cánh…

Chương 14: 14

Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với AnhTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.- Không sao, em về được.Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà._____________Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.- Cô ấy điện?Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức ăn vào chén anh.- Anh rất thích ăn món này mà, ăn nhiều vào.Anh nhìn cô nhếch nhẹ môi như cố cười, cũng không có ý gì chán ghét.Ăn được một ít anh cũng không có tâm tình ăn nên cũng đi về, biết tâm tình anh không tốt nên cô ta cũng mỉm cười tiễn anh về.Cánh… Sau khi phụ giúp tất cả công việc của nhà họ Hàn xong, khoảng 5h chiều. Và cũng là thời gian bắt đầu cho buổi trà chiều của mẹ Hàn.Tất cả mọi người cùng ngồi ngoài ban công nơi đó là nơi phục vụ những buổi trà quý tộc. Cách trang trí của căn phòng này rất xa hoa và sang trọng, nội thất đều dùng những loại gỗ quý, kết hợp với tiếng nhạc cổ điển liền tạo nên một không gian thoải mái khi bước vào, vừa nghe nhạc cổ điển vừa ngắm mặt trời lặn lại còn nhâm nhi tách trà nóng thì còn gì bằng.Và tất nhiên nơi sang trọng như thế này Tống Thanh Hà chưa bao giờ được nếm trải.Theo yêu cầu của mẹ Hàn, Tống Thanh Hà mang trà vào phòng. Vừa uống một ngụm nhỏ mẹ Hàn liền cau mày.- Trà này ai pha?- Là con.Tống Thanh Hà bị biểu cảm của bà làm hơi run.- Dở tệ. Tôi thật không hiểu tại sao ông Hàn lại chọn cô làm con dâu nhà họ Hàn? Thật mất mặt.Mẹ Hàn khinh thường. Tống Thanh Hà tay nắm chặt vạt áo kiềm nén cảm xúc.- Để con pha lại.- Không cần, tôi quên mất cô đâu hề có giáo dục tốt nên việc pha trà của người thượng lưu thì làm sao biết.Tống Thanh Hà cắn răng, gương mặt lạnh lẽo chỉ cúi đầu không nói gì.- Nếu như không có tục lệ nghiêm cấm li hôn thì tôi đã bắt Vũ Thần thoi cô rồi.Mẹ Hàn càng nói càng tức. Càng nói càng không xem cô ra gì mà chà đạp.- Mẹ thôi đi.Không biết từ khi nào Hàn Vũ Thần đã đi về phía bọn họ, gương mặt tức giận khó kiềm nén.- Vũ...Thần...con..Thấy anh tức giận mẹ Hàn xanh mặt đến phát run cả người.- Cho dù không có gia giáo, không hiểu chuyện và cho dù có tồi tệ hơn nữa thì Thanh Hà vẫn là vợ con. Mẹ nên thôi đi việc xúc phạm cô ấy.- Mẹ nói sai sao?Không khí dễ chịu của phòng trà liền biến mất, thay vào đó là không khí ngộp thở. Biết được điều đó, tất cả mọi người không dính dáng vào việc này liền lặng lẽ sợ hãi rời khỏi. Trong phòng bây giờ chỉ còn ba người.- Là lỗi do con, con xin lỗi.Tống Thanh Hà đương nhiên biết tình hình lúc này căng thẳng ra sao liền cúi đầu nhận lỗi mong mọi chuyện sẽ im đẹp.- Em không có lỗi, ngẩng đầu lên cho anh.Cô cắn môi dưới nhìn Hàn Vũ Thần đang tức giận trừng cô. Tống Thanh Hà nặng nề nhắm mắt lại thở dài.- Con dám ăn nói như vậy với mẹ vì một đứa con gái không ra gì sao?Mẹ Hàn tức giận cười khinh một cái.- Nếu từ đầu biết không ra gì vậy lúc trước ép con cưới làm gì để bây giờ nói như thế. Mẹ không thấy mình quá đáng sao?Hàn Vũ Thần tức giận quát to. Vừa dứt lời cả hai người phụ nữ to mắt nhìn hắn.- Loạn rồi, loạn hết rồi.Mẹ Hàn tức giận ném đồ đạc xuống nền gạch lạnh giá, bà hắt tung mặt bàn, những tách trà đắt tiền, bình trà nóng đều bị hắt tung tóe, những thứ đồ bằng gốm vừa chạm mạnh vào mặt gạch lập tức vỡ toang.Tống Thanh Hà là người đứng gần nhất nên cô hứng chịu hết một nửa bình trà nóng vào chân. Mặc dù Hàn Vũ Thần nhanh tay kéo cô ra nhưng vẫn bị bỏng đỏ.- Cút...cút hết cho tôi.Mẹ Hàn tức giận mất lí trí quát lớn. Hàn Vũ Thần cơ mặt vẫn không giãn ra còn khó coi hơn nữa. Anh liền nắm lấy tay Tống Thanh Hà nhanh chóng rời khỏi.Đến xe, hắn mở cửa ép cô ngồi vào trong rồi nhanh chóng đi vào khởi động xe chạy ra khỏi biệt thự.

Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với AnhTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.- Không sao, em về được.Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà._____________Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.- Cô ấy điện?Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức ăn vào chén anh.- Anh rất thích ăn món này mà, ăn nhiều vào.Anh nhìn cô nhếch nhẹ môi như cố cười, cũng không có ý gì chán ghét.Ăn được một ít anh cũng không có tâm tình ăn nên cũng đi về, biết tâm tình anh không tốt nên cô ta cũng mỉm cười tiễn anh về.Cánh… Sau khi phụ giúp tất cả công việc của nhà họ Hàn xong, khoảng 5h chiều. Và cũng là thời gian bắt đầu cho buổi trà chiều của mẹ Hàn.Tất cả mọi người cùng ngồi ngoài ban công nơi đó là nơi phục vụ những buổi trà quý tộc. Cách trang trí của căn phòng này rất xa hoa và sang trọng, nội thất đều dùng những loại gỗ quý, kết hợp với tiếng nhạc cổ điển liền tạo nên một không gian thoải mái khi bước vào, vừa nghe nhạc cổ điển vừa ngắm mặt trời lặn lại còn nhâm nhi tách trà nóng thì còn gì bằng.Và tất nhiên nơi sang trọng như thế này Tống Thanh Hà chưa bao giờ được nếm trải.Theo yêu cầu của mẹ Hàn, Tống Thanh Hà mang trà vào phòng. Vừa uống một ngụm nhỏ mẹ Hàn liền cau mày.- Trà này ai pha?- Là con.Tống Thanh Hà bị biểu cảm của bà làm hơi run.- Dở tệ. Tôi thật không hiểu tại sao ông Hàn lại chọn cô làm con dâu nhà họ Hàn? Thật mất mặt.Mẹ Hàn khinh thường. Tống Thanh Hà tay nắm chặt vạt áo kiềm nén cảm xúc.- Để con pha lại.- Không cần, tôi quên mất cô đâu hề có giáo dục tốt nên việc pha trà của người thượng lưu thì làm sao biết.Tống Thanh Hà cắn răng, gương mặt lạnh lẽo chỉ cúi đầu không nói gì.- Nếu như không có tục lệ nghiêm cấm li hôn thì tôi đã bắt Vũ Thần thoi cô rồi.Mẹ Hàn càng nói càng tức. Càng nói càng không xem cô ra gì mà chà đạp.- Mẹ thôi đi.Không biết từ khi nào Hàn Vũ Thần đã đi về phía bọn họ, gương mặt tức giận khó kiềm nén.- Vũ...Thần...con..Thấy anh tức giận mẹ Hàn xanh mặt đến phát run cả người.- Cho dù không có gia giáo, không hiểu chuyện và cho dù có tồi tệ hơn nữa thì Thanh Hà vẫn là vợ con. Mẹ nên thôi đi việc xúc phạm cô ấy.- Mẹ nói sai sao?Không khí dễ chịu của phòng trà liền biến mất, thay vào đó là không khí ngộp thở. Biết được điều đó, tất cả mọi người không dính dáng vào việc này liền lặng lẽ sợ hãi rời khỏi. Trong phòng bây giờ chỉ còn ba người.- Là lỗi do con, con xin lỗi.Tống Thanh Hà đương nhiên biết tình hình lúc này căng thẳng ra sao liền cúi đầu nhận lỗi mong mọi chuyện sẽ im đẹp.