Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 135: Uống xong đi rồi hẵng nói!"

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"AdvertisementTôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò."Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý."Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.Advertisement"Rõ!"Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối........Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.Cộc!Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!""Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này."Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!""Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"AdvertisementTôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò."Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý."Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.Advertisement"Rõ!"Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối........Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.Cộc!Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!""Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này."Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!""Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Nhưng người làm việc đó là Chu Lão Lục, khách sạn Intercontinental không dám ho he gì"Đường Quân Ngạo đến thành phố Giang Châu thì báo với tôi. Tôi ít khi gặp được mấy kẻ kiệt xuất như thế, cũng khá có hứng thú gặp kẻ nổi bật bậc nhất đời thứ hai của nhà họ Đường này!"AdvertisementTôn Hàn nhìn Liễu Y Y trong lòng, lạnh nhạt dặn dò."Tôi đã biết. Vậy cậu chủ, tên này xử lý thế nào?", đôi mắt Chu Lão Lục tràn ngập sát ý."Đợi Đường Quân Ngạo đến rồi tính", Tôn Hàn lạnh nhạt nói.Advertisement"Rõ!"Nếu cậu chủ đã nói như vậy thì Chu Lão Lục không thể phản đối........Liễu Y Y bị bỏ thuốc mê, chỉ cần thuốc hết tác dụng thì sẽ tỉnh lại. Tôn Hàn cũng lười can thiệp để cô tỉnh dậy, sau khi đưa cô ra khỏi khách sạn thì đưa về biệt thự Thương Sơn.Khoảng hai tiếng sau, Liễu Y Y mới mơ hồ tỉnh lại.Sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên cô làm là kiểm tra quần áo của mình, may mà vẫn chỉnh tề.Nhưng cô chẳng hề hay biết có chuyện gì đã xảy ra.Nhưng cô cũng mơ hồ ý thức được, Đường Mân bỏ thuốc cô, sau đó ấn tượng cuối cùng của cô là nhìn thấy Tôn Hàn.Nhưng cô không dám chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có tới hay không, hay đó chỉ là ảo giác của cô.Cộc!Tôn Hàn mang một bát canh thanh đạm vào, giọng điệu lạnh nhạt: "Uống bát canh vào em sẽ thấy đỡ hơn".Thấy thực sự là Tôn Hàn, Liễu Y Y mới thả lỏng người, giọng cô nhỏ như muỗi kêu: "Cảm ơn!""Uống xong đi rồi hẵng nói!", giọng Tôn Hàn vẫn rất lạnh lùng.Lần này Liễu Y Y rất nghe lời. Hai tay cô bưng bát canh, uống sạch sẽ bát canh thanh đạm có nhiệt độ rất phù hợp này."Có phải anh muốn nói gì không?", thấy Tôn Hàn đanh mặt, Liễu Y Y liền bình ổn tâm trạng rồi hỏi.Tôn Hàn ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói: "Em có biết hôm nay rất nguy hiểm không, nếu anh đến trễ một chút thôi thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân em cũng hiểu đúng không?!""Đường Mân là loại người như thế nào mà em không hiểu à? Anh có thể chữa khỏi cho mẹ em, sao em lại cứ phải đi cầu xin gã? Có phải đầu em bị úng nước rồi không?"Tôn Hàn càng nói càng tức, sau cùng anh gần như gào lên.Đã rất lâu rồi anh không mất khống chế như thế này.

Chương 135: Uống xong đi rồi hẵng nói!"