Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 122: Miễn cưỡng có thể đi lại được.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Anh lấy đức báo oán, cứu giúp bà Vương, còn rộng lượng tha cho hắn ta.Sao Tạ Viễn có thể hận Tôn Hàn kia chứ?AdvertisementĐúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc chợt vang lên.“Ra mở cửa”, Tôn Hàn bảo.“Vâng!”Tạ Viễn vội vã chạy từ phòng khách ra cửa chống trộm, vừa mở cửa ra đã hốt hoảng vô cùng.Hai viên cảnh sát đứng trước cửa, tay cầm lệnh bắt giữ, đối mặt với Tạ Viễn.Advertisement“Anh chính là Tạ Viễn?”“Phải, phải!”, Tạ Viễn hoảng, trong lòng có dự cảm không lạnh.Giọng của viên cảnh sát lạnh tanh, “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án lừa tiền, đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi theo chúng tôi!”Ầm!Tạ Viễn như bị sét đánh ngang tai. Hắn ta máy móc xoay người lại, nhìn nét mặt không hề ngạc nhiên của Tôn Hàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện.Vẻ giận dữ dần dần hiện lên mặt, hắn ta nghiến răng ken két, “Tên họ Tôn kia, anh… anh báo cảnh sát?!”Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễu Y Y cũng vội vã chạy ra. Thấy hai viên cảnh sát, cô cũng biến sắc, vội chạy lại hỏi chuyện, “Hai anh cảnh sát, chuyện gì… xảy ra vậy?”“Chúng tôi nghi ngờ Tạ Viễn có liên quan đến một vụ án lừa tiền, cần đưa anh ta về thẩm vấn!”“Tạ Viễn, đi thôi!”Viên cảnh sát lạnh lùng đáp xong, còng tay lạnh lẽo đã còng vào đôi tay của Tạ Viễn.Tạ Viễn cứ thế bị họ đưa đi.Liễu Y Y hầm hè nhìn Tôn Hàn, “Là anh làm?”“Phải”.“Chỉ vì Tạ Viễn lừa anh một triệu mà anh đã muốn tống anh ta vào tù?! Tạ Viễn ngồi tù thì bà Vương biết làm sao đây?”Liễu Y Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của bà cụ Vương.Ngay sau đó, bà cụ Vương đã buồn bã đi chầm chậm từ trong phòng ra, “Y Y à, đừng trách anh Tôn. Chuyện báo cảnh sát, anh Tôn đã hỏi ý kiến của bà rồi!”Nhờ Tôn Hàn châm cứu, giúp bà cụ Vương loại bỏ hầu hết độc tố trong cơ thể, nên khí sắc của bà ấy đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể đi lại được.Nhưng tận mắt chứng kiến con trai mình bị bắt đi, khiến lòng bà cụ đau đến thắt lại!Liễu Y Y hơi bối rối, “Chuyện này là sao?”Bà cụ Vương, sao lại đồng ý để Tạ Viễn ngồi tù cơ chứ?Tôn Hàn lại châm thuốc, từ tốn mở lời, “Em yên tâm đi, bà Vương chỉ cần giữ gìn sức khoẻ, chừng hai năm nữa là có thể đón Tạ Viễn ra tù rồi.“Y Y, anh hy vọng em hiểu lý do anh làm vậy. Không phải vì anh muốn trả đũa Tạ Viễn, mà là hy vọng hắn ta hối cải”.“Em có biết trước khi gạt tiền anh, Tạ Viễn đã nợ bao nhiêu tiền cược hay không? Hơn hai trăm nghìn đấy! Chưa hết, Tạ Viễn đã cờ bạc mười mấy năm nay, anh có thể nói thẳng với em rằng, hắn ta đã thua ít nhất là tám trăm nghìn!”

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Anh lấy đức báo oán, cứu giúp bà Vương, còn rộng lượng tha cho hắn ta.Sao Tạ Viễn có thể hận Tôn Hàn kia chứ?AdvertisementĐúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc chợt vang lên.“Ra mở cửa”, Tôn Hàn bảo.“Vâng!”Tạ Viễn vội vã chạy từ phòng khách ra cửa chống trộm, vừa mở cửa ra đã hốt hoảng vô cùng.Hai viên cảnh sát đứng trước cửa, tay cầm lệnh bắt giữ, đối mặt với Tạ Viễn.Advertisement“Anh chính là Tạ Viễn?”“Phải, phải!”, Tạ Viễn hoảng, trong lòng có dự cảm không lạnh.Giọng của viên cảnh sát lạnh tanh, “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án lừa tiền, đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi theo chúng tôi!”Ầm!Tạ Viễn như bị sét đánh ngang tai. Hắn ta máy móc xoay người lại, nhìn nét mặt không hề ngạc nhiên của Tôn Hàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện.Vẻ giận dữ dần dần hiện lên mặt, hắn ta nghiến răng ken két, “Tên họ Tôn kia, anh… anh báo cảnh sát?!”Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễu Y Y cũng vội vã chạy ra. Thấy hai viên cảnh sát, cô cũng biến sắc, vội chạy lại hỏi chuyện, “Hai anh cảnh sát, chuyện gì… xảy ra vậy?”“Chúng tôi nghi ngờ Tạ Viễn có liên quan đến một vụ án lừa tiền, cần đưa anh ta về thẩm vấn!”“Tạ Viễn, đi thôi!”Viên cảnh sát lạnh lùng đáp xong, còng tay lạnh lẽo đã còng vào đôi tay của Tạ Viễn.Tạ Viễn cứ thế bị họ đưa đi.Liễu Y Y hầm hè nhìn Tôn Hàn, “Là anh làm?”“Phải”.“Chỉ vì Tạ Viễn lừa anh một triệu mà anh đã muốn tống anh ta vào tù?! Tạ Viễn ngồi tù thì bà Vương biết làm sao đây?”Liễu Y Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của bà cụ Vương.Ngay sau đó, bà cụ Vương đã buồn bã đi chầm chậm từ trong phòng ra, “Y Y à, đừng trách anh Tôn. Chuyện báo cảnh sát, anh Tôn đã hỏi ý kiến của bà rồi!”Nhờ Tôn Hàn châm cứu, giúp bà cụ Vương loại bỏ hầu hết độc tố trong cơ thể, nên khí sắc của bà ấy đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể đi lại được.Nhưng tận mắt chứng kiến con trai mình bị bắt đi, khiến lòng bà cụ đau đến thắt lại!Liễu Y Y hơi bối rối, “Chuyện này là sao?”Bà cụ Vương, sao lại đồng ý để Tạ Viễn ngồi tù cơ chứ?Tôn Hàn lại châm thuốc, từ tốn mở lời, “Em yên tâm đi, bà Vương chỉ cần giữ gìn sức khoẻ, chừng hai năm nữa là có thể đón Tạ Viễn ra tù rồi.“Y Y, anh hy vọng em hiểu lý do anh làm vậy. Không phải vì anh muốn trả đũa Tạ Viễn, mà là hy vọng hắn ta hối cải”.“Em có biết trước khi gạt tiền anh, Tạ Viễn đã nợ bao nhiêu tiền cược hay không? Hơn hai trăm nghìn đấy! Chưa hết, Tạ Viễn đã cờ bạc mười mấy năm nay, anh có thể nói thẳng với em rằng, hắn ta đã thua ít nhất là tám trăm nghìn!”

