Ngoài hai hồ nước ngọt, Song Hồ đảo còn có bình nguyên và rừng rậm rộnglớn cùng với một dãy núi nguy nga - Xích Đồng sơn mạch.......- Luyện khí tầng ba, cuối cùng cũng đột phá!Trong một động phủ trên Xích Đồng sơn mạch, một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanhsắc trường bào, trên đầu búi tóc, mặt như quan ngọc, một đôi mắt sáng như saotrời, kích động nói.Trước người tu sĩ, một miệng linh nhãn dài cỡ ba tấc đang bốc linh khí lên,tản mạn ra bên ngoài.Ục ục!Trần Đạo Huyền thấy thế, không để ý đến hưng phấn nữa, vội vàng dùngmột cái bàn đá khắc đầy trận văn, cẩn thận phong bế lại linh nhãn.Thấy linh khí trong linh nhãn không còn bốc ra bên ngoài nữa, lúc này TrầnĐạo Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.Miệng linh nhãn này là một cái linh nhãn cuối cùng của Trần gia, duy trì chohai vị tu sĩ duy nhất của Trần gia tu hành.Một khi linh nhãn khô kiệt, Trần Đạo Huyền cùng Thập Tam thúc Trần TiênHạ, cũng chỉ có thể luyện hóa linh khí rời rạc ở trong không khí.Đến lúc đó, việc tu hành của bọn họ sẽ bị cản trở, khó có…
Chương 571: Giai nhân
Ta Tu Tiên Tại Gia TộcTác giả: Hề Vân HyTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpNgoài hai hồ nước ngọt, Song Hồ đảo còn có bình nguyên và rừng rậm rộnglớn cùng với một dãy núi nguy nga - Xích Đồng sơn mạch.......- Luyện khí tầng ba, cuối cùng cũng đột phá!Trong một động phủ trên Xích Đồng sơn mạch, một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanhsắc trường bào, trên đầu búi tóc, mặt như quan ngọc, một đôi mắt sáng như saotrời, kích động nói.Trước người tu sĩ, một miệng linh nhãn dài cỡ ba tấc đang bốc linh khí lên,tản mạn ra bên ngoài.Ục ục!Trần Đạo Huyền thấy thế, không để ý đến hưng phấn nữa, vội vàng dùngmột cái bàn đá khắc đầy trận văn, cẩn thận phong bế lại linh nhãn.Thấy linh khí trong linh nhãn không còn bốc ra bên ngoài nữa, lúc này TrầnĐạo Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.Miệng linh nhãn này là một cái linh nhãn cuối cùng của Trần gia, duy trì chohai vị tu sĩ duy nhất của Trần gia tu hành.Một khi linh nhãn khô kiệt, Trần Đạo Huyền cùng Thập Tam thúc Trần TiênHạ, cũng chỉ có thể luyện hóa linh khí rời rạc ở trong không khí.Đến lúc đó, việc tu hành của bọn họ sẽ bị cản trở, khó có… - Thiếu tộc trưởng, chẳng lẽ ngài cũng...Trần Đạo Huyền gật gật đầu:- Đúng, ta cũng đột phá đến Tử Phủ kỳ.Nói rồi, hắn dừng một chút,- Hơn nữa lần này ta trở về, còn mang đến cho tộc nhân một cơ duyên lớn.- Đại cơ duyên?Trần Đạo Liên chờ mong nhìn hắn, ngay cả Trần Phúc Sinh ở một bên cũngtò mò.Hắn không biết đại cơ duyên trong miệng Trần Đạo Huyền đến tột cùng làám chỉ cái gì.Nhưng Trần Đạo Huyền ngoài mặt hàm ý cười cười, ngậm miệng không nói,hiển nhiên là muốn cho mọi người một kinh hỉ.- Đợi lát nữa sẽ triệu tập hội tộc, các ngươi sẽ biết thôi.- Vâng.Nghe nói như vậy, Trần Đạo Liên cũng không tiện truy vấn nữa.Trong lúc mấy người nói chuyện, độn quang đã hạ xuống trước hồ nước ngọtkhổng lồ của đảo Song Hồ.Lạc Li một thân áo tím, nhìn thấy vị đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào màutrắng trước mắt này, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.Ngay lập tức, nàng không biết phải nghĩ gì, hai má đỏ hồng.