Quang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn…
Chương 249: Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Vương Tuyên Binh, tôi thấy đứa con gái của ông cũng xinh đẹp đấy, nếu không đưa hai trăm nghìn tệ đây thì lấy con gái ông ra gán nợ là được!". Tên du côn được gọi là Hổ Tử liền sờ cằm, nói với giọng dâm tà."Đừng, các người đừng đụng vào con gái tôi. Tôi trả tiền, tôi trả tiền!! Hổ Tử, anh thư thả cho tôi ít ngày đi, đợi mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả tiền mà!". Vương Tuyên Binh vội vàng khẩn khoản cầu xin, ông ta khóc lóc đau đớn.AdvertisementNhưng Trần Hương biết thừa, Vương Tuyên Binh làm như vậy là để diễn cho Tôn Hàn xem.Nhưng cô ta không thể nào lật tẩy ông ta được, một khi làm thế thì chuyện mẹ cô ta giả bệnh cũng không thể giấu được."Vương Tuyên Binh, hôm nay tôi nhất định phải lấy được tiền! Không có tiền tôi sẽ đưa con gái của ông đi! Chuyện vợ ông phải chữa bệnh không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần tiền!"AdvertisementHổ Tử nói rồi liền nhìn Tôn Hàn: "Cái xe Phaeton dừng ở ngoài là của cậu đúng không, nhìn cũng được đấy"."Tôi nói này, Vương Tuyên Binh à, ông có một đứa con rể giàu có như thế này, hai trăm nghìn tệ cỏn con có đáng là cái gì đâu?"Vương Tuyên Binh không nói gì nữa mà nhìn Tôn Hàn, ông ta vô cùng căng thẳng.Vì ông ta không chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có trả hai trăm nghìn tệ này vì Trần Hương hay không."Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đưa, tôi muốn xem xem họ làm được gì!", Trần Hương không thể vạch trần, chỉ có thể nói như vậy."Tổng giám đốc Tôn cơ đấy! Tôi giàu thật rồi! Tổng giám đốc Tôn, đừng nói chỉ có hai trăm nghìn tệ cỏn con mà anh cũng không nỡ bỏ ra đấy nhé. Trần Hương là cô gái xinh đẹp nức tiếng của thị trấn chúng tôi đấy, trả hai trăm nghìn tệ cho cô ấy anh không lỗ đâu, đúng không?", Hổ Tử cười lớn.Những người khác cũng nhìn Tôn Hàn, họ biết rằng đây mới chính là ông chủ giàu có.Vì để chắc chắn Vương Tuyên Binh không lừa họ, Hổ Tử còn cố tình cho người quan sát xe của Tôn Hàn.Sau khi xác định đúng là Phaeton thì gã mới yên tâm tới.Người có thể lái xe Phaeton đương nhiên là người giàu có.Tôn Hàn lạnh lùng nhìn Hổ Tử: "Bố nuôi của Trần Hương nợ các người tổng cộng bao nhiêu tiền?""...."Tất cả mọi người đều sững sờ.Hổ Tử ngơ ra một lúc, sau đó liền mở mồm ra đòi: "Cậu muốn trả hết à, được thôi, thanh toán một lần cho xong! Vương Tuyên Binh nợ chúng tôi cả gốc lẫn lãi là sáu trăm năm mươi nghìn tệ!""Chỉ cần cậu đưa cho chúng tôi số tiền này thì từ nay về sau Hổ Tử này sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Vương Tuyên Binh nữa!"Trần Hương vô cùng kinh ngạc, tên Hổ Tử này thế mà cũng dám nói được.Hổ Tử là tên du côn có tiếng của thị trấn, gã thường làm những việc như tổ chức đánh bạc, đòi nợ thuê. Trần Hương tin rằng Vương Tuyên Binh đúng là nợ gã, nhưng tuyệt đối không quá hai mươi nghìn tệ.Nhiều hơn thì Hổ Tử cũng không dám cho mượn!
"Vương Tuyên Binh, tôi thấy đứa con gái của ông cũng xinh đẹp đấy, nếu không đưa hai trăm nghìn tệ đây thì lấy con gái ông ra gán nợ là được!". Tên du côn được gọi là Hổ Tử liền sờ cằm, nói với giọng dâm tà.
"Đừng, các người đừng đụng vào con gái tôi. Tôi trả tiền, tôi trả tiền!! Hổ Tử, anh thư thả cho tôi ít ngày đi, đợi mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả tiền mà!". Vương Tuyên Binh vội vàng khẩn khoản cầu xin, ông ta khóc lóc đau đớn.
