Tác giả:

Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…

Chương 244: "Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhắc tới Trần Hương, Liễu Y Y cũng khá quan tâm: "Tôn Hàn, khả năng cao Trần Hương bị Vương Bách Xuyên ép buộc, anh đừng có quá đáng quá đấy nhé"."Anh có tính toán riêng".Liễu Y Y liền đi ra ngoài.AdvertisementChẳng bao lâu sau, Trần Hương đã gõ cửa đi vào."Tổng giám đốc Trần, xin lỗi, tôi đã phụ với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi. Dù anh phạt tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không hề oán trách".Lúc này Trần Hương vô cùng bối rối.Tổng giám đốc Tôn đối xử tốt với cô ta như vậy, còn cho cô ta mượn tiền, thế mà cô ta lại lấy oán báo ân.AdvertisementCô ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp Tôn Hàn.Tôn Hàn nhếch môi, anh ngẩng đầu lên: "Nói đi, cô đã phụ sự tin tưởng của tôi như thế nào?""Tôi..."Trần Hương do dự một lúc rồi thành thật nói rõ chuyện vì năm trăm nghìn tệ mà giở trò với hợp đồng, sau đó bị Vương Bách Xuyên phát hiện và uy hiếp.Đã đến nước này rồi, cô ta cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm nữa.Tôn Hàn khựng lại một chút, không tỏ rõ thái độ, anh hỏi: "Cô vì bệnh tình của mẹ nên làm thế sao?"Trần Hương im lặng, có một khoảnh khắc xốc nổi khiến cô ta muốn nói ra sự thật, rằng cô ta bị Đậu Quân ép phải làm thế.Nhưng khi cô ta nhìn những đường nét trên khuôn mặt Tôn Hàn, cô ta thực sự không muốn anh biết về quá khứ dơ bẩn năm đó của cô ta.Cô ta gật đầu, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Phải!""Bệnh gì?", Tôn Hàn hỏi tiếp."Là, là, bệnh u não!", Trần Hương nói dối."Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!". Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi từng xem trong lý lịch của cô thì nhà cô ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Giang Châu khoảng hơn một trăm kilomet, cũng không xa lắm"."Thế này nhé, cô sắp xếp công việc đi, ngày mai tôi đi cùng cô đến xem bệnh tình của mẹ cô thế nào"."Việc này..."Trần Hương không thể tin nổi. Cô ta nghĩ rằng kết quả tốt nhất của mình là bị sa thải, nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được là Tổng giám đốc Tôn không hề có ý định đuổi cô ta mà còn quan tâm người thân của cô ta.Sự áy náy trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt."Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi...", Trần Hương bối rối, đầu cô ta trống rỗng."Sao thế? Có vấn đề gì sao?""Không... có vấn đề gì!", Trần Hương cắn răng nói.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh

Nhắc tới Trần Hương, Liễu Y Y cũng khá quan tâm: "Tôn Hàn, khả năng cao Trần Hương bị Vương Bách Xuyên ép buộc, anh đừng có quá đáng quá đấy nhé".

"Anh có tính toán riêng".

Liễu Y Y liền đi ra ngoài.

Advertisement

Chẳng bao lâu sau, Trần Hương đã gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc Trần, xin lỗi, tôi đã phụ với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi. Dù anh phạt tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không hề oán trách".

Lúc này Trần Hương vô cùng bối rối.

Tổng giám đốc Tôn đối xử tốt với cô ta như vậy, còn cho cô ta mượn tiền, thế mà cô ta lại lấy oán báo ân.

Advertisement

Cô ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp Tôn Hàn.

Tôn Hàn nhếch môi, anh ngẩng đầu lên: "Nói đi, cô đã phụ sự tin tưởng của tôi như thế nào?"

"Tôi..."

Trần Hương do dự một lúc rồi thành thật nói rõ chuyện vì năm trăm nghìn tệ mà giở trò với hợp đồng, sau đó bị Vương Bách Xuyên phát hiện và uy hiếp.

Đã đến nước này rồi, cô ta cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm nữa.

Tôn Hàn khựng lại một chút, không tỏ rõ thái độ, anh hỏi: "Cô vì bệnh tình của mẹ nên làm thế sao?"

Trần Hương im lặng, có một khoảnh khắc xốc nổi khiến cô ta muốn nói ra sự thật, rằng cô ta bị Đậu Quân ép phải làm thế.