- Lạc cô nương.Thấy Lạc Li, Trần Đạo Huyền cười chắp tay cười nói,- Chúc mừng ngươi đột phá đến Tử Phủ kỳ!- Thiếp thân cũng chúc mừng Trần đạo hữu đột phá đến Tử Phủ.Nói rồi, Lạc Li phúc thân một lễ.Nhưng ngay sau đó, theo ánh mắt di chuyển xuống, Trần Đạo Huyền khôngkhỏi ngây dại.Hắn vừa rồi cố gắng nói chuyện với Trần Đạo Liên, lại không phát hiện LạcLi đã dài ra hai chân.Thấy điều này, hắn không khỏi chỉ vào đôi chân thon dài thẳng tắp của LạcLi, nói:- Lạc cô nương, chân của ngươi?Nghe nói như thế, hai má Lạc Li càng đỏ hơn.Nàng nhăn nhó nói:- Sau khi Giao Nhân tộc ta đột phá đến Tử Phủ, sẽ có một cơ hội tăng cườngthiên phú thần thông, ta lựa chọn tăng cường huyết mạch nhân tộc trong cơ thể,cho nên đã sớm hóa hình rồi.Tử Phủ kỳ hóa hình, bất kể là đối với yêu thú Tu Tiên giới, hay là giới yêucủa Chân Yêu giới, đều là chuyện không có khả năng làm được.Nói chung.Yêu thú và giới yêu muốn hóa thành hình người. Tu vi phải tương đương vớiNguyên Anh kỳ như tu sĩ Nhân tộc mới có thể thành công.Bởi vậy, loại yêu thú và giới yêu này còn được gọi là yêu thú Hóa Hình kỳ.Thiên phú thần thông trong miệng Lạc Li, Trần Đạo Huyền đã từng thấyqua.Lúc trước lần đầu tiên hắn đi tới thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải, chínhlà nhờ Lạc Li dùng thiên phú thần thông của nàng dẫn hắn đi.Nếu không lấy tu vi lúc đó của Trần Đạo Huyền, căn bản không có khả năngđi thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải.Giờ phút này Trần Đạo Huyền nghe thấy Lạc Li vì sớm hóa hình người, lạibuông tha cơ hội tăng cường thiên phú thần thông, trong lòng chấn động khôngthôi.Bởi vì trong tương lai Lạc Li cũng phải vượt qua Kim Đan lôi kiếp.Nếu thực lực không đủ, muốn độ Kim Đan lôi kiếp chính là một con đườngchết.Vì hóa hình trước mà không tiếc hy sinh đạo đồ, có đáng không?Lạc Li đọc được ý nghĩa trong ánh mắt của Trần Đạo Huyền, nàng cũngkhông nói lời nào, chỉ ôn hòa nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cườinhàn nhạt.Trần Đạo Huyền cũng từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, đọc hiểu nhữnggì nàng muốn nói.Xứng đáng!Một bên, Trần Đạo Liên nhìn thấy bộ dáng này của hai người, vội vàng kéoống tay áo Trần Phúc Sinh.Trần Phúc Sinh hậu tri hậu giác nghi hoặc nhìn về phía Trần Đạo Liên, tựahồ không rõ vì sao dì lại túm lấy mình.- Đi!Trần Đạo Liên dùng thần thức truyền âm nói.Nói xong, liền túm lấy Trần Phúc Sinh cùng với hai tỳ nữ của nàng, cùngnhau cưỡi độn quang rời đi.ấ ồTheo mấy người rời đi, trước hồ nước ngọt to như vậy, cũng chỉ còn lại haingười Trần Đạo Huyền và Lạc Li.Nhất thời, bầu không khí có chút kiều diễm.- Đi dạo với ta.Lạc Li hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.- Tốt.Trần Đạo Huyền gật đầu, yên lặng ở bên cạnh nàng.Đi tới, Trần Đạo Huyền thở dài nói:- Vì sao phải làm như vậy?Bước chân của Lạc Li hơi dừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn lên nam tử đẹptrai đi bên cạnh:- Ta chỉ muốn đứng chung một với ngươi mà thôi.