Advertisement
Nhưng Trần Hương biết thừa, Vương Tuyên Binh làm như vậy là để diễn cho Tôn Hàn xem.
Nhưng cô ta không thể nào lật tẩy ông ta được, một khi làm thế thì chuyện mẹ cô ta giả bệnh cũng không thể giấu được.
"Vương Tuyên Binh, hôm nay tôi nhất định phải lấy được tiền! Không có tiền tôi sẽ đưa con gái của ông đi! Chuyện vợ ông phải chữa bệnh không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần tiền!"
Advertisement
Hổ Tử nói rồi liền nhìn Tôn Hàn: "Cái xe Phaeton dừng ở ngoài là của cậu đúng không, nhìn cũng được đấy".
"Tôi nói này, Vương Tuyên Binh à, ông có một đứa con rể giàu có như thế này, hai trăm nghìn tệ cỏn con có đáng là cái gì đâu?"
Vương Tuyên Binh không nói gì nữa mà nhìn Tôn Hàn, ông ta vô cùng căng thẳng.
Vì ông ta không chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có trả hai trăm nghìn tệ này vì Trần Hương hay không.
"Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đưa, tôi muốn xem xem họ làm được gì!", Trần Hương không thể vạch trần, chỉ có thể nói như vậy.
"Tổng giám đốc Tôn cơ đấy! Tôi giàu thật rồi! Tổng giám đốc Tôn, đừng nói chỉ có hai trăm nghìn tệ cỏn con mà anh cũng không nỡ bỏ ra đấy nhé. Trần Hương là cô gái xinh đẹp nức tiếng của thị trấn chúng tôi đấy, trả hai trăm nghìn tệ cho cô ấy anh không lỗ đâu, đúng không?", Hổ Tử cười lớn.
Những người khác cũng nhìn Tôn Hàn, họ biết rằng đây mới chính là ông chủ giàu có.
Vì để chắc chắn Vương Tuyên Binh không lừa họ, Hổ Tử còn cố tình cho người quan sát xe của Tôn Hàn.
Sau khi xác định đúng là Phaeton thì gã mới yên tâm tới.
Người có thể lái xe Phaeton đương nhiên là người giàu có.
Tôn Hàn lạnh lùng nhìn Hổ Tử: "Bố nuôi của Trần Hương nợ các người tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"...."
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Hổ Tử ngơ ra một lúc, sau đó liền mở mồm ra đòi: "Cậu muốn trả hết à, được thôi, thanh toán một lần cho xong! Vương Tuyên Binh nợ chúng tôi cả gốc lẫn lãi là sáu trăm năm mươi nghìn tệ!"
"Chỉ cần cậu đưa cho chúng tôi số tiền này thì từ nay về sau Hổ Tử này sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Vương Tuyên Binh nữa!"
Trần Hương vô cùng kinh ngạc, tên Hổ Tử này thế mà cũng dám nói được.
Hổ Tử là tên du côn có tiếng của thị trấn, gã thường làm những việc như tổ chức đánh bạc, đòi nợ thuê. Trần Hương tin rằng Vương Tuyên Binh đúng là nợ gã, nhưng tuyệt đối không quá hai mươi nghìn tệ.
Nhiều hơn thì Hổ Tử cũng không dám cho mượn!
