Cuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm.
Chương 6: 6
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. “ Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao? “***Lời Chu Dật nói ra thật sự rất tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận được nó là sự thật.Một lần nữa Tống Đồng lại nhận ra khoảng cách chênh lệch của mình với Chu Dật.Cậu học hành sa sút như vậy, sau này Chu Dật sẽ theo học trường đại học tốt nhất Trung Quốc, còn cậu thì sao?.Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao?Nghe thôi cũng biết là điều không thể rồiKhoảng thời gian gần đây, cậu luôn cố gắng tỏ ra thật đăc biệt trước mặt Chu Dật, mà quên mất điều quan trọng nhất với học sinh cấp ba – học tậpTống Đồng thề với bản thân, phải thật sự cố gắng.Tống Đồng là người có nghị lực, nói được thì làm được. Để đảm bảo chất lượng giờ học, buổi sáng cậu không còn dậy sớm giúp bà nấu chè trứng nữa.Không còn khoản thu nhập, cuộc sống Tống Đồng có chút khó khăn, cậu bỏ bữa trưa, đói thì uống hai ngụm nước, nhẫn nhịn chịu đựng qua ngày.Sau khi hạ quyết tâm, Tống Đồng tận dụng hết mọi thời gian rảnh để học tập. Thời gian duy nhất để nghỉ ngơi chỉ có khi cậu đi qua sân vận động, nơi diễn ra trận đấu bóng rổ.Bởi vì Chu Dật cũng thi đấu.Mỗi khi Chu Dật ném bóng vào rổ, Tống Đồng ngồi dưới sẽ hò hét phấn khích cổ vũ.Mỗi thành viên khi đấu bóng rổ đều sẽ thấy một cậu nhóc mặc bộ đồng phục học sinh cũ, đôi mắt sáng lấp lánh, ngồi ở ghế ra sức cổ vũ.Người Tống Đồng gầy gò do suy dinh dưỡng, vóc dáng không cao, chỉ có 175, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng cực ngoan ngoãn, thành viên đội bóng thích đến trò chuyện với cậu lúc giải lao giữa giờ.Đội trưởng: Cậu thích chơi bóng rổ?Tống Đồng: Không thích.Đội trưởng:…… Không thích mà còn vui như vậy sao??Tống Đồng: Không thích chơi bóng rổ, thích xem đánh bóng rổ.Tống Đồng tự nói thêm trong lòng, thích xem Chu Dật đánh bóng rổ.Đội trưởng giơ tay sờ đầu cậu, móc ra mười đồng: “Xem lâu như vậy rồi, cậu đi mua nước đi.”Tống Đồng nhận tiền, cực kì nghe lời đi mua nước.Tới siêu thị, cậu mua vài chai C’estbon (1), đảo mắt một chút rồi tự lấy hai đồng của mình ra mua một chai nước khoáng..(1) C’estbon: Một loại nước khoáng chứ hong phải bánh mì sợi gà đâu nha:3
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. “ Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao? “***Lời Chu Dật nói ra thật sự rất tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận được nó là sự thật.Một lần nữa Tống Đồng lại nhận ra khoảng cách chênh lệch của mình với Chu Dật.Cậu học hành sa sút như vậy, sau này Chu Dật sẽ theo học trường đại học tốt nhất Trung Quốc, còn cậu thì sao?.Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao?Nghe thôi cũng biết là điều không thể rồiKhoảng thời gian gần đây, cậu luôn cố gắng tỏ ra thật đăc biệt trước mặt Chu Dật, mà quên mất điều quan trọng nhất với học sinh cấp ba – học tậpTống Đồng thề với bản thân, phải thật sự cố gắng.Tống Đồng là người có nghị lực, nói được thì làm được. Để đảm bảo chất lượng giờ học, buổi sáng cậu không còn dậy sớm giúp bà nấu chè trứng nữa.Không còn khoản thu nhập, cuộc sống Tống Đồng có chút khó khăn, cậu bỏ bữa trưa, đói thì uống hai ngụm nước, nhẫn nhịn chịu đựng qua ngày.Sau khi hạ quyết tâm, Tống Đồng tận dụng hết mọi thời gian rảnh để học