Tác giả:

Quan Đông Vạn Mã đường. Vạn Mã đường phong quang làm sao, huy hoàng làm sao, làm cho người ta ngưỡng mộ làm sao. Trải qua thế thời thời thế, Vạn Mã đường đã thành một ký ức mà mọi người đã lãng quên? Đã thành chiến thắng phẩm của năm tháng? Đã thành nơi an nghỉ của bụi bặm trần ai? Một tòa thành đài bằng gỗ, dùng bản gỗ kết lại thành tường thành, cao cỡ ba trượng, bao quanh từ một đầu thảo nguyên xa xăm cho đến tận đầu kia. Phòng ốc trong thành đài gỗ càng vô số như những ngôi sao giữa đêm trường. Trải qua thế thời thời thế, tòa thành gỗ liên miên không chia cắt đó đã bị cỏ dại nhận chìm. Phòng ốc trong thành càng bị tàn phá bại hoại, trong ngoài nhà đều bám phủ ngập tràn bụi bặm, một con chó nằm phục trong góc nhà, đáng lẽ vốn lông trắng, hiện tại lại đã biến thành màu xám xịt. Ánh mắt của nó đã mất đi vẻ linh xảo và cơ mẫn sẵn có, nhìn cơ hồ đã không còn giống một con chó nữa. Con chó đó đại khái là sinh mệnh còn sống duy nhất ở Vạn Mã đường? Diệp Khai không khỏi lắc đầu thở dài…

Chương 36: Kết thúc

Biên Thành Đao ThanhTác giả: Cổ LongTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuan Đông Vạn Mã đường. Vạn Mã đường phong quang làm sao, huy hoàng làm sao, làm cho người ta ngưỡng mộ làm sao. Trải qua thế thời thời thế, Vạn Mã đường đã thành một ký ức mà mọi người đã lãng quên? Đã thành chiến thắng phẩm của năm tháng? Đã thành nơi an nghỉ của bụi bặm trần ai? Một tòa thành đài bằng gỗ, dùng bản gỗ kết lại thành tường thành, cao cỡ ba trượng, bao quanh từ một đầu thảo nguyên xa xăm cho đến tận đầu kia. Phòng ốc trong thành đài gỗ càng vô số như những ngôi sao giữa đêm trường. Trải qua thế thời thời thế, tòa thành gỗ liên miên không chia cắt đó đã bị cỏ dại nhận chìm. Phòng ốc trong thành càng bị tàn phá bại hoại, trong ngoài nhà đều bám phủ ngập tràn bụi bặm, một con chó nằm phục trong góc nhà, đáng lẽ vốn lông trắng, hiện tại lại đã biến thành màu xám xịt. Ánh mắt của nó đã mất đi vẻ linh xảo và cơ mẫn sẵn có, nhìn cơ hồ đã không còn giống một con chó nữa. Con chó đó đại khái là sinh mệnh còn sống duy nhất ở Vạn Mã đường? Diệp Khai không khỏi lắc đầu thở dài… Gió đêm vẫn dịu dàng, hơi lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tàn, mặt đất lại càng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây đen trói phủ, mà là vì đó là đoạn thời gian trước khi trời sáng, cũng là giây phút tăm tối nhất.Cũng may giây phút đó luôn luôn rất ngắn ngủi, quang minh luôn luôn rất mau chóng dẹp tan hắc ám.Phó Hồng Tuyết vẫn rất lãnh đạm, rất cô độc, hắn tuy biết mình vô phương bạt đao, nhưng tâm hắn lại nóng bừng.Chuyện gì đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, cho dù có chết cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã biết tình Phong Linh.Hắn biết lần này mình tịnh không giao tặng một cách phù phiếm vô ích, tình của hắn đã vọng hưởng một âm điệu hòa hợp thân ái, đó đã đủ quan trọng hơn tất cả.Cho nên trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, mục quang của hắn tuy vẫn lạnh lẽo như trước, lại đã không còn tịch mịch.Hắn tịnh không nhìn Vương Linh Hoa đang đắc ý, hắn đang nhìn Bạch Y Linh đang co rút bên cạnh, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi :- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao nhất định muốn giết Mã Không Quần?Từ khi Vương Linh Hoa xuất hiện, trên mặt Bạch Y Linh đã ngập tràn biểu tình kinh hoảng, đến khi nàng nghe câu hỏi của Phó Hồng Tuyết, nỗi kinh hoảng càng đậm đặc thêm.Nàng len lén liếc nhìn Vương Linh Hoa, sau đó cúi đầu càng thấp.---------------------Lời bản nguyên tác :Xin lỗi vô cùng, cũng đáng tiếc vô cùng.Hai trang tiếp không được ấn loát.---------------------Một thanh đao cô độc, một con người cô độc đang đứng dưới dàn phong linh.Bọn họ lẳng lặng ngưng thị nhìn nhau, qua một hồi rất lâu mà không một ai mở miệng, hạnh phúc chừng như hòa vào tiếng vọng của dàn phong linh trong sóng mắt hai người.

Gió đêm vẫn dịu dàng, hơi lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tàn, mặt đất lại càng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây đen trói phủ, mà là vì đó là đoạn thời gian trước khi trời sáng, cũng là giây phút tăm tối nhất.

Cũng may giây phút đó luôn luôn rất ngắn ngủi, quang minh luôn luôn rất mau chóng dẹp tan hắc ám.

