Cuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm.
Chương 33: 33
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Chu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...”***Ngày chia xa còn tới nhanh hơn tưởng tượngTống Đồng chưa kịp phản ứng, Chu Dật đã đi rồiThật ra bình thường bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, Chu Dật bận việc học, cậu cũng bận đi làm thêm, một tháng cũng không được gặp nhau nhiều. Nhưng khoảng cách thì khác, trước kia cậu phải đi bộ 30 phút mới thấy người, bây giờ chỉ cần đạp xe 10 phút là có thể gặp được người.Nhưng bây giờ Chu Dật đi rồi, ở Đại Tây Dương, cách xa vàn dặmBọn họ lệch múi tận 12 giờLúc hắn xuất ngoại, Tống Đồng không đến tiễn mà vẫn ngồi bình tĩnh trong phòng. Vì cậu biết Chu Dật có bố có mẹ tiễn, có chị tiễn, có anh em tốt tiễn, không biết có nhớ đến người đã ở bên hắn 5 năm hay không.Tống Đồng cũng không buồn lắm, cậu bây giờ như cái máy đã được lên lịch trình, sinh hoạt tẻ nhạt, mỗi ngày chỉ đến phòng học rồi trở về kí túc xá.Hai năm đại học, nhờ học bổng và tiền làm thêm kì nghỉ đông và hè chắc cũng đủ để chi trả cho hai năm tiếp theoChu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...Bạn cùng phòng nhìn cậu, liên tục trách Tống Đồng quá ngốc nghếchTống Đồng thu dọn sách vở, đeo cặp lên: “Không còn cách nào cả, vì cậu ấy quá ưu tú.”Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe vậy liền ngẩng đầu, trầm ngâm hai câu: “ Trên đời người nhiều loại, cũng không thể giữ lại ”Tống Đồng dừng một chút, sau đó quay đầu mỉm cười: “Nếu cậu là cầu vồng, gặp mới biết là có”Cậu biết, Chu Dật sẽ không đợi cậu, không bao giờCậu thích hắn, cũng chỉ có thể cật lực đuổi theoKhuôn viên trường tháng ba vẫn còn chút se lạnh, từ phòng ngủ đến thư viện là một lối đi dài với những cây đa cao vút xanh tươi, những tán lá xanh mướt trông rất dễ chịu.Tống Đồng lấy điện thoại ra, tiện tay chụp một bức rồi gửi vào WeChat của Chu Dật, sau đó cất điện thoại, hít thở không khí tươi mát của buổi sáng, đi vào thư viện.Cậu gửi quá nhiều ảnh, đôi khi một ngày vài tấm, có khi mấy ngày một tấm, Chu Dật thỉnh thoảng mới rep lại một câu, lúc là một meme, lúc là một bức ảnh nào đó.Thỉnh thoảng thì cũng có chat với cậu một chútTống Đồng hỏi Chu Dật đã ngủ dậy chưa, Chu Dật nói đang chuẩn bị lên lớp. Chu Dật hỏi Tống Đồng đã ngủ chưa, Tống Đồng đáp lại vừa mới từ thư viện vềCho dù chỉ là một hai câu nói hỏi thăm, Tống Đồng cũng rất vui vẻ, tựa như khi bỏ đá vào một cốc Coca, nó sẽ sủi bọt liền vậy
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Chu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...”***Ngày chia xa còn tới nhanh hơn tưởng tượngTống Đồng chưa kịp phản ứng, Chu Dật đã đi rồiThật ra bình thường bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, Chu Dật bận việc học, cậu cũng bận đi làm thêm, một tháng cũng không được gặp nhau nhiều. Nhưng khoảng cách thì khác, trước kia cậu phải đi bộ 30 phút mới thấy người, bây giờ chỉ cần đạp xe 10 phút là có thể gặp được người.Nhưng bây giờ Chu Dật đi rồi, ở Đại Tây Dương, cách xa vàn dặmBọn họ lệch múi tận 12 giờLúc hắn xuất ngoại, Tống Đồng không đến tiễn mà vẫn ngồi bình tĩnh trong phòng. Vì cậu biết Chu Dật có bố có mẹ tiễn, có chị tiễn, có anh em tốt tiễn, không biết có nhớ đến người đã ở bên hắn 5 năm hay không.Tống Đồng cũng không buồn lắm, cậu bây giờ như cái máy đã được lên lịch trình, sinh hoạt tẻ nhạt, mỗi ngày chỉ đến phòng học rồi trở về kí túc xá.Hai năm đại học, nhờ học bổng và tiền làm thêm kì nghỉ đông và hè chắc cũng đủ để chi trả cho hai năm tiếp theoChu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...Bạn cùng phòng nhìn cậu, liên tục trách Tống Đồng quá ngốc nghếchTống Đồng thu dọn sách vở, đeo cặp lên: “Không còn cách nào cả, vì cậu ấy quá ưu tú.”Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe vậy liền ngẩng đầu, trầm ngâm hai câu: “ Trên đời người nhiều loại, cũng không thể giữ lại ”Tống Đồng dừng một chút, sau đó quay đầu mỉm cười: “Nếu cậu là cầu vồng, gặp mới biết là có”Cậu biết, Chu Dật sẽ không đợi cậu, không bao giờCậu thích hắn, cũng chỉ có thể cật lực đuổi theoKhuôn viên trường tháng ba vẫn còn chút se lạnh, từ phòng ngủ đến thư viện là một lối đi dài với những cây đa cao vút xanh tươi, những tán lá xanh mướt trông rất dễ chịu.Tống Đồng lấy điện thoại ra, tiện tay chụp một bức rồi gửi vào WeChat của Chu Dật, sau đó cất điện thoại, hít thở không khí tươi mát của buổi sáng, đi vào thư viện.Cậu gửi quá nhiều ảnh, đôi khi một ngày vài tấm, có khi mấy ngày một tấm, Chu Dật thỉnh thoảng mới rep lại một câu, lúc là một meme, lúc là một bức ảnh nào đó.Thỉnh thoảng thì cũng có chat với cậu một chútTống Đồng hỏi Chu Dật đã ngủ dậy chưa, Chu Dật nói đang chuẩn bị lên lớp. Chu Dật hỏi Tống Đồng đã ngủ chưa, Tống Đồng đáp lại vừa mới từ thư viện vềCho dù chỉ là một hai câu nói hỏi thăm, Tống Đồng cũng rất vui vẻ, tựa như khi bỏ đá vào một cốc Coca, nó sẽ sủi bọt liền vậy
Yêu Thầm Nam Thần Ngồi Bàn SauTruyện Converter, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuộc sống Tống Đồng khó khăn thiếu thốn, ngày ngày vất vả chật vậtBà ngoại Tống Đồng nói: Để cháu phải sống cuộc sống khó khăn như này... là do bà rồiTống Đồng chẳng những không kêu ca phàn nàn, mà còn nói rằng cậu sống không khổ, có ăn có học, còn có bà ngoại... Nước mắt bà chực trào ra, đứa bé ngoan, bố mẹ cháu đúng là loại cầm thú, đứa bé ngoan như này, bọn họ nỡ lòng nào vứt bỏ...Bà lại nói: ” Cháu à, đừng hận bọn họ, bố mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng” ”” Cháu không hận, dù sao họ cũng là đấng sinh thành, nuôi là tình thương, không nuôi là quyền tự do. Cháu không thể trách họ được. ”Thực ra cũng có lý do riêng, chỉ là Tống Đồng vẫn còn ngại, chưa muốn nói ra.Cậu thích Chu Dật. Chu Dật là người cẩn thận, ga lăng, lễ phép, học cũng rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, đúng chất một nam thần thật sự. Tống Đồng thấy, nếu thích một người tốt đẹp như cậu ấy, cậu không thể dậy nổi một chút ác niệm nào và phải dùng một tâm hồn chất phác, thuần lương nhất để thích.Cho dù chỉ là yêu thầm. Chuyển ngữ: Phương “ Chu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...”***Ngày chia xa còn tới nhanh hơn tưởng tượngTống Đồng chưa kịp phản ứng, Chu Dật đã đi rồiThật ra bình thường bọn họ gặp nhau cũng không nhiều, Chu Dật bận việc học, cậu cũng bận đi làm thêm, một tháng cũng không được gặp nhau nhiều. Nhưng khoảng cách thì khác, trước kia cậu phải đi bộ 30 phút mới thấy người, bây giờ chỉ cần đạp xe 10 phút là có thể gặp được người.Nhưng bây giờ Chu Dật đi rồi, ở Đại Tây Dương, cách xa vàn dặmBọn họ lệch múi tận 12 giờLúc hắn xuất ngoại, Tống Đồng không đến tiễn mà vẫn ngồi bình tĩnh trong phòng. Vì cậu biết Chu Dật có bố có mẹ tiễn, có chị tiễn, có anh em tốt tiễn, không biết có nhớ đến người đã ở bên hắn 5 năm hay không.Tống Đồng cũng không buồn lắm, cậu bây giờ như cái máy đã được lên lịch trình, sinh hoạt tẻ nhạt, mỗi ngày chỉ đến phòng học rồi trở về kí túc xá.Hai năm đại học, nhờ học bổng và tiền làm thêm kì nghỉ đông và hè chắc cũng đủ để chi trả cho hai năm tiếp theoChu Dật đi rồi, mang theo bao cảm xúc của cậu...Bạn cùng phòng nhìn cậu, liên tục trách Tống Đồng quá ngốc nghếchTống Đồng thu dọn sách vở, đeo cặp lên: “Không còn cách nào cả, vì cậu ấy quá ưu tú.”Bạn cùng phòng đang chơi game, nghe vậy liền ngẩng đầu, trầm ngâm hai câu: “ Trên đời người nhiều loại, cũng không thể giữ lại ”Tống Đồng dừng một chút, sau đó quay đầu mỉm cười: “Nếu cậu là cầu vồng, gặp mới biết là có”Cậu biết, Chu Dật sẽ không đợi cậu, không bao giờCậu thích hắn, cũng chỉ có thể cật lực đuổi theoKhuôn viên trường tháng ba vẫn còn chút se lạnh, từ phòng ngủ đến thư viện là một lối đi dài với những cây đa cao vút xanh tươi, những tán lá xanh mướt trông rất dễ chịu.Tống Đồng lấy điện thoại ra, tiện tay chụp một bức rồi gửi vào WeChat của Chu Dật, sau đó cất điện thoại, hít thở không khí tươi mát của buổi sáng, đi vào thư viện.Cậu gửi quá nhiều ảnh, đôi khi một ngày vài tấm, có khi mấy ngày một tấm, Chu Dật thỉnh thoảng mới rep lại một câu, lúc là một meme, lúc là một bức ảnh nào đó.Thỉnh thoảng thì cũng có chat với cậu một chútTống Đồng hỏi Chu Dật đã ngủ dậy chưa, Chu Dật nói đang chuẩn bị lên lớp. Chu Dật hỏi Tống Đồng đã ngủ chưa, Tống Đồng đáp lại vừa mới từ thư viện vềCho dù chỉ là một hai câu nói hỏi thăm, Tống Đồng cũng rất vui vẻ, tựa như khi bỏ đá vào một cốc Coca, nó sẽ sủi bọt liền vậy