Lục Giang Minh cũng không sốt ruột lắm, bởi vì hắn biết Dư Mục Ca nhất định sẽ trở về.“Anh, em thích anh.” Thiếu niên nhỏ tuổi sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước, bộ dáng làm người ta không nhịn được mà muốn mạnh mẽ yêu thươngVà thực tế thì Lục Giang Minh cũng đã làm như vậy.Hai người mây mưa làm tình, bừa bãi phát tiết dục vọng của bản thân.Sau khi làm xong, Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống những dấu vết trên người của thiếu niên, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dư Mục Ca.Chậc, thật là mất hứng.4“Lão Lục, đến đây chơi không?” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói thằng bạn thân của hắnLục Giang Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc kẹp ở trên tay rồi hút một hơi: “Ở đâu?”“Gặp ở chỗ cũ!” Gã bạn thân cúp máyKhi Lục Giang Minh vừa bước vào quán bar, hắn chợt nhìn thấy một gương mặt  quen thuộc đang ngồi bên cạnh thằng bạn Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên lộ vẻ khinh thường, mới chỉ được một tuần mà người kia đã muốn trở về rồi à?Hắn kéo kéo cà vạt, sải…

Chương 2: 2

Anh Ấy Không Biết Tôi Đã ChếtTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcLục Giang Minh cũng không sốt ruột lắm, bởi vì hắn biết Dư Mục Ca nhất định sẽ trở về.“Anh, em thích anh.” Thiếu niên nhỏ tuổi sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước, bộ dáng làm người ta không nhịn được mà muốn mạnh mẽ yêu thươngVà thực tế thì Lục Giang Minh cũng đã làm như vậy.Hai người mây mưa làm tình, bừa bãi phát tiết dục vọng của bản thân.Sau khi làm xong, Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống những dấu vết trên người của thiếu niên, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dư Mục Ca.Chậc, thật là mất hứng.4“Lão Lục, đến đây chơi không?” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói thằng bạn thân của hắnLục Giang Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc kẹp ở trên tay rồi hút một hơi: “Ở đâu?”“Gặp ở chỗ cũ!” Gã bạn thân cúp máyKhi Lục Giang Minh vừa bước vào quán bar, hắn chợt nhìn thấy một gương mặt  quen thuộc đang ngồi bên cạnh thằng bạn Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên lộ vẻ khinh thường, mới chỉ được một tuần mà người kia đã muốn trở về rồi à?Hắn kéo kéo cà vạt, sải… Lúc Lục Giang Minh tỉnh dậy, Mục Duyên vẫn còn đang ngủ say.Hắn nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu niên, hoảng hốt cho rằng đã gặp được Dư Mục Ca của muời năm trước.Khi đó, Dư Mục Ca sẽ lén nhìn hắn trong lúc đi học, sẽ lấy danh nghĩa ‘Anh em tốt’ mua đồ ăn vặt cho hắn, sẽ chủ động hẹn hắn đi chơi vào cuối tuần.Chứ không phải hắn cãi nhau mọi lúc mọi nơi như bây giờ.Lục Giang Minh biết, Dư Mục Ca tức giận là vì bản thân  hắn đã ngoại tình.Nhưng đàn ông không phải ai cũng như vậy sao?Có được thứ mình muốn thì sẽ không trân trọng, đồ vật có tốt đẹp đến đâu nhìn lâu rồi cũng sẽ nhàm chán.Lục Giang Minh không nhớ rõ lần đầu tiên mình ngoại tình với người khác là khi nào, hắn chỉ nhớ hôm sau về nhà, Dư Mục Ca đã đánh hắn một trận, sau đó hai người chiến tranh lạnh nửa tháng.Kể từ đó, số lần mà Lục Giang Minh ngoại tình cũng càng ngày càng nhiều, Dư Mục Ca mới đầu còn phẫn nộ sau đó cậu cũng trở nên thờ ơ không thèm để ýTuy lâu rồi hai người không có ôm, không có hôn môi, không có làm tình, Lục Giang Minh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay với Dư Mục Ca.Bọn họ dành 12 năm quen biết, 8 năm yêu nhau, đối phương là thứ không thể thiếu trong ký ức tươi đẹp của thời thanh xuân.Ngay cả khi hắn không còn nhiều tình cảm với Dư Mục Ca, hắn cũng không có ý định cho phép cậu rời đi-Lục Giang Minh nghĩ“Ưm.” Ánh mặt trời xuyên thấu qua pha lê chiếu lên vào sườn mặt của Mục Duyên, câụ ta rên rỉ mở mắt..