Cuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm.
Chương 18: 18
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi... “***Trước khi nghỉ một ngày, cho dù là tiết chính thì cũng chẳng ai có ý định ngồi học cả, mọi người đều nóng lòng về nhà. Ngay cả Chu Dật cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bạn hắn – Tôn Tử Minh – cũng đang chờ ở ngoài rồiTôn Tử Minh chờ đến hết cả kiên nhẫn: “Xong chưa thằng kia?”Chu Dật bỏ sách vào ngăn bàn, đeo cặp trên vai, trên tay một bên cầm sách, bên còn lại đem theo một em heo đất: “Nào, đi thôi.”Tôn Tử Minh nhìn đồ trên tay Chu Dật, phát mệt: “Mày có nhất thiết phải mang theo con lợn đất này không hả? Không thể để nó ở lớp sao?.”“Không được.” Chu Dật từ chốiTôn Tử Minh thở dài: “Trong con lợn này có gì?”“ Tiền ”Tôn Tử Minh khinh thường, bĩu môi: “Mày giàu như này, để lại lớp đi, chả ai thèm lấy của mày đâu”Chu Dật từ chối bằng hành động, thật sự không lấy không được, hắn để quả bóng rổ dưới ngăn bàn, bế em heo đất rồi rời khỏi lớp.Tôn Tử Minh đứng như trời trồngBuổi chiều hắn không chơi bóng rổ thì định ngồi chơi đồ hàng à?Cậu ta nhanh chóng ôm lấy quả bóng, đuổi theo Chu DậtLúc Tống Đồng quay về phòng học thì hơn nửa lớp đã đi rồi, chỉ còn một số bạn học phải trực nhật còn ở lại.Chỗ Chu Dật cũng không còn ai, sách giáo khoa được xếp gọn gàng dưới ngăn bàn, con heo đất cũng không còn, bóng rổ cũng không.Chu Dật đã đi rồiTống Đồng thoáng buồnCậu không như các bạn học cùng trang lứa khác, không thể có nổi một kì nghỉ đông vui vẻ,Như thường lệ, cậu quay xuống bàn Chu Dật, nằm bò lên.Trên bàn còn vài cuốn sách giáo khoa, từ lớp mười đến lớp mười hai. Bài tập nghỉ đông để trên cùng, kèm một tờ giấy ghi chú, dùng bút sắt đè xuống.Tống Đồng cầm lên đọc ——Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi...Tác giả có lời muốn nói: Lịch cập nhật không chính xác cho lắm... lúc có lúc không
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi... “***Trước khi nghỉ một ngày, cho dù là tiết chính thì cũng chẳng ai có ý định ngồi học cả, mọi người đều nóng lòng về nhà. Ngay cả Chu Dật cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bạn hắn – Tôn Tử Minh – cũng đang chờ ở ngoài rồiTôn Tử Minh chờ đến hết cả kiên nhẫn: “Xong chưa thằng kia?”Chu Dật bỏ sách vào ngăn bàn, đeo cặp trên vai, trên tay một bên cầm sách, bên còn lại đem theo một em heo đất: “Nào, đi thôi.”Tôn Tử Minh nhìn đồ trên tay Chu Dật, phát mệt: “Mày có nhất thiết phải mang theo con lợn đất này không hả? Không thể để nó ở lớp sao?.”“Không được.” Chu Dật từ chốiTôn Tử Minh thở dài: “Trong con lợn này có gì?”“ Tiền ”Tôn Tử Minh khinh thường, bĩu môi: “Mày giàu như này, để lại lớp đi, chả ai thèm lấy của mày đâu”Chu Dật từ chối bằng hành động, thật sự không lấy không được, hắn để quả bóng rổ dưới ngăn bàn, bế em heo đất rồi rời khỏi lớp.Tôn Tử Minh đứng như trời trồngBuổi chiều hắn không chơi bóng rổ thì định ngồi chơi đồ hàng à?Cậu ta nhanh chóng ôm lấy quả bóng, đuổi theo Chu DậtLúc Tống Đồng quay về phòng học thì hơn nửa lớp đã đi rồi, chỉ còn một số bạn học phải trực nhật còn ở lại.Chỗ Chu Dật cũng không còn ai, sách giáo khoa được xếp gọn gàng dưới ngăn bàn, con heo đất cũng không còn, bóng rổ cũng không.Chu Dật đã đi rồiTống Đồng thoáng buồnCậu không như các bạn học cùng trang lứa khác, không thể có nổi một kì nghỉ đông vui vẻ,Như thường lệ, cậu quay xuống bàn Chu Dật, nằm bò lên.Trên bàn còn vài cuốn sách giáo khoa, từ lớp mười đến lớp mười hai. Bài tập nghỉ đông để trên cùng, kèm một tờ giấy ghi chú, dùng bút sắt đè xuống.Tống Đồng cầm lên đọc ——Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi...Tác giả có lời muốn nói: Lịch cập nhật không chính xác cho lắm... lúc có lúc không
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi... “***Trước khi nghỉ một ngày, cho dù là tiết chính thì cũng chẳng ai có ý định ngồi học cả, mọi người đều nóng lòng về nhà. Ngay cả Chu Dật cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, bạn hắn – Tôn Tử Minh – cũng đang chờ ở ngoài rồiTôn Tử Minh chờ đến hết cả kiên nhẫn: “Xong chưa thằng kia?”Chu Dật bỏ sách vào ngăn bàn, đeo cặp trên vai, trên tay một bên cầm sách, bên còn lại đem theo một em heo đất: “Nào, đi thôi.”Tôn Tử Minh nhìn đồ trên tay Chu Dật, phát mệt: “Mày có nhất thiết phải mang theo con lợn đất này không hả? Không thể để nó ở lớp sao?.”“Không được.” Chu Dật từ chốiTôn Tử Minh thở dài: “Trong con lợn này có gì?”“ Tiền ”Tôn Tử Minh khinh thường, bĩu môi: “Mày giàu như này, để lại lớp đi, chả ai thèm lấy của mày đâu”Chu Dật từ chối bằng hành động, thật sự không lấy không được, hắn để quả bóng rổ dưới ngăn bàn, bế em heo đất rồi rời khỏi lớp.Tôn Tử Minh đứng như trời trồngBuổi chiều hắn không chơi bóng rổ thì định ngồi chơi đồ hàng à?Cậu ta nhanh chóng ôm lấy quả bóng, đuổi theo Chu DậtLúc Tống Đồng quay về phòng học thì hơn nửa lớp đã đi rồi, chỉ còn một số bạn học phải trực nhật còn ở lại.Chỗ Chu Dật cũng không còn ai, sách giáo khoa được xếp gọn gàng dưới ngăn bàn, con heo đất cũng không còn, bóng rổ cũng không.Chu Dật đã đi rồiTống Đồng thoáng buồnCậu không như các bạn học cùng trang lứa khác, không thể có nổi một kì nghỉ đông vui vẻ,Như thường lệ, cậu quay xuống bàn Chu Dật, nằm bò lên.Trên bàn còn vài cuốn sách giáo khoa, từ lớp mười đến lớp mười hai. Bài tập nghỉ đông để trên cùng, kèm một tờ giấy ghi chú, dùng bút sắt đè xuống.Tống Đồng cầm lên đọc ——Học hành cho cẩn thận, đừng chép bài tôi. Ngoài ra, đừng làm bẩn sách tôi...Tác giả có lời muốn nói: Lịch cập nhật không chính xác cho lắm... lúc có lúc không