tập. Thời gian duy nhất để nghỉ ngơi chỉ có khi cậu đi qua sân vận động, nơi diễn ra trận đấu bóng rổ.Bởi vì Chu Dật cũng thi đấu.Mỗi khi Chu Dật ném bóng vào rổ, Tống Đồng ngồi dưới sẽ hò hét phấn khích cổ vũ.Mỗi thành viên khi đấu bóng rổ đều sẽ thấy một cậu nhóc mặc bộ đồng phục học sinh cũ, đôi mắt sáng lấp lánh, ngồi ở ghế ra sức cổ vũ.Người Tống Đồng gầy gò do suy dinh dưỡng, vóc dáng không cao, chỉ có 175, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng cực ngoan ngoãn, thành viên đội bóng thích đến trò chuyện với cậu lúc giải lao giữa giờ.Đội trưởng: Cậu thích chơi bóng rổ?Tống Đồng: Không thích.Đội trưởng:…… Không thích mà còn vui như vậy sao??Tống Đồng: Không thích chơi bóng rổ, thích xem đánh bóng rổ.Tống Đồng tự nói thêm trong lòng, thích xem Chu Dật đánh bóng rổ.Đội trưởng giơ tay sờ đầu cậu, móc ra mười đồng: “Xem lâu như vậy rồi, cậu đi mua nước đi.”Tống Đồng nhận tiền, cực kì nghe lời đi mua nước.Tới siêu thị, cậu mua vài chai C’estbon (1), đảo mắt một chút rồi tự lấy hai đồng của mình ra mua một chai nước khoáng..(1) C’estbon: Một loại nước khoáng chứ hong phải bánh mì sợi gà đâu nha:3
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. “ Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao? “***Lời Chu Dật nói ra thật sự rất tàn nhẫn, nhưng không thể phủ nhận được nó là sự thật.Một lần nữa Tống Đồng lại nhận ra khoảng cách chênh lệch của mình với Chu Dật.Cậu học hành sa sút như vậy, sau này Chu Dật sẽ theo học trường đại học tốt nhất Trung Quốc, còn cậu thì sao?.Một người học giỏi, tương lai xán lạn lại chịu nhận một tên ngu dốt làm bạn trai sao?Nghe thôi cũng biết là điều không thể rồiKhoảng thời gian gần đây, cậu luôn cố gắng tỏ ra thật đăc biệt trước mặt Chu Dật, mà quên mất điều quan trọng nhất với học sinh cấp ba – học tậpTống Đồng thề với bản thân, phải thật sự cố gắng.Tống Đồng là người có nghị lực, nói được thì làm được. Để đảm bảo chất lượng giờ học, buổi sáng cậu không còn dậy sớm giúp bà nấu chè trứng nữa.Không còn khoản thu nhập, cuộc sống Tống Đồng có chút khó khăn, cậu bỏ bữa trưa, đói thì uống hai ngụm nước, nhẫn nhịn chịu đựng qua ngày.Sau khi hạ quyết tâm, Tống Đồng tận dụng hết mọi thời gian rảnh để học tập. Thời gian duy nhất để nghỉ ngơi chỉ có khi cậu đi qua sân vận động, nơi diễn ra trận đấu bóng rổ.Bởi vì Chu Dật cũng thi đấu.Mỗi khi Chu Dật ném bóng vào rổ, Tống Đồng ngồi dưới sẽ hò hét phấn khích cổ vũ.Mỗi thành viên khi đấu bóng rổ đều sẽ thấy một cậu nhóc mặc bộ đồng phục học sinh cũ, đôi mắt sáng lấp lánh, ngồi ở ghế ra sức cổ vũ.Người Tống Đồng gầy gò do suy dinh dưỡng, vóc dáng không cao, chỉ có 175, nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng cực ngoan ngoãn, thành viên đội bóng thích đến trò chuyện với cậu lúc giải lao giữa giờ.Đội trưởng: Cậu thích chơi bóng rổ?Tống Đồng: Không thích.Đội trưởng:…… Không thích mà còn vui như vậy sao??Tống Đồng: Không thích chơi bóng rổ, thích xem đánh bóng rổ.Tống Đồng tự nói thêm trong lòng, thích xem Chu Dật đánh bóng rổ.Đội trưởng giơ tay sờ đầu cậu, móc ra mười đồng: “Xem lâu như vậy rồi, cậu đi mua nước đi.”Tống Đồng nhận tiền, cực kì nghe lời đi mua nước.Tới siêu thị, cậu mua vài chai C’estbon (1), đảo mắt một chút rồi tự lấy hai đồng của mình ra mua một chai nước khoáng..(1) C’estbon: Một loại nước khoáng chứ hong phải bánh mì sợi gà đâu nha:3