Cuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm.
Chương 15: 15
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. ☆ Chương 15 ☆Chuyển ngữ: Phương “ Cắn đi.”***Không muốn bản thân ” ngủm ” trước khi đi thi đại học vì đói, Tống Đồng đành phải thương lượng với Chu Dật: “Chu Dật ……”Chu Dật: “Có rắm mau thả, có gì nói nhanh.”Tống Đồng nằm bò lên bàn Chu Dật, gối đầu lên tay: “Chỉ trả 5 hào mỗi ngày được khôngg?”“Ồ ” Chu Dật vẫn bình tĩnh, “Một ngày 5 hào thì đến khi thi đại học mới được một nửa, còn một học kì sau đại học nữa. Cậu nghĩ chúng ta có thể thi chung đại học?”Tống Đồng nghẹn lời.Chu Dật tiếp tục nói: “Hay là..... cậu muốn quỵt nợ?”Nói xong lại bắt đầu khinh bỉ Tống Đồng: “Có mỗi 5 hào mà cũng tính toán, đúng là không biết xấu hổ ”“……”Không phải Chu Dật vung tiền như rác sao? Từ khi nào mà trở nên keo kiệt tính toán như vậy ……Keo kiệt có thể lây bệnh không?Chu Dật đặc biệt mang theo một em heo đất đặt ở trên bàn, mỗi ngày Tống Đồng chỉ cần ném tiền vào đó...Tống Đồng dùng 5 hào còn lại để mua bánh bao chay, mỗi lần mua đều tỏ vẻ đáng thương vô số tội, chỉ mong chủ quán có thể rủ lòng thương mà cho cậu cái bánh to nhất.Chu Dật ăn tối ngay tại phòng học, mua một cái bánh mì và hộp sữa bò, vừa ăn vừa làm bài tập.Chu Dật tự nhiên nghiêm túc như vậy khiến Tống Đồng có cảm giác không quen. Cậu lo lắng khuyên can: “Cậu như này là không được rồi, chưa nói đến việc ăn như này chưa đủ no, mà còn không đủ chất dinh dưỡng. Bây giờ chúng ta đang ở năm cuối cấp ba, cần phải có đủ năng lượng để tập trung học tập. Để bụng đói sẽ làm giảm mức độ tập trung đó...”Chu Dật giả bộ không nghe thấy, nhìn ổ bánh mì trong tay, nhíu mày ghét bỏ.Tống Đồng tiếp tục lải nhải: “Hơn nữa cậu còn học đến mức quên cả ăn cơ mà. Tớ nhớ lần trước cậu đi tập bóng rổ xong về lớp luôn, không thèm ăn uống gì cả. Ăn một bữa cơm chẳng mất bao nhiêu thời gian, nếu cậu thấy đồ ăn nhà trường không ngon thì còn có thể ra ngoài mua, mắc gì không ăn uống cho tử tế vào?”Chu Dật bỗng nhiên giơ bánh mì lên miệng Tống Đồng, ra lên “Cắn đi.”“?”“Cắn mặt này này.”Lần này đến lượt Tống Đồng ra mặt ghét bỏ: “Này, nếu cậu không ăn thì có thể dùng tay xé xuống cơ mà, sao lại bảo tớ cắn?”Sắc mặt Chu Dật tối dầnTống Đồng đành ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận cắn phần bánh không dính sốtChu Dật hài lòng, ăn nốt phần bánh mì cùng hộp sữa.
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. ☆ Chương 15 ☆Chuyển ngữ: Phương “ Cắn đi.”***Không muốn bản thân ” ngủm ” trước khi đi thi đại học vì đói, Tống Đồng đành phải thương lượng với Chu Dật: “Chu Dật ……”Chu Dật: “Có rắm mau thả, có gì nói nhanh.”Tống Đồng nằm bò lên bàn Chu Dật, gối đầu lên tay: “Chỉ trả 5 hào mỗi ngày được khôngg?”“Ồ ” Chu Dật vẫn bình tĩnh, “Một ngày 5 hào thì đến khi thi đại học mới được một nửa, còn một học kì sau đại học nữa. Cậu nghĩ chúng ta có thể thi chung đại học?”Tống Đồng nghẹn lời.Chu Dật tiếp tục nói: “Hay là..... cậu muốn quỵt nợ?”Nói xong lại bắt đầu khinh bỉ Tống Đồng: “Có mỗi 5 hào mà cũng tính toán, đúng là không biết xấu hổ ”“……”Không phải Chu Dật vung tiền như rác sao? Từ khi nào mà trở nên keo kiệt tính toán như vậy ……Keo kiệt có thể lây bệnh không?Chu Dật đặc biệt mang theo một em heo đất đặt ở trên bàn, mỗi ngày Tống Đồng chỉ cần ném tiền vào đó...Tống Đồng dùng 5 hào còn lại để mua bánh bao chay, mỗi lần mua đều tỏ vẻ đáng thương vô số tội, chỉ mong chủ quán có thể rủ lòng thương mà cho cậu cái bánh to nhất.Chu Dật ăn tối ngay tại