Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 247: Sẽ không lộ tẩy chứ?
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh"À", Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa."Trần Hương, cháu về rồi à!""Ấy, mang bạn trai về kìa!"AdvertisementTrên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.AdvertisementNói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm."....Bố!", Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện."Về rồi à". Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: "Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi"."Vâng".Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống. Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương."Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!"Trần Hương hơi xấu hổ, chỉ đáp qua loa: "Cũng tạm ổn".Mẹ của Trần Hương tên là Lưu Văn Hương, cũng có một chữ 'Hương' trong tên giống như của Trần Hương.Lưu Văn Hương ăn mặc rất giản dị, bà ấy đi ra từ trong phòng bếp: "Mới sớm thế này mà đã về rồi, còn một lát nữa mới đến giờ ăn cơm, ngồi xuống cái đã!"Sau đó Lưu Văn Hương nhìn Tôn Hàn, nói rất khách sáo: "Cậu là cậu Tôn đúng không, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Trần Hương nhà tôi bấy lâu nay!"Hai người họ biết Trần Hương về nên cũng biết thân phận của Tôn Hàn."Cô ơi, cô tới đây ngồi đi, cháu có biết một chút về Y thuật, cháu giúp cô xem bệnh nhé?"Trần Hương kinh ngạc thốt lên: "Hả?"Sao cô ta không biết Tôn Hàn am hiểu Y thuật?Sẽ không lộ tẩy chứ?Lúc này Vương Tuyên Binh dưới tầng nhìn lên trên bằng ánh mắt nham hiểm, ông ta lấy điện thoại ra gọi: "Các người có thể tới rồi!""Phim chụp của bệnh viện đâu? Có thể lấy ra cho cháu xem được không ạ?", Tôn Hàn nói.Việc này...Hai mẹ con Trần Hương nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương có nội dung hình ảnh
"À", Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
"Trần Hương, cháu về rồi à!"
"Ấy, mang bạn trai về kìa!"
Advertisement
Trên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.
Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.
Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.
Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.
Advertisement
Nói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm.
"....Bố!", Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện.
"Về rồi à". Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: "Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi".
"Vâng".
Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống. Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.
Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.
Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương.
"Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!"
Trần Hương hơi xấu hổ, chỉ đáp qua loa: "Cũng tạm ổn".
Mẹ của Trần Hương tên là Lưu Văn Hương, cũng có một chữ 'Hương' trong tên giống như của Trần Hương.
Lưu Văn Hương ăn mặc rất giản dị, bà ấy đi ra từ trong phòng bếp: "Mới sớm thế này mà đã về rồi, còn một lát nữa mới đến giờ ăn cơm, ngồi xuống cái đã!"
Sau đó Lưu Văn Hương nhìn Tôn Hàn, nói rất khách sáo: "Cậu là cậu Tôn đúng không, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Trần Hương nhà tôi bấy lâu nay!"
Hai người họ biết Trần Hương về nên cũng biết thân phận của Tôn Hàn.
"Cô ơi, cô tới đây ngồi đi, cháu có biết một chút về Y thuật, cháu giúp cô xem bệnh nhé?"
Trần Hương kinh ngạc thốt lên: "Hả?"
Sao cô ta không biết Tôn Hàn am hiểu Y thuật?
Sẽ không lộ tẩy chứ?
Lúc này Vương Tuyên Binh dưới tầng nhìn lên trên bằng ánh mắt nham hiểm, ông ta lấy điện thoại ra gọi: "Các người có thể tới rồi!"
"Phim chụp của bệnh viện đâu? Có thể lấy ra cho cháu xem được không ạ?", Tôn Hàn nói.
Việc này...
Hai mẹ con Trần Hương nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương.
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương có nội dung hình ảnh"À", Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa."Trần Hương, cháu về rồi à!""Ấy, mang bạn trai về kìa!"AdvertisementTrên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.AdvertisementNói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm."....Bố!", Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện."Về rồi à". Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: "Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi"."Vâng".Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống. Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương."Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!"Trần Hương hơi xấu hổ, chỉ đáp qua loa: "Cũng tạm ổn".Mẹ của Trần Hương tên là Lưu Văn Hương, cũng có một chữ 'Hương' trong tên giống như của Trần Hương.Lưu Văn Hương ăn mặc rất giản dị, bà ấy đi ra từ trong phòng bếp: "Mới sớm thế này mà đã về rồi, còn một lát nữa mới đến giờ ăn cơm, ngồi xuống cái đã!"Sau đó Lưu Văn Hương nhìn Tôn Hàn, nói rất khách sáo: "Cậu là cậu Tôn đúng không, cảm ơn cậu đã quan tâm đến Trần Hương nhà tôi bấy lâu nay!"Hai người họ biết Trần Hương về nên cũng biết thân phận của Tôn Hàn."Cô ơi, cô tới đây ngồi đi, cháu có biết một chút về Y thuật, cháu giúp cô xem bệnh nhé?"Trần Hương kinh ngạc thốt lên: "Hả?"Sao cô ta không biết Tôn Hàn am hiểu Y thuật?Sẽ không lộ tẩy chứ?Lúc này Vương Tuyên Binh dưới tầng nhìn lên trên bằng ánh mắt nham hiểm, ông ta lấy điện thoại ra gọi: "Các người có thể tới rồi!""Phim chụp của bệnh viện đâu? Có thể lấy ra cho cháu xem được không ạ?", Tôn Hàn nói.Việc này...Hai mẹ con Trần Hương nhìn nhau, họ đều nhìn thấy sự hoảng hốt trong mắt đối phương.