- Tâm ý của ngươi...Còn chưa đợi Trần Đạo Huyền nói lời ra miệng, Lạc Li vội vàng nói:- Ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không yêu cầu ngươi bất cứ cái gì, ta biết, xuấtthân của ta không tốt, thậm chí ngay cả nhân tộc cũng không phải, ta chỉ hyvọng, sau này có thể đứng bên cạnh ngươi, chỉ như thế mà thôi!Nghe thấy như vậy.Trần Đạo Huyền cười nhìn về phía nàng:- Ngươi biết ta muốn nói gì không mà lại vội vàng biện giải như vậy? Ta cónói là ta không muốn không?- Vậy ngươi có muốn không?Lạc Li kích động, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.Trần Đạo Huyền gật gật đầu, hắn nghiêm túc nhìn Lạc Li:- Ta cũng không phải đá, tâm ý của Lạc cô nương, ta há có thể không hiểusao? Huống chi, ngươi là nữ tử đẹp nhất, tâm địa thuần khiết nhất mà đời này tatừng thấy qua.- Nhưng mà... Ta không phải là nhân tộc.- Ta không quan tâm.Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ lấp lánh phản chiếu khuôn mặt thẹn thùng, vuisướng của hai người.Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Li lên, nhẹgiọng nói:- Những người khác ta không biết, nhưng đối với ta, chỉ cần không thẹn vớilương tâm! Vậy đó là tâm ý của ta.- Ừ.ầ ề ềTrần Đạo Huyền nhẹ nhàng dùng sức một chút, liền ôm giai nhân vào trongngực.
- Thiếu tộc trưởng, chẳng lẽ ngài cũng...
Trần Đạo Huyền gật gật đầu:
- Đúng, ta cũng đột phá đến Tử Phủ kỳ.
Nói rồi, hắn dừng một chút,
- Hơn nữa lần này ta trở về, còn mang đến cho tộc nhân một cơ duyên lớn.
- Đại cơ duyên?
Trần Đạo Liên chờ mong nhìn hắn, ngay cả Trần Phúc Sinh ở một bên cũng
tò mò.
Hắn không biết đại cơ duyên trong miệng Trần Đạo Huyền đến tột cùng là
ám chỉ cái gì.
Nhưng Trần Đạo Huyền ngoài mặt hàm ý cười cười, ngậm miệng không nói,
hiển nhiên là muốn cho mọi người một kinh hỉ.
- Đợi lát nữa sẽ triệu tập hội tộc, các ngươi sẽ biết thôi.
- Vâng.
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Liên cũng không tiện truy vấn nữa.
Trong lúc mấy người nói chuyện, độn quang đã hạ xuống trước hồ nước ngọt
khổng lồ của đảo Song Hồ.
Lạc Li một thân áo tím, nhìn thấy vị đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào màu
trắng trước mắt này, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.
Ngay lập tức, nàng không biết phải nghĩ gì, hai má đỏ hồng.
- Lạc cô nương.
Thấy Lạc Li, Trần Đạo Huyền cười chắp tay cười nói,
- Chúc mừng ngươi đột phá đến Tử Phủ kỳ!
- Thiếp thân cũng chúc mừng Trần đạo hữu đột phá đến Tử Phủ.
Nói rồi, Lạc Li phúc thân một lễ.
Nhưng ngay sau đó, theo ánh mắt di chuyển xuống, Trần Đạo Huyền không
khỏi ngây dại.
Hắn vừa rồi cố gắng nói chuyện với Trần Đạo Liên, lại không phát hiện Lạc
Li đã dài ra hai chân.
Thấy điều này, hắn không khỏi chỉ vào đôi chân thon dài thẳng tắp của Lạc
Li, nói:
- Lạc cô nương, chân của ngươi?
Nghe nói như thế, hai má Lạc Li càng đỏ hơn.
Nàng nhăn nhó nói:
- Sau khi Giao Nhân tộc ta đột phá đến Tử Phủ, sẽ có một cơ hội tăng cường
thiên phú thần thông, ta lựa chọn tăng cường huyết mạch nhân tộc trong cơ thể,
cho nên đã sớm hóa hình rồi.
Tử Phủ kỳ hóa hình, bất kể là đối với yêu thú Tu Tiên giới, hay là giới yêu
của Chân Yêu giới, đều là chuyện không có khả năng làm được.
Nói chung.
Yêu thú và giới yêu muốn hóa thành hình người. Tu vi phải tương đương với
Nguyên Anh kỳ như tu sĩ Nhân tộc mới có thể thành công.
Bởi vậy, loại yêu thú và giới yêu này còn được gọi là yêu thú Hóa Hình kỳ.