Ngọa Hổ Tàng LongTác giả: Vương Độ LưTruyện Converter, Truyện Kiếm HiệpQuang âm thấm thoát, chớp mắt đã hơn ba năm, lúc này Dương tiểu cô nương đã thành hôn với Văn Hùng. Nàng bỏ vải bó chân, đổi mặc trang phục Bát kỳ, thực sự trở thành Thiếu phu nhân của nhà họ Đức. Nàng dâu nhỏ này có gương mặt trái xoan, mi thanh mục tú, tính tình hoạt bát, tuy gặp đủ nỗi thống khổ ông nội bị giết, anh ruột chết thảm, chị gái lấy chồng xa, nhưng nàng lúc khóc thì khóc, lúc vui thì vui, thường hay nhảy nhót, không giống một cô dâu mới. May mà Đức đại phu nhân là người rất sảng khoái, coi con dâu như con gái, chưa hề phiền trách điều gì. Lúc bấy giờ Tiêu đầu Thần thương Dương Kiện Đường nổi tiếng ở Diên Khánh đã tới Bắc Kinh, mở Toàn Hưng tiêu điếm ở Chợ Than Tiền Môn, mấy người đồ đệ y mang theo cũng ngụ ở Bắc Kinh, buôn bán là chuyện phụ, chủ yếu là để bảo vệ Đức Khiếu Phong bạn già của y. Lúc bấy giờ Đức Khiếu Phong vẫn nhàn cư ở nhà nhưng trong lòng vẫn sợ bọn Trương Ngọc Cẩm, Miêu Chấn Sơn tìm tới báo thù, nên ngoài việc không dám bỏ bê công phu Thiết sa chưởng còn… "Vương Tuyên Binh, tôi thấy đứa con gái của ông cũng xinh đẹp đấy, nếu không đưa hai trăm nghìn tệ đây thì lấy con gái ông ra gán nợ là được!". Tên du côn được gọi là Hổ Tử liền sờ cằm, nói với giọng dâm tà."Đừng, các người đừng đụng vào con gái tôi. Tôi trả tiền, tôi trả tiền!! Hổ Tử, anh thư thả cho tôi ít ngày đi, đợi mấy ngày nữa tôi nhất định sẽ trả tiền mà!". Vương Tuyên Binh vội vàng khẩn khoản cầu xin, ông ta khóc lóc đau đớn.AdvertisementNhưng Trần Hương biết thừa, Vương Tuyên Binh làm như vậy là để diễn cho Tôn Hàn xem.Nhưng cô ta không thể nào lật tẩy ông ta được, một khi làm thế thì chuyện mẹ cô ta giả bệnh cũng không thể giấu được."Vương Tuyên Binh, hôm nay tôi nhất định phải lấy được tiền! Không có tiền tôi sẽ đưa con gái của ông đi! Chuyện vợ ông phải chữa bệnh không liên quan đến tôi, tôi chỉ cần tiền!"AdvertisementHổ Tử nói rồi liền nhìn Tôn Hàn: "Cái xe Phaeton dừng ở ngoài là của cậu đúng không, nhìn cũng được đấy"."Tôi nói này, Vương Tuyên Binh à, ông có một đứa con rể giàu có như thế này, hai trăm nghìn tệ cỏn con có đáng là cái gì đâu?"Vương Tuyên Binh không nói gì nữa mà nhìn Tôn Hàn, ông ta vô cùng căng thẳng.Vì ông ta không chắc chắn rốt cuộc Tôn Hàn có trả hai trăm nghìn tệ này vì Trần Hương hay không."Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đưa, tôi muốn xem xem họ làm được gì!", Trần Hương không thể vạch trần, chỉ có thể nói như vậy."Tổng giám đốc Tôn cơ đấy! Tôi giàu thật rồi! Tổng giám đốc Tôn, đừng nói chỉ có hai trăm nghìn tệ cỏn con mà anh cũng không nỡ bỏ ra đấy nhé. Trần Hương là cô gái xinh đẹp nức tiếng của thị trấn chúng tôi đấy, trả hai trăm nghìn tệ cho cô ấy anh không lỗ đâu, đúng không?", Hổ Tử cười lớn.Những người khác cũng nhìn Tôn Hàn, họ biết rằng đây mới chính là ông chủ giàu có.Vì để chắc chắn Vương Tuyên Binh không lừa họ, Hổ Tử còn cố tình cho người quan sát xe của Tôn Hàn.Sau khi xác định đúng là Phaeton thì gã mới yên tâm tới.Người có thể lái xe Phaeton đương nhiên là người giàu có.Tôn Hàn lạnh lùng nhìn Hổ Tử: "Bố nuôi của Trần Hương nợ các người tổng cộng bao nhiêu tiền?""...."Tất cả mọi người đều sững sờ.Hổ Tử ngơ ra một lúc, sau đó liền mở mồm ra đòi: "Cậu muốn trả hết à, được thôi, thanh toán một lần cho xong! Vương Tuyên Binh nợ chúng tôi cả gốc lẫn lãi là sáu trăm năm mươi nghìn tệ!""Chỉ cần cậu đưa cho chúng tôi số tiền này thì từ nay về sau Hổ Tử này sẽ không bao giờ gây rắc rối cho Vương Tuyên Binh nữa!"Trần Hương vô cùng kinh ngạc, tên Hổ Tử này thế mà cũng dám nói được.Hổ Tử là tên du côn có tiếng của thị trấn, gã thường làm những việc như tổ chức đánh bạc, đòi nợ thuê. Trần Hương tin rằng Vương Tuyên Binh đúng là nợ gã, nhưng tuyệt đối không quá hai mươi nghìn tệ.Nhiều hơn thì Hổ Tử cũng không dám cho mượn!