- Em không có lỗi, ngẩng đầu lên cho anh.Cô cắn môi dưới nhìn Hàn Vũ Thần đang tức giận trừng cô. Tống Thanh Hà nặng nề nhắm mắt lại thở dài.- Con dám ăn nói như vậy với mẹ vì một đứa con gái không ra gì sao?Mẹ Hàn tức giận cười khinh một cái.- Nếu từ đầu biết không ra gì vậy lúc trước ép con cưới làm gì để bây giờ nói như thế. Mẹ không thấy mình quá đáng sao?Hàn Vũ Thần tức giận quát to. Vừa dứt lời cả hai người phụ nữ to mắt nhìn hắn.- Loạn rồi, loạn hết rồi.Mẹ Hàn tức giận ném đồ đạc xuống nền gạch lạnh giá, bà hắt tung mặt bàn, những tách trà đắt tiền, bình trà nóng đều bị hắt tung tóe, những thứ đồ bằng gốm vừa chạm mạnh vào mặt gạch lập tức vỡ toang.Tống Thanh Hà là người đứng gần nhất nên cô hứng chịu hết một nửa bình trà nóng vào chân. Mặc dù Hàn Vũ Thần nhanh tay kéo cô ra nhưng vẫn bị bỏng đỏ.- Cút...cút hết cho tôi.Mẹ Hàn tức giận mất lí trí quát lớn. Hàn Vũ Thần cơ mặt vẫn không giãn ra còn khó coi hơn nữa. Anh liền nắm lấy tay Tống Thanh Hà nhanh chóng rời khỏi.Đến xe, hắn mở cửa ép cô ngồi vào trong rồi nhanh chóng đi vào khởi động xe chạy ra khỏi biệt thự.

Đừng Tỏ Ra Mạnh Mẽ Với AnhTruyện Converter, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcCô nhìn xuống cánh tay trái của mình đang được băng bột nhìn thật thú vị.- Không sao, em về được.Cô cố tỏ ra tươi tỉnh để trấn an chị Lý đừng lo cho cô. Nhìn biểu tình kiên quyết của cô chị Lý cũng phải lắc đầu đi theo, nhắc nhở cô vài điều rồi chị cũng ra khỏi bệnh viện.Thở một hơi dài rồi cô cũng ra bãi đậu xe về nhà._____________Nhìn màn hình điện thoại một lần anh mới bỏ nó vào túi quần.- Cô ấy điện?Vừa mang đồ ăn lên bàn Đỗ Thu Minh vừa hỏi anh.Hàn Vũ Thần nhàn nhạt "ừ " một tiếng rồi đi lại ngồi vào ghế.Vì cuộc điện thoại của cô đã làm tâm trạng của anh không tốt như lúc nảy cũng làm cho Đỗ Thu Minh chán ghét.Cô ta nhất định phải giành lại thứ mình vốn có và cô đừng hòng có được.Nở một nụ cười tươi, cô ta dịu dàng gắp thức ăn vào chén anh.- Anh rất thích ăn món này mà, ăn nhiều vào.Anh nhìn cô nhếch nhẹ môi như cố cười, cũng không có ý gì chán ghét.Ăn được một ít anh cũng không có tâm tình ăn nên cũng đi về, biết tâm tình anh không tốt nên cô ta cũng mỉm cười tiễn anh về.Cánh… Sau khi phụ giúp tất cả công việc của nhà họ Hàn xong, khoảng 5h chiều. Và cũng là thời gian bắt đầu cho buổi trà chiều của mẹ Hàn.Tất cả mọi người cùng ngồi ngoài ban công nơi đó là nơi phục vụ những buổi trà quý tộc. Cách trang trí của căn phòng này rất xa hoa và sang trọng, nội thất đều dùng những loại gỗ quý, kết hợp với tiếng nhạc cổ điển liền tạo nên một không gian thoải mái khi bước vào, vừa nghe nhạc cổ điển vừa ngắm mặt trời lặn lại còn nhâm nhi tách trà nóng thì còn gì bằng.Và tất nhiên nơi sang trọng như thế này Tống Thanh Hà chưa bao giờ được nếm trải.Theo yêu cầu của mẹ Hàn, Tống Thanh Hà mang trà vào phòng. Vừa uống một ngụm nhỏ mẹ Hàn liền cau mày.