Trần Hằng vừa mới dừng xe lại, Phùng Ngạn đã vui mừng reo lên.“Anh Hằng, em ở bên này. Anh mau tới đây.”Trần Hằng nhìn lướt qua một lượt. Anh chưa gặp bọn họ bao giờ, có lẽ bọn họ không phải là người Túc Nam.Trần Hằng hơi nheo mắt lại. Anh cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, ánh mắt lộ ra vài tia tàn khốc, không khí xung quanh cũng bị anh đè thấp xuống. Trước kia anh đã bảo Phùng Ngạn đừng gây chuyện, bởi vì đánh người thì dễ nhưng giải quyết hậu quả thì rất khó khăn.Trần Hằng cúi đầu cười lạnh một tiếng.Mặc dù anh không phải là người gây chuyện nhưng anh cũng không sợ vướng vào rắc rối.Phùng Ngạn khập khiễng lết tới, trốn sau lưng Trần Hằng.“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Hằng đè thấp giọng, nghiêng đầu hỏi Phùng Ngạn một câu.Mặt của Phùng Ngạn đỏ bừng lên, hắn thở hổn hển mấy cái rồi mới nhỏ giọng trả lời:“Em cũng không biết. Em đi ngang qua đây thì đã bị bọn nó chặn đánh. Sau đó bọn nó bắt em gọi điện bảo anh tới.” Trần Hằng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ ở trên thị trấn chắc chắn anh chưa chọc…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...