“Thân thể không sao chứ?” Lục Giang Minh gài nút áo, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi hỏi.“Em không có việc gì.” Mục Duyên nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng hồng“Tôi đi trước.” Động tác của Lục Giang Minh chợt dừng lại, nếu như Dư Mục Ca cũng dễ dàng thẹn thùng giống như Mục Duyên vậy thì tốt biết mấy.6Lục Giang Minh đi tới quán bar, hắn cùng ông chủ của quán bar này là bạn thân. Chào hỏi xong, hắn liền đưa Mục Duyên đi ra ngoàiHai người cùng đến quán mì nhỏ mà ngày trước Lục Giang Minh thường xuyên dẫn Dư Mục Ca tới ăn.Ông chủ vẫn còn nhớ rõ Lục Giang Minh, “Lại dắt theo Mục Ca tới ăn mì à?”Lục Giang Minh ngồi lên ghế, gương mặt lạnh lùng “Không phải hắn”Ông chủ nhìn kỹ lại, “À, tôi thực sự xin lỗi, tôi cứ tưởng đứa bé này là Dư Mục Ca, hai người thực sự rất giống nhau”Lục Giang Minh buồn bực trong lòng, hắn thực sự không muốn nghe thấy ba chữ ‘Dự Mục Ca’ này nữa.“Cho tôi hai tô thịt bò.” Hắn cắt ngang lời ông chủ quán.Lục Giang Minh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, Dư Mục Ca đã rời đi được sáu ngày, không biết khi nào sẽ trở về.Tùy cậu vậy, dù sao cậu cũng sẽ không rời khỏi hắn.Sớm muộn gì Dư Mục Ca cũng sẽ trở về.7.Em biết chúng ta sắp kết thúc, cho nên em muốn để anh quen với việc rời đi của emLần đầu tiên là một tuần, lần thứ hai là một tháng, lần cuối cùng là một đời.Lục Giang Minh, em hy vọng anh sẽ không bao giờ biết, lúc anh chờ em trở về thì em đã biến thành một chiếc hộp.Một chiếc hộp được chôn xuống đất.

Anh Ấy Không Biết Tôi Đã ChếtTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcLục Giang Minh cũng không sốt ruột lắm, bởi vì hắn biết Dư Mục Ca nhất định sẽ trở về.“Anh, em thích anh.” Thiếu niên nhỏ tuổi sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước, bộ dáng làm người ta không nhịn được mà muốn mạnh mẽ yêu thươngVà thực tế thì Lục Giang Minh cũng đã làm như vậy.Hai người mây mưa làm tình, bừa bãi phát tiết dục vọng của bản thân.Sau khi làm xong, Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống những dấu vết trên người của thiếu niên, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dư Mục Ca.Chậc, thật là mất hứng.4“Lão Lục, đến đây chơi không?” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói thằng bạn thân của hắnLục Giang Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc kẹp ở trên tay rồi hút một hơi: “Ở đâu?”“Gặp ở chỗ cũ!” Gã bạn thân cúp máyKhi Lục Giang Minh vừa bước vào quán bar, hắn chợt nhìn thấy một gương mặt  quen thuộc đang ngồi bên cạnh thằng bạn Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên lộ vẻ khinh thường, mới chỉ được một tuần mà người kia đã muốn trở về rồi à?Hắn kéo kéo cà vạt, sải… Lúc Lục Giang Minh tỉnh dậy, Mục Duyên vẫn còn đang ngủ say.Hắn nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu niên, hoảng hốt cho rằng đã gặp được Dư Mục Ca của muời năm trước.Khi đó, Dư Mục Ca sẽ lén nhìn hắn trong lúc đi học, sẽ lấy danh nghĩa ‘Anh em tốt’ mua đồ ăn vặt cho hắn, sẽ chủ động hẹn hắn đi