- Trà này ai pha?- Là con.Tống Thanh Hà bị biểu cảm của bà làm hơi run.- Dở tệ. Tôi thật không hiểu tại sao ông Hàn lại chọn cô làm con dâu nhà họ Hàn? Thật mất mặt.Mẹ Hàn khinh thường. Tống Thanh Hà tay nắm chặt vạt áo kiềm nén cảm xúc.- Để con pha lại.- Không cần, tôi quên mất cô đâu hề có giáo dục tốt nên việc pha trà của người thượng lưu thì làm sao biết.Tống Thanh Hà cắn răng, gương mặt lạnh lẽo chỉ cúi đầu không nói gì.- Nếu như không có tục lệ nghiêm cấm li hôn thì tôi đã bắt Vũ Thần thoi cô rồi.Mẹ Hàn càng nói càng tức. Càng nói càng không xem cô ra gì mà chà đạp.- Mẹ thôi đi.Không biết từ khi nào Hàn Vũ Thần đã đi về phía bọn họ, gương mặt tức giận khó kiềm nén.- Vũ...Thần...con..Thấy anh tức giận mẹ Hàn xanh mặt đến phát run cả người.- Cho dù không có gia giáo, không hiểu chuyện và cho dù có tồi tệ hơn nữa thì Thanh Hà vẫn là vợ con. Mẹ nên thôi đi việc xúc phạm cô ấy.- Mẹ nói sai sao?Không khí dễ chịu của phòng trà liền biến mất, thay vào đó là không khí ngộp thở. Biết được điều đó, tất cả mọi người không dính dáng vào việc này liền lặng lẽ sợ hãi rời khỏi. Trong phòng bây giờ chỉ còn ba người.- Là lỗi do con, con xin lỗi.Tống Thanh Hà đương nhiên biết tình hình lúc này căng thẳng ra sao liền cúi đầu nhận lỗi mong mọi chuyện sẽ im đẹp.- Em không có lỗi, ngẩng đầu lên cho anh.Cô cắn môi dưới nhìn Hàn Vũ Thần đang tức giận trừng cô. Tống Thanh Hà nặng nề nhắm mắt lại thở dài.- Con dám ăn nói như vậy với mẹ vì một đứa con gái không ra gì sao?Mẹ Hàn tức giận cười khinh một cái.- Nếu từ đầu biết không ra gì vậy lúc trước ép con cưới làm gì để bây giờ nói như thế. Mẹ không thấy mình quá đáng sao?Hàn Vũ Thần tức giận quát to. Vừa dứt lời cả hai người phụ nữ to mắt nhìn hắn.- Loạn rồi, loạn hết rồi.Mẹ Hàn tức giận ném đồ đạc xuống nền gạch lạnh giá, bà hắt tung mặt bàn, những tách trà đắt tiền, bình trà nóng đều bị hắt tung tóe, những thứ đồ bằng gốm vừa chạm mạnh vào mặt gạch lập tức vỡ toang.Tống Thanh Hà là người đứng gần nhất nên cô hứng chịu hết một nửa bình trà nóng vào chân. Mặc dù Hàn Vũ Thần nhanh tay kéo cô ra nhưng vẫn bị bỏng đỏ.- Cút...cút hết cho tôi.Mẹ Hàn tức giận mất lí trí quát lớn. Hàn Vũ Thần cơ mặt vẫn không giãn ra còn khó coi hơn nữa. Anh liền nắm lấy tay Tống Thanh Hà nhanh chóng rời khỏi.Đến xe, hắn mở cửa ép cô ngồi vào trong rồi nhanh chóng đi vào khởi động xe chạy ra khỏi biệt thự.

Chương 14: 14