Nhưng khi cô ta nhìn những đường nét trên khuôn mặt Tôn Hàn, cô ta thực sự không muốn anh biết về quá khứ dơ bẩn năm đó của cô ta.

Cô ta gật đầu, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Phải!"

"Bệnh gì?", Tôn Hàn hỏi tiếp.

"Là, là, bệnh u não!", Trần Hương nói dối.

"Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!". Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi từng xem trong lý lịch của cô thì nhà cô ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Giang Châu khoảng hơn một trăm kilomet, cũng không xa lắm".

"Thế này nhé, cô sắp xếp công việc đi, ngày mai tôi đi cùng cô đến xem bệnh tình của mẹ cô thế nào".

"Việc này..."

Trần Hương không thể tin nổi. Cô ta nghĩ rằng kết quả tốt nhất của mình là bị sa thải, nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được là Tổng giám đốc Tôn không hề có ý định đuổi cô ta mà còn quan tâm người thân của cô ta.

Sự áy náy trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt.

"Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi...", Trần Hương bối rối, đầu cô ta trống rỗng.

"Sao thế? Có vấn đề gì sao?"

"Không... có vấn đề gì!", Trần Hương cắn răng nói.

Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnhNhắc tới Trần Hương, Liễu Y Y cũng khá quan tâm: "Tôn Hàn, khả năng cao Trần Hương bị Vương Bách Xuyên ép buộc, anh đừng có quá đáng quá đấy nhé"."Anh có tính toán riêng".Liễu Y Y liền đi ra ngoài.AdvertisementChẳng bao lâu sau, Trần Hương đã gõ cửa đi vào."Tổng giám đốc Trần, xin lỗi, tôi đã phụ với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi. Dù anh phạt tôi thế nào thì tôi cũng sẽ không hề oán trách".Lúc này Trần Hương vô cùng bối rối.Tổng giám đốc Tôn đối xử tốt với cô ta như vậy, còn cho cô ta mượn tiền, thế mà cô ta lại lấy oán báo ân.AdvertisementCô ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp Tôn Hàn.Tôn Hàn nhếch môi, anh ngẩng đầu lên: "Nói đi, cô đã phụ sự tin tưởng của tôi như thế nào?""Tôi..."Trần Hương do dự một lúc rồi thành thật nói rõ chuyện vì năm trăm nghìn tệ mà giở trò với hợp đồng, sau đó bị Vương Bách Xuyên phát hiện và uy hiếp.Đã đến nước này rồi, cô ta cảm thấy cũng không có gì phải giấu giếm nữa.Tôn Hàn khựng lại một chút, không tỏ rõ thái độ, anh hỏi: "Cô vì bệnh tình của mẹ nên làm thế sao?"Trần Hương im lặng, có một khoảnh khắc xốc nổi khiến cô ta muốn nói ra sự thật, rằng cô ta bị Đậu Quân ép phải làm thế.Nhưng khi cô ta nhìn những đường nét trên khuôn mặt Tôn Hàn, cô ta thực sự không muốn anh biết về quá khứ dơ bẩn năm đó của cô ta.Cô ta gật đầu, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: "Phải!""Bệnh gì?", Tôn Hàn hỏi tiếp."Là, là, bệnh u não!", Trần Hương nói dối."Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!". Tôn Hàn suy nghĩ một lúc, nói: "Tôi từng xem trong lý lịch của cô thì nhà cô ở một thị trấn nhỏ cách thành phố Giang Châu khoảng hơn một trăm kilomet, cũng không xa lắm"."Thế này nhé, cô sắp xếp công việc đi, ngày mai tôi đi cùng cô đến xem bệnh tình của mẹ cô thế nào"."Việc này..."Trần Hương không thể tin nổi. Cô ta nghĩ rằng kết quả tốt nhất của mình là bị sa thải, nhưng thế nào cô ta cũng không ngờ được là Tổng giám đốc Tôn không hề có ý định đuổi cô ta mà còn quan tâm người thân của cô ta.Sự áy náy trong lòng cô ta càng trở nên mãnh liệt."Tổng giám đốc Tôn, tôi, tôi...", Trần Hương bối rối, đầu cô ta trống rỗng."Sao thế? Có vấn đề gì sao?""Không... có vấn đề gì!", Trần Hương cắn răng nói.

Chương 244: "Bệnh u não à, hơi khó nhằn đấy!