chơi vào cuối tuần.Chứ không phải hắn cãi nhau mọi lúc mọi nơi như bây giờ.Lục Giang Minh biết, Dư Mục Ca tức giận là vì bản thân  hắn đã ngoại tình.Nhưng đàn ông không phải ai cũng như vậy sao?Có được thứ mình muốn thì sẽ không trân trọng, đồ vật có tốt đẹp đến đâu nhìn lâu rồi cũng sẽ nhàm chán.Lục Giang Minh không nhớ rõ lần đầu tiên mình ngoại tình với người khác là khi nào, hắn chỉ nhớ hôm sau về nhà, Dư Mục Ca đã đánh hắn một trận, sau đó hai người chiến tranh lạnh nửa tháng.Kể từ đó, số lần mà Lục Giang Minh ngoại tình cũng càng ngày càng nhiều, Dư Mục Ca mới đầu còn phẫn nộ sau đó cậu cũng trở nên thờ ơ không thèm để ýTuy lâu rồi hai người không có ôm, không có hôn môi, không có làm tình, Lục Giang Minh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay với Dư Mục Ca.Bọn họ dành 12 năm quen biết, 8 năm yêu nhau, đối phương là thứ không thể thiếu trong ký ức tươi đẹp của thời thanh xuân.Ngay cả khi hắn không còn nhiều tình cảm với Dư Mục Ca, hắn cũng không có ý định cho phép cậu rời đi-Lục Giang Minh nghĩ“Ưm.” Ánh mặt trời xuyên thấu qua pha lê chiếu lên vào sườn mặt của Mục Duyên, câụ ta rên rỉ mở mắt..“Thân thể không sao chứ?” Lục Giang Minh gài nút áo, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi hỏi.“Em không có việc gì.” Mục Duyên nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng hồng“Tôi đi trước.” Động tác của Lục Giang Minh chợt dừng lại, nếu như Dư Mục Ca cũng dễ dàng thẹn thùng giống như Mục Duyên vậy thì tốt biết mấy.6Lục Giang Minh đi tới quán bar, hắn cùng ông chủ của quán bar này là bạn thân. Chào hỏi xong, hắn liền đưa Mục Duyên đi ra ngoàiHai người cùng đến quán mì nhỏ mà ngày trước Lục Giang Minh thường xuyên dẫn Dư Mục Ca tới ăn.Ông chủ vẫn còn nhớ rõ Lục Giang Minh, “Lại dắt theo Mục Ca tới ăn mì à?”Lục Giang Minh ngồi lên ghế, gương mặt lạnh lùng “Không phải hắn”Ông chủ nhìn kỹ lại, “À, tôi thực sự xin lỗi, tôi cứ tưởng đứa bé này là Dư Mục Ca, hai người thực sự rất giống nhau”Lục Giang Minh buồn bực trong lòng, hắn thực sự không muốn nghe thấy ba chữ ‘Dự Mục Ca’ này nữa.“Cho tôi hai tô thịt bò.” Hắn cắt ngang lời ông chủ quán.Lục Giang Minh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, Dư Mục Ca đã rời đi được sáu ngày, không biết khi nào sẽ trở về.Tùy cậu vậy, dù sao cậu cũng sẽ không rời khỏi hắn.Sớm muộn gì Dư Mục Ca cũng sẽ trở về.7.Em biết chúng ta sắp kết thúc, cho nên em muốn để anh quen với việc rời đi của emLần đầu tiên là một tuần, lần thứ hai là một tháng, lần cuối cùng là một đời.Lục Giang Minh, em hy vọng anh sẽ không bao giờ biết, lúc anh chờ em trở về thì em đã biến thành một chiếc hộp.Một chiếc hộp được chôn xuống đất.

Anh Ấy Không Biết Tôi Đã ChếtTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện NgượcLục Giang Minh cũng không sốt ruột lắm, bởi vì hắn biết Dư Mục Ca nhất định sẽ trở về.“Anh, em thích anh.” Thiếu niên nhỏ tuổi sắc mặt ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp đong đầy hơi nước, bộ dáng làm người ta không nhịn được mà muốn mạnh mẽ yêu thươngVà thực tế thì Lục Giang Minh cũng đã làm như vậy.Hai người mây mưa làm tình, bừa bãi phát tiết dục vọng của bản thân.Sau khi làm xong, Lục Giang Minh cúi đầu nhìn xuống những dấu vết trên người của thiếu niên, trong đầu hiện ra khuôn mặt lạnh nhạt của Dư Mục Ca.Chậc, thật là mất hứng.4“Lão Lục, đến đây chơi không?” Đầu dây bên kia phát ra giọng nói thằng bạn thân của hắnLục Giang Minh liếc mắt nhìn đồng hồ, châm điếu thuốc kẹp ở trên tay rồi hút một hơi: “Ở đâu?”