Thiên phú thần thông trong miệng Lạc Li, Trần Đạo Huyền đã từng thấy
qua.
Lúc trước lần đầu tiên hắn đi tới thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải, chính
là nhờ Lạc Li dùng thiên phú thần thông của nàng dẫn hắn đi.
Nếu không lấy tu vi lúc đó của Trần Đạo Huyền, căn bản không có khả năng
đi thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải.
Giờ phút này Trần Đạo Huyền nghe thấy Lạc Li vì sớm hóa hình người, lại
buông tha cơ hội tăng cường thiên phú thần thông, trong lòng chấn động không
thôi.
Bởi vì trong tương lai Lạc Li cũng phải vượt qua Kim Đan lôi kiếp.
Nếu thực lực không đủ, muốn độ Kim Đan lôi kiếp chính là một con đường
chết.
Vì hóa hình trước mà không tiếc hy sinh đạo đồ, có đáng không?
Lạc Li đọc được ý nghĩa trong ánh mắt của Trần Đạo Huyền, nàng cũng
không nói lời nào, chỉ ôn hòa nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười
nhàn nhạt.
Trần Đạo Huyền cũng từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, đọc hiểu những
gì nàng muốn nói.
Xứng đáng!
Một bên, Trần Đạo Liên nhìn thấy bộ dáng này của hai người, vội vàng kéo
ống tay áo Trần Phúc Sinh.
Trần Phúc Sinh hậu tri hậu giác nghi hoặc nhìn về phía Trần Đạo Liên, tựa
hồ không rõ vì sao dì lại túm lấy mình.
- Đi!
Trần Đạo Liên dùng thần thức truyền âm nói.
Nói xong, liền túm lấy Trần Phúc Sinh cùng với hai tỳ nữ của nàng, cùng
nhau cưỡi độn quang rời đi.
ấ ồ
Theo mấy người rời đi, trước hồ nước ngọt to như vậy, cũng chỉ còn lại hai
người Trần Đạo Huyền và Lạc Li.
Nhất thời, bầu không khí có chút kiều diễm.
- Đi dạo với ta.
Lạc Li hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
- Tốt.
Trần Đạo Huyền gật đầu, yên lặng ở bên cạnh nàng.
Đi tới, Trần Đạo Huyền thở dài nói:
- Vì sao phải làm như vậy?
Bước chân của Lạc Li hơi dừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn lên nam tử đẹp
trai đi bên cạnh:
- Ta chỉ muốn đứng chung một với ngươi mà thôi.
- Tâm ý của ngươi...
Còn chưa đợi Trần Đạo Huyền nói lời ra miệng, Lạc Li vội vàng nói:
- Ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không yêu cầu ngươi bất cứ cái gì, ta biết, xuất
thân của ta không tốt, thậm chí ngay cả nhân tộc cũng không phải, ta chỉ hy
vọng, sau này có thể đứng bên cạnh ngươi, chỉ như thế mà thôi!
Nghe thấy như vậy.
Trần Đạo Huyền cười nhìn về phía nàng:
- Ngươi biết ta muốn nói gì không mà lại vội vàng biện giải như vậy? Ta có
nói là ta không muốn không?
- Vậy ngươi có muốn không?
Lạc Li kích động, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.
Trần Đạo Huyền gật gật đầu, hắn nghiêm túc nhìn Lạc Li:
- Ta cũng không phải đá, tâm ý của Lạc cô nương, ta há có thể không hiểu
sao? Huống chi, ngươi là nữ tử đẹp nhất, tâm địa thuần khiết nhất mà đời này ta
từng thấy qua.
- Nhưng mà... Ta không phải là nhân tộc.
- Ta không quan tâm.
Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ lấp lánh phản chiếu khuôn mặt thẹn thùng, vui
sướng của hai người.
Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Li lên, nhẹ
giọng nói:
- Những người khác ta không biết, nhưng đối với ta, chỉ cần không thẹn với
lương tâm! Vậy đó là tâm ý của ta.
- Ừ.
ầ ề ề
Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng dùng sức một chút, liền ôm giai nhân vào trong
ngực.