phòng học, mua một cái bánh mì và hộp sữa bò, vừa ăn vừa làm bài tập.Chu Dật tự nhiên nghiêm túc như vậy khiến Tống Đồng có cảm giác không quen. Cậu lo lắng khuyên can: “Cậu như này là không được rồi, chưa nói đến việc ăn như này chưa đủ no, mà còn không đủ chất dinh dưỡng. Bây giờ chúng ta đang ở năm cuối cấp ba, cần phải có đủ năng lượng để tập trung học tập. Để bụng đói sẽ làm giảm mức độ tập trung đó...”Chu Dật giả bộ không nghe thấy, nhìn ổ bánh mì trong tay, nhíu mày ghét bỏ.Tống Đồng tiếp tục lải nhải: “Hơn nữa cậu còn học đến mức quên cả ăn cơ mà. Tớ nhớ lần trước cậu đi tập bóng rổ xong về lớp luôn, không thèm ăn uống gì cả. Ăn một bữa cơm chẳng mất bao nhiêu thời gian, nếu cậu thấy đồ ăn nhà trường không ngon thì còn có thể ra ngoài mua, mắc gì không ăn uống cho tử tế vào?”Chu Dật bỗng nhiên giơ bánh mì lên miệng Tống Đồng, ra lên “Cắn đi.”“?”“Cắn mặt này này.”Lần này đến lượt Tống Đồng ra mặt ghét bỏ: “Này, nếu cậu không ăn thì có thể dùng tay xé xuống cơ mà, sao lại bảo tớ cắn?”Sắc mặt Chu Dật tối dầnTống Đồng đành ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận cắn phần bánh không dính sốtChu Dật hài lòng, ăn nốt phần bánh mì cùng hộp sữa.
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. ☆ Chương 15 ☆Chuyển ngữ: Phương “ Cắn đi.”***Không muốn bản thân ” ngủm ” trước khi đi thi đại học vì đói, Tống Đồng đành phải thương lượng với Chu Dật: “Chu Dật ……”Chu Dật: “Có rắm mau thả, có gì nói nhanh.”Tống Đồng nằm bò lên bàn Chu Dật, gối đầu lên tay: “Chỉ trả 5 hào mỗi ngày được khôngg?”“Ồ ” Chu Dật vẫn bình tĩnh, “Một ngày 5 hào thì đến khi thi đại học mới được một nửa, còn một học kì sau đại học nữa. Cậu nghĩ chúng ta có thể thi chung đại học?”Tống Đồng nghẹn lời.Chu Dật tiếp tục nói: “Hay là..... cậu muốn quỵt nợ?”Nói xong lại bắt đầu khinh bỉ Tống Đồng: “Có mỗi 5 hào mà cũng tính toán, đúng là không biết xấu hổ ”“……”Không phải Chu Dật vung tiền như rác sao? Từ khi nào mà trở nên keo kiệt tính toán như vậy ……Keo kiệt có thể lây bệnh không?Chu Dật đặc biệt mang theo một em heo đất đặt ở trên bàn, mỗi ngày Tống Đồng chỉ cần ném tiền vào đó...Tống Đồng dùng 5 hào còn lại để mua bánh bao chay, mỗi lần mua đều tỏ vẻ đáng thương vô số tội, chỉ mong chủ quán có thể rủ lòng thương mà cho cậu cái bánh to nhất.Chu Dật ăn tối ngay tại phòng học, mua một cái bánh mì và hộp sữa bò, vừa ăn vừa làm bài tập.Chu Dật tự nhiên nghiêm túc như vậy khiến Tống Đồng có cảm giác không quen. Cậu lo lắng khuyên can: “Cậu như này là không được rồi, chưa nói đến việc ăn như này chưa đủ no, mà còn không đủ chất dinh dưỡng. Bây giờ chúng ta đang ở năm cuối cấp ba, cần phải có đủ năng lượng để tập trung học tập. Để bụng đói sẽ làm giảm mức độ tập trung đó...”Chu Dật giả bộ không nghe thấy, nhìn ổ bánh mì trong tay, nhíu mày ghét bỏ.Tống Đồng tiếp tục lải nhải: “Hơn nữa cậu còn học đến mức quên cả ăn cơ mà. Tớ nhớ lần trước cậu đi tập bóng rổ xong về lớp luôn, không thèm ăn uống gì cả. Ăn một bữa cơm chẳng mất bao nhiêu thời gian, nếu cậu thấy đồ ăn nhà trường không ngon thì còn có thể ra ngoài mua, mắc gì không ăn uống cho tử tế vào?”Chu Dật bỗng nhiên giơ bánh mì lên miệng Tống Đồng, ra lên “Cắn đi.”“?”“Cắn mặt này này.”Lần này đến lượt Tống Đồng ra mặt ghét bỏ: “Này, nếu cậu không ăn thì có thể dùng tay xé xuống cơ mà, sao lại bảo tớ cắn?”Sắc mặt Chu Dật tối dầnTống Đồng đành ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận cắn phần bánh không dính sốtChu Dật hài lòng, ăn nốt phần bánh mì cùng hộp sữa.