Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 175: Như một nguồn sống mới vậy!

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Tôn Hàn nhốt mình trong phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Từ Khang Niên.Giọng anh rất nghiêm túc, “Điều tra Lâm Hữu ngay cho tôi, đưa ảnh Lâm Hữu cho Hồ Lệ để nhận dạng luôn, xem xem ông ta có phải là người đã bắt con gái tôi năm xưa không!”AdvertisementỞ buổi tiệc, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng Tôn Hàn đã phát hiện được một vấn đề rất lớn.Vóc dáng của Lâm Hữu có đến chín phần tương đồng với sự mô tả của Hồ Lệ!Nếu như đó thực sự là Lâm Hữu, vậy thì anh đã càng lúc càng tiến gần hơn đến việc tìm được con gái của Liễu Y Y rồi.Hôm sau là thứ Bảy.AdvertisementTôn Hàn hẹn Liễu Y Y đi chơi công viên cùng Đồng Đồng.Chơi suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng chưa bao giờ vui vẻ và phấn khích như thế.Tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, đến gần giữa trưa thì một trận mưa to bỗng dưng đổ xuống.Cơn mưa rì rào gột sạch khói bụi của thành phố, những giọt mưa rơi rơi làm trong xanh cả khoảng trời!Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mưa quá to nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đành ôm Đồng Đồng ngồi trong xe để trú mưa, đợi đến giờ thì đi ăn trưa.Đồng Đồng vui chơi mệt quá, vừa lên xe được mấy phút đã ngủ thiếp đi.Dáng vẻ Đồng Đồng lúc ngủ rất đáng yêu, Tôn Hàn không kìm lòng được bèn thò tay ra ghế sau rồi bẹo má cô bé.Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, bèn gạt tay anh ra, “Có ai làm bố như anh không? Đừng có bẹo má!”Tôn Hàn nghe lời rụt tay về, đoạn cười cười, “Y Y này, em có cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống một gia đình không?”Nếu là thật thì tốt rồi.Tiếc rằng không phải.Liễu Y Y nhíu mày, “Tôi là người làm của anh, không phải là người nhà của anh đâu!”Tôn Hàn nhún vai, không đùa tiếp nữa.Đồng Đồng đã sáu tuổi, còn con gái của Liễu Y Y chỉ năm tuổi rưỡi, có lẽ cô bé không phải là con gái của Liễu Y Y.Nhưng nếu như đã có manh mối, nếu Lâm Hữu thực sự là người đã bắt cóc con gái của Liễu Y Y năm xưa, vậy chân tướng sự việc đã sắp lộ diện rồi.Bây giờ mà nói chuyện này với Liễu Y Y thì chỉ làm cô kích động thôi, không cần thiết.Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.Chỉ sau nửa giờ, bầu trời đã quang đãng trở lại.Trận mưa chỉ kéo dài nửa giờ đồng hồ, nhưng bầu không khí của thành phố mang đến cho người ta cảm giác trong lành hơn hẳn.Như một nguồn sống mới vậy!Bây giờ đã là giữa trưa, Tôn Hàn đánh thức Đồng Đồng rồi đưa họ đến tiệm thức ăn nhanh Đức Lai Sĩ gần công viên để ăn trưa.

Tôn Hàn nhốt mình trong phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Từ Khang Niên.

Giọng anh rất nghiêm túc, “Điều tra Lâm Hữu ngay cho tôi, đưa ảnh Lâm Hữu cho Hồ Lệ để nhận dạng luôn, xem xem ông ta có phải là người đã bắt con gái tôi năm xưa không!”

Advertisement

Ở buổi tiệc, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng Tôn Hàn đã phát hiện được một vấn đề rất lớn.

Vóc dáng của Lâm Hữu có đến chín phần tương đồng với sự mô tả của Hồ Lệ!

Nếu như đó thực sự là Lâm Hữu, vậy thì anh đã càng lúc càng tiến gần hơn đến việc tìm được con gái của Liễu Y Y rồi.

Hôm sau là thứ Bảy.

Advertisement

Tôn Hàn hẹn Liễu Y Y đi chơi công viên cùng Đồng Đồng.

Chơi suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng chưa bao giờ vui vẻ và phấn khích như thế.

Tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, đến gần giữa trưa thì một trận mưa to bỗng dưng đổ xuống.

Cơn mưa rì rào gột sạch khói bụi của thành phố, những giọt mưa rơi rơi làm trong xanh cả khoảng trời!

Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mưa quá to nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đành ôm Đồng Đồng ngồi trong xe để trú mưa, đợi đến giờ thì đi ăn trưa.

Đồng Đồng vui chơi mệt quá, vừa lên xe được mấy phút đã ngủ thiếp đi.

Dáng vẻ Đồng Đồng lúc ngủ rất đáng yêu, Tôn Hàn không kìm lòng được bèn thò tay ra ghế sau rồi bẹo má cô bé.

Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, bèn gạt tay anh ra, “Có ai làm bố như anh không? Đừng có bẹo má!”

Tôn Hàn nghe lời rụt tay về, đoạn cười cười, “Y Y này, em có cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống một gia đình không?”

Nếu là thật thì tốt rồi.

Tiếc rằng không phải.

Liễu Y Y nhíu mày, “Tôi là người làm của anh, không phải là người nhà của anh đâu!”

Tôn Hàn nhún vai, không đùa tiếp nữa.

Đồng Đồng đã sáu tuổi, còn con gái của Liễu Y Y chỉ năm tuổi rưỡi, có lẽ cô bé không phải là con gái của Liễu Y Y.

Nhưng nếu như đã có manh mối, nếu Lâm Hữu thực sự là người đã bắt cóc con gái của Liễu Y Y năm xưa, vậy chân tướng sự việc đã sắp lộ diện rồi.

Bây giờ mà nói chuyện này với Liễu Y Y thì chỉ làm cô kích động thôi, không cần thiết.

Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chỉ sau nửa giờ, bầu trời đã quang đãng trở lại.

Trận mưa chỉ kéo dài nửa giờ đồng hồ, nhưng bầu không khí của thành phố mang đến cho người ta cảm giác trong lành hơn hẳn.

Như một nguồn sống mới vậy!

Bây giờ đã là giữa trưa, Tôn Hàn đánh thức Đồng Đồng rồi đưa họ đến tiệm thức ăn nhanh Đức Lai Sĩ gần công viên để ăn trưa.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… Tôn Hàn nhốt mình trong phòng làm việc rồi gọi điện thoại cho Từ Khang Niên.Giọng anh rất nghiêm túc, “Điều tra Lâm Hữu ngay cho tôi, đưa ảnh Lâm Hữu cho Hồ Lệ để nhận dạng luôn, xem xem ông ta có phải là người đã bắt con gái tôi năm xưa không!”AdvertisementỞ buổi tiệc, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng Tôn Hàn đã phát hiện được một vấn đề rất lớn.Vóc dáng của Lâm Hữu có đến chín phần tương đồng với sự mô tả của Hồ Lệ!Nếu như đó thực sự là Lâm Hữu, vậy thì anh đã càng lúc càng tiến gần hơn đến việc tìm được con gái của Liễu Y Y rồi.Hôm sau là thứ Bảy.AdvertisementTôn Hàn hẹn Liễu Y Y đi chơi công viên cùng Đồng Đồng.Chơi suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng chưa bao giờ vui vẻ và phấn khích như thế.Tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, đến gần giữa trưa thì một trận mưa to bỗng dưng đổ xuống.Cơn mưa rì rào gột sạch khói bụi của thành phố, những giọt mưa rơi rơi làm trong xanh cả khoảng trời!Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mưa quá to nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đành ôm Đồng Đồng ngồi trong xe để trú mưa, đợi đến giờ thì đi ăn trưa.Đồng Đồng vui chơi mệt quá, vừa lên xe được mấy phút đã ngủ thiếp đi.Dáng vẻ Đồng Đồng lúc ngủ rất đáng yêu, Tôn Hàn không kìm lòng được bèn thò tay ra ghế sau rồi bẹo má cô bé.Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, bèn gạt tay anh ra, “Có ai làm bố như anh không? Đừng có bẹo má!”Tôn Hàn nghe lời rụt tay về, đoạn cười cười, “Y Y này, em có cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống một gia đình không?”Nếu là thật thì tốt rồi.Tiếc rằng không phải.Liễu Y Y nhíu mày, “Tôi là người làm của anh, không phải là người nhà của anh đâu!”Tôn Hàn nhún vai, không đùa tiếp nữa.Đồng Đồng đã sáu tuổi, còn con gái của Liễu Y Y chỉ năm tuổi rưỡi, có lẽ cô bé không phải là con gái của Liễu Y Y.Nhưng nếu như đã có manh mối, nếu Lâm Hữu thực sự là người đã bắt cóc con gái của Liễu Y Y năm xưa, vậy chân tướng sự việc đã sắp lộ diện rồi.Bây giờ mà nói chuyện này với Liễu Y Y thì chỉ làm cô kích động thôi, không cần thiết.Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.Chỉ sau nửa giờ, bầu trời đã quang đãng trở lại.Trận mưa chỉ kéo dài nửa giờ đồng hồ, nhưng bầu không khí của thành phố mang đến cho người ta cảm giác trong lành hơn hẳn.Như một nguồn sống mới vậy!Bây giờ đã là giữa trưa, Tôn Hàn đánh thức Đồng Đồng rồi đưa họ đến tiệm thức ăn nhanh Đức Lai Sĩ gần công viên để ăn trưa.

Chương 175: Như một nguồn sống mới vậy!