Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 152: "Đều do cậu Tôn quyết định!".
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Đây chính là ông ba nhà họ Đường!Chỉ một câu nói thôi đã chấm dứt tiền đồ của Tiết Nhất Thủ.AdvertisementTuy Tiết Nhất Thủ không cam lòng, nhưng lại không dám phản đối. Đối với nhà họ Đường ở Ma Đô, một bác sĩ nhỏ nhoi như ông ta chẳng là cái thá gì cả."Ông ba Đường, tuy chuyện này giáo sư Tiết có sai thật, nhưng suy cho cùng vẫn là do Đường Minh Phong hám lợi mà thành. Ông sắp xếp như vậy là không hợp lý".Thẩm Thương không nói gì, nhưng Tôn Hàn lại lên tiếng.Lần này Tiết Nhất Thủ dùng huyết thanh chưa hoàn thiện quả thật là sai, nhưng cũng là bác sĩ giỏi đích thực.Vì chuyện này mà từ nay về sau phải từ bỏ ngành y, xét theo một mức độ nào đó, đây là tổn thất to lớn đối với xã hội.AdvertisementTiết Nhất Thủ có sai, nhưng chưa đến mức phải trả giá như vậy!"Chú ba, anh ta chính là Tôn Hàn!"Có Đường Quân Ngạo ở đây, Đường Minh Phong liền trở nên to gan."Tôn Hàn?"Đường Quân Ngạo híp mắt: "Chính cậu đã bắt Đường Mân?""Phải"."Lúc nào thả người?""Tôi không định thả".Đường Quân Ngạo liền nhíu mày: "Tôi không phản đối việc mấy thanh niên các cậu có lòng kiêu ngạo, nhưng tôi không thích những người trẻ tuổi không biết điều"."Không nói đến nhà họ Đường, chỉ riêng tôi thôi cậu có thể đối phó được không? Tôi cho cậu cộng thêm cả Từ Khang Niên, cả Chu Lão Lục nữa!"Nói xong Đường Quân Ngạo dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện nào xong chuyện đấy, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết việc của Đường Minh Phong. Còn chuyện của Đường Mân thì tôi còn ở thành phố Giang Châu mấy ngày, không vội"."Ông cụ Thẩm, ông có ý kiến gì đối với sắp xếp của tôi không?"Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đường Quân Ngạo xoáy thẳng vào Thẩm Thương, ánh mắt sâu xa.Thẩm Thương hiểu ý của Đường Quân Ngạo, nếu lấy Tiết Nhất Thủ ra trút giận, mọi người đều có đường lui.Nhưng nếu cứ muốn xử lý Đường Minh Phong thì mọi người đều không có đường lui, việc tiếp theo sẽ phải dựa vào bản lĩnh của từng người.Thẩm Thương cũng thấy vô cùng tức giận, nhà họ Thẩm là gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang Châu này, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy.Nhưng khi nghĩ đến người trước mặt là Đường Quân Ngạo, dù thế nào ông ta cũng phải nén giận."Đều do cậu Tôn quyết định!". Trầm mặc một lúc, Thẩm Thương liền giao quyền quyết định cho Tôn Hàn.Nếu Tôn Hàn không đối đầu với Đường Quân Ngạo thì ông ta cũng không dám trắng trợn chống lại.Nhưng nếu cậu Tôn đã ngứa mắt Đường Quân Ngạo thì tại sao lại không nhân cơ hội mượn đao giết người?"Cậu Tôn, cậu Tôn gì cơ? Tôn Hàn, anh hãy biết điều đi, đừng có cứng đầu! Nhà họ Đường chúng tôi..."
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Đây chính là ông ba nhà họ Đường!Chỉ một câu nói thôi đã chấm dứt tiền đồ của Tiết Nhất Thủ.AdvertisementTuy Tiết Nhất Thủ không cam lòng, nhưng lại không dám phản đối. Đối với nhà họ Đường ở Ma Đô, một bác sĩ nhỏ nhoi như ông ta chẳng là cái thá gì cả."Ông ba Đường, tuy chuyện này giáo sư Tiết có sai thật, nhưng suy cho cùng vẫn là do Đường Minh Phong hám lợi mà thành. Ông sắp xếp như vậy là không hợp lý".Thẩm Thương không nói gì, nhưng Tôn Hàn lại lên tiếng.Lần này Tiết Nhất Thủ dùng huyết thanh chưa hoàn thiện quả thật là sai, nhưng cũng là bác sĩ giỏi đích thực.Vì chuyện này mà từ nay về sau phải từ bỏ ngành y, xét theo một mức độ nào đó, đây là tổn thất to lớn đối với xã hội.AdvertisementTiết Nhất Thủ có sai, nhưng chưa đến mức phải trả giá như vậy!"Chú ba, anh ta chính là Tôn Hàn!"Có Đường Quân Ngạo ở đây, Đường Minh Phong liền trở nên to gan."Tôn Hàn?"Đường Quân Ngạo híp mắt: "Chính cậu đã bắt Đường Mân?""Phải"."Lúc nào thả người?""Tôi không định thả".