"Bà ơi, bầu trời ở quê bà thật sự xanh như vậy ạ?"Hứa Kiều ngồi trên ghế mây lật đi lật lại tấm bưu thiếp trên tay, tò mò hỏi.Biên Trân tắt đài radio, tháo cặp kính lão xuống vừa lau vừa trả lời: "Ừ, chừng nào có cơ hội con sẽ được xem thử." Vừa nói, bà vừa ngước mắt nhìn về phía xa xăm, nhớ tới rất nhiều chuyện cũ."Bà ơi?" Hứa Kiều lên tiếng phá vỡ sự im lặng."Ừ?" Biên Trân đeo cặp kính lão lên, quay người lại nhìn cô cười: "Kiều Kiều, con đến trường mới chưa?"Hứa Kiều gật đầu: "Con mới đi xem hai ngày trước. Cách nhà rất gần, đi bộ cũng chỉ mất mười phút.""Ừ, rất tốt. Kiều Kiều của chúng ta không cần phải dạy sớm mỗi ngày để đi học như năm lớp mười nữa rồi." Hứa Kiều khẽ cười, nói "dạ" rồi trở về phòng cất bưu thiếp vào hộp, lúc ra ngoài sẵn tiện rửa tay, sau đó mang một cái ghế đẩu nhỏ ngồi bên cạnh Biên Trân.Cô vẩy những giọt nước còn sót lại trên tay, định giúp Biên Trân lặt rau, nhưng lại bị bà cụ đưa tay ngăn lại: "Kiều Kiều, ra ngoài vận động một chút, mua một chai giấm cho bà…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...