“Gặp ở chỗ cũ!” Gã bạn thân cúp máyKhi Lục Giang Minh vừa bước vào quán bar, hắn chợt nhìn thấy một gương mặt  quen thuộc đang ngồi bên cạnh thằng bạn Hắn nhướng mày, khóe môi cong lên lộ vẻ khinh thường, mới chỉ được một tuần mà người kia đã muốn trở về rồi à?Hắn kéo kéo cà vạt, sải… Lúc Lục Giang Minh tỉnh dậy, Mục Duyên vẫn còn đang ngủ say.Hắn nhìn gương mặt trẻ trung xinh đẹp của thiếu niên, hoảng hốt cho rằng đã gặp được Dư Mục Ca của muời năm trước.Khi đó, Dư Mục Ca sẽ lén nhìn hắn trong lúc đi học, sẽ lấy danh nghĩa ‘Anh em tốt’ mua đồ ăn vặt cho hắn, sẽ chủ động hẹn hắn đi chơi vào cuối tuần.Chứ không phải hắn cãi nhau mọi lúc mọi nơi như bây giờ.Lục Giang Minh biết, Dư Mục Ca tức giận là vì bản thân  hắn đã ngoại tình.Nhưng đàn ông không phải ai cũng như vậy sao?Có được thứ mình muốn thì sẽ không trân trọng, đồ vật có tốt đẹp đến đâu nhìn lâu rồi cũng sẽ nhàm chán.Lục Giang Minh không nhớ rõ lần đầu tiên mình ngoại tình với người khác là khi nào, hắn chỉ nhớ hôm sau về nhà, Dư Mục Ca đã đánh hắn một trận, sau đó hai người chiến tranh lạnh nửa tháng.Kể từ đó, số lần mà Lục Giang Minh ngoại tình cũng càng ngày càng nhiều, Dư Mục Ca mới đầu còn phẫn nộ sau đó cậu cũng trở nên thờ ơ không thèm để ýTuy lâu rồi hai người không có ôm, không có hôn môi, không có làm tình, Lục Giang Minh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ chia tay với Dư Mục Ca.Bọn họ dành 12 năm quen biết, 8 năm yêu nhau, đối phương là thứ không thể thiếu trong ký ức tươi đẹp của thời thanh xuân.Ngay cả khi hắn không còn nhiều tình cảm với Dư Mục Ca, hắn cũng không có ý định cho phép cậu rời đi-Lục Giang Minh nghĩ“Ưm.” Ánh mặt trời xuyên thấu qua pha lê chiếu lên vào sườn mặt của Mục Duyên, câụ ta rên rỉ mở mắt..“Thân thể không sao chứ?” Lục Giang Minh gài nút áo, ngẩng đầu nhìn cậu ta rồi hỏi.“Em không có việc gì.” Mục Duyên nhớ lại chuyện tối qua, gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng hồng“Tôi đi trước.” Động tác của Lục Giang Minh chợt dừng lại, nếu như Dư Mục Ca cũng dễ dàng thẹn thùng giống như Mục Duyên vậy thì tốt biết mấy.6Lục Giang Minh đi tới quán bar, hắn cùng ông chủ của quán bar này là bạn thân. Chào hỏi xong, hắn liền đưa Mục Duyên đi ra ngoàiHai người cùng đến quán mì nhỏ mà ngày trước Lục Giang Minh thường xuyên dẫn Dư Mục Ca tới ăn.Ông chủ vẫn còn nhớ rõ Lục Giang Minh, “Lại dắt theo Mục Ca tới ăn mì à?”Lục Giang Minh ngồi lên ghế, gương mặt lạnh lùng “Không phải hắn”Ông chủ nhìn kỹ lại, “À, tôi thực sự xin lỗi, tôi cứ tưởng đứa bé này là Dư Mục Ca, hai người thực sự rất giống nhau”Lục Giang Minh buồn bực trong lòng, hắn thực sự không muốn nghe thấy ba chữ ‘Dự Mục Ca’ này nữa.“Cho tôi hai tô thịt bò.” Hắn cắt ngang lời ông chủ quán.Lục Giang Minh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, Dư Mục Ca đã rời đi được sáu ngày, không biết khi nào sẽ trở về.Tùy cậu vậy, dù sao cậu cũng sẽ không rời khỏi hắn.Sớm muộn gì Dư Mục Ca cũng sẽ trở về.7.Em biết chúng ta sắp kết thúc, cho nên em muốn để anh quen với việc rời đi của emLần đầu tiên là một tuần, lần thứ hai là một tháng, lần cuối cùng là một đời.Lục Giang Minh, em hy vọng anh sẽ không bao giờ biết, lúc anh chờ em trở về thì em đã biến thành một chiếc hộp.Một chiếc hộp được chôn xuống đất.

Chương 2: 2