Đường Quân Ngạo liền nhíu mày: "Tôi không phản đối việc mấy thanh niên các cậu có lòng kiêu ngạo, nhưng tôi không thích những người trẻ tuổi không biết điều"."Không nói đến nhà họ Đường, chỉ riêng tôi thôi cậu có thể đối phó được không? Tôi cho cậu cộng thêm cả Từ Khang Niên, cả Chu Lão Lục nữa!"Nói xong Đường Quân Ngạo dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện nào xong chuyện đấy, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết việc của Đường Minh Phong. Còn chuyện của Đường Mân thì tôi còn ở thành phố Giang Châu mấy ngày, không vội"."Ông cụ Thẩm, ông có ý kiến gì đối với sắp xếp của tôi không?"Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đường Quân Ngạo xoáy thẳng vào Thẩm Thương, ánh mắt sâu xa.Thẩm Thương hiểu ý của Đường Quân Ngạo, nếu lấy Tiết Nhất Thủ ra trút giận, mọi người đều có đường lui.Nhưng nếu cứ muốn xử lý Đường Minh Phong thì mọi người đều không có đường lui, việc tiếp theo sẽ phải dựa vào bản lĩnh của từng người.Thẩm Thương cũng thấy vô cùng tức giận, nhà họ Thẩm là gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang Châu này, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy.Nhưng khi nghĩ đến người trước mặt là Đường Quân Ngạo, dù thế nào ông ta cũng phải nén giận."Đều do cậu Tôn quyết định!". Trầm mặc một lúc, Thẩm Thương liền giao quyền quyết định cho Tôn Hàn.Nếu Tôn Hàn không đối đầu với Đường Quân Ngạo thì ông ta cũng không dám trắng trợn chống lại.Nhưng nếu cậu Tôn đã ngứa mắt Đường Quân Ngạo thì tại sao lại không nhân cơ hội mượn đao giết người?"Cậu Tôn, cậu Tôn gì cơ? Tôn Hàn, anh hãy biết điều đi, đừng có cứng đầu! Nhà họ Đường chúng tôi..."
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Đây chính là ông ba nhà họ Đường!Chỉ một câu nói thôi đã chấm dứt tiền đồ của Tiết Nhất Thủ.AdvertisementTuy Tiết Nhất Thủ không cam lòng, nhưng lại không dám phản đối. Đối với nhà họ Đường ở Ma Đô, một bác sĩ nhỏ nhoi như ông ta chẳng là cái thá gì cả."Ông ba Đường, tuy chuyện này giáo sư Tiết có sai thật, nhưng suy cho cùng vẫn là do Đường Minh Phong hám lợi mà thành. Ông sắp xếp như vậy là không hợp lý".Thẩm Thương không nói gì, nhưng Tôn Hàn lại lên tiếng.Lần này Tiết Nhất Thủ dùng huyết thanh chưa hoàn thiện quả thật là sai, nhưng cũng là bác sĩ giỏi đích thực.Vì chuyện này mà từ nay về sau phải từ bỏ ngành y, xét theo một mức độ nào đó, đây là tổn thất to lớn đối với xã hội.AdvertisementTiết Nhất Thủ có sai, nhưng chưa đến mức phải trả giá như vậy!"Chú ba, anh ta chính là Tôn Hàn!"Có Đường Quân Ngạo ở đây, Đường Minh Phong liền trở nên to gan."Tôn Hàn?"Đường Quân Ngạo híp mắt: "Chính cậu đã bắt Đường Mân?""Phải"."Lúc nào thả người?""Tôi không định thả".Đường Quân Ngạo liền nhíu mày: "Tôi không phản đối việc mấy thanh niên các cậu có lòng kiêu ngạo, nhưng tôi không thích những người trẻ tuổi không biết điều"."Không nói đến nhà họ Đường, chỉ riêng tôi thôi cậu có thể đối phó được không? Tôi cho cậu cộng thêm cả Từ Khang Niên, cả Chu Lão Lục nữa!"Nói xong Đường Quân Ngạo dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Chuyện nào xong chuyện đấy, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết việc của Đường Minh Phong. Còn chuyện của Đường Mân thì tôi còn ở thành phố Giang Châu mấy ngày, không vội"."Ông cụ Thẩm, ông có ý kiến gì đối với sắp xếp của tôi không?"Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đường Quân Ngạo xoáy thẳng vào Thẩm Thương, ánh mắt sâu xa.Thẩm Thương hiểu ý của Đường Quân Ngạo, nếu lấy Tiết Nhất Thủ ra trút giận, mọi người đều có đường lui.Nhưng nếu cứ muốn xử lý Đường Minh Phong thì mọi người đều không có đường lui, việc tiếp theo sẽ phải dựa vào bản lĩnh của từng người.Thẩm Thương cũng thấy vô cùng tức giận, nhà họ Thẩm là gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang Châu này, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy.Nhưng khi nghĩ đến người trước mặt là Đường Quân Ngạo, dù thế nào ông ta cũng phải nén giận."Đều do cậu Tôn quyết định!". Trầm mặc một lúc, Thẩm Thương liền giao quyền quyết định cho Tôn Hàn.Nếu Tôn Hàn không đối đầu với Đường Quân Ngạo thì ông ta cũng không dám trắng trợn chống lại.Nhưng nếu cậu Tôn đã ngứa mắt Đường Quân Ngạo thì tại sao lại không nhân cơ hội mượn đao giết người?"Cậu Tôn, cậu Tôn gì cơ? Tôn Hàn, anh hãy biết điều đi, đừng có cứng đầu! Nhà họ Đường chúng tôi..."