Ta Tu Tiên Tại Gia TộcTác giả: Hề Vân HyTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm HiệpNgoài hai hồ nước ngọt, Song Hồ đảo còn có bình nguyên và rừng rậm rộnglớn cùng với một dãy núi nguy nga - Xích Đồng sơn mạch.......- Luyện khí tầng ba, cuối cùng cũng đột phá!Trong một động phủ trên Xích Đồng sơn mạch, một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanhsắc trường bào, trên đầu búi tóc, mặt như quan ngọc, một đôi mắt sáng như saotrời, kích động nói.Trước người tu sĩ, một miệng linh nhãn dài cỡ ba tấc đang bốc linh khí lên,tản mạn ra bên ngoài.Ục ục!Trần Đạo Huyền thấy thế, không để ý đến hưng phấn nữa, vội vàng dùngmột cái bàn đá khắc đầy trận văn, cẩn thận phong bế lại linh nhãn.Thấy linh khí trong linh nhãn không còn bốc ra bên ngoài nữa, lúc này TrầnĐạo Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.Miệng linh nhãn này là một cái linh nhãn cuối cùng của Trần gia, duy trì chohai vị tu sĩ duy nhất của Trần gia tu hành.Một khi linh nhãn khô kiệt, Trần Đạo Huyền cùng Thập Tam thúc Trần TiênHạ, cũng chỉ có thể luyện hóa linh khí rời rạc ở trong không khí.Đến lúc đó, việc tu hành của bọn họ sẽ bị cản trở, khó có… - Thiếu tộc trưởng, chẳng lẽ ngài cũng...Trần Đạo Huyền gật gật đầu:- Đúng, ta cũng đột phá đến Tử Phủ kỳ.Nói rồi, hắn dừng một chút,- Hơn nữa lần này ta trở về, còn mang đến cho tộc nhân một cơ duyên lớn.- Đại cơ duyên?Trần Đạo Liên chờ mong nhìn hắn, ngay cả Trần Phúc Sinh ở một bên cũngtò mò.Hắn không biết đại cơ duyên trong miệng Trần Đạo Huyền đến tột cùng làám chỉ cái gì.Nhưng Trần Đạo Huyền ngoài mặt hàm ý cười cười, ngậm miệng không nói,hiển nhiên là muốn cho mọi người một kinh hỉ.- Đợi lát nữa sẽ triệu tập hội tộc, các ngươi sẽ biết thôi.- Vâng.Nghe nói như vậy, Trần Đạo Liên cũng không tiện truy vấn nữa.Trong lúc mấy người nói chuyện, độn quang đã hạ xuống trước hồ nước ngọtkhổng lồ của đảo Song Hồ.Lạc Li một thân áo tím, nhìn thấy vị đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào màutrắng trước mắt này, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại.Ngay lập tức, nàng không biết phải nghĩ gì, hai má đỏ hồng.- Lạc cô nương.Thấy Lạc Li, Trần Đạo Huyền cười chắp tay cười nói,- Chúc mừng ngươi đột phá đến Tử Phủ kỳ!- Thiếp thân cũng chúc mừng Trần đạo hữu đột phá đến Tử Phủ.Nói rồi, Lạc Li phúc thân một lễ.Nhưng ngay sau đó, theo ánh mắt di chuyển xuống, Trần Đạo Huyền khôngkhỏi ngây dại.Hắn vừa rồi cố gắng nói chuyện với Trần Đạo Liên, lại không phát hiện LạcLi đã dài ra hai chân.Thấy điều này, hắn không khỏi chỉ vào đôi chân thon dài thẳng tắp của LạcLi, nói:- Lạc cô nương, chân của ngươi?Nghe nói như thế, hai má Lạc Li càng đỏ hơn.Nàng nhăn nhó nói:- Sau khi Giao Nhân tộc ta đột phá đến Tử Phủ, sẽ có một cơ hội tăng cườngthiên phú thần thông, ta lựa chọn tăng cường huyết mạch nhân tộc trong cơ thể,cho nên đã sớm hóa hình rồi.Tử Phủ kỳ hóa hình, bất kể là đối với yêu thú Tu Tiên giới, hay là giới yêucủa Chân Yêu giới, đều là chuyện không có khả năng làm được.Nói chung.Yêu thú và giới yêu muốn hóa thành hình người. Tu vi phải tương đương vớiNguyên Anh kỳ như tu sĩ Nhân tộc mới