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Anh lấy đức báo oán, cứu giúp bà Vương, còn rộng lượng tha cho hắn ta.Sao Tạ Viễn có thể hận Tôn Hàn kia chứ?AdvertisementĐúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc chợt vang lên.“Ra mở cửa”, Tôn Hàn bảo.“Vâng!”Tạ Viễn vội vã chạy từ phòng khách ra cửa chống trộm, vừa mở cửa ra đã hốt hoảng vô cùng.Hai viên cảnh sát đứng trước cửa, tay cầm lệnh bắt giữ, đối mặt với Tạ Viễn.Advertisement“Anh chính là Tạ Viễn?”“Phải, phải!”, Tạ Viễn hoảng, trong lòng có dự cảm không lạnh.Giọng của viên cảnh sát lạnh tanh, “Chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến một vụ án lừa tiền, đây là lệnh bắt giữ, mời anh đi theo chúng tôi!”Ầm!Tạ Viễn như bị sét đánh ngang tai. Hắn ta máy móc xoay người lại, nhìn nét mặt không hề ngạc nhiên của Tôn Hàn, lập tức hiểu ra mọi chuyện.Vẻ giận dữ dần dần hiện lên mặt, hắn ta nghiến răng ken két, “Tên họ Tôn kia, anh… anh báo cảnh sát?!”Nghe động tĩnh bên ngoài, Liễu Y Y cũng vội vã chạy ra. Thấy hai viên cảnh sát, cô cũng biến sắc, vội chạy lại hỏi chuyện, “Hai anh cảnh sát, chuyện gì… xảy ra vậy?”“Chúng tôi nghi ngờ Tạ Viễn có liên quan đến một vụ án lừa tiền, cần đưa anh ta về thẩm vấn!”“Tạ Viễn, đi thôi!”Viên cảnh sát lạnh lùng đáp xong, còng tay lạnh lẽo đã còng vào đôi tay của Tạ Viễn.Tạ Viễn cứ thế bị họ đưa đi.Liễu Y Y hầm hè nhìn Tôn Hàn, “Là anh làm?”“Phải”.“Chỉ vì Tạ Viễn lừa anh một triệu mà anh đã muốn tống anh ta vào tù?! Tạ Viễn ngồi tù thì bà Vương biết làm sao đây?”Liễu Y Y có thể tưởng tượng được dáng vẻ tuyệt vọng của bà cụ Vương.Ngay sau đó, bà cụ Vương đã buồn bã đi chầm chậm từ trong phòng ra, “Y Y à, đừng trách anh Tôn. Chuyện báo cảnh sát, anh Tôn đã hỏi ý kiến của bà rồi!”Nhờ Tôn Hàn châm cứu, giúp bà cụ Vương loại bỏ hầu hết độc tố trong cơ thể, nên khí sắc của bà ấy đã khá hơn rất nhiều, miễn cưỡng có thể đi lại được.Nhưng tận mắt chứng kiến con trai mình bị bắt đi, khiến lòng bà cụ đau đến thắt lại!Liễu Y Y hơi bối rối, “Chuyện này là sao?”Bà cụ Vương, sao lại đồng ý để Tạ Viễn ngồi tù cơ chứ?Tôn Hàn lại châm thuốc, từ tốn mở lời, “Em yên tâm đi, bà Vương chỉ cần giữ gìn sức khoẻ, chừng hai năm nữa là có thể đón Tạ Viễn ra tù rồi.“Y Y, anh hy vọng em hiểu lý do anh làm vậy. Không phải vì anh muốn trả đũa Tạ Viễn, mà là hy vọng hắn ta hối cải”.“Em có biết trước khi gạt tiền anh, Tạ Viễn đã nợ bao nhiêu tiền cược hay không? Hơn hai trăm nghìn đấy! Chưa hết, Tạ Viễn đã cờ bạc mười mấy năm nay, anh có thể nói thẳng với em rằng, hắn ta đã thua ít nhất là tám trăm nghìn!”

Chương 122: Miễn cưỡng có thể đi lại được.