Phó Hồng Tuyết vẫn rất lãnh đạm, rất cô độc, hắn tuy biết mình vô phương bạt đao, nhưng tâm hắn lại nóng bừng.

Chuyện gì đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, cho dù có chết cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã biết tình Phong Linh.

Hắn biết lần này mình tịnh không giao tặng một cách phù phiếm vô ích, tình của hắn đã vọng hưởng một âm điệu hòa hợp thân ái, đó đã đủ quan trọng hơn tất cả.

Cho nên trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, mục quang của hắn tuy vẫn lạnh lẽo như trước, lại đã không còn tịch mịch.

Hắn tịnh không nhìn Vương Linh Hoa đang đắc ý, hắn đang nhìn Bạch Y Linh đang co rút bên cạnh, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi :

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao nhất định muốn giết Mã Không Quần?

Từ khi Vương Linh Hoa xuất hiện, trên mặt Bạch Y Linh đã ngập tràn biểu tình kinh hoảng, đến khi nàng nghe câu hỏi của Phó Hồng Tuyết, nỗi kinh hoảng càng đậm đặc thêm.

Nàng len lén liếc nhìn Vương Linh Hoa, sau đó cúi đầu càng thấp.

---------------------

Lời bản nguyên tác :

Xin lỗi vô cùng, cũng đáng tiếc vô cùng.

Hai trang tiếp không được ấn loát.

---------------------

Một thanh đao cô độc, một con người cô độc đang đứng dưới dàn phong linh.

Bọn họ lẳng lặng ngưng thị nhìn nhau, qua một hồi rất lâu mà không một ai mở miệng, hạnh phúc chừng như hòa vào tiếng vọng của dàn phong linh trong sóng mắt hai người.

Biên Thành Đao ThanhTác giả: Cổ LongTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuan Đông Vạn Mã đường. Vạn Mã đường phong quang làm sao, huy hoàng làm sao, làm cho người ta ngưỡng mộ làm sao. Trải qua thế thời thời thế, Vạn Mã đường đã thành một ký ức mà mọi người đã lãng quên? Đã thành chiến thắng phẩm của năm tháng? Đã thành nơi an nghỉ của bụi bặm trần ai? Một tòa thành đài bằng gỗ, dùng bản gỗ kết lại thành tường thành, cao cỡ ba trượng, bao quanh từ một đầu thảo nguyên xa xăm cho đến tận đầu kia. Phòng ốc trong thành đài gỗ càng vô số như những ngôi sao giữa đêm trường. Trải qua thế thời thời thế, tòa thành gỗ liên miên không chia cắt đó đã bị cỏ dại nhận chìm. Phòng ốc trong thành càng bị tàn phá bại hoại, trong ngoài nhà đều bám phủ ngập tràn bụi bặm, một con chó nằm phục trong góc nhà, đáng lẽ vốn lông trắng, hiện tại lại đã biến thành màu xám xịt. Ánh mắt của nó đã mất đi vẻ linh xảo và cơ mẫn sẵn có, nhìn cơ hồ đã không còn giống một con chó nữa. Con chó đó đại khái là sinh mệnh còn sống duy nhất ở Vạn Mã đường? Diệp Khai không khỏi lắc đầu thở dài… Gió đêm vẫn dịu dàng, hơi lạnh vẫn giá buốt, đêm lại đã gần tàn, mặt đất lại càng u ám, tịnh không phải vì trăng đã bị mây đen trói phủ, mà là vì đó là đoạn thời gian trước khi trời sáng, cũng là giây phút tăm tối nhất.Cũng may giây phút đó luôn luôn rất ngắn ngủi, quang minh luôn luôn rất mau chóng dẹp tan hắc ám.Phó Hồng Tuyết vẫn rất lãnh đạm, rất cô độc, hắn tuy biết mình vô phương bạt đao, nhưng tâm hắn lại nóng bừng.Chuyện gì đối với hắn mà nói cũng không quan trọng, cho dù có chết cũng không quan tâm, bởi vì hắn đã biết tình Phong Linh.Hắn biết lần này mình tịnh không giao tặng một cách phù phiếm vô ích, tình của hắn đã vọng hưởng một âm điệu hòa hợp thân ái, đó đã đủ quan trọng hơn tất cả.Cho nên trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh lãnh đạm như trước, mục quang của hắn tuy vẫn lạnh lẽo như trước, lại đã không còn tịch mịch.Hắn tịnh không nhìn Vương Linh Hoa đang đắc ý, hắn đang nhìn Bạch Y Linh đang co rút bên cạnh, nhìn một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi :- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao nhất định muốn giết Mã Không Quần?Từ khi Vương Linh Hoa xuất hiện, trên mặt Bạch Y Linh đã ngập tràn biểu tình kinh hoảng, đến khi nàng nghe câu hỏi của Phó Hồng Tuyết, nỗi kinh hoảng càng đậm đặc thêm.Nàng len lén liếc nhìn Vương Linh Hoa, sau đó cúi đầu càng thấp.---------------------Lời bản nguyên tác :Xin lỗi vô cùng, cũng đáng tiếc vô cùng.Hai trang tiếp không được ấn loát.---------------------Một thanh đao cô độc, một con người cô độc đang đứng dưới dàn phong linh.Bọn họ lẳng lặng ngưng thị nhìn nhau, qua một hồi rất lâu mà không một ai mở miệng, hạnh phúc chừng như hòa vào tiếng vọng của dàn phong linh trong sóng mắt hai người.

Chương 36: Kết thúc