có thể thành công.Bởi vậy, loại yêu thú và giới yêu này còn được gọi là yêu thú Hóa Hình kỳ.Thiên phú thần thông trong miệng Lạc Li, Trần Đạo Huyền đã từng thấyqua.Lúc trước lần đầu tiên hắn đi tới thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải, chínhlà nhờ Lạc Li dùng thiên phú thần thông của nàng dẫn hắn đi.Nếu không lấy tu vi lúc đó của Trần Đạo Huyền, căn bản không có khả năngđi thế giới dưới đáy biển Vạn Tinh Hải.Giờ phút này Trần Đạo Huyền nghe thấy Lạc Li vì sớm hóa hình người, lạibuông tha cơ hội tăng cường thiên phú thần thông, trong lòng chấn động khôngthôi.Bởi vì trong tương lai Lạc Li cũng phải vượt qua Kim Đan lôi kiếp.Nếu thực lực không đủ, muốn độ Kim Đan lôi kiếp chính là một con đườngchết.Vì hóa hình trước mà không tiếc hy sinh đạo đồ, có đáng không?Lạc Li đọc được ý nghĩa trong ánh mắt của Trần Đạo Huyền, nàng cũngkhông nói lời nào, chỉ ôn hòa nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cườinhàn nhạt.Trần Đạo Huyền cũng từ trong đôi mắt sáng ngời của nàng, đọc hiểu nhữnggì nàng muốn nói.Xứng đáng!Một bên, Trần Đạo Liên nhìn thấy bộ dáng này của hai người, vội vàng kéoống tay áo Trần Phúc Sinh.Trần Phúc Sinh hậu tri hậu giác nghi hoặc nhìn về phía Trần Đạo Liên, tựahồ không rõ vì sao dì lại túm lấy mình.- Đi!Trần Đạo Liên dùng thần thức truyền âm nói.Nói xong, liền túm lấy Trần Phúc Sinh cùng với hai tỳ nữ của nàng, cùngnhau cưỡi độn quang rời đi.ấ ồTheo mấy người rời đi, trước hồ nước ngọt to như vậy, cũng chỉ còn lại haingười Trần Đạo Huyền và Lạc Li.Nhất thời, bầu không khí có chút kiều diễm.- Đi dạo với ta.Lạc Li hít một hơi thật sâu, là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.- Tốt.Trần Đạo Huyền gật đầu, yên lặng ở bên cạnh nàng.Đi tới, Trần Đạo Huyền thở dài nói:- Vì sao phải làm như vậy?Bước chân của Lạc Li hơi dừng lại, cô ngẩng đầu lên, nhìn lên nam tử đẹptrai đi bên cạnh:- Ta chỉ muốn đứng chung một với ngươi mà thôi.- Tâm ý của ngươi...Còn chưa đợi Trần Đạo Huyền nói lời ra miệng, Lạc Li vội vàng nói:- Ngươi đừng hiểu lầm, ta sẽ không yêu cầu ngươi bất cứ cái gì, ta biết, xuấtthân của ta không tốt, thậm chí ngay cả nhân tộc cũng không phải, ta chỉ hyvọng, sau này có thể đứng bên cạnh ngươi, chỉ như thế mà thôi!Nghe thấy như vậy.Trần Đạo Huyền cười nhìn về phía nàng:- Ngươi biết ta muốn nói gì không mà lại vội vàng biện giải như vậy? Ta cónói là ta không muốn không?- Vậy ngươi có muốn không?Lạc Li kích động, ngay cả âm thanh cũng có chút run rẩy.Trần Đạo Huyền gật gật đầu, hắn nghiêm túc nhìn Lạc Li:- Ta cũng không phải đá, tâm ý của Lạc cô nương, ta há có thể không hiểusao? Huống chi, ngươi là nữ tử đẹp nhất, tâm địa thuần khiết nhất mà đời này tatừng thấy qua.- Nhưng mà... Ta không phải là nhân tộc.- Ta không quan tâm.Dưới ánh hoàng hôn, mặt hồ lấp lánh phản chiếu khuôn mặt thẹn thùng, vuisướng của hai người.Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lạc Li lên, nhẹgiọng nói:- Những người khác ta không biết, nhưng đối với ta, chỉ cần không thẹn vớilương tâm! Vậy đó là tâm ý của ta.- Ừ.ầ ề ềTrần Đạo Huyền nhẹ nhàng dùng sức một chút, liền